Độc Sủng Kiều Thê Một Đời Yêu Em
-
C41: Chương 41
Miệng thì không ngừng trách móc, nhưng nơi khóe mắt đã đỏ hoe, nghĩ đến khoảng cách giữa hai người vừa được kéo lại gần…
Giờ có lẽ sẽ vì chuyện này mà cách xa hơn, Kiều Uyển Đình không kiềm được mà rơi nước mắt…
**Vũ Liên Hách sao anh vẫn chưa đến cứu tôi vậy, tôi sắp không thể chống đỡ được nữa rồi, lí trí của tôi sắp bị chiếm lấy rồi…**
**Nếu anh còn chưa đến thì đây sẽ là việc làm sẽ hối tiếc cả đời đấy…**
Sau khi nghe thấy mấy lời này của Kiều Uyển Đình, Lâm Hàn chỉ nhếch môi cười điểu cán, nhàn nhã đứng dậy cởi bỏ lớp áo sơ mi lên tiếng…
**Cô nên buông bỏ hi vọng đi là vừa, hắn ta sẽ không đến cứu cô đâu, haha…**
**Lâm Hàn cái tên súc sinh, Vũ Liên Hách chắc chắn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh, ném cho cả mập ăn…**
**Nếu thật là như vậy thì đã làm sao chứ, bây giờ tôi đã mất hết tất cả, sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa…**
**Chỉ cần người phụ nữ của hắn bị tôi chơi đến chết, để xem hắn sẽ đau lòng đến mức nào, cả đời này hắn sẽ luôn sống trong tự trách, haha nghĩ đến đó là tôi đã thấy vui rồi…**
Lâm Hàn vừa nói vừa bóp chặt cái miệng đầy máu tươi của Kiều Uyển Đình lại, tránh cho cô làm chuyện ngu xuẩn, sau đó hằn giọng đầy thù hận nói…
**Tốt nhất bây giờ cô nên ngoan ngoãn nằm yên phục vụ cho tôi, nếu không người nhận lấy đau đớn cũng chỉ là cô mà thôi…**
Trong khi đó sợi dây lí trí cuối cùng của Kiều Uyển Đình cũng sắp bị đứt đoạn, sau cùng cô chỉ có thể nói một câu, rồi mắc kệ cho số phận…
**Xin lỗi anh Liên Hách…**
Có lẽ Vũ Liên Hách cũng đã bắt đầu nhận ra, đây có lẽ là nụ hôn đầu tiên của Kiều Uyển Đình, ngay lúc này nhìn nụ hôn của cô vụng về đến đáng yêu…
Giờ có lẽ sẽ vì chuyện này mà cách xa hơn, Kiều Uyển Đình không kiềm được mà rơi nước mắt…
**Vũ Liên Hách sao anh vẫn chưa đến cứu tôi vậy, tôi sắp không thể chống đỡ được nữa rồi, lí trí của tôi sắp bị chiếm lấy rồi…**
**Nếu anh còn chưa đến thì đây sẽ là việc làm sẽ hối tiếc cả đời đấy…**
Sau khi nghe thấy mấy lời này của Kiều Uyển Đình, Lâm Hàn chỉ nhếch môi cười điểu cán, nhàn nhã đứng dậy cởi bỏ lớp áo sơ mi lên tiếng…
**Cô nên buông bỏ hi vọng đi là vừa, hắn ta sẽ không đến cứu cô đâu, haha…**
**Lâm Hàn cái tên súc sinh, Vũ Liên Hách chắc chắn sẽ băm ngươi thành trăm mảnh, ném cho cả mập ăn…**
**Nếu thật là như vậy thì đã làm sao chứ, bây giờ tôi đã mất hết tất cả, sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa…**
**Chỉ cần người phụ nữ của hắn bị tôi chơi đến chết, để xem hắn sẽ đau lòng đến mức nào, cả đời này hắn sẽ luôn sống trong tự trách, haha nghĩ đến đó là tôi đã thấy vui rồi…**
Lâm Hàn vừa nói vừa bóp chặt cái miệng đầy máu tươi của Kiều Uyển Đình lại, tránh cho cô làm chuyện ngu xuẩn, sau đó hằn giọng đầy thù hận nói…
**Tốt nhất bây giờ cô nên ngoan ngoãn nằm yên phục vụ cho tôi, nếu không người nhận lấy đau đớn cũng chỉ là cô mà thôi…**
Trong khi đó sợi dây lí trí cuối cùng của Kiều Uyển Đình cũng sắp bị đứt đoạn, sau cùng cô chỉ có thể nói một câu, rồi mắc kệ cho số phận…
**Xin lỗi anh Liên Hách…**
Vũ Liên Hách lúc này cũng vừa hay đến nơi, anh ra hiệu cho trợ lý Mã bước lên phá cửa.. Sau đó anh cũng vội vã chạy vào trong, ngay khi nhìn thấy Lâm Hàn đang giở trò đồi bại với Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách không khỏi tức giận, liền đá cho hắn một cái thật mạnh, khiến hắn ta ngã nhào xuống đất đầy đau đớn... Bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để nguôi ngoai cơn giận dữ lúc này, Vũ Liên Hách nhanh chóng cởi áo đắp lên người cho Kiều Uyển Đình, che chắn đi phần áo bị xé rách... Sau đó anh bước đến chỗ Lâm Hàn, ánh mắt lúc này như tu la giáng thế, liên tiếp đá những cái thật mạnh vào người Lâm Hàn... Trong khi đó, Lâm Hàn đang rất phấn khích chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị đánh liên tục, đau đớn đến nói không ra lời.... Trợ lý Mã lúc này liền chạy đến can ngăn Vũ Liên Hách, không phải vì cậu ấy thương xót Lâm Hàn, mà là đang lo lắng cho Kiều Uyển Đình không thể chịu đựng được nữa... ***Chủ tịch ngài mau đưa phu nhân đến về đi, cô ấy sắp không được rồi*...**
Vừa nghe thấy Kiều Uyển Đình sắp không ổn nữa, Vũ Liên Hách liền khựng lại, quay sang lại thấy cô đang uốn cong trên giường đầy khó chịu…Vũ Liên Hách liền quay lại dẫm một cái thật mạnh vào người Lâm Hàn, sau đó bước đến bế Kiều Uyển Đình rời đi, trước khi đi không quên căn dặn... ***đập nát thằng em của hắn cho tôi, sau đó mang hắn đi làm mồi cho cá mập đi, cũng lâu rồi bọn chúng không được ăn no rồi đấy*...** ***Được tôi biết rồi*...** Ngồi trên xe lúc này, Kiều Uyển Đình không ngừng chà xát hai chân vào nhau, nhưng dù thế nào vẫn không thể lấp đầy khoảng trống phía dưới lúc này... Vũ Liên Hách ngồi bên cạnh cũng biết cô đang rất khó chịu, anh chỉ có thể kéo cô vào lòng ôm chặt... ***Đình Đình, xin lỗi là anh đến trễ*..** ***Em cố chịu một chút anh sẽ đưa em về nhà, anh đã gọi bác sĩ, ông ấy sẽ có cách giúp em*..** Vũ Liên Hách nhìn thấy rất nhiều hết thương trên người Kiều Uyển Đình, đến cả đôi môi vẫn còn đang rỉ máu tươi mà đau lòng... Cảm thấy vì mình quá tham mê công việc nên mới khiến Kiều Uyển Đình thành ra như vậy, một cảm giác tự trách dâng lên.... Ngay sau đó Vũ Liên Hách liền lấy bàn tay mình không ngừng vuốt ve lên người Kiều Uyển Đình, hi vọng như vậy sẽ làm cô dễ chịu hơn một chút... Về phía Kiều Uyển Đình, sau khi bất ngờ nhận được sự yêu thương của Vũ Liên Hách liền cảm thấy hưng phấn hơn... Da thịt của Vũ Liên Hách lúc này lại trở nên mát lạnh đến kỳ lạ, mỗi cái chạm vào của anh khiến cho cơn nóng trong người của Kiều Uyển Đình như tan chảy... Cô liền như không thể khống chế được mình, liền trực tiếp bắt lấy cổ áo của Vũ Liên Hách kéo xuống, hai bờ môi căng mọng chạm vào nhau...
Vũ Liên Hách có chút bất ngờ, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm vào Kiều Uyển Đình, anh liền nghĩ do lúc này cô đang trúng thuốc nên mới như vậy…Có lẽ Vũ Liên Hách cũng đã bắt đầu nhận ra, đây có lẽ là nụ hôn đầu tiên của Kiều Uyển Đình, ngay lúc này nhìn nụ hôn của cô vụng về đến đáng yêu…
Dư vị trên môi của Kiều Uyển Đình quá ngọt ngào, khiến cho Vũ Liên Hách cứ như bị thôi miên, sau đó há miệng đáp lại, cả hai cứ như vậy dây dưa một lúc mới chịu dừng lại...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook