Độc Phi
-
Chương 94: Tặng đao
Edit: Ớt Hiểm
“Không muốn sống nữa ư?” An Cẩm Tú xém chút là khóc tiếp, nàng nhìn An Nguyên Chí, nói: “Nương đi rồi, giờ ngươi cũng muốn đi? Ngươi muốn để lại một mình ta tồn tại trên đời này ư? Vừa rồi là ai nói muốn báo thù?”
Thượng Quan Dũng chẳng biết nói gì với An Nguyên Chí, chỉ đành khuyên An Cẩm Tú một câu: “Lời Nguyên Chí chỉ là thốt ra trong lúc nóng giận, nàng đừng tin.”
Hai tay An Nguyên Chí ôm đầu, một lát sau mới nói: “Chúng ta phải báo thù như thế nào?”
An Cẩm Tú nói: “Ngươi cứ việc đi theo tỷ phu của ngươi là được, chỉ cần ngươi tốt, những chuyện còn lại ta cũng không mong đợi gì hơn.”
An Nguyên Chí muốn nói, không lẽ hắn vô dụng vậy sao? Chỉ cần tồn tại cho tốt, việc gì cũng không cần làm? Nhưng sau khi bị Viên Nghĩa ấn bả vai xuống, An Nguyên Chí đành nuốt lời đó vào lại trong lòng.
Khi An Cẩm Tú nhìn Viên Nghĩa, nàng biết ngay Viên Nghĩa tính muốn tiến cung cùng với nàng, nên bây giờ nàng nói với Viên Nghĩa: “Tốt nhất ngươi nên theo bọn họ nhập ngũ đi, ngươi võ nghệ đầy mình như vậy, vào cung cũng chẳng có đất dụng võ, còn phải trở thành nô tài ăn nói khép nép, ngươi không cần phải hi sinh vì ta như thế.”
Viên Nghĩa lắc đầu, nói: “Phu nhân chỉ mang theo một mình Tử Uyên vào cung, ta thật sự không yên tâm.”
An Nguyên Chí không đủ kiên nhẫn xen vào: “Viên Nghĩa cũng tự đồng ý rồi, tỷ tỷ còn nói nhiều làm gì? Tốt nhất chúng ta nên nghĩ xem làm cách nào để đưa hắn vào cung đi.”
An Cẩm Tú vẫn một mực lắc đầu, việc nàng cứu Viên Nghĩa và Viên Uy đúng là phát sinh từ tính toán trong lòng nàng, nhưng nàng tuyệt nhiên không muốn hại tính mạng của hai người bọn họ, hiện tại nàng cũng không định mang Tử Uyên theo, chứ đừng nói chi tới việc đưa Viên Nghĩa cùng tiến cung.
“Ngươi nói mà không chịu suy nghĩ,” An Cẩm Tú lắc đầu nhìn An Nguyên Chí, sau đó nhìn qua Thượng Quan Dũng: “Tỷ phu của ngươi là chủ gia đình, cứ để chàng định đoạt.”
Thượng Quan Dũng thì không do dự băn khoăn như An Cẩm Tú, nếu đã quyết định tranh đấu vì bản thân mình thì không nên suy nghĩ quá nhiều. Ngay trước mặt An Nguyên Chí và Viên Nghĩa, Thượng Quan Dũng thấy quá thân mật với tiểu thê tử của mình cũng không hay cho lắm, nên chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay của An Cẩm Tú, nói: “Cứ để Viên Nghĩa đi theo nàng, như vậy ta cũng yên tâm hơn.”
“Không sai, phu nhân,” Viên Nghĩa cũng vội vàng nói thêm: “Ta tiến cung, ít nhất cũng có thể giúp phu nhân không bị người khác tổn hại.”
An Cẩm Tú cắn môi, vẫn còn đang rất do dự.
“Quyết định vậy đi,” Thượng Quan Dũng định đoạt, nói tiếp: “Chuyện này An Cẩm Tú nàng phải nghe theo ta, nếu không việc tiến cung của nàng cần phải bàn bạc lại.”
An Nguyên Chí thở dài, nói: “Chúng ta đưa Viên Nghĩa tiến cung bằng cách nào? Lại còn làm cho hắn trở thành người hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ nữa? Hay cứ để Viên Nghĩa trực tiếp thành người của am ni cô trước được không?”
Viên Nghĩa nói: “Ta ở lại am ni cô sẽ khiến người khác nghi ngờ. Thị vệ chỗ này cũng sẽ không cho ta tiếp xúc với phu nhân, họ sẽ giết ta trước.”
Thượng Quan Dũng cũng lo lắng nói: “Ta không quen biết với ai trong cung hết.”
Lúc này, An Cẩm Tú thở ra một hơi, nàng vốn không muốn liên lụy tới bất cứ ai, nhưng cuối cùng lại thêm một người. Nàng hỏi Thượng Quan Dũng: “Còn về Tử Uyên? Ta muốn tìm một nhà khá giả để gả nàng ta qua đó.”
“Không được,” cả ba nam nhân có mặt ở đây đồng loạt thốt lên.
“Sau khi ngươi vào cung, những nữ nhân hầu hạ bên cạnh ngươi, biết người nào đáng tin, người nào không thể tin chứ?” An Nguyên Chí nói với An Cẩm Tú: “Tuy Tử Uyên vô dụng, nhưng dù gì cũng là người chúng ta có thể tin tưởng được.”
“Ta...”
“Tỷ tỷ tốt của ta,” An Nguyên Chí nói: “Ta biết ngươi không muốn liên lụy nha đầu Tử Uyên và Viên Nghĩa, nhưng bây giờ ngươi có thể làm Bồ Tát sao? Hiện tại, ngươi không thể bảo vệ được ai hết! Huống chi ngươi đã hỏi ý của Tử Uyên và Viên Nghĩa chưa?”
Thượng Quan Dũng nói: “Nàng dắt theo Tử Uyên và Viên Nghĩa tiến cung, việc này định như vậy đi.”
Hiếm khi Thượng Quan Dũng kiên quyết như vậy, nên An Cẩm Tú đành nghe theo, do dự tới lui, chẳng qua An Cẩm Tú chỉ hi vọng có người đưa ra quyết định thay nàng, mà người này là Thượng Quan Dũng, thì lại càng tốt.
Bốn người trong phòng, mỗi người mang một tâm sự khác nhau, trong lúc nhất thời, chẳng ai nói chuyện với ai.
An Nguyên Chí cúi đầu suy nghĩ một lát thì mở miệng nói: “Hay chúng ta tìm cách đưa ít bạc vào trong cung, nhờ người giúp đỡ chúng ta sắp xếp cho Viên Nghĩa vào cung?”
An Cẩm Tú bật cười: “Ý ngươi là chúng ta tới trước cửa cung, kéo đại một người nào đó lại rồi đưa bạc cho họ sao? Ngươi thấy làm vậy sẽ có người chịu giúp?”
An Nguyên Chí bị An Cẩm Tú nói vậy thì im bặt không nói gì thêm.
“Đi tìm phụ thân nhờ hỗ trợ,” chẳng bao lâu sau, An Cẩm Tú đã có tính toán, nàng nói với An Nguyên Chí: “Ông ta ta sẽ có cách, ngươi cứ bình tĩnh, đi nhờ phụ thân, ông ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Ta không còn quan hệ gì với An gia nữa,” nhắc tới An gia, An Nguyên Chí lại nổi giận.
“Đừng có không hiểu chuyện như vậy,” An Cẩm Tú nói: “Ngươi hận An gia thì có ích lợi gì? Nắm An gia trong lòng bàn tay mới thật sự là người bản lĩnh! Ngươi cũng đừng có xem thường cái gia đình này của ngươi, thế gia vọng tộc mấy trăm năm, căn cơ vậy ngươi còn chê ít sao?”
“Ta không cần,” An Nguyên Chí kiên cường nói: “Thứ An gia gì đó, có cho ta cũng không cần.”
“Chỉ có phụ thân mới có cách đưa Viên Nghĩa vào cung,” An Cẩm Tú nói: “An Ngũ thiếu gia ngươi có cách sao?”
An Nguyên Chí lại dậm chân, nhảy khỏi ghế tròn đứng lên hỏi An Cẩm Tú: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi không hận An gia nha!”
“Hận chứ,” An Cẩm Tú nói: “Nhưng ta chỉ là một nữ nhi đã gả đi, An gia tốt hay xấu cũng chẳng còn quan hệ gì với ta.”
An Nguyên Chí buột miệng thốt lên: “Nhưng người An gia đâu có chịu buông tha cho một nữ nhi đã xuất giá này!”
Nhìn thấy tỷ đệ hai người chuẩn bị tranh cãi, Viên Nghĩa đưa tay ấn An Nguyên Chí ngồi xuống, nói: “Thiếu gia ngươi ngồi xuống đi, đừng cãi nữa.”
An Cẩm Tú rất bực mình, nhưng nàng sợ bị Thượng Quan Dũng biết được mình đang khó chịu, nên đành cố nén lại nói với An Nguyên Chí: “An gia không phải là của An Cẩm Nhan, cũng không phải là của Tần thị, ai đang làm chủ An gia, thì An gia là của chính người đó. Bây giờ dù ta nói gì thì ngươi cũng không nghe lọt tai, sau này ngươi bình tĩnh lại hãy nghĩ kỹ những gì ta nói hôm nay.”
“Nàng không sao chứ?” Thượng Quan Dũng thấy sắc mặt của An Cẩm Tú thay đổi không ít so với lúc mới gặp thì nhỏ giọng hỏi.
“Thiếp không sao,” An Cẩm Tú nhìn Thượng Quan Dũng lắc đầu, sau đó lại quay qua An Nguyên Chí nói: “Nương đã không còn, ta chỉ còn lại một mình đệ đệ ngươi, không lẽ ta lại hại ngươi hay sao? Ngày mai tiến cung diện thánh, ngươi phải thành thành thật thật cho ta, cứ nói ngươi muốn nhập ngũ cùng với tỷ phu, vì Kỳ Thuận gìn giữ đất đai biên ải, ngoài những lời này ra, ngươi không được nói thêm bất cứ điều gì.”
An Nguyên Chí hỏi: “Ta có thể nhắc tới tỷ phu trước mặt Hoàng đế sao? Hoàng đế sẽ không tức giận sao?”
“Ngươi không biết ta vẫn còn sống,” An Cẩm Tú nhìn thẳng vào mặt An Nguyên Chí, nói: “Ngươi phải làm cho Thánh thượng tin rằng, hiện giờ ngươi chỉ còn một mình tỷ phu này là người thân để mà dựa dẫm, như vậy đối với ngươi hay tỷ phu của ngươi đều có lợi.”
“Nguyên Chí ngươi nghe theo đi,” Thượng Quan Dũng vẫn luôn không nói gì giờ mở miệng: “Ngươi đừng khiến tỷ tỷ phải lo lắng cho ngươi nữa.”
An Nguyên Chí vốn là một người tính tình ngang bướng, nhưng hắn luôn cảm thấy áy náy với Thượng Quan Dũng, vả lại cũng rất kính trọng vị tỷ phu này, thêm việc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tỷ tỷ mình thì chỉ đành gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
Bây giờ Viên Nghĩa mới nói: “Vậy là để An Thái Sư an bài cho ta vào cung sao?”
“Nhờ phụ thân ta đích thân đưa ngươi đến trước mặt Thánh Thượng,” An Cẩm Tú nói: “Chuyện này cứ để An Nguyên Chí làm, nói với phụ thân đây là ý của ta, để cho ông ta vì ta mà làm từ phụ* một lần.”
*Từ phụ: cha hiền.
An Nguyên Chí gật đầu đồng ý rồi lại nghi ngờ hỏi: “Ông ta có thể làm được từ phụ hay sao?”
“Sẽ được,” An Cẩm Tú khẳng định: “Vả lại cũng chẳng cần giấu diếm võ nghệ của Viên Nghĩa, chuyện này giấu không được, nên từ đầu cũng không cần qua mặt.”
Lúc này, ở bên ngoài vang lên hai tiếng trống canh.
Viên Nghĩa nhìn Quan Dũng và An Cẩm Tú, rồi nói với An Nguyên Chí: “Thiếu gia, chúng ta đi trước đi, để tướng quân và phu nhân nói chuyện riêng một lát.”
An Nguyên Chí đứng lên, lại nhìn chằm chằm An Cẩm Tú, nói: “Tỷ, khi nào ngươi tiến cung?”
“Mười tháng sau,” An Cẩm Tú nói: “Ngươi cứ an tâm mà nhập ngũ, không cần lo cho ta.”
“Mười tháng?” An Nguyên Chí ngơ ngác: “Sao lại là mười tháng?” Hắn hỏi An Cẩm Tú.
“Chúng ta đi thôi,” Viên Nghĩa kéo An Nguyên Chí đi. Viên Nghĩa biết vị chủ tử An Cẩm Tú này không phải là người đi bước nào tính bước đó mà không suy tính đường dài phía trước, cho nên Viên Nghĩa tuyệt đối tin tưởng, An Cẩm Tú nói mười tháng sau, thì nhất định nàng đã có sắp xếp.
“Không được,” An Nguyên Chí không chịu đi, nếu không biết rõ sự tình thì ngay cả ngủ hắn cũng không ngủ được, “Tại sao phải đợi mười tháng?” An Nguyên Chí nhìn chằm chằm vào An Cẩm Tú hỏi: “Có phải ngươi còn có mưu tính gì khác không?”
Trước mặt An Nguyên Chí, những lời liên quan tới thân thể như vậy, An Cẩm Tú không nói được.
Thượng Quan Dũng nói: “Ta về sẽ nói rõ với ngươi, tỷ tỷ ngươi cũng mệt rồi, Nguyên Chí ngươi và Viên Nghĩa trở về trước đi đã, lúc ra ngoài phải thật cẩn thận.”
An Nguyên Chí nghe Thượng Quan Dũng nói vậy, lại còn bị Viên Nghĩa dùng hết sức kéo, nên đành phải đi theo Viên Nghĩa.
An Cẩm Tú nhìn theo An Nguyên Chí cứ vậy mà rời đi, không thèm không quay đầu nhìn thì thở dài nói với Thượng Quan Dũng: “Sau này thiếp muốn gặp lại Nguyên Chí cũng thật khó khăn.”
Thượng Quan Dũng tính mở miệng an ủi thì An Nguyên Chí lại chạy lại, đứng trước mặt An Cẩm Tú, đưa cho An Cẩm Tú một cây đao nhỏ, nói: “Đây là vật ta vẫn luôn mang theo bên mình dùng để phòng thân, tỷ tỷ cầm lấy đi.”
An Cẩm Tú cầm lấy cây đao còn nhỏ hơn cả bàn tay của Thượng Quan Dũng, rồi từ từ rút đao ra khỏi vỏ đao làm bằng da trâu, một luồng sánh xanh chợt lóe lên, khí lạnh ngay lập tức phát ra từ thân đao.
“Đao này đã được uống máu, nó như một sinh mệnh vậy,” An Nguyên Chí đưa tay ấn vào viên đinh đính ở chuôi đao, bỗng nghe ‘rắc’ một tiếng, cả thân tiểu đao lập tức chui vào chuôi đao, An Nguyên Chí lại ấn nhẹ vào viên đinh khác bằng cỡ một viên trân châu, ‘rắc’ một tiếng nữa, thân đao lại từ chuôi đao bắn ra, “Tỷ tỷ phải giữ đao này thật cẩn thận, đâm một nhát vào cổ là đoạt mạng người ngay lập tức đó.”
An Cẩm Tú cầm tiểu đao, nhìn An Nguyên Chí, mấp máy miệng muốn nói gì đó, chưa kịp thốt ra lời thì An Nguyên Chí đã xoay người đưa lưng về phía mình, giọng nói bỗng nghẹn ngào: “Tỷ tỷ nhất định phải sống sót, ta cũng chỉ còn mỗi tỷ tỷ thôi.”
“Nguyên Chí,” An Cẩm Tú vươn tay ra, nhưng lại không chạm được An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí đã nhảy qua cửa sổ, bên ngoài vẫn mưa như trút, An Nguyên Chí chìm dần vào màn mưa. Ngày mưa đối với một người đau lòng rơi lệ mà nói, là một loại thời tiết rất tốt, ngửa đầu lên cho nước mưa dội vào mặt, sẽ không ai phát hiện ra An Nguyên Chí hắn đang khóc đến thương tâm.
“Đi thôi, thiếu gia,” Viên Nghĩa nhanh như chớp đưa tay kéo An Nguyên Chí vào trong bóng đêm.
Ám vệ đang ẩn náu ở chỗ bí mật cảm giác được hình như trong viện có tiếng động thì rời khỏi vị trí đi ra quan sát, nhưng chỉ thấy một khoảng sân bị mưa trút xối xả.
“Có chuyện gì?” Hàn Ước bước tới chỗ ám vệ này, hỏi.
Ám vệ trả lời: “Không có gì, vừa rồi giống có người nói chuyện ở đây.”
Hàn Ước cũng vội nhìn nhìn khoảng cân trống trơn, theo ánh đèn mờ trong viện hắt ra, ngoài Tử Uyên ngồi trên lan can dưới mái hiên, thì không có một bóng người nào khác. “Ngày mai ra phố mua thêm ít đèn đuốc,” Hàn Ước nói với tên ám vệ: “Chỗ này tối quá.”
Tên ám vệ vội đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Được rồi,” Hàn Ước bảo tên ám vệ tiếp tục ẩn náu cho tốt, rồi tự mình đi tới trước mặt Tử Uyên đang ngồi dưới mái hiên, nói: “Ngươi tính trông coi ở đây cả đêm sao?”
“Không muốn sống nữa ư?” An Cẩm Tú xém chút là khóc tiếp, nàng nhìn An Nguyên Chí, nói: “Nương đi rồi, giờ ngươi cũng muốn đi? Ngươi muốn để lại một mình ta tồn tại trên đời này ư? Vừa rồi là ai nói muốn báo thù?”
Thượng Quan Dũng chẳng biết nói gì với An Nguyên Chí, chỉ đành khuyên An Cẩm Tú một câu: “Lời Nguyên Chí chỉ là thốt ra trong lúc nóng giận, nàng đừng tin.”
Hai tay An Nguyên Chí ôm đầu, một lát sau mới nói: “Chúng ta phải báo thù như thế nào?”
An Cẩm Tú nói: “Ngươi cứ việc đi theo tỷ phu của ngươi là được, chỉ cần ngươi tốt, những chuyện còn lại ta cũng không mong đợi gì hơn.”
An Nguyên Chí muốn nói, không lẽ hắn vô dụng vậy sao? Chỉ cần tồn tại cho tốt, việc gì cũng không cần làm? Nhưng sau khi bị Viên Nghĩa ấn bả vai xuống, An Nguyên Chí đành nuốt lời đó vào lại trong lòng.
Khi An Cẩm Tú nhìn Viên Nghĩa, nàng biết ngay Viên Nghĩa tính muốn tiến cung cùng với nàng, nên bây giờ nàng nói với Viên Nghĩa: “Tốt nhất ngươi nên theo bọn họ nhập ngũ đi, ngươi võ nghệ đầy mình như vậy, vào cung cũng chẳng có đất dụng võ, còn phải trở thành nô tài ăn nói khép nép, ngươi không cần phải hi sinh vì ta như thế.”
Viên Nghĩa lắc đầu, nói: “Phu nhân chỉ mang theo một mình Tử Uyên vào cung, ta thật sự không yên tâm.”
An Nguyên Chí không đủ kiên nhẫn xen vào: “Viên Nghĩa cũng tự đồng ý rồi, tỷ tỷ còn nói nhiều làm gì? Tốt nhất chúng ta nên nghĩ xem làm cách nào để đưa hắn vào cung đi.”
An Cẩm Tú vẫn một mực lắc đầu, việc nàng cứu Viên Nghĩa và Viên Uy đúng là phát sinh từ tính toán trong lòng nàng, nhưng nàng tuyệt nhiên không muốn hại tính mạng của hai người bọn họ, hiện tại nàng cũng không định mang Tử Uyên theo, chứ đừng nói chi tới việc đưa Viên Nghĩa cùng tiến cung.
“Ngươi nói mà không chịu suy nghĩ,” An Cẩm Tú lắc đầu nhìn An Nguyên Chí, sau đó nhìn qua Thượng Quan Dũng: “Tỷ phu của ngươi là chủ gia đình, cứ để chàng định đoạt.”
Thượng Quan Dũng thì không do dự băn khoăn như An Cẩm Tú, nếu đã quyết định tranh đấu vì bản thân mình thì không nên suy nghĩ quá nhiều. Ngay trước mặt An Nguyên Chí và Viên Nghĩa, Thượng Quan Dũng thấy quá thân mật với tiểu thê tử của mình cũng không hay cho lắm, nên chỉ vỗ vỗ lên mu bàn tay của An Cẩm Tú, nói: “Cứ để Viên Nghĩa đi theo nàng, như vậy ta cũng yên tâm hơn.”
“Không sai, phu nhân,” Viên Nghĩa cũng vội vàng nói thêm: “Ta tiến cung, ít nhất cũng có thể giúp phu nhân không bị người khác tổn hại.”
An Cẩm Tú cắn môi, vẫn còn đang rất do dự.
“Quyết định vậy đi,” Thượng Quan Dũng định đoạt, nói tiếp: “Chuyện này An Cẩm Tú nàng phải nghe theo ta, nếu không việc tiến cung của nàng cần phải bàn bạc lại.”
An Nguyên Chí thở dài, nói: “Chúng ta đưa Viên Nghĩa tiến cung bằng cách nào? Lại còn làm cho hắn trở thành người hầu hạ bên cạnh tỷ tỷ nữa? Hay cứ để Viên Nghĩa trực tiếp thành người của am ni cô trước được không?”
Viên Nghĩa nói: “Ta ở lại am ni cô sẽ khiến người khác nghi ngờ. Thị vệ chỗ này cũng sẽ không cho ta tiếp xúc với phu nhân, họ sẽ giết ta trước.”
Thượng Quan Dũng cũng lo lắng nói: “Ta không quen biết với ai trong cung hết.”
Lúc này, An Cẩm Tú thở ra một hơi, nàng vốn không muốn liên lụy tới bất cứ ai, nhưng cuối cùng lại thêm một người. Nàng hỏi Thượng Quan Dũng: “Còn về Tử Uyên? Ta muốn tìm một nhà khá giả để gả nàng ta qua đó.”
“Không được,” cả ba nam nhân có mặt ở đây đồng loạt thốt lên.
“Sau khi ngươi vào cung, những nữ nhân hầu hạ bên cạnh ngươi, biết người nào đáng tin, người nào không thể tin chứ?” An Nguyên Chí nói với An Cẩm Tú: “Tuy Tử Uyên vô dụng, nhưng dù gì cũng là người chúng ta có thể tin tưởng được.”
“Ta...”
“Tỷ tỷ tốt của ta,” An Nguyên Chí nói: “Ta biết ngươi không muốn liên lụy nha đầu Tử Uyên và Viên Nghĩa, nhưng bây giờ ngươi có thể làm Bồ Tát sao? Hiện tại, ngươi không thể bảo vệ được ai hết! Huống chi ngươi đã hỏi ý của Tử Uyên và Viên Nghĩa chưa?”
Thượng Quan Dũng nói: “Nàng dắt theo Tử Uyên và Viên Nghĩa tiến cung, việc này định như vậy đi.”
Hiếm khi Thượng Quan Dũng kiên quyết như vậy, nên An Cẩm Tú đành nghe theo, do dự tới lui, chẳng qua An Cẩm Tú chỉ hi vọng có người đưa ra quyết định thay nàng, mà người này là Thượng Quan Dũng, thì lại càng tốt.
Bốn người trong phòng, mỗi người mang một tâm sự khác nhau, trong lúc nhất thời, chẳng ai nói chuyện với ai.
An Nguyên Chí cúi đầu suy nghĩ một lát thì mở miệng nói: “Hay chúng ta tìm cách đưa ít bạc vào trong cung, nhờ người giúp đỡ chúng ta sắp xếp cho Viên Nghĩa vào cung?”
An Cẩm Tú bật cười: “Ý ngươi là chúng ta tới trước cửa cung, kéo đại một người nào đó lại rồi đưa bạc cho họ sao? Ngươi thấy làm vậy sẽ có người chịu giúp?”
An Nguyên Chí bị An Cẩm Tú nói vậy thì im bặt không nói gì thêm.
“Đi tìm phụ thân nhờ hỗ trợ,” chẳng bao lâu sau, An Cẩm Tú đã có tính toán, nàng nói với An Nguyên Chí: “Ông ta ta sẽ có cách, ngươi cứ bình tĩnh, đi nhờ phụ thân, ông ta nhất định sẽ giúp ngươi.”
“Ta không còn quan hệ gì với An gia nữa,” nhắc tới An gia, An Nguyên Chí lại nổi giận.
“Đừng có không hiểu chuyện như vậy,” An Cẩm Tú nói: “Ngươi hận An gia thì có ích lợi gì? Nắm An gia trong lòng bàn tay mới thật sự là người bản lĩnh! Ngươi cũng đừng có xem thường cái gia đình này của ngươi, thế gia vọng tộc mấy trăm năm, căn cơ vậy ngươi còn chê ít sao?”
“Ta không cần,” An Nguyên Chí kiên cường nói: “Thứ An gia gì đó, có cho ta cũng không cần.”
“Chỉ có phụ thân mới có cách đưa Viên Nghĩa vào cung,” An Cẩm Tú nói: “An Ngũ thiếu gia ngươi có cách sao?”
An Nguyên Chí lại dậm chân, nhảy khỏi ghế tròn đứng lên hỏi An Cẩm Tú: “Ngươi đừng nói với ta là ngươi không hận An gia nha!”
“Hận chứ,” An Cẩm Tú nói: “Nhưng ta chỉ là một nữ nhi đã gả đi, An gia tốt hay xấu cũng chẳng còn quan hệ gì với ta.”
An Nguyên Chí buột miệng thốt lên: “Nhưng người An gia đâu có chịu buông tha cho một nữ nhi đã xuất giá này!”
Nhìn thấy tỷ đệ hai người chuẩn bị tranh cãi, Viên Nghĩa đưa tay ấn An Nguyên Chí ngồi xuống, nói: “Thiếu gia ngươi ngồi xuống đi, đừng cãi nữa.”
An Cẩm Tú rất bực mình, nhưng nàng sợ bị Thượng Quan Dũng biết được mình đang khó chịu, nên đành cố nén lại nói với An Nguyên Chí: “An gia không phải là của An Cẩm Nhan, cũng không phải là của Tần thị, ai đang làm chủ An gia, thì An gia là của chính người đó. Bây giờ dù ta nói gì thì ngươi cũng không nghe lọt tai, sau này ngươi bình tĩnh lại hãy nghĩ kỹ những gì ta nói hôm nay.”
“Nàng không sao chứ?” Thượng Quan Dũng thấy sắc mặt của An Cẩm Tú thay đổi không ít so với lúc mới gặp thì nhỏ giọng hỏi.
“Thiếp không sao,” An Cẩm Tú nhìn Thượng Quan Dũng lắc đầu, sau đó lại quay qua An Nguyên Chí nói: “Nương đã không còn, ta chỉ còn lại một mình đệ đệ ngươi, không lẽ ta lại hại ngươi hay sao? Ngày mai tiến cung diện thánh, ngươi phải thành thành thật thật cho ta, cứ nói ngươi muốn nhập ngũ cùng với tỷ phu, vì Kỳ Thuận gìn giữ đất đai biên ải, ngoài những lời này ra, ngươi không được nói thêm bất cứ điều gì.”
An Nguyên Chí hỏi: “Ta có thể nhắc tới tỷ phu trước mặt Hoàng đế sao? Hoàng đế sẽ không tức giận sao?”
“Ngươi không biết ta vẫn còn sống,” An Cẩm Tú nhìn thẳng vào mặt An Nguyên Chí, nói: “Ngươi phải làm cho Thánh thượng tin rằng, hiện giờ ngươi chỉ còn một mình tỷ phu này là người thân để mà dựa dẫm, như vậy đối với ngươi hay tỷ phu của ngươi đều có lợi.”
“Nguyên Chí ngươi nghe theo đi,” Thượng Quan Dũng vẫn luôn không nói gì giờ mở miệng: “Ngươi đừng khiến tỷ tỷ phải lo lắng cho ngươi nữa.”
An Nguyên Chí vốn là một người tính tình ngang bướng, nhưng hắn luôn cảm thấy áy náy với Thượng Quan Dũng, vả lại cũng rất kính trọng vị tỷ phu này, thêm việc nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tỷ tỷ mình thì chỉ đành gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
Bây giờ Viên Nghĩa mới nói: “Vậy là để An Thái Sư an bài cho ta vào cung sao?”
“Nhờ phụ thân ta đích thân đưa ngươi đến trước mặt Thánh Thượng,” An Cẩm Tú nói: “Chuyện này cứ để An Nguyên Chí làm, nói với phụ thân đây là ý của ta, để cho ông ta vì ta mà làm từ phụ* một lần.”
*Từ phụ: cha hiền.
An Nguyên Chí gật đầu đồng ý rồi lại nghi ngờ hỏi: “Ông ta có thể làm được từ phụ hay sao?”
“Sẽ được,” An Cẩm Tú khẳng định: “Vả lại cũng chẳng cần giấu diếm võ nghệ của Viên Nghĩa, chuyện này giấu không được, nên từ đầu cũng không cần qua mặt.”
Lúc này, ở bên ngoài vang lên hai tiếng trống canh.
Viên Nghĩa nhìn Quan Dũng và An Cẩm Tú, rồi nói với An Nguyên Chí: “Thiếu gia, chúng ta đi trước đi, để tướng quân và phu nhân nói chuyện riêng một lát.”
An Nguyên Chí đứng lên, lại nhìn chằm chằm An Cẩm Tú, nói: “Tỷ, khi nào ngươi tiến cung?”
“Mười tháng sau,” An Cẩm Tú nói: “Ngươi cứ an tâm mà nhập ngũ, không cần lo cho ta.”
“Mười tháng?” An Nguyên Chí ngơ ngác: “Sao lại là mười tháng?” Hắn hỏi An Cẩm Tú.
“Chúng ta đi thôi,” Viên Nghĩa kéo An Nguyên Chí đi. Viên Nghĩa biết vị chủ tử An Cẩm Tú này không phải là người đi bước nào tính bước đó mà không suy tính đường dài phía trước, cho nên Viên Nghĩa tuyệt đối tin tưởng, An Cẩm Tú nói mười tháng sau, thì nhất định nàng đã có sắp xếp.
“Không được,” An Nguyên Chí không chịu đi, nếu không biết rõ sự tình thì ngay cả ngủ hắn cũng không ngủ được, “Tại sao phải đợi mười tháng?” An Nguyên Chí nhìn chằm chằm vào An Cẩm Tú hỏi: “Có phải ngươi còn có mưu tính gì khác không?”
Trước mặt An Nguyên Chí, những lời liên quan tới thân thể như vậy, An Cẩm Tú không nói được.
Thượng Quan Dũng nói: “Ta về sẽ nói rõ với ngươi, tỷ tỷ ngươi cũng mệt rồi, Nguyên Chí ngươi và Viên Nghĩa trở về trước đi đã, lúc ra ngoài phải thật cẩn thận.”
An Nguyên Chí nghe Thượng Quan Dũng nói vậy, lại còn bị Viên Nghĩa dùng hết sức kéo, nên đành phải đi theo Viên Nghĩa.
An Cẩm Tú nhìn theo An Nguyên Chí cứ vậy mà rời đi, không thèm không quay đầu nhìn thì thở dài nói với Thượng Quan Dũng: “Sau này thiếp muốn gặp lại Nguyên Chí cũng thật khó khăn.”
Thượng Quan Dũng tính mở miệng an ủi thì An Nguyên Chí lại chạy lại, đứng trước mặt An Cẩm Tú, đưa cho An Cẩm Tú một cây đao nhỏ, nói: “Đây là vật ta vẫn luôn mang theo bên mình dùng để phòng thân, tỷ tỷ cầm lấy đi.”
An Cẩm Tú cầm lấy cây đao còn nhỏ hơn cả bàn tay của Thượng Quan Dũng, rồi từ từ rút đao ra khỏi vỏ đao làm bằng da trâu, một luồng sánh xanh chợt lóe lên, khí lạnh ngay lập tức phát ra từ thân đao.
“Đao này đã được uống máu, nó như một sinh mệnh vậy,” An Nguyên Chí đưa tay ấn vào viên đinh đính ở chuôi đao, bỗng nghe ‘rắc’ một tiếng, cả thân tiểu đao lập tức chui vào chuôi đao, An Nguyên Chí lại ấn nhẹ vào viên đinh khác bằng cỡ một viên trân châu, ‘rắc’ một tiếng nữa, thân đao lại từ chuôi đao bắn ra, “Tỷ tỷ phải giữ đao này thật cẩn thận, đâm một nhát vào cổ là đoạt mạng người ngay lập tức đó.”
An Cẩm Tú cầm tiểu đao, nhìn An Nguyên Chí, mấp máy miệng muốn nói gì đó, chưa kịp thốt ra lời thì An Nguyên Chí đã xoay người đưa lưng về phía mình, giọng nói bỗng nghẹn ngào: “Tỷ tỷ nhất định phải sống sót, ta cũng chỉ còn mỗi tỷ tỷ thôi.”
“Nguyên Chí,” An Cẩm Tú vươn tay ra, nhưng lại không chạm được An Nguyên Chí.
An Nguyên Chí đã nhảy qua cửa sổ, bên ngoài vẫn mưa như trút, An Nguyên Chí chìm dần vào màn mưa. Ngày mưa đối với một người đau lòng rơi lệ mà nói, là một loại thời tiết rất tốt, ngửa đầu lên cho nước mưa dội vào mặt, sẽ không ai phát hiện ra An Nguyên Chí hắn đang khóc đến thương tâm.
“Đi thôi, thiếu gia,” Viên Nghĩa nhanh như chớp đưa tay kéo An Nguyên Chí vào trong bóng đêm.
Ám vệ đang ẩn náu ở chỗ bí mật cảm giác được hình như trong viện có tiếng động thì rời khỏi vị trí đi ra quan sát, nhưng chỉ thấy một khoảng sân bị mưa trút xối xả.
“Có chuyện gì?” Hàn Ước bước tới chỗ ám vệ này, hỏi.
Ám vệ trả lời: “Không có gì, vừa rồi giống có người nói chuyện ở đây.”
Hàn Ước cũng vội nhìn nhìn khoảng cân trống trơn, theo ánh đèn mờ trong viện hắt ra, ngoài Tử Uyên ngồi trên lan can dưới mái hiên, thì không có một bóng người nào khác. “Ngày mai ra phố mua thêm ít đèn đuốc,” Hàn Ước nói với tên ám vệ: “Chỗ này tối quá.”
Tên ám vệ vội đáp: “Thuộc hạ tuân mệnh.”
“Được rồi,” Hàn Ước bảo tên ám vệ tiếp tục ẩn náu cho tốt, rồi tự mình đi tới trước mặt Tử Uyên đang ngồi dưới mái hiên, nói: “Ngươi tính trông coi ở đây cả đêm sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook