Độc Sủng Manh Phi
Chương 7: Hồ nhi giảo hoạt

Cảm giác mềm mại ấm áp khiến Tiêu Diệc Nhiên ngẩn người, tê dại từ đầu ngón tay lan ra toàn thân, giống như dòng suối nhỏ, liên miên không dứt thấm vào trong lòng, hắn không ngờ tới cũng không thể nói rõ được cảm giác kì quái này.

Nó coi ngón tay hắn trở thành đồ ăn? Mùi ngon hấp dẫn, nhìn bộ dáng hồ ly nhỏ đáng yêu, Tiêu Diệc Nhiên một giây thất thần, đôi mắt mở to.

Hồ ly nhỏ thấy Tiêu Diệc Nhiên thất thần trong nháy mắt, vội phun ngón tay hắn ra, rất nhanh chóng, chân trước đạp lên cái bát bên cạnh, vươn cổ dài đem miếng thịt liếm liếm rồi cho luôn vào miệng.

Ăn ngon, thịt gà thơm mềm không cần nhai, nuốt thực thích, đây là hương vị ngon nhất mà nàng từng nếm qua....

Tiêu Diệc Nhiên phục hồi lại tinh thần, hồ ly nhỏ ghé trên cổ tay hắn, đầu chôn trong bát cơm, khá lắm hồ ly giảo hoạt, vì tham ăn, mà ngay cả bổn vương cũng dám lừa gạt.

Lúc lơ đãng, hắn khẽ vuốt nhẹ hai lần ngón cái vừa bị ấu hồ cắn, động tác tự nhiên, tựa hồ đã quên mất bản thân mình có tính ưa sạch sẽ, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nhu hòa.

"Vương gia, Tiểu Hiến Tử công công từ trong cung tới bẩm, ngày mai cung yến, Hoàng thượng mời Nhiếp chính vương đến tham dự." Thanh âm êm tai tuyệt vời giống như tiếng hót chim hoàng oanh, đôi mắt đẹp thùy mị, mỹ mạo tựa tiên nữ, đi đến đâu đều hấp dẫn vô số ánh mắt nam tử điên cuồng truy đuổi.

Tỳ nữ đẹp như trăng rằm, Đông Phong quốc cũng chỉ có Nhiếp Chính vương mới có bản lãnh khiến người cam tâm tình nguyện ở lại, làm nô tỳ, Nguyệt Như thuở nhỏ tập võ, một thân võ công, không làm những việc vặt ở trong vương phủ như những nha hoàn khác, mà giống như Nguyệt Sắc, giúp Nhiếp Chính vương xử lý việc tư.

"Tham dự? Hừ, lão hồ ly, Bổn vương xem ngươi định giở trò gì?" Sắc mặt Tiêu Diệc Nhiên lạnh băng, lần trước lão ban thưởng mấy mỹ nhân đến phủ đệ hắn làm nội gián, lần này lão hồ ly còn muốn làm gì?

"Nghe nói ngoại phiên mang đến một mỹ nhân, dị thường yêu diễm, Nguyệt Sắc gởi thư nói, ngoại phiên mang đến nữ tử, biết dùng mị thuật, ngày mai Vương gia có muốn đi không?" trên khuôn mặt xinh đẹp của Nguyệt Như có chút thần sắc lo lắng, muốn khuyên Vương gia đừng đi, nhưng cũng không dám vượt qua khuôn phép, Vương gia một khi đã quyết định, không có khả năng thay đổi, khi đến vương phủ, chẳng phải nàng đã biết sao? Chẳng lẽ nàng còn hy vọng vương gia đối xử khác với mình?

"Mị thuật? Vậy Bổn vương càng phải đi thử, để xem nàng ta dùng mị thuật có đánh vỡ được định lực của Bổn vương hay không?" Loại xiếc nhỏ này hắnkhông để vào mắt, lão hồ ly nghĩ muốn, Bổn vương sẽ chơi đùa cùng ngươi? Mê hoặc bổn vương, phải là người có bản lãnh lớn mới làm được.

"Vương gia...." Nguyệt Như vội vàng mở miệng, mơ hồ cảm thấy sợ hãi, nàng có cảm giác không tốt, không muốn Vương gia đi dự tiệc, trúng kế lão hồ ly kia.

"đi xuống đi!" Tiêu Diệc Nhiên đánh gãy lời Nguyệt Như, trên mặt hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

Nguyệt Như chợt lạnh, tự biết quy củ, cúi đầu ra khỏi phòng, mình thật buồn cười, còn chờ mong cái gì? hắn là Nhiếp Chính vương cao cao tại thượng, mà chính mình chỉ là một cô gái mồ côi tan cửa nát nhà, nhờ Vương gia ra tay cứu giúp mới có thể tham sống sợ chết.

Tử Lạc Vũ đang vùi đầu vào bát, lỗ tai giật giật, một chữ bọn họ nói cũng không lọt ra ngoài, nhanh như chớp ánh mắt đảo quanh, suy nghĩ mưu ma chước quỷ, nàng muốn xem mỹ nữ dùng mị thuật gì để mê hoặc nam nhân như trong truyền thuyết, tốt nhất nên trực tiếp đến thẳng hiện trường quan sát....

Sau khi ăn xong, hồ ly nhỏ nhu thuận nằm trong tay Tiêu Diệc Nhiên, ve vẩy cái đuôi nhỏ mềm như nhung trước mặt Tiêu Diệc Nhiên, giống chú chó nhỏ nịnh nọt chủ nhân.

Ngón tay hắn vuốt nhè nhẹ bộ lông tuyết trắng của ấu hồ, vuốt nhiều đầu ngón tay thấy ngứa, bạc môi cong lên, nhất thời làm mù mắt hồ ly của Tử Lạc Vũ, nam nhân này không cười thì rối tinh rồi mù, mà cười lên lại yêu nghiệt như vậy, đẹp đến đoạt hồn phách, nếu nàng không phải thú, nàng nhất định phải bổ nhào vào.... đè lên người.... làm làm...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương