Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Chương 208: Ngoại truyện Mãi mãi bên nhau

Hàn Kỳ Âm sau khi trở về Cố gia đã ở lì mấy ngày trong phòng cùng với Cố Thâm, đến con trai lẫn con gái của cô còn không nhớ. Hai người ân ái mặn nồng đến mức không hề ra khỏi phòng, thức ăn mỗi ngày đều được đem đến cố định đặt ở bên ngoài.

"Ư...a...nhẹ một chút...ah..."

Tiếng rên rỉ đây ái muội của Hàn Kỳ Âm vang lên càng làm hắn kích thích. Cố Thâm ở trên nhấp mạnh từng đợt, một tay nắm lấy bầu ngực mềm mại của cô mà xoa nắn. Cả người cô chi chít dấu hôn, hơi thở của hắn cũng đã nặng nề, hai người bọn họ không rõ là làm bao lâu nữa, chỉ biết bên ngoài rèm cửa lúc sáng lúc tối mà bọn họ vẫn chưa hề ngừng nghỉ.

Cố Thâm ôm lấy cô, cúi đầu xuống chiếm lấy bờ môi ngọt ngào. Đầu lưỡi mạnh bạo đưa vào say sưa hôn lên đôi môi mà bao lâu rồi chưa được chạm vào, nhung nhớ...

"Ưm..."

Cô rên rỉ nỉ non đáp lại hắn, mút nhẹ rồi lại thả ra. Hàn Kỳ Âm đã học được cách hôn hắn, đôi môi căng mọng như tỏa ra hương thơm ngọt ngào quấn lấy hắn. Tự như sau khi xa cách được gặp lại, cô càng trở nên yêu hắn nhiều hơn.

Sự đáp lại từ Hàn Kỳ Âm càng khiến ngọn lửa dục vọng trong hắn bùng lên mạnh mẽ, so với cô thì hắn còn ham muốn hơn cả. Làm tình bây giờ giữa bọn họ không chỉ là thể xác mà cả là hai linh hồn đang hòa hợp cùng với nhau.

Ở dưới quái thú không quên ra vào mãnh liệt. Khoái cảm trào lên bao trùm lấy cả hai người, Cố Thâm vuốt ve từ dọc sống lưng cô xuống, giọng hắn mê hoặc bên tai

"Vợ...anh rất nhớ em..."

Hắn vừa vuốt ve vừa dùng đôi môi hôn lên cần cổ trắng nõn, dái tai, di chuyển xuống chỗ xương quai xanh của cô rồi dừng lại ở chỗ hai bầu ngực căng tròn mềm mại.

Trái tim Hàn Kỳ như nhũn ra thành nước, cô cũng rất nhớ hắn, giọng nói càng mềm dịu nũng nịu hơn cả khi được hắn yêu thương

"Ah...lão đại..."

Đã hai năm rồi không được gần gũi với cô, trở về từ nỗi đau đó, Cố Thâm từ tảng băng lại hóa thành ngọn lửa bên cô, chỉ với một mình cô hắn mới lộ ra gương mặt tràn đây ham muốn ái tình thế này.

"Gọi tên anh."

Hắn nói.

Hàn Kỳ Âm vuốt ve từng đường nét trên gương mắt hắn, hơi thở hổn hển xen lẫn gọi

"Cố Thâm...Cố Thâm..."

Cố Thâm được gọi tên giống như được tiếp thêm sức mạnh, càng cuồng dã luận động, khóe môi treo lên nụ cười vừa bá đạo vừa âu yếm, mồ hôi từ trên người hắn nhỏ xuống người cô hòa lẫn với nhau càng tăng thêm nhiệt độ tình ái. Trong căn phòng chỉ có tiếng thở dốc, rên rỉ và âm thanh mờ ám của hai người, giống như làm bao lâu hắn cũng không thấy đủ, bàn tay vuốt lên nơi vết sẹo của cô nhẹ nhàng xoa dịu...

"A..."

Đáy mắt Hàn Kỳ Âm mờ mịt nhìn hắn, trong mắt cô chỉ có hắn mà thôi...từ cuồng dã lại chuyển sang nhẹ nhàng. nâng niu cô. Hàn Kỳ Âm vòng tay ôm lấy cổ hắn hôn lên bờ môi ấm áp bày tỏ

"Cố Thâm...em yêu anh nhiều lắm..."

Hắn hít sâu một hơi, bị câu nói của cô kích thích, quái thú bên dưới càng đâm sâu hơn. Hàn Kỳ Âm mỉm cười ngọt ngào rên rỉ bên tai hắn, cô đã ở đây, cô đang ở bên cạnh hắn...hắn đang ở bên trong cô...

Cố Thâm há miệng cắn lên cổ cô một cái để lại dấu răng trên đó, ở dưới đã chạy nước rút từng đợt mạnh mẽ, cuồng nhiệt...sau cùng một phát bắn ra. Hắn ghé sát vào tai cô thở ra một hơi nóng bỏng

"Anh yêu em..."

Hàn Kỳ Âm ôm lấy hắn dụi dụi như chú mèo nhỏ, sau trận kích tình cuồng nhiệt, hai người lại nằm ôm lấy nhau. Hàn Kỳ Âm đan năm ngón tay của mình vào bàn tay hắn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào lên hỏi

"Lão đại..."

"Ừm?"

Hắn hôn lên trán cô một cái.

Cô cảm thấy chuyện này có hơi khó nói, nhưng vẫn muốn hỏi hắn

"Nếu lúc đó em thật sự chết đi, thì anh sẽ thế nào?"

Đồng tử hổ phách rơi trên khuôn mặt cô, Hàn Kỳ Âm nghiêm túc về vấn đề này. Sự thật rằng lúc đó cô thật sự đã chết mà.

"Anh sẽ giống như lúc trước."

Một câu trả lời ngắn gọn nhưng lại làm cho trái tim cô nhói đau. Hắn vẫn sống, nhưng sống như một người không có trái tim, không có tình cảm, Cố Thâm là như thế, không ai biết hắn đau hay buồn. Chỉ có trước mặt Hàn Kỳ Âm hắn mới thể hiện ra, nhưng khi cô đi rồi thì hắn lại trở lại là một mình cô độc và mang theo nỗi đau mất cô.

"Ngoan. Đừng khóc."

Hắn hôn lên mi mắt cô, liếm hết những giọt nước mắt ấy.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô như mọi khi

"Không phải bây giờ em đang ở đây rồi sao?"

"Em xin lỗi..."

Cô ôm lấy thắt lưng hắn, vùi mặt vào trong lồng ngực rộng ấy. Cố Thâm của cô trong hai năm mất cô hắn đã đau khổ và cô độc đến mức nào...

Hắn chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô không nói gì, Hàn Kỳ Âm không nói cho hắn biết về chuyện cô bị mất trí nhớ và quên đi hắn, nếu như lúc đó cô mãi mãi không thể nhớ ra hắn thì có phải Cố Thâm sẽ tiếp tục đau khổ nữa hay không?

Cô không dám nghĩ tiếp nữa, bây giờ hai người bọn họ đã được ở bên cạnh nhau, sẽ mãi mãi không chia lìa nữa...

Cái chết sẽ không đáng sợ nếu như bên cạnh bạn không còn ai, nhưng khi bạn yêu một người thì nó lại trở thành một nỗi đau không nói thành lời, cho cả hai người...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương