Độc Sủng Mị Phi
-
Chương 8: Chuyện xưa
"Cung thỉnh hoàng huynh." - "Thỉnh an hoàng thượng, nương nương."
Tiếu Hàn cùng Hoàng Ái Ngữ Thanh hành lễ trước mặt Trầm Duật đang tỏ ra nghiêm nghị, nén đau thương bị nữ nhân không sợ chết bên cạnh gây ra.
Hắn thầm nhủ, vì đại công phải nhẫn nhịn ả nữ nhân mang cái tên Cự Linh Nguyệt bên cạnh.
Đôi đồng tử Trầm Duật thoạt như trầm tĩnh, lặn sóng, nhưng lại không hiểu sao sâu thăm thẳm thứ gì. Hắn giống như đang tìm thứ gì đó ở Tiếu Hàn. Con ngươi như đặt trên điểm nhìn của Tiếu Hàn, khiến hắn trở nên gượng gạo, muốn tiến không được thoái lại không xong.
"Hoàng đệ, ngủ ngon?" - Ngữ điệu Trầm Duật xem ra rất bình thường, nhưng lại muốn nhấn nhá gì đó rất bất thường.
"Tạ lời thăm hỏi của hoàng huynh, ta và ái phi mộng rất đẹp." - Tiếu Hàn nheo mắt thành đường chỉ, tỏ ý hắn và nàng thật đã (không) động phòng.
"Ổ? Đệ đã thăm hoàng nương chưa? Cũng nên để Ngữ Thanh muội muội thăm nải nải một chút chứ nhỉ? " - Trầm Duật như con cáo gian manh nắm lấy thóp của "đệ đệ", cố tình dùng lực kéo Bạch Anh áp gần hơn vào vòm ngực mình. Mặc cho nàng vùng vẫy, cắn vào bàn tay mình, hắn vẫn an tĩnh như nước, còn có chút nhu tình khiến Tiếu Hàn cảm thấy tim mình đang nghẹt thở.
"Ta và vương gia đã đến vấn an nải nải rồi, hoàng thượng, nải nải có nhờ ta bảo ngài cùng sang dùng bữa với người. Ngài không bận xin ghé thăm nải nải, ta cũng hy vọng có dịp được cùng ăn cơm với ngài." - Hoàng Ái Ngữ Thanh nhún người theo lễ nghi, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo. Nói đến mới để ý, hôm nay nàng mặc bộ Thiết linh, lễ phục nữ nhân sau khi được gả vào cung phải mặc khi vấn an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng sau đêm động phòng. Mặc dù, Hoàng Thái Hậu cho phép nàng được mặc quốc phục của Ái Chân, nhưng Hoàng Ái Ngữ Thanh vẫn rất xinh đẹp dưới lớp váy áo trắng điểm vài chấm đỏ như cánh hoa, ví như lạc hồng người con gái trên màu trắng thanh khiết.
"Hảo. Trưa nay trẫm cùng Cự Quý Phi sẽ ngự giá đến đó, nàng và Tiếu Hàn nên lui về đi, vấn an cả sáng, với nữ nhi như nàng, đi lại nhiều sẽ không tốt. Đúng không, ái phi?" - Trầm Duật lại cố tình ngân dài tiếng "ái phi" như chọc vào cái gai trong tim Tiếu Hàn.
Đợi Hoàng Ái Ngữ Thanh cùng đệ đệ yêu quý của mình rời đi, Trầm Duật trở nên lạnh lùng, hất nàng ra, sai người hộ giá nàng trở về, còn bản thân ngự kiệu về Trung Hòa Điện.
Biểu hiện khó hiểu của vị hoàng đế đáng kính khiến Bạch Anh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Nàng ở trong cung chỉ tầm chừng một tháng, từng nghe nói, vì ngôi vị này, Trầm Duật đã phải đấu đá với Tiếu Hàn rất nhiều năm. Mẫu hậu của Trầm Duật là Thi Giản hoàng hậu chết bất đắc kì tử sau khi Trầm Duật mang thuốc chống đông máu cho người, và rời đi. Trong cung đồn đại, hắn vì không được Thi Giản hoàng hậu yêu thương nên đã giết mẹ mình. Tiên đế dù yêu thương hắn, nhưng vẫn không tin hắn vô tội, lập Bạch Đình thục nghi, biểu muội của Thi Giản làm hoàng hậu, tức mẹ của Tiếu Hàn, ép Trầm Duật nhận Bạch Đình làm mẹ. Hơn nữa, khi ấy, Trầm Duật chỉ mười một.
...
Kiệu hoa lắc lư, cũng về tới Tinh Lệ cung. Tiểu Thúy vì tất bật chuẩn bị y phục cho mùa đông đang đến. Nếu bây giờ là hiện tại, có lẽ mùa xuân đã đến rồi nhỉ?
Bạch Anh ở trước tẩm điện, ngước mặt nhìn lên trời cao trở màu xám lạnh dần kia.
"A, tuyết kìa..." - Tiếng của trẻ con từ đâu truyền đến, khiến Bạch Anh sửng người, cảm nhận hơi nước lạnh đọng trên má. Nàng đưa tay hứng giữa trời.
"Là tuyết thật"
Bạch Anh nghĩ thầm trong lòng. Không ngờ nơi này vừa mới ấm áp cho ngày hôm qua hỉ sự, đã lạnh lẽo hôm nay.
"A.." - Tiểu a ca nhỏ nào đó, vừa ngã trên sàn đất lạnh, gần nơi nàng đứng. Bạch Anh đỡ nó dậy. Tay dùng khăn phủi đất dính trên bộ quần áo ấm áp, phủ lông mềm mại của đứa nhỏ.
"Đệ không sao chứ?" - Bạch Anh dùng chất giọng mềm mại mà trời phú cho thân thể bé nhỏ này, hỏi han đứa trẻ.
Đứa nhỏ tầm chừng năm, sáu tuổi, ngây ngô nhìn nàng, lắc đầu rồi lại gật đầu, trông rất khả ái đó.
"Cự Quý Phi, có nhã hứng với thập tam a ca như vậy à?" - Đứa trẻ chưa kịp lên tiếng đã bị giọng nói ngọt đến phát ngán có hai ba phần chua, cắt ngang.
"Ngươi là...?" - Bạch Anh ngẩng mặt lên, nhìn thấy một nữ nhân, thân khoác áo màu rực rỡ, chói mắt, mặt hoa da phấn, tầm chừng hai mươi lăm đổ lại, tóc búi kiểu Kinh Hộc kế, đeo trang sức ngọc trai. Đoán chừng cũng là phi tần có vai vế không nhỏ.
"Cự tỉ quên Ôn Tích rồi sao? A ta quên mất, nàng vừa mới bị té dậy, mất sạch trí nhớ, thôi thì Dung nhi, nói cho Cự tỉ biết bản cung đi nào." - Ánh mắt nữ nhân tên Ôn Tích có gì đó rất kỳ quặc, không đúng.
"Cự Quý Phi, đây là Ôn Tích phi tử, còn kia là con trai của người, thập tam a ca." - cung nữ tên Dung nhi gì đó trịch trọng bước lên như thể chủ tử của nàng ta là đại quý phi vậy.
"Ta biết tỉ tỉ chưa sinh được hoàng tử, không sao, tỉ còn trẻ, chưa héo ụ như ta đâu." - Giọng an ủi của Ôn Tích khiến Bạch Anh cảm giác một cổ ớn lạnh từ đằng sau gáy. Lời của Ôn Tích như thể muốn nói, thân thể hai mươi tuổi vẫn chưa có con này, trong cung đã là rất già so với những phi tử khác.
Nàng đề phòng Ôn Tích, bởi những điều nàng ta đã làm với Cự Linh Nguyệt, nhưng so nàng ta với thập tam a ca, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy rất thân thuộc với vị hoàng tử nhỏ này.
"Trời đổ tuyết rồi, ngươi vẫn nên đưa thập tam hoàng tử trở về, để lát nữa sẽ dễ nhiễm phong hàn." - Bạch Anh cố ý lãng chuyện tuổi tác với nữ nhân trước mặt.
Ôn Tích nở nụ cười nhẹ như đóa hoa, hành lễ rồi xoay phắc người, rời đi, mặc thập tam hoàng tử tự đi một mình.
...
Một ngày ở nơi Tử Cấm Thành này, không điện thoại, không ti vi, không máy nghe nhạc, thật sự là rất chán à. Bạch Anh tự hỏi không biết những nữ nhân trong cung làm thế nào mà có thể trải qua một ngày buồn bã như vậy trong cung. Nàng cũng tự hỏi, sao phải làm vợ hoàng đế mà không an phận thủ thường làm vợ kẻ khác, để khỏi phải chịu cảnh chung chồng, rồi ghen tuông?
"Nương nương, người nghĩ gì mà đăm chiêu thế?" - Tiểu Thúy dọn dẹp xong, lanh lảnh đến chỗ Bạch Anh, híp mí như trẻ nhỏ.
Tiếu Hàn cùng Hoàng Ái Ngữ Thanh hành lễ trước mặt Trầm Duật đang tỏ ra nghiêm nghị, nén đau thương bị nữ nhân không sợ chết bên cạnh gây ra.
Hắn thầm nhủ, vì đại công phải nhẫn nhịn ả nữ nhân mang cái tên Cự Linh Nguyệt bên cạnh.
Đôi đồng tử Trầm Duật thoạt như trầm tĩnh, lặn sóng, nhưng lại không hiểu sao sâu thăm thẳm thứ gì. Hắn giống như đang tìm thứ gì đó ở Tiếu Hàn. Con ngươi như đặt trên điểm nhìn của Tiếu Hàn, khiến hắn trở nên gượng gạo, muốn tiến không được thoái lại không xong.
"Hoàng đệ, ngủ ngon?" - Ngữ điệu Trầm Duật xem ra rất bình thường, nhưng lại muốn nhấn nhá gì đó rất bất thường.
"Tạ lời thăm hỏi của hoàng huynh, ta và ái phi mộng rất đẹp." - Tiếu Hàn nheo mắt thành đường chỉ, tỏ ý hắn và nàng thật đã (không) động phòng.
"Ổ? Đệ đã thăm hoàng nương chưa? Cũng nên để Ngữ Thanh muội muội thăm nải nải một chút chứ nhỉ? " - Trầm Duật như con cáo gian manh nắm lấy thóp của "đệ đệ", cố tình dùng lực kéo Bạch Anh áp gần hơn vào vòm ngực mình. Mặc cho nàng vùng vẫy, cắn vào bàn tay mình, hắn vẫn an tĩnh như nước, còn có chút nhu tình khiến Tiếu Hàn cảm thấy tim mình đang nghẹt thở.
"Ta và vương gia đã đến vấn an nải nải rồi, hoàng thượng, nải nải có nhờ ta bảo ngài cùng sang dùng bữa với người. Ngài không bận xin ghé thăm nải nải, ta cũng hy vọng có dịp được cùng ăn cơm với ngài." - Hoàng Ái Ngữ Thanh nhún người theo lễ nghi, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo. Nói đến mới để ý, hôm nay nàng mặc bộ Thiết linh, lễ phục nữ nhân sau khi được gả vào cung phải mặc khi vấn an Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng sau đêm động phòng. Mặc dù, Hoàng Thái Hậu cho phép nàng được mặc quốc phục của Ái Chân, nhưng Hoàng Ái Ngữ Thanh vẫn rất xinh đẹp dưới lớp váy áo trắng điểm vài chấm đỏ như cánh hoa, ví như lạc hồng người con gái trên màu trắng thanh khiết.
"Hảo. Trưa nay trẫm cùng Cự Quý Phi sẽ ngự giá đến đó, nàng và Tiếu Hàn nên lui về đi, vấn an cả sáng, với nữ nhi như nàng, đi lại nhiều sẽ không tốt. Đúng không, ái phi?" - Trầm Duật lại cố tình ngân dài tiếng "ái phi" như chọc vào cái gai trong tim Tiếu Hàn.
Đợi Hoàng Ái Ngữ Thanh cùng đệ đệ yêu quý của mình rời đi, Trầm Duật trở nên lạnh lùng, hất nàng ra, sai người hộ giá nàng trở về, còn bản thân ngự kiệu về Trung Hòa Điện.
Biểu hiện khó hiểu của vị hoàng đế đáng kính khiến Bạch Anh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên. Nàng ở trong cung chỉ tầm chừng một tháng, từng nghe nói, vì ngôi vị này, Trầm Duật đã phải đấu đá với Tiếu Hàn rất nhiều năm. Mẫu hậu của Trầm Duật là Thi Giản hoàng hậu chết bất đắc kì tử sau khi Trầm Duật mang thuốc chống đông máu cho người, và rời đi. Trong cung đồn đại, hắn vì không được Thi Giản hoàng hậu yêu thương nên đã giết mẹ mình. Tiên đế dù yêu thương hắn, nhưng vẫn không tin hắn vô tội, lập Bạch Đình thục nghi, biểu muội của Thi Giản làm hoàng hậu, tức mẹ của Tiếu Hàn, ép Trầm Duật nhận Bạch Đình làm mẹ. Hơn nữa, khi ấy, Trầm Duật chỉ mười một.
...
Kiệu hoa lắc lư, cũng về tới Tinh Lệ cung. Tiểu Thúy vì tất bật chuẩn bị y phục cho mùa đông đang đến. Nếu bây giờ là hiện tại, có lẽ mùa xuân đã đến rồi nhỉ?
Bạch Anh ở trước tẩm điện, ngước mặt nhìn lên trời cao trở màu xám lạnh dần kia.
"A, tuyết kìa..." - Tiếng của trẻ con từ đâu truyền đến, khiến Bạch Anh sửng người, cảm nhận hơi nước lạnh đọng trên má. Nàng đưa tay hứng giữa trời.
"Là tuyết thật"
Bạch Anh nghĩ thầm trong lòng. Không ngờ nơi này vừa mới ấm áp cho ngày hôm qua hỉ sự, đã lạnh lẽo hôm nay.
"A.." - Tiểu a ca nhỏ nào đó, vừa ngã trên sàn đất lạnh, gần nơi nàng đứng. Bạch Anh đỡ nó dậy. Tay dùng khăn phủi đất dính trên bộ quần áo ấm áp, phủ lông mềm mại của đứa nhỏ.
"Đệ không sao chứ?" - Bạch Anh dùng chất giọng mềm mại mà trời phú cho thân thể bé nhỏ này, hỏi han đứa trẻ.
Đứa nhỏ tầm chừng năm, sáu tuổi, ngây ngô nhìn nàng, lắc đầu rồi lại gật đầu, trông rất khả ái đó.
"Cự Quý Phi, có nhã hứng với thập tam a ca như vậy à?" - Đứa trẻ chưa kịp lên tiếng đã bị giọng nói ngọt đến phát ngán có hai ba phần chua, cắt ngang.
"Ngươi là...?" - Bạch Anh ngẩng mặt lên, nhìn thấy một nữ nhân, thân khoác áo màu rực rỡ, chói mắt, mặt hoa da phấn, tầm chừng hai mươi lăm đổ lại, tóc búi kiểu Kinh Hộc kế, đeo trang sức ngọc trai. Đoán chừng cũng là phi tần có vai vế không nhỏ.
"Cự tỉ quên Ôn Tích rồi sao? A ta quên mất, nàng vừa mới bị té dậy, mất sạch trí nhớ, thôi thì Dung nhi, nói cho Cự tỉ biết bản cung đi nào." - Ánh mắt nữ nhân tên Ôn Tích có gì đó rất kỳ quặc, không đúng.
"Cự Quý Phi, đây là Ôn Tích phi tử, còn kia là con trai của người, thập tam a ca." - cung nữ tên Dung nhi gì đó trịch trọng bước lên như thể chủ tử của nàng ta là đại quý phi vậy.
"Ta biết tỉ tỉ chưa sinh được hoàng tử, không sao, tỉ còn trẻ, chưa héo ụ như ta đâu." - Giọng an ủi của Ôn Tích khiến Bạch Anh cảm giác một cổ ớn lạnh từ đằng sau gáy. Lời của Ôn Tích như thể muốn nói, thân thể hai mươi tuổi vẫn chưa có con này, trong cung đã là rất già so với những phi tử khác.
Nàng đề phòng Ôn Tích, bởi những điều nàng ta đã làm với Cự Linh Nguyệt, nhưng so nàng ta với thập tam a ca, không hiểu vì sao nàng lại cảm thấy rất thân thuộc với vị hoàng tử nhỏ này.
"Trời đổ tuyết rồi, ngươi vẫn nên đưa thập tam hoàng tử trở về, để lát nữa sẽ dễ nhiễm phong hàn." - Bạch Anh cố ý lãng chuyện tuổi tác với nữ nhân trước mặt.
Ôn Tích nở nụ cười nhẹ như đóa hoa, hành lễ rồi xoay phắc người, rời đi, mặc thập tam hoàng tử tự đi một mình.
...
Một ngày ở nơi Tử Cấm Thành này, không điện thoại, không ti vi, không máy nghe nhạc, thật sự là rất chán à. Bạch Anh tự hỏi không biết những nữ nhân trong cung làm thế nào mà có thể trải qua một ngày buồn bã như vậy trong cung. Nàng cũng tự hỏi, sao phải làm vợ hoàng đế mà không an phận thủ thường làm vợ kẻ khác, để khỏi phải chịu cảnh chung chồng, rồi ghen tuông?
"Nương nương, người nghĩ gì mà đăm chiêu thế?" - Tiểu Thúy dọn dẹp xong, lanh lảnh đến chỗ Bạch Anh, híp mí như trẻ nhỏ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook