Độc Sủng Điền Viên Man Thê
Chương 7: Không nhận thức

Lão Tứ nhận thấy ánh mắt ám chỉ của đại ca nhà mình, liếc mắt thấy thiếu nữ sắp đi ra ngoài.

“Tẩu tử, người tới giúp đại ca uống thuốc đi! Mấy thứ này giao cho ta là được rồi!”

Lão Tứ đầu tiên là nghi hoặc nhìn thoáng qua đại ca, lập tức liền hiểu rõ ý tứ của đại ca, cầm chén thuốc đặt trên bàn, cấp tốc tiến lên ngăn Bạch Tiểu Mễ lại, đem đồ trên tay Bạch Tiểu Mễ bưng đi.

“Đại tẩu, đại ca liền giao cho ngươi!” Nói xong câu này, Lão Tứ chạy vội ra ngoài, lưu lại Bạch Tiểu Mễ đang nghiến răng nghiến lợi.

Lão Tứ chết tiệt, tương lai nếu có cơ hội nhất định phải trừng trị hắn một chút, dám làm chậm trễ kế hoạch của nàng.

Cho dù hiện tại trong lòng Bạch Tiểu Mễ vạn phần kêu gào, nhưng thời điểm xoay người, trên mặt đã khôi phục vẻ lạnh nhạt, ánh mắt dừng tại bát thuốc màu đen đang còn bốc lên hơi nóng kia.

Trong lòng ngàn lần không đồng ý, nhưng bề ngoài Bạch Tiểu Mễ biểu hiện vẻ ôn nhu cầm lấy chén thuốc, sau đó đi tới bên giường.

“Nương tử, đến đây ngồi! Vi phu bị thương đã làm cho nương tử vất vả rồi!” Mỗ nam thâm tình nhìn thiếu nữ đang đến gần bên người, ánh mắt ôn nhu kia tựa hồ có thể nhỏ giọt.

Nếu mỗ nam không biểu hiện như vậy, cũng sẽ không làm Bạch Tiểu Mễ hiểu lầm là hai người lúc trước đã có nhận thức.

Lúc này thì Bạch Tiểu Mễ thật sự không biết nhưng đợi đến khi nàng biết nguyên nhân khiến nàng đến nơi này thì vẫn không thể hiểu được tư tưởng của mỗ nam kia.

“Ta không vất vả!” Bạch Tiểu Mễ cắn răng nói.

“Nương tử, nàng thật tốt!” Mỗ nam cười vui vẻ, nhưng nhìn bộ dáng lúc này trông thật kinh khủng.

Bạch Tiểu Mễ nhìn thấy nụ cười quỷ dị như vậy, thân thể bỗng run lên làm cho chén thuốc trên tay cũng lay động thiếu chút nữa thuốc đã bị đổ ra ngoài.

“Uống thuốc!” Bạch Tiểu Mễ nghiêm trang, cầm chén thuốc đưa tới bên môi không thấy rõ của mỗ nam.

Mỗ nam nhìn chén thuốc, nếu cứ uống như vậy thì sẽ rất nhanh hết, tâm tư mỗ nam chuyển động, lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Mễ, sau đó nhìn cái thìa trong chén thuốc, ý tứ rõ ràng là muốn nàng đút cho hắn.

Bạch Tiểu Mễ trong nháy mắt, giả vờ không phát hiện “Uống nhanh đi!”

“Nương tử!” Mỗ nam vẫn tiếp tục nhìn.

“Ngươi không muốn uống sao? Không uống ta đem chén thuốc đi đấy!” Bạch Tiểu Mễ không thỏa hiệp, làm bộ muốn xoay người rời đi.

“Uống!” Mỗ nam không có biện pháp đành chịu bại trận, ai bảo hắn thích nương tử chứ!

Bạch Tiểu Mễ nhịn không được trợn trừng mắt, nhưng vẫn một lần nữa đưa bát tới bên cạnh mỗ nam.

Mỗ nam ngoan ngoãn đem chén thuốc uống hết.

“Nương tử, nàng tên là gì?” Mỗ nam nhìn Bạch Tiểu Mễ nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi không biết?” Bạch Tiểu Mễ có chút kinh ngạc nhìn về phía mỗ nam trên giường, hắn thế mà lại không biết tên của nàng, như vậy hai người trước đây đã không hề biết nhau.

Suy đoán lúc trước của mình là sai hoàn toàn rồi a!

“Ừ!” Không chỉ là tên! Nhìn nương tử phía trước như nhắc nhở hắn rằng hắn căn bản không biết nương tử nhà mình sống ở nơi nào? Hắn bị thương nặng, ngực lại có máu tụ, thời gian sống không biết bao lâu, làm gì còn có tâm tư thành thân.

Nếu Lão Nhị không nghe theo lời nói của vị hòa thượng kia, hiện tại hắn chẳng có nương tử tốt như vậy.

“Chúng ta quen biết nhau thế nào?” Bạch Tiểu Mễ lập tức cảm giác được chỗ này không thích hợp, khi thành thân ở cổ đại đôi bên không biết mặt nhau thực bình thường, nhưng không biết tên lại có chút khác thường.

“Cái này…, là do bọn Nhị đệ mang nàng về đây!” Mỗ nam ngượng ngùng nói, lo lắng nương tử sẽ tức giận.

Nhưng mà bây giờ mỗ nam cảm giác thật kỳ quái, nương tử trừ bỏ lần đầu cùng lần thứ hai gặp mặt đều đá hắn một cước ra, thì tất cả mọi cái đều rất bình thường tốt đẹp, điều này không phải nữ tử bình thường nào đều làm được.

Ngược lại cũng vì nương tử đặc biệt như thế, hắn mới có thể thích nàng.

Bạch Tiểu Mễ nhíu mày, xem ra chuyện thành thân này có chút kỳ lạ! Bạch Tiểu Mễ nhìn thoáng qua hai tay mình, trắng nõn, xanh tươi như ngọc, hai tay này không giống như người có xuất thân ở gia đình cực khổ.

“Chẳng lẽ ngươi không có ý kiến gì?” Một đại nam nhân muốn thành thân, thế nhưng lại nghe huynh đệ nhà mình, người không có chủ kiến như vậy nàng cũng không thích.

“Nhị đệ bọn họ là vì muốn tốt cho ta!” Lúc trước bọn họ cho rằng hắn sắp chết, mà kỳ thật hắn cũng nghĩ như vậy, bọn Nhị đệ cũng chỉ vì muốn đem ngựa chết chữa cho thành ngựa sống mà thôi.

Nhưng không nghĩ lần này bọn Nhị đệ cướp được nương tử mà hắn vừa nhìn thấy liền thích, hơn nữa nương tử quả thật đúng là phúc tinh của hắn, chỉ vô tình đá hắn một cước mà hắn đã được cứu sống.

“Không có chủ kiến!” Bạch Tiểu Mễ khinh bỉ nhìn mỗ nam.

“Nhưng là vi phu cảm thấy được nương tử tốt lắm a!” Mỗ nam nói xong liếc mắt nhìn lén thiếu nữ một cái, sau đó đỏ mặt cúi đầu, đương nhiên cái mặt đỏ này Bạch Tiểu Mễ thể nhìn ra, bởi vì đại bộ phận khuôn mặt đều bị râu quai nón che lấp hết đi rồi.

“Ngươi tên là gì?” Bạch Tiểu Mễ đến cái bàn bên cạnh giường ngồi xuống hỏi.

“Lý Mặc Nhiên, nương tử cũng có thể gọi vi phu là Mặc Nhiên, hoặc có thể gọi cả họ tên cũng được!” Đương nhiên mỗ nam thích nương tử gọi hắn là tướng công hơn, hắn rất thích nương tử gọi hắn như vậy.

Bạch Tiểu Mễ có chút ngạc nhiên nhìn về phía mỗ nam, nàng thật không ngờ một người lớn lên giống “gấu” này lại có được một cái tên dễ nghe như vậy, cái tên này dùng trên người hắn quả thực không được hòa hợp cho lắm!

Bạch Tiểu Mễ vốn cho rằng, người như vậy hẳn tên là Đại Bảo, Thổ Đản, Nhị Cẩu hoặc gọi là Đại thành gì gì đó kia, nhưng lại không ngờ hắn có một cái tên tình thơ ý họa như vậy.

“Vậy nương tử tên gọi là gì?” Mỗ nam tất nhiên không biết là Bạch Tiểu Mễ đánh giá cao tên hắn như vậy, lại càng không biết Bạch Tiểu Mễ nghĩ là hắn hoàn toàn không xứng với tên mình, hiện tại hắn muốn biết tên nương tử nhà mình và nghĩ tên của nàng chắc sẽ vô cùng dễ nghe.

“Ta gọi Bạch Tiểu Mễ!” Bạch Tiểu Mễ không tình nguyện nói tên mình ra, tên nàng là do cha mẹ đặt, nàng không có biện pháp thay đổi, nhắc tới cái tên Bạch Tiểu Mễ vô cùng bực tức, nếu so sánh với tên Lý Mặc Nhiên, thì thấy tên của bản thân nghe thật là dở hơi.

Nhắc đến tên mình, Bạch Tiểu Mễ không thể không nhắc đến người cha vô tư của mình.

Nói về cha của Bạch Tiểu Mễ, kỳ thật ông là một phần tử trí thức, nhưng lại không phải phần tử trí thức bình thường, đôi khi Bạch Tiểu Mễ có chút không rõ, hai tính cách “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược” của cha mẹ mình như thế nào lại có thể kết hợp được với nhau, thậm chí là rất hạnh phúc trong suốt thời gian chung sống.

Mãi đến tận khi xuyên không rồi mà Bạch Tiểu Mễ vẫn không hiểu được vấn đề này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương