Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
-
Chương 12: Cuộc chiến trên không trung
Mạc Tư Huyền đáp. Bên dưới đoàn xe của Cố Thâm đã đến, hai bên đọ súng ác liệt, Mạc Tư Huyền liền ném bom C-02 xuống, bom C-02 là loại bom có sức sát thương cao nhất, phạm vi lớn nhất mà Cố gia đang nghiên cứu, một tiếng “bùm!” kinh thiên động địa vang lên, đám người Chu Nham bị nổ tan xác, khói bốc lên mù mịt cao tận trời. Hàn Kỳ Âm nhìn thôi đã thấy sợ hãi trước uy lực của nó, may mà cô không chọc giận Cố Thâm, hắn không chút ngần ngại chỉ một câu nói đã kết liễu bao nhiêu mạng người, quả thực quá đáng sợ.
Thuộc hạ của Chu Nham bên dưới phát hiện ra chiếc trực thăng của cô bèn điên cuồng nã súng, Hàn Kỳ Âm nghiến răng vất vả điều khiển chiếc trực thăng tránh đạn, chiếc trực thăng lắc lư kịch liệt, còn Tư Duệ và Hàn Thước không biết từ lúc nào đã cầm súng lên liên tục nã đạn, trước mặt là trực thăng của Mạc Tư Huyền cũng khởi động hệ thống bắn, tiếng rên la đau đớn của thuộc hạ Chu Nham cùng xác người la liệt ngã xuống.
Cố Thâm đứng từ trên cao lạnh lùng quan sát bên dưới, cô cố gắng điều khiển trực thăng mà lòng bàn tay cùng sống lưng toát đầy mồ hôi, liếc mắt qua hắn, gấp gáp hỏi
“Lão đại…làm thế nào để khởi động hệ thống bắn?”
Hàn Kỳ Âm đã thử ấn vài nút nhưng đều không phải, trong tình thế này, thì chỉ có thể hỏi hắn, nhưng Cố Thâm lại lạnh lùng không trả lời, hắn gọi Mạc Tư Huyền qua hệ thống liên lạc
“Tư Huyền.”
Mạc Tư Huyền đáp lại ngay lập tức “Lão đại.”
“Hướng đông bắc, ném bom.”
“Rõ.” Mạc Tư Huyền không hỏi thêm, giống như tin tưởng tuyệt đối và phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Còn cô thì bị hắn coi như người vô hình, lại không dám hét vào mặt hắn, có cho cô mười lá gan thì cô cũng không thể. Có trời chứng giám đây là lần đầu tiên cô trải qua cuộc chiến tàn khốc như vậy, trên trực thăng còn chở lão đại đứng đầu giới hắc đạo, lại còn phải quan sát né tránh đạn của kẻ thù, đối với sự an toàn của hắn tuyệt đối không chút lơ là, vậy mà hắn đến một câu trả lời còn không thèm quan tâm.
Hàn Kỳ Âm càng nghĩ càng tức, cô ấn hết tất cả các nút, không cần quan tâm đó là gì, không biết xui rủi thế nào lại ấn đúng vào nút khởi động. Đám Chu Nham ở dưới thấy trực thăng của cô bắt đầu nã đạn thì né tránh, nhưng không kịp, đúng lúc này Mạc Tư Huyền cũng ném thêm một quả bom nữa xuống, tình thế hai bên thắng bại nhìn bằng mắt cũng có thể phân biệt được.
Cô nhìn xuống, xác người la liệt, mùi máu tanh nồng cả một vùng, trống ngực không kìm được đập thình thịch. Chu Nham ở dưới nghiến răng căm hận, mắt ông ta long lên sòng sọc, lúc này mới lôi bom của Nam Huyền Dạ đưa cho, nhắm thẳng vào chiếc trực thăng của Hàn Kỳ Âm.
“Cố Thâm! Có chết thì phải cùng chết!”
Hàn Kỳ Âm bị bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp, đúng lúc này một bóng người từ phía sau lao đến áp sát cô, lồng ngực vạm vỡ của hắn bao trọn lấy cô, bàn tay rắn chắc có lực nắm chặt lấy tay cô kéo cần sang bên trái tránh bom, nhưng đuôi của trực thăng vẫn bị bắn trúng.
Chiếc trực thăng mất đà lắc lư kịch liệt, khói từ đuôi bốc lên, màn hình điều khiển vang lên hàng loạt tiếng “tít! tít!” cùng thông số hỗn loạn. Tư Duệ và Hàn Thước phải bám vào ghế để tránh bị ngã ra ngoài. Cô bị lắc đến nỗi đầu óc choáng váng, dạ dày nôn nao, chỉ biết bám vào vật thể vững chãi cùng rắn chắc bên cạnh, Cố Thâm thấy cô ôm chặt lấy cổ hắn cũng không nói năng gì, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, ngón tay thành thạo ấn một loạt các phím, bàn tay còn lại chưa hề rời khỏi cần điều khiển.
Bom của Nam Huyền Dạ chế tạo nhìn thì có vẻ sức sát thương không lợi hại bằng bom của Cố Thâm, nhưng một khi đã trúng phải, lúc này uy lực mới lan rộng ra. Vì thế mà trực thăng mới lắc lư điên cuồng, không kiểm soát được như vậy.
Mạc Tư Huyền nhìn chiếc trực thăng đang trên đà rơi xuống, gương mặt vô cùng lo lắng liên tục gọi Cố Thâm ở thiết bị liên lạc
“Lão đại! Lão đại!”
Tiếng “tít tít” vang lên càng nhiều, báo hiệu thiết bị đã bị hỏng nghiêm trọng, ánh mắt Cố Thâm tối sầm lại, hắn nghoảnh đầu lại bảo Tư Duệ và Hàn Thước
“Chuẩn bị nhảy.”
Sau đó hắn vòng tay qua eo Hàn Kỳ Âm nhấc lên, Tư Duệ đưa dù cho hắn, bốn người tức thì nhảy ra khỏi chiếc trực thăng, vừa nhảy ra khỏi thì trực thăng nổ “bùm” một cái. Cô ôm chặt lấy cổ hắn, sợ hãi nhìn chiếc trực thăng bị nổ tung, cả quá trình cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn cũng ghì chắc lấy eo cô. Áp suất của không khí khiến cô vô cùng khó chịu, chỉ biết cau mày chôn người vào trong lòng hắn…
Tựa như chỉ cần dựa vào vòng tay này thì mọi nỗi sợ đều sẽ tan biến.
Thuộc hạ của Chu Nham bên dưới phát hiện ra chiếc trực thăng của cô bèn điên cuồng nã súng, Hàn Kỳ Âm nghiến răng vất vả điều khiển chiếc trực thăng tránh đạn, chiếc trực thăng lắc lư kịch liệt, còn Tư Duệ và Hàn Thước không biết từ lúc nào đã cầm súng lên liên tục nã đạn, trước mặt là trực thăng của Mạc Tư Huyền cũng khởi động hệ thống bắn, tiếng rên la đau đớn của thuộc hạ Chu Nham cùng xác người la liệt ngã xuống.
Cố Thâm đứng từ trên cao lạnh lùng quan sát bên dưới, cô cố gắng điều khiển trực thăng mà lòng bàn tay cùng sống lưng toát đầy mồ hôi, liếc mắt qua hắn, gấp gáp hỏi
“Lão đại…làm thế nào để khởi động hệ thống bắn?”
Hàn Kỳ Âm đã thử ấn vài nút nhưng đều không phải, trong tình thế này, thì chỉ có thể hỏi hắn, nhưng Cố Thâm lại lạnh lùng không trả lời, hắn gọi Mạc Tư Huyền qua hệ thống liên lạc
“Tư Huyền.”
Mạc Tư Huyền đáp lại ngay lập tức “Lão đại.”
“Hướng đông bắc, ném bom.”
“Rõ.” Mạc Tư Huyền không hỏi thêm, giống như tin tưởng tuyệt đối và phục tùng mệnh lệnh của hắn.
Còn cô thì bị hắn coi như người vô hình, lại không dám hét vào mặt hắn, có cho cô mười lá gan thì cô cũng không thể. Có trời chứng giám đây là lần đầu tiên cô trải qua cuộc chiến tàn khốc như vậy, trên trực thăng còn chở lão đại đứng đầu giới hắc đạo, lại còn phải quan sát né tránh đạn của kẻ thù, đối với sự an toàn của hắn tuyệt đối không chút lơ là, vậy mà hắn đến một câu trả lời còn không thèm quan tâm.
Hàn Kỳ Âm càng nghĩ càng tức, cô ấn hết tất cả các nút, không cần quan tâm đó là gì, không biết xui rủi thế nào lại ấn đúng vào nút khởi động. Đám Chu Nham ở dưới thấy trực thăng của cô bắt đầu nã đạn thì né tránh, nhưng không kịp, đúng lúc này Mạc Tư Huyền cũng ném thêm một quả bom nữa xuống, tình thế hai bên thắng bại nhìn bằng mắt cũng có thể phân biệt được.
Cô nhìn xuống, xác người la liệt, mùi máu tanh nồng cả một vùng, trống ngực không kìm được đập thình thịch. Chu Nham ở dưới nghiến răng căm hận, mắt ông ta long lên sòng sọc, lúc này mới lôi bom của Nam Huyền Dạ đưa cho, nhắm thẳng vào chiếc trực thăng của Hàn Kỳ Âm.
“Cố Thâm! Có chết thì phải cùng chết!”
Hàn Kỳ Âm bị bất ngờ, nhất thời không phản ứng kịp, đúng lúc này một bóng người từ phía sau lao đến áp sát cô, lồng ngực vạm vỡ của hắn bao trọn lấy cô, bàn tay rắn chắc có lực nắm chặt lấy tay cô kéo cần sang bên trái tránh bom, nhưng đuôi của trực thăng vẫn bị bắn trúng.
Chiếc trực thăng mất đà lắc lư kịch liệt, khói từ đuôi bốc lên, màn hình điều khiển vang lên hàng loạt tiếng “tít! tít!” cùng thông số hỗn loạn. Tư Duệ và Hàn Thước phải bám vào ghế để tránh bị ngã ra ngoài. Cô bị lắc đến nỗi đầu óc choáng váng, dạ dày nôn nao, chỉ biết bám vào vật thể vững chãi cùng rắn chắc bên cạnh, Cố Thâm thấy cô ôm chặt lấy cổ hắn cũng không nói năng gì, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lùng, ngón tay thành thạo ấn một loạt các phím, bàn tay còn lại chưa hề rời khỏi cần điều khiển.
Bom của Nam Huyền Dạ chế tạo nhìn thì có vẻ sức sát thương không lợi hại bằng bom của Cố Thâm, nhưng một khi đã trúng phải, lúc này uy lực mới lan rộng ra. Vì thế mà trực thăng mới lắc lư điên cuồng, không kiểm soát được như vậy.
Mạc Tư Huyền nhìn chiếc trực thăng đang trên đà rơi xuống, gương mặt vô cùng lo lắng liên tục gọi Cố Thâm ở thiết bị liên lạc
“Lão đại! Lão đại!”
Tiếng “tít tít” vang lên càng nhiều, báo hiệu thiết bị đã bị hỏng nghiêm trọng, ánh mắt Cố Thâm tối sầm lại, hắn nghoảnh đầu lại bảo Tư Duệ và Hàn Thước
“Chuẩn bị nhảy.”
Sau đó hắn vòng tay qua eo Hàn Kỳ Âm nhấc lên, Tư Duệ đưa dù cho hắn, bốn người tức thì nhảy ra khỏi chiếc trực thăng, vừa nhảy ra khỏi thì trực thăng nổ “bùm” một cái. Cô ôm chặt lấy cổ hắn, sợ hãi nhìn chiếc trực thăng bị nổ tung, cả quá trình cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn cũng ghì chắc lấy eo cô. Áp suất của không khí khiến cô vô cùng khó chịu, chỉ biết cau mày chôn người vào trong lòng hắn…
Tựa như chỉ cần dựa vào vòng tay này thì mọi nỗi sợ đều sẽ tan biến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook