Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
-
Chương 250: Phiên ngoại 3: Muôn sông nghìn núi, năm tháng dài lâu! (III)
Editor: Jun
Ở trong lòng Trì Tĩnh Thù thì Quân Vô Cữu là một ca ca không tốt. Mỗi lần gặp, hắn đều sẽ bắt nạt nàng, dùng đạo lý lên lớp chèn ép nàng. Ở trước mặt hắn, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cảm giác này nàng không thích chút nào. Hơn nữa vì hắn là hoàng đế mà trưởng bối trong nhà đều muốn nàng ở chung hòa hợp với hắn, không được chọc giận hắn, không được gây thêm phiền toái cho hắn, không được bộc lộ tính cách trẻ con với hắn, loại cảm giác này khiến nàng giống như thiếp thân thị nữ của hắn, không có bất cứ tự do nào.
Cho nên nàng không thích hắn cũng là hợp tình hợp lý.
Người trong lòng nàng-- là Tần Thiếu Khanh dịu dàng nho nhã. Tần Thiếu Khanh luôn nhìn nàng dịu dàng, cặp mắt đào hoa của hắn trong như nước suối vô cùng chân thành.
hắn cũng chưa bao giờ bá đạo như Quân Vô Cữu. Cơ hội gặp mặt của bọn họ rất ít nhưng chỉ cần sóng vai đi cạnh bên nhau thì hắn luôn dốc lòng bảo vệ nàng, tránh cho nàng bị người khác gây phiền toái. Lúc ăn cơm, hắn gọi những món nàng thích ăn, khi trời mưa cũng nhường ô cho nàng...
Ưu điểm của hắn rất nhiều, nhiều tới nỗi ba ngày ba đêm cũng không kể hết.
Nhưng hắn cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của hắn chính là--- hành tung không rõ ràng, một năm bọn họ chỉ có thể gặp nhau một đến hai lần.
Trừ điểm đó ra, Tần Thiếu Khanh thật là một thiếu niên hoàn mỹ hiếm có trên đời.
Nếu như mọi việc vẫn tiếp tục diễn ra như vậy không thay đổi thì tốt biết bao nhiều. Đáng tiếc, gần đây nàng nghe ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và cha mẹ nàng nói tốt cho Quân Vô Cữu. Ý tứ của bọn họ rất rõràng.
Quân Vô Cữu ở tuổi này vốn đã có thể cưới hoàng hậu, trưởng bối thậm chí còn hy vọng Trì gia và Quân Vô Cữu thân càng thêm thân, để nàng vào cung gả cho Quân Vô Cữu.
Nhưng mà nàng không thích Quân Vô Cữu. Đương nhiên cho dù nàng không thích Quân Vô Cữu thì cuối cùng trưởng bối cũng sẽ bắt nàng tiến cung. Dù sao đây cũng là một việc tốt bao nhiều người chờ mong.
Cũng bởi vì chuyện này mà gần đây nàng thấy rất phiền chán. Mà thời gian gần đây Quân Vô Cữu cũng thường xuyên không có việc gì mà giá lâm phủ Quốc công đi qua đi lại trước mặt nàng, điều này càng khiến nàng không thoải mái.
Mùa đông tới, toàn bộ kinh thành trải qua một trận tuyết lớn. Trời đất đều phủ một màu trắng xóa.
Quân Vô Cữu lại tới!
Lúc này đây, trưởng bối trong nhà chủ động để nàng và Quân Vô Cữu ở bên nhau, hai người bước chầm chậm trên tuyết. Vốn dĩ bên người bọn họ còn có thị nữ và thái giám nhưng sau đó không biết thế nào mà không thấy tăm hơi.
Trì Tĩnh Thù không nói gì, nàng cúi thấp đâu, mắt nhìn chăm chú đường đi, rất nghiêm túc đi đường. Nhưng dường như Quân Vô Cữu lại có tâm sự nặng nề.
Hai người đi ngang qua một gốc cây mai nở rất nhiều hoa thì Quân Vô Cữu dừng bước. Trong lòng Trì Tĩnh Thù rơi "lộp bộp", biết chuyện không tốt sắp xảy ra.
Quân Vô Cữu đưa tay chiết một cành hoa mai, có chút khẩn trương đắn đo, sau đó đưa cành hoa mai tới trước mặt Trì Tĩnh Thù:"Tặng cho muội..." Trì Tĩnh Thù ngẩng đầu lặng đi một chút, nhưng cũng không nhận lấy cành hoa, Quân Vô Cữu thấy hành động của mình có lẽ đã làm Trì Tĩnh Thù sợ, vì vậy cười cười, nhàn nhạt nói:"Hoa mai rất hợp với muội... nó đẹp như muội... à không, đẹp hơn muội... không phải, hoa mai không thể đẹp bằng muội..."
Lòng bàn tay cầm hoa mai lặng lẽ chảy mồ hôi.
Trì Tĩnh Thù dừng lại một lát sau khi suy nghĩ một chút mới đưa tay ra nhận cành hoa mai, rất khách sáo nói:"Cám ơn!"
Bởi vì nàng nhận lấy cành hoa mai của hắn mà Quân Vô Cữu mới thở phào nhẹ nhõm. Thừa dịp này hắnlại lập tức nói:"Tĩnh Thù, Tĩnh Thù muội muội, nàng có thích ở trong hoàng cung không? Trong cung..."
"không thích!"Quân Vô Cữu vừa mở lời thì Trì Tĩnh Thù đã dứt khoát từ chối.
Mà lời này của nàng khiến Quân Vô Cữu nuốt những lời sau vào trong bụng. Tuy hắn cao lớn vững vàng nhưng trái tim đang vô cùng nôn nóng.
Nếu Quân Cơ Lạc ở đây hẳn là hắn lại phải đi nhà vệ sinh khóc choáng váng lần nữa. Bất kể là tình trường hay chiến trường đều bách chiến bách thắng sao có thể sinh ra một người con trai như vậy.
Thực ra cũng không thể trách Quân Vô Cữu. Nguyên nhân chủ yếu có thể là trước đây, Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ ở chung thì Quân Cơ Lạc quá bá đạo, tạo lên một tấm gương xấu với con trẻ.
một đôi vợ chồng như vậy giáo dục lên một Quân Vô Cữu cường thế bá đạo, nhưng ở cùng với cônương mình thích thì hắn không thể biểu đạt tình cảm của mình. Bắt chước phụ hoàng mẫu thân, hắnđã làm rồi nhưng Tĩnh Thù không phải không cảm nhận được chút nào chứ?
Quân Vô Cữu khẽ mím môi áp chế sự nôn nóng trong lòng, quyết định nhanh chóng một lần duy nhất nói cho rõ ràng với Trì Tĩnh Thù.
"Tĩnh Thù, trẫm là người vụng về, trẫm không biết làm thế nào thì mới tính là đối xử tốt với muội... Nhưng trẫm không kìm chế được muốn đem những thứ tốt đẹp nhất cho muội... Mỗi lần nhìn thấy muội, trẫm liền đặc biệt vui vẻ. Nhìn thấy muội nói chuyện cùng nam nhan khác, trẫm liền cảm thấy khó chịu... Trẫm biết muội không thích ta, nhưng phụ hoàng ta nói, nữ nhân tốt cần được nam nhân đối xử tốt..."
Quân Vô Cữu thấp thỏm nói với Trì Tĩnh Thù nhưng lời này, giờ phút này đôi mắt hắn bùng lên đốmlửa hưng phấn, khẩn trưởng.
Trì Tĩnh Thù cúi thấp đầu không nhìn hắn. Nàng cũng không bị những lời này của Quân Vô Cữu làm cho cảm động. Nàng chỉ trầm mặc một lúc rồi buồn rầu ném cho Quân Vô Cữu một câu:"Vô Cữu ca ca, huynh là hoàng đế, sợ rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều ngĩ rằng muội sẽ gả cho huynh, nhưng muội không muốn gả cho huynh."
"Vì sao?" Giọng nói của Quân Vô Cữu đột nhiên căng thẳng như giây đàn bị kéo căng.
Trì Tĩnh Thù lúc này mới ngẩng đầu, như thể lấy hết dũng khí nàng mới có thể ngẩng đầu lên. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn thì trong ánh mắt nàng chứa đầy sự kiên định, nàng nghiêm túc trịnh trọng nói:"Bởi vì huynh là hoàng đế, bởi vì muội không thích huynh..."
Đôi mắt Quân Vô Cữu có đốm lửa cực nóng thiêu đốt bởi vì lời này của nàng mà nháy mắt vụt tắt.
"Vậy người trong lòng muội là... Tần Thiếu Khanh? Muội biết thân phận thật sự của hắn không? Muội dựa vào đâu để kết luận hắn có thể đối xử tốt với muội?" hắn phái người đi điều tra Tần Thiếu Khanh, người này hành tung bất thường, thân phận chân chính hắn còn không điều tra ra nhưng mơ hồ đoán được hắn là người Trần quốc. Về việc Trì Tĩnh Thù rơi xuống vách đá tuyệt đối là việc do hắn thiết kế.
Nhưng người này giống như một con hồ ly giảo hoạt, hắn luôn thể hiện cho Tĩnh Thù thấy mặt tốt nhất của hắn. một ngày nào đó hắn sẽ bắt hắn ta phải lòi đuôi.
Nhắc tới Tần Thiếu Khanh, cảm xúc của Trì Tĩnh Thù xuất hiện biến hóa.
Thái độ của nàng với Quân Vô Cữu cũng trở nên lạnh lùng:"Vô Cữu ca ca, chuyện của muội và Thiếu Khanh không cần huynh quan tâm!"
Gọi hắn là Vô Cữu ca ca, mà lại gọi tên tiểu tử Tần Thiếu Khanh kia là Thiếu Khanh, ha ha, xem sự phân biệt đối xử này của nàng đi.
Trong lòng Quân Vô Cữu đắng chát, nhất là ánh mắt lạnh lùng xa cách Trìn Tĩnh Thù nhìn hắn, Quân Vô Cữu bị chủ nghĩa đại nam nhân quấy phá, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại dùng sức ôm ghì lấy eo nhỏcủa Trì Tĩnh Thù, cúi đầu bá đạo hôn điên cuồng lên cánh môi mềm mại hắn đã khao khát bấy lâu.
hắn bá đạo cường thế, thậm chí điên cuồng chiếm lấy bên trong miệng nàng, mút lấy mùi hương thuộc về mình nàng. Nhưng Trì Tĩnh Thù lại cực kỳ bài xích bị hắn cường hôn, nàng dùng sức đấm hắn, đánh hắn, đá hắn , nhưng Quân Vô Cữu vẫn không buông tha nàng.
Cuối cùng, Trì Tĩnh Thù nhắm chặt mắt, dứt khoát cắn mạnh lên đầu lưỡi hắn. Mùi máu tanh lập tức xông lên, vốn Trì Tĩnh Thù nghĩ hắn sẽ buông nàng ra nhưng Quân Vô Cữu vẫn như cũ từ nhắm hai mắt, chuyên tâm hôn nàng.
Mãi đến khi hôn Trì Tĩnh Thù tới không thở nổi hắn mới cười ha ha, không nỡ buông nàng ra.
"Bốp!" Trì Tĩnh Thù lập tức đánh lên mặt Quân Vô Cữu, nàng đỏ mặt, thở gấp, tức giận quở trách hắn:"Đê tiện!"
Quân Vô Cữu lè lưỡi, liếm khóe miệng có máu tràn ra, thần thái hoang dâm tà mị:"Ta hèn hạ thì sao, Trì Tĩnh Thù, hôm nay ta cảnh báo trước, nàng càng không muốn gả cho ta thì ta càng phải làm cho nàng phải gả cho ta. Sau đó hàng ngày đều khi đẽ nàng, nhìn thấy nàng không vui, ta sẽ rất cao hứng." Lời này của hắn mang theo sự tức giận.
Trì Tĩnh Thù nghe lời này của hắn thì biết mình và Quân Vô Cữu bá đạo không có cách nào tiếp tục nóichuyện. Nàng phất tay áo dứt khoát rời đi. Quân Vô Cữu đưa mắt nhìn theo bóng dáng nàng, sắt mặc trong nháy mắt trầm xuống.
Lần nói huyện này hai người đều rất tức giận.
Vận mệnh có lẽ thích trêu người. Vào lúc Trì Tĩnh Thù và Quân Vô Cữu bất hòa thì Tần Thiếu Khanh xuât hiện. Lúc này đây, hắn tới Tiêu quốc là để câu con cá đã thả mồi câu từ lâu.
Công tử dịu dàng nho nhã Tần Thiếu Khanh cho người đem thư mình đích thân viết tới tay Trì Tĩnh Thù. Trì Tĩnh Thù liền nghĩ cách ra ngoài gặp Tần Thiếu Khanh.
Như nàng biết Tần Thiếu Khanh là một công tử văn nhã, luôn che chở bảo vệ nàng cẩn thận. Nhưng khi gặp nàng ở cửa sau của phủ Quốc công thì hắn nói một câu lớn mật:"Tĩnh Thù, hôn sử của nàng và hoàng đế Tiếu quốc ta đã nghe nói qua... Ta biết nàng không thích Quân Vô Cữu cũng không muốn vào trong cung làm hoàng hậu của hắn. Nếu nàng nguyện ý... Ta sẽ đưa nàng rời đi khỏi nơi này, về sau ta sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt!"
Lời của Tần Thiếu Khanh khiến cho Trì Tĩnh Thù vừa ngạc nhiên lại vừa quẫn bách, thân thể nhỏ yếu như tuyết mai nở rộ trong trời đông giá rét. Trong lòng đấu tranh một lát thì nàng nâng hàng mi dài lên nhìn Tần Thiếu Khanh.
Tần Thiếu Khanh nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt trong suốt của nàng.
Xét ra, Tần Thiếu Khanh lấy mục đích xấu với Quân Vô Cữu để tiếp cận Trì Tĩnh Thù. Thân thế của Trì Tĩnh Thù hiển hách lại là người được chọn làm hoàng hậu của Tiêu quốc, nếu hoàng đế Trần quốc là hắn mang được Trì Tĩnh Thù đi thì có thể khiến cho Trì gia và Quân Vô Cữu mất mặt với người khắp thiên hạ. Cái này không coi như là một cách để thắng Quân Vô Cữu hay sao?
Bỏ qua yếu tố này, trong lòng Tần Thiếu Khanh cũng rất thích Trì Tĩnh Thù. Nhưng điểm yêu thích này đã sớm bị tâm tư lợi dụng của hắn làm cho phai mờ.
"Tĩnh Thù, nếu nàng nguyện ý, giờ hợi đêm mai, ta ở... cửa sau của Phủ quốc công đợi nàng..."
Để lại lời này, Tần Thiếu Khanh xoay người đi vào trong bóng đêm. Trì Tĩnh Thù mím môi chăm chú nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, chờ khi bóng dáng hắn hoàn toàn nhập vào trong màn đêm nàng mới nâng tay gõ vào cửa lớn của hậu viện.
"Chi nha" một tiếng, cánh cửa hậu viện chậm rãi được mở ra, dưới ánh trăng, Quân Vô Cữu lãnh khốc chậm rãi xuất hiện.
Trì Tĩnh Thù bị hoảng sợ.
Hai tay Quân Vô Cữu chắp ở sau lưng, ánh trăng chiếu lên người hắn nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú. Đôi môi hắn mím chặt, ánh mắt hắn sắc như mắt chim ưng.
"Hoàng, Hoàng thượng..." Trì Tĩnh Thù vội vàng hành lễ với Quân Vô Cữu.
Quân Vô Cữu tiến lên phía trước tới gần nàng. Trì Tĩnh Thù lui về phía sau một bước muốn kéo dãn khoảng cách với hắn. Nhưng Quân Vô Cữu lại tiến về trước một bước, đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại.
Đôi mắt hắn toát ra tà khí, trên khuôn mặt như phủ một lớp mưa bụi.
Trì Tĩnh Thù không dám nhìn thẳng vào mắt hắn liền cúi thâp đầu không dám nhìn hắn.
"Trì Tĩnh Thù, trẫm mệnh lệnh cho nàng! Nhìn trẫm!" hắn uy nghiêm ra lệnh. Trì Tĩnh Thù vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi lại hoảng sợ lập tức cúi đầu.
Nàng hận hiện tại không thể có một đôi cánh để bay khỏi Quân Vô Cữu.
Ngay sau đó, Quân Vô Cữu mạnh mẽ giữ chặt lấy eo nhỏ nàng, tức giận quát nàng:"Tên tiểu bạch kiểm kia nói như vậy không phải nàng định chuẩn bị tối mai đi theo hắn đấy chứ? Trì Tĩnh Thù, ta cho nàng biết. Nàng là cháu gái của Trì quốc công Tiêu quốc, từ nhỏ đã lớn lên tại Trì gia, từ trên xuống dưới Trì gia đều không bạc đãi nàng. Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu ta hàng năm tới sinh nhật nàng đều tăng quà cho nàng. Nếu nàng còn có chút lương tâm thì không thể bỏ mặc cả gia tộc như vậy..."
Bộ dáng dữ tợn của hắn giống như hận không thể nuốt chửng Trì Tĩnh Thù, trong lòng Trì Tĩnh Thù vô cùng sơ hãi. Nàng dùng hết sức lực muốn tránh thoát hắn nhưng bị Quân Vô Cữu siết chặt lấy, tay giữ lấy eo nhỏ của nàng hơi buông lòng, Trì Tĩnh Thù liền tránh thoát khỏi Quân Vô Cữu.
Nàng vội vàng trốn chạy khỏi hắn nhưng có lẽ do vội quá mà chân nàng bị vập, cả người ngã xuống đất.
Quân Vô Cữu dựng thẳng máy kiếm, hận rèn sắt không thành thép nói:"Nàng sao lại không thể cẩn thận một chút? Nàng được nuông chiều chăm sóc nên yếu ớt, nếu nàng rời khỏi Trì phủ thì sau này ở bên ngoài nàng bị ủy khuất thì ai sẽ giúp nàng!"
Mặc dù nói như thế nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, Quân Vô Cữu vẫn tiến lên phía trước muốn đỡ Trì Tĩnh Thù đứng dậy. Trì Tĩnh Thù kiêu ngạo hất tay hắn ra, nước mắt như mưa, ủy khất khóc lớn.
"Huynh tránh ra! Tránh ra... muội ghét huynh... Từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có huynh luôn khi dễ ta... hiệntại muội đã không còn là đứa trẻ để bị huynh khi dễ nữa rồi, muội không cần huynh quơ tay múa chân trước mặt muội... Muội cũng không nghĩ ra tại sao dượng mà cô tốt như vậy mà có thể sinh ra mộtngười con trai như vậy..."
Trì Tĩnh Thù tức giận nói hết những điều giấu trong lòng với Quân Vô Cữu.
Quân Vô Cữu chán nản:"Trẫm, trước đây trẫm khi dễ nàng... không phải là bởi vì nàng không hề để ý tới trẫm hay sao. Nếu khi đó nàng đồng ý cùng chơi với ta, ta, ta cũng sẽ không khi dễ nàng... Hơn nữa, đó đều là những chuyện lúc còn nhỏ, khi đó trẫm không hiểu chuyện. hiện trẫm đã biết lỗi rồi, sẽ khôngkhi dễ nàng nữa..."
"Ai nói huynh sẽ không lại khi dễ ta... Lần trước chuyện ở dưới cây mai, còn có chuyện đêm hôm nay..." Trì Tĩnh Thù khóc hoa lê vũ đái,khuôn mặt đầy nước mắt.
"Vậy là trẫm sai rồi!" Quân Vô Cữu nói xong lại đưa tay ra:"Xong chưa, bây giờ nàng có thể đứng dậy khỏi mặt đất..."
Trì Tĩnh Thù vẫn hất tay hắn ra, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất. Quân Vô Cữu nhướng mày, thật sựkhông muốn nhìn thấy nàng giày vò chính mình như vậy, hai tay khỏe như sắt ôm lấy Trì Tĩnh Thù.
Trì Tĩnh Thù vừa mới định phản kháng thì bị Quân Vô Cữu quát liền không dám động đậy nữa, chỉ đành cho hắn ôm.
Gió đêm thổi. Cách lớp quần áo, Trì Tĩnh Thù cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ hắn. Hàng lông mi dài hơi nhấc lên một chút thoáng nhìn qua Quân Vô Cữu.
không biết từ bao giờ Quân Vô Cữu đã trở thành một nam tử hán giống như dượng của nàng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trì Tĩnh Tù, Quân Vô Cữu cúi đầu nhìn thì Trì Tĩnh Thù nhanh chóng rời tầm mắt.
Quân Vô Cữu chỉ mím cánh môi không nói gì.
không biết từ bao giờ bầu trời đã có tuyết bay bay, nhưng Quân Vô Cữu lại có chút nóng, hơi thở ấm áp của hắn phả lên khuôn mặt Trì Tĩnh Thù, khuôn mặt Trì Tĩnh Thù nóng lên cũng không nói gì thêm.
Khi Quân Vô Cữu đưa Trì Tĩnh Thù đến chỗ thị nữ của nàng, trước khi tách ra, Quân Vô Cữu nặng nề nói:"Tĩnh Thù, nếu nàng thực sự không thích ta... Trẫm sẽ không ép nàng tiến cung nữa... Cho nên nàng cũng không cần phải rời khỏi phủ Quốc công. Nơi này là nhà của nàng... còn Tần Thiếu Khanh, nếu hắn đối với nàng thực sự tốt thì ta cũng sẽ không ép nàng không được đi với hắn... Tĩnh Thù, bảo trọng!"
Cuối cùng Quân Vô Cữu nhìn sâu Trì Tĩnh Thù một cái, trong mắt hắn cất giấu sự ái mộ và mất mát, trong lòng cũng còn rất nhiêu điều muốn nói với nàng nhưng hắn vẫn quay người rời đi, biến mất trong màn tuyết.
hắn đi vội vàng, bóng dáng kia như là đang chạy trối chết.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, Trì Tĩnh Thù nhìn theo bóng dáng cô đơn của hắn, không biết tại sao trong lòng nàng lần đầu tiên đau lòng cho Quân Vô Cữu.
Ngày hôm sau, trời đất tối sầm, gió lạnh nổi lên.
Dạ Thiếu Tần mặc cẩm y màu trắng đứng tại cửa lớn hậu viện của phủ Quốc công đợi cửa lớn có người mở ra.
Ở trong lòng Trì Tĩnh Thù thì Quân Vô Cữu là một ca ca không tốt. Mỗi lần gặp, hắn đều sẽ bắt nạt nàng, dùng đạo lý lên lớp chèn ép nàng. Ở trước mặt hắn, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, cảm giác này nàng không thích chút nào. Hơn nữa vì hắn là hoàng đế mà trưởng bối trong nhà đều muốn nàng ở chung hòa hợp với hắn, không được chọc giận hắn, không được gây thêm phiền toái cho hắn, không được bộc lộ tính cách trẻ con với hắn, loại cảm giác này khiến nàng giống như thiếp thân thị nữ của hắn, không có bất cứ tự do nào.
Cho nên nàng không thích hắn cũng là hợp tình hợp lý.
Người trong lòng nàng-- là Tần Thiếu Khanh dịu dàng nho nhã. Tần Thiếu Khanh luôn nhìn nàng dịu dàng, cặp mắt đào hoa của hắn trong như nước suối vô cùng chân thành.
hắn cũng chưa bao giờ bá đạo như Quân Vô Cữu. Cơ hội gặp mặt của bọn họ rất ít nhưng chỉ cần sóng vai đi cạnh bên nhau thì hắn luôn dốc lòng bảo vệ nàng, tránh cho nàng bị người khác gây phiền toái. Lúc ăn cơm, hắn gọi những món nàng thích ăn, khi trời mưa cũng nhường ô cho nàng...
Ưu điểm của hắn rất nhiều, nhiều tới nỗi ba ngày ba đêm cũng không kể hết.
Nhưng hắn cũng có khuyết điểm, khuyết điểm của hắn chính là--- hành tung không rõ ràng, một năm bọn họ chỉ có thể gặp nhau một đến hai lần.
Trừ điểm đó ra, Tần Thiếu Khanh thật là một thiếu niên hoàn mỹ hiếm có trên đời.
Nếu như mọi việc vẫn tiếp tục diễn ra như vậy không thay đổi thì tốt biết bao nhiều. Đáng tiếc, gần đây nàng nghe ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu và cha mẹ nàng nói tốt cho Quân Vô Cữu. Ý tứ của bọn họ rất rõràng.
Quân Vô Cữu ở tuổi này vốn đã có thể cưới hoàng hậu, trưởng bối thậm chí còn hy vọng Trì gia và Quân Vô Cữu thân càng thêm thân, để nàng vào cung gả cho Quân Vô Cữu.
Nhưng mà nàng không thích Quân Vô Cữu. Đương nhiên cho dù nàng không thích Quân Vô Cữu thì cuối cùng trưởng bối cũng sẽ bắt nàng tiến cung. Dù sao đây cũng là một việc tốt bao nhiều người chờ mong.
Cũng bởi vì chuyện này mà gần đây nàng thấy rất phiền chán. Mà thời gian gần đây Quân Vô Cữu cũng thường xuyên không có việc gì mà giá lâm phủ Quốc công đi qua đi lại trước mặt nàng, điều này càng khiến nàng không thoải mái.
Mùa đông tới, toàn bộ kinh thành trải qua một trận tuyết lớn. Trời đất đều phủ một màu trắng xóa.
Quân Vô Cữu lại tới!
Lúc này đây, trưởng bối trong nhà chủ động để nàng và Quân Vô Cữu ở bên nhau, hai người bước chầm chậm trên tuyết. Vốn dĩ bên người bọn họ còn có thị nữ và thái giám nhưng sau đó không biết thế nào mà không thấy tăm hơi.
Trì Tĩnh Thù không nói gì, nàng cúi thấp đâu, mắt nhìn chăm chú đường đi, rất nghiêm túc đi đường. Nhưng dường như Quân Vô Cữu lại có tâm sự nặng nề.
Hai người đi ngang qua một gốc cây mai nở rất nhiều hoa thì Quân Vô Cữu dừng bước. Trong lòng Trì Tĩnh Thù rơi "lộp bộp", biết chuyện không tốt sắp xảy ra.
Quân Vô Cữu đưa tay chiết một cành hoa mai, có chút khẩn trương đắn đo, sau đó đưa cành hoa mai tới trước mặt Trì Tĩnh Thù:"Tặng cho muội..." Trì Tĩnh Thù ngẩng đầu lặng đi một chút, nhưng cũng không nhận lấy cành hoa, Quân Vô Cữu thấy hành động của mình có lẽ đã làm Trì Tĩnh Thù sợ, vì vậy cười cười, nhàn nhạt nói:"Hoa mai rất hợp với muội... nó đẹp như muội... à không, đẹp hơn muội... không phải, hoa mai không thể đẹp bằng muội..."
Lòng bàn tay cầm hoa mai lặng lẽ chảy mồ hôi.
Trì Tĩnh Thù dừng lại một lát sau khi suy nghĩ một chút mới đưa tay ra nhận cành hoa mai, rất khách sáo nói:"Cám ơn!"
Bởi vì nàng nhận lấy cành hoa mai của hắn mà Quân Vô Cữu mới thở phào nhẹ nhõm. Thừa dịp này hắnlại lập tức nói:"Tĩnh Thù, Tĩnh Thù muội muội, nàng có thích ở trong hoàng cung không? Trong cung..."
"không thích!"Quân Vô Cữu vừa mở lời thì Trì Tĩnh Thù đã dứt khoát từ chối.
Mà lời này của nàng khiến Quân Vô Cữu nuốt những lời sau vào trong bụng. Tuy hắn cao lớn vững vàng nhưng trái tim đang vô cùng nôn nóng.
Nếu Quân Cơ Lạc ở đây hẳn là hắn lại phải đi nhà vệ sinh khóc choáng váng lần nữa. Bất kể là tình trường hay chiến trường đều bách chiến bách thắng sao có thể sinh ra một người con trai như vậy.
Thực ra cũng không thể trách Quân Vô Cữu. Nguyên nhân chủ yếu có thể là trước đây, Quân Cơ Lạc và Đường Tứ Tứ ở chung thì Quân Cơ Lạc quá bá đạo, tạo lên một tấm gương xấu với con trẻ.
một đôi vợ chồng như vậy giáo dục lên một Quân Vô Cữu cường thế bá đạo, nhưng ở cùng với cônương mình thích thì hắn không thể biểu đạt tình cảm của mình. Bắt chước phụ hoàng mẫu thân, hắnđã làm rồi nhưng Tĩnh Thù không phải không cảm nhận được chút nào chứ?
Quân Vô Cữu khẽ mím môi áp chế sự nôn nóng trong lòng, quyết định nhanh chóng một lần duy nhất nói cho rõ ràng với Trì Tĩnh Thù.
"Tĩnh Thù, trẫm là người vụng về, trẫm không biết làm thế nào thì mới tính là đối xử tốt với muội... Nhưng trẫm không kìm chế được muốn đem những thứ tốt đẹp nhất cho muội... Mỗi lần nhìn thấy muội, trẫm liền đặc biệt vui vẻ. Nhìn thấy muội nói chuyện cùng nam nhan khác, trẫm liền cảm thấy khó chịu... Trẫm biết muội không thích ta, nhưng phụ hoàng ta nói, nữ nhân tốt cần được nam nhân đối xử tốt..."
Quân Vô Cữu thấp thỏm nói với Trì Tĩnh Thù nhưng lời này, giờ phút này đôi mắt hắn bùng lên đốmlửa hưng phấn, khẩn trưởng.
Trì Tĩnh Thù cúi thấp đầu không nhìn hắn. Nàng cũng không bị những lời này của Quân Vô Cữu làm cho cảm động. Nàng chỉ trầm mặc một lúc rồi buồn rầu ném cho Quân Vô Cữu một câu:"Vô Cữu ca ca, huynh là hoàng đế, sợ rằng tất cả mọi người trong thiên hạ đều ngĩ rằng muội sẽ gả cho huynh, nhưng muội không muốn gả cho huynh."
"Vì sao?" Giọng nói của Quân Vô Cữu đột nhiên căng thẳng như giây đàn bị kéo căng.
Trì Tĩnh Thù lúc này mới ngẩng đầu, như thể lấy hết dũng khí nàng mới có thể ngẩng đầu lên. Khi nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn thì trong ánh mắt nàng chứa đầy sự kiên định, nàng nghiêm túc trịnh trọng nói:"Bởi vì huynh là hoàng đế, bởi vì muội không thích huynh..."
Đôi mắt Quân Vô Cữu có đốm lửa cực nóng thiêu đốt bởi vì lời này của nàng mà nháy mắt vụt tắt.
"Vậy người trong lòng muội là... Tần Thiếu Khanh? Muội biết thân phận thật sự của hắn không? Muội dựa vào đâu để kết luận hắn có thể đối xử tốt với muội?" hắn phái người đi điều tra Tần Thiếu Khanh, người này hành tung bất thường, thân phận chân chính hắn còn không điều tra ra nhưng mơ hồ đoán được hắn là người Trần quốc. Về việc Trì Tĩnh Thù rơi xuống vách đá tuyệt đối là việc do hắn thiết kế.
Nhưng người này giống như một con hồ ly giảo hoạt, hắn luôn thể hiện cho Tĩnh Thù thấy mặt tốt nhất của hắn. một ngày nào đó hắn sẽ bắt hắn ta phải lòi đuôi.
Nhắc tới Tần Thiếu Khanh, cảm xúc của Trì Tĩnh Thù xuất hiện biến hóa.
Thái độ của nàng với Quân Vô Cữu cũng trở nên lạnh lùng:"Vô Cữu ca ca, chuyện của muội và Thiếu Khanh không cần huynh quan tâm!"
Gọi hắn là Vô Cữu ca ca, mà lại gọi tên tiểu tử Tần Thiếu Khanh kia là Thiếu Khanh, ha ha, xem sự phân biệt đối xử này của nàng đi.
Trong lòng Quân Vô Cữu đắng chát, nhất là ánh mắt lạnh lùng xa cách Trìn Tĩnh Thù nhìn hắn, Quân Vô Cữu bị chủ nghĩa đại nam nhân quấy phá, thần xui quỷ khiến thế nào mà lại dùng sức ôm ghì lấy eo nhỏcủa Trì Tĩnh Thù, cúi đầu bá đạo hôn điên cuồng lên cánh môi mềm mại hắn đã khao khát bấy lâu.
hắn bá đạo cường thế, thậm chí điên cuồng chiếm lấy bên trong miệng nàng, mút lấy mùi hương thuộc về mình nàng. Nhưng Trì Tĩnh Thù lại cực kỳ bài xích bị hắn cường hôn, nàng dùng sức đấm hắn, đánh hắn, đá hắn , nhưng Quân Vô Cữu vẫn không buông tha nàng.
Cuối cùng, Trì Tĩnh Thù nhắm chặt mắt, dứt khoát cắn mạnh lên đầu lưỡi hắn. Mùi máu tanh lập tức xông lên, vốn Trì Tĩnh Thù nghĩ hắn sẽ buông nàng ra nhưng Quân Vô Cữu vẫn như cũ từ nhắm hai mắt, chuyên tâm hôn nàng.
Mãi đến khi hôn Trì Tĩnh Thù tới không thở nổi hắn mới cười ha ha, không nỡ buông nàng ra.
"Bốp!" Trì Tĩnh Thù lập tức đánh lên mặt Quân Vô Cữu, nàng đỏ mặt, thở gấp, tức giận quở trách hắn:"Đê tiện!"
Quân Vô Cữu lè lưỡi, liếm khóe miệng có máu tràn ra, thần thái hoang dâm tà mị:"Ta hèn hạ thì sao, Trì Tĩnh Thù, hôm nay ta cảnh báo trước, nàng càng không muốn gả cho ta thì ta càng phải làm cho nàng phải gả cho ta. Sau đó hàng ngày đều khi đẽ nàng, nhìn thấy nàng không vui, ta sẽ rất cao hứng." Lời này của hắn mang theo sự tức giận.
Trì Tĩnh Thù nghe lời này của hắn thì biết mình và Quân Vô Cữu bá đạo không có cách nào tiếp tục nóichuyện. Nàng phất tay áo dứt khoát rời đi. Quân Vô Cữu đưa mắt nhìn theo bóng dáng nàng, sắt mặc trong nháy mắt trầm xuống.
Lần nói huyện này hai người đều rất tức giận.
Vận mệnh có lẽ thích trêu người. Vào lúc Trì Tĩnh Thù và Quân Vô Cữu bất hòa thì Tần Thiếu Khanh xuât hiện. Lúc này đây, hắn tới Tiêu quốc là để câu con cá đã thả mồi câu từ lâu.
Công tử dịu dàng nho nhã Tần Thiếu Khanh cho người đem thư mình đích thân viết tới tay Trì Tĩnh Thù. Trì Tĩnh Thù liền nghĩ cách ra ngoài gặp Tần Thiếu Khanh.
Như nàng biết Tần Thiếu Khanh là một công tử văn nhã, luôn che chở bảo vệ nàng cẩn thận. Nhưng khi gặp nàng ở cửa sau của phủ Quốc công thì hắn nói một câu lớn mật:"Tĩnh Thù, hôn sử của nàng và hoàng đế Tiếu quốc ta đã nghe nói qua... Ta biết nàng không thích Quân Vô Cữu cũng không muốn vào trong cung làm hoàng hậu của hắn. Nếu nàng nguyện ý... Ta sẽ đưa nàng rời đi khỏi nơi này, về sau ta sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt!"
Lời của Tần Thiếu Khanh khiến cho Trì Tĩnh Thù vừa ngạc nhiên lại vừa quẫn bách, thân thể nhỏ yếu như tuyết mai nở rộ trong trời đông giá rét. Trong lòng đấu tranh một lát thì nàng nâng hàng mi dài lên nhìn Tần Thiếu Khanh.
Tần Thiếu Khanh nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt trong suốt của nàng.
Xét ra, Tần Thiếu Khanh lấy mục đích xấu với Quân Vô Cữu để tiếp cận Trì Tĩnh Thù. Thân thế của Trì Tĩnh Thù hiển hách lại là người được chọn làm hoàng hậu của Tiêu quốc, nếu hoàng đế Trần quốc là hắn mang được Trì Tĩnh Thù đi thì có thể khiến cho Trì gia và Quân Vô Cữu mất mặt với người khắp thiên hạ. Cái này không coi như là một cách để thắng Quân Vô Cữu hay sao?
Bỏ qua yếu tố này, trong lòng Tần Thiếu Khanh cũng rất thích Trì Tĩnh Thù. Nhưng điểm yêu thích này đã sớm bị tâm tư lợi dụng của hắn làm cho phai mờ.
"Tĩnh Thù, nếu nàng nguyện ý, giờ hợi đêm mai, ta ở... cửa sau của Phủ quốc công đợi nàng..."
Để lại lời này, Tần Thiếu Khanh xoay người đi vào trong bóng đêm. Trì Tĩnh Thù mím môi chăm chú nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, chờ khi bóng dáng hắn hoàn toàn nhập vào trong màn đêm nàng mới nâng tay gõ vào cửa lớn của hậu viện.
"Chi nha" một tiếng, cánh cửa hậu viện chậm rãi được mở ra, dưới ánh trăng, Quân Vô Cữu lãnh khốc chậm rãi xuất hiện.
Trì Tĩnh Thù bị hoảng sợ.
Hai tay Quân Vô Cữu chắp ở sau lưng, ánh trăng chiếu lên người hắn nổi bật lên khuôn mặt tuấn tú. Đôi môi hắn mím chặt, ánh mắt hắn sắc như mắt chim ưng.
"Hoàng, Hoàng thượng..." Trì Tĩnh Thù vội vàng hành lễ với Quân Vô Cữu.
Quân Vô Cữu tiến lên phía trước tới gần nàng. Trì Tĩnh Thù lui về phía sau một bước muốn kéo dãn khoảng cách với hắn. Nhưng Quân Vô Cữu lại tiến về trước một bước, đem khoảng cách giữa hai người kéo gần lại.
Đôi mắt hắn toát ra tà khí, trên khuôn mặt như phủ một lớp mưa bụi.
Trì Tĩnh Thù không dám nhìn thẳng vào mắt hắn liền cúi thâp đầu không dám nhìn hắn.
"Trì Tĩnh Thù, trẫm mệnh lệnh cho nàng! Nhìn trẫm!" hắn uy nghiêm ra lệnh. Trì Tĩnh Thù vội vàng ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái rồi lại hoảng sợ lập tức cúi đầu.
Nàng hận hiện tại không thể có một đôi cánh để bay khỏi Quân Vô Cữu.
Ngay sau đó, Quân Vô Cữu mạnh mẽ giữ chặt lấy eo nhỏ nàng, tức giận quát nàng:"Tên tiểu bạch kiểm kia nói như vậy không phải nàng định chuẩn bị tối mai đi theo hắn đấy chứ? Trì Tĩnh Thù, ta cho nàng biết. Nàng là cháu gái của Trì quốc công Tiêu quốc, từ nhỏ đã lớn lên tại Trì gia, từ trên xuống dưới Trì gia đều không bạc đãi nàng. Ngay cả phụ hoàng và mẫu hậu ta hàng năm tới sinh nhật nàng đều tăng quà cho nàng. Nếu nàng còn có chút lương tâm thì không thể bỏ mặc cả gia tộc như vậy..."
Bộ dáng dữ tợn của hắn giống như hận không thể nuốt chửng Trì Tĩnh Thù, trong lòng Trì Tĩnh Thù vô cùng sơ hãi. Nàng dùng hết sức lực muốn tránh thoát hắn nhưng bị Quân Vô Cữu siết chặt lấy, tay giữ lấy eo nhỏ của nàng hơi buông lòng, Trì Tĩnh Thù liền tránh thoát khỏi Quân Vô Cữu.
Nàng vội vàng trốn chạy khỏi hắn nhưng có lẽ do vội quá mà chân nàng bị vập, cả người ngã xuống đất.
Quân Vô Cữu dựng thẳng máy kiếm, hận rèn sắt không thành thép nói:"Nàng sao lại không thể cẩn thận một chút? Nàng được nuông chiều chăm sóc nên yếu ớt, nếu nàng rời khỏi Trì phủ thì sau này ở bên ngoài nàng bị ủy khuất thì ai sẽ giúp nàng!"
Mặc dù nói như thế nhưng sau khi hít một hơi thật sâu, Quân Vô Cữu vẫn tiến lên phía trước muốn đỡ Trì Tĩnh Thù đứng dậy. Trì Tĩnh Thù kiêu ngạo hất tay hắn ra, nước mắt như mưa, ủy khất khóc lớn.
"Huynh tránh ra! Tránh ra... muội ghét huynh... Từ nhỏ đến lớn cũng chỉ có huynh luôn khi dễ ta... hiệntại muội đã không còn là đứa trẻ để bị huynh khi dễ nữa rồi, muội không cần huynh quơ tay múa chân trước mặt muội... Muội cũng không nghĩ ra tại sao dượng mà cô tốt như vậy mà có thể sinh ra mộtngười con trai như vậy..."
Trì Tĩnh Thù tức giận nói hết những điều giấu trong lòng với Quân Vô Cữu.
Quân Vô Cữu chán nản:"Trẫm, trước đây trẫm khi dễ nàng... không phải là bởi vì nàng không hề để ý tới trẫm hay sao. Nếu khi đó nàng đồng ý cùng chơi với ta, ta, ta cũng sẽ không khi dễ nàng... Hơn nữa, đó đều là những chuyện lúc còn nhỏ, khi đó trẫm không hiểu chuyện. hiện trẫm đã biết lỗi rồi, sẽ khôngkhi dễ nàng nữa..."
"Ai nói huynh sẽ không lại khi dễ ta... Lần trước chuyện ở dưới cây mai, còn có chuyện đêm hôm nay..." Trì Tĩnh Thù khóc hoa lê vũ đái,khuôn mặt đầy nước mắt.
"Vậy là trẫm sai rồi!" Quân Vô Cữu nói xong lại đưa tay ra:"Xong chưa, bây giờ nàng có thể đứng dậy khỏi mặt đất..."
Trì Tĩnh Thù vẫn hất tay hắn ra, tự mình đứng dậy khỏi mặt đất. Quân Vô Cữu nhướng mày, thật sựkhông muốn nhìn thấy nàng giày vò chính mình như vậy, hai tay khỏe như sắt ôm lấy Trì Tĩnh Thù.
Trì Tĩnh Thù vừa mới định phản kháng thì bị Quân Vô Cữu quát liền không dám động đậy nữa, chỉ đành cho hắn ôm.
Gió đêm thổi. Cách lớp quần áo, Trì Tĩnh Thù cảm nhận được hơi ấm truyền tới từ hắn. Hàng lông mi dài hơi nhấc lên một chút thoáng nhìn qua Quân Vô Cữu.
không biết từ bao giờ Quân Vô Cữu đã trở thành một nam tử hán giống như dượng của nàng.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Trì Tĩnh Tù, Quân Vô Cữu cúi đầu nhìn thì Trì Tĩnh Thù nhanh chóng rời tầm mắt.
Quân Vô Cữu chỉ mím cánh môi không nói gì.
không biết từ bao giờ bầu trời đã có tuyết bay bay, nhưng Quân Vô Cữu lại có chút nóng, hơi thở ấm áp của hắn phả lên khuôn mặt Trì Tĩnh Thù, khuôn mặt Trì Tĩnh Thù nóng lên cũng không nói gì thêm.
Khi Quân Vô Cữu đưa Trì Tĩnh Thù đến chỗ thị nữ của nàng, trước khi tách ra, Quân Vô Cữu nặng nề nói:"Tĩnh Thù, nếu nàng thực sự không thích ta... Trẫm sẽ không ép nàng tiến cung nữa... Cho nên nàng cũng không cần phải rời khỏi phủ Quốc công. Nơi này là nhà của nàng... còn Tần Thiếu Khanh, nếu hắn đối với nàng thực sự tốt thì ta cũng sẽ không ép nàng không được đi với hắn... Tĩnh Thù, bảo trọng!"
Cuối cùng Quân Vô Cữu nhìn sâu Trì Tĩnh Thù một cái, trong mắt hắn cất giấu sự ái mộ và mất mát, trong lòng cũng còn rất nhiêu điều muốn nói với nàng nhưng hắn vẫn quay người rời đi, biến mất trong màn tuyết.
hắn đi vội vàng, bóng dáng kia như là đang chạy trối chết.
Tuyết rơi càng ngày càng lớn, Trì Tĩnh Thù nhìn theo bóng dáng cô đơn của hắn, không biết tại sao trong lòng nàng lần đầu tiên đau lòng cho Quân Vô Cữu.
Ngày hôm sau, trời đất tối sầm, gió lạnh nổi lên.
Dạ Thiếu Tần mặc cẩm y màu trắng đứng tại cửa lớn hậu viện của phủ Quốc công đợi cửa lớn có người mở ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook