Độc Sủng Manh Phi
Chương 93-2: Sắc phong Thái Tử phi 2

Edit: tart_trung

​“Thả bọn họ không phải là không thể, có điều, còn tiểu hồ ly này, Đại Tướng quân Vương có muốn cứu không?” nói xong, Ngô Duyệt liền kéo miếng vải đen dài ra khỏi cái cộc.

một tiểu hồ ly trông giống như Tử Lạc Vũ đang bị cột hình chữ đại – tay chân đều giang ra bị cột vào cái cọc, cặp mắt ngọc lưu ly kia giống như bị làn nước mỏng phủ lên, nhưng lại giống như đúc lúc nàng khóc.

Tử Lạc Vũ kinh ngạc nhìn tiểu hồ ly, ngay cả chính nàng cũng có ảo giác tiểu hồ ly kia là nàng.

Đợi tới khi nàng nhìn thấy vẻ đau thương trong mắt mỹ nam Vương gia thì Tử Lạc Vũ biết, nước cờ này của yêu nghiệt đã thằng một nửa rồi.

“Thả nó”. Giọng nói Tiêu Diệc Nhiên lạnh tới làm người ta sợ hãi, hai mắt đen vẫn nhìn tiểu hồ ly bị trói kia.

“Cá và tay gấu, xưa tới nay khó chọn một. Đại tướng quân, nếu ngài muốn tiểu hồ ly này bình an, trừ khi…” Ngô Duyệt cố ý dừng lại.

Tiêu Diệc Nhiên cũng kéo tầm mắt trên người tiểu hồ ly về, ánh mắt lạnh lẽo ác liệc nhìn Ngô Duyệt: “Trừ khi thế nào?”

Ngô Duyệt cũng bị con ngươi đen lạnh lẽo của Tiêu Diệc Nhiên làm sợ hãi, hắn đè nén trái tim kích động, mặt như vô sự nói: “Trừ phi Đại Tướng quân Vương giết chết hai vị tướng quân này, ngược lại, nếu Đại Tướng quân Vương muốn mang hai tên tướng này đi, phải giết chết tiểu hồ ly này, cá và tay gấu, chỉ có thể chọn một”.

“Nếu bổn vương đều muốn mang đi thì sao?” hắn ngồi trên lưng ngựa, bát phong xuy bất động (2).

(2) Bát phong xuy bất động (八风不动) nghĩa đại khái là cho dù có bị lay động/ mê hoặc thế nào cũng không thay đổi.

"Thái tử điện hạ đã sớm dự đoán được Đại Tướng quân Vương sẽ nói như vậy, cho nên, thuộc hạ đãđộng chân động tay trên cái cộc gỗ này, cũng dặn dò thuộc hạ, nếu Đại Tướng quân Vương muốn động thủ cứu người, thuộc hạ liền khởi động cơ quan trên cọc gỗ, đem hồ ly cùng này hai tên tướng quân này đưa xuống Diêm la điện." Ngô duyệt nói xong, liền giơ lên roi trong tay quất lên người hai nam nhân bị trói trên cọc, thẳng đến bọn tỉnh lại vì đau, hắn ta mới dừng tay.

Ngũ tướng quân đang hôn mê bị đánh tỉnh, nhìn thấy Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng ngồi trên lưng ngựa, hắn la lên: “Đại Tướng quân Vương”.

một tên tướng khác cũng tỉnh lại, giống như vị Ngũ tướng quân kia, kích động nhìn Tiêu Diệc Nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ một cái, hai tướng quân xấu hổ cúi đầu, đều trách bọn họ khinh thường, nghĩ tới đánh thắng trận rồi một đường bình yên về kinh thành.

Kết quả của khinh thường là bị Tây Sở Quốc bắt, cho nên mới thành như vậy.

“Ngô mỗ nghe nói Đại Tướng quân Vương rất yêu thích tiểu hồ li này, không biết Đại Tướng quân Vương có thể vì tiểu hồ ly làm tới mức nào?” Vừa nói Ngô Duyệt liền giơ lên một con dao găm, di động trên người tiểu hồ ly bị trói, mũi nhọn lạnh lẽo dừng lại ở chân sau tiểu hồ ly, hắn ta đưa tay lên, đem dao găm bén nhọn đâm vào trên đùi nó.

Máu tươi trào ra, nhiễm đỏ bộ lông tuyết trắng, tiểu hồ ly khóc lóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong miệng còn kêu “xèo xèo”, thật giống như đang nói: “phụ thân, cứu con”.

Hàn ý trên mặt Tiêu Diệc Nhiên càng sâu, lạnh tới khiến người ta không nhìn ra cảm xúc của hắn, hắnlấy một mũi tên nhọn trong túi ra, nắm thật chặt, mũi tên này hắn rất muốn đâm vào trái tim Ngô Duyệt.

Ngô Duyệt cung nhìn thấy mũi tên nhọn trong tay Tiêu Diệc Nhiên, lạnh giọng cười: “Đại Tướng quân Vương, Ngô mỗ chết cũng không đáng tiếc, có điều, Ngô mỗ vừa chết, hai vị tướng quân và tiểu hồ ly này chắc chắn cũng chết”.

Tử Lạc Vũ cũng nhìn rõ biểu tình băng lãnh trên mặt Tiêu Diệc Nhiên, nàng biết trong lòng hắn đanggiãy dụa, một bên là tướng quân trọng yếu của Đông Phong Quốc, một bên là tiểu hồ ly hắn vô cùng cưng chiều.

Nếu hắn lựa chọn giết tướng, dư luận Đông Phong Quốc chỉ sợ cũng sẽ dìm chết hắn, Nhiếp chính Vương cao cao tại thượng liền biến thành kẻ điên bị người đời phỉ nhổ, có người bình thường nào sẽ bởi vì một sủng vật nhỏ mà giết hại hai tướng quân trung thành của mình?

Bước cờ này của yêu nghiệt quả đúng là tinh diệu, mặc kệ Tiêu Diệc Nhiên lựa chọn thế nào, kết quả hắn ta cũng thắng.

trên trời tối đen, tiếng sấm cuồn cuộn, mấy vệt sáng lóe lên trên nền trời đen, mưa từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Nếu Đại Tướng quân Vương chậm chạp không lựa chọn được, xem ra, tiểu hồ ly này có phân lượng không nhỏ trong lòng ngài, không bằng để Ngô mỗ đưa vị Ngũ tướng quân này đi trước!” Vừa nói xong, Ngô Duyệt liền rút dao găm trên đùi tiểu hồ ly ra, phóng về hướng Ngũ tướng quân.

Ngay lúc dao găn chuẩn bị cắm vào ngực Ngũ tướng quân, một mũi tên nhọn phá không mà tới, đâm vào dao găm khiến nó đi chệch hướng.

Mưa lớn dần, gương mặt lạnh lùng của Tiêu Diệc Nhiên cũng ướt đẫm, hắn rút kiếm ra, lạnh giọng nói: “Cũng chỉ là một tiểu hồ ly mà thôi, sao có thể so với tánh mạng của tướng quân Đông Phong Quốc?”

Vừa dứt lời, mũi tên trong tay hắn bắn tới hồ ly trên cọc gỗ, trong con ngươi đen của hắn là bộ dáng hoảng sợ của tiểu hồ ly, hắn nhắm mắt lại, không ai nhìn thấy tâm tình hắn như thế nào.

Giây phút đó, ngay cả Tử Lạc Vũ cũng ngẩn người, nàng vẫn cho rằng mỹ nam Vương gia đối với nàng bất đồng, nhưng một màn hôm nay, thật sự khiến nàng rất khó tin, nàng thấy rõ ràng mũi tên kia không chút cho dự ghim vào tim tiểu hồ ly, đúng vậy, là tim, giống như hắn đang bắn vào tim nàng, đau tới chảy máu.

Nàng không biết mình bị Úy Trì Nhạc ôm về lúc nào, trên mặt cũng không biết là nước mắt hay nước mưa, ai tới nói cho nàng biết, một màn vừa rồi, có phải nàng đang nằm mơ hay không?

Mỹ nam Vương gia sao có thể đối với nàng như vậy? Biểu hiện trước kia đều là giả dối sao? Cưng chiều nâng niu của hắn là giả, để ý của hắn cũng là giả, hắn tỏ vẻ thích nàng cũng là giả sao?

Nhưng, nàng tưởng thật, làm sao bây giờ?

Úy Trì Nhạc thấy nàng im lặng rơi nước mắt, trong lòng hắn tê rần, cúi người xuống, hôn lên nước mắt đang rơi của nàng.

“Ngươi hài lòng?’ Giọng Tử Lạc Vũ mang theo tiếng nức nở nồng đậm.

Úy Trì Nhạc cứng đờ người, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng nàng, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, cánh môi run rẩy, hắn ôm chặt nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Bé cưng, về sau để cho Trì Nhạc tới bảo vệ bé cưng, được không?”

Tử Lạc Vũ lau nước mắt trên mặt, không có bình luận, nàng cũng không còn gì để nói, chỉ tựa vào trong ngực hắn, nhắm mắt lại, nàng quá mệt mỏi, thật muốn ngủ một giấc, có lẽ khi tỉnh dậy, mọi thứ lại giống như trước kia, tất cả những thứ này cũng chỉ là một trò đùa dai của yêu nghiệt mà thôi…

Úy Trì Nhạc không thấy nàng trả lời, hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy Tử Lạc Vũ nhắm mắt, trên khóe mắt còn có nước mắt trào ra, trong đôi mắt yêu mị như trăng sáng có chút ảo não.

Bé cưng, đừng trách Trì Nhạc, Trì Nhạc thật không còn cách nào khác để giữ muội lại bên cạnh, muội quật cường như vậy, bảo ta làm sao cho phải đây? Trì Nhạc biết muội đau lòng, nhưng cũng không sao cả, ta sẽ giúp muội trị thương, sau này, cũng không cho phép bất kỳ ai làm muội tổn thương nữa, được không? Đừng khóc, có được không?

Ngày hôm sau, Tử Lạc Vũ tỉnh lại, nàng xoa xoa đầu đang đau nhức, từ trên giường bò dậy, vừa mới chuẩn bị mặc đồ, đã bị một đôi tay ôm vào trong lòng.

“Bé cưng, đừng nhúc nhích, Trì Nhạc giúp muội mặc đồ”. hắn cười dịu dàng với nàng, ngón tay như ngọc cầm lấy bộ đồ mới, một tay nâng tay nàng lên, nghiêm túc giúp nàng mặc vào.

Tử Lạc Vũ không nói gì, tùy hắn giúp nàng mặc đồ, đôi mắt ngọc lưu ly bình tĩnh không gợn sóng như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Bé cưng đói bụng chưa? Trì Nhạc có chuẩn bị canh hạt sen, muội nếm thử”. Vừa dứt lời, hắn ôm nàng đi tới chỗ ghế tựa, sau khi ngồi xuống, hắn cầm thìa đút từng muỗng cho nàng.

Tử Lạc Vũ lẳng lặng ăn, cho tới khi ăn hết cũng không nói lời nào.

“Coi kìa, muội ăn canh vẫn còn dính bên môi, Trì Nhạc cũng đói bụng, làm sao bây giờ?” Thấy nàng không nói chuyện, hắn cúi người hôn lên môi nàng, liếm láp vị ngọt trên đôi môi mỏng, hắn cũng khôngbuông nàng ra, ngược lại càng dùng sức hôn.

Tử Lạc Vũ không đẩy hắn ra, thậm chí ngay cả chút kháng cự cũng không có, ngay cả khi hắn mở môi nàng ra, nàng cũng không có phản ứng, bình tĩnh hệt một con rối gỗ.

Úy Trì Nhạc thấy không kích thích được chút cảm xúc nào của nàng, con ngươi đen tối sầm xuống, chậm rãi rời khỏi môi nàng.

“Bé cưng, hôm nay là ngày sắc phong muội làm thái tử phi, đừng dùng biểu tình ngơ ngác này, được không?” Ngón tay hắn cọ cọ mũi nàng, nói ôn nhu.

Tử Lạc Vũ chỉ tựa đầu trong ngực hắn, vẫn giống như cũ, chẳng để ý tới, giống như tất cả mọi người đều không liên quan tới nàng.

Úy Trì Nhạc thở dài trong lòng, ôm lấy nàng đi ra ngoài.

Trong cung điện phồn hoa, Hoàng thượng và chúng phi tần tề tụ cùng nhau, ngay cả lão Thái hậu thường không ra cửa cũng tủm tỉm cười nghe phi tần bên cạnh nghị luận chuyện sắc phong thái tử phi hôm nay.

Năm nay Thái tử đã mười chín, nhưng chưa bao giờ nạp người phụ nữ nào vào Đông cung, lần này, hắnchủ động muốn phong Tử Lạc Vũ làm Thái tử Phi, còn không phải khiến Hoàng thượng và Hoàng Thái hậu với tới hỏng rồi?

Tất cả mọi người đều tò mò, có thể khiến thái tử yêu thích như vậy, Thái tử Phi hẳn là một cô gái tuyệt sắc? Phải biết rằng, ánh mắt của vị Thái tử kia không phải cao bình thường đâu, ngay cả đệ nhất mỹ nữ Tây Sở Quốc bày tỏ tình yêu của mình cũng bị hắn từ chối, đem tấm lòng của mỹ nữ phá thành từng mảnh nhỏ, khiến nàng ấy mặt đầy nước mắt.

Sương Phi ngồi bên phải Hoàng Thượng, trên vẻ mặt tuyệt sắc của nàng ta không có độ ấm nào, ngược lại giống như một mỹ nhân băng lãnh, ba chữ Thái tử Phi kia, giống như một cái phù chú luẩn quẩn trong đầu nàng ta, lặp đi lặp lại, làm cho nàng ta muốn nắm lấy, dùng sức xé nát.

Đậu Uyển Yên chậm rãi đi khỏi Thánh Thủy Cung, theo sau nàng ta là hai tỳ nữ mặc đồ trắng, trên tay mỗi tỳ nữ đều nâng một bông hoa lam, bên trong là đóa hoa đỏ thơm ngào ngạt.

Đậu Uyển Yên cầm bình gốm đựng nước thánh, tay khẽ run, rốt cuộc là Thái tử Phi này từ đâu tới? Tại sao cái gì nàng ta cũng không biết? Nàng ta yêu mến Thái tử, sao có thể để ngài lấy nữ nhân khác? Nước thánh này, nàng ta thật sự không muốn tạt lên người nữ nhân kia.

trên đường, một thân ảnh màu trắng hấp dẫn tầm mắt nàng ta, nàng ta ngước mắt nhìn, chỉ thấy trong lòng Thái tử đang ôm một tiểu cô nương mặc đồ đỏ, cô gái kia tuổi cũng khoảng chừng mười một tuổi, còn có chút quen thuộc.

Đúng rồi, cô gái đó rất giống đứa bé kia, ngay cả xiêm y cũng giống như đúc, chẳng lẽ đây là Thái tử Phi mà Thái tử Điện hạ muốn sắc phong?

cô gái kia mới khoảng mười một tuổi, có tư cách gì mà hầu hạ Thái tử chứ? Ghen tị tới khiến mắt nàng ta đều đau, hình ảnh Thái tử ôm cô gái kia liên tục hiện lên đâm vào lòng nàng ta.

Úy Trì Nhạc lãnh đạm đi ngang qua Đậu Uyển Yên, ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không nhìn, giống như nàng ta chỉ là một người qua đường, việc này khiến Đậu Uyển Yên cảm thấy mất mát, Thái tử điện hạ ở Thánh Thủy Cung cười với nàng ta, vì sao vừa quay lưng đi, hắn lại giống như không biết nàng ta?

Là vì người trong ngực kia sao? Cho nên mới bỏ qua nàng ta? Nhất định là vậy, đều do cô ta, tuổi còn nhỏ lại làm ra vẻ như hồ ly mị người, câu dẫn luôn cả Thái tử điện hạ của nàng ta.

Ghen tị, như hạt giống dần nảy mầm trưởng thành, cuối cùng biến thành một cái cây nhiều nhánh rễ, thẳng tới một ngày bóp chết cô gái đã gieo mầm nó, mới có thể giải hết ghen tị này.

Úy Trì Nhạc ôm Tử Lạc Vũ, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ung dung đi vào trong điện.

“Nhi thần tham kiến Phụ hoàng”.

"Tôn nhi tham kiến Hoàng Tổ mẫu."

Úy Trì Nhạc ôm Tử Lạc Vũ nói, tính cả lễ của hai người, một mình hắn là được.

“Đứa bé này…” Hoàng Thượng nghĩ Úy Trì Nhạc sẽ dẫn tới một mỹ nhân, không nghĩ tới là một bé gáicòn chưa cập kê, trong khoảng thời gian ngắn, ông chỉ vào đứa bé, có chút nói không ra lời, muốn mắng Thái tử hoang đường, nhưng lại không thể trách mắng.

Hơn nữa, ông cũng cố kỵ Hoàng Thái hậu, tới nay Thái tử vẫn chưa nạp thê thiếp, một phần nguyên nhân đều là do Hoàng Thái hậu cưng chiều mà ra.

“Tôn nhi tốt của ai gia, mau tới đây cho Hoàng Tổ mẫu xem, còn có Thái tử Phi nữa, thật là một tiểu mỹ nhân long lanh, để Hoàng Tổ mẫu nhìn, vui chết ta rồi!” trên mặt Hoàng Thái hậu là nụ cười hiền lành, yêu ai yêu cả đường đi.

Lời Hoàng thượng chưa nói bị nghẹn ở cổ, may mà vừa rồi ông không mắng Thái tử, bằng không người bị nghe mắng hiện giờ là ông rồi.

Chúng phi tần vừa thấy Hoàng Thái hậu nhận Thái tử Phi, một đám đều đi theo nịnh nọt, khen Tử Lạc Vũ tốt thế này tốt thế nọ.

“Ánh mắt của tôn nhi đúng là rất tốt, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy cũng có thể lừa về làm Thái tử Phi…” Bà ho khan một tiếng “Ý của Hoàng tổ mẫu là, tiểu cô nương xinh đẹp như vậy thật là hiếm có, nhìn gương mặt nhỏ nhắn này xem, như nước vậy”. Hoàng Thái hậu nói xong liền đưa tay hướng lên mặt Tử Lạc Vũ…

Úy Trì Nhạc lập tức ra tay che đi gương mặt nhỏ nhắn của Tử Lạc Vũ trong ngực, tránh bị Thái hậu tàn phá.

“Tên tiểu từ này, còn sợ Hoàng Tổ mẫu làm hư nàng sao? Mau buông nàng ra cho Tổ mẫu nhìn”. Vừa nói, Hoàng thái hậu bắt đầu cùng tôn nhi của mình tranh đoạt cháu dâu.

“Hoàng Tổ mẫu, bé cưng sợ người lạ, người đừng làm nàng sợ”. Giọng Úy Trì Nhạc bắt đầu che chở…

Hoàng Thái hậu tất nhiên không nghĩ tới Úy Trì Nhạc sẽ che chở cô nương này như vậy, nghe hắn nóivậy, bà cũng muốn thu tay, có chút đáng tiếc nhìn tiểu cô nương được hắn khẩn trương bảo vệ, thật sựrất muốn sờ sờ gương mặt nhỏ kia một phen.

Sương Phi quay đầu, một giọt lệ rơi trên tay nàng ta, nàng ta vẫn cho rằng Thái tử lạnh nhạt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không nghĩ tới trên mặt hắn sẽ có dáng vẻ dịu dàng như vậy, làm ra động tác che chở, hắn trân trọng một cô gái như vậy khiến nàng ta thật khó chịu, nàng ta kém hơn đứa bé kia ở điểm nào? Vì hắn, nàng ta tình nguyện vào thâm cung, tình nguyện làm mọi chuyện vì hắn; nhưng vì sao, hắnkhông liếc mắt nhìn nàng ta một cái?

Vốn là người lạ, sao lại ngoái đầu nhìn? Đây chính là thái độ của hắn với nàng sao?

“Phụ hoàng, giờ lành đã đến, sắc phong đi!” Úy Trì Nhạc nói, trên gương mặt lạnh đã có chút độ ấm.

Hoàng Thượng thấy Hoàng Thái hậu thích tiểu cô nương này như vậy, trong lòng ông lạnh thật lạnh, tiểu cô nương này còn chưa lớn, tới khi nào mới có thể cùng phòng với Thái tử, sinh nhi tử nữa? Ông có thể đợi đồ ăn nguội đi, nhưng cũng không thể cứng rắn đợi những năm sau nữa?

“Hôm nay, trẫm tuyên bố, sắc phong Tử Lạc Vũ làm Thái tử Phi, mùng tám tháng sau thành hôn”.

Hoàng thượng vừa dứt lời liền nghe được câu nói lạnh lẽo đến kinh người

“Phải không?” Tiêu Diệc Nhiên mặc áo bào đen, gương mặt tuấn mỹ giống như thiên thần đi vào, nhưng toàn thân hắn lạnh lùng, giống như ma vương đích thân tới.

Úy Trì Nhạc ôm Tử Lạc Vũ chặt hơn vài phần, đôi mắt như ánh trăng cũng thêm vài phần lãnh ý, mặt đối mặt với Tiêu Diệc Nhiên.

“Vũ Nhi, lại đây” Tầm mắt Tiêu Diệc Nhiên rơi xuống cô gái trong lòng Úy Trì Nhạc, âm sắc cũng trầm xuống.

Tử Lạc Vũ đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt của mỹ nam Vương gia có chút dọa nàng, vốn tâm tình đangkích động lại hoảng sợ tới lạnh đi, nàng rụt cổ một cái.

Hành động này lọt vào mắt Tiêu Diệc Nhiên trở nên thâm ý hơn hết, nàng thích Úy Trì Nhạc như vậy? thật sự đem mình thành Thái tử Phi của hắn ta?

hắn cho phép sao?

“Tiêu Vương gia, bé cưng bây giờ đã là Thái tử Phi của Trì Nhạc, dựa theo bối phận, Trì Nhạc hẳn nên gọi ngài một tiếng nhạc phụ, xin nhạc phụ lưu lại uống mừng rượu cưới của Trì Nhạc và bé cưng”. Úy Trì Nhạc nhìn hết thảy biến hóa của Tiêu Diệc Nhiên, lúc này đây hắn sẽ không buông bé cưng ra, nàng đã muốn là Thái tử Phi của hắn, Tiêu Diệc Nhiên cho dù tới đoạt cũng không thể mang bé cưng đi.

một tiếng nhạc phụ này khiến trong lòng Tiêu Diệc Nhiên nổ tung, tức giận trên mặt cũng sâu hơn.

“Úy Trì Nhạc, ngươi lập tức buông Vũ Nhi của Bổn vương ra”. Giọng nói lạnh lẽo của hắn giống như cơn mưa đá tỏa khí lạnh khắp xung quanh.

“Nếu ta không buông?” Úy Trì Nhạc cố ý ôm chặc Tử Lạc Vũ hơn, tuyên bố quyền sở hữu của mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương