Độc Sủng Ngốc Hậu
-
Chương 41: Tần An tự* (1)
[*]chùa
Edit: A Cảnh
Beta: Nhược Vy
Tần Dục ở cùng Phương trượng nghe giảng kinh.
Thật ra Tần Dục không tin Phật, nhưng hắn đã từng sao chép kinh thư cho tổ mẫu, cũng chính là mẫu thân của Vĩnh Thành đế -Trương Thái hậu khi bà còn sống, sau đó cho đến lúc bản thân thành phế nhân, cũng xem qua một ít kinh văn để tĩnh tâm, cho nên vẫn biết một ít.
“Đoan Vương điện hạ có tuệ căn.” Phương trượng chùa Tần An đã hơn bảy mươi tuổi, lông mi trắng phau, mặt mũi hiền lành, sau khi trò chuyện với Tần Dục thì vô cùng tán thưởng hắn.
“Phương trượng quá khen rồi, ta chỉ là một tục nhân mà thôi.” Tần Dục nói, bởi vì hắn đã trải qua nhiều điều, hiểu ra không ít chuyện, nhưng rất nhiều suy nghĩ đến cùng vẫn là đi ngược lại với Phật giáo.
Phương trượng cười cười, rồi chiêu đãi mọi người đi dùng cơm chay, ông đã nhìn ra Vĩnh Thành đế không kiên nhẫn, dĩ nhiên sẽ không có không biết tốt xấu mà lôi kéo Vĩnh Thành đế để lải nhải.
Tuy chùa Tần An có địa vị khá cao, nhưng địa vị đó cũng do người Tần gia ban cho, đối với người Tần gia là phải luôn tôn trọng.
Cơm chay của chùa Tần An vô cùng nổi danh, thậm chí có người không ngần ngại ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn ăn một bữa. Bởi thế, tất nhiên người bình thường không có cơ hội ăn được, nhưng người Hoàng gia đến đây thì tuyệt đối không có khả năng không được ăn.
Lúc Vĩnh Thành đế đến chùa Tần An, xung quanh chùa đã bị binh lính vây quanh, những người không khéo đến dâng hương chỉ có thể yên lặng rời đi.
Dầu(thực vật) hầm măng xuân, rau trộn, canh nấm, cải ngọt xào...còn có rất nhiều mỹ thực làm từ đậu hũ được đặt đầy trên bàn.
“Bệ hạ, đồ chay này có dùng một chút dầu hạt chè để nấu, mang theo hương trà, còn lại là dùng dầu đậu phộng hoặc dầu vừng, món nấm này là đặc sản của núi Tần An, tìm cả ngọn núi cũng chỉ kiếm được mấy cây, tươi ngon dị thường.” Một hòa thượng mập mạp của chùa Tần An đứng bên cạnh Vĩnh Thành đề giới thiệu các loại đồ chay, hắn giới thiệu đến đâu thì Đại thái giám bên người Vĩnh Thành đế nếm đến đấy, thỉnh thoảng đổi đũa gắp một ít bỏ lên dĩa cho Vĩnh Thành đế.
Chỉ là Vĩnh Thành đế rõ ràng không có hứng thú với những đồ ăn này.
Xưa nay Vĩnh Thành đế yêu thích hưởng lạc, bữa nào cũng món ngon rượu ngon, khẩu vị càng ăn càng nặng, những món ăn này đa phần là món ăn thanh đạm, chú ý đến độ tươi ngon, dĩ nhiên là ông không quá thích.
Nhưng mà món dầu hầm măng xuân, ngược lại ông vẫn nguyện ý ăn.
Dầu hầm măng xuân này chỉ chọn những đoạn măng non ở giữa, những phần còn lại e là vứt đi, món khác cũng tương tự vậy, giống như dĩa rau dại, chỉ lấy chồi mà thôi.
Tần Dục từng bị đói một thời gian dài, đối với sự lãng phí như vậy không quá hài lòng, nhưng chưa từng biểu hiện ra ngoài, hơn nữa...Không thể không nói, hương vị của mấy món này rất tuyệt.
Xưa nay Lục Di Ninh yêu mỹ thực, không biết hiện tại đã ăn hay chưa, còn có chuyện do Thọ An báo…
Trước khi lên núi, Tần Dục biết hôm nay Tần Diệu sẽ làm một vài chuyện mờ ám, nhưng cụ thể là gì thì không biết, cuối cùng quyết định an bài vài người bảo hộ Lục Di Ninh, rồi dặn Lục Di Ninh mang theo chút dược phòng theo bên người.
Sau khi biết được Lục Di Ninh không ngốc, hắn đã chuẩn bị không ít đồ phòng thân cho Lục Di Ninh, hẳn là nàng không có việc gì.
Tuy rằng tự nói với bản thân như vậy, nhưng một đã lúc lâu chưa thấy Lục Di Ninh, Tần Dục không thể tránh được việc càng ngày càng nóng lòng, càng ngày càng lo lắng.
“Sao hôm nay tinh thần Hoàng huynh không tốt vậy? Chẳng lẽ có điều gì phiền muộn ư?” Tần Diệu nhìn về phía Tần Dục.
“Tam Hoàng đệ nghĩ nhiều rồi, ta đang lo lắng cho Vương phi của ta, sợ không có người nhìn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Tần Dục nói, thời điểm nói chuyện vẫn nhìn Tần Diệu, chợt thấy trong mắt Tần Diệu lóe lên vẻ sung sướng khi người khác gặp họa.
Tâm của Tần Dục lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Tần Diệu lạnh thêm mấy phần.
Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám tiến vào, đến chỗ Phúc Quý bẩm báo vài câu.
"Xảy ra chuyện gì?" Vĩnh Thành đế đã ăn không ít, lập tức buông đũa xuống.
"Bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có chút chuyện."
Tần Dục cả kinh, lập tức lo lắng nhìn qua, trong mắt của Tần Diệu là sự sung sướng khi người gặp họa càng thêm đậm.
“Đoan Vương phi đánh Ngũ hoàng tử, hiện tại Ngũ Hoàng tử đang làm loạn không chịu bỏ qua.” Phúc Quý lại nói.
Chỉ là đánh Ngũ Hoàng tử? Lúc này Tần Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sao lại đánh Ngũ Hoàng tử chứ? Tần Diệu buồn bực vô cùng.
“Không phải lão Ngũ cả ngày nói muốn làm Đại tướng quân sao? Sao lại bị nữ nhân đánh thế?” Vĩnh Thành đế hỏi: "Nó không có sao chứ?."
“Thục phi nương nương đã gọi Thái y đi rồi ạ.” Phúc Quý nói, cũng chưa nói thêm gì khác, chung quy hắn vẫn luôn ở cạnh Vĩnh Thành đế, không biết rõ tình huống ra sao.
Vĩnh Thành đế đối với Ngũ Hoàng tử hoạt bát khả ái này của mình cũng rất thích, lập tức nói: “Trẫm đi nhìn xem.”
Vĩnh Thành đế muốn đi, dĩ nhiên Tần Dục chờ người cũng sẽ đi cùng, Tần Dục đi phía sau, không khỏi có chút buồn cười.
Nói đến các đệ đệ của hắn, cũng có vài người có chút bản lĩnh, Tần Nhạc là một trong số đó. Tâm cơ Tần Nhạc thâm trầm, bởi vậy đời trước Tần Dục ăn không biết bao nhiêu mệt từ hắn, nếu không phải Tần Diệu được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Triệu Hoàng hậu, danh phận cao hơn, thì sau khi Tần Diệu rơi đài, ngồi vào đế vị nói không chừng chính là hắn, mà trừ Tần Nhạc, thì Ngũ Hoàng tử Tần Tề thật ra cũng không tệ.
Vị Ngũ Hoàng đệ này của hắn từ nhỏ đã nghịch ngợm, gây chuyện không quan tâm đến chính sự, một phần cũng là do Thục phi dẫn đường, Thục phi chỉ muốn nhi tử của mình làm người phú quý nhàn rỗi, cho nên vẫn luôn chiều nhi tử của mình.
Mà cách làm như vậy tính ra không có sai, đời trước sau khi Tần Diễn đăng cơ, Tần Tề có đất phong dồi dào, làm một Phiên vương giản đơn không cần bận tâm cái gì hết --- Đại Tần dựa theo những chuyện xảy ra qua từng đời nhiều mà ban bố rất nhiều hạn chế cho Phiên vương, cho đến nay quyền lợi của Phiên vương càng ngày càng nhỏ.
Chỉ là, Đại Tần không yên ổn.
Trước có Giang Nam loạn cả lên, sau có Trung Nguyên xuất hiện loạn đảng, còn có người đang đánh chiếm rất nhiều tỉnh...
Vài loạn đảng kia thù hằn rất lớn với Hoàng thất Đại Tần, đất phong của Tần Tề cũng bị công kích, chính lúc này Tần Tề đứng dậy, tự mình chống lại đám loạn đảng kia.
Trước đây, Tần Tề vẫn luôn ồn ào muốn làm Tướng quân, nhưng không ai để ý đến chuyện của hắn, Thục phi yêu thương hắn nhất nghe qua cũng chỉ cười cười, vậy mà sau này, Tần Tề thật sự trở thành một Tướng quân.
Hắn và loạn đảng giằng co rất lâu, bảo vệ Thục địa thái bình, sau này còn đánh chiến với người Nhung hơn một năm, đáng tiếc bên người hắn có phản đồ, cuối cùng chết dưới tay tên phản đồ đó.
Khi đó đã là thời điểm Tần Dục qua đời, từ cuộc trò chuyện của người Nhung mới biết được tin tức, trong lòng chợt thổn thức không thôi.
Dưới sự rèn luyện trong chiến tranh, vị Ngũ Hoàng đệ của mình trở thành một nhân vật dù người Nhung nhắc tới vẫn kính ngưỡng mấy phần, đáng tiếc đến cùng hắn vẫn không sống được.
Đương nhiên, bây giờ hắn còn trẻ, không phải là Tần Tướng quân sau này.
Vĩnh Thành đế đi chỗ của Thục phi, đúng lúc thái y bắt mạch xong cho Tần Tề.
Tần Tề ồn ào, nói mình bị Lục Di Ninh ám toán, chỉ sợ đã trọng thương, nhưng thái y chẩn đoán qua, tỏ vẻ hắn không có chuyện gì cả.
Sau đó Thái y chuyên dụng bảo hắn cởi xiêm y, kiểm tra thân thể cho hắn, cũng chỉ tìm thấy vài chỗ bầm đen trên chân mà thôi.
Bầm đen kia nhìn có chút đáng sợ, nhưng bôi dược nghỉ ngơi mấy ngày thì khẳng định ngay cả một chút cũng không nhìn ra.
Vừa mới bắt đầu Thục Phi đã có định kiến rất lớn với Lục Di Ninh, sau khi biết chuyện này thì không khỏi đỏ mặt.
Hung hăng liếc nhìn nhi tử đang xoa cánh tay một phen, Thục phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Xú tiểu tử, con giỏi thật đây! Đi trêu chọc Hoàng tẩu bị đá cho hai phát, liền ồn ào như nương chết vậy.”
“Mẫu phi, có người nào tự nguyền rủa mình như người? Còn có, trước đó con thật sự rất đau, không chừng đứa ngốc kia đã sử dụng yêu pháp gì đối với con rồi!” Tần Tề nói, lúc trước hắn thật sự rất rất rất đau, chỉ muốn ngất cho lẹ thôi!
Thục phi cách lớp quần áo véo thịt nhi tử, còn dùng hết lực vặn một cái.
Thường thường khi Tần Tề bị mẫu phi dạy dỗ, chỉ cần nửa thật nửa giả kêu đau thì Thục phi sẽ thả hắn ngay.
“Sao tiểu Ngũ lại kêu lợi hại vậy chứ?” Vĩnh Thành đế vừa tiến đến liền nghe được tiếng kêu của Tần Tề, trong lòng càng lo lắng.
"Hoàng Thượng, tiểu Ngũ không có việc gì." Thục phi lập tức nói.
"Phụ hoàng, nhi thần không có việc gì." Tần Tề cũng từ trên giường đứng lên hành lễ, hắn thua Lục Di Ninh, đã thế còn bị đánh lại, đối với Lục Di Ninh hận đến mức không hận không được, nhưng cũng khinh thường ở trước mặt Vĩnh Thành đế cáo trạng một đứa ngốc...Vậy cũng quá mất mặt rồi!
Sắc mặt Tần Tề hồng hào, quả thực không giống bị thương, từ chỗ Thái y Vĩnh Thành đế mới biết là chỉ bị đá hai cái, ông cũng yên lòng, lại hơi bất mãn: “Sao đứa ngốc kia dám đá Hoàng tử?”
Vĩnh Thành đế có chút tức giận, không ngờ lúc này Tần Tề đột nhiên nói: "Bởi vì con kêu nàng là đứa ngốc... Con kêu một tiếng, nàng liền đá con một cước."
Vĩnh Thành đế: "..." Vừa rồi ông còn đối với Lục Di Ninh vạn phần không thích, hiện tại nghe nhi tử mình nói vậy, sao có cảm giác nhi tử mình tự làm tự chịu vậy nhỉ?
“Ngũ Hoàng đệ, không quản Hoàng tẩu đệ thế nào, tóm lại nàng cũng là Hoàng tẩu của đệ.” Tần Dục nhăn mày, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà nàng cũng có sai, huynh thay nàng xin lỗi với đệ.”
"Không cần không cần, đệ không sao." Tần Tề liên tục cự tuyệt.
Vĩnh Thành đế nhìn thoáng qua Tần Dục, có chút chột dạ, sao lúc trước ông lại ban cho nhi tử một Vương phi như vậy?
Tần Tề không có việc gì, tâm tư của Thục phi thì hoàn toàn đặt trên người nhi tử mà không có tiếp đón mình, Vĩnh Thành đế có chút không vui, tùy ý nói vài câu rồi đi ra ngoài.
Mấy ngày nay, ông không thể gần nữ sắc nhưng thật sự chuyện này khiến ông có chút không quen...Nghĩ nghĩ, Vĩnh Thành đế dứt khoát đến chỗ Tiêu quý phi.
Nhiều năm qua, nữ nhân bên người ông đến đến đi đi không một ngàn cũng là tám trăm, tiếp xúc với bao nữ nhân như vậy, ông vẫn thích Tiêu Quý phi nhất.
Vẻ ngoài của Tiêu Quý phi quả thật chính là mẫu người ông yêu thích, nói chuyện dịu dàng động lòng người, đến nay chỉ có làn da là không tốt như lúc trẻ, nhưng ông vẫn rất thích bà.
Yêu ai thì yêu cả đường đi, Tần Diệu là nhi tử ông thích nhất, đương nhiên bên trong còn có ẩn tình...
Những nữ nhân khác có con thì không lắc lư ở trước mặt ông nữa, nhưng Tiêu Quý phi thì ngược lại, lúc bà nhô bụng vẫn quấn ông, thậm chí thân thể vì mang thai mà giống như mật ngọt, càng thêm mê người...Coi như ông nhìn Tần Diệu từng chút từng chút lớn lên, tự nhiên sinh ra cũng chú ý hơn mấy phần.
Vĩnh Thành đế đến tìm Tiêu Quý phi, lúc này Tiêu Quý phi lại rất sốt ruột---nhi tử của bà tìm không thấy nam nhân kia!
Vừa bắt đầu chuyện này bà không tán thành, nhưng nhi tử đã đem mọi chuyên sắp xếp xong, bà chỉ có thể giúp che giấu, nhưng hiện tại người không thấy!
Chẳng lẽ trước đó nhìn thấy đứa ngốc kia đánh người, bị dọa đến mức bỏ chạy?
Tuy rằng bọn họ phái người khác thương lượng với nam nhân kia, nhưng lưu lại nam nhân này đến cùng vẫn là một tai họa.
Trong lòng có chuyện, thời điểm Vĩnh Thành đế tới, Tiêu Quý phi không có tinh lực ứng phó như ngày thường, nhưng bà đã quá quen với tính tình của Vĩnh Thành đế, nói chuyện một lúc, tìm thoại bản mà nhi tử mang tới đưa cho Vĩnh Thành đế cũng khiến Vĩnh Thành đế rất cao hứng.
Nhưng mà chỉ cao hứng một hồi, bên ngoài đã truyền đến tiếng kinh hô.
"Lại làm sao?" Vĩnh Thành đế đang cao hứng xem thoại bản, nghe được âm thanh lộn xộn kia thì không khỏi nhíu mày.
"Hoàng Thượng, có người ở chỗ Trương Tài nhân tìm được một nam nhân!" Sự việc trọng đại, Phúc Quý căn bản không dám giấu diếm.
Vĩnh Thành đế nhảy dựng lên.
Đừng xem Vĩnh Thành đế ăn chơi hoang đường, nữ nhân không mặc y phục ngồi đợi ông ‘chơi’ không thiếu, nhưng đến cùng ông vẫn là một nam nhân, đương nhiên không thể chịu nổi việc nữ nhân của mình cấu kết với nam nhân khác.
"Trương Tài nhân ở đâu?" Vĩnh Thành đế lạnh mặt.
Phúc Quý cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Vĩnh Thành đế: "Ngay trong viện này."
Edit: A Cảnh
Beta: Nhược Vy
Tần Dục ở cùng Phương trượng nghe giảng kinh.
Thật ra Tần Dục không tin Phật, nhưng hắn đã từng sao chép kinh thư cho tổ mẫu, cũng chính là mẫu thân của Vĩnh Thành đế -Trương Thái hậu khi bà còn sống, sau đó cho đến lúc bản thân thành phế nhân, cũng xem qua một ít kinh văn để tĩnh tâm, cho nên vẫn biết một ít.
“Đoan Vương điện hạ có tuệ căn.” Phương trượng chùa Tần An đã hơn bảy mươi tuổi, lông mi trắng phau, mặt mũi hiền lành, sau khi trò chuyện với Tần Dục thì vô cùng tán thưởng hắn.
“Phương trượng quá khen rồi, ta chỉ là một tục nhân mà thôi.” Tần Dục nói, bởi vì hắn đã trải qua nhiều điều, hiểu ra không ít chuyện, nhưng rất nhiều suy nghĩ đến cùng vẫn là đi ngược lại với Phật giáo.
Phương trượng cười cười, rồi chiêu đãi mọi người đi dùng cơm chay, ông đã nhìn ra Vĩnh Thành đế không kiên nhẫn, dĩ nhiên sẽ không có không biết tốt xấu mà lôi kéo Vĩnh Thành đế để lải nhải.
Tuy chùa Tần An có địa vị khá cao, nhưng địa vị đó cũng do người Tần gia ban cho, đối với người Tần gia là phải luôn tôn trọng.
Cơm chay của chùa Tần An vô cùng nổi danh, thậm chí có người không ngần ngại ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ vì muốn ăn một bữa. Bởi thế, tất nhiên người bình thường không có cơ hội ăn được, nhưng người Hoàng gia đến đây thì tuyệt đối không có khả năng không được ăn.
Lúc Vĩnh Thành đế đến chùa Tần An, xung quanh chùa đã bị binh lính vây quanh, những người không khéo đến dâng hương chỉ có thể yên lặng rời đi.
Dầu(thực vật) hầm măng xuân, rau trộn, canh nấm, cải ngọt xào...còn có rất nhiều mỹ thực làm từ đậu hũ được đặt đầy trên bàn.
“Bệ hạ, đồ chay này có dùng một chút dầu hạt chè để nấu, mang theo hương trà, còn lại là dùng dầu đậu phộng hoặc dầu vừng, món nấm này là đặc sản của núi Tần An, tìm cả ngọn núi cũng chỉ kiếm được mấy cây, tươi ngon dị thường.” Một hòa thượng mập mạp của chùa Tần An đứng bên cạnh Vĩnh Thành đề giới thiệu các loại đồ chay, hắn giới thiệu đến đâu thì Đại thái giám bên người Vĩnh Thành đế nếm đến đấy, thỉnh thoảng đổi đũa gắp một ít bỏ lên dĩa cho Vĩnh Thành đế.
Chỉ là Vĩnh Thành đế rõ ràng không có hứng thú với những đồ ăn này.
Xưa nay Vĩnh Thành đế yêu thích hưởng lạc, bữa nào cũng món ngon rượu ngon, khẩu vị càng ăn càng nặng, những món ăn này đa phần là món ăn thanh đạm, chú ý đến độ tươi ngon, dĩ nhiên là ông không quá thích.
Nhưng mà món dầu hầm măng xuân, ngược lại ông vẫn nguyện ý ăn.
Dầu hầm măng xuân này chỉ chọn những đoạn măng non ở giữa, những phần còn lại e là vứt đi, món khác cũng tương tự vậy, giống như dĩa rau dại, chỉ lấy chồi mà thôi.
Tần Dục từng bị đói một thời gian dài, đối với sự lãng phí như vậy không quá hài lòng, nhưng chưa từng biểu hiện ra ngoài, hơn nữa...Không thể không nói, hương vị của mấy món này rất tuyệt.
Xưa nay Lục Di Ninh yêu mỹ thực, không biết hiện tại đã ăn hay chưa, còn có chuyện do Thọ An báo…
Trước khi lên núi, Tần Dục biết hôm nay Tần Diệu sẽ làm một vài chuyện mờ ám, nhưng cụ thể là gì thì không biết, cuối cùng quyết định an bài vài người bảo hộ Lục Di Ninh, rồi dặn Lục Di Ninh mang theo chút dược phòng theo bên người.
Sau khi biết được Lục Di Ninh không ngốc, hắn đã chuẩn bị không ít đồ phòng thân cho Lục Di Ninh, hẳn là nàng không có việc gì.
Tuy rằng tự nói với bản thân như vậy, nhưng một đã lúc lâu chưa thấy Lục Di Ninh, Tần Dục không thể tránh được việc càng ngày càng nóng lòng, càng ngày càng lo lắng.
“Sao hôm nay tinh thần Hoàng huynh không tốt vậy? Chẳng lẽ có điều gì phiền muộn ư?” Tần Diệu nhìn về phía Tần Dục.
“Tam Hoàng đệ nghĩ nhiều rồi, ta đang lo lắng cho Vương phi của ta, sợ không có người nhìn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Tần Dục nói, thời điểm nói chuyện vẫn nhìn Tần Diệu, chợt thấy trong mắt Tần Diệu lóe lên vẻ sung sướng khi người khác gặp họa.
Tâm của Tần Dục lập tức trầm xuống, ánh mắt nhìn Tần Diệu lạnh thêm mấy phần.
Đúng lúc này, bên ngoài có thái giám tiến vào, đến chỗ Phúc Quý bẩm báo vài câu.
"Xảy ra chuyện gì?" Vĩnh Thành đế đã ăn không ít, lập tức buông đũa xuống.
"Bẩm Hoàng Thượng, bên ngoài có chút chuyện."
Tần Dục cả kinh, lập tức lo lắng nhìn qua, trong mắt của Tần Diệu là sự sung sướng khi người gặp họa càng thêm đậm.
“Đoan Vương phi đánh Ngũ hoàng tử, hiện tại Ngũ Hoàng tử đang làm loạn không chịu bỏ qua.” Phúc Quý lại nói.
Chỉ là đánh Ngũ Hoàng tử? Lúc này Tần Dục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sao lại đánh Ngũ Hoàng tử chứ? Tần Diệu buồn bực vô cùng.
“Không phải lão Ngũ cả ngày nói muốn làm Đại tướng quân sao? Sao lại bị nữ nhân đánh thế?” Vĩnh Thành đế hỏi: "Nó không có sao chứ?."
“Thục phi nương nương đã gọi Thái y đi rồi ạ.” Phúc Quý nói, cũng chưa nói thêm gì khác, chung quy hắn vẫn luôn ở cạnh Vĩnh Thành đế, không biết rõ tình huống ra sao.
Vĩnh Thành đế đối với Ngũ Hoàng tử hoạt bát khả ái này của mình cũng rất thích, lập tức nói: “Trẫm đi nhìn xem.”
Vĩnh Thành đế muốn đi, dĩ nhiên Tần Dục chờ người cũng sẽ đi cùng, Tần Dục đi phía sau, không khỏi có chút buồn cười.
Nói đến các đệ đệ của hắn, cũng có vài người có chút bản lĩnh, Tần Nhạc là một trong số đó. Tâm cơ Tần Nhạc thâm trầm, bởi vậy đời trước Tần Dục ăn không biết bao nhiêu mệt từ hắn, nếu không phải Tần Diệu được nuôi dưỡng dưới danh nghĩa Triệu Hoàng hậu, danh phận cao hơn, thì sau khi Tần Diệu rơi đài, ngồi vào đế vị nói không chừng chính là hắn, mà trừ Tần Nhạc, thì Ngũ Hoàng tử Tần Tề thật ra cũng không tệ.
Vị Ngũ Hoàng đệ này của hắn từ nhỏ đã nghịch ngợm, gây chuyện không quan tâm đến chính sự, một phần cũng là do Thục phi dẫn đường, Thục phi chỉ muốn nhi tử của mình làm người phú quý nhàn rỗi, cho nên vẫn luôn chiều nhi tử của mình.
Mà cách làm như vậy tính ra không có sai, đời trước sau khi Tần Diễn đăng cơ, Tần Tề có đất phong dồi dào, làm một Phiên vương giản đơn không cần bận tâm cái gì hết --- Đại Tần dựa theo những chuyện xảy ra qua từng đời nhiều mà ban bố rất nhiều hạn chế cho Phiên vương, cho đến nay quyền lợi của Phiên vương càng ngày càng nhỏ.
Chỉ là, Đại Tần không yên ổn.
Trước có Giang Nam loạn cả lên, sau có Trung Nguyên xuất hiện loạn đảng, còn có người đang đánh chiếm rất nhiều tỉnh...
Vài loạn đảng kia thù hằn rất lớn với Hoàng thất Đại Tần, đất phong của Tần Tề cũng bị công kích, chính lúc này Tần Tề đứng dậy, tự mình chống lại đám loạn đảng kia.
Trước đây, Tần Tề vẫn luôn ồn ào muốn làm Tướng quân, nhưng không ai để ý đến chuyện của hắn, Thục phi yêu thương hắn nhất nghe qua cũng chỉ cười cười, vậy mà sau này, Tần Tề thật sự trở thành một Tướng quân.
Hắn và loạn đảng giằng co rất lâu, bảo vệ Thục địa thái bình, sau này còn đánh chiến với người Nhung hơn một năm, đáng tiếc bên người hắn có phản đồ, cuối cùng chết dưới tay tên phản đồ đó.
Khi đó đã là thời điểm Tần Dục qua đời, từ cuộc trò chuyện của người Nhung mới biết được tin tức, trong lòng chợt thổn thức không thôi.
Dưới sự rèn luyện trong chiến tranh, vị Ngũ Hoàng đệ của mình trở thành một nhân vật dù người Nhung nhắc tới vẫn kính ngưỡng mấy phần, đáng tiếc đến cùng hắn vẫn không sống được.
Đương nhiên, bây giờ hắn còn trẻ, không phải là Tần Tướng quân sau này.
Vĩnh Thành đế đi chỗ của Thục phi, đúng lúc thái y bắt mạch xong cho Tần Tề.
Tần Tề ồn ào, nói mình bị Lục Di Ninh ám toán, chỉ sợ đã trọng thương, nhưng thái y chẩn đoán qua, tỏ vẻ hắn không có chuyện gì cả.
Sau đó Thái y chuyên dụng bảo hắn cởi xiêm y, kiểm tra thân thể cho hắn, cũng chỉ tìm thấy vài chỗ bầm đen trên chân mà thôi.
Bầm đen kia nhìn có chút đáng sợ, nhưng bôi dược nghỉ ngơi mấy ngày thì khẳng định ngay cả một chút cũng không nhìn ra.
Vừa mới bắt đầu Thục Phi đã có định kiến rất lớn với Lục Di Ninh, sau khi biết chuyện này thì không khỏi đỏ mặt.
Hung hăng liếc nhìn nhi tử đang xoa cánh tay một phen, Thục phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Xú tiểu tử, con giỏi thật đây! Đi trêu chọc Hoàng tẩu bị đá cho hai phát, liền ồn ào như nương chết vậy.”
“Mẫu phi, có người nào tự nguyền rủa mình như người? Còn có, trước đó con thật sự rất đau, không chừng đứa ngốc kia đã sử dụng yêu pháp gì đối với con rồi!” Tần Tề nói, lúc trước hắn thật sự rất rất rất đau, chỉ muốn ngất cho lẹ thôi!
Thục phi cách lớp quần áo véo thịt nhi tử, còn dùng hết lực vặn một cái.
Thường thường khi Tần Tề bị mẫu phi dạy dỗ, chỉ cần nửa thật nửa giả kêu đau thì Thục phi sẽ thả hắn ngay.
“Sao tiểu Ngũ lại kêu lợi hại vậy chứ?” Vĩnh Thành đế vừa tiến đến liền nghe được tiếng kêu của Tần Tề, trong lòng càng lo lắng.
"Hoàng Thượng, tiểu Ngũ không có việc gì." Thục phi lập tức nói.
"Phụ hoàng, nhi thần không có việc gì." Tần Tề cũng từ trên giường đứng lên hành lễ, hắn thua Lục Di Ninh, đã thế còn bị đánh lại, đối với Lục Di Ninh hận đến mức không hận không được, nhưng cũng khinh thường ở trước mặt Vĩnh Thành đế cáo trạng một đứa ngốc...Vậy cũng quá mất mặt rồi!
Sắc mặt Tần Tề hồng hào, quả thực không giống bị thương, từ chỗ Thái y Vĩnh Thành đế mới biết là chỉ bị đá hai cái, ông cũng yên lòng, lại hơi bất mãn: “Sao đứa ngốc kia dám đá Hoàng tử?”
Vĩnh Thành đế có chút tức giận, không ngờ lúc này Tần Tề đột nhiên nói: "Bởi vì con kêu nàng là đứa ngốc... Con kêu một tiếng, nàng liền đá con một cước."
Vĩnh Thành đế: "..." Vừa rồi ông còn đối với Lục Di Ninh vạn phần không thích, hiện tại nghe nhi tử mình nói vậy, sao có cảm giác nhi tử mình tự làm tự chịu vậy nhỉ?
“Ngũ Hoàng đệ, không quản Hoàng tẩu đệ thế nào, tóm lại nàng cũng là Hoàng tẩu của đệ.” Tần Dục nhăn mày, sau đó tiếp tục nói: “Nhưng mà nàng cũng có sai, huynh thay nàng xin lỗi với đệ.”
"Không cần không cần, đệ không sao." Tần Tề liên tục cự tuyệt.
Vĩnh Thành đế nhìn thoáng qua Tần Dục, có chút chột dạ, sao lúc trước ông lại ban cho nhi tử một Vương phi như vậy?
Tần Tề không có việc gì, tâm tư của Thục phi thì hoàn toàn đặt trên người nhi tử mà không có tiếp đón mình, Vĩnh Thành đế có chút không vui, tùy ý nói vài câu rồi đi ra ngoài.
Mấy ngày nay, ông không thể gần nữ sắc nhưng thật sự chuyện này khiến ông có chút không quen...Nghĩ nghĩ, Vĩnh Thành đế dứt khoát đến chỗ Tiêu quý phi.
Nhiều năm qua, nữ nhân bên người ông đến đến đi đi không một ngàn cũng là tám trăm, tiếp xúc với bao nữ nhân như vậy, ông vẫn thích Tiêu Quý phi nhất.
Vẻ ngoài của Tiêu Quý phi quả thật chính là mẫu người ông yêu thích, nói chuyện dịu dàng động lòng người, đến nay chỉ có làn da là không tốt như lúc trẻ, nhưng ông vẫn rất thích bà.
Yêu ai thì yêu cả đường đi, Tần Diệu là nhi tử ông thích nhất, đương nhiên bên trong còn có ẩn tình...
Những nữ nhân khác có con thì không lắc lư ở trước mặt ông nữa, nhưng Tiêu Quý phi thì ngược lại, lúc bà nhô bụng vẫn quấn ông, thậm chí thân thể vì mang thai mà giống như mật ngọt, càng thêm mê người...Coi như ông nhìn Tần Diệu từng chút từng chút lớn lên, tự nhiên sinh ra cũng chú ý hơn mấy phần.
Vĩnh Thành đế đến tìm Tiêu Quý phi, lúc này Tiêu Quý phi lại rất sốt ruột---nhi tử của bà tìm không thấy nam nhân kia!
Vừa bắt đầu chuyện này bà không tán thành, nhưng nhi tử đã đem mọi chuyên sắp xếp xong, bà chỉ có thể giúp che giấu, nhưng hiện tại người không thấy!
Chẳng lẽ trước đó nhìn thấy đứa ngốc kia đánh người, bị dọa đến mức bỏ chạy?
Tuy rằng bọn họ phái người khác thương lượng với nam nhân kia, nhưng lưu lại nam nhân này đến cùng vẫn là một tai họa.
Trong lòng có chuyện, thời điểm Vĩnh Thành đế tới, Tiêu Quý phi không có tinh lực ứng phó như ngày thường, nhưng bà đã quá quen với tính tình của Vĩnh Thành đế, nói chuyện một lúc, tìm thoại bản mà nhi tử mang tới đưa cho Vĩnh Thành đế cũng khiến Vĩnh Thành đế rất cao hứng.
Nhưng mà chỉ cao hứng một hồi, bên ngoài đã truyền đến tiếng kinh hô.
"Lại làm sao?" Vĩnh Thành đế đang cao hứng xem thoại bản, nghe được âm thanh lộn xộn kia thì không khỏi nhíu mày.
"Hoàng Thượng, có người ở chỗ Trương Tài nhân tìm được một nam nhân!" Sự việc trọng đại, Phúc Quý căn bản không dám giấu diếm.
Vĩnh Thành đế nhảy dựng lên.
Đừng xem Vĩnh Thành đế ăn chơi hoang đường, nữ nhân không mặc y phục ngồi đợi ông ‘chơi’ không thiếu, nhưng đến cùng ông vẫn là một nam nhân, đương nhiên không thể chịu nổi việc nữ nhân của mình cấu kết với nam nhân khác.
"Trương Tài nhân ở đâu?" Vĩnh Thành đế lạnh mặt.
Phúc Quý cúi đầu, hoàn toàn không dám nhìn sắc mặt Vĩnh Thành đế: "Ngay trong viện này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook