Độc Thê Khó Làm
-
Chương 4: Giết gà dọa khỉ
Edit: Thanh Xuân 430
Tiêu Hoài Cẩn ngồi ở vị trí chủ nhân, Lục La đưa lên một ly trà, nói là trà, thực ra cũng không có miếng lá trà hoàn chỉnh, nhưng mà có chút vụn trà.Kiếp trước sau khi trở thành Ngũ hoàng phi, Tiêu Hoài Cẩn đã từng uống rất nhiều loại trà ngon, đã sớm quên mất hương vị này, nay được uống lại, tâm tình cũng khác biệt, kiếp trước nhẫn nhục chịu đựng, kiếp này phải ngược dòng mà lên.
Tiêu Hoài Cẩn phất phất bọt trà nhấp một ngụm để nhuận yết hầu, nước trà ngọt lành chạy vào yết hầu, chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều dễ chịu, cầm chén trà đặt ở trong tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn từng gương mặt mỗi người.
Người liên can không biết Tiêu Hoài Cẩn muốn làm cái gì, trong lòng nghi hoặc, cùng người bên cạnh thì thầm với nhau, xì xào bàn tán, đối mặt Tiêu Hoài Cẩn, nhưng trên mặt không có nửa điểm cung kính, chẳng qua chỉ có không kiên nhẫn.
Trong mắt Tiêu Hoài Cẩn chợt lóe nghiêm khắc, nhìn Lục La vẫy vẫy tay, Lục La gật đầu, sống lưng thẳng tắp đi đến trước mặt, vẻ mặt mọi người lộ vẻ nghi hoặc, đều ngừng nói chuyện nhìn Lục La.
Lục La nhìn thoáng qua mọi người, lấy một tờ giấy từ trong ngực ra, giọng nói rõ ràng, “Vừa rồi ** nói mọi người đến đại sảnh, bây giờ bắt đầu điểm danh, điểm đến người nào thì người đó lên tiếng, hiện tại bắt đầu.”
Mọi người còn đang nghi hoặc, Lục La đã bắt đầu điểm danh.
“Nhà Đại Thành.”
“Có.” Trả lời là vợ của thủ vệ, vì gả cho Đại Thành viện trước, cho nên mọi người đều gọi nàng là nhà Đại Thành.
“Vương ma ma.” “Có.”
“Trương ma ma.” “Có” …… Thanh âm liên tiếp một hồi lâu mới xong.
“** đã điểm danh xong rồi, đây là danh sách những người chưa tới.” Lục La ddauw danh sách cho Tiêu Hoài Cẩn, Tiêu Hoài Cẩn nhìn thoáng qua rồi đặt lên trên bàn.
“Sự việc đột nhiên phát sinh, rất nhiều người chưa tới, bây giờ ta cho các ngươi thời gian là một khắc, các ngươi đi thông báo cho những người chưa tới, nếu không tới, tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong bưng chén trà lên uống một ngụm, ăn hai cái bánh hoa quế, từ lúc rời giường vội vàng đi đón Lão phu nhân cho tới bây giờ Tiêu Hoài Cẩn vẫn chưa ăn gì, bụng đã kêu đói từ lâu, hiện tại đã tốt hơn một chút.
Vài hạ nhân xoay người đi ra ngoài, qua một khắc đồng hồ, hạ nhân lục tục quay lại, Tiêu Hoài Cẩn để bánh hoa quế xuống, thỏa mãn liếm môi, Lục La bước lên ghi tên những người mới tới.
“Còn có ai chưa tới?” Tiêu Hoài Cẩn lười biếng hỏi, ăn no rồi cảm thấy buồn ngủ.
“Còn có Lý ma ma.”
“Oh?” Trước mắt Tiêu Hoài Cẩn sáng ngời.
Lý ma ma do Trương thị đưa tới cho Tiêu Hoài Cẩn làm ma ma theo bên người, nói cho hay gọi là chỉ bảo Tiêu Hoài Cẩn, thật ra là theo dõi, thường ngày ỷ vào Trương thị, không ít lần cậy già lên mặt, Tiêu Hoài Cẩn không thích tranh cãi với người khác, đối với Lý ma ma mắt nhắm mắt mở, càng dung túng bà ta càng hung hăng càn quấy.
Nhưng mà dùng người này phủ đầu ra oai thì tốt hơn rất nhiều, khóe miệng Tiêu Hoài Cẩn cong lên, “Người đâu, đi ‘mời’ Lý ma ma đến cho ta.”
Nghe được lời nói của Tiêu Hoài Cẩn, những người còn lại thở phào nhẹ nhõm, không khỏi dương dương đắc ý, Lý ma ma là người của phu nhân, ** không dám tùy tiện đắc tội, bây giờ trong lời nói mời đến còn có thể lấy lòng hai bên.
Suy nghĩ đến đó, vài người tâm tình sục sôi muốn tranh nhau đi ‘mời’ Lý ma ma. Thiếu chút nữa mà đánh nhau một trận, Tiêu Hoài Cẩn tùy tiện chỉ một người, người được chỉ vui mừng hớn hở đi ra ngoài, mấy người không được điểm ủ rũ đứng sang một bên.
Tiêu Hoài Cản cười lạnh một tiếng, đem vật cầm trong tay đổi một ly trà mới, Lý ma ma khoan thai chậm rãi đi tới, Lý ma ma thấy trong phòng một đống người đứng, trong lòng nghi hoặc, không biết Tiêu Hoài Cẩn muốn làm cái gì.
Lý ma ma vẫn chưa hành lễ, mà đi thẳng tới trước mặt Tiêu Hoài Cẩn, “**, cô sai người gọi ta đến đây có chuyện gì, Cương nhi ta đang ngủ trưa đấy.” Trong giọng nói lại lộ ra oán giận nồng đậm.
Tiêu Hoài Cẩn vui vẻ, hóa ra bản thân hắn tự ** xui xẻo nàng gọi đến cần phải có lý do?
Lý ma ma sinh ra tròn tròn mập mạp, mặt trăng sạch sẽ, nụ cười vui vẻ, mặc một bộ áo bằng vải bông màu đỏ tươi kèm áo khoác nhỏ, dưới là quần màu xanh thẫm, toàn bộ tóc chải ở sau đầu, dùng một cây tram cố định, trên tai đeo một hoa tai mạ vàng, cho dù ai gặp bà ấy đều cũng cảm thấy mặc mũi hiền lành, nhưng sau lưng thì làm không biết bao nhiêu chuyện ác.
Mấy năm trước Lý ma ma vừa vào Kiêm Gia viện, ỷ vào là người được Trương thị đưa tới, không ít lần khoa tay múa chân với Tiêu Hoài Cẩn, vì kính trọng Trương thị, Tiêu Hoài Cẩn cũng rộng lượng với Lý ma ma, kiềm chế ở mọi nơi, nhưng bà ta thấy thế lại đắc ý.
Trước kia có một tiểu nha hoàn chống đối bà ta hai câu, Lý ma ma trực tiếp cho người ở trong viện đánh chết nàng ấy, Tiêu Hoài Cẩn nhìn thấy bộ dạng chết thảm của tiểu nha hoàn kia, sợ tới mức sinh bệnh nặng, từ đó có chút sợ hãi Lý ma ma. Sau khi xuất giá không cần Lý ma ma làm của hồi môn, sau lại nghe bà ta được con trai ngoài phủ đón đi để an dưỡng tuổi già, rất vui sướng.
Nhưng hiện tại Tiêu Hoài Cẩn là người trở về từ quỷ môn quan, trước kia đã từng hại người của nàng một người cũng không tha, muốn bọn họ cũng tự mình nếm thử đau khổ mà nàng đã từng trải qua, một mình Lý ma ma còn chưa xem đủ.
“Thế nào? Ý của Lý ma ma là ta gọi bà tới còn phải thông báo cho bà biết trước?” Tiêu Hoài Cẩn cười nói, trong mắt lóe lên sát khí.
Lý ma ma cảm thấy giật mình, cảm giác, cảm thấy ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn nhìn bà như như là đang nhìn người chết, nhìn kỹ lại, rõ ràng trên mặt Tiêu Hoài Cẩn hàm chứa ý cười, chẳng lẽ do mình bị hoa mắt? Lý ma ma than thở một câu.
Lập tức trên mặt tươi cười, “Nào có đạo lý nào như vây, ngài là **, cần ta thì chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ lập tức tới ngay, nhưng mà hôm nay có chút khó chịu, đầu có chút choáng váng, nếu không có gì, trước hết ta lui xuống nghỉ ngơi.” Nói xong nụ cười biến mất, vẻ mặt trở nên không kiên nhẫn.
“Ha ha ha, ta chưa bao giờ biết ** ta đây còn chưa nghỉ ngơi, ngươi đã muốn đi nghỉ ngơi trước, không bằng ngươi tới đây làm chủ tử được đấy.” Tiêu Hoài Cẩn mỉm cười nói, giọng điệu lạnh dần.
Thân thể Lý ma ma cứng ngắt một chút, mặt lộ vẻ xấu hổ, “Ta đây cùng là vì suy nghĩ cho **, ta…”
Tiêu Hoài Cẩn hất chén trà trên bàn ngã lăn dưới chân Lý ma ma, nước trà bắn tung tóe khắp người Lý ma ma, vài miếng vụn trà dính lên trên váy, nước trà nhỏ gitoj trên mặt đất, Lý ma ma bị biến cố này làm cả kinh nửa ngày nói không ra lời, hạ nhân liên quan kinh ngạc há to miệng.
“Lý ma ma ngươi thật to gan, ta gọi ngươi tới thì người một mực từ chối, sau khi đến đây không hành lễ thì thôi, thân là hạ nhân lại tự xưng ta, không tự xưng nô tỳ, như thế nào, ngươi muốn làm chủ tử? Hay là không để chủ tử như ta đây vào mắt, không để lão gia phu nhân vào mắt, không để lão phu nhân vào mắt?”
Lý ma ma ngơ ngác đứng, nuốt lời nói bên miệng trở vào, nhất thời không bình thường trở lại, bị Tiêu Hoài Cẩn một lần lại một lần ép hỏi, nháy mắt một cái giật mình.
“Ta không có… Không, lão nô không có ý này, cho dù lão nô có gan lớn bằng trời cũng không dám không để lão gia phu nhân, lão phu nhân vào mắt.”
“Ah, lão gia phu nhân, lão phu nhân ngươi không dám không để vào mắt, ta đây thì ngươi dám?” Tiêu Hoài Cẩn chất vấn nói, trong mắt bật ra sát khí.
Trong lòng Lý ma ma cả kinh, vội vàng giả thích, “Không phải như thế, lão nô… Lão nô…” Mồ hôi trên mặt chảy xuống, trên mặt đủ loại màu sắc, thoạt nhìn trông rất buồn cười.
Tiêu Hoài Cẩn thu nụ cười lại, vẻ mặt ngưng trọng.
“Người đâu, Lý ma ma không hiểu tôn ti trật tự, kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng.”
Bọn hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động, Lý ma ma nghe thấy Tiêu Hoài Cẩn muốn đánh bà, trong lòng còn lo lắng, có thể thấy được không có ai nghe lời Tiêu Hoài Cẩn, không khỏi đắc ý đứng lên.
Tiêu Hoài Cẩn thấy Lý ma ma đắc ý vẻ mặt vênh váo, trong lòng cười lạnh không ngớt, “Thế nào, lời của ta cũng không nghe phải không? Hay là nói cần ta đi mời phu nhân đến đây?”
Mọi người nghe thấy lời nói của Tiêu Hoài Cẩn, cảm thấy sợ hãi, mặc dù sau lưng đại phu nhân đối xử Tiêu Hoài Cẩn không tốt, nhưng ngoài mặt nhất định sẽ làm, cho đánh hạ nhân, làm yên lòng Tiêu Hoài Cẩn, ngẫm lại đều rất thỏa đáng, mà nếu như đại phu nhâ thật sự đến đây, vì cho Tiêu Hoài Cẩn một công đạo, các nàng một người cũng chạy không thoát.
Bọn hạ nhân nhìn nhau, hai nữ tỳ tráng kiện ** đứng ở giữa đi ra, tới chỗ Lý ma ma.
Sắc mặt Tiêu Hoài Cẩn sâu kín, ngay cả đánh một hạ nhân cũng phải gọi tên Trương thị, này này ** thật sự là thất bại.
Hai nữ tỳ đứng trước mặt Lý ma ma, ngoài cười nhưng trong không cười, “Lão tỷ tỷ, hôm nay tỷ đã làm sai chuyện, đáng bị phạt, tỷ cũng đừng trách muội muội.” Nói xong tiến lên bắt lấy Lý ma ma, bà ta sinh ra tròn béo, lại liều mạng giãy giụa, hai người mất rất nhiều sức mới đè lại được.
“Các ngươi muốn làm gì, buông ra, ta nói cho các ngươi biết, phu nhân biết nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Lý ma ma cho dù bị đè lại cũng không chịu yên tĩnh, dùng sức lộn xộn trên mặt đất, trên đầu tóc tai rối tung, như một người điên.
Hai người đang muốn mang Lý ma ma ra ngoài, Tiêu Hoài Cẩn đưa tay ngăn cản.
“Không cần đi ra ngoài, hành hình ở trong này, tất cả mọi người nhìn cho ta, kết cục của việc không hiểu tôn ti, nếu ai dám nhắm mắt, cùng hành hình.”
Nghe nói như thế, mấy ** người ở giữa sợ tới mức mắt đã nhắm từ lâu lạ mở mắt ra, sợ chậm, Tiêu Hoài Cẩn sẽ đánh luôn các nàng, một nữ tỳ lấy hình côn ra, bàn tay giống như khoan hồng, sơn màu đỏ, cũng không biết là không nên dùng nhiều lý do, phần đuôi phiếm đen, hàn khí bức người.
Cứ tưởng là dọa người, bây giờ điệu bộ Lý ma ma thật sự sợ, “**, lão nô sai rồi, xin ** tha cho lão nô, lão nô sai rồi.”
“Ta cũng rất muốn tha cho Lý ma ma, nhưng Lý ma ma ở trước mặt mọi người không biết giữ mồm, chẳng biết phân biệt tôn ti, nếu ta không phạt ngươi, làm sao để người khác phục.”
Vẻ mặt Lý ma ma từ tràn ngập hy vọng đến mặt xám như tro tàn, nháy mắt tâm tình Tiêu Hoài Cẩn rất tốt, môi đỏ khẽ mở.
“Hành hình.”
“A” Tiếng kêu thảm thiết giống như chọc tiết heo vang lên, một nữ tỳ nhìn Lý ma ma miệng nhét giẻ lau, bầu trời chỉ có tiếng côn trượng nhập thịt “Phù phù”, Tiêu Hoài Cẩn chỉ cảm thấy trong tai thanh tịnh đi nhiều, nữ tỳ chấp trượng xuống tay hung ác, giống như từng có thù oán với Lý ma ma, mỗi một trượng đều đánh vào mông Lý ma ma, côn trượng đánh vào thịt dùng lực rút lên, chỉ chốc lát sau máu đã thấm ướt váy, bất giác Tiêu Hoài Cẩn nhìn nữ tỳ kia thêm vài lần.
Trong tay Tiêu Hoài Cẩn đang cầm chén trà mới do Lục La bưng lên, tất cả trước mắt giống như không ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng, mỉm cười nhìn Lý ma ma, ánh mắt kia khiến cho hạ nhân như rớt xuống hầm băng.
Hồi lâu, tiếng côn trượng đánh vào da thịt biến mất, một nữ tỳ tiến lên, cung kính nói, “**, đánh xong.”
Tiêu Hoài Cẩn đặt chén trà xuống, đi lên phía trước, lúc này Lý ma ma đau đến mức muốn ngất xỉu, phía sau loang lổ vết máu, da tróc thịt bong, Tiêu Hoài Cẩn hài lòng gật đầu.
“Lý ma ma ngươi biết sai chưa?” Lúc này Lý ma ma giống như một đống bùn quỳ rạp trên mặt đất, động đậy một chút là toàn thân đau đớn, trong lòng đã nguyền rủa Tiêu Hoài Cẩn trăm ngàn lần.
“Lão nô biết sai rồi, xin ** khoan hồng độ lượng bỏ qua cho lão nô.” Giọng Lý ma ma khàn khàn nói, trong giọng nói đầy hối hận. Tiêu Hoài Cẩn gật đầu, trong mắt bà ta không có hận ý.
“Nếu biết sai vậy không được tái phạm, nếu không lần sau ta cũng không cứu được ngươi, ngươi đi tĩnh dưỡng đi, tạm thời không cần làm việc.” Nói xong khoát tay để cho người đỡ bà ta lui xuống.
Hai tiểu nha hoàn bước lên đỡ Lý ma ma đứng lên, dùng sức rất mạnh, Lý ma ma đau đớn vỗ vào lưng tiểu nha hoàn một cái, một tia ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất, Tiêu Hoài Cẩn nhìn bóng dáng Lý ma ma hùng hùng hổ hổ, không biết nghĩ tới điều gì, cười đến mức đặc biệt quỷ dị.
“Việc hôm nay, không chỉ riêng Lý ma ma, còn có các ngươi.” Tiêu Hoài Cẩn dừng một chút, mọi người chỉ cảm thấy tim đều đã nhảy ra ngoài.
Đặc biệt vừa rồi Tiêu Hoài Cẩn lấy thủ đoạn nổi trận lôi đình đánh Lý ma ma, Lý ma ma là người của Trương thị mà cũng dám đánh, huống chi là các nàng, nhưng mà ** các viện đều không cần hạ nhân, mọi người nhanh chóng quỳ xuống, thất chủy bái thiệt cầu xin tha thứ. Nhất là thủ vệ nhà Đại Thành, mồ hồi đã ướt đẫm từ lâu, sợ kế tiếp Tiêu Hoài Cẩn trừng phạt nàng.
“Câm miệng” Bọn hạ nhân im miệng, hoảng sợ nhìn Tiêu Hoài Cẩn.
“Tiêu phủ mua các ngươi là tới làm hạ nhân, chứ không phải chủ tử, người nào đó lại vọng tưởng ngồi trên đầu chủ tử, Lý ma ma chính là kết cục của các ngươi, tuy lần này các ngươi có sai, nhưng hôm nay ta sẽ không truy cứu, phạt mọi người cắt một tháng ngân lượng, nếu tái phạm, đánh xong rồi bán ra ngoài, các ngươi có ý kiến gì không?”
Tiêu Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn bọn họ, bọn hạ nhân không đánh mà lạnh run, bọn họ tin, nếu bọn họ mà dám nói một chữ, Lý ma ma kia sẽ là kết cục của bọn họ.
“Không có, cám ơn **.” Mọi người run lẩy bẩy cung kính trả lời.
Bình thường trong phủ bị bán ra ngoài đều là phạm sai lầm, người như vậy người khác cũng không mua, chỉ có thể bị bán vào kỹ viện hoặc làm việc cực nhọc, hiện tại chỉ phạt một tháng ngân lượng, đã vô cùng may mắn, nhưng mà trong lòng mọi người đã thầm nhủ, làm sao chỉ trong một buổi sáng bản lĩnh ** đã trở nên lợi hại như vậy, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài Cẩn thì bất tri bất giác mang theo chút kính sợ.
Tiêu Hoài Cẩn ngồi ở vị trí chủ nhân, Lục La đưa lên một ly trà, nói là trà, thực ra cũng không có miếng lá trà hoàn chỉnh, nhưng mà có chút vụn trà.Kiếp trước sau khi trở thành Ngũ hoàng phi, Tiêu Hoài Cẩn đã từng uống rất nhiều loại trà ngon, đã sớm quên mất hương vị này, nay được uống lại, tâm tình cũng khác biệt, kiếp trước nhẫn nhục chịu đựng, kiếp này phải ngược dòng mà lên.
Tiêu Hoài Cẩn phất phất bọt trà nhấp một ngụm để nhuận yết hầu, nước trà ngọt lành chạy vào yết hầu, chỉ cảm thấy thể xác lẫn tinh thần đều dễ chịu, cầm chén trà đặt ở trong tay, ngẩng đầu liếc mắt nhìn từng gương mặt mỗi người.
Người liên can không biết Tiêu Hoài Cẩn muốn làm cái gì, trong lòng nghi hoặc, cùng người bên cạnh thì thầm với nhau, xì xào bàn tán, đối mặt Tiêu Hoài Cẩn, nhưng trên mặt không có nửa điểm cung kính, chẳng qua chỉ có không kiên nhẫn.
Trong mắt Tiêu Hoài Cẩn chợt lóe nghiêm khắc, nhìn Lục La vẫy vẫy tay, Lục La gật đầu, sống lưng thẳng tắp đi đến trước mặt, vẻ mặt mọi người lộ vẻ nghi hoặc, đều ngừng nói chuyện nhìn Lục La.
Lục La nhìn thoáng qua mọi người, lấy một tờ giấy từ trong ngực ra, giọng nói rõ ràng, “Vừa rồi ** nói mọi người đến đại sảnh, bây giờ bắt đầu điểm danh, điểm đến người nào thì người đó lên tiếng, hiện tại bắt đầu.”
Mọi người còn đang nghi hoặc, Lục La đã bắt đầu điểm danh.
“Nhà Đại Thành.”
“Có.” Trả lời là vợ của thủ vệ, vì gả cho Đại Thành viện trước, cho nên mọi người đều gọi nàng là nhà Đại Thành.
“Vương ma ma.” “Có.”
“Trương ma ma.” “Có” …… Thanh âm liên tiếp một hồi lâu mới xong.
“** đã điểm danh xong rồi, đây là danh sách những người chưa tới.” Lục La ddauw danh sách cho Tiêu Hoài Cẩn, Tiêu Hoài Cẩn nhìn thoáng qua rồi đặt lên trên bàn.
“Sự việc đột nhiên phát sinh, rất nhiều người chưa tới, bây giờ ta cho các ngươi thời gian là một khắc, các ngươi đi thông báo cho những người chưa tới, nếu không tới, tự gánh lấy hậu quả.” Nói xong bưng chén trà lên uống một ngụm, ăn hai cái bánh hoa quế, từ lúc rời giường vội vàng đi đón Lão phu nhân cho tới bây giờ Tiêu Hoài Cẩn vẫn chưa ăn gì, bụng đã kêu đói từ lâu, hiện tại đã tốt hơn một chút.
Vài hạ nhân xoay người đi ra ngoài, qua một khắc đồng hồ, hạ nhân lục tục quay lại, Tiêu Hoài Cẩn để bánh hoa quế xuống, thỏa mãn liếm môi, Lục La bước lên ghi tên những người mới tới.
“Còn có ai chưa tới?” Tiêu Hoài Cẩn lười biếng hỏi, ăn no rồi cảm thấy buồn ngủ.
“Còn có Lý ma ma.”
“Oh?” Trước mắt Tiêu Hoài Cẩn sáng ngời.
Lý ma ma do Trương thị đưa tới cho Tiêu Hoài Cẩn làm ma ma theo bên người, nói cho hay gọi là chỉ bảo Tiêu Hoài Cẩn, thật ra là theo dõi, thường ngày ỷ vào Trương thị, không ít lần cậy già lên mặt, Tiêu Hoài Cẩn không thích tranh cãi với người khác, đối với Lý ma ma mắt nhắm mắt mở, càng dung túng bà ta càng hung hăng càn quấy.
Nhưng mà dùng người này phủ đầu ra oai thì tốt hơn rất nhiều, khóe miệng Tiêu Hoài Cẩn cong lên, “Người đâu, đi ‘mời’ Lý ma ma đến cho ta.”
Nghe được lời nói của Tiêu Hoài Cẩn, những người còn lại thở phào nhẹ nhõm, không khỏi dương dương đắc ý, Lý ma ma là người của phu nhân, ** không dám tùy tiện đắc tội, bây giờ trong lời nói mời đến còn có thể lấy lòng hai bên.
Suy nghĩ đến đó, vài người tâm tình sục sôi muốn tranh nhau đi ‘mời’ Lý ma ma. Thiếu chút nữa mà đánh nhau một trận, Tiêu Hoài Cẩn tùy tiện chỉ một người, người được chỉ vui mừng hớn hở đi ra ngoài, mấy người không được điểm ủ rũ đứng sang một bên.
Tiêu Hoài Cản cười lạnh một tiếng, đem vật cầm trong tay đổi một ly trà mới, Lý ma ma khoan thai chậm rãi đi tới, Lý ma ma thấy trong phòng một đống người đứng, trong lòng nghi hoặc, không biết Tiêu Hoài Cẩn muốn làm cái gì.
Lý ma ma vẫn chưa hành lễ, mà đi thẳng tới trước mặt Tiêu Hoài Cẩn, “**, cô sai người gọi ta đến đây có chuyện gì, Cương nhi ta đang ngủ trưa đấy.” Trong giọng nói lại lộ ra oán giận nồng đậm.
Tiêu Hoài Cẩn vui vẻ, hóa ra bản thân hắn tự ** xui xẻo nàng gọi đến cần phải có lý do?
Lý ma ma sinh ra tròn tròn mập mạp, mặt trăng sạch sẽ, nụ cười vui vẻ, mặc một bộ áo bằng vải bông màu đỏ tươi kèm áo khoác nhỏ, dưới là quần màu xanh thẫm, toàn bộ tóc chải ở sau đầu, dùng một cây tram cố định, trên tai đeo một hoa tai mạ vàng, cho dù ai gặp bà ấy đều cũng cảm thấy mặc mũi hiền lành, nhưng sau lưng thì làm không biết bao nhiêu chuyện ác.
Mấy năm trước Lý ma ma vừa vào Kiêm Gia viện, ỷ vào là người được Trương thị đưa tới, không ít lần khoa tay múa chân với Tiêu Hoài Cẩn, vì kính trọng Trương thị, Tiêu Hoài Cẩn cũng rộng lượng với Lý ma ma, kiềm chế ở mọi nơi, nhưng bà ta thấy thế lại đắc ý.
Trước kia có một tiểu nha hoàn chống đối bà ta hai câu, Lý ma ma trực tiếp cho người ở trong viện đánh chết nàng ấy, Tiêu Hoài Cẩn nhìn thấy bộ dạng chết thảm của tiểu nha hoàn kia, sợ tới mức sinh bệnh nặng, từ đó có chút sợ hãi Lý ma ma. Sau khi xuất giá không cần Lý ma ma làm của hồi môn, sau lại nghe bà ta được con trai ngoài phủ đón đi để an dưỡng tuổi già, rất vui sướng.
Nhưng hiện tại Tiêu Hoài Cẩn là người trở về từ quỷ môn quan, trước kia đã từng hại người của nàng một người cũng không tha, muốn bọn họ cũng tự mình nếm thử đau khổ mà nàng đã từng trải qua, một mình Lý ma ma còn chưa xem đủ.
“Thế nào? Ý của Lý ma ma là ta gọi bà tới còn phải thông báo cho bà biết trước?” Tiêu Hoài Cẩn cười nói, trong mắt lóe lên sát khí.
Lý ma ma cảm thấy giật mình, cảm giác, cảm thấy ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn nhìn bà như như là đang nhìn người chết, nhìn kỹ lại, rõ ràng trên mặt Tiêu Hoài Cẩn hàm chứa ý cười, chẳng lẽ do mình bị hoa mắt? Lý ma ma than thở một câu.
Lập tức trên mặt tươi cười, “Nào có đạo lý nào như vây, ngài là **, cần ta thì chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ lập tức tới ngay, nhưng mà hôm nay có chút khó chịu, đầu có chút choáng váng, nếu không có gì, trước hết ta lui xuống nghỉ ngơi.” Nói xong nụ cười biến mất, vẻ mặt trở nên không kiên nhẫn.
“Ha ha ha, ta chưa bao giờ biết ** ta đây còn chưa nghỉ ngơi, ngươi đã muốn đi nghỉ ngơi trước, không bằng ngươi tới đây làm chủ tử được đấy.” Tiêu Hoài Cẩn mỉm cười nói, giọng điệu lạnh dần.
Thân thể Lý ma ma cứng ngắt một chút, mặt lộ vẻ xấu hổ, “Ta đây cùng là vì suy nghĩ cho **, ta…”
Tiêu Hoài Cẩn hất chén trà trên bàn ngã lăn dưới chân Lý ma ma, nước trà bắn tung tóe khắp người Lý ma ma, vài miếng vụn trà dính lên trên váy, nước trà nhỏ gitoj trên mặt đất, Lý ma ma bị biến cố này làm cả kinh nửa ngày nói không ra lời, hạ nhân liên quan kinh ngạc há to miệng.
“Lý ma ma ngươi thật to gan, ta gọi ngươi tới thì người một mực từ chối, sau khi đến đây không hành lễ thì thôi, thân là hạ nhân lại tự xưng ta, không tự xưng nô tỳ, như thế nào, ngươi muốn làm chủ tử? Hay là không để chủ tử như ta đây vào mắt, không để lão gia phu nhân vào mắt, không để lão phu nhân vào mắt?”
Lý ma ma ngơ ngác đứng, nuốt lời nói bên miệng trở vào, nhất thời không bình thường trở lại, bị Tiêu Hoài Cẩn một lần lại một lần ép hỏi, nháy mắt một cái giật mình.
“Ta không có… Không, lão nô không có ý này, cho dù lão nô có gan lớn bằng trời cũng không dám không để lão gia phu nhân, lão phu nhân vào mắt.”
“Ah, lão gia phu nhân, lão phu nhân ngươi không dám không để vào mắt, ta đây thì ngươi dám?” Tiêu Hoài Cẩn chất vấn nói, trong mắt bật ra sát khí.
Trong lòng Lý ma ma cả kinh, vội vàng giả thích, “Không phải như thế, lão nô… Lão nô…” Mồ hôi trên mặt chảy xuống, trên mặt đủ loại màu sắc, thoạt nhìn trông rất buồn cười.
Tiêu Hoài Cẩn thu nụ cười lại, vẻ mặt ngưng trọng.
“Người đâu, Lý ma ma không hiểu tôn ti trật tự, kéo ra ngoài đánh hai mươi trượng.”
Bọn hạ nhân đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai dám động, Lý ma ma nghe thấy Tiêu Hoài Cẩn muốn đánh bà, trong lòng còn lo lắng, có thể thấy được không có ai nghe lời Tiêu Hoài Cẩn, không khỏi đắc ý đứng lên.
Tiêu Hoài Cẩn thấy Lý ma ma đắc ý vẻ mặt vênh váo, trong lòng cười lạnh không ngớt, “Thế nào, lời của ta cũng không nghe phải không? Hay là nói cần ta đi mời phu nhân đến đây?”
Mọi người nghe thấy lời nói của Tiêu Hoài Cẩn, cảm thấy sợ hãi, mặc dù sau lưng đại phu nhân đối xử Tiêu Hoài Cẩn không tốt, nhưng ngoài mặt nhất định sẽ làm, cho đánh hạ nhân, làm yên lòng Tiêu Hoài Cẩn, ngẫm lại đều rất thỏa đáng, mà nếu như đại phu nhâ thật sự đến đây, vì cho Tiêu Hoài Cẩn một công đạo, các nàng một người cũng chạy không thoát.
Bọn hạ nhân nhìn nhau, hai nữ tỳ tráng kiện ** đứng ở giữa đi ra, tới chỗ Lý ma ma.
Sắc mặt Tiêu Hoài Cẩn sâu kín, ngay cả đánh một hạ nhân cũng phải gọi tên Trương thị, này này ** thật sự là thất bại.
Hai nữ tỳ đứng trước mặt Lý ma ma, ngoài cười nhưng trong không cười, “Lão tỷ tỷ, hôm nay tỷ đã làm sai chuyện, đáng bị phạt, tỷ cũng đừng trách muội muội.” Nói xong tiến lên bắt lấy Lý ma ma, bà ta sinh ra tròn béo, lại liều mạng giãy giụa, hai người mất rất nhiều sức mới đè lại được.
“Các ngươi muốn làm gì, buông ra, ta nói cho các ngươi biết, phu nhân biết nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Lý ma ma cho dù bị đè lại cũng không chịu yên tĩnh, dùng sức lộn xộn trên mặt đất, trên đầu tóc tai rối tung, như một người điên.
Hai người đang muốn mang Lý ma ma ra ngoài, Tiêu Hoài Cẩn đưa tay ngăn cản.
“Không cần đi ra ngoài, hành hình ở trong này, tất cả mọi người nhìn cho ta, kết cục của việc không hiểu tôn ti, nếu ai dám nhắm mắt, cùng hành hình.”
Nghe nói như thế, mấy ** người ở giữa sợ tới mức mắt đã nhắm từ lâu lạ mở mắt ra, sợ chậm, Tiêu Hoài Cẩn sẽ đánh luôn các nàng, một nữ tỳ lấy hình côn ra, bàn tay giống như khoan hồng, sơn màu đỏ, cũng không biết là không nên dùng nhiều lý do, phần đuôi phiếm đen, hàn khí bức người.
Cứ tưởng là dọa người, bây giờ điệu bộ Lý ma ma thật sự sợ, “**, lão nô sai rồi, xin ** tha cho lão nô, lão nô sai rồi.”
“Ta cũng rất muốn tha cho Lý ma ma, nhưng Lý ma ma ở trước mặt mọi người không biết giữ mồm, chẳng biết phân biệt tôn ti, nếu ta không phạt ngươi, làm sao để người khác phục.”
Vẻ mặt Lý ma ma từ tràn ngập hy vọng đến mặt xám như tro tàn, nháy mắt tâm tình Tiêu Hoài Cẩn rất tốt, môi đỏ khẽ mở.
“Hành hình.”
“A” Tiếng kêu thảm thiết giống như chọc tiết heo vang lên, một nữ tỳ nhìn Lý ma ma miệng nhét giẻ lau, bầu trời chỉ có tiếng côn trượng nhập thịt “Phù phù”, Tiêu Hoài Cẩn chỉ cảm thấy trong tai thanh tịnh đi nhiều, nữ tỳ chấp trượng xuống tay hung ác, giống như từng có thù oán với Lý ma ma, mỗi một trượng đều đánh vào mông Lý ma ma, côn trượng đánh vào thịt dùng lực rút lên, chỉ chốc lát sau máu đã thấm ướt váy, bất giác Tiêu Hoài Cẩn nhìn nữ tỳ kia thêm vài lần.
Trong tay Tiêu Hoài Cẩn đang cầm chén trà mới do Lục La bưng lên, tất cả trước mắt giống như không ảnh hưởng tới tâm trạng của nàng, mỉm cười nhìn Lý ma ma, ánh mắt kia khiến cho hạ nhân như rớt xuống hầm băng.
Hồi lâu, tiếng côn trượng đánh vào da thịt biến mất, một nữ tỳ tiến lên, cung kính nói, “**, đánh xong.”
Tiêu Hoài Cẩn đặt chén trà xuống, đi lên phía trước, lúc này Lý ma ma đau đến mức muốn ngất xỉu, phía sau loang lổ vết máu, da tróc thịt bong, Tiêu Hoài Cẩn hài lòng gật đầu.
“Lý ma ma ngươi biết sai chưa?” Lúc này Lý ma ma giống như một đống bùn quỳ rạp trên mặt đất, động đậy một chút là toàn thân đau đớn, trong lòng đã nguyền rủa Tiêu Hoài Cẩn trăm ngàn lần.
“Lão nô biết sai rồi, xin ** khoan hồng độ lượng bỏ qua cho lão nô.” Giọng Lý ma ma khàn khàn nói, trong giọng nói đầy hối hận. Tiêu Hoài Cẩn gật đầu, trong mắt bà ta không có hận ý.
“Nếu biết sai vậy không được tái phạm, nếu không lần sau ta cũng không cứu được ngươi, ngươi đi tĩnh dưỡng đi, tạm thời không cần làm việc.” Nói xong khoát tay để cho người đỡ bà ta lui xuống.
Hai tiểu nha hoàn bước lên đỡ Lý ma ma đứng lên, dùng sức rất mạnh, Lý ma ma đau đớn vỗ vào lưng tiểu nha hoàn một cái, một tia ánh sáng chợt lóe lên rồi biến mất, Tiêu Hoài Cẩn nhìn bóng dáng Lý ma ma hùng hùng hổ hổ, không biết nghĩ tới điều gì, cười đến mức đặc biệt quỷ dị.
“Việc hôm nay, không chỉ riêng Lý ma ma, còn có các ngươi.” Tiêu Hoài Cẩn dừng một chút, mọi người chỉ cảm thấy tim đều đã nhảy ra ngoài.
Đặc biệt vừa rồi Tiêu Hoài Cẩn lấy thủ đoạn nổi trận lôi đình đánh Lý ma ma, Lý ma ma là người của Trương thị mà cũng dám đánh, huống chi là các nàng, nhưng mà ** các viện đều không cần hạ nhân, mọi người nhanh chóng quỳ xuống, thất chủy bái thiệt cầu xin tha thứ. Nhất là thủ vệ nhà Đại Thành, mồ hồi đã ướt đẫm từ lâu, sợ kế tiếp Tiêu Hoài Cẩn trừng phạt nàng.
“Câm miệng” Bọn hạ nhân im miệng, hoảng sợ nhìn Tiêu Hoài Cẩn.
“Tiêu phủ mua các ngươi là tới làm hạ nhân, chứ không phải chủ tử, người nào đó lại vọng tưởng ngồi trên đầu chủ tử, Lý ma ma chính là kết cục của các ngươi, tuy lần này các ngươi có sai, nhưng hôm nay ta sẽ không truy cứu, phạt mọi người cắt một tháng ngân lượng, nếu tái phạm, đánh xong rồi bán ra ngoài, các ngươi có ý kiến gì không?”
Tiêu Hoài Cẩn lạnh lùng nhìn bọn họ, bọn hạ nhân không đánh mà lạnh run, bọn họ tin, nếu bọn họ mà dám nói một chữ, Lý ma ma kia sẽ là kết cục của bọn họ.
“Không có, cám ơn **.” Mọi người run lẩy bẩy cung kính trả lời.
Bình thường trong phủ bị bán ra ngoài đều là phạm sai lầm, người như vậy người khác cũng không mua, chỉ có thể bị bán vào kỹ viện hoặc làm việc cực nhọc, hiện tại chỉ phạt một tháng ngân lượng, đã vô cùng may mắn, nhưng mà trong lòng mọi người đã thầm nhủ, làm sao chỉ trong một buổi sáng bản lĩnh ** đã trở nên lợi hại như vậy, ngẩng đầu nhìn Tiêu Hoài Cẩn thì bất tri bất giác mang theo chút kính sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook