Uy Viễn hầu phu nhân thường xuyên đến phủ thái tử thăm nữ nhi, đối phủ thái tử coi như là quen thuộc, khéo léo từ chối hai nha hoàn mà thái tử phi đưa đến để dẫn đường, tự mình mang theo nữ nhi và chất nữ cùng đi đến viện Lý trắc phi.​

Viện của Lý Minh Tranh ở, cách chủ viện tương đối gần, trong viện không ít hoa thơm cỏ lạ, gần phòng ngủ chính là một loạt hoa hải đường đang kì nở rộ thật đẹp mắt

A Bảo là lần đầu tiên đến phủ thái tử, nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh, trong lòng nhận thấy đại đường tỷ của mình sống tại phủ thái tử cũng chưa mắc lỗi nào, hơn nữa thái tử phi là một chủ mẫu phúc hậu quy tắc, chỉ cần làm tốt theo quy tắc của nàng ta, nàng ta cũng sẽ không tùy tiện mà đối phó với nữ nhân trong viện, lại càng không tùy tiện bạc đãi ai, đây là một chủ mẫu điển hình, mà Chính Đức đế chọn thái tử phi này, cũng là lựa chọn hoàng hậu tương lai. Bởi vậy, Lý Minh Tranh làm trắc phi ở phủ thái tử cũng rất thoải mái, mặc dù gả qua đây nhiều năm chưa có con, nhưng ở trong lòng thái tử cũng đã chiếm vị trí nhất định.

Khi Uy Viễn hầu phu nhân đến, Lý Minh Tranh đang ngồi dựa ở trên giường uống canh gà. Có lẽ là vừa mới sinh xong, màu da còn chưa có khôi phục vẻ hồng hào trước đây, trên khuôn mặt các nốt ban còn chưa nhạt đi hết, trên người mặc áo chẽn màu trắng, trên trán cột một dãi lụa, vốn dĩ mặt trái xoan tròn thêm một vòng, so với khí chất mỹ nhân lạnh lùng cao ngạo trước đây lại có phần cảm giác êm dịu phúc hậu hơn.

Uy Viễn hầu phu nhân đến làm Lý Minh Tranh hết sức vui mừng, nhưng nhìn đến A Bảo phía sau lưng bà, nụ cười trên mặt nhạt dần.

"Nương, sao mọi người lại đến?" Lý Minh Tranh buông thìa, dùng khăn tay lau khóe miệng một chút, tỏ vẻ không uống nữa.

"Đương nhiên là tới thăm con." Uy Viễn hầu phu nhân thấy nàng cau mày đẩy canh gà ra, không nhịn được nói: "Con bây giờ ở cữ, uống nhiều một chút canh gà đối thân thể tương đối tốt hơn."

Nha hoàn Thúy Tụ hầu hạ bên cạnh nghe xong, mím môi cười, nói: "Phu nhân nói rất đúng, trắc phi hẳn là nghe phu nhân."

"Ngươi chớ làm rộn." Lý Minh Tranh giận liếc nàng ta một cái, nha hoàn kia mặt mày nhu hòa, mỉm cười nhìn nàng, Lý Minh Tranh than thở: "Ngán lắm, trước phải ăn, giờ ăn đến ngốc luôn." Chờ Thúy Tụ đem canh gà bưng đi, Lý Minh Tranh nói: "Thất muội muội và Ngũ muội muội cũng tới, qua đây cho ta nhìn một cái."

Hai người cười tiến lên, Lý Minh Nghi yêu kiều ôm một bên cánh tay nàng, nói: "Tỷ tỷ cực khổ, cháu trai nhỏ của muội đâu?"

"Vừa mới bú sữa, đã ngủ ở phòng sát vách rồi." Sờ sờ hai má kiều diễm của muội muội, Lý Minh Tranh tầm mắt rơi đến người A Bảo đang đứng cạnh giường, ánh mắt ảm đạm, nhàn nhạt nói: "Ngũ muội muội càng lúc càng lớn, cũng không biết sau này vị công tử gia nào có thể hưởng phúc, chỉ sợ những tên công tử ấy không nhận ra giai nhân..."

"Ha hả, việc này cũng nói không chính xác đâu." Uy Viễn hầu phu nhân vội vàng cắt ngang lời đại nữ nhi, rất sợ nàng nghĩ đến chuyện cũ lại nói những lời lạnh nhạt, càng nói càng kỳ cục. rõ ràng đều qua đã nhiều năm như vậy, thế nào đại nữ nhi vẫn không buông ra?"Tỷ muội các con cũng có đã nhiều năm không gặp, Ngũ muội vừa trở về, nương đưa nha đầu này đến thăm con một lát. Thân thể của con thế nào? Sauk hi sanh phải cẩn thận, an tâm ở cữ, đừng phạm vào cái gì cấm kỵ..." Lải nhà lải nhải lại là một loạt.

Lý Minh Tranh nhẫn nại nghe xong một hồi, tầm mắt từ A Bảo chuyển qua trên mặt Lý Minh Nghi, qua lại nhìn một chút, nói: "Nương, trước nghỉ một chút uống miếng nước lại nói. Ở đây lâu rồi, con nghĩ mấy tiểu nha đầu này sắp hết kiên nhẫn rồi, để con nói Thúy Tụ đưa chúng ra ngoài dạo chơi một lát, à, hôm nay khí trời không tệ, Thúy Tụ ngươi mang hai vị muội muội của ta đến hoa viên đi chơi thôi."

Uy Viễn hầu phu nhân sửng sốt, nhìn mi gian của nữ nhi mang phần sắc khác,trong lòng thở dài, nhân tiện nói: "Được rồi, có mấy lời các tiểu nha đầu này nghe xong cũng không tốt. Minh Cẩm, Minh Nghi, các con nghe lời tỷ tỷ. Thúy Tụ, nhớ coi chừng hai đứa, kẻo lại chạy loạn, đắc tội quý nhân trong phủ."

Thúy Tụ cười đáp một tiếng.

Lý Minh Nghi cũng không kiên nhẫn nghe sự càm ràm của mẫu thân, nàng còn là một tiểu nha đầu tính tình trẻ con, căn bản nghe không hiểu được, nghe thấy có thể đi chơi liền vui vẻ. A Bảo trong nghĩ, nếu mình còn ở đây chắc hẳn vị tỷ tỷ băng sơn mỹ nhân này sẽ nói những câu lạnh nhạt khó nghe, liền không có ý kiến.

nói là mang các nàng đi chơi xa xa một chút, bất quá Thúy Tụ cũng không dám đưa các nàng đi đâu xa, ra khỏi viện của Lý Minh Tranh, liền mang hai cô nương này đến dạo chơi hoa viên trong phủ thái tử.

Năm đó, Chính Đức đế hạ lệ cho công bộ xây dựng phủ thất thái tử thật xa hoa, hoa viên rất lớn, liếc mắt một cái nhìn lại, ngoài những ngọn núi giả và các loài hoa cỏ quý hiếm đang đua nở ra, còn có mộthồ nước trong như ngọc nơi gấp khúc hành lang, trong hồ hàng đàn cá chép bơi lội, thông với hành lang cửu khúc, tại đây mùa xuân, liễu rủ lả lướt, tơ liễu bay tán loạn, đặc biệt mê người.

Lý Minh Nghi mặc dù đã đến phủ thái tử mấy lần, nhưng rất ít khi đến đây, lập tức cực kỳ hứng thú lôi kéo A Bảo chạy lên cây cầu để ngắm cá trong hồ.

Sắp đến giữa hồ, liền nhìn thấy trong đình đã có người ngồi, hai thiếu nữ ngồi trong đó, ăn vận đẹp mắt, đầu cài tram quý, nha hoàn vây quanh hầu hạ, hai người lần lượt ngồi trên thành cầu, bên cạnh để một khay thức ăn cho cá, nhìn mồi rơi trong nước chụm đầu nói cười với nhau, kéo đến một đàn cá chép bơi đến tranh giành thức ăn.

Nhìn thấy hai nàng tiến thoái không xong, một nha hoàn thấp giọng nói: "Quận chúa, thất công chúa, tiểu thư Uy Viễn hầu phủ tới."

Thấy người ở đây đã biết hai người đến, nếu mạo mụi rời đi cũng không tốt, ung dung bước đến, Lý Minh Nghi liền khẽ nói với A Bảo thân phận của hai người đó: "Là Vinh Hoa quận chúa và thất công chúa."

Vinh Hoa quận chúa là trưởng nữ của thái tử, năm nay mười bốn tuổi, khuôn mặt như táo tròn đỏ bừng, mắt to ngập nước, thoạt nhìn giống như tiểu nữ tử vô cùng đáng yêu, điểm trừ chính là nơi giữa trán kia đã làm nàng ta mất vài điểm thuần khiết, hơn nữa lại thêm mấy phần tùy ý kiêu ngạo. Vinh Hoa là Triệu trắc phi của thái tử sinh ra, vì là trưởng nữ, nên đucợ thái tử vô cùng sủng ái, tính tình khó tránh khỏi có chút kiêu căng. Thất công chúa là quý phi thân sinh, thân phận tôn quý, năm nay mười bảy tuổi, vì có mẫu thân là một quý phi, xưa nay lại thích làm nũng, Chính Đức đế thập phần sủng ái nàng ta, từng nóirõ chỉ cần nàng ta vui, phò mã sẽ để tự nàng ta lựa chọn.

Lý Minh Nghi nhìn thấy hai người này, cảm thấy miệng đắng lại, bất quá trên mặt vẫn mang theo ý cười dịu dàng, cùng A Bảo đi vào đình, hướng hai người thi lễ thỉnh an.

Vinh Hoa quận chúa tuổi còn nhỏ, cùng nữ quyến Uy Viễn hầu phủ không quen, đối với hai người, ngoài mặt chỉ mang theo lễ nghi, trái lại thất công chúa nheo mắt lại quan sát A Bảo, đột nhiên nói: "Ngươi rất nhìn quen mắt, Lý Minh Nghi, nàng ta là ai?"

Lý Minh Nghi nụ cười trên mặt cứng đờ, thấp giọng nói: "Hồi công chúa, đây là ngũ tỷ tỷ của ta, mới từ..."

"Lý Minh Cẩm!" Thất công chúa thốt ra.

A Bảo lại khụy đầu gối thi lễ một cái, phóng khoáng cười nói: "không ngờ thất công chúa còn nhớ Minh Cẩm, đúng là vinh hạn của Minh Cẩm."

Thất công chúa vừa nghe, mày đẹp nhíu chặt, trong giọng nói tràn đầy chán ghét nói: "Ai nhớ ngươi, bản công chúa cũng sẽ không để tâm đến một người đáng ghét. Nghe nói năm trước có chiến tranh, trấn bắc tướng quân vô ý bị thương, ngươi sao không ở Cảnh thành chăm sóc tướng quân, sao lại về đây? Thực sự là quá bất hiếu, ta sẽ tâu lên phụ hoàng, trị ngươi tội bất hiếu."

Lý Minh Nghi nghe xong thiếu chút nữa quỳ xuống, trái lại A Bảo bình tĩnh, cười khanh khách nói: "Đa tạ công chúa quan tâm gia phụ. Hẳn là công chúa hiểu lầm, bởi vì thương thế gia phụ đã tốt, Minh Cẩm mới trở về."

Thất công chúa vừa nhìn thấy nàng trưng khuôn mặt tươi cười, không biết trút giận nơi đâu, mà nói"Ngươi trừ cười ra cũng không còn biểu hiện khác sao? Mấy năm không gặp, ngươi vẫn chán ghét như vậy."

A Bảo lập tức thu hồi khuôn mặt tươi cười, mặt không thay đổi nhìn nàng.

"..."

Lý Minh Nghi rất muốn khóc, trong lòng lên tiếng ngũ tỷ, tỷ đừng nhạo thất công chúa, nhà chúng ta thực sự không thể trêu vào a!

Thấy thất hoàng cô nhà mình nghẹn họng, Vinh Hoa quận chúa có chút giật mình, nói: "Thất hoàng cô, sao người lại tức giận vậy? Người đâu, đem đám người to gan dám làm hoàng cô tức giận ném xuống hồ hết cho ta!"

"Quận chúa..." Lý Minh Nghi muốn cầu tình, lại bị Vinh Hoa quận chúa lạnh lùng liếc mắt trừng lại mộtcái.

nhìn thấy hai ma ma to lớn mạnh khỏe đến gần mình, A Bảo lui về phía sau mấy bước, nụ cười trên mặt nhàn nhạt, nhưng vẫn ôn hòa nói: "Quận chúa, Minh Cẩm vẫn chưa nhạo công chúa tức giận, hơn nữa công chúa cũng đâu nói là tức giận đâu."

Thất công chúa cười lạnh một tiếng, lại nhìn hai ma ma đang kẹp chặt A Bảo, lười biếng nói: "Được rồi, ta hiện đang tức giận." Thầm nghĩ ta chính là ngụy biện thì thế nào? Ở đây có những người khác, dù cho bản thân đem lý Minh Cẩm đẩy xuống hồ, cũng không ai dám nói cái gì!

Vinh Hoa quận chúa trên mặt lộ ra đáng yêu tươi cười, ngây thơ nói: "Có nghe hay không, hoàng cô tức giận, mau đem ả tiện tỳ này ném đi."

hai ma ma kia được lệnh, kèm chặt hai tay A Bảo, kéo nàng hướng đến hồ.

A Bảo rũ mắt xuống, liếc nhìn hồ nước kia, lại thấy bị kéo đến hồ, đang chuẩn bị kéo hai ma ma cùng nhau xuống nước, thì một giọng nói băng lãnh vang lên:

"Các ngươi làm cái gì đó?"

Thanh âm này vừa mới tuôn ra, toàn bộ không gian đều rơi vào một loại yên tĩnh quỷ dị.

Mọi người vô ý thức nhìn lại, liền một nam nhân mặt trường bào màu đen không biết xuất hiện từ lúc nào ngoài đình, đường nét tuấn mỹ trên mặt lãnh ngạnh, đôi mắt mang vẻ lạnh lẽo, đuôi mắt lại mang theo vài phần lạnh, nhìn thoáng qua, lại làm cho người cảm giác được một khối băng, lưng phát lạnh, hô hấp cũng nhẹ mấy phần.

"Ngũ, ngũ hoàng thúc..." Vinh Hoa quận chúa lắp bắp kêu lên.

Thất công chúa nụ cười trên mặt cũng cứng ngắc.

sắc mặc hai nàng cứng ngắc, khẩn trương đến mức thân thể phát run, run rẩy đứng dậy tiến lên, khụy gối thi lễ một cái: "Tham kiến ngũ hoàng huynh (ngũ hoàng thúc)."

Đột nhiên, một tiếng thét vang lên, sau đó một tiếng oành, có người rơi xuống nước.

Lý Minh Nghi tầm mắt vẫn chưa rời khỏi A Bảo, thế nhưng lại muốn té xỉu, A Bảo nàng... Thế nhưng trực tiếp gạt chân hai ma ma cho rơi xuongs nước... Biểu tỷ sao lại to gan vậy chứ! Nơi này là phủ thái tử nha! Hơn nữa còn gây chuyện trước mặt vị Tấn vương có tiếng hung tàn trong truyền thuyết, chuyện này hai nàng coi như xong đời!!! >__<...

Thấy mọi người không phản ứng kịp, A Bảo mang vẻ mặt khiếp sợ nói: "Nhanh lên một chút kéo người lên đi, các nàng ấy quá gấp nên trượt chân ngã xuống mất rồi!"

"..."

Tác giả có lời muốn nói:

Đây là một囧 văn, A Bảo mặc dù có nhiều kẻ thù (đều là bị hận oan), nhưng A Bảo ỷ vào cũng rất nhiều 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương