Editor: Mễ Đồng

Sau khi Cố Thiền vào kinh thì vừa lúc cửa thành ở phía sau nàng từ từ đóng cửa.

Cung quy nghiêm cẩn, nếu không được triệu hồi, giờ Dậu không thể đến diện kiến

Nên nàng phải chậm trễ mất một đêm.

Nàng mãi suy nghĩ tin tức nên chân vô thức mà bước đi, dắt cương ngựa, bất tri bất giác đi đến trước cửa Vĩnh Chiêu hầu phủ.

Tường cao nguy nga, cổng lớn đóng chặt, nàng do dự không biết nên tiến hay lùi.

Suy nghĩ rối rắm, nàng dắt ngựa đến, nhưng đã mấy ngày chưa dùng cơm, thân mình suy yếu, lại cưỡi ngựa đường dài, hai chân như nhũn ra, ngã xuống đất. Lúc này cửa lớn đột nhiên mở ra

một nam nhân mặc áo lam đi ra, vừa vặn nhìn thấy Cố Thiền nửa quỳ nửa ngồi ở chỗ kia, mặc quần áo trắng, vẻ mặt mờ mịt còn mang theo cả sự thống khổ, vừa nhìn đã biết sức khỏe không tốt.

“cô nương, cô làm sao vậy?” hắn tiến lên hỏi thăm, nếu không phải vì ngại việc nam nữ thụ thụ bất thân, hắn đã muốn trực tiếp đỡ nàng đứng dậy.

Người kia là ai?

Vì sao từ trong nhà đi ra?

Ý niệm vừa hiện lên ở trong đầu, nàng còn chưa kịp dò hỏi, đã nghe được bên trong có người kêu “Đại cô gia”.

Tiếp theo nàng trông thấy một tiểu nha hoàn chạy ra, Cố Thiền nhận ra đó là nha hoàn của thím hai Tiết thị, Thúy Nhi.

trên tay Thúy Nhi mang theo một hộp cơm khắc son, đưa đến trước mặt nam nhân kia lắc lắc,“Nhị thái thái bảo cô gia đem canh này mang về giúp đại tiểu thư bồi bổ.”

nói xong, mới nhìn thấy Cố Thiền ở trên đất, kinh ngạc:“Nhị tiểu thư, a, Vương phi, không, nhị tiểu thư......” Tĩnh vương đã thỉnh cầu cho Cố Thiền xóa trrn khỏi gia phả của hoàng thất, toàn bộ kinh thành ai ai cũng biết, Thúy Nhi trong lúc nhất thời lại không biết phải nên xưng hô với Cố Thiền thế nào mới đúng, lặp đi lặp lại mấy lần, mới hỏi “Tại sao người lại ở chỗ này?”

Thúy Nhi nói như thể đang bị ép buộc, cho nên trong lòng Cố Thiền hiểu được, nhà này, ít nhất là bây giờ nàng không thể về.

Nàng nắm lấy yên ngựa để mượn lực đứng lên, lảo đảo bước chân leo lên lưng ngựa vung xuống mộtroi, con ngựa liền chạy đi.

“Nhị tiểu thư......” Thúy Nhi nhìn Cố Thiền đã đi xa, nghĩ không ra tai sao đã đến cửa nhà, ngay cả mộtcâu cũng không nói mà đã bước đi đâu rồi?

Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trước tiên tiễn cô gia ra cửa, sau đó trở lại chỗ ở của hai vợ chồng Tiết thị, liền mạch kể lể chuyện đã gặp Cố Thiền ở cửa cho Tiết thị nghe.

“Ngươi nhớ lại xem? Chỉ có một mình cô ta? Bên cạnh không có người đi theo?” Tiết thị ngồi trên ghé, nghe Thúy Nhi nói xong, trong tay cầm cây trâm, thong thả gỡ xuống.

“Nô tỳ thấy rất rõ ràng, nhị tiểu thư một mình cưỡi ngựa đến,” Thúy Nhi năm ấy là do Sở vương vây thành nên mới đến chỗ của Tiết thị làm người hầu, vậy mà đã qua hai năm, nhìn hai vị tiểu thư người trước người sau xuất giá, trông có vẻ có xung đột với nhau, nhưng nàng không phải người lão luyện để có thể nhìn ra được nhị tiểu thư với Tiết thị khúc mắc, liền vô ý hỏi ra điều không nên hỏi,“Nhị phu nhân, nhị tiểu thư một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm, chúng ta nên đến nói với lão phu nhân và đại phu nhân, xin hai vị bảo người đi mời nhị tiểu thư trở về.”

“Về cái gì mà về, trời nhá nhem tối như vậy nên ngươi chắc chắn đã nhận sai người, nếu thật sự là nhị tiểu thư nhà chúng ta, thì liệu nàng ấy có thể hết lòng vì việc khác, dù ngươi có gọi cũng không quay lại hay không.” Tiết thị bắt đầu không kiên nhẫn mắng,“Người ta là Vương phi nương nương, dù đi đâu cũng sẽ có một hàng dài hạ nhân theo sau hầu hạ, tai sao lại chỉ có một người đến đây, trên đời này không có thể thống như vậy, ngươi hiểu chưa?”

nói xong lại nghĩ nghĩ gì đó, vẫn cảm thấy chưa yên tâm, nàng hung ác hù dọa:“sự tình này liên quan đến danh tiết nhị tiểu thư của chúng ta, những lời này dừng ở đây, nếu người nói với người thứ ba chính là nói xấu chủ nhân, lúc đó ta sẽ bẩm đại phu nhân bán ngươi đến kỷ viện.”

“không nói không nói, nô tỳ tuyệt đối không dám nói lung tung nữa.” Thúy Nhi vội vàng xua tay, nhà nàng tuy rằng nghèo khổ, nhưng vẫn là gia đình trong sạch, nàng cũng không muốn vào nơi dơ bẩn như thanh lâu.

Tiết thị vừa lòng:“Đúng rồi, lại đây, gội đầu đi.”

Thúy Nhi xả nước xuống chậu rửa mặt trên kệ, dùng khăn bông bằng tơ thấm ướt nước, quấn lấy ngón trỏ, thuần thục giúp Tiết phu nhân gội đầu.

Tiết thị ngửa đầu nhắm mắt, khóe miệng còn vương một chút cười.

Làm Vương phi thì sẽ sống tốt sao, Vương gia người ta trước khi chết cũng không muốn đem nàng theo, xóa tên khỏi hoàng gia, chẳng qua là giữa đường bị chồng ruồng bỏ, thực sự là không còn mặt mũi.

Người ta thường nói thói đời thay đổi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nay con gái nàng có bầu, vị con rể ở Hàn Lâm viện sau một năm đã vào Đại Lý tự nhận chức hữu tự thừa, là chức quan ngũ phẩm, hai mươi tuổi đã có thể xuất phát ở mức cùng cấp với cha nàng, tương lai tất nhiên là sẽ có tiền đồ vô lượng.

Nhưng chức vụ cũng không qua được cái ghế Vương gia?

một người đã chết, dù vinh hiển đến đâu cũng đâu dùng được?

Tiết thị càng nghĩ càng đắc ý, về phần Cố Thiền kia ra sao, nàng không nghĩ nhiều như vậy, dù gì cũng đâu phải là miếng thịt trên người nàng, quản nhiều như vậy làm cái gì.

*

Cố Thiền chấp nhận ở khách điếm một đêm, sáng sớm hôm sau liền trình lệnh bài để tiến cung.

Ninh thái hậu vừa nghe ý đồ mà nàng đến, liền phản đối:“Xán Xán, dì biết tâm ý của con. Các ngươi còn trẻ đã trở thành vợ chồng, vừa thành thân chưa đến hai năm...... sẽ trở thành một vết thương trong tim là chuyện bình thường, nhất thời không dứt bỏ được. Nhưng con chỉ mới mười bảy tuổi, sau này còn có vài thập niên nữa, Tĩnh vương này thực chất là biết suy nghĩ cho con”

“Dì......” Cố Thiền thấy Ninh thái hậu và Cố Phong nói giống nhau, liền trở nên sốt ruột, trong lúc nhất thời không nghĩ ra lí do thoái thác, chỉ có thể làm nũng cầu xin,“Van cầu người, van cầu người......”

Ninh thái hậu đối với Cố Thiền vẫn có mấy phần chân tình, lúc trước nghe thấy Cố Phong kể lại thỉnh cầu của Hàn Thác, tuy rằng kinh ngạc, nhưng lại ngầm thở phào, đây là con gái bảo bối duy nhất của muội muội nàng, nàng sao có thể hy vọng Cố Thiền phải sống nửa đời mẹ goá con côi.

Lúc trước khi nàng đối phó với Tĩnh vương, không phải nàng không nghĩ đến vấn đề này, nhưng cân nhắc hai bên, thì có thể phân biệt được nặng nhẹ.

Cố Thiền gia thế tốt, dung mạo tốt, lại có mình chống đỡ sau lưng, dù tái giá cũng có thể gả cho người trong sạch.

Điều nàng không nghĩ tới là trước khi chết Tĩnh vương có thể thay nàng tìm ra cách giải quyết chuyện phiền toái như vậy, Ninh thái hậu phải theo thế mà bước xuống.

Nhưng điều nàng không nghĩ tới, Cố Thiền lại có thể bướng bỉnh như thế.

“Cháu ngoan, đến đây, đến bên dì,” Ninh thái hậu bảo Cố Thiền ngồi lên tháp với mình, đem nàng ôm vào trong ngực, trấn an “Ngươi xem như thế này được không, ngươi thương lượng với mọi người trước, trước tiên đi đến Phúc Kiến......”

Sau đó thấy Cố Thiền nhíu mi hờn giận, liền lập tức sửa lời,“Mặc kệ là phải đi Phúc Kiến, hay ở lại kinh thành, đều theo ý con, nhưng mà dù thế nào cũng không được một mình ở lại U châu. Con xem, ở Phúc Kiến có cha, mẹ, anh, chị, kinh thành thì có tổ phụ tổ mẫu, ít nhất có người cùng nói chuyện với con để giải đi buồn, chúng ta cũng tiện thể xem như được giải sầu, chờ thêm ít lâu nữa, sự tình tạm lắng xuống, thì cho con quyết định, được không?”

“Ý của dì là sẽ không giúp con?” Cố Thiền không được như ý nguyện, gặng hỏi không ngớt.

“Ân,” Ninh thái hậu hàm hồ nói,“Người đã chết rồi, giữ đạo phu thê, một năm xem như chịu tang, sau đó tính sao, một năm sau chúng ta nói sau.”

Vừa thành thân hai năm, lại bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, có thể có được bao nhiêu tình cảm sâu đậm?

Thời gian thay đổi, một năm sau chỉ sợ không cần người thúc giục, Cố Thiền cũng sẽ chịu không nổi, mà có ý nghĩ khác.

Được Ninh thái hậu cam đoan, Cố Thiền cuối cùng cũng an tâm, cùng dì của mình nói chuyện một lúc, thấy đã quá giờ cơm trưa liền rời khỏi cung.

Cố Thiền đi rồi, Ninh hoàng hậu vào phật đường nhỏ, châm một nén nhang, đối mặt với khói nhẹ lượn lờ, tự lẩm bẩm:“Bệ hạ, nếu năm đó khi chúng ta đang tình cảm mặn nồng, gặp được cảnh sinh ly tử biệt, thì có phải chúng ta cũng sẽ có hình dáng như vậy hay không?”

Đáng tiếc, thế gian làm sao có nhiều chứ nếu như vậy, nàng lập tức lắc đầu cười nói:“Bệ hạ, người xem xem, người ra giấy ban hôn, làm hại Xán Xán thê thảm đáng thương, có thể thấy được, quyết định của người đúng là không đúng.”

Chỉ có quyết định của ta, mới là chính xác.

nói xong, Ninh thái hậu liền ngồi chồm hỗm ở trên bồ đoàn lót gấm, cầm chuỗi phật châu, nhắm mắt lại.

Chưa niệm xong một đoạn kinh, chợt nghe phía sau có tiếng bước chân, nàng nhớ rõ, đã sớm căn dặn mỗi ngày khi niệm kinh không ai được quấy rầy, là ai lớn mật như vậy?

đang muốn mở miệng răn dạy, thì nghe Hác ma ma thở hổn hển hồi bẩm nói:“Thái hậu, Hoàng thượng bắt nhị tiểu thư mang đến long tê điện......”

Long tê điện, đó cũng là tẩm cung của hoàng đế.

Hàn Khải bắt một nữ nhân đến đó, kẻ ngốc cũng biết hắn có ý gì.

Quả thực hồ đồ!

*

Long tê điện to như vậy, chỉ có hai người.

Cố Thiền ngồi ở một bên rơi lệ, Hàn Khải đứng ở trước mặt của nàng, cầm bả vai, ôn nhu khuyên nhủ:“Xán Xán, nàng đừng khóc. Ta không phải muốn hù dọa ngươi.”

một bên nói, một bên giúp Cố Thiền lau nước mắt.

Cố Thiền nghiêng đầu né tránh, cắn chết chỉ nói một câu,“Thả ta đi.”

“không thể.” Hàn Khải lập tức cự tuyệt nói,“Xán Xán, nàng ở lại, ta lập nàng làm quý phi.”

“Ta không muốn,” Cố Thiền không chút nghĩ ngợi, đứng lên bỏ chạy, bổ nhào ra trước cửa lại bị bắt lại.

Trong điện chỉ có hai người bọn họ, Hàn Khải đã phân phó nội thị canh chừng và khóa ngoài cửa.

Đẩy cửa không ra, Cố Thiền hoảng sợ xoay người, nhìn Hàn Khải đi từng bước một tiến đến gần,“Xán Xán, nếu nàng thấy vị trí quý phi thấp, ta lập nàng làm Hoàng hậu, nàng vừa lòng không?”

“Hoàng thượng, van cầu người, thả ta đi.” Cố Thiền quỳ trên mặt đất, dập đầu cầu xin.

Những lời này lại nhắc nhở Hàn Khải.

hắn là Hoàng thượng, trong thiên hạ hay là đất nước này, hắn muốn một nữ nhân mà thôi, làm gì phải ăn nói khép nép.

Hàn Khải sau khi đại hôn, đã không còn là tên tiểu tử ngây thơ ngày xưa hắn đương nhiên biết làm thế nào để khiến cho một nữ nhân chân chính thuộc về mình.

Chỉ cần nàng trở thành người của chính mình, còn sợ nàng sẽ không chịu can tâm tình nguyện ở lại trong cung?

Cố Thiền dập đầu cảm thấy choáng váng, nhưng từ đầu đến cuối không thấy Hàn Khải lên tiếng trả lời là đáp ứng hoặc là phản đối, còn đang nghi ngờ, bỗng nhiên nàng bị hắn dùng sức nhấc lên, đặt lên trên cửa.

Nàng không rõ đang phát sinh chuyện gì, nhưng theo bản năng liền giãy dụa đánh nhau,“Buông, buông ra!”

Vị biểu huynh luôn luôn ôn hòa tươi cười trong trí nhớ, lúc này lại biến thành dã thú dữ tợn đáng sợ, từng chút tới gần nàng......

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương