Độc Phi
-
Chương 3-2: Nữ nhi nguyện gả (2)
An Cẩm Tú nhìn qua hướng đại ca đang đứng. Đại công tử An Nguyên Văn, khuôn mặt của hắn không được vui. Trưởng tử cõng một thứ xuất tiểu thư ra cửa đã quá cho An Cẩm Tú thể diện, nhưng lại khiến An Nguyên Văn thân là Công bộ Thị lang thấy rất bất đồng. Đời trước, nàng vì chuyện này mà vô cùng cảm kích Tần thị, bây giờ mới phát hiện đại ca của mình không muốn chút nào.
“Được rồi. Cẩm Tú ở lại, những người khác lui ra cả đi.” An Thái sư không nói gì với Tần thị. Hắn đã không đối tốt với nữ nhi này, để trưởng tử cõng nàng xuất giá cũng tốt, coi như đền bù vậy.
Mọi người lui ra hết rồi, nhưng Tần thị vẫn còn ở đó. Bà ta nói với An Thái sư, “Cẩm Tú đã đồng ý rồi, lão gia đừng làm khó nàng nữa.”
An Thái sư mở miệng, “Ra ngoài đi.”
“Người không thương nữ nhi này, nhưng thiếp thương nàng!” Tần thị ngồi bất động, sau lại tiếp lời, “Lão gia, đừng nói gì nữa, Cẩm Tú lại thêm thương tâm!”
An Cẩm Tú im lặng. Kinh qua một đời, thế sự trước mắt nàng càng hiểu rõ. Ngũ Hoàng tử Bạch Thừa Trạch vốn đã mở lời với An Thái sư, muốn cưới Nhị tiểu thư thứ xuấtlà nàng. Trước đó, phụ thân và Tần thị đã từng nói qua hôn sự giữa An Cẩm Khúc và Thượng Quan Dũng. Nào ngờ sau khi biết chuyện của nàng và Ngũ Hoàng tử, Tần thị khóc lóc, cầu xin cả một đêm, cuối cùng, An Thái sư quyết định “cứu” đích nữ. Lúc này, Tần thị không muốn phụ thân nàng nói thêm lời nào, bởi bà ta sợ hắn sẽ kể cho nàng nghe rõ ngọn ngành.
“Ngươi cũng lui đi.” An Thái sư rốt cục không nói gì nữa, phất tay, bảo Cẩm Tú ra ngoài.
An Cẩm Tú vâng mệnh, bước khỏi phòng lớn.
“Hài lòng rồi chứ?!” Thấy nàng đi rồi, An Thái sư mới hỏi Tần thị.
“Dẫu sao con ruột vẫn hơn.” Tần thị lau nước mắt. “Thiếp thấy rất có lỗi với Cẩm Tú.”
“Nói bậy!” An Thái sư nghe thê tử nói càng thêm tức giận. “Ngươi có công nuôi nàng, làm vậy cũng không quá đáng! Từ nay về sau đừng nói thêm gì nữa.”
Thấy trượng phu phẩy tay áo bỏ đi, Tần thị cuối cùng mới lộ ra nét cười lạnh trên mặt. Nữ nhi ruột thịt của bà nhất định phải trở thành Phượng Hoàng bay lên ngọn cây cao, còn nữ nhi của tiểu thiếp kia, có gì đáng để quý trọng chứ? Thứ xuất mà cũng muốn gả vào hoàng gia sao? Đúng là si mê vọng tưởng. Lại nghĩ đến mấy cơ thiếp còn lại trong phủ, Tần thị càng thêm bực mình.
An Cẩm Tú dẫn Tử Uyên đi dạo trên hành lang gấp khúc uốn quanh trong phủ, khắp nơi hoa lệ rực rỡ, muôn màu muôn sắc. Nhưng giờ đây, nàng nhìn hoa chỉ thấy nhạt nhòa, nàng muốn hiện tại được chạy đến bên Thượng Quan Dũng, liền không kìm được nụ cười vui vẻ.
“Được rồi. Cẩm Tú ở lại, những người khác lui ra cả đi.” An Thái sư không nói gì với Tần thị. Hắn đã không đối tốt với nữ nhi này, để trưởng tử cõng nàng xuất giá cũng tốt, coi như đền bù vậy.
Mọi người lui ra hết rồi, nhưng Tần thị vẫn còn ở đó. Bà ta nói với An Thái sư, “Cẩm Tú đã đồng ý rồi, lão gia đừng làm khó nàng nữa.”
An Thái sư mở miệng, “Ra ngoài đi.”
“Người không thương nữ nhi này, nhưng thiếp thương nàng!” Tần thị ngồi bất động, sau lại tiếp lời, “Lão gia, đừng nói gì nữa, Cẩm Tú lại thêm thương tâm!”
An Cẩm Tú im lặng. Kinh qua một đời, thế sự trước mắt nàng càng hiểu rõ. Ngũ Hoàng tử Bạch Thừa Trạch vốn đã mở lời với An Thái sư, muốn cưới Nhị tiểu thư thứ xuấtlà nàng. Trước đó, phụ thân và Tần thị đã từng nói qua hôn sự giữa An Cẩm Khúc và Thượng Quan Dũng. Nào ngờ sau khi biết chuyện của nàng và Ngũ Hoàng tử, Tần thị khóc lóc, cầu xin cả một đêm, cuối cùng, An Thái sư quyết định “cứu” đích nữ. Lúc này, Tần thị không muốn phụ thân nàng nói thêm lời nào, bởi bà ta sợ hắn sẽ kể cho nàng nghe rõ ngọn ngành.
“Ngươi cũng lui đi.” An Thái sư rốt cục không nói gì nữa, phất tay, bảo Cẩm Tú ra ngoài.
An Cẩm Tú vâng mệnh, bước khỏi phòng lớn.
“Hài lòng rồi chứ?!” Thấy nàng đi rồi, An Thái sư mới hỏi Tần thị.
“Dẫu sao con ruột vẫn hơn.” Tần thị lau nước mắt. “Thiếp thấy rất có lỗi với Cẩm Tú.”
“Nói bậy!” An Thái sư nghe thê tử nói càng thêm tức giận. “Ngươi có công nuôi nàng, làm vậy cũng không quá đáng! Từ nay về sau đừng nói thêm gì nữa.”
Thấy trượng phu phẩy tay áo bỏ đi, Tần thị cuối cùng mới lộ ra nét cười lạnh trên mặt. Nữ nhi ruột thịt của bà nhất định phải trở thành Phượng Hoàng bay lên ngọn cây cao, còn nữ nhi của tiểu thiếp kia, có gì đáng để quý trọng chứ? Thứ xuất mà cũng muốn gả vào hoàng gia sao? Đúng là si mê vọng tưởng. Lại nghĩ đến mấy cơ thiếp còn lại trong phủ, Tần thị càng thêm bực mình.
An Cẩm Tú dẫn Tử Uyên đi dạo trên hành lang gấp khúc uốn quanh trong phủ, khắp nơi hoa lệ rực rỡ, muôn màu muôn sắc. Nhưng giờ đây, nàng nhìn hoa chỉ thấy nhạt nhòa, nàng muốn hiện tại được chạy đến bên Thượng Quan Dũng, liền không kìm được nụ cười vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook