Độc Quyền Chiếm Hữu - Ngữ Hinh
-
C3: Hắn là ai mà em không dám nói
Cố Ngữ nhìn Hoắc Trọng Niên, rõ ràng là anh đang cố tình trêu cô mà.
"Không phải như vậy, tôi chỉ vô tình nói như thế thôi"
Cô xua tay phủ nhận đi lời nói của anh. Ở khoảng cách gần chưa đến 5 cm, Cố Ngữ có đôi chút không được tự nhiên khi đối mặt với người đàn ông này. Rõ ràng hắn không có làm gì nhưng cô lại cảm nhận rõ ràng được đây là người mà ngàn vạn lần không được đụng đến.
" Vậy là tôi xấu?"
" Anh không xấu"
Hoắc Trọng Niên đưa khuôn mặt lại gần Cố Ngữ đến mức có thể cảm nhận được cả hơi thở lẫn sự đẹp trai của người bên cạnh. Cô không dám nói điều gì quá nửa lời, ở khoảng cách gần như vậy đầu óc Cố Ngữ cứ loạn xa rối tung lên nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ bình thường. Cô cố tình dịch người sang bên một chút vì cảm thấy với khoảng cách bây giờ của hai người cũng là quá gần!!
Hoắc Trọng Niên cảm nhận được sự biến hóa nhỏ ấy, đôi lông mày bất giác khẽ nhíu lại. Nhóc con đây là cố tình tránh né anh ư?
" Cố Ngữ, em thực sự không nhớ anh là ai?"
Ách..."Đúng là như vậy, chuyện lâu rồi nên em không còn nhớ rõ"
Cố Ngữ nói xong tiếp tục quay lại bấm điện thoại, cô thực sự không muốn nhắc đến những chuyện như thế này nữa, nghĩ lại đúng là mất mặt!
...----------------...
Dạo này Thượng Hải thường có mưa nên việc đến trường cũng không được thuận tiện. Để đến được trường Cố Ngữ cũng phải mất khoảng 20 phút. Thời điểm tan trường cũng đã gần 5 giờ chiều, tuy trời không có mưa nhưng lại có chút se lạnh của gió đông đầu mùa.
" Cố Ngữ, cậu có thời gian rảnh không, tôi muốn mời cậu một bữa".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Người thiếu niên mặc đồng phục sơ mi trắng, quần tây của trường Nhất Trung, tóc tai có chút lộn xộn đi bên cạnh Cố Ngữ. Vì hôm nay cô đã giảng bài giúp Hàn Tử Hiên nên anh muốn mời một bữa cơm để tỏ thành ý của mình.
" Thật xin lỗi cậu! Tử Hiên, hôm nay tôi bận rồi. Có thể thì cuối tuần chúng ta gặp nhau"
" À ra là thế, xin lỗi đã làm phiền cậu"
Hàn Tử Hiên trong trường nổi tiếng là lập dị, thích tùy ý nhưng khi Cố Ngữ tiếp xúc cô lại cảm thấy không thực sự như lời đồn. Anh không chỉ ôn nhu và còn rất tốt bụng, vì vậy ngay từ lần đầu tiên gặp cô đã có ấn tượng rất sâu sắc về người thiếu niên này.
Hình ảnh hai người nam thanh nữ tú với nhau đã làm lóa mắt bạn học bên cạnh, nhiều người không biết chắc còn tưởng đây thực sự là một cặp. Ở chiếc xe phía xa, hình ảnh cười nói vui vẻ của Cố Ngữ và Hàn Tử Hiên đã lọt vào đôi mắt đen sâu thẳm của một người, đôi môi hắn khẽ lộ ra ý cười trào phúng sau đó chiếc xe di chuyển ra khỏi khu vực Nhất Trung.
Bố mẹ của Cố Ngữ là đều là giáo viên. Bình thường bố cô sẽ lái xe đưa cô đi học và tự bắt xe buýt trở về nhà. Vì hôm nay ở lại giảng bài cho Hàn Tử Hiên nên trễ mất chuyến xe. Lúc đang đi bộ trên đường chuẩn bị gọi cho mẹ thì một chiếc xe Maybach S680 màu đen dừng ngay bên cạnh Cố Ngữ, kính xe dần dần hạ xuống làm lộ ra gương mặt quen thuộc - là Hoắc Trọng Niên.
" Lên xe."
Cố Ngữ cau mày khó hiểu, người đàn ông này vì cái gì mà muốn cô lên xe? Vả lại mới gặp có một lần, không phải là do bố mẹ cô nhờ đấy chứ?
" Em còn đứng đấy làm gì? Anh đến Hoắc Thị ký bàn giao một số công việc, tiện đường về nhà gặp em thôi."
" À..."
Cố Ngữ nghe vậy thấy cũng hợp tình hợp lý nên mở cửa vào trong xe. Mặc dù cô đồng ý như vậy nhưng trong lòng vẫn nảy sinh cảm giác phòng bị với người đàn ông bên cạnh. Cố Ngữ đảo mắt khoang xe, hóa ra đây là cảm giác của người có tiền. Thầm nghĩ không biết thực sự gia tộc họ Hoắc giàu đến cỡ nào.
" Người vừa rồi là ai?"
Một câu nói của người đàn ông đã làm phá tan không khí im lặng. Hoắc Trọng Niên ngồi vắt chân thoải mái, tay lướt một vài tin tức ở chiếc ipad, mắt nhìn vào màn hình mà hỏi cô. Cố Ngữ liếc sang, hôm nay anh mặc một bộ âu phục màu đen, gương mặt anh tuấn không biểu tình cảm xúc trông như từ truyện bước ra.
Câu hỏi của Hoắc Trọng Niên khiến cô có chút ngạc nhiên, anh thấy được chuyện ban nãy?
" Ý anh là người nào?"
" Thằng nhóc mặc đồng phục đi cùng em"
Cố Ngữ nghĩ không ra thực sự là người đàn ông này thấy? Nhưng cho dù có thấy thì sao? Dù gì cả hai đều không tiếp xúc nhiều, vậy anh có quyền gì tra hỏi và bận tâm
" Anh không cần để ý đâu"
Đôi mắt Hoắc Trọng Niên chuyển hướng, Cố Ngữ đã quay mặt ra ngoài cửa kính từ khi nào không hay. Trong lúc cô còn đang mông lung trong suy nghĩ thì bất ngờ cảm nhận được áp lực ở phía sau, lúc Cố Ngữ quay mặt lại thì bất ngờ chạm mặt với Hoắc Trọng Niên. Không thiếu chút nữa là cả hai đã chạm trúng môi của nhau, cô chưa kịp xoay mặt trở lại thì cằm đã bị người đàn ông này giữ lấy khiến Cố Ngữ trừng mắt
" Sao vậy? Hắn là ai mà em không dám nói?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook