Độc Phi
Chương 88: Nhẫn huyết ngọc

Edit: Ningxia

Nụ cười trên mặt An Cẩm Tú không nhìn ra được chút miễn cưỡng. Cho dù loại tình thoại này nàng không muốn nghe từ miệng Thế Tông chút nào. “Thánh thượng, đặc biệt đến thăm thần thiếp, thần thiếp rất vui,”  Trong lòng Thế Tông An Cẩm Tú dùng một âm lượng nhỏ xíu nói lời cảm kích, hiển nhiên là muốn nói nhưng xấu hổ.

Thế Tông ngắm nhìn mỹ nhân trong lòng, trong mắt lóe lên mừng rỡ, nói: “Trẫm đến xem xem nàng có ổn không, nếu nàng không hài lòng với thị vệ ở đây, trẫm sẽ đổi bọn họ.”

“Bọn họ thế nào?” Bộ dáng An Cẩm Tú hoàn toàn không hiểu, “Hôm qua là bọn họ dập lửa, thần thiếp còn muốn cảm tạ bọn họ nữa.”

“Nha đầu ngốc,” Thế Tông bất đắc dĩ lắc đầu, “Bọn họ chẳng qua là làm chuyện trong bổn phận của mình, nàng muốn cảm tạ bọn họ gì chứ?”

“Ồ,” An Cẩm Tú bày ra dáng vẻ khiêm tốn thụ giáo.

“Thánh thượng,” Bên ngoài truyền đến thanh âm của Cát Hòa.

“Trẫm phải đi rồi,” Thế Tông nói với An Cẩm Tú: “Có thời gian trẫm sẽ đến thăm nàng.”

“Phải đi rồi sao?” An Cẩm Tú vội hỏi.

“Trẫm quan tâm nàng, cũng phải quan tâm giang sơn của trẫm,”  Thế Tông nhéo má An Cẩm Tú, “Nàng ngủ thêm một chút, phải nghe lời thái y, điều dưỡng thân thể cho tốt.”

“Thần thiếp hiểu rồi, quốc sự làm trọng.” An Cẩm Tú đứng dậy nói: “Thần thiếp tiễn thánh thượng.”

Nhìn mái tóc dài buông xõa của An Cẩm Tú, ánh mắt Thế Tông thoáng tối lại, hôm nay không có thời gian, lần tới nhất định y sẽ chải tóc giúp nha đầu này. “Không cần tiễn,”  Y tựa đầu vào An Cẩm Tú trong thoáng chốc, sau đó đỡ nàng nằm xuống, giúp nàng đắp chăn, “Ngày khác trẫm sẽ đến thăm nàng,” Nói ròi, Thế Tông cũng không ở lại,  từ giường của An Cẩm Tú bước từng bước lớn ra ngoài.

Cát Hòa đứng chờ ngoài cửa, thấy Thế Tông ra ngoài, vội nói: “Thánh thượng, người hồi cung?”

Thế Tông đi đến trung viện, nhìn thị vệ đứng xung quanh, “Ai là chủ sự ở đây?”

Hàn Ước vội đứng ra khỏi hàng, quỳ dưới đất, dập đầu với Thế Tông: “Nô tài khấu kiến thánh thượng.”

Thế Tông liếc nhìn Hàn Ước, tuổi còn quá trẻ, tướng mạo cũng khá dễ nhìn, có điều, nhớ đến bộ dáng đỏ mặt trước mặt mình của An Cẩm Tú, Thế Tông cảm thấy Hàn Ước có thế này thì cũng không xảy ra chuyện gì với An Cẩm Tú được, “Ngươi tên gì?” Thế Tông hỏi Hàn Ước.

“Nô tài Hàn Ước.”

“Hàn Ước,” Thế Tông nói với hắn: “Ngươi phải bảo vệ An phu nhân ở nơi này an toàn, còn xảy ra chuyện như hôm qua, không cần trẫm phải phí lời, ngươi và thuộc hạ đều cắt cổ tự sát đi.”

“Nô tài tuân chỉ,” Hàn Ước vội vàng dập đầu lĩnh chỉ.

Thế Tông bước đến gần Hàn Ước vài bước, giảm thấp âm lượng xuống, nói: “ Sau này An phu nhân yên ổn, thì ngươi mới có tháng ngày tốt đẹp, ngươi hiểu ý của trẫm chứ?”

Hàn Ước lại dập đầu xuống đất một cái, nói: “Nô tài đã hiểu, nô tài tuân chỉ.”

“Bình thân đi,” Thế Tông bước về phía trước, không nhìn đến Hàn Ước đang theo lệnh mà đứng dậy từ dưới đất.

“Thánh thượng,” Lúc này, Cát Hòa bước tới sau lưng Thế Tông.

Thế Tông quay đầu, nhìn thấy tay Cát Hòa chỉ về phía sau. Thuận theo phương hướng mà Cát Hòa chỉ, y nhìn thấy An Cẩm Tú chỉ búi một búi tóc nhỏ, chưa hề điểm trang, chỉ khoác một món áo đứng ngoài cửa  phòng, đang nhìn về phia y. Thấy Thế Tông phát hiện ra mình, An Cẩm Tú như con thỏ bị kinh sợ vội vàng chạy lại vào trong phòng. 

“Nha đầu này,” Thế Tông lắc đầu cười, quay người tiếp tục bước về phía trước. Đi mấy bước, lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn, lại thấy ngoài cửa phòng lộ nửa thân người vừa khựng lại, tiến thoái lưỡng nan. “Mau quay về nghỉ ngơi đi!” Thế Tông hướng về phía cửa phòng An Cẩm Tú đang đứng, nói lớn: “Mấy ngày nữa trẫm nhất định sẽ đến thăm nàng!”

An Cẩm Tú đỏ mặt, vội thu người lại, đóng sầm cửa.

“Nha đầu ngốc,”  Thế Tông đi khỏi sân nhỏ, nói với Cát Hòa: “Vừa rồi là trẫm chơi trò trốn tìm sao?”

Cát Hòa cười nói: “Nô tài không nghĩ An phu nhân cũng có lúc giống trẻ con như thế.”

“Nàng vốn không lớn,” Thế Tông nói: “ Cùng tuổi với Nghiên Nguyệt, lại có phần  khéo léo nhu thuận hơn cả nha đầu Nghiên Nguyệt kia nữa.”

Người xung quanh nghe Thế Tông nói vậy đều trầm mặc không nói, không dám đáp lại lời của Thế Tông. Công chúa Nghiên Nguyệt  là nữ nhi,  An Cẩm Tú là thiếp thất, hình như hai người này không thể đặt cạnh nhau mà so sánh được thì phải?

Thế Tông không để tâm lời của mình có thỏa đáng không, hành động vừa rồi của  An Cẩm Tú khẳng định đã làm y rất vui lòng. Không nam nhân nào không thích nữ nhân toàn tâm toàn ý ỷ lại, nữ nhân trong cung đều ỷ lại y, có điều  An Cẩm Tú là người mà Thế Tông để trong lòng, vì thế sự ỷ lại đến từ  An Cẩm Tú khiến Thế Tông tự đắc và cao hứng.

Cát Hòa theo sau Thế Tông ở khoảng cách ba bước, bất kể Thế Tông quay đầu lại lúc nào, cũng có thể nhìn thấy sự cung kính của đại thái giám này. Ngày đó, sau khi Cát Lợi bị Thế Tông đem về cung, lập tức bị ném vào Thận Hình Tư trong cung, không biết đến khi nào mới được lại nhìn thấy mặt trời. Trơ mắt nhìn kết cục của Cát Lợi, Cát Hòa liền biết hắn nhất định phải bợ đỡ nữ nhân  An Cẩm Tú này.

Nghe thấy tiếng bước chân trong viện dần biến mất,  An Cẩm Tú lại bước ra khỏi phòng, đứng thất thần dưới mái hiên nhìn về cửa viện. Không phải nàng thật sự không nỡ rời Thế Tông, chỉ là diễn kịch thì phải diễn cả vở, nàng ở đây lưu luyến không rời, nếu có bất cứ lúc nào rơi vào cảnh hung hiểm, tất sẽ có người báo với Thế Tông.

Hàn Ước tiễn Thế Tông ra khỏi viện, quay người trở lại, liền nhìn thấy  An Cẩm Tú ngây ngốc đứng dưới mái hiên nhìn về cửa viện. “Phu nhân, thánh thượng đã đi rồi, vẫn nên quay về phòng nghỉ ngơi thôi,” Hàn Ước đứng trong viện khuyên nhủ  An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú nhẹ nhàng đáp lại bẳng một tiếng thở dài, nhưng vẫn đứng đó không rời đi.

Hàn Ước nhìn ra bốn phía, không  thấy Tử Uyên vốn hầu hạ bên người  An Cẩm Tú, trong lòng có chút bực mình, nha hoàn này đúng là hạ nhân bị chiều quá hư người, vào lúc này mang đến cho  An Cẩm Tú một bộ y phục để khoác vào mới tốt nha.

Thế Tông đã nhanh chóng bước đến cửa am ni cô rồi, đột nhiên sờ đến túi áo trước ngực, lại quay người trở lại viện  của An Cẩm Tú.

Đám người Cát Hòa đi theo Thế Tông, không biết có chuyện gì, vội theo chân Thế Tông quay lại.

Thế Tông rảo bước tới trước cửa sân viện góc Đông Bắc am ni cô, liền nhìn thấy trong sân  viện nhỏ,  An Cẩm Tú tựa cột mái hiên, ngẩng đầu nhìn trời. Một dải nắng sớm từ hướng Đông Nam, xuyên qua góc mái cong của Phật đường cao cao ngoài viện, trút xuống  người  An Cẩm Tú, bụi nhỏ bay loạn trong nắng, không thanh âm, không hơi thở. Thế Tông có thể nhìn ra nét sầu giữa hai hàng lông mày  nàng.  Chỉ là một dải nắng sớm, lại khiến cho y cảm thấy nữ tử khuynh thành đã thuộc về y này giống như cách y cả một đời.

“Cẩm Tú,” Thế Tông gọi tên Cẩm Tú, bước vào trong viện.

An Cẩm Tú ngơ ngác nhìn Thế Tông bước đến trước mặt nàng, một hồi mới kinh ngạc nói: “Sao thánh thượng lại quay lại”

Thế Tông bước lên bậc thềm, không nói không rằng kéo nàng vào trong lòng, cúi đầu nói: “Nàng là nữ nhân của trẫm.”

An Cẩm Tú cả kinh, cho rằng Thế Tông đã phát hiện được gì, ngẩng đầu nói: “Thần thiết đương nhiên là nữ nhân của thánh thượng, thánh thượng người sao vậy?”

Thế Tông không thích cảm giác khoảnh khắc vừa rồi  An Cẩm Tú đem lại cho y, nhưng lúc này ôm  An Cẩm Tú trong lòng, nhớ lại một màn vừa nãy, lại cảm thấy  An Cẩm Tú tắm dưới nắng mai quả thật rất đẹp. “Tặng nàng thứ này,” Thế Tông  lấy từ trong túi trước ra một chiếc hộp đặt vào tay  An Cẩm Tú, nói: “Mở ra xem xem.”

An Cẩm Tú mở hộp gấm, nhìn thấy bên trong, trên vải nhung là một chiếc nhẫn ngọc. “Sao lại là màu đỏ?”  An Cẩm Tú vờ kinh ngạc hỏi.

“Đây là huyết ngọc,”  Thế Tông biết  An Cẩm Tú không hiểu, nói: “Có thể giúp bình an, nàng đeo lên đi.”

Thời Thế Tông Bạch Húc Nghiêu còn là hoàng tủ, chinh chiến ngoài quan ngoại, phát hiện ra mỏ vàng trong một con sông không nguồn trên đại mạc Nam Đoan, dựa vào mỏ vàng ấy, Thế Tông  mới mở rộng được quân đội của mình, sau này lúc hoàng tộc tranh đoạt chi chính mới trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng. Kiếp trước  An Cẩm Tú đã nghe nói qua, quân của Thế Tông đào được một mảnh huyết ngọc dưới lòng một con sông không nguồn, đỏ tươi như máu, thuần khiết không pha tạp, giữa hè mát lạnh, giáng đông ấm áp, có thể coi là ngọc thạch hiếm thấy trên đời.

“Sao không nói gì cả? Nhìn đến ngốc rồi?” Thấy  An Cẩm Tú hồi lâu không nói gì, bật cười: “Đây là một chiếc nhẫn.”

An Cẩm Tú vờ không biết nói: “Sao lại có ngọc màu đỏ hồng? Đây là ngọc sao?”

“Đã nói là huyết ngọc, sao lại không phải là ngọc?” Thế Tông cầm nhẫn ngọc trong hộp gấm, đặt chiếc hộp xuống lan can, nói: “Trẫm đeo cho nàng, xem có hợp không.”

Ngón tay  An Cẩm Tú thon dài trắng nõn, huyết ngọc và một bàn tay như thế tương phản lẫn nhau, tay trắng như tuyết, ngọc đỏ như máu.

“Mỹ nhân như ngọc,” Thế Tông nhìn nhẫn huyết ngọc vừa vặn đeo trên ngón tay nhỏ bé của  An Cẩm Tú, vui vẻ nói: “Cẩm Tú, xem ra nhẫn ngọc này trời sinh đã thuộc về nàng.”

An Cẩm Tú mím môi cười nhẹ, kiếp trước vẫn chưa nghe thấy  Thế Tông đem nhẫn ngọc này tặng cho nữ nhân nào, không ngờ kiếp này lại đeo đến tay nàng. “Có phải quá quý giá không?”  An Cẩm Tú nhỏ giọng gọi Thế Tông.

“Đưa cho nàng chính là của nàng rồi,” Thế Tông không phải là kẻ quá quan tâm tiền tài bảo vật, chỉ là nữ nhân y thích, có đưa bao nhiêu đồ y cũng không tiếc,” Trang sức của nàng quá ít, sau này trẫm có được đồ tốt, sẽ đem đến cho nàng dùng.”

An Cẩm Tú ngẩng đầu, cuối cùng vẫn là kéo ra một nụ cười với Thế Tông, “Thần thiếp tạ thánh thượng.”

Người trong viện đều đứng cúi đầu, thị vệ không hiểu giá trị của nhẫn huyết ngọc này, nhưng đám thái giám như Cát Hòa hầu hạ bên cạnh Thế Tông thì hiểu, đám người ấy không còn ai nghi ngờ chuyện  An Cẩm Tú đắc sủng nữa.

“Đại nhân thật may mắn,” Cát Hòa nhỏ giọng nói với Hàn Ước đứng bên cạnh hắn một câu.

Hàn Ước không dám ngẩng đầu nhìn hoàng đê và  An Cẩm Tú đứng dưới mái hiên, chỉ nghiêng đầu khẽ gật đầu với Cát Hòa.

Thế Tông lại nhìn  An Cẩm Tú từ trên xuống dưới mấy lần, lại cầm bàn tay trái đeo nhẫn ngọc của  An Cẩm Tú chơi đùa một lát, mới nói: “Giờ trẫm thật sự phải đi rồi, ở đây đợi trẫm, hử?”

An Cẩm Tú ngoan ngoãn gật đầu, nói: “Thần thiếp đợi thánh thượng đến.”

Thế Tông khẽ cúi người, nhìn  An Cẩm Tú.

An Cẩm Tú liếc nhìn thị vệ trong viện, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

“Trẫm đi đây,” Thế Tông biết  An Cẩm Tú còn xấu hổ, chỉ có thể nói vậy.

An Cẩm Tú nhìn Thế Tông quay người muốn rời đi, cắn răng, có chút cảm giác chuyện không muốn làm cũng phải làm, “Thánh thượng,” Nhẹ nhàng gọi Thế Tông một tiếng, khi y quay đầu,  An Cẩm Tú kiễng chân, đôi môi khẽ chạm lên mặt Thế Tông.

Thế Tông khẽ cười, đây cũng không tính là một cái hôn, nhưng y vẫn rất cao hứng, “Tiểu nha đầu, giờ trẫm thật sự phải đi rồi.” Không cần tiễn nữa, lần nào cũng tố diện  triêu thiên *, lần sau trẫm cho người mang son phấn đến cho nàng.”

*thành ngữ, chỉ người phụ nữ không tô son điểm phấn đã nhập triều cẩn kiến thiên tử.

An Cẩm Tú đưa mắt nhìn Thế Tông đi đến cửa viện, tay phải vuốt nhẫn ngọc trên tay. Cung trang ung dung rạng rỡ, chỉ e Thế Tông đã chán mắt cung trang, mới cảm thấy nàng tố nhan tươi sáng. Còn nữa, nhẫn ngọc này, đeo lên rồi, không biết đến lúc nào mới có thể tháo xuống,  An Cẩm Tú tâm sự trùng trùng, cúi đầu nhìn nhẫn huyết ngọc trên tay, đỏ tươi như đã nhiễm máu người, rốt cuộc điềm lành ở chỗ nào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương