"Anh đi với em."

Cố Thâm cười cười, ôm eo cô cùng nhau đi đến nhà bếp, đã một thời gian rồi cô không quay trở lại đây, biệt thự Cố gia bên Trung Quốc không nguy nga và lộng lẫy như ở bên Singapore. Hàn Kỳ Âm thấy hai bên là hai hàng chậu cây giống như lần đầu mới vào, nhớ lại Cố Thâm đã suýt nữa giết chết cô bằng chúng, thế mà bây giờ hai người bọn họ lại ở đây âu yếm nhau, hơn nữa Cố Thâm còn biết làm nũng cô.

Hắn ngồi một bên nhìn cô làm, trông cô không khác gì một cô vợ nhỏ tất bật làm đồ ăn cho chồng. Bận rộn một lúc thì mùi trà hoa cúc đã lan tỏa khắp căn phòng, lúc này Hàn Kỳ Âm mới nhớ ra trước lúc đó Cố Thâm đã ăn bát mì thịt bò đổ đầy ớt, không biết dạ dày của hắn thế nào rồi.

Nghĩ nghĩ ngợi ngợi lại không chú ý đến vuốt sói đang chầm chậm lại gần, Cố Thâm vòng tay qua eo nhỏ ôm lấy cô từ đằng sau, thân hình to lớn dường như bao trọn lấy cô. Hắn tì cằm lên hõm vai thơm tho của cô, Hàn Kỳ Âm cảm giác bọn họ quá đỗi thân mật đến nỗi mọi mâu thuẫn, khoảng cách như chưa từng xảy ra.

Cô rót trà ra tách, còn trang trí bằng một bông hoa cúc nhỏ. Cô Thâm mỉm cười xoa đầu cô một cái cưng sủng, sau đó cùng ôm cô ngồi xuông thưởng thức tách trà.

Đối diện với một loạt hành động cưng chiều như thế này, cô chống đối bằng cách không nói chuyện với hắn mà Cố Thâm ngược lại còn càng thân mật, âu yếm cô, thành ra cô chống đối lại thành vô ích. Hàn Kỳ Âm chẳng thể nào giận hắn lâu được, nhưng cô không muốn mình quá dễ dãi để sau này hắn lúc tức giận lại làm ra những hành động mất kiểm soát.

Trong lúc hắn uống, ánh mắt Cố Thâm chưa hề rời khỏi cô, sáng rực và đầy hàm ý, Hàn Kỳ Âm bị nhìn chăm chú nên gò má hơi ửng hồng. Cô đưa mắt ra chỗ khác nhìn quanh quất, đợi hắn uống xong rồi dọn dẹp, nhưng Cố Thâm dường như đang cố tình kéo dài thời gian, có mỗi tách trà mà uống hơn nửa tiếng mới xong.

Hàn Kỳ Âm cọ rửa cái tách rồi để lại vào chỗ cũ, sau đó xoay người định đi về phòng thì bỗng nhiên bị hắn kéo lại, ôm ngồi lên đùi, ngón tay lành lạnh của hắn sờ vào mang tai của cô, Cố Thâm đưa thiết bị liên lạc lại vào trong tai cho cô. thay thế cho cái đã bị cô vứt đi.

"Không cho phép em vứt đi nữa."

Cố Thâm nói, ánh mắt đầy uy hiếp.

Lần trước cô giận hắn mà quăng nó xuống sông, báo hại hắn một phen hoảng sợ, tường cô nghĩ quẩn rồi.

Hàn Kỳ Âm sờ sờ vào thiết bị liên lạc thì lại bị hắn giữ tay lại. Cô nhìn hắn không trả lời, Cố Thâm nhìn đôi môi hồng mềm mại thu hút đó, không kìm lòng được lại đặt môi mình xuống mút mát, đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến vào cuốn lấy đầu lưỡi thơm mềm, miệng hắn còn vương mùi trà và mùi vị nam tính của riêng hắn đầy thu hút. Bị Cố Thâm hôn bất ngờ, Hàn Kỳ Âm lại còn bị hai tay hắn khóa chặt không thể động đậy, càng hôn càng thêm động tình, bất chợt phát ra tiếng rên rỉ

"A...ưm..."

Tiếng rên rỉ này càng khiến cho Cố Thâm hôn càng sâu. Hàn Kỳ Âm ấm ức đánh vào người hắn, rõ ràng đang giận dỗi nhau mà tại sao hắn cứ nhân cơ hội mà đụng chạm rồi còn thân mật thế này...

Cô không thể để cho Cố Thâm ăn đậu hũ thêm nữa, hai bàn tay nhỏ được tự do mà đánh hắn nhưng da thịt hắn dày, sức cô làm sao đọ nổi, thế nhưng có một chỗ mà cô nghĩ mình có thể chế ngự hắn...

Hàn Kỳ Âm nhân lúc Cố Thâm đang say mê hôn cô, tay nhỏ thò xuống vùng cấm địa giữa hai đùi hắn, không báo trước bóp mạnh một cái, quái thú của Cố Thâm đang ngóc đầu dậy bị cô nắm chặt trong tay. Hàn Kỳ Âm phải dùng cả hai tay để nắm lấy mới vừa, người Cố Thâm bỗng chốc cứng đờ, lưỡi hắn trong miệng cô quên cả càn quấy, ngoan ngoãn dừng lại.

Haha...Cố Thâm, để xem em trị anh thế nào...

Ánh mắt Cố Thâm vừa nóng bỏng vừa sáng rực nhìn chằm chằm cô, hơi thở có chút nặng nề. Yết hầu hắn nuốt nước bọt một cái, vẻ mặt rất đúng với kiểu 'động dục' nhưng lại bất lực không làm gì được.

"Hàn Kỳ Âm... "

Giọng nói hắn trầm xuống, cô thì đang vẫn nắm chặt lấy quái thú của hắn không buông ra. Bây giờ thì hắn đã hiểu cảm giác mà mỗi khi hắn ép cô rồi chứ? Cô nghe nói chỗ đó là chỗ nhạy cảm và yếu mềm nhất của đàn ông, đối với Cố Thâm cũng không ngoại lệ.

Ánh mắt Cố Thâm càng tối lại, thứ đó trong tay cô bỗng to dần lên và nóng hổi. Hàn Kỳ Âm thấy xấu hổ nhưng đây là vũ khí duy nhất để cô chống lại hắn, đâu có thể dễ dàng buông tay.

"Em muốn nó đến thế cơ à?"

Cố Thâm đột nhiên nói, hơi thở nóng bỏng quyến rũ phả bên tai cô. Cô đâu có muốn nó chứ? Đây là cô đang uy hiếp! Uy hiếp hắn đó!

Tất nhiên là cô nắm chặt quá hắn sẽ có chút đau, nhưng kèm theo đó là sự kích thích vô cùng. Từ trước tới nay cô không hề động vào nó, bây giờ cô động vào hắn mới thấy sướng không kém gì khi hắn làm tình bên trong cô.

Hai bàn tay nhỏ của Hàn Kỳ Âm giống như có sự mê hoặc khó tả, cô không hề biết rằng mình sắp thành nạn nhân. Khóe môi Cố Thâm nhếch lên một cái bắt đầu đưa tay xuống nắm lấy tay cô dùng sức 'lên xuống.'

Hàn Kỳ Âm giật mình muốn bỏ tay ra thì đã quá muộn, tay cô đã bị hắn bắt nắm lấy quái thú 'xóc xóc', tốc độ càng ngày càng nhanh. Cô cứ tưởng hắn sẽ biết điều mà lui, ai ngờ mình lại tiếp tay cho hắn làm chuyện xấu hổ này...

Khóc không được mà cười cũng không xong, quái thú trong tay cô đang rất nóng, còn vẻ mặt Cố Thâm dường như đang rất thỏa thích. Gương mặt Hàn Kỳ Âm cũng đỏ không kém, đáng ghét...lại bị mắc bẫy nữa rồi...biến thái, bại hoại, vô nhân tính, chỉ biết ăn hiếp người khác...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương