Độc Sủng - Chỉ Yêu Mình Em
-
Chương 35
******
Trong căn biệt thự ở ngoại ô, một bầu không khí lạnh lẽo, tối tăm đến đáng sợ bao trùm cả căn biệt thự. Mấy hàng người đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Từ người hầu, vệ sĩ, thuộc hạ đều chung một cảm giác đó là sợ hãi. Họ sợ hãi người đàn ông đang đứng nghênh ngang trên cao kia, bằng một uy lực nào đó khiến người ta không thể không khuất phục.
Simon một thân âu phục đen, càng tăng thêm vẻ quyền uy và băng lãnh thường ngày của hắn. Gương mặt đẹp như tượng tạc lại ẩn chứa sự nguy hiểm đến đáng sợ. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét một dòng người dưới chân mình. Chất giọng lạnh đến đóng băng như tula địa ngục vang lên "Chuyện là sao?"
- Thiếu chủ! Là sai sót của chúng tôi! Mong ngài xử phạt! - Tất cả đồng thanh trả lời
- Ta cần...một câu trả lời! - Simon cầm một khẩu súng ngắn bên cạnh lên, bắn một phát súng lên trời "Pằng" khiến ai cũng phải run sợ.
- Dạ thưa, theo như tôi suy đoán thì có lẽ tiểu thư đã nghe được thông tin xe chở hàng sẽ đến lúc 2h và nhân cơ hội đấy mà bỏ trốn! - Một người can đảm đứng lên nói
- Tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa khi có người phát hiện ra cô ấy mất tích thì có thể tiểu thư đã nhân lúc đấy mà lên xe chở hàng ạ!
- Chuyện có đúng như bọn họ nói không? - Anh quay sang trợ lý của mình, lạnh lùng hỏi
- Dạ thưa, đúng là như vậy ạ! Tôi có tra được chiếc xe chở hàng bị tai nạn trên đường cách đây 20km, đâm vào một thân cây và hai người trên đó đều có dấu vết bị chích điện.
- Địa điểm thì sao?
- Tôi điều tra được chiếc xe taxi đã chở cô ấy đi, điểm đến là... - Nói đến đây người trợ lý dừng lại
- Hửm? - Simon nhướn mày
- Biệt thự của Lãnh gia!
Simon gương mặt không có chút gì là ngạc nhiên, hắn đã đoán trước được điều này nhưng trong lòng vẫn luôn mong là không phải. Vì vậy hắn cần một đáp án chính xác nhất! Như hắn đã nói, một câu trả lời không như mong muốn.
Hy Hy, cả khi tôi đã nói như thế! Cho em thấy cả những bằng chứng chứng minh những điều tôi nói là sự thật! Em vẫn không tin tôi sao? Hy Hy...em mất đi trí nhớ và thay đổi nhiều thật đấy! Đến nỗi tôi không thể nhận ra nhưng vẫn may là tính cách bướng bỉnh và quật cường của em...vẫn vậy!
- Cho người bảo vệ kho hàng, 3 ngày nữa chuyển nhượng đến Ý - Simon trầm ngâm một hồi rồi nói - Sáng mai, điều người đến Lãnh gia, đưa người về!
- Vâng thưa thiếu chủ! - Người trợ lý cúi người tuân mệnh
Simon liếc một đám người bên dưới, đôi môi mỏng lạnh lẽo mở ra "Đem những người có liên quan vào Ngục Đêm!" câu nói như một án tử hình với họ vậy. Simon lạnh lùng rời đi, trong lòng thầm toan tính. Lần này tôi mà bắt được em thì em còn lâu mới có thể rời khỏi tôi.
Trong căn biệt thự ở ngoại ô, một bầu không khí lạnh lẽo, tối tăm đến đáng sợ bao trùm cả căn biệt thự. Mấy hàng người đồng loạt quỳ rạp xuống đất. Từ người hầu, vệ sĩ, thuộc hạ đều chung một cảm giác đó là sợ hãi. Họ sợ hãi người đàn ông đang đứng nghênh ngang trên cao kia, bằng một uy lực nào đó khiến người ta không thể không khuất phục.
Simon một thân âu phục đen, càng tăng thêm vẻ quyền uy và băng lãnh thường ngày của hắn. Gương mặt đẹp như tượng tạc lại ẩn chứa sự nguy hiểm đến đáng sợ. Ánh mắt sắc lạnh của hắn quét một dòng người dưới chân mình. Chất giọng lạnh đến đóng băng như tula địa ngục vang lên "Chuyện là sao?"
- Thiếu chủ! Là sai sót của chúng tôi! Mong ngài xử phạt! - Tất cả đồng thanh trả lời
- Ta cần...một câu trả lời! - Simon cầm một khẩu súng ngắn bên cạnh lên, bắn một phát súng lên trời "Pằng" khiến ai cũng phải run sợ.
- Dạ thưa, theo như tôi suy đoán thì có lẽ tiểu thư đã nghe được thông tin xe chở hàng sẽ đến lúc 2h và nhân cơ hội đấy mà bỏ trốn! - Một người can đảm đứng lên nói
- Tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa khi có người phát hiện ra cô ấy mất tích thì có thể tiểu thư đã nhân lúc đấy mà lên xe chở hàng ạ!
- Chuyện có đúng như bọn họ nói không? - Anh quay sang trợ lý của mình, lạnh lùng hỏi
- Dạ thưa, đúng là như vậy ạ! Tôi có tra được chiếc xe chở hàng bị tai nạn trên đường cách đây 20km, đâm vào một thân cây và hai người trên đó đều có dấu vết bị chích điện.
- Địa điểm thì sao?
- Tôi điều tra được chiếc xe taxi đã chở cô ấy đi, điểm đến là... - Nói đến đây người trợ lý dừng lại
- Hửm? - Simon nhướn mày
- Biệt thự của Lãnh gia!
Simon gương mặt không có chút gì là ngạc nhiên, hắn đã đoán trước được điều này nhưng trong lòng vẫn luôn mong là không phải. Vì vậy hắn cần một đáp án chính xác nhất! Như hắn đã nói, một câu trả lời không như mong muốn.
Hy Hy, cả khi tôi đã nói như thế! Cho em thấy cả những bằng chứng chứng minh những điều tôi nói là sự thật! Em vẫn không tin tôi sao? Hy Hy...em mất đi trí nhớ và thay đổi nhiều thật đấy! Đến nỗi tôi không thể nhận ra nhưng vẫn may là tính cách bướng bỉnh và quật cường của em...vẫn vậy!
- Cho người bảo vệ kho hàng, 3 ngày nữa chuyển nhượng đến Ý - Simon trầm ngâm một hồi rồi nói - Sáng mai, điều người đến Lãnh gia, đưa người về!
- Vâng thưa thiếu chủ! - Người trợ lý cúi người tuân mệnh
Simon liếc một đám người bên dưới, đôi môi mỏng lạnh lẽo mở ra "Đem những người có liên quan vào Ngục Đêm!" câu nói như một án tử hình với họ vậy. Simon lạnh lùng rời đi, trong lòng thầm toan tính. Lần này tôi mà bắt được em thì em còn lâu mới có thể rời khỏi tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook