Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
-
Chương 190: Anh yêu em
"Ưm..."
Cô muốn vùng vẫy nhưng thân thể lại không còn chút sức lực nào nữa, mặc cho hắn dày vò, vòng eo bất chợt không theo sự điều khiển của lí trí mà cong lên ham muốn hắn nhiều hơn.
Cố Thâm nhạy bén nhận ra, thích thú tạm buông đôi môi ngọt ngào kia, bàn tay vân vê bầu ngực sữa mềm mại. Bên dưới cô lại đang sắp sửa lên đỉnh một lần nữa lại bị hắn rút ra dày vò.
Đôi mắt cô mờ mịt nhìn hắn, yêu hận đan xen, dục vọng của hắn đã sưng chướng khó chịu hơn cả cô, nhưng hắn lại muốn cô phải mở miệng cầu xin mình thỏa mãn.
"Hàn Kỳ Âm, cầu xin tôi đi...tôi sẽ thỏa mãn em..."
Lời nói chậm rãi mà vang vọng, trong đêm tối càng giống lời thì thầm của ác quỷ.
Cố Thâm còn cọ cọ dục vọng của mình vào phần dưới của cô, gương mặt cô đã đỏ bừng, ngón tay nắm chặt góc chăn đã nổi đầy gân xanh mà vẫn kiên quyết cắn môi chịu đựng.
Mắt đối mắt, không ai chịu thỏa hiệp, trớ trêu thay giữa hai người bọn họ đã tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách với nhau. Hắn ở ngay trước mắt cô mà cô bỗng cảm thấy thật xa lạ, còn cô nhẹ nhàng kiều mị dưới thân hắn mà hắn vẫn cảm thấy thật trống rỗng.
Đáy mắt hắn xuất hiện nụ cười châm biếm, không ngờ một ngày hắn lại trở nên hèn mọn thế này, chỉ vì yêu cô...
Cố Thâm đâm mạnh vào bên trong cô, dục vọng của hắn độ nhiên lấp đầy bên trong. Hàn Kỳ Âm cau chặt mi tâm bám vào vai hắn, móng tay ghim chặt vào làn da nâu đồng để lại từng vệt hằn đỏ, hắn cuồng dã xâm chiếm cô, cuồng dã chiếm đoạt cô, không chậm rãi nhẹ nhàng như lúc nãy nữa mà đầy cuồng bạo.
"Ư....a..."
Cô rên rỉ ngắt quãng, mồ hôi của hắn rơi trên ngực cô, thấm vào nhau. Cố Thâm không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có ở bên trong cô hắn mới cảm thấy cô đang ở bên cạnh.
"Ư...con..."
Cuối cùng cô cũng chịu nói ra, chỉ duy nhất sự lo lắng cho đứa bé trong bụng. Đáy mắt Cố Thâm đã đục ngầu, đâm mạnh một lượt rồi bắn hết tất cả vào bên trong cô.
"Hự.."
Hắn ôm lấy cô thật chặt, quái thú đang run rẩy siết chặt lấy bên trong cô. Hàn Kỳ Âm có thể cảm nhận được cái đó của hắn đang lấp đầy toàn bộ. Trong lúc đó, nước mắt của cô cũng nín lặng rơi xuống, tiếng thở còn nặng nề của Cố Thâm nghe rõ mồn một.
Cố Thâm vẫn chưa rút ra mà còn ở bên trong cô. Hắn bỗng ngồi dậy nhấc theo cô lên đầu giữa hai đùi mình, Hàn Kỳ Âm mẫn cảm ôm lấy cổ hắn, phần dưới lại bị cọ xát chuyển động.
"Hàn Kỳ Âm.. "
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
Ngón tay chạm nhẹ vuốt dọc sống lưng cô, động tác mờ ám dịu dàng nhưng lời nói ra lại như lưỡi dao cứa vào lòng cô
"Em là người phụ nữ của tôi, vừa nãy còn rên rỉ dưới thân tôi sung sướng, em giả vờ thanh cao cái gì? Hàn Kỳ Âm...mẹ kiếp em đừng làm tôi cáu lên, chỗ này tôi đã bắn đầy vào em, trong này còn có con của chúng ta. Từ trong ra ngoài chỗ nào của em mà tôi chưa động qua? cho dù em có chống đối, em có ghét tôi đi chăng nữa thì em vẫn phải ở bên cạnh Cố Thâm này. Suốt đời suốt kiếp!"
Mấy chữ cuối hắn còn gằn giọng, bóp mạnh vào eo cô một cái, trong mắt là sự lạnh lùng đáng sợ.
Hàn Kỳ Âm mệt mỏi nhắm mắt vào, cô không muốn phải tranh cãi thêm nữa với hắn, mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói.
Đến quyền tự có thể quyết định về bản thân có muốn sex hay không cô còn không có, lúc nào cũng phải thuận theo hắn, thì bây giờ có nói cũng vô ích.
Lồng ngực Cố Thâm phập phồng tức giận khi thấy cô im lặng nhẫn nhịn như thế, hắn xốc cô lên một cái, bước từng bước về phía nhà tắm, mỗi bước đi đều ma sát với bên trong cô.
"Ư..."
Hàn Kỳ Âm lộ ra một chút biểu cảm so với lúc nãy, đó là phản ứng sinh lí bình thường, thể xác cô đang đón nhận hắn, còn lí trí lúc này lại chống lại hắn.
Mà Cố Thâm khi cô càng cứng đầu thì hắn lại càng tàn ác muốn đập vỡ cô, hắn không chịu đựng được khi cô ẩn nhẫn, cô cam chịu rồi lại lạnh nhạt với hắn. Nếu đã thế thì chi bằng cả hai người bọn họ sẽ cùng nhau chìm xuống...
Hắn bế cô vào nhà tắm, xả nước đầy vào trong bồn, hơi nước chầm chậm bốc lên. Sau đó ôm cả cô vào trong bồn, làn nước ấm bỗng nhiên làm cô nổi da gà, Cố Thâm đưa bàn tay ra nhẹ vuốt nước trên mặt cô đi, không rõ đây là nước mắt hay không...
Thân hình cô đỏ hồng nằm gọn trong vòng tay hắn, cả người là dấu hôn mà hắn để lại. Mái tóc ngắn ngang vai giờ đây ướt đẫm sát vào hai bên, càng ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mi dài cong cong nhắm nghiền đang run rẩy, cánh tay quàng qua cổ hắn thân mật.
Cố Thâm không chịu rút ra mà cứ để bên trong cô, mỗi khi chiếc khăn trên tay hắn xoa lên từng chỗ cơ thể cô, hắn đều cố tình nhấp nhẹ một cái, cảm giác xâm nhập này vừa khó chịu mà lại vừa khoái cảm.
"Hàn Kỳ Âm..."
Hắn cắn cắn môi nhỏ của cô, bàn tay cầm khăn đi xuống dưới giữa nơi tiếp xúc với hai người, giọng nói quyến rũ vô hạn vậy mà sao lòng cô lại ngập tràn đau xót.
Cô cứ tường rằng mình đã hiểu hắn lắm rồi, nhưng rốt cục lại như một màn sương mờ mịt. Cô không thể nào ghét hắn cho nổi, nhưng cũng không tài nào chấp nhận được bản tính tàn bạo này của hắn.
Cố Thâm lau đi giọt nước mắt từ khóe mi cô chảy xuống, vừa hôn vừa bộc bạch dịu dàng
"Anh yêu em..."
Hắn và cô ở gần nhau đến thế, hai thân thể đang hòa làm một với nhau, vậy mà dường như nỗi đau lại không thể xóa nhòa...
Cô muốn vùng vẫy nhưng thân thể lại không còn chút sức lực nào nữa, mặc cho hắn dày vò, vòng eo bất chợt không theo sự điều khiển của lí trí mà cong lên ham muốn hắn nhiều hơn.
Cố Thâm nhạy bén nhận ra, thích thú tạm buông đôi môi ngọt ngào kia, bàn tay vân vê bầu ngực sữa mềm mại. Bên dưới cô lại đang sắp sửa lên đỉnh một lần nữa lại bị hắn rút ra dày vò.
Đôi mắt cô mờ mịt nhìn hắn, yêu hận đan xen, dục vọng của hắn đã sưng chướng khó chịu hơn cả cô, nhưng hắn lại muốn cô phải mở miệng cầu xin mình thỏa mãn.
"Hàn Kỳ Âm, cầu xin tôi đi...tôi sẽ thỏa mãn em..."
Lời nói chậm rãi mà vang vọng, trong đêm tối càng giống lời thì thầm của ác quỷ.
Cố Thâm còn cọ cọ dục vọng của mình vào phần dưới của cô, gương mặt cô đã đỏ bừng, ngón tay nắm chặt góc chăn đã nổi đầy gân xanh mà vẫn kiên quyết cắn môi chịu đựng.
Mắt đối mắt, không ai chịu thỏa hiệp, trớ trêu thay giữa hai người bọn họ đã tồn tại một bức tường vô hình ngăn cách với nhau. Hắn ở ngay trước mắt cô mà cô bỗng cảm thấy thật xa lạ, còn cô nhẹ nhàng kiều mị dưới thân hắn mà hắn vẫn cảm thấy thật trống rỗng.
Đáy mắt hắn xuất hiện nụ cười châm biếm, không ngờ một ngày hắn lại trở nên hèn mọn thế này, chỉ vì yêu cô...
Cố Thâm đâm mạnh vào bên trong cô, dục vọng của hắn độ nhiên lấp đầy bên trong. Hàn Kỳ Âm cau chặt mi tâm bám vào vai hắn, móng tay ghim chặt vào làn da nâu đồng để lại từng vệt hằn đỏ, hắn cuồng dã xâm chiếm cô, cuồng dã chiếm đoạt cô, không chậm rãi nhẹ nhàng như lúc nãy nữa mà đầy cuồng bạo.
"Ư....a..."
Cô rên rỉ ngắt quãng, mồ hôi của hắn rơi trên ngực cô, thấm vào nhau. Cố Thâm không suy nghĩ được gì nữa, chỉ có ở bên trong cô hắn mới cảm thấy cô đang ở bên cạnh.
"Ư...con..."
Cuối cùng cô cũng chịu nói ra, chỉ duy nhất sự lo lắng cho đứa bé trong bụng. Đáy mắt Cố Thâm đã đục ngầu, đâm mạnh một lượt rồi bắn hết tất cả vào bên trong cô.
"Hự.."
Hắn ôm lấy cô thật chặt, quái thú đang run rẩy siết chặt lấy bên trong cô. Hàn Kỳ Âm có thể cảm nhận được cái đó của hắn đang lấp đầy toàn bộ. Trong lúc đó, nước mắt của cô cũng nín lặng rơi xuống, tiếng thở còn nặng nề của Cố Thâm nghe rõ mồn một.
Cố Thâm vẫn chưa rút ra mà còn ở bên trong cô. Hắn bỗng ngồi dậy nhấc theo cô lên đầu giữa hai đùi mình, Hàn Kỳ Âm mẫn cảm ôm lấy cổ hắn, phần dưới lại bị cọ xát chuyển động.
"Hàn Kỳ Âm.. "
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô.
Ngón tay chạm nhẹ vuốt dọc sống lưng cô, động tác mờ ám dịu dàng nhưng lời nói ra lại như lưỡi dao cứa vào lòng cô
"Em là người phụ nữ của tôi, vừa nãy còn rên rỉ dưới thân tôi sung sướng, em giả vờ thanh cao cái gì? Hàn Kỳ Âm...mẹ kiếp em đừng làm tôi cáu lên, chỗ này tôi đã bắn đầy vào em, trong này còn có con của chúng ta. Từ trong ra ngoài chỗ nào của em mà tôi chưa động qua? cho dù em có chống đối, em có ghét tôi đi chăng nữa thì em vẫn phải ở bên cạnh Cố Thâm này. Suốt đời suốt kiếp!"
Mấy chữ cuối hắn còn gằn giọng, bóp mạnh vào eo cô một cái, trong mắt là sự lạnh lùng đáng sợ.
Hàn Kỳ Âm mệt mỏi nhắm mắt vào, cô không muốn phải tranh cãi thêm nữa với hắn, mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói.
Đến quyền tự có thể quyết định về bản thân có muốn sex hay không cô còn không có, lúc nào cũng phải thuận theo hắn, thì bây giờ có nói cũng vô ích.
Lồng ngực Cố Thâm phập phồng tức giận khi thấy cô im lặng nhẫn nhịn như thế, hắn xốc cô lên một cái, bước từng bước về phía nhà tắm, mỗi bước đi đều ma sát với bên trong cô.
"Ư..."
Hàn Kỳ Âm lộ ra một chút biểu cảm so với lúc nãy, đó là phản ứng sinh lí bình thường, thể xác cô đang đón nhận hắn, còn lí trí lúc này lại chống lại hắn.
Mà Cố Thâm khi cô càng cứng đầu thì hắn lại càng tàn ác muốn đập vỡ cô, hắn không chịu đựng được khi cô ẩn nhẫn, cô cam chịu rồi lại lạnh nhạt với hắn. Nếu đã thế thì chi bằng cả hai người bọn họ sẽ cùng nhau chìm xuống...
Hắn bế cô vào nhà tắm, xả nước đầy vào trong bồn, hơi nước chầm chậm bốc lên. Sau đó ôm cả cô vào trong bồn, làn nước ấm bỗng nhiên làm cô nổi da gà, Cố Thâm đưa bàn tay ra nhẹ vuốt nước trên mặt cô đi, không rõ đây là nước mắt hay không...
Thân hình cô đỏ hồng nằm gọn trong vòng tay hắn, cả người là dấu hôn mà hắn để lại. Mái tóc ngắn ngang vai giờ đây ướt đẫm sát vào hai bên, càng ôm trọn khuôn mặt nhỏ nhắn, hàng mi dài cong cong nhắm nghiền đang run rẩy, cánh tay quàng qua cổ hắn thân mật.
Cố Thâm không chịu rút ra mà cứ để bên trong cô, mỗi khi chiếc khăn trên tay hắn xoa lên từng chỗ cơ thể cô, hắn đều cố tình nhấp nhẹ một cái, cảm giác xâm nhập này vừa khó chịu mà lại vừa khoái cảm.
"Hàn Kỳ Âm..."
Hắn cắn cắn môi nhỏ của cô, bàn tay cầm khăn đi xuống dưới giữa nơi tiếp xúc với hai người, giọng nói quyến rũ vô hạn vậy mà sao lòng cô lại ngập tràn đau xót.
Cô cứ tường rằng mình đã hiểu hắn lắm rồi, nhưng rốt cục lại như một màn sương mờ mịt. Cô không thể nào ghét hắn cho nổi, nhưng cũng không tài nào chấp nhận được bản tính tàn bạo này của hắn.
Cố Thâm lau đi giọt nước mắt từ khóe mi cô chảy xuống, vừa hôn vừa bộc bạch dịu dàng
"Anh yêu em..."
Hắn và cô ở gần nhau đến thế, hai thân thể đang hòa làm một với nhau, vậy mà dường như nỗi đau lại không thể xóa nhòa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook