Độc Sủng Mị Phi
-
Chương 12: Khế ước
"Ngươi có thích có hài tử không?" - Trầm Duật đột nhiên lên tiếng, ánh nhìn của hắn xa xăm về thứ gì đó dưới hồ.
Bạch Anh như chững người lại. Nàng quay đầu nhìn vào đôi mắt của Trầm Duật, trong lòng trào lên cảm xúc khó hiểu.
"Trẻ con ai mà chả thích chứ." - Bạch Anh đáp qua loa.
"Nhưng nếu là hài tử của ngươi thì sao?" - Trầm Duật trầm giọng hẳn, có lẽ hắn muốn nghe lời thật sự của nàng.
"Người thật thích đùa, hài tử ta mang trong mình làm sao mà không thích chứ? Dù nó có là sự cố thì ta vẫn mong muốn có nó." - Bạch Anh đắm trong suy nghĩ, nàng nói như thể đã chẳng còn tuổi đôi mươi.
Đột nhiên, Trầm Duật tiến sát tới, cúi người trước mặt nàng, mắt nhìn thẳng vào con ngươi đang căng lên của Bạch Anh:
"Vậy nàng có muốn có con với trẫm không?"
"Tứ lang, vẫn là nên chăm lo cho hoàng hậu, người mới là người muốn có con với hoàng đế ngài." - Bạch Anh kiềm chế cỗ cảm xúc bối rối, đẩy Trầm Duật ra. Bản thân ngồi dậy, phủi tay, xoay người rời đi.
Trên khóe môi Trầm Duật thoáng chốc nở nụ cười khó hiểu.
...
Bạch Anh trở về điện, cả người mỏi nhừ, ngồi ở một chỗ, nhìn lên cửa sổ, nơi ánh nắng đang le lói qua từng góc phòng.
Cuộc sống nơi cung cấm này, thật vô vị...
"Tham kiến nương nương." - Giọng nói lạ lẫm. Bạch Anh ngẩn đầu, nhìn thấy một nữ nô tỳ thoạt trông lạ mặt nhưng nét mặt toát lên vẻ nhanh nhạy.
"Ngươi là ai?" - Bạch Anh nhìn nàng ta, ánh mắt che giấu sự đề phòng.
"Hồi nương nương, tỳ nữ là Tây Lan, tỉ tỉ Tiểu Thúy bị nhiễm sương hàn, e sẽ làm hại sức khỏe nương nương, nên Hoàng Thái Hậu phân phó Tây Lan đến hầu hạ người."
Bạch Anh nghe đến cụm từ Hoàng Thái Hậu liền cảm thấy có gì đó không đúng. Vì cớ gì mà vị Hoàng Thái Hậu sáng nay vẫn còn tỏ vẻ trịch thượng với nàng nay lại quan tâm đến bất ngờ như vậy?
"Ổ! Hoàng nải nải có vẻ quan tâm đến bản cung sâu sắc nhỉ. Được rồi, Tây Lan, hiện Tiểu Thúy dưỡng bệnh ở đâu?"
"Bẩm nương nương, Tiểu Thúy được Hoàng Hậu nương nương cho phép xuất cung hồi gia để tiện bề dưỡng bệnh lại không sợ ảnh hưởng sức khỏe nữ nô khác." - Tây Lan điềm tĩnh, mỉm cười đáp không sai sót chữ nào.
"Ta hiểu rồi, ngươi lui đi." - Bạch Anh như thể ngợ ra điều gì đó. Nàng nhấp chén trà, rồi đi đến thư phòng, lôi vài cuốn sách Cự Linh Nguyệt hay đọc để giết thời gian.
Nàng mê mẩn sách đến quên mất trời đã sập tối. Bạch Anh gọi Tây Lan chuẩn bị thùng nước nóng cho nàng.
Bạch Anh rời thư phòng, thư thái thả mình vào bồn nước nóng.
"Lâu rồi không gặp." - Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói quen thuộc như thể nàng từng nghe thấy ở đâu đó. Bạch Anh ngụp mặt lên. Đập vào mắt nàng chính là chiếc mặt nạ nàng đã nhìn thấy hôm đó. Cái hôm nàng cải nam trang.
"Ngươi...Bạch Ly?"
Đôi mắt hắn nheo lại dưới chiếc mặt nạ hình con cáo màu trắng được vẽ tinh xảo che nửa mặt, lộ đôi môi quyến rũ trông rất giống một nam tử nào đó.
"Tiểu hồ li của ta, không ngờ ngươi cũng nhớ được kẻ mạt hạng như ta. Thật vinh hạnh đó! Haha."
"Ngươi muốn gì?" - Bạch Anh trợn mắt, đưa tay che nửa trên, ngụp cả người xuống nước chỉ chừa phần cổ trở lên.
"Ta chỉ muốn đến ngắm ngươi thôi, tiểu mĩ nhân." - Đôi mắt hắn trở nên sáng rực đầy dã tâm. Toàn thân mặc áo bào đỏ viền bằng màu đen trông nhứt mắt. Cả người hắn lao đến bên bồn tắm, giữ thăng bằng trên thành bồn, ngả người đến trước mặt nàng.
"Phế truất Hoàng Hậu, trở thành Cự Hoàng Hậu của hắn."
Giọng nói rõ ràng rành mạch từng chữ khiến đôi mắt Bạch Anh trợn tròn, không thể tin tên dị nhân trước mặt yêu cầu nàng làm một điều mà bản thân nàng ăn tim hùm cũng không dám làm.
"Ngươi hồ đồ rồi à, nàng ta đang mang thai, ngươi nói ta phế truất nàng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, hơn nữa trở thành Hoàng Hậu? Nực cười, ta không làm!" - Bạch Anh nhìn thẳng vào con mắt phượng đang nheo lại.
"Vậy khế ước chúng ta đã thỏa hiệp ta đành xé nó, cũng như, giết ngươi vậy. À còn ả hầu bên cạnh ngươi, xem như cho nàng ta theo ngươi bầu bạn. Ngươi thấy sao tiểu mĩ nhân?" - Khóe môi Bạch Ly cong lên, hắn như xác định câu trả lời của nàng, không do dự tiến càng ngày càng sát về phía nàng.
Trong đầu Bạch Anh giống như đang tính toán thứ khả năng gì đó, nàng vốn không muốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy sáng sớm thượng cung, tối chiều thị tẩm, nhưng cũng không muốn liên lụy Tiểu Thúy.
"Ngươi không nghĩ ta vốn không có khả năng phế truất An Tịnh Âm à? Hơn nữa trở thành Hoàng Hậu, ta đây leo không đến."
Bạch Ly nhìn nàng:
"Sẽ có người giúp ngươi, tiểu hồ ly."
Hắn vừa dứt câu, bên ngoài đã vọng vào tiếng gõ cửa. Bạch Anh vẫn chưa kịp phản ứng, đã thấy tên cuồng sắc này đã hôn nàng rồi bỏ chạy.
"Nương nương, người tắm xong chưa ạ?" - Tiếng Tây Lan vọng đến.
Bạch Anh nhổm người dậy, hắn giọng:
"Có chuyện gì?"
"Hồi nương nương, Hoàng Thượng ngự giá hiện đang ở chính cung của người."
Bạch Anh nghe đến hai chữ Hoàng Thượng, đôi đồng tử như căng lên. Vội nhấc người khỏi bồn tắm. Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở.
Bạch Anh như chững người lại. Nàng quay đầu nhìn vào đôi mắt của Trầm Duật, trong lòng trào lên cảm xúc khó hiểu.
"Trẻ con ai mà chả thích chứ." - Bạch Anh đáp qua loa.
"Nhưng nếu là hài tử của ngươi thì sao?" - Trầm Duật trầm giọng hẳn, có lẽ hắn muốn nghe lời thật sự của nàng.
"Người thật thích đùa, hài tử ta mang trong mình làm sao mà không thích chứ? Dù nó có là sự cố thì ta vẫn mong muốn có nó." - Bạch Anh đắm trong suy nghĩ, nàng nói như thể đã chẳng còn tuổi đôi mươi.
Đột nhiên, Trầm Duật tiến sát tới, cúi người trước mặt nàng, mắt nhìn thẳng vào con ngươi đang căng lên của Bạch Anh:
"Vậy nàng có muốn có con với trẫm không?"
"Tứ lang, vẫn là nên chăm lo cho hoàng hậu, người mới là người muốn có con với hoàng đế ngài." - Bạch Anh kiềm chế cỗ cảm xúc bối rối, đẩy Trầm Duật ra. Bản thân ngồi dậy, phủi tay, xoay người rời đi.
Trên khóe môi Trầm Duật thoáng chốc nở nụ cười khó hiểu.
...
Bạch Anh trở về điện, cả người mỏi nhừ, ngồi ở một chỗ, nhìn lên cửa sổ, nơi ánh nắng đang le lói qua từng góc phòng.
Cuộc sống nơi cung cấm này, thật vô vị...
"Tham kiến nương nương." - Giọng nói lạ lẫm. Bạch Anh ngẩn đầu, nhìn thấy một nữ nô tỳ thoạt trông lạ mặt nhưng nét mặt toát lên vẻ nhanh nhạy.
"Ngươi là ai?" - Bạch Anh nhìn nàng ta, ánh mắt che giấu sự đề phòng.
"Hồi nương nương, tỳ nữ là Tây Lan, tỉ tỉ Tiểu Thúy bị nhiễm sương hàn, e sẽ làm hại sức khỏe nương nương, nên Hoàng Thái Hậu phân phó Tây Lan đến hầu hạ người."
Bạch Anh nghe đến cụm từ Hoàng Thái Hậu liền cảm thấy có gì đó không đúng. Vì cớ gì mà vị Hoàng Thái Hậu sáng nay vẫn còn tỏ vẻ trịch thượng với nàng nay lại quan tâm đến bất ngờ như vậy?
"Ổ! Hoàng nải nải có vẻ quan tâm đến bản cung sâu sắc nhỉ. Được rồi, Tây Lan, hiện Tiểu Thúy dưỡng bệnh ở đâu?"
"Bẩm nương nương, Tiểu Thúy được Hoàng Hậu nương nương cho phép xuất cung hồi gia để tiện bề dưỡng bệnh lại không sợ ảnh hưởng sức khỏe nữ nô khác." - Tây Lan điềm tĩnh, mỉm cười đáp không sai sót chữ nào.
"Ta hiểu rồi, ngươi lui đi." - Bạch Anh như thể ngợ ra điều gì đó. Nàng nhấp chén trà, rồi đi đến thư phòng, lôi vài cuốn sách Cự Linh Nguyệt hay đọc để giết thời gian.
Nàng mê mẩn sách đến quên mất trời đã sập tối. Bạch Anh gọi Tây Lan chuẩn bị thùng nước nóng cho nàng.
Bạch Anh rời thư phòng, thư thái thả mình vào bồn nước nóng.
"Lâu rồi không gặp." - Căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên giọng nói quen thuộc như thể nàng từng nghe thấy ở đâu đó. Bạch Anh ngụp mặt lên. Đập vào mắt nàng chính là chiếc mặt nạ nàng đã nhìn thấy hôm đó. Cái hôm nàng cải nam trang.
"Ngươi...Bạch Ly?"
Đôi mắt hắn nheo lại dưới chiếc mặt nạ hình con cáo màu trắng được vẽ tinh xảo che nửa mặt, lộ đôi môi quyến rũ trông rất giống một nam tử nào đó.
"Tiểu hồ li của ta, không ngờ ngươi cũng nhớ được kẻ mạt hạng như ta. Thật vinh hạnh đó! Haha."
"Ngươi muốn gì?" - Bạch Anh trợn mắt, đưa tay che nửa trên, ngụp cả người xuống nước chỉ chừa phần cổ trở lên.
"Ta chỉ muốn đến ngắm ngươi thôi, tiểu mĩ nhân." - Đôi mắt hắn trở nên sáng rực đầy dã tâm. Toàn thân mặc áo bào đỏ viền bằng màu đen trông nhứt mắt. Cả người hắn lao đến bên bồn tắm, giữ thăng bằng trên thành bồn, ngả người đến trước mặt nàng.
"Phế truất Hoàng Hậu, trở thành Cự Hoàng Hậu của hắn."
Giọng nói rõ ràng rành mạch từng chữ khiến đôi mắt Bạch Anh trợn tròn, không thể tin tên dị nhân trước mặt yêu cầu nàng làm một điều mà bản thân nàng ăn tim hùm cũng không dám làm.
"Ngươi hồ đồ rồi à, nàng ta đang mang thai, ngươi nói ta phế truất nàng chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, hơn nữa trở thành Hoàng Hậu? Nực cười, ta không làm!" - Bạch Anh nhìn thẳng vào con mắt phượng đang nheo lại.
"Vậy khế ước chúng ta đã thỏa hiệp ta đành xé nó, cũng như, giết ngươi vậy. À còn ả hầu bên cạnh ngươi, xem như cho nàng ta theo ngươi bầu bạn. Ngươi thấy sao tiểu mĩ nhân?" - Khóe môi Bạch Ly cong lên, hắn như xác định câu trả lời của nàng, không do dự tiến càng ngày càng sát về phía nàng.
Trong đầu Bạch Anh giống như đang tính toán thứ khả năng gì đó, nàng vốn không muốn đến cái nơi khỉ ho cò gáy sáng sớm thượng cung, tối chiều thị tẩm, nhưng cũng không muốn liên lụy Tiểu Thúy.
"Ngươi không nghĩ ta vốn không có khả năng phế truất An Tịnh Âm à? Hơn nữa trở thành Hoàng Hậu, ta đây leo không đến."
Bạch Ly nhìn nàng:
"Sẽ có người giúp ngươi, tiểu hồ ly."
Hắn vừa dứt câu, bên ngoài đã vọng vào tiếng gõ cửa. Bạch Anh vẫn chưa kịp phản ứng, đã thấy tên cuồng sắc này đã hôn nàng rồi bỏ chạy.
"Nương nương, người tắm xong chưa ạ?" - Tiếng Tây Lan vọng đến.
Bạch Anh nhổm người dậy, hắn giọng:
"Có chuyện gì?"
"Hồi nương nương, Hoàng Thượng ngự giá hiện đang ở chính cung của người."
Bạch Anh nghe đến hai chữ Hoàng Thượng, đôi đồng tử như căng lên. Vội nhấc người khỏi bồn tắm. Đột nhiên, cánh cửa phòng bật mở.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook