Độc Sủng Phế Hậu
-
Chương 5: Thâm cung
Ba tháng sau đó, trong cung ngày càng nhộn nhịp. Thuần thường tại được tấn phong làm Thuần Quý Nhân, ngày đêm được ân sủng tận trời. Ngôi vị chủ lục cung kia đang để trống, khiến nhiều kẻ không nhịn được thèm muốn ngồi lên.
Vương Thanh Cung vẫn như mọi ngày, đông vui nhộn nhịp. Trên trường kỷ, nữ nhân xiêm y lộng lẫy, trên tay là cuốn sổ chi tiêu của lục cung. Thi thoảng, đôi mày phượng nhíu lại, tỏ vẻ không hài lòng.
" Tháng này Ngọc Bích Cung lại chi tiêu nhiều gấp mấy lần tháng trước, Khang Nhu, có phải hay không ngươi làm việc quá tốt"- Ninh Nghi quăng cuốn sổ xuống trước mặt tên công công dưới đất, tay vuốt vuốt cái khăn lụa trong tay.
Người dưới đất nghe xong, liền dập đầu liên tục, chỉ hận không thể đem đầu hắn chôn xuống đất: " Nương nương, nô tài cũng chỉ là do y lệnh chủ tử mà hành sự, không có tư lợi, mong nương nương xuy xét. "
Ninh Nghi cười nhẹ, mắt phượng đầy ý vị nhìn kẻ dưới đất:" Vậy chẳng phải ngươi nói chỉ có kẻ ở Ngọc Bích Cung là chủ tử của ngươi? "
" Không dám, nô tài không có ý đó" - Khuôn mặt Khang Nhu tái xanh không ngừng. Cả đời hắn đắc tội với ai, chỉ mong đừng đắc tội với Ninh Phi. Nếu không hắn có mười cái mạng cũng không trả nổi.
" Đứng lên đi, tháng sau nếu còn tái diễn, thì mạng chó của ngươi đừng mong giữ "- Ninh Nghi khẽ nhắm mắt, môi ngọc nhẹ nhàng nói. Khang Chu hiểu ý, lập tức ôm hết sổ sách chạy ra khỏi Vương Thanh Cung.
Cung nữ kế bên nàng bỏ một ít trầm hương vào lò tỏa hương, rồi lại gần nàng xoa bóp hai bả vai nàng:" Nương nương, người nhớ hoàng hậu cũ của chúng ta chứ "
Ninh Nghi đang tận hưởng, lim dim mắt nói:" Có chuyện gì sao? "
Cung nữ kia thỏ thẻ vào tai nàng:" Trong cung đang có lời đồn, nói nàng ta đã chết ở lãnh cung, mỗi đêm lại hiện hồn về nhảy múa ở Bách Mai Viên ở gần đó.... "
" Trong cung là nơi để nô tài các ngươi đồn bậy sao? " - Cung nữ kia vừa nghe thấy, lập tức ngậm miệng.
Khẽ ngồi dậy, Ninh Nghi chỉnh trang lại y phục, nhìn cung nữ kia đang sợ hãi cúi đầu:" Đồn chuyện ma quỷ trong cung là tội chết, ngươi hãy cẩn thận cái miệng của mình. "
Nàng bước ra ngoài, nhìn lên bầu trời. Ánh nắng chói chang đã bắt đầu bao phủ khắp nơi. Bình lặng đến kỳ lạ.
Chuyện long chủng bị giết hại ba tháng trước, đã khiến trong cung một phen dậy sóng. Họ đều nói hoàng hậu kia độc ác giết hại hài tử trong Thuần Quý Nhân. Nhưng tại sao nàng lại cảm thấy cái long thai kia, vốn chưa từng tồn tại. Có phải vì nàng quá đa nghi, hay vì nàng đã từng làm mẹ. Nghĩ đến đây, sóng mũi nàng dâng lên cỗ chua xót, tay không kìm được mà xoa lên vùng bụng bằng phẳng kia.
" Nhi tử, xin lỗi... "- Nàng xén chút nữa là được làm mẫu thân. Nhưng sóng gió nơi hậu cung đã giết chết đi hài tử còn chưa kịp thành hình của nàng. Cảm giác lúc đó đau lắm, như bị ai giày xéo lên cả tâm can. Một giọt lệ rơi dài nơi gò má xinh đẹp nhưng bị nàng quệt đi. Hậu cung này dạy nàng không được khóc, không được yếu đuối. Vì kẻ yếu đuối luôn là kẻ bị đạp dưới chân, là nấc thang leo cao của kẻ mạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook