Độc Sủng Ái Phi
Chương 27

Sáng sớm, khi những chú chim cất tiếng hót đầu tiên của buổi sớm mai, báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu. Tuệ Tâm mơ màng mở mắt. Trước mắt nàng là một gương mặt đã trở nên quá đỗi thân thuộc. Hai mắt hắn nhắm lại, rèm mi dày cong cong, đôi lông mày rậm giãn ra mang theo vẻ yên bình. Sau cuộc hoan ái đêm qua, cả hai người đều chưa mặc lại y phục. Bởi vậy nên cơ thể trần trụi của nàng lúc này hoàn toàn áp sát vào người hắn. Nhiệt độ cơ thể của hắn như đang truyền sang nàng, khiến người nàng dần nóng ran, hai má cũng trở nên ửng đỏ. Cánh tay rắn chắc mạnh mẽ của hắn đang đặt trên eo nàng, thể hiện quyền chiếm hữu bá đạo. Cơ thể hắn, quả thực rất cường tráng, vô cùng quyến rũ. Nàng tủm tỉm cười, nhân lúc hắn còn chưa tỉnh dậy, im lặng ngắm gương mặt của hắn. Tuy rằng ngũ quan của hắn có chút khó coi, nhưng nhìn lâu cũng cảm thấy thuận mắt. Tuy rằng gương mặt hắn luôn nghiêm nghị, cau có, nhưng lại khiến cho nàng thấy được sự mạnh mẽ và kiên định của hắn. Mỗi khi ở cạnh hắn, nàng luôn có cảm giác an toàn, không sợ hãi bất cứ điều gì. Ừm…hắn thấy nàng xấu xí, nàng cũng thấy hắn khó coi, hai người họ xem ra đúng là một đôi trời định. Nàng chăm chú ngắm nhìn hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Cho đến khi cảm giác được bàn tay ai đó đặt ở eo mình hơi dùng sức, nàng mới ngượng ngùng cụp mắt. Hứa Hằng mắt vẫn không mở, lãnh đạm lên tiếng.

“Nhìn đủ chưa?”

Tuệ Tâm hơi sửng sốt, sau đó mặt dày trả lời.

“Thần thiếp cảm thấy vẫn chưa đủ.”

Hứa Hằng mở mắt nhìn nàng. Nụ cười đang nở rộ trên môi nàng thoáng vụt tắt. Trong đôi mắt hắn, là sự lạnh lẽo, cũng là sự xa cách. Ánh mắt ấy khiến nàng rùng mình ớn lạnh. Nàng không hiểu, tại sao đột nhiên hắn lại dùng ánh mắt này để nhìn nàng?

Hứa Hằng lên tiếng, giọng hơi khàn.

“Trẫm tự hỏi, tại sao lại yêu nàng? Cũng tự hỏi trẫm yêu nàng nhiều đến mức nào mà vẫn cam tâm tình nguyện dù biết rõ bản thân mình đang bị lừa?”

Tuệ Tâm sửng sốt nhìn hắn, toàn thân bỗng chốc lạnh toát.

Hứa Hằng nhìn gương mặt thất thần của nàng, trong lòng tự giễu chính mình. Hắn yêu nàng từ bao giờ, vì lí do gì? Chính hắn cũng không thể tự trả lời được. Là ngay từ lần đầu tiên gặp nàng? Là khi thấy nàng tìm đủ mọi cách tránh né thân cận cùng hắn trong khi những người khác vẫn luôn ham muốn hắn? Là lúc nàng kiên nhẫn đứng chờ hắn suốt hai canh giờ, vì hắn mà múa dưới cơn mưa. Là vì những điệu múa mềm mại uyển chuyển của nàng. Là những khi nhìn nàng nhõng nhẽo một cách ấu trĩ. Hay chính là vào thời khắc nàng lao tới chắn thay cho hắn một mũi tên? Tình yêu của hắn lúc này, không phải là một tình yêu khắc cốt ghi tâm, cũng không phải một tình yêu khiến hắn có thể đau thấu tận tâm can. Tình cảm của hắn dành cho nàng, đạm mạc như nước, nhẹ tựa phù vân. Vì nàng mà trở nên vui vẻ, vì nàng mà khó chịu trong lòng, lại vì nàng mà thay đổi từng chút, từng chút một. Hắn tự cảm thấy mình đối xử với nàng không bạc, vậy mà lần trước nàng phủ nhận tình cảm của hắn, lần này lại muốn lợi dụng hắn.

Hứa Hằng rời giường, tự mặc lại y phục. Nhìn cũng không muốn nhìn nàng nữa.

Mắt thấy Hứa Hằng đã muốn rời đi, Tuệ Tâm quên mất rằng mình còn chưa mặc lại y phục, hốt hoảng nhảy xuống giường, lao đến ôm hắn từ đằng sau.

Cảm nhận được thân hình nóng bỏng mềm mại ôm lấy mình, Hứa Hằng cau mày nói.

“Buông ra.”

Tuệ Tâm bướng bỉnh vùi đầu vào hõm lưng hắn, nghẹn ngào nói.

“Thần thiếp không buông.”

Giọng Hứa Hằng đanh lạnh, mang theo áp lực tức giận rất lớn.

“Trẫm nói ngươi buông!”

“Thần thiếp tuyệt đối không buông.” Tuệ Tâm bật khóc. “Nếu lúc này thần thiếp buông tay, người nhất định sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa, cũng sẽ hiểu lầm thần thiếp cả đời. Thần thiếp không muốn.”

Thân mình Hứa Hằng cứng đờ trong giây lát, giọng nói rốt cuộc cũng mềm mỏng đi nhiều. Vừa giống như là tức giận, lại như thể bất đắc dĩ.

“Mau buông tay, trẫm còn phải lên triều.”

Tuệ Tâm cứ như miếng cao da chó, sống chết cũng không chịu buông tay. Nàng cứ thế vùi gương mặt nhỏ nhắn của mình vào lưng hắn mà khóc.

Hứa Hằng đưa tay lên gỡ tay nàng, nhưng nàng càng bám chặt hơn, gỡ thế nào cũng không được. Mà nếu mạnh tay thì hắn lại sợ làm đau nàng. Rốt cuộc, hắn vẫn là không đành lòng.

Hứa Hằng buông thõng tay xuống, thở dài.

“Rốt cuộc thì nàng muốn gì?”

Tuệ Tâm nức nở nói, hai hàng nước mắt vẫn lăn dài.

“Thiếp thừa nhận, chuyện ngày hôm qua là do thiếp cố tình dàn xếp. Thiếp thừa nhận muốn nhận lại sự sủng ái của người để tư lợi. Nhưng thần thiếp có thể thề, những gì thần thiếp nói đêm qua, hoàn toàn không phải dối trá.”

Nàng đã từng muốn trốn tránh tình cảm của hắn, đã từng hoài nghi hắn. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng đương nhiên có thể nhận ra sự quan tâm đặc biệt của hắn dành cho nàng. Nhưng nàng lại không dám tin. Nếu nàng là một bậc mỹ nhân quốc sắc thiên hương thì dù bên cạnh hắn có nhiều nữ nhân xinh đẹp mỹ miều đến đâu cũng không khiến nàng nao núng. Nhưng nàng trong mắt mọi người lại chỉ là một nữ nhân xấu xí thô lỗ. Còn hắn lại là người mang thân phận không tầm thường, chỉ cần hắn lên tiếng, muốn bao nhiêu nữ nhân mà không có? Trước giờ trong lịch sử, nào có mấy vị vua nào không có hậu cung, cả đời chỉ thủy chung yêu một người đâu cơ chứ? Đến khi nhìn thấy vẻ tức giận của hắn ngày hôm đó, nàng mới cảm nhận được rõ ràng rằng tình cảm hắn dành cho nàng là chân thật và hắn đã dành cho nàng một sự quan tâm chân thành. Nàng biết, trong lòng hắn có nàng. Bởi thế nên nàng mới muốn có lại sự sủng ái của hắn, muốn hắn lại tiếp tục quan tâm và yêu thương mình như xưa. Khi nghĩ tới việc làm thế nào để có được sự sủng ái của hắn, nàng cũng đã tự khinh bỉ chính bản thân mình. Ngày xưa, chính nàng là người đã nói rằng không muốn dựa vào sự sủng ái của hắn để có được địa vị. Chính nàng đã nói rằng không muốn cất công tìm cách để hắn chú ý tới mình. Nhưng rốt cuộc, nàng vẫn đi ngược lại lời nói của mình năm xưa. Những gì nàng đã nói, bảy phần thật lòng, ba phần dối trá, nhưng nàng vẫn không thể nào phủ nhận được rằng nàng đang tính kế trên tình cảm của hắn.

Nàng không nghĩ tới, hắn lại có thể đoán được…

“Bài hát hôm qua và cả những gì thiếp nói, tất cả đều là những lời thật lòng của thiếp. Thiếp không dám khẳng định tình cảm thần thiếp dành cho người là tình yêu. Nhưng người thật sự rất quan trọng đối với thiếp. Ngày ấy, khi thiếp nhìn thấy mũi tên đó bay về phía người, nghĩ đến việc người có thể sẽ phải chết, thần thiếp cảm thấy rất hoảng sợ. Những đêm khi nghe cung nhân thông báo rằng người sẽ ngủ lại cung của những phi tần khác, cả lúc nhìn thấy ánh mắt vừa nãy của người, đều khiến thần thiếp cảm thấy rất đau lòng. Nhưng thần thiếp cũng không thể biết được rằng, chính thần thiếp cũng đang khiến người tổn thương. Hoàng thượng, người có thể giận thần thiếp, nhưng đừng bỏ mặc thần thiếp. Cũng đừng lạnh lùng với thần thiếp, thiếp sẽ cảm thấy đau lòng.”

Hứa Hằng nghe được những lời này, liền cảm thấy mềm lòng. Trong lòng hắn có chút ngọt ngào, dịu giọng nói.

“Được rồi, mau buông trẫm ra đi. Ướt hết long bào của trẫm rồi.” Hắn ngừng lại một chút rồi trầm giọng cằn nhằn, vẻ như ghét bỏ. “Bẩn chết đi được!”

Tuệ Tâm ngẩng đầu, biết rõ hắn không nhìn thấy mình nhưng vẫn bất mãn lườm hắn một cái. Thật là…lúc này rồi mà còn lo nàng làm bẩn áo hắn.

Tuệ Tâm buông lỏng cánh tay, Hứa Hằng xoay người lại, vốn định nói cái gì đó nhưng lại há miệng á khẩu. Đôi lông mày của hắn nhíu chặt lại, trên mặt nổi lên mấy vệt đỏ khả nghi. Nàng lúc này, không mặc bất cứ thứ gì trên người.

Mà buổi sáng sớm, lại là lúc dục vọng của nam nhân ở mức sung mãn nhất. Tấm thân nuột nà, trắng tựa bạch ngọc. Những đường cong tuyệt mỹ hiển hiện rõ dẫn tâm trí hắn đến với những suy nghĩ mờ ám. Nơi đồi núi nhấp nhô gợi cảm, cả vùng đất bí hiểm quyến rũ kia, nhiều lần khiến hắn thần hồn điên đảo, đưa hắn đến vùng cực lạc của khoái cảm. Đối mặt với cảnh tượng này, bất cứ nam nhân nào cũng khó mà có thể kiềm chế được. Huống hồ, đấy lại là người mà hắn yêu. Hứa Hằng khụ khụ ho khan hai tiếng, trầm giọng nói với vẻ không thoải mái.

“Mau mặc y phục vào.”

Tuệ Tâm ngơ ngác nhìn xuống. Sau đó…hóa đá.

Nàng sinh ra ở thởi hiện đại, vốn được tiếp nhận những tư tưởng tiến bộ. Nhưng suy cho cùng, nàng vẫn chỉ là một nữ nhân. Giữa ban ngày ban mặt, nàng khỏa thân hoàn toàn, đứng trước mặt một nam nhân. Dù rằng người đó chính là phu quân của nàng, từng cùng nàng là chuyện thân mật, không chỗ nào trên cơ thể nàng là chưa từng nhìn qua thì cũng khiến nàng xấu hổ muốn chết. Nàng theo phản xạ bản năng, đưa hai tay lên che ngực, sau đó lại phát hiện ra chỉ che ngực thôi thì không đủ. Nàng hốt hoảng kinh hô lên một tiếng, vội lăn lên giường, dùng chăn che kín người.

Gương mặt nàng nóng rực, đỏ bừng, đôi mắt hãy còn ướt nước, hoe đỏ, giống như một chú thỏ con đang run rẩy trốn trong chăn. Hứa Hằng nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy vô cùng khôi hài, không kìm được bật lên tiếng cười vui vẻ.

Tuệ Tâm càng thêm ngượng ngùng, trốn trong chăn, ấm ức bĩu môi. Nếu không phải tại hắn, nàng sẽ gấp gáp đến độ quên cả mặc y phục sao? Thôi quên đi, hắn là Hoàng đế, hắn muốn cười thì cười. Nàng nhịn.

Hứa Hằng được một tràng cười sảng khoái, tâm tình trở nên rất tốt. Hắn nhìn nàng, dịu dàng nói.

“Nếu nàng mệt thì hãy cứ ngủ thêm chút nữa đi. Buổi chiều trẫm sẽ tới thăm nàng.”

Tuệ Tâm gật đầu, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô hạn. Mỗi lần hắn ngủ lại chỗ nàng, buổi sáng trước khi rời đi đều sẽ dặn nàng ngủ thêm một chút. Nam nhân này, cho đến giờ cũng chưa từng quên rằng nàng là một kẻ rất ham ngủ. Đợi tới khi Hứa Hằng rời đi, Tuệ Tâm vô cùng thoải mái nằm xuống, ngủ một giấc thật ngon. Ngay cả khi ngủ say, trên môi cũng thấp thoáng ý cười.

Việc Tuệ Tâm được xóa bỏ lệnh cấm túc trước thời hạn, lại có thể nhận được sự sủng ái của Hứa Hằng như trước khiến cho hậu cung một lần nữa dậy sóng. Những kẻ ghét nàng thì lại càm thêm phần căm hận. Những người yêu mến nàng đều tỏ ra vui mừng hoan hỉ. Những phi tần không được sủng hoặc họa hoằn lắm mới được diện thánh thì lại càng thêm ghen tị với nàng, cũng vô cùng chúa xót cho chính bản thân. Cảm thấy việc được Hoàng thượng để mắt tới ngày càng xa vời, họ không nén nổi nỗi thất vọng cùng đau lòng. Những kẻ không liên quan như đám cung nữ và thái giám thì lại có thêm chuyện mới để bàn luận. Ai cũng nói rằng nàng đúng là hồ ly tinh, giỏi quyến rũ nam nhân. Là người quỷ kế đa đoan, dùng yêu thuật dụ hoặc tâm trí Hoàng thượng. Nhưng phản ứng cũng như những lời đồn đại của những người khác cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Tuệ Tâm. Bởi lúc này, nàng cùng Hứa Hằng đang ngập tràn trong men say tình ái, hạnh phúc vô hạn.

Hứa Hằng bình thường nghiêm nghị là vậy, khi ở cùng nàng lại vô cùng dịu dàng, yêu chiều.

Từ sau ngày hôm đó, ngày nào cũng vậy, cứ hễ thiết triều xong, hắn sẽ lại cố gắng phê duyệt tấu chương bằng tốc độ nhanh nhất. Sau đó tới Thanh Y các tìm nàng, cùng nàng dùng bữa, ngắm nàng ca múa, nghe nàng đàn. Đêm đến, sẽ cùng nàng ở trên giường, nghiêm túc thực hiện công việc chế tạo người.

Nàng tuy chìm đắm trong hạnh phúc, nhưng cũng vẫn không quên lo lắng cho hắn. Buổi tối khi cùng hắn dùng bữa, nàng nói với hắn rằng đừng nên làm việc quá sức, thỉnh thoảng cũng phải nghỉ ngơi, còn dặn hắn nên ăn nhiều đồ ăn bổ dưỡng để bồi bổ cơ thể. Hắn nghe xong, gật đầu, lập tức cho gọi người thu dọn bàn ăn, không nói hai lời liền kéo nàng đến bên giường, biến nàng thành món ăn khuya.

Hừm, trước giờ nàng vẫn luôn cảm thấy hắn là một vị hoàng đế đạo mạo thanh cao, sao càng ngày càng giống một tên hôn quân ham mê sắc dục rồi?

Có một ngày, Hứa Hằng nằm trên tràng kỉ đọc sách, Tuệ Tâm nằm gối đầu trên bụng hắn, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói hậu cung ba năm tuyển tú một lần. Từ khi thiếp vào cung đến nay, tính ra cũng đã sắp tới hạn định rồi.”

Hứa Hằng khẽ ừm một tiếng, điềm nhiên lật sách sang trang khác, tiếp tục đọc.

Nhìn thấy vẻ thản nhiên như vậy của hắn, nàng đột nhiên cảm thấy hàm răng của mình thật ngứa ngáy, rất muốn cắn người.

Còn đang ôm một bụng buồn bực, nàng đã nghe tiếng hắn cười khẽ.

“Trẫm đã cho hủy kì tuyển tú năm nay rồi.”

Tuệ Tâm nghe vậy, vui như mở cờ trong bụng nhưng vẫn giả bộ ngạc nhiên nói.

“Như vậy sao được chứ? Hậu cung càng nhiều người thì càng thêm phúc. Có thêm người sinh thêm nam tử nối dõi cho Hoàng thượng chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Huống hồ đã gần ba năm rồi, vẫn chưa có phi tử nào mang long chủng. Hoàng thượng không vội, nhưng con dân Hiên Viên quốc ắt hẳn đã sốt ruột lắm rồi.”

Hứa Hằng mỉm cười, nhéo nhéo cái mũi của nàng, yêu chiều nói.

“Vậy nàng sớm sinh cho trẫm là được rồi.”

Tuệ Tâm híp mắt, trong lòng vô cùng vui vẻ, miệng nở một nụ cười rạng rỡ. Nàng suy nghĩ một chút, vui vẻ hỏi.

“Vậy người nghĩ thử xem, nên sinh hoàng tử hay sinh công chúa thì tốt? Hẳn là sinh hoàng tử thì tốt hơn đúng không?”

Hứa Hằng nghịch lọn tóc của nàng, dịu dàng đáp.

“Trẫm không thể không có nam tử để nối ngôi, nhưng trẫm rất muốn có một công chúa…” Hứa Hằng dừng lại một chút, nhìn nàng, trong giọng nói mang theo ý cười. “…dễ thương, hoạt bát, đáng yêu. Còn phải thật xinh đẹp, tuyệt đối không thể xấu xí giống nàng.”

Tuệ Tâm bất mãn lườm hắn, không khách khí đưa tay ra cấu hắn một cái. Hừ, nam nhân này, rõ ràng chết mê chết mệt nàng vậy mà vẫn còn dám chê nàng xấu. Muốn xinh đẹp, chẳng phải dễ lắm sao? Chỉ cần béo lên là được rồi.

Hứa Hằng thấy dáng vẻ hung hăng của nàng, bật cười, nhéo mũi nàng.

“Nàng đúng là được sủng ái sinh hư. Ngày ấy giống như một con mèo nhỏ run rẩy trước trẫm, giờ thì to gan rồi, dám tỏ thái độ này cho trẫm xem.”

Tuệ Tâm vô cùng kiêu căng vênh mặt lên, cười tự mãn.

“Nếu không phải vì người sủng ái thiếp, thiếp sẽ dám to gan như vậy sao?”

Hứa Hằng cười cười, nhỏm người dậy, ôm trọn nàng vào lòng. Bàn tay hắn siết chặt eo nàng, cằm tựa lên vai nàng, khẽ thì thầm.

“Tâm nhi, mau chóng sinh một hài tử cho trẫm.”

Tuệ Tâm gật gật đầu, cười hạnh phúc. Nàng sẽ sinh cho hắn một công chúa đáng yêu, một hoàng tử dũng mãnh. Nàng sẽ cùng hắn nắm tay nhau, từng ngày nhìn ngắm hài tử lớn lên. Lúc này, nàng quên mất, trong hậu cung, không chỉ mình nàng có thể sinh con cho hắn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương