Độc Sủng Manh Phi
Chương 77: Chân tướng

Mọi người nhìn thấy tiểu nữ oa mặc áo tím đi vào đều ngẩn ra, theo đó trên mặt một nhóm người biểu tình như sắp được xem kịch hay.

Mọi người đều nghĩ, tiểu vương phi của Hiên Viên Lưu Trần là một kẻ ngu xuẩn không hơn không kém, hoàng thượng đang muốn bắt nàng ta đến cho nhiếp chính vương xử trí thì nàng lại tự dâng mạng đến cửa. Chẳng những thế, nàng ta còn mắc chứng bệnh vọng tưởng, ỷ vào mình có vài phần tương tự với tiểu quận chúa liền tùy ý gọi phụ thân. thật là kẻ si tâm vọng tưởng.

"Ai ôi, này không phải tiểu vương phi của thất hoàng tử sao? thật không biết là dựa vào ai lại dám chạy đến cung yến nhận cha vậy?” Bạc Quý phi nũng nịu nói.

Nàng sẽ không bỏ qua cơ hội châm chọc Hiên Viên Lưu Trần, đứa nhỏ què kia làm sao có thể so với con nàng? Xét thấy toàn bộ hoàng cung, người có tư cách cưới tiểu quận chúa nhất là con của nàng a.

Hai chữ “dựa vào” là đang nói đến Hiên Viên Lưu Trần cùng Vân Quý phi, người nghe qua không cần nghĩ cũng biết được là ám chỉ ai.

"Trần nhi của bản cung cùng nàng ta không có quan hệ gì. Bạc Oản Tâm, nói chuyện cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ để mất quy tắc." Vân Quý phi liếc Bạc Quý phi một cái, tiện nhân chết tiệt, đối đầu nàng khắp nơi, đừng để có ngày nàng tóm được cái đuôi của Hiên Viên Lưu Vũ, bằng không, bản cung nhất định sẽ cho ngươi đẹp mặt.

Lão hoàng đế bỗng nhiên bừng tỉnh, từ gương mặt phấn nộn đáng yêu củaTử Lạc Vũ phục hồi tinh thần lại, lập tức liền vỗ bàn cả giận: "Bắt tiểu cung nữ kia lại giao cho nhiếp chính vương xử trí."

Thực chờ mong, tiếp theo đó nhiếp chính sẽ xử trí tiểu cung nữ thế nào? Lột da lóc xương? Mặc dù ghê tởm một chút nhưng mượn chuyện này để đả kích thất hoàng tử cũng là một chuyện tốt.

"Tiểu Vũ Nhi lại đây, đừng qua đó!", Hiên Viên Lưu Trần nhìn Tử Lạc Vũ từng bước một đi về phía nhiếp chính vương, trong lòng nóng nảy, hai tay hắn khởi động xe lăn nhưng phát hiện vô luận dùng sức như thế nào cũng không có thể làm xe lăn chuyển động nửa phần.

"Vô Ảnh, buông tay." hắn lạnh lùng nói, tay nắm chặt bánh xe, khớp xương do dùng sức mà hơi run.

"Chủ tử, thứ thuộc hạ không thể làm theo", Vô Ảnh đáp.

Tử Lạc Vũ đến trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn nụ cười ngày trước, mi tâm nhíu lại, cánh tay nhỏ hướng phía hắn mở ra.

Biết rõ như vậy sẽ phá hư kế hoạch của hắn, biết rõ như vậy sẽ đẩy bản thân đến nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng nàng quả thật không thể nhìn người khác cướp mất phụ thân, đoạt đi sự sủng ái chỉ thuộc về nàng.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Tiêu Diệc Nhiên như được pha một ít nước ấm, con ngươi thay đổi, bàn bàn tay to khẽ dời, động tác thong thả, nhưng có thể nhìn ra nội tâm hắn đang giãy dụa.

"không được tranh phụ thân với ta", tiểu nữ oa bên cạnh thấy Tử Lạc Vũ đoạt đi Lưu Trần ca ca, hiện tại lại muốn cướp luôn cả phụ thân nên bị chọc giận hoàn toàn, hai tay muốn đẩy Tử Lạc Vũ đi.

Tay nàng còn chưa đụng tới Tử Lạc Vũ đã bị Tiêu Diệc Nhiên một cước đá ra ngoài, hắn thuần thục đem Tử Lạc Vũ ôm vào lòng.

Lão hoàng đế sự việc diễn ra mà cứng lưỡi, nhiếp chính vương vì một tiểu cung nữ mà đá "Tiêu Vũ nhi"? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Mấy Quý phi vừa rồi vẫn chửi bới Tử Lạc Vũ trên trán hiện lên mồ hôi lạnh, cảm giác không tốt nảy sinh trong lòng.

Tử Lạc Vũ bị hai từ "phụ thân" chọc giận không nhẹ, đều do mỹ nam vương gia tìm người lung tung giả mạo nàng.

"Người là phụ thân của nàng ta? Hả?" Tay nhỏ bé vuốt cằm mỹ nam vương gia, mỗ tiểu nữ oa lòng dạ hẹp hòi, khó chịu hỏi.

Mọi người thấy tiểu nữ oa có hành động lớn mật đối với nhiếp chính vương thì không khỏi thêm bội phục và trào phúng, thật sự là bội phục tinh thần không sợ chết của nàng...

Tiêu Diệc Nhiên cầm lấy tay nhỏ bé của nàng dời xuống dưới, bạc môi đóng băng mấy ngày vươn ra một độ cong, con ngươi đen lại cười nói: "Ta là phụ thân của ngươi".

Tử Lạc Vũ cũng không vì lời nói của hắn mà mặt mày hớn hở, nàng hừ lạnh một tiếng, ở trong lòng hắnkhông thèm nói chuyện.

Tiêu Diệc Nhiên thấy nàng không vui lại còn giận, làn mi đẹp khẽ run, mắt lạnh nhìn tiểu nữ oa trên người.

"Phụ thân…” tiểu cô nương ôm bụng lăn lộn trên đất, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành đoàn, cái miệng nhỏ cúi đầu gọi "Phụ thân".

Nàng không rõ, vì sao "phụ thân” lại đối với nàng như vậy. Nàng mới là con của “phụ thân” a, tiểu cung nữ kia chỉ là lớn lên có chút giống nàng thôi nhất định là "phụ thân" nhận nhầm, đem tiểu cung nữ kia trở thành nàng.

"Im miệng, nữ nhi của bổn vương sao có thể là ngươi, một kẻ thế thân" Tiêu Diệc Nhiên lãnh khốc nhìn tiểu cô nương trên đất, cho dù gương mặt nàng thống khổ cũng không có được nửa điểm thương tiếc của hắn.

Mọi người lập tức sáng tỏ, thì ra tiểu nữ oa này chỉ là giả mạo, nữ oa trong đang nằm lòng nhiếp chính mới là tiểu quận chúa thật sự.

Vân Quý phi thật muốn cắn lưỡi, vẫn là Trần nhi của nàng tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn trúng nữ nhi của nhiếp chính vương, còn nàng, hàng ngày xem kẻ giả mạo là tiểu quận chúa mà nịnh nọt, sao bản thân có thể hồ đồ như thế? một chút ý thức cũng không có?

Biến cố ngoài ý muốn này làm cho Hiên Viên Lưu Trần sững sờ tại chỗ, hắn vẫn cho rằng nàng là con nhà phú quý nhưng chưa từng nghĩ đến, nàng chính là Tiêu Vũ Nhi mà mình vẫn luôn miệng nói chán ghét.

Ý trời thật là trêu ngươi, hắn vốn tưởng rằng mình có thể bảo hộ nàng cả đời, thì ra nàng căn bản không cần đến sự che chở của hắn, có người cha cường hãn như nhiếp chính vương để dựa vào, Hiên Viên Lưu Trần hắn thì tính là cái gì đâu?

Tiểu nữ oa lăn lộn dưới đất bị tiếng gầm của Tiêu Diệc Nhiên dọa rụt cổ, hai dòng lệ thi nhau rơi xuống.

Toàn bộ thế giới dường như sụp đổ trong nháy mắt, nàng là giả? Vì sao phụ thân lại nói như vậy? Trước đêm nay không phải phụ thân vẫn còn rất tốt sao? không phải còn muốn đưa nàng đến hoàng cung để đòi lại công đạo sao? Nhất định là giấc mộng, là nàng đang nằm mơ…

Yến tiệc không ai dám nói thêm một câu nào nữa, bọn họ sợ mình lại nói sai, lúc nãy, bọn họ còn chỉ trích tiểu quận chúa thật chắc hẳn đã làm nhiếp chính vương tức giận, cái không khí lạnh tràng ngập này khiến người ta thật sợ hãi.

"Nguyệt Sắc, đem nàng ta giam lại, để Vũ Nhi từ từ xử trí" bàn tay to của Tiêu Diệc Nhiên vuốt ve Tử Lạc Vũ như trấn an, lạnh giọng quyết định vận mệnh tiểu cô nương trên mặt đất.

Tử Lạc Vũ giương mắt nhìn mỹ nam vương gia, hừ, đừng tưởng rằng làm như vậy là nàng có thể tha thứ, nàng không phải đứa nhỏ ba tuổi đâu...

"Vâng, chủ tử." Nguyệt Sắc nhấc tiểu cô nương lên, vẻ mặt không chút thay đổi ném nàng ta vào một cái xe ngựa bình thường.

Tiểu cô nương bị ngã đau, che miệng khóc trong xe ngựa, thay đổi rồi, tất cả đã thay đổi, phụ thân thay đổi, Nguyệt ca ca cũng thay đổi, mọi thứ nàng có được đều thay đổi.

"Vừa rồi, người nào nói nữ nhi của bổn vương là tiểu cung nữ ti tiện, kiêu ngạo ương ngạnh?", tầm mắt hắn đảo qua đám Quý phi, con ngươi đen ra vẻ không hờn không giận nhưng lãnh ý rất rõ ràng.

Bạc Quý phi, Tô Quý phi cuống quít rũ mắt, đáy lòng run cầm cập, cau mày không dám bước ra.

Hòn đá ven đường mà nhận lầm thành ngọc quý, còn viên ngọc quý thì lại xem như đá cuội không đáng tiền, tất cả chỉ có thể tự trách mình có mắt không tròng.

"Bản cung không có mắt nhìn ngọc, xem quận chúa giả thành quận chúa thật, là sai lầm của bản cung, bản cung tại đây xin tạ lỗi với nhiếp chính vương và tiểu quận chúa", Tô Quý phi dựa vào mỹ mạo được hoàng thượng sủng ái, thăng làm Quý phi, nhưng ngay cả nhà mẹ đẻ nàng cũng luôn vô cùng sợ hãi nhiếp chính vương.

Bạc Quý phi giương mắt nhìn Tô Quý phi cúi đầu nhận sai một cách hèn mọn, mặc dù sợ hãi nhiếp chính vương, nhưng không thể không có cốt khí như vậy, nhiều nhất là tự giam trong cung sám hối thôi, bảo nàng đi xin lỗi, nàng thể ra mặt được.

Vân Quý phi càng không có một tia sợ hãi, ánh mắt Trần nhi rất tốt, nhận định nàng tiểu vương phi này, chắc chắn nhiếp chính vương cũng sẽ không ra tay với "thân gia" nàng đâu.

"không có mắt nhìn ngọc vậy giữ lại cũng vô dụng, không bằng móc mắt đi", lời nói của Tiêu Diệc Nhiên lời nói như bùa đòi mạng, làm kinh hãi người nghe.

Móc mắt, Tô Quý phi làm sao có thể tiếp tục cuộc sống vinh hoa phú quý trong cung? Hoàng thượng nhất định sẽ ném nàng vào lãnh cung, lãnh cung là nơi rất đáng sợ, nàng không thể vào đó, không thể vào.

"Nhiếp chính vương tha mạng, tha mạng a!" Tô Quý phi gào khóc van cầu, cả người cũng run rẩy.

Vân Quý phi và Bạc Quý phi đều hoảng hốt, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi, là các nàng xem nhẹ tính lãnh khốc vô tình của nhiếp chính vương.

Lần trước vì một tiểu hồ li liền đem Hiên Viên Cẩm cùng Hiên Viên Lưu Phấn tra tấn nửa sống nửa chết.

Nay, các nàng đắc tội với nữ nhi bảo bối trong lòng nhiếp chính vương, thiết nghĩ hắn sẽ không dễ dàng buông tha như vậy.

"Người đâu! Đem Tô Quý phi móc đi hai mắt, biếm vào lãnh cung", Lão hoàng đế lập tức lĩnh hội ý của nhiếp chính vương, không đợi hắn mở miệng liền truyền lệnh xuống.

"Hoàng thượng ~." Tô Quý phi bị dọa, toàn thân xụi lơ trên đất nhưng vẫn cố cầu xin "Hoàng thượng", từng tiếng từng tiếng đầy thê lương bi thảm.

Người ta nói tu trăm năm mới đi cùng thuyền, tu ngàn năm mới chung chăn gối, nàng vào cung liền đem tuổi thanh xuân cùng nhan sắc tuyệt đẹp dâng lên cho lão hoàng đế háo sắc này, nhưng khi có biến cố, ngay cả một lời cầu tình cho nàng hắn cũng không có.

Ha ha, cuộc đời này của nàng thật là sống trong ngu ngốc, nữ nhân trong cung không ai thoát khỏi vận số bi ai.

Lão hoàng đế lạnh lùng nhìn Tô Quý phi xụi lơ trên đất, trong lòng cũng không có cảm xúc gì, chỉ là một Quý phi thôi, nếu giết nàng có thể làm vơi đi cơn giận của nhiếp chính vương thì nàng nhanh chết đi! Trẫm có rất nhiều nữ nhân mất một người cũng không sao.

"Đừng... Đừng...." Tô Quý phi bị mấy thanh đao ép sát lui về phía sau, một màn hành hình lúc trước hiện lên trong đầu, sắc mặt càng thêm trắng bệch.

"Phụ thân, Vũ Nhi không thích máu.", thanh âm mềm mại vang lên trong lòng Tiêu Diệc Nhiên.

Tiêu Diệc Nhiên cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn tiểu nữ oa trong lòng, đứa nhỏ phụng phịu nhìn qua thực đáng yêu, vẻ mặt ngây thơ chất phác làm người ta yêu mến.

"Phụ thân, chúng ta về nhà đi!" Nàng lắc lắc cánh tay hắn, cái đầu nhỏ cũng cọ cọ trong lòng hắn như đang tìm vị trí thoải mái, ánh mắt thì lim dim buồn ngủ.

"Theo ý ngươi." Sờ sờ đầu nàng, Tiêu Diệc Nhiên ngẩn đầu, tiện đà lên tiếng: "Chuyện hôm nay dừng ở đây, lần sau không được viện dẫn thêm nữa."

nói xong, ôm tiểu nữ oa đứng lên đi ra ngoài, đi được mấy bước bỗng nhiên dừng lại, con ngươi đen củaTiêu Diệc Nhiên đảo qua gương mặt như họa của Hiên Viên Lưu Trần.

Mọi người trố mắt nhìn nhiếp chính vương một thân lạnh lùng, không phải là Hiên Viên Lưu Trần đắc tội nhiếp chính vương chứ? Các loại suy đoán hiện lên.

Hiên Viên Lưu Trần có chút nhăn mày, một loại cảm nghĩ toát ra trong lòng, nhiếp chính vương có thành kiến với hắn? Nhìn đến Tiểu Vũ Nhi trong lòng nhiếp chính vương, nội tâm hắn hiện lên lo lắng, sau này muốn gặp nàng rất khó khăn, nghĩ đến việc nàng hồi phủ trong lòng hắn quả thật không nỡ.

Tiêu Diệc Nhiên lạnh lùng dời tầm mắt, cước bộ không ngừng đi về phía xe ngựa, tấm màn tơ vàng khẽ lay động sau đó áo bào màu đen biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Tô Quý phi ngồi ngơ ngác trên mặt đất, vừa rồi nàng ta mới dạo một vòng quỷ môn quan, thiếu chút nữa thành kẻ tàn phế.

Tảng đá trong lòng Vân Quý phi và Bạc Quý phi rốt cục cũng hạ xuống, thở dài một hơi, cuối cùng cũng tránh được một kiếp.

Lão hoàng đế thấy nhiếp chính vương đã đi, hắn vội vàng từ long ỷ bước đến trước người Tô Quý phi, đau lòng nói: "Ái phi, trẫm biết ái phi bị sợ hãi, trẫm ở đây, đừng sợ."

"Hoàng thượng." Tô Quý phi khóc như hoa lê đái vũ, ngoài miệng tuy vẫn là thanh âm nũng nịu nhưng trong lòng đã sớm lạnh.

Thân ở hoàng gia, chuyện nhi nữ tình trường đều là giả, chỉ có củng cố quyền thế và địa vị của chính mình mới có thể vĩnh viễn trường tồn.

♣♣♣♣♣♣♣

Tiêu vương phủ

Tử Lạc Vũ vừa bị ôm vào phòng, một đôi bàn tay to đã bắt đầu cởi quần áo trên người nàng.

"Làm gì?" Nàng tức giận nói. Sao không có một chút phép tắc nào vậy? Quần áo trên người nàng muốn cởi liền cởi?

Tâm tình mỗ cô nương không tốt, trừng mắt nhìn Tiêu Diệc Nhiên.

"Cởi." Tiêu Diệc Nhiên mặt lạnh nói.

"Ngươi nói cởi liền cởi sao? Cút cho ta." Tử Lạc Vũ đẩy hắn ra, thân thể nhỏ bé theo đó mà trượt xuống dưới.

Ngay lúc nàng sắp chạy thoát, cánh tay liền bị Tiêu Diệc Nhiên bắt được, hắn cường ngạnh lôi nàng vào trong lòng hắn, hai tay giam nàng trong ngực.

"Ở trong cung, tiếng phụ thân kia kêu thật ngọt vậy mà chỉ chớp mắt về đến phủ, lại thay đổi, không hổ là tiểu hồ ly biến thành, trở mặt thật nhanh." Con ngươi thâm thúy của Tiêu Diệc Nhiên nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng giận nàng ẩn nhẫn cầu tình cho người ta, trở về thì phủi sạch quan hệ, không muốn tiếp xúc với hắn, lửa giận trong lòng càng lúc càng lớn.

Nàng muốn cứu, không phải là mẹ đẻ của Hiên Viên Lưu Trần sao? Bổn vương cho ngươi cứu rồi, còn cái gì không hài lòng?

Tử Lạc Vũ trừng mắt với Tiêu Diệc Nhiên, trừng đến mệt mỏi, nàng chớp mắt, hừ lạnh một tiếng, không phải chỉ có mình ta gọi ngươi là phụ thân, vì sao phải nghe lời ngươi?

"Tiểu hồ ly này thật đúng là giỏi trở mặt, mấy ngày không gặp phụ thân không lẽ ngươi đã quên mất bổn vương? Hay là trong lòng ngươi đã có người khác?" Thấy thái độ hờ hững của tiểu nữ oa, Tiêu Diệc Nhiên nắm cằm của nàng xoay khuôn mặt nhỏ nhắn lại, bắt buộc nàng đối diện với mình.

Tử Lạc Vũ lắc lắc đầu, bàn tay chế trụ trên mặt nàng vẫn không lay động, bây giờ còn đàn áp khuôn mặt nhỏ nhắn của tỷ,mỗ nữ oa cả người như xù lông.

"đã sớm quên mất ngươi, cút ngay." Nàng đá lên người hắn.

Đồng tử Tiêu Diệc Nhiên co rụt lại, nắm mặt nàng hơi hướng lên, bạc môi hạ xuống, ngăn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải kia lại.

Tử Lạc Vũ trừng to mắt, người này, muốn dùng nam sắc câu dẫn ta? Tỷ đây là loại người này sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng qua, cánh môi nàng trượt qua sườn mặt hắn.

Tiêu Diệc Nhiên nhíu mi, trên môi còn lưu lại dư vị mềm mại của nàng, hắn mím môi tựa như muốn lưu lại dư vị kia thêm một lát.

Tử Lạc Vũ sợ hắn lại dùng chiêu này tấn công, cánh tay mập mạp nhỏ bé hai bên xua xua, hung hăng nói: "Đừng làm trò câu dẫn tỷ, chiêu này tỷ không thèm dùng đến".

hắn một tay kéo hai cánh tay nhỏ bé kia bắt chéo sau lưng sau lưng, một tay đỡ thân thể nàng ngã xuống giường, mày kiếm nhíu càng chặt như đang muốn nổi giận: "Có phải ngươi cũng dùng chiêu này với hắn không?"

hắn? Là ai? Tử Lạc Vũ trong lòng khó hiểu, hai bị Tiêu Diệc Nhiên khống chế căn bản không thể động đậy được, cũng không phân rõ phải trái. Loại hành vi này của hắn là ỷ lớn hiếp nhỏ.

"Buông, ngươi làm gì vậy? Đừng kéo quần áo của ta a! Khốn khiếp! không phân rõ phải trái gì cả. Lôi kéo quần áo người ta là hành vi vi phạm đạo đức..." Mỗ tiểu nữ oa gian nan giãy dụa, y phục màu tím bị quăng xuống giường, nàng vặn vẹo thân thể nhỏ nhắn, trong lòng âm thầm an cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông Tiêu Diệc Nhiên.

Kiện quần áo cuối cùng cởi ra, Tiêu Diệc Nhiên đè lên người nàng, bên tai truyền đến lãnh đạm cùng ái muội của hắn: "không phải ngươi muốn cùng bổn vương tắm sao? Hôm nay bổn vương cho ngươi một cơ hội."

Oanh! Mỗ tiểu nữ oa nhất thời không giãy dụa, nội tâm do dự, rốt cuộc muốn bị hắn câu dẫn hay không nên bị hắn câu dẫn đây?

Cơ hội chỉ có một lần, mất rồi không thể tìm, không bằng theo ý hắn trước chờ khi chiếm hết tiện nghi lại tiếp tục không để ý đến hắn...

Tầm mắt nàng dán lên người nam nhân phía trên, đôi mắt như chim ưng, mũi cao vừa phải, làn môi gợi cảm, không thể phủ nhận nhan sắc hắn hết sức hoàn mỹ, khoảng cách gần như vậy cũng tìm không ra một chỗ xấu nào, hơi thở mạnh mẽ phả lên người làm cho lòng nàng nhộn nhạo.

Suy nghĩ cái gì vậy? Nhìn cho rõ đi! Nam nhân này là "phụ thân" của ngươi, không phải tướng công, đừng có suy nghĩ loạn.

"Xem ra, hình như Vũ Nhi không muốn, quên đi, cứ coi như bổn vương chưa nói gì" hắn kéo chăn đắp lên thân thể của nàng, biểu tình không sao cả xoay người đi.

"Ây ya! Sao có thể như vậy! Phụ thân, Vũ nhi nào có nói không muốn." Cơ hội khó có được nếu buông tha thật đáng tiếc.

"Rốt cục ngươi cũng mở miệng kêu bổn vương là phụ thân?" hắn xoay người lại, hai mắt linh động nhìn nàng.

Nhắc tới việc này, trong lòng Tử Lạc Vũ liền mất hứng, chu cái miệng nhỏ nhắn, không tình nguyện nói: "không phải ngươi còn một nữ nhi sao, hừ."

hắn ngồi bên giường, đem cả chăn và người kéo vào lòng, gương mặt băng sơn ngàn năm tan đi không ít: "Làm sao vậy? Ăn giấm chua?"

Tử Lạc Vũ trợn mắt, người này là siêu tự kỷ còn bày ra vẻ mặt lãnh khốc.

"Ta thích ăn nước tương, không ăn giấm."

Tiêu Diệc Nhiên bóp cái mũi nhỏ của nàng, hai tay ôm nàng, nói: "Nàng ta chỉ là một quân cờ phụ thân sắp xếp ở biệt viện, khi Vũ Nhi biến thành tiểu hồ ly sẽ không bị người ta nghi ngờ."

"Hứ ~ nói thật dễ nghe, phụ thân có ôm nàng giống ta không? Vậy nàng ta và Vũ Nhi có gì khác nhau đâu?" Đêm đó nàng tận mắt thấy, đừng nói với nàng là không, có quỷ mới tin, nói không chừng, hắn cùng quân cờ kia diễn giả thành thực, buổi tối còn ôm ngủ, hừ hừ, nàng không thèm phụ thân ngủ cùng người khác đâu.

Nghe ngữ khí ai oán trong lời nói của tiểu nữ oa, Tiêu Diệc Nhiên nhướng mày, nói: "Bổn vương chỉ ôm ngươi, không ôm nàng."

"Ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn ngụy biện?" Phụ thân chán ghét, đến bây giờ còn phủ nhận.

"Người ngươi thấy là Nguyệt Sắc" Tiêu Diệc Nhiên nhớ đến động tĩnh trên nóc nhà nên nói.

Bạn nhỏ Nguyệt Sắc? Tử Lạc Vũ hoàn toàn nghi hoặc, nàng nhớ rõ ngày ấy, yêu nghiệt không thể cử động, bạn nhỏ Nguyệt Sắc bị ném ra khỏi thanh lâu, nhưng hai ngày sau lại sắm vai mỹ nam vương gia? Chuyện này xem ra không đơn giản như ngoài mặt.

"Bổn vương biết yêu nữ muốn dùng ngươi uy hiếp bổn vương, mà ngươi lại tùy hứng nghịch ngợm, cho nên ngày ấy liền tương kế tựu kế, cố ý cho Nguyệt Sắc trà trộn vào Tiêu Dao các của yêu nữ, lại không nghĩ rằng, tiểu hồ ly ngươi ăn cây táo rào cây sung không để đến phản đối của bổn vương còn đi theo yêu nữ, cùng yêu nữ ở chung hai ngày. Có phải bị gương mặt yêu tinh kia mê hoặc thần trí rồi không?" Kỳ thật mỗ vương gia muốn hỏi là, có làm chuyện gì có lỗi với bổn vương hay không?

"Nếu bị yêu nghiệt mê hoặc thần trí, Vũ Nhi hiện tại có thể trở về bên cạnh phụ thân người sao?" Nàng cười hì hì, biết mỹ nam vương gia không có ôm qua tiểu nha đầu kia tâm tình liền tốt hẳn.

"Hừ! Còn không phải bởi vì bổn vương phái mười hai ám vệ tài giỏi nhất đi cứu ngươi, thuận tiện đốt lửa, thiêu hủy Tiêu Dao các sao?" Tiêu Diệc Nhiên lạnh nhạt nói, hắn há có thể trông cậy vào tiểu hồ ly vô lương tâm này chủ động hồi phủ? Bằng tí xíu năng lực này của nàng chỉ sợ trốn không thoát lòng bàn tay yêu tinh kia.

Tử Lạc Vũ sửng sốt, nàng tự hỏi người kì quái xưng “bản tôn" kia vì sao sớm không đến muộn không đến, lại cứu nàng sau hai ngày bị bắt, thì ra là Tiêu Dao các bị thiêu hủy.

Kỳ quái nha! Lúc nàng rời khỏi có ngửi được mùi khét, nàng đại khái cho rằng chuyện này là do “bản tôn” làm! hắn nhất định là ở Tiêu Dao các, lúc nàng gặp nguy hiểm thì cứu nàng.

thật sự tò mò, người xưng "bản tôn" đến tột cùng là ai? Nếu nói hắn là người của yêu tinh, không có khả năng, yêu tinh này vì bắt nàng mất rất nhiều công sức, hắn lại thả nàng, nếu nói hắn không phải người của yêu tinh, vì sao hắn có thể xuất hiện đúng lúc như vậy? Địa bàn của yêu tinh là nơi người bình thường có thể tùy tiện ra vào sao?

"Bọn người Nguyệt Sắc tìm kiếm khắp Tiêu Dao các cũng không thấy ngươi, Vũ nhi, nói cho phụ thân biết, người cứu ngươi rốt cuộc là người nào?" Tiêu Diệc Nhiên cảm thấy việc này rất kỳ quái, nếu không quen thuộc bố cục Tiêu Dao các, ai lại có bản lãnh cứu Vũ Nhi của hắn từ trong tay yêu nữ chứ?

"Là cái người mang mặt nạ tự xưng là “bản tôn”, Vũ Nhi không biết hắn." Nàng lắc đầu nói.

"Tôn giả Thanh Vân giáo? hắn làm sao có thể ở cùng một chỗ với yêu nữ? Tiêu Diệc Nhiên càng nghi hoặc hơn.

"Có lẽ bọn họ là một đôi trời sinh" Mỗ tiểu nữ oa phát biểu ý kiến.

một người là tà nam, một người là yêu nữ, thật sự rất xứng.

" Tôn giả Thanh Vân giáo có nói cái gì với ngươi không?" Việc này chỉ sợ không đơn giản như vậy, Tiêu Diệc Nhiên nhìn tiểu nữ oa trong lòng.

Mỗ tiểu nữ oa nhớ lại một chút lời "bản tôn" kia nói, thật đúng là có hơi ái muội, quên đi, tuyệt đối không thể nói cho mỹ nam vương gia nghe.

Nàng lắc lắc đầu với Tiêu Diệc Nhiên, tỏ vẻ không có.

Tiêu Diệc Nhiên thấy mắt nàng có chút mơ hồ, biết tiểu hồ ly này không thành thật, cúi đầu,mặt hắn cách mặt nàng càng gần, chóp mũi cũng sắp dụng tới.

"thật sự không có? Tiểu hồ ly giảo hoạt nhà ngươi dám nói dối bổn vương coi chừng bổn vương trừng phạt ngươi."

Mỗ tiểu nữ oa chớp chớp mắt, trừng phạt? Trừng phạt thế nào?

"Xem ra, tiểu hồ ly ngươi vĩnh viễn cũng không biết ngoan ngoãn." Ánh mắt Tiêu Diệc Nhiên nhíu lại, cắn lên môi nàng một cái.

A! Ngươi dám cắn hồ ly ta? Sao giống nàng cắn người ta vậy?

Nhưng mà nàng còn chưa bao giờ cắn môi người khác đâu, mỹ nam vương gia là hồ ly biến dị...

May mắn là mỹ nam vương gia không có bỏ đói nàng, mặc dù có hơi đau một chút, nhưng sẽ không bị đói.

Tiêu Diệc Nhiên cảm giác "trừng phạt" của mình đã đủ rồi thì rời khỏi môi, hơi thở có chút hỗn độn, con ngươi đen nhiễm một tần mê ly, ôn nhu như nước.

"Có ngoan hay không?"

Mỗ tiểu nữ oa không chút nghĩ ngợi, trực tiếp lắc đầu.

Ngoan cái em gái ngươi.

Con ngươi mỗ vương gia chuyển động, bạc môi vừa muốn hạ xuống...

Mỗ tiểu nữ oa dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé che môi hắn lại, mặt không nói: "Trước tắm rửa đã sau đó mới hôn."

Khuôn mặt tuấn tú của mỗ vương gia có chút hồng hồng, con ngươi đen lóe lóe, nói: "Thực… không biết sĩ diện…"

"Khốn khiếp! Ý kiến này là ngươi đưa ra, ta chỉ làm theo, bây giờ còn nói ta không có sĩ diện? Ngươi cút cho ta." Mỗ tiểu oa nhi giận dữ, trốn vào trong chăn ngủ.

Luyến tiếc thân thể kia, mỗ vương gia liền lên tiếng dụ dỗ.

"Vũ nhi? Vũ nhi?" Thấy nàng che đầu không thèm để ý, Tiêu Diệc Nhiên lắc lắc chăn, thấp giọng kêu.

"Kêu cái gì mà kêu, nói chuyện không giữ lời, thật vô nghĩa." Mỗ tiểu nữ oa kỳ không vui, rầu rĩ nói.

Tiêu Diệc Nhiên vung tay lên, kéo cái chăn trên đầu nàng xuống, lại ôm nàng vào lòng: "Phụ thân có nóikhông thuận theo ngươi sao?"

Tử Lạc Vũ nghe nói thế liền hăng hái, tay sờ mặt Tiêu Diệc Nhiên, hôn hai bên má hắn, mỉm cười ngọt ngào: “Phụ thân tốt"

"Ừ" Mỗ vương gia có chút mất tự nhiên, nhưng lập tức nghĩ đến cái gì, lại nói: "Ngươi cũng làm như vậy với hắn?"

Tử Lạc Vũ phi thường buồn bực, “hắn” trong miệng Tiêu Diệc rốt cuộc là vị nào?

Bạn nhỏ Nguyệt Sắc? Thần y? hay là yêu nghiệt? “bản tôn”?

"Phụ thân, đa nghĩ quá!" Nàng bĩu môi nói.

Trong nháy mắt, không khí quanh thân Tiêu Diệc Nhiên lại thay đổi, mới vừa rồi là khoái trá, hiện tại ra vẻ hơi lạnh.

Con ngươi đen của hắn nhìn thẳng vào nàng, vẫn không muốn nói cho bổn vương biết?

Trong cung ai cũng gọi ngươi là tiểu vương phi của hắn, vì sao ba từ "tiểu vương phi" hắn lại để ý đến thế nhỉ?

"không định nói với phụ thân? Hả?" Khuôn mặt tuấn tú không còn ửng hồng mà thay vào đó là tầng băng sương.

Tử Lạc Vũ cảm thấy mỹ nam vương gia này tâm tình bất định, chợt nóng chợt lạnh.

Người ta nói lòng nữ nhân như kim đáy biển sao nàng cảm thấy tâm mỹ nam vương gia, so với cây kim dưới biển còn nhỏ hơn?

"Phụ thân, nói với người cái gì?" Người hắn nói đến là ai nàng còn không biết, làm sao nói với hắn đây?

Tiêu Diệc Nhiên đặt nàng lên đùi, con ngươi sâu thẳm nhìn nàng, gằn từng tiếng nói: "Ngươi. Là. Tiểu. Vương. Phi. Của. hắn?"

Mỗ tiểu nữ oa chớp chớp mắt, nghĩ nghĩ rồi chợt hiểu ra:"thì ra phụ thân nói đến Trần ca ca."

Sắc mặt tiểu vương gia càng lạnh hơn, phát triển thực mau, mới hai ngày liền biến thành Trần ca ca rồi.

Ào ào, tiểu nữ oa bị ôm vào thùng nước tắm, mỗ vương gia nghiêm mặt lấy vải bông giúp nàng tắm rửa.

"Phụ thân, ý của người là gì?" Tử Lạc Vũ chỉ vào áo bào trên người hắn, tức giận nghiến răng nghiến lợi.

"Bổn vương chỉ nói cùng ngươi tắm thôi, có nói bỏ đi quần áo sao?" Con ngươi mỗ vương gia liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn một cái, tuyệt không cảm thấy lời nói này có gì không đúng, hắn vốn cho rằng như vậy.

"Tiêu. Diệc. Nhiên Mỗ tiểu nữ oa nghiến răng nghiến lợi.

"Kêu phụ thân." hắn gõ lên đầu nàng.

"Tiêu Diệc Nhiên, ngươi là kẻ lừa đảo." Mỗ tiểu nữ oa rất không vui cho rằng mình bị lừa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương