Độc Sủng Yêu Tinh
-
Chương 31: Đế vương của nhân loại
Vừa vào cổng thành, chỉ thấy một mảng đông nghìn nghịt, hơn mười vị quan viên mặc triều phục, chỉnh tề đứng ở hai bên, đi theo phía sau long kiệu do mười hai người nâng, kim hoàng long sàn.
Một vị công công mặc hoa y cầm phất trần bạch sắc, phía sau có vài vị tiểu công công cung kính đang cầm vài cái ngọc bàn (khay bằng ngọc), phía trên là y phục của Hoàng Thượng.
Theo sau là hơn mười hàng Ngự lâm quân, thị vệ bình thường. Dân chúng muốn ra khỏi thành bị ngăn lại nhìn thấy trận thế này, ngay cả nói chuyện cũng trở nên nhỏ giọng.
Mới vừa trong thấy mã xa ngoài trăm mét, thanh âm quỳ lạy vang lên chỉnh tề, sau đó là âm thanh của mọi người:”Cung nghênh Hoàng Thượng hồi kinh! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bọn họ sáng sớm liền thu được tin tức, cho nên từ sáng đã ở chỗ này chờ. Vài vị cựu thần đứng dậy theo hướng Lâm công công đi về phía mã xa.
“Hoàng Thượng......” Bọn họ không thể nào không kích động, ba tháng a, không phải ba ngày! Tuy nói rằng trước kia nhìn thấy Hoàng Thượng hận không thể đem mình thu đến nhỏ nhất, sợ làm sai chuyện gì, chính là ba tháng này Hoàng Thượng không có ở kinh thành, làm cho bọn họ trong lòng giống như không có ngọn nguồn, làm gì cũng cảm thấy bất an. Vô cùng mong chờ vị Hoàng Thượng âm tình bất định kia sớm ngày hồi cung, mắng mình vài câu cũng tốt, chung quy có thể khiến mình yên lòng ngủ ngon.
“Hoàng Thượng, xin cho nhóm nô tài thay y phục cho người.......” Lập tức đi vào kinh thành, ở trước mắt dân chúng, Hoàng Thượng hết thảy đều là rất trọng yếu, không thể qua loa.
Ám vệ xuống ngựa, mở cửa mã xa. Lôi Duẫn Hạo từ bên trong đi ra, bàn tay to vung lên, “Đều đứng lên đi!”
“Tạ chủ long ân.......” Quan binh hành lễ, chỉnh tề đứng lên, đứng ở hai bên hồng thảm.
“Tiểu Lâm.”
“Có nô tài.” Lâm công công tiến lên một bước, bán khom mình, chờ đợi phân phó.
“Hồi cung.”
“Vâng.” Lâm công công xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực hô to một tiếng:”Hoàng Thượng có chỉ, bãi giá hồi cung.........”
Lập tức, theo tiếng kêu của hắn ta, hai bên nhân mã di chuyển, mười hai nam tử nâng long kiệu, chỉnh tề chuyển về phía sau, chuẩn bị sẵn sàng.
Không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của kẻ khác, Lôi Duẫn Hạo ôm lấy thân mình nho nhỏ của sủng nhi, liền ngồi vào cái long kiệu hoàng sắc kia, nhìn thấy ánh mắt sủng nhi hưng phấn ngạc nhiên, không khỏi khe khẽ cười. Hoàn hảo, sủng nhi không có hoảng sợ, ở trong lòng hắn, giống như Hoàng đế của dân chúng, ngay cả đối động vật, địa vị cũng là như nhau (ý Hạo đại nhân là: ảnh là vua, vua của một quốc cũng là vua của thú rừng:vv).
Hắn vốn không nghĩ đem chính mình cùng những động vật kia so sánh, nhưng đây là sự thật. Ngồi vững vàng trên long kiệu, công công hai bên tức khắc giúp hắn thay đổi y phục. Hai cung nữ lanh lợi mang lên hoa quả, cầm phiến quạt to lớn chậm rãi quạt.
Không cần người khác mời, cũng không cần phải trông cậy vào ca ca sẽ mời nàng ngồi cùng nhau, Lôi Duẫn Linh phi thân một cái, liền chui vào long kiệu. Cỗ kiệu này rộng 4 thước, cao 6 thước, đừng nói nhiều thêm một người là nàng, cho dù nhiều thêm năm người cũng không thành vấn đề.
Cỗ kiệu này bình thường là sợ Hoàng Thượng mệt mỏi, trực tiếp có thể ngủ ở trong. Đương nhiên cũng là nơi Hoàng Thượng cùng nhóm phi tử hoan hảo. Mười hai người nâng kiệu kia mỗi người là cao thủ, bảo hộ Hoàng Thượng an toàn, cỗ kiệu cũng là tương đối vững chắc, làm cho người ta không cảm thấy chấn động.
Nhưng tuy rằng cỗ kiệu này đủ lớn, nhưng chủ nhân bên trong phi thường không chào đón nàng, cho nên nàng vừa lên, đã bị người hung hăng trừng mắt một cái.
Sau khi mặc xong y phục, Lôi Duẫn Hạo lập tức đem sủng nhi vẫn nhìn hắn kéo gần trong lòng. Yêu thương hôn hôn, nhẹ giọng hỏi:”Sủng nhi có thắc mắc sao” Không phải hắn khôn khéo, mà là trên mặt sủng nhi, viết y có thắc mắc.
“Ân, Hoàng đế là vương của nhân loại” Sủng nhi trừng mắt nhìn, vuốt ngũ trảo kim long trên hoàng sắc long bào, thật đúng là cùng chân long không sai biệt lắm nha.
“Đúng vậy, sủng nhi hiện tại mới biết sao Hoàng huynh, ngươi sẽ không phải cái gì cũng không có nói đi” Tới kinh thành vào cung, nàng sẽ kêu là ‘hoàng huynh’, hắn là quân, nàng là thần.
“Tò mò sao” Hoàn toàn coi thường người dư thừa kia, Lôi Duẫn Hạo vì sủng nhi để ý mái tóc bị gió thổi loạn.
“Ân...... Lần đầu tiên nhìn thấy, nguyên lai dù cho là vương của nhân loại, cũng không có gì bất đồng với người xung quanh.” Trong mắt người đơn thuần, ngay cả như vậy, mặc kệ ngươi là cái gì đại quan cũng tốt, hay là dân thường cũng tốt, Hoàng Thượng Vương gia, nam nhân nữ nhân, ở trong lòng y, đều là giống nhau, không có gì bất đồng. Đối với sủng nhi mà nói, đây đều xưng là ‘người’, không có phân chia giai cấp gì.
“Đương nhiên rồi, chẳng nhẽ ngươi cho rằng vương của nhân loại lớn lên có bộ dáng gì” Lôi Duẫn Hạo cười khẽ, bảo bối của hắn giải thích bất đồng, không có kinh hách, cũng không có tôn sùng.
“Ta nghĩ đến..... Người chỗ khác biệt, sẽ chính là vương.” Đầu của sủng nhi nghiêng một cái, bởi vì y cùng tinh linh sẽ không giống nhau. Hoa chi tinh linh có cánh, có cái tai nhọn nhọn. Mà y không có, chính là bởi vì tinh linh bảo y là vương tộc. Cho nên, ở trong lòng y, nghĩ đến vương tộc cùng con dân của mình bộ dạng không phải giống nhau.
Người kinh thành thật nhiều, dân chúng hai bên nhìn thấy đế vương vĩ đại của họ, nhất tề quỳ lạy, thanh âm hô hoán một tiếng so một tiếng càng cao. Xem ra Lôi Duẫn Hạo làm Hoàng đế, vẫn là rất thành công, chí ít, hắn hưởng thụ bách tính kính yêu.
Tầm mắt không ngần có chút tò mò sợ hãi, cẩn thận thăm dò bóng dáng trong long kiệu, nếu có thể nhìn thấy Hoàng Thượng Quận chúa, đều có thể làm cho bọn họ cao hứng chính mình có phúc phận.
Sủng nhi cùng bọn hắn cao hứng như nhau,mà y không phải tìm hiểu Hoàng đế bên trong kiệu, mà hướng ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, nhìn đến thiệt nhiều thiệt nhiều bộ dạng hình dáng giống nhau, nhưng nhìn cẩn thận lại có người bất đồng. Còn có thiệt nhiều những thứ gì đó y chưa thấy qua, thiệt nhiều phục sức khác nhau.......
Lôi Duẫn Hạo bên cạnh ăn dấm chua bay đầy trời, hắn không biết nói cái gì cho phải, người ta hao tổn tâm cơ nghĩ đủ thủ đoạn, mà y lại muốn nhìn bên ngoài, những người đó có đẹp như hắn sao
Trồi ôi beta xong chương này tự nhiên muốn xuyên không về cái thời xưa lắc xưa lơ để được làm Hoàng Thượng một lần (>.
Một vị công công mặc hoa y cầm phất trần bạch sắc, phía sau có vài vị tiểu công công cung kính đang cầm vài cái ngọc bàn (khay bằng ngọc), phía trên là y phục của Hoàng Thượng.
Theo sau là hơn mười hàng Ngự lâm quân, thị vệ bình thường. Dân chúng muốn ra khỏi thành bị ngăn lại nhìn thấy trận thế này, ngay cả nói chuyện cũng trở nên nhỏ giọng.
Mới vừa trong thấy mã xa ngoài trăm mét, thanh âm quỳ lạy vang lên chỉnh tề, sau đó là âm thanh của mọi người:”Cung nghênh Hoàng Thượng hồi kinh! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Bọn họ sáng sớm liền thu được tin tức, cho nên từ sáng đã ở chỗ này chờ. Vài vị cựu thần đứng dậy theo hướng Lâm công công đi về phía mã xa.
“Hoàng Thượng......” Bọn họ không thể nào không kích động, ba tháng a, không phải ba ngày! Tuy nói rằng trước kia nhìn thấy Hoàng Thượng hận không thể đem mình thu đến nhỏ nhất, sợ làm sai chuyện gì, chính là ba tháng này Hoàng Thượng không có ở kinh thành, làm cho bọn họ trong lòng giống như không có ngọn nguồn, làm gì cũng cảm thấy bất an. Vô cùng mong chờ vị Hoàng Thượng âm tình bất định kia sớm ngày hồi cung, mắng mình vài câu cũng tốt, chung quy có thể khiến mình yên lòng ngủ ngon.
“Hoàng Thượng, xin cho nhóm nô tài thay y phục cho người.......” Lập tức đi vào kinh thành, ở trước mắt dân chúng, Hoàng Thượng hết thảy đều là rất trọng yếu, không thể qua loa.
Ám vệ xuống ngựa, mở cửa mã xa. Lôi Duẫn Hạo từ bên trong đi ra, bàn tay to vung lên, “Đều đứng lên đi!”
“Tạ chủ long ân.......” Quan binh hành lễ, chỉnh tề đứng lên, đứng ở hai bên hồng thảm.
“Tiểu Lâm.”
“Có nô tài.” Lâm công công tiến lên một bước, bán khom mình, chờ đợi phân phó.
“Hồi cung.”
“Vâng.” Lâm công công xoay người, ngẩng đầu ưỡn ngực hô to một tiếng:”Hoàng Thượng có chỉ, bãi giá hồi cung.........”
Lập tức, theo tiếng kêu của hắn ta, hai bên nhân mã di chuyển, mười hai nam tử nâng long kiệu, chỉnh tề chuyển về phía sau, chuẩn bị sẵn sàng.
Không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của kẻ khác, Lôi Duẫn Hạo ôm lấy thân mình nho nhỏ của sủng nhi, liền ngồi vào cái long kiệu hoàng sắc kia, nhìn thấy ánh mắt sủng nhi hưng phấn ngạc nhiên, không khỏi khe khẽ cười. Hoàn hảo, sủng nhi không có hoảng sợ, ở trong lòng hắn, giống như Hoàng đế của dân chúng, ngay cả đối động vật, địa vị cũng là như nhau (ý Hạo đại nhân là: ảnh là vua, vua của một quốc cũng là vua của thú rừng:vv).
Hắn vốn không nghĩ đem chính mình cùng những động vật kia so sánh, nhưng đây là sự thật. Ngồi vững vàng trên long kiệu, công công hai bên tức khắc giúp hắn thay đổi y phục. Hai cung nữ lanh lợi mang lên hoa quả, cầm phiến quạt to lớn chậm rãi quạt.
Không cần người khác mời, cũng không cần phải trông cậy vào ca ca sẽ mời nàng ngồi cùng nhau, Lôi Duẫn Linh phi thân một cái, liền chui vào long kiệu. Cỗ kiệu này rộng 4 thước, cao 6 thước, đừng nói nhiều thêm một người là nàng, cho dù nhiều thêm năm người cũng không thành vấn đề.
Cỗ kiệu này bình thường là sợ Hoàng Thượng mệt mỏi, trực tiếp có thể ngủ ở trong. Đương nhiên cũng là nơi Hoàng Thượng cùng nhóm phi tử hoan hảo. Mười hai người nâng kiệu kia mỗi người là cao thủ, bảo hộ Hoàng Thượng an toàn, cỗ kiệu cũng là tương đối vững chắc, làm cho người ta không cảm thấy chấn động.
Nhưng tuy rằng cỗ kiệu này đủ lớn, nhưng chủ nhân bên trong phi thường không chào đón nàng, cho nên nàng vừa lên, đã bị người hung hăng trừng mắt một cái.
Sau khi mặc xong y phục, Lôi Duẫn Hạo lập tức đem sủng nhi vẫn nhìn hắn kéo gần trong lòng. Yêu thương hôn hôn, nhẹ giọng hỏi:”Sủng nhi có thắc mắc sao” Không phải hắn khôn khéo, mà là trên mặt sủng nhi, viết y có thắc mắc.
“Ân, Hoàng đế là vương của nhân loại” Sủng nhi trừng mắt nhìn, vuốt ngũ trảo kim long trên hoàng sắc long bào, thật đúng là cùng chân long không sai biệt lắm nha.
“Đúng vậy, sủng nhi hiện tại mới biết sao Hoàng huynh, ngươi sẽ không phải cái gì cũng không có nói đi” Tới kinh thành vào cung, nàng sẽ kêu là ‘hoàng huynh’, hắn là quân, nàng là thần.
“Tò mò sao” Hoàn toàn coi thường người dư thừa kia, Lôi Duẫn Hạo vì sủng nhi để ý mái tóc bị gió thổi loạn.
“Ân...... Lần đầu tiên nhìn thấy, nguyên lai dù cho là vương của nhân loại, cũng không có gì bất đồng với người xung quanh.” Trong mắt người đơn thuần, ngay cả như vậy, mặc kệ ngươi là cái gì đại quan cũng tốt, hay là dân thường cũng tốt, Hoàng Thượng Vương gia, nam nhân nữ nhân, ở trong lòng y, đều là giống nhau, không có gì bất đồng. Đối với sủng nhi mà nói, đây đều xưng là ‘người’, không có phân chia giai cấp gì.
“Đương nhiên rồi, chẳng nhẽ ngươi cho rằng vương của nhân loại lớn lên có bộ dáng gì” Lôi Duẫn Hạo cười khẽ, bảo bối của hắn giải thích bất đồng, không có kinh hách, cũng không có tôn sùng.
“Ta nghĩ đến..... Người chỗ khác biệt, sẽ chính là vương.” Đầu của sủng nhi nghiêng một cái, bởi vì y cùng tinh linh sẽ không giống nhau. Hoa chi tinh linh có cánh, có cái tai nhọn nhọn. Mà y không có, chính là bởi vì tinh linh bảo y là vương tộc. Cho nên, ở trong lòng y, nghĩ đến vương tộc cùng con dân của mình bộ dạng không phải giống nhau.
Người kinh thành thật nhiều, dân chúng hai bên nhìn thấy đế vương vĩ đại của họ, nhất tề quỳ lạy, thanh âm hô hoán một tiếng so một tiếng càng cao. Xem ra Lôi Duẫn Hạo làm Hoàng đế, vẫn là rất thành công, chí ít, hắn hưởng thụ bách tính kính yêu.
Tầm mắt không ngần có chút tò mò sợ hãi, cẩn thận thăm dò bóng dáng trong long kiệu, nếu có thể nhìn thấy Hoàng Thượng Quận chúa, đều có thể làm cho bọn họ cao hứng chính mình có phúc phận.
Sủng nhi cùng bọn hắn cao hứng như nhau,mà y không phải tìm hiểu Hoàng đế bên trong kiệu, mà hướng ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, nhìn đến thiệt nhiều thiệt nhiều bộ dạng hình dáng giống nhau, nhưng nhìn cẩn thận lại có người bất đồng. Còn có thiệt nhiều những thứ gì đó y chưa thấy qua, thiệt nhiều phục sức khác nhau.......
Lôi Duẫn Hạo bên cạnh ăn dấm chua bay đầy trời, hắn không biết nói cái gì cho phải, người ta hao tổn tâm cơ nghĩ đủ thủ đoạn, mà y lại muốn nhìn bên ngoài, những người đó có đẹp như hắn sao
Trồi ôi beta xong chương này tự nhiên muốn xuyên không về cái thời xưa lắc xưa lơ để được làm Hoàng Thượng một lần (>.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook