Độc Sủng Thánh Tâm
-
Chương 55: Hai người làm hòa
Edit: Nhu Đức cơ
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Trương Thành không dám ho khan, hắn bị ánh của Hoàng Thượng dọa chết khiếp rồi, hắn đang nhìn thấy bộ dạng cẩu giữ đồ ăn sao? Hoàng Thượng vừa nãy giống hệt cẩu, nhe răng trợn mắt giống như khắp thiên hạ đã làm thương tổn bảo bối của hắn vậy.
Trương Thành cúi cái đầu, trong lòng âm thầm cầu nguyện Trương Hiển Năng mau nhanh khỏi bệnh, nếu không hắn căn bản không biết nên ứng phó như thế nào nữa. Vọng Lan nhìn bộ dáng túng túng của hắn, không khỏi lén duỗi tay vẫy vẫy, Trương Thành lập tức hiểu ý, lén dịch một chút đến trong góc, cùng Vọng Lan cùng Liễu Ấm đứng thành một loạt. Hai vị có việc cứ làm đi, cầu không cần quấy nhiễu người không liên quan.
"Hoàng Thượng, ngài có phải hay không không chú ý tới dùng bữa? Đã gầy đi rồi. Mỗi ngày thời điểm phê duyệt tấu chương, nên thường đi lại một chút, bây giờ nhìn rất tiều tụy nha. Không có tần thiếp bên người chăm sóc ngài, ngài có phải thiếu rất nhiều vui sướng cùng lạc thú a? Tần thiếp về sau không giận dỗi với ngài nữa."
Nàng vừa nói vừa duỗi tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng mà nàng nằm bò với không tới, Tiêu Nghiêu liền chủ động hạ lung xuống, đem mặt đến. Tần Phiên Phiên thật cẩn thận mà sờ mặt hắn, hốc mắt cũng hồng lên, trên khuôn mặt hiện rõ đau lòng không thôi, giống như cẩu nhà chính mình thật sự gầy đi.
Tiêu Nghiêu bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay nàng. Đôi tay của vị Đào Uyển npghi này từ nhỏ chưa làm qua việc nặng, được bảo dưỡng đến cực kì mũm mĩm, ngón tay thon dài tinh tế, đẹp vô cùng. Hắn hôn xong liền luyến tiếc buông ra.
"Nàng mới gầy đi, nhìn này trên tay toàn xương, nàng bị thương phải ăn nhiều một chút. Có phải nô tài của nàng không chiếu cố tận tâm, đợi lát nữa trẫm sẽ cho nàng phạt bọn họ!"
Tiêu Nghiêu hôn nhẹ ngón tay Tần Phiên Phiên, cảm thấy ngón tay không chút thịt thừa, tức khắc cực kỳ đau lòng. Hai người nói chuyện đến ân ái, mà ba cái nô tài ở bên cạnh đều mang vẻ lạnh nhạt.
Nhìn này, hai vợ chồng đều đã nặng bốn trăm cân như heo con rồi, lại còn có mặt mũi nói đối phương gầy. Hơn nữa, cung nhân ở Thưởng Đào Các đều đã bỏ đói ba bữa tối rồi, còn muốn phạt như thế nào nữa?
"Không thể trách bọn họ, là tần thiếp ăn uống không vào, chỉ cần nghĩ Hoàng Thượng muốn vứt bỏ tần thiếp, tim thiếp liền đau như đao cắt." Tần Phiên Phiên ghé vào trong lòng ngực hắn, buồn buồn nói, dáng vẻ đặc biệt đáng thương.
Tiêu Nghiêu chính là ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe thanh âm này, lại nhìn thấy nàng bị thương không đi lại nổi, tức khắc liền mềm lòng.
"Trẫm có vứt bỏ nàng đâu? Nàng là Đào Uyển nghi đích thân trẫm phong." Hắn vỗ nhẹ đầu nàng, ngữ khí cực kì thân mật, thực sự dễ nói chuyện.
Tần Phiên Phiên đột nhiên thoát ra từ trong lòng hắn, ánh mắt đảo qua ba cái cung nhân đứng trong góc kia. Ba người vẫn luôn đảm đương nhiệm vụ làm phông nền kia, bỗng nhiên trong lòng chấn động, như lâm phải đại địch, trong lòng tự nhiên dâng lên dự cảm không lành.
"Chính là, chính là... " Nàng muốn nói rồi lại thôi.
Tiêu Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm không thích hợp, theo tầm mắt nàng liền trừng mắt nhìn qua đi, hung tợn nói:
"Có phải hay không có người ở trước mặt nàng nói hươu nói vượn hả?"
"Không phải, chỉ tại ngài chậm chạp không tới thăm tần thiếp, làm tâm thiếp liền thấp thỏm lo âu. Tần thiếp muốn đi xem ngài, nhưng lại nằm ở trên giường không thể nhúc nhích. Ngài còn đem hạc giấy thiếp tặng trở lại, chỉ tưởng tượng thôi tần thiếp liền cảm thấy tim như bị đao cắt, hàng đêm không thể ngủ được."
Nàng giơ lên đầu, vẻ mặt nhuốm đẫm màu bi thương. Liễu Ấm cúi đầu nhìn đất, hiện tại nàng rất muốn đánh người, chủ tử của nàng quả thực hàng đêm không thể ngủ, vừa đến buổi tối liền kêu phía sau lưng đau, lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ còn phải có người bên cạnh. Mỗi ngày, ban ngày ban mặt, nàng ngủ so heo còn hăng hái hơn a.
Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, tầm mắt trừng mắt đối diện ba người, có vẻ càng thêm hung ác.
Nội tâm Trương Thành thầm kêu khổ, không phải, việc này không thể trách người khác, bọn họ là nô tài phải dựa theo phân phó của chủ tử làm việc, muốn làm bất kì vấn đề gì cũng phải đi tìm Hoàng Thượng.
"Trẫm đã hiểu, nhất định là nô tài ngu xuẩn mồm mép vụng về không nói rõ ràng công đạo cho trẫm, ngược lại làm ái tần hiểu lầm. Kỳ thật trẫm thật sự chưa từng nói qua muốn vứt bỏ nàng, trẫm chỉ có đau lòng nàng." Tiêu Nghiêu quay đầu nghiêm túc nhìn nàng, vừa nói vừa vỗ vỗ trán nàng, động tác cực kỳ thân mật mà nhẹ nhàng. Trương Thành chớp mắt, nội tâm sụp đổ, không còn muốn sống trên đời nữa. Cái gì mà lời vàng ý ngọc chứ, Hoàng Thượng rõ ràng chính là trợn mắt nói dối a!
Cho nên "nô tài ngu xuẩn này" chính là chỉ Trương Hiển Năng cùng hắn, trở về nhất định phải cáo trạng, Cẩu Hoàng đế mắng chửi người a!
"Thế ngài đem hạc giấy trở về là có ý tứ gì? Vẫn là muốn vứt bỏ tần thiếp đúng hay không?" Tần Phiên Phiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn. Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó tầm mắt lại lần nữa hướng về Trương Thành, Trương Thành cảm thấy chính mình quả thực là phân hóa thành trì, chậu phân gì cũng có thể quăng lên đầu hắn.
"Trẫm là sợ nàng nằm ở trên giường nhiều sẽ chán, cho người đem hạc giấy tặng cho nàng để giết thời gian. Thế mà Trương Thành dám nói là trả lại cho nàng, trẫm liền khẳng định là nô tài này miệng lưỡi vụng về mới làm nàng thương tâm như vậy."
Lời lẽ của hắn nói ra cực kì chính đáng, tầm mắt trách cứ kia không ngừng phóng về phía Trương Thành.
"Nguyên lai là Trương công công nói sai à, tần thiếp đã trách oan ngài rồi. Tần thiếp rất nhớ ngài a." Nàng cũng liếc Trương Thành một cái, tầm mắt mịt mờ kia không có sai biệt lắm.
Vị Trương công công vừa bị trát thành cái sàng kia trong lòng thật mệt mỏi, đối diện với đôi vợ chồng này khiến hắn cực kì tổn thương. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng hắn liền cảm giác chính mình sống còn không được lâu nữa rồi.
"Trẫm cũng nhớ nàng." Hắn ôm nàng.
Giờ phút này không khí cực kỳ ấm áp lãng mạn, các cung nhân đều ngưng lại rồi hô hấp, không dám nói lời nào.
Trên thực tế bọn họ hận không thể biến chính mình thành không khí, như vậy đôi vợ chồng kia mới không cần tìm người tính sổ, cũng liền tính không đến bọn họ nữa.
"Cái này chờ phía sau lưng thiếp khỏi, tần thiếp muốn cấp Hồng Y, Hồng Thường thiêu điểm giấy, tần thiếp muốn xin lỗi các nàng." Tần Phiên Phiên nhắc tới song bào thai, trong giọng nói đều là bi thương.
"Không cần không cần, trẫm này liền bồi cho ngươi. Trương Thành, đi an bài, mang người tới."
Trương Thành tựa như một đường chạy thẳng ra ngoài, mẹ ơi, hắn không muốn ở trong kia thêm một khắc nào nữa rồi. Hắn tự mình sai người đi tiếp song bào thai, hình phòng vừa dơ loạn, lại còn cực kì âm trầm, kết quả thời điểm hắn dẫn người đi vào, liền thấy song bào thai ngồi xổm trên mặt đất gặm chân gà, ăn đến sung sướng, mỡ dính đầy trên miệng.
"Di, Trương công công tới ăn gà sao?" Hồng Thường trên mặt mang đầy ý cười, giơ chân gà hỏi hắn.
Trương Thành nhíu chân mày, lạnh nhạt nói: "Ta chỉ nghĩ ăn thịt heo. Phải là thịt heo con bốn trăm cân."
Trên bàn vẫn còn mấy miếng gà nướng, còn có mấy cái bình rượu, chắc hẳn song bào thai sống trong này không hề chịu khổ, thậm chí hưởng phúc đấy chứ, không nghĩ tới ở bên ngoài hai vị chủ nhân bởi vì chuyện này đều đã nháo đến túi bụi. Song bào thai hai vội vàng thu thập đi theo Trương Thành, vừa đến Thưởng Đào Các liền thấy Vọng Lan chờ ở bên ngoài.
"Cô cô." Song bào thai cung kính hành lễ với nàng.
Vọng Lan sửng sốt một chút, lại cười cười, thấp giọng nói: "Hai ngươi đi vào gặp Hoàng Thượng cùng chủ tử đi, Trương công công dừng bước."
Trương Hiển Năng nhìn Vọng Lan cô cô trước mặt đang tươi cười hớn hở, trong lòng thế nào lại không hề dễ chịu, hắn cảm thấy hôm nay chính mình quá xui xẻo.
" Buổi tối công công vẫn nên đứng trên cầu gỗ hóng gió đi. Hoàng Thượng nói không cần ngươi đi vào hầu hạ, người đêm nay muốn ở Thưởng Đào Các." Vọng Lan kéo khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười trấn an cho hắn nhưng hình như không thành công lắm. Chuyện này rơi xuống đầu ai mà chẳng phải sinh khí.
Trương Thành âm thầm cắn chặt răng, quan tâm hỏi một câu: "Hôm nay còn có người khác sao?"
"Không có, đêm nay tất cả Tây Bắc phong đều cho ngươi một người." Vọng Lan thực nghiêm túc mà nói.
Thể xác và tinh thần Trương công công đều mệt rã rời, hắn cảm thấy chính mình đã chịu quá nhiều thương tổn.
Trong điện truyền đến thanh âm của Đào Uyển Nghi và song bào thai vui quá mà khóc, rõ ràng họ lại bắt đầu biểu diễn đây mà.
Chỉ có hắn một mình lẻ loi hiu quạnh nơi đây.
Một lúc sau, Song bào thai vừa ra, đã bị Trương Thành chặn đường đi, hai người đều là vẻ mặt phát ngốc mà nhìn hắn, không biết Trương công công đang bị làm sao.
"Chân gà còn không? Ta muốn ăn gà."
Trương công công bị bỏ đói cơm chiều, đáy lòng cực bất bình, thôi trước hết là no cái bụng đã có việc gì nói sau.
Đêm đó, một mình Trương Thành trên cầu ăn gió uống sương, các cung nhân của Thưởng Đào Các không làm sai toàn bộ đều bưng cơm chính mình đứng ở một bên, vừa ăn cơm vây xem hắn uống gió.
Mùi cơm thơm nức lan tỏa trong gió, thức ăn Thưởng Đào Các lại rất ngon, các cung nhân đều có thịt ăn cả, làm cái bụng hắn ngày réo đến ầm ĩ.
Trương Thành: Con mẹ nó!
Hoàng Thượng lại lần nữa đi Thưởng Đào Các, hơn nữa biết rõ Đào Uyển nghi bị thương không thể hành phòng, nhưng vẫn như cũ ngủ lại cả một đêm.
Việc này khiến toàn hậu cung khiếp sợ, mọi người đều suy đoán xem vị Đào Uyển nghi này đến tột cùng có bao nhiêu mị lực, ngay cả bị thương thế này nhưng vẫn có thể lưu lại Hoàng Thượng.
Phải biết rằng một nữ nhân nhất thời thịnh sủng, tại hậu cung rất bình thường, rốt cuộc nam nhân đều là hạng người có mới nới cũ, Tần Phiên Phiên là nhân vật duy nhất còn mới mẻ tại hậu cung, tính cách lại rất là không giống người thường, lại có thể khiến cho Hoảng thượng thoải mái.
Nhưng mà thời điểm nữ nhân này không thể thị tẩm lại vẫn có thể như cũ bắt lấy tâm Hoàng Thượng, điểm này liền rất làm người ta sợ hãi.
Chỉ sợ không phải Hoàng Thượng tham luyến cảm giác mới mẻ cùng nhan sắc của nàng, mà là toàn bộ con người nàng đi.
Hoàng Thượng trở lại Long Càn Cung, một lúc sau liền phái người đi truyền chỉ, làm cô nương Chu gia trở về nhà dưỡng thương. Hoàng Thái Hậu tuổi đã cao, cần phải dưỡng già, không thể cứ làm lụng vất vả như thế, trước kia là hắn sơ sót, vì thế hắn phái bốn vị Quý phi cùng nhau giải quyết hậu cung công việc.
Khi Hoàng Thái Hậu biết được ý chỉ này, cả người chắc phải tức giận đến ngất đi rồi.
"Hoàng Thượng thế nhưng hạ loại này ý chỉ? Uyển Uyển ở trong cung bị người đánh, lại muốn nàng hồi phủ dưỡng thương, thế này là đánh vào mặt Chu gia chúng ta! Còn nữa ai gia không có già, đừng mơ tưởng cướp quyền lực từ trong tay ai gia đi, ai gia chính là muốn chấp chưởng hậu cung này!"
Hoàng Thái Hậu căn bản không có duỗi tay tiếp chỉ, lại còn nổi giận đùng đùng mà gầm rú nói.
Tới tuyên chỉ chính là Trương Thành, hắn vẫn luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đứng, đôi tay cầm thánh chỉ chờ nàng tới đón, bất quá mắt nhìn tư thế này của Hoàng Thái Hậu, là muốn kháng chỉ không tuân, hắn không khỏi dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Hoàng Thái Hậu cũng là hôn đầu, theo lý thuyết khi tiên hoàng còn trên đời, bà muốn giữ quyền cai quản hậu cung, ai đều không thể nói bà cái gì, bởi bà là Hoàng Hậu.
Nhưng hiện giờ bà là Thái Hậu, này hậu cung oanh oanh yến yến ai được sủng ái, đều cùng bà không quan hệ.
Huống chi Hoàng Thượng cũng không phải do bà sinh, Hoàng Thượng sao có thể e ngại bà chứ.
"Hoàng Thái Hậu, ngài muốn kháng chỉ sao?" Trương Thành nhìn vào thánh chỉ nói.
Vị Hoàng Thái Hậu đang bạo nộ kia không khỏi sửng sốt một chút, nhìn về phía kia thánh chỉ, ánh mắt lập loè.
Dù gì cũng có ít nhiều năm sống nơi hậu ung, bà cũng sớm phân biệt đựơc đâu lợi đâu hại, nhưng bà mà gật đầu, chỉ sợ mặt sau chờ chuyện của bà chỉ biết càng thêm quá phận, bà đã sớm nhìn thấu, con không phải từ chính mình trong bụng bò ra, chính là cách thiên sơn vạn thủy.
Hoàng Thái Hậu cuối cùng vẫn là nặng nề mà tiếp nhận thánh chỉ, tuy nói là bà không phục, nhưng mà ngang nhiên kháng chỉ bà vẫn là làm không được, nếu mà làm thật chắc toàn bộ Chu gia đều có khả năng xử trảm mất.
Trương Thành cười tủm tỉm nhìn Hoàng Thái Hậu tiếp thánh chỉ, giơ tay một ngón tay chỉ vào Chu cô cô bên cạnh Hoàng Thái Hậu, dương cao thanh âm nói: "Vị này Chu cô cô lúc trước không coi ai ra gì, coi rẻ quân uy, mang đi."
Hắn vừa nói ra, liền có một đội nhân mã vọt tiến vào, đương nhiên Hoàng Thượng vẫn cho Hoàng Thái Hậu một chút mặt mũi, cũng không có cho thị vệ tiến vào, mà là một đám thái giám vọt vào, trực tiếp liền bắt được một bên tay Chu cô cô, ấn bà ta về phía sau lưng kéo đi.
"Các ngươi làm gì vậy!" Khi Hoàng Thái Hậu vừa hoàn hồn, liền phát hiện Chu cô cô đã bị đè lại, lập tức kinh hoảng thất thố mà muốn đi lên ngăn cản.
"Hoàng Thái Hậu, đây là phân phó của Hoàng Thượng." Trương Thành vẫn là bộ dáng mỉm cười kia nói.
Hoàng Thái Hậu rõ ràng không tin, bà vẫn ngăn không cho bọn họ đi, lạnh lùng nói:
"Sao có thể, vì sao trong thánh chỉ không nhắc tới."
"Hoàng Thượng đã hạ khẩu dụ, Chu cô nương dù gì cũng là người của Chu gia, Hoàng Thượng nói người không cho ngài mặt mũi, thì ngài cũng phải cho Thái Hoàng Thái Hậu mặt mũi. Bất quá vị Chu cô cô không phải là nhân vật đáng để người cấp thánh chỉ. Mang đi!" Hắn vẫy tay, ngữ khí có chút cường ngạnh.
Những tên thái giám đó cũng không sợ gì Hoàng Thái Hậu,liền kéo Chu cô cô đi.
"Các ngươi lớn mật, ngăn lại bọn họ, không được đi! Ai gia nói không được đi liền không được đi!" Hoàng Thái Hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà hung tợn mà nhìn chằm chằm Trương Thành xem, hận không thể một ngụm nuốt hắn.
Nhưng mà vị Trương công công này là do Trương Hiển Năng một tay mang tới, trên khuôn mặt kia là nụ cười không chút gợn sóng, quả thực là đổ dầu vào lửa làm Hoàng Thái Hậu càng thêm hận.
Mệnh lệnh bà thốt ra làm cung nhân ở Vĩnh Thọ Cung xúm lại đi lên nhưng lại không hành động sao cho phải.
"Muốn chết thì tới đi, hôm nay nếu ta không mang Chu cô cô đi được các ngươi cứ chờ thị vệ trong cung dẫn theo đao tới. Một đám các ngươi cảm thấy thứ đồ trên cổ kia quá nặng không nghĩ muốn có phải hay không? Tới a!"
Trương Thành trầm mặt, lạnh giọng quát.
Tức khắc những người đó liền đều dừng, không dám lại lỗ mãng nữa.
Trương Thành xoay người đi, phía sau bọn thái giám áp giải Chu cô cô nhanh chóng đuổi theo, mặc kệ Hoàng Thái Hậu ở sau lớn tiếng kêu to, cũng không có kẻ nào phản ứng với bà.
Thậm chí còn có đại cung nữ sợ Hoàng Thái Hậu xông lên đi, không cẩn thận bị thương lại rước lấy cái gì phiền toái, liền ngăn bà lại nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hoàng Thượng là đang thực hiện một loạt hành động khiến toàn hậu cung rung chuyển.
Hắn không chỉ cướp đi quyền lực của Hoàng Thái Hậu tại hậu cung, thậm chí còn sai người trực tiếp mang Chu cô cô đi, khiến người trong hậu cung đều hiểu được vị Hoàng Thái Hậu đang tác quai tác quái kia đã ngã ngựa rồi.
Trước đây Hoàng Thượng không đối phó với bà, thậm chí khi bà cùng Cao thái hậu tranh chấp, hắn cũng không muốn xử lý, bây giờ vừa ra tay chính là thủ đoạn lôi đình như thế.
Trương Thành đi rồi, Hoàng Thái Hậu vẫn còn muốn nháo tiếp, bà cự tuyệt đem Chu Uyển ra khỏi cung, cuối cùng vẫn là Chu Quốc Công phu nhân khi biết tin tức, liền tự mình tiến đem Chu Uyển đi.
Hoàng Thái Hậu ngăn Chu Quốc Công phu nhân, nói nhất định sẽ giữ được Chu Uyển, hơn nữa còn muốn cho nàng làm nữ nhân tôn quý nhất trong cung.
Chu Quốc Công phu nhân lắc lắc đầu: "Thái Hậu nương nương vẫn nên để ta mang nàng về thôi, Chu gia cô nương đều không thích hợp làm đương kim Hoàng Hậu, đây cũng là ý của quốc công gia, vinh hoa phú quý của Chu gia không cần phải nhờ bàn tay của nữ nhân."
Sau khi Chu Quốc Công phu nhân mang theo Chu Uyển ra cung, Hoàng Thái Hậu liền ngã bệnh, những biến cố liên tiếp làm bà căn bản không kịp phản ứng.
Tần Phiên Phiên vẫn ở Thưởng Đào Các dưỡng thương, những biến cố trong cung căn bản nàng không hề để ý, chỉ là mỗi ngày nghe Liễu Ấm trở về báo cáo xem hôm nay có chuyện gì mới mẻ thôi.
Bốn vị Quý phi thượng kia tự nhiên trở thành chủ hậu cung, tuy quyền lực có chút bị phân chia.
Chẳng qua không ai chủ động khiêu khích cả, tú nữ cũng sắp vào cung rồi, tất cả mọi người đều nín thở, duy trì yên lặng trước bão táp sắp tới.
Nhưng mà tú nữ chưa vào cung, thì Đào Uyển Nghi đã ra ngoài rồi.
Sáng sớm hôm nay, toàn bộ Thưởng Đào Các đều bận rộn cả, chỉ vài cung nữ vây quanh Tần Phiên Phiên.
"Bổn tần hôm nay rời núi, nhất định phải làm hậu cung kia lóa mắt, bộ nào ta có thể mặc đều mang ra cả đi, phải làm mù con mắt bọn họ mới được!" Nàng bị Cẩu Hoàng đế chiều đến hư, khẩu khí đã lớn lên không ít.
Tuy nói rằng nàng chỉ là tứ phẩm tần, nhưng lại có cảm giác so với Quý phi còn muốn cao quý.
Xích chó trong tay ta, thiên hạ ta định đoạt.
..........
Beta: Hy Hoàng Thái phi
Trương Thành không dám ho khan, hắn bị ánh của Hoàng Thượng dọa chết khiếp rồi, hắn đang nhìn thấy bộ dạng cẩu giữ đồ ăn sao? Hoàng Thượng vừa nãy giống hệt cẩu, nhe răng trợn mắt giống như khắp thiên hạ đã làm thương tổn bảo bối của hắn vậy.
Trương Thành cúi cái đầu, trong lòng âm thầm cầu nguyện Trương Hiển Năng mau nhanh khỏi bệnh, nếu không hắn căn bản không biết nên ứng phó như thế nào nữa. Vọng Lan nhìn bộ dáng túng túng của hắn, không khỏi lén duỗi tay vẫy vẫy, Trương Thành lập tức hiểu ý, lén dịch một chút đến trong góc, cùng Vọng Lan cùng Liễu Ấm đứng thành một loạt. Hai vị có việc cứ làm đi, cầu không cần quấy nhiễu người không liên quan.
"Hoàng Thượng, ngài có phải hay không không chú ý tới dùng bữa? Đã gầy đi rồi. Mỗi ngày thời điểm phê duyệt tấu chương, nên thường đi lại một chút, bây giờ nhìn rất tiều tụy nha. Không có tần thiếp bên người chăm sóc ngài, ngài có phải thiếu rất nhiều vui sướng cùng lạc thú a? Tần thiếp về sau không giận dỗi với ngài nữa."
Nàng vừa nói vừa duỗi tay muốn chạm vào mặt hắn, nhưng mà nàng nằm bò với không tới, Tiêu Nghiêu liền chủ động hạ lung xuống, đem mặt đến. Tần Phiên Phiên thật cẩn thận mà sờ mặt hắn, hốc mắt cũng hồng lên, trên khuôn mặt hiện rõ đau lòng không thôi, giống như cẩu nhà chính mình thật sự gầy đi.
Tiêu Nghiêu bắt lấy tay nàng, nhẹ nhàng hôn vào lòng bàn tay nàng. Đôi tay của vị Đào Uyển npghi này từ nhỏ chưa làm qua việc nặng, được bảo dưỡng đến cực kì mũm mĩm, ngón tay thon dài tinh tế, đẹp vô cùng. Hắn hôn xong liền luyến tiếc buông ra.
"Nàng mới gầy đi, nhìn này trên tay toàn xương, nàng bị thương phải ăn nhiều một chút. Có phải nô tài của nàng không chiếu cố tận tâm, đợi lát nữa trẫm sẽ cho nàng phạt bọn họ!"
Tiêu Nghiêu hôn nhẹ ngón tay Tần Phiên Phiên, cảm thấy ngón tay không chút thịt thừa, tức khắc cực kỳ đau lòng. Hai người nói chuyện đến ân ái, mà ba cái nô tài ở bên cạnh đều mang vẻ lạnh nhạt.
Nhìn này, hai vợ chồng đều đã nặng bốn trăm cân như heo con rồi, lại còn có mặt mũi nói đối phương gầy. Hơn nữa, cung nhân ở Thưởng Đào Các đều đã bỏ đói ba bữa tối rồi, còn muốn phạt như thế nào nữa?
"Không thể trách bọn họ, là tần thiếp ăn uống không vào, chỉ cần nghĩ Hoàng Thượng muốn vứt bỏ tần thiếp, tim thiếp liền đau như đao cắt." Tần Phiên Phiên ghé vào trong lòng ngực hắn, buồn buồn nói, dáng vẻ đặc biệt đáng thương.
Tiêu Nghiêu chính là ăn mềm không ăn cứng, vừa nghe thanh âm này, lại nhìn thấy nàng bị thương không đi lại nổi, tức khắc liền mềm lòng.
"Trẫm có vứt bỏ nàng đâu? Nàng là Đào Uyển nghi đích thân trẫm phong." Hắn vỗ nhẹ đầu nàng, ngữ khí cực kì thân mật, thực sự dễ nói chuyện.
Tần Phiên Phiên đột nhiên thoát ra từ trong lòng hắn, ánh mắt đảo qua ba cái cung nhân đứng trong góc kia. Ba người vẫn luôn đảm đương nhiệm vụ làm phông nền kia, bỗng nhiên trong lòng chấn động, như lâm phải đại địch, trong lòng tự nhiên dâng lên dự cảm không lành.
"Chính là, chính là... " Nàng muốn nói rồi lại thôi.
Tiêu Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra điểm không thích hợp, theo tầm mắt nàng liền trừng mắt nhìn qua đi, hung tợn nói:
"Có phải hay không có người ở trước mặt nàng nói hươu nói vượn hả?"
"Không phải, chỉ tại ngài chậm chạp không tới thăm tần thiếp, làm tâm thiếp liền thấp thỏm lo âu. Tần thiếp muốn đi xem ngài, nhưng lại nằm ở trên giường không thể nhúc nhích. Ngài còn đem hạc giấy thiếp tặng trở lại, chỉ tưởng tượng thôi tần thiếp liền cảm thấy tim như bị đao cắt, hàng đêm không thể ngủ được."
Nàng giơ lên đầu, vẻ mặt nhuốm đẫm màu bi thương. Liễu Ấm cúi đầu nhìn đất, hiện tại nàng rất muốn đánh người, chủ tử của nàng quả thực hàng đêm không thể ngủ, vừa đến buổi tối liền kêu phía sau lưng đau, lăn lộn hơn nửa đêm mới ngủ còn phải có người bên cạnh. Mỗi ngày, ban ngày ban mặt, nàng ngủ so heo còn hăng hái hơn a.
Tiêu Nghiêu nhíu nhíu mày, tầm mắt trừng mắt đối diện ba người, có vẻ càng thêm hung ác.
Nội tâm Trương Thành thầm kêu khổ, không phải, việc này không thể trách người khác, bọn họ là nô tài phải dựa theo phân phó của chủ tử làm việc, muốn làm bất kì vấn đề gì cũng phải đi tìm Hoàng Thượng.
"Trẫm đã hiểu, nhất định là nô tài ngu xuẩn mồm mép vụng về không nói rõ ràng công đạo cho trẫm, ngược lại làm ái tần hiểu lầm. Kỳ thật trẫm thật sự chưa từng nói qua muốn vứt bỏ nàng, trẫm chỉ có đau lòng nàng." Tiêu Nghiêu quay đầu nghiêm túc nhìn nàng, vừa nói vừa vỗ vỗ trán nàng, động tác cực kỳ thân mật mà nhẹ nhàng. Trương Thành chớp mắt, nội tâm sụp đổ, không còn muốn sống trên đời nữa. Cái gì mà lời vàng ý ngọc chứ, Hoàng Thượng rõ ràng chính là trợn mắt nói dối a!
Cho nên "nô tài ngu xuẩn này" chính là chỉ Trương Hiển Năng cùng hắn, trở về nhất định phải cáo trạng, Cẩu Hoàng đế mắng chửi người a!
"Thế ngài đem hạc giấy trở về là có ý tứ gì? Vẫn là muốn vứt bỏ tần thiếp đúng hay không?" Tần Phiên Phiên ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm túc hỏi hắn. Tiêu Nghiêu sửng sốt một chút, ngay sau đó tầm mắt lại lần nữa hướng về Trương Thành, Trương Thành cảm thấy chính mình quả thực là phân hóa thành trì, chậu phân gì cũng có thể quăng lên đầu hắn.
"Trẫm là sợ nàng nằm ở trên giường nhiều sẽ chán, cho người đem hạc giấy tặng cho nàng để giết thời gian. Thế mà Trương Thành dám nói là trả lại cho nàng, trẫm liền khẳng định là nô tài này miệng lưỡi vụng về mới làm nàng thương tâm như vậy."
Lời lẽ của hắn nói ra cực kì chính đáng, tầm mắt trách cứ kia không ngừng phóng về phía Trương Thành.
"Nguyên lai là Trương công công nói sai à, tần thiếp đã trách oan ngài rồi. Tần thiếp rất nhớ ngài a." Nàng cũng liếc Trương Thành một cái, tầm mắt mịt mờ kia không có sai biệt lắm.
Vị Trương công công vừa bị trát thành cái sàng kia trong lòng thật mệt mỏi, đối diện với đôi vợ chồng này khiến hắn cực kì tổn thương. Mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng hắn liền cảm giác chính mình sống còn không được lâu nữa rồi.
"Trẫm cũng nhớ nàng." Hắn ôm nàng.
Giờ phút này không khí cực kỳ ấm áp lãng mạn, các cung nhân đều ngưng lại rồi hô hấp, không dám nói lời nào.
Trên thực tế bọn họ hận không thể biến chính mình thành không khí, như vậy đôi vợ chồng kia mới không cần tìm người tính sổ, cũng liền tính không đến bọn họ nữa.
"Cái này chờ phía sau lưng thiếp khỏi, tần thiếp muốn cấp Hồng Y, Hồng Thường thiêu điểm giấy, tần thiếp muốn xin lỗi các nàng." Tần Phiên Phiên nhắc tới song bào thai, trong giọng nói đều là bi thương.
"Không cần không cần, trẫm này liền bồi cho ngươi. Trương Thành, đi an bài, mang người tới."
Trương Thành tựa như một đường chạy thẳng ra ngoài, mẹ ơi, hắn không muốn ở trong kia thêm một khắc nào nữa rồi. Hắn tự mình sai người đi tiếp song bào thai, hình phòng vừa dơ loạn, lại còn cực kì âm trầm, kết quả thời điểm hắn dẫn người đi vào, liền thấy song bào thai ngồi xổm trên mặt đất gặm chân gà, ăn đến sung sướng, mỡ dính đầy trên miệng.
"Di, Trương công công tới ăn gà sao?" Hồng Thường trên mặt mang đầy ý cười, giơ chân gà hỏi hắn.
Trương Thành nhíu chân mày, lạnh nhạt nói: "Ta chỉ nghĩ ăn thịt heo. Phải là thịt heo con bốn trăm cân."
Trên bàn vẫn còn mấy miếng gà nướng, còn có mấy cái bình rượu, chắc hẳn song bào thai sống trong này không hề chịu khổ, thậm chí hưởng phúc đấy chứ, không nghĩ tới ở bên ngoài hai vị chủ nhân bởi vì chuyện này đều đã nháo đến túi bụi. Song bào thai hai vội vàng thu thập đi theo Trương Thành, vừa đến Thưởng Đào Các liền thấy Vọng Lan chờ ở bên ngoài.
"Cô cô." Song bào thai cung kính hành lễ với nàng.
Vọng Lan sửng sốt một chút, lại cười cười, thấp giọng nói: "Hai ngươi đi vào gặp Hoàng Thượng cùng chủ tử đi, Trương công công dừng bước."
Trương Hiển Năng nhìn Vọng Lan cô cô trước mặt đang tươi cười hớn hở, trong lòng thế nào lại không hề dễ chịu, hắn cảm thấy hôm nay chính mình quá xui xẻo.
" Buổi tối công công vẫn nên đứng trên cầu gỗ hóng gió đi. Hoàng Thượng nói không cần ngươi đi vào hầu hạ, người đêm nay muốn ở Thưởng Đào Các." Vọng Lan kéo khóe miệng, muốn lộ ra một nụ cười trấn an cho hắn nhưng hình như không thành công lắm. Chuyện này rơi xuống đầu ai mà chẳng phải sinh khí.
Trương Thành âm thầm cắn chặt răng, quan tâm hỏi một câu: "Hôm nay còn có người khác sao?"
"Không có, đêm nay tất cả Tây Bắc phong đều cho ngươi một người." Vọng Lan thực nghiêm túc mà nói.
Thể xác và tinh thần Trương công công đều mệt rã rời, hắn cảm thấy chính mình đã chịu quá nhiều thương tổn.
Trong điện truyền đến thanh âm của Đào Uyển Nghi và song bào thai vui quá mà khóc, rõ ràng họ lại bắt đầu biểu diễn đây mà.
Chỉ có hắn một mình lẻ loi hiu quạnh nơi đây.
Một lúc sau, Song bào thai vừa ra, đã bị Trương Thành chặn đường đi, hai người đều là vẻ mặt phát ngốc mà nhìn hắn, không biết Trương công công đang bị làm sao.
"Chân gà còn không? Ta muốn ăn gà."
Trương công công bị bỏ đói cơm chiều, đáy lòng cực bất bình, thôi trước hết là no cái bụng đã có việc gì nói sau.
Đêm đó, một mình Trương Thành trên cầu ăn gió uống sương, các cung nhân của Thưởng Đào Các không làm sai toàn bộ đều bưng cơm chính mình đứng ở một bên, vừa ăn cơm vây xem hắn uống gió.
Mùi cơm thơm nức lan tỏa trong gió, thức ăn Thưởng Đào Các lại rất ngon, các cung nhân đều có thịt ăn cả, làm cái bụng hắn ngày réo đến ầm ĩ.
Trương Thành: Con mẹ nó!
Hoàng Thượng lại lần nữa đi Thưởng Đào Các, hơn nữa biết rõ Đào Uyển nghi bị thương không thể hành phòng, nhưng vẫn như cũ ngủ lại cả một đêm.
Việc này khiến toàn hậu cung khiếp sợ, mọi người đều suy đoán xem vị Đào Uyển nghi này đến tột cùng có bao nhiêu mị lực, ngay cả bị thương thế này nhưng vẫn có thể lưu lại Hoàng Thượng.
Phải biết rằng một nữ nhân nhất thời thịnh sủng, tại hậu cung rất bình thường, rốt cuộc nam nhân đều là hạng người có mới nới cũ, Tần Phiên Phiên là nhân vật duy nhất còn mới mẻ tại hậu cung, tính cách lại rất là không giống người thường, lại có thể khiến cho Hoảng thượng thoải mái.
Nhưng mà thời điểm nữ nhân này không thể thị tẩm lại vẫn có thể như cũ bắt lấy tâm Hoàng Thượng, điểm này liền rất làm người ta sợ hãi.
Chỉ sợ không phải Hoàng Thượng tham luyến cảm giác mới mẻ cùng nhan sắc của nàng, mà là toàn bộ con người nàng đi.
Hoàng Thượng trở lại Long Càn Cung, một lúc sau liền phái người đi truyền chỉ, làm cô nương Chu gia trở về nhà dưỡng thương. Hoàng Thái Hậu tuổi đã cao, cần phải dưỡng già, không thể cứ làm lụng vất vả như thế, trước kia là hắn sơ sót, vì thế hắn phái bốn vị Quý phi cùng nhau giải quyết hậu cung công việc.
Khi Hoàng Thái Hậu biết được ý chỉ này, cả người chắc phải tức giận đến ngất đi rồi.
"Hoàng Thượng thế nhưng hạ loại này ý chỉ? Uyển Uyển ở trong cung bị người đánh, lại muốn nàng hồi phủ dưỡng thương, thế này là đánh vào mặt Chu gia chúng ta! Còn nữa ai gia không có già, đừng mơ tưởng cướp quyền lực từ trong tay ai gia đi, ai gia chính là muốn chấp chưởng hậu cung này!"
Hoàng Thái Hậu căn bản không có duỗi tay tiếp chỉ, lại còn nổi giận đùng đùng mà gầm rú nói.
Tới tuyên chỉ chính là Trương Thành, hắn vẫn luôn mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà đứng, đôi tay cầm thánh chỉ chờ nàng tới đón, bất quá mắt nhìn tư thế này của Hoàng Thái Hậu, là muốn kháng chỉ không tuân, hắn không khỏi dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng.
Hoàng Thái Hậu cũng là hôn đầu, theo lý thuyết khi tiên hoàng còn trên đời, bà muốn giữ quyền cai quản hậu cung, ai đều không thể nói bà cái gì, bởi bà là Hoàng Hậu.
Nhưng hiện giờ bà là Thái Hậu, này hậu cung oanh oanh yến yến ai được sủng ái, đều cùng bà không quan hệ.
Huống chi Hoàng Thượng cũng không phải do bà sinh, Hoàng Thượng sao có thể e ngại bà chứ.
"Hoàng Thái Hậu, ngài muốn kháng chỉ sao?" Trương Thành nhìn vào thánh chỉ nói.
Vị Hoàng Thái Hậu đang bạo nộ kia không khỏi sửng sốt một chút, nhìn về phía kia thánh chỉ, ánh mắt lập loè.
Dù gì cũng có ít nhiều năm sống nơi hậu ung, bà cũng sớm phân biệt đựơc đâu lợi đâu hại, nhưng bà mà gật đầu, chỉ sợ mặt sau chờ chuyện của bà chỉ biết càng thêm quá phận, bà đã sớm nhìn thấu, con không phải từ chính mình trong bụng bò ra, chính là cách thiên sơn vạn thủy.
Hoàng Thái Hậu cuối cùng vẫn là nặng nề mà tiếp nhận thánh chỉ, tuy nói là bà không phục, nhưng mà ngang nhiên kháng chỉ bà vẫn là làm không được, nếu mà làm thật chắc toàn bộ Chu gia đều có khả năng xử trảm mất.
Trương Thành cười tủm tỉm nhìn Hoàng Thái Hậu tiếp thánh chỉ, giơ tay một ngón tay chỉ vào Chu cô cô bên cạnh Hoàng Thái Hậu, dương cao thanh âm nói: "Vị này Chu cô cô lúc trước không coi ai ra gì, coi rẻ quân uy, mang đi."
Hắn vừa nói ra, liền có một đội nhân mã vọt tiến vào, đương nhiên Hoàng Thượng vẫn cho Hoàng Thái Hậu một chút mặt mũi, cũng không có cho thị vệ tiến vào, mà là một đám thái giám vọt vào, trực tiếp liền bắt được một bên tay Chu cô cô, ấn bà ta về phía sau lưng kéo đi.
"Các ngươi làm gì vậy!" Khi Hoàng Thái Hậu vừa hoàn hồn, liền phát hiện Chu cô cô đã bị đè lại, lập tức kinh hoảng thất thố mà muốn đi lên ngăn cản.
"Hoàng Thái Hậu, đây là phân phó của Hoàng Thượng." Trương Thành vẫn là bộ dáng mỉm cười kia nói.
Hoàng Thái Hậu rõ ràng không tin, bà vẫn ngăn không cho bọn họ đi, lạnh lùng nói:
"Sao có thể, vì sao trong thánh chỉ không nhắc tới."
"Hoàng Thượng đã hạ khẩu dụ, Chu cô nương dù gì cũng là người của Chu gia, Hoàng Thượng nói người không cho ngài mặt mũi, thì ngài cũng phải cho Thái Hoàng Thái Hậu mặt mũi. Bất quá vị Chu cô cô không phải là nhân vật đáng để người cấp thánh chỉ. Mang đi!" Hắn vẫy tay, ngữ khí có chút cường ngạnh.
Những tên thái giám đó cũng không sợ gì Hoàng Thái Hậu,liền kéo Chu cô cô đi.
"Các ngươi lớn mật, ngăn lại bọn họ, không được đi! Ai gia nói không được đi liền không được đi!" Hoàng Thái Hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà hung tợn mà nhìn chằm chằm Trương Thành xem, hận không thể một ngụm nuốt hắn.
Nhưng mà vị Trương công công này là do Trương Hiển Năng một tay mang tới, trên khuôn mặt kia là nụ cười không chút gợn sóng, quả thực là đổ dầu vào lửa làm Hoàng Thái Hậu càng thêm hận.
Mệnh lệnh bà thốt ra làm cung nhân ở Vĩnh Thọ Cung xúm lại đi lên nhưng lại không hành động sao cho phải.
"Muốn chết thì tới đi, hôm nay nếu ta không mang Chu cô cô đi được các ngươi cứ chờ thị vệ trong cung dẫn theo đao tới. Một đám các ngươi cảm thấy thứ đồ trên cổ kia quá nặng không nghĩ muốn có phải hay không? Tới a!"
Trương Thành trầm mặt, lạnh giọng quát.
Tức khắc những người đó liền đều dừng, không dám lại lỗ mãng nữa.
Trương Thành xoay người đi, phía sau bọn thái giám áp giải Chu cô cô nhanh chóng đuổi theo, mặc kệ Hoàng Thái Hậu ở sau lớn tiếng kêu to, cũng không có kẻ nào phản ứng với bà.
Thậm chí còn có đại cung nữ sợ Hoàng Thái Hậu xông lên đi, không cẩn thận bị thương lại rước lấy cái gì phiền toái, liền ngăn bà lại nhẹ giọng khuyên nhủ.
Hoàng Thượng là đang thực hiện một loạt hành động khiến toàn hậu cung rung chuyển.
Hắn không chỉ cướp đi quyền lực của Hoàng Thái Hậu tại hậu cung, thậm chí còn sai người trực tiếp mang Chu cô cô đi, khiến người trong hậu cung đều hiểu được vị Hoàng Thái Hậu đang tác quai tác quái kia đã ngã ngựa rồi.
Trước đây Hoàng Thượng không đối phó với bà, thậm chí khi bà cùng Cao thái hậu tranh chấp, hắn cũng không muốn xử lý, bây giờ vừa ra tay chính là thủ đoạn lôi đình như thế.
Trương Thành đi rồi, Hoàng Thái Hậu vẫn còn muốn nháo tiếp, bà cự tuyệt đem Chu Uyển ra khỏi cung, cuối cùng vẫn là Chu Quốc Công phu nhân khi biết tin tức, liền tự mình tiến đem Chu Uyển đi.
Hoàng Thái Hậu ngăn Chu Quốc Công phu nhân, nói nhất định sẽ giữ được Chu Uyển, hơn nữa còn muốn cho nàng làm nữ nhân tôn quý nhất trong cung.
Chu Quốc Công phu nhân lắc lắc đầu: "Thái Hậu nương nương vẫn nên để ta mang nàng về thôi, Chu gia cô nương đều không thích hợp làm đương kim Hoàng Hậu, đây cũng là ý của quốc công gia, vinh hoa phú quý của Chu gia không cần phải nhờ bàn tay của nữ nhân."
Sau khi Chu Quốc Công phu nhân mang theo Chu Uyển ra cung, Hoàng Thái Hậu liền ngã bệnh, những biến cố liên tiếp làm bà căn bản không kịp phản ứng.
Tần Phiên Phiên vẫn ở Thưởng Đào Các dưỡng thương, những biến cố trong cung căn bản nàng không hề để ý, chỉ là mỗi ngày nghe Liễu Ấm trở về báo cáo xem hôm nay có chuyện gì mới mẻ thôi.
Bốn vị Quý phi thượng kia tự nhiên trở thành chủ hậu cung, tuy quyền lực có chút bị phân chia.
Chẳng qua không ai chủ động khiêu khích cả, tú nữ cũng sắp vào cung rồi, tất cả mọi người đều nín thở, duy trì yên lặng trước bão táp sắp tới.
Nhưng mà tú nữ chưa vào cung, thì Đào Uyển Nghi đã ra ngoài rồi.
Sáng sớm hôm nay, toàn bộ Thưởng Đào Các đều bận rộn cả, chỉ vài cung nữ vây quanh Tần Phiên Phiên.
"Bổn tần hôm nay rời núi, nhất định phải làm hậu cung kia lóa mắt, bộ nào ta có thể mặc đều mang ra cả đi, phải làm mù con mắt bọn họ mới được!" Nàng bị Cẩu Hoàng đế chiều đến hư, khẩu khí đã lớn lên không ít.
Tuy nói rằng nàng chỉ là tứ phẩm tần, nhưng lại có cảm giác so với Quý phi còn muốn cao quý.
Xích chó trong tay ta, thiên hạ ta định đoạt.
..........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook