Độc Phi Vs Tà Vương
-
Chương 99: Mạn Phi không sao là tốt rồi !
Cố Thiên Triều: "..."
- Khốn nạn!
Cuối cùng Cố Tạ Thiên cũng kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra,ông ta giận muốn phát điên lên.
Ra một chưởng đủ khiến Cố Thiên Triều bị đẩy lùi ra xa mấy bước, rồi cởi chiếc khoác bào của mình xuống mà đắp lên trên người Lãnh Hương Ngọc, để tránh cho bà ta khoe thân xác giữa thanh thiên bạch nhật này.
Xong xuôi, Cố tướng quân lại tiện tay bắt mạch xem Lãnh Hương Ngọc có gặp vấn đề gì đáng nguy hiểm không, phát hiện bà ta chỉ là bị choáng một chút mà ngất lịm đi chứ không có vấn đề gì quá đáng ngại.
Cố Tạ Thiên thân là một cao thủ võ lâm, chữa trị mấy vấn đề này cũng không có gì là khó cả, ngón tay khẽ day nhẹ vào hai bên huyệt thái dương của bà ta một lúc.... Lãnh Hương Ngọc từ từ tỉnh lại, như một phản ứng rất đỗi tự nhiên bà ta mở miệng ra là thành tiếng chửi rủa:
- A muốn giết ta hay sao hả, con tiểu tiện...
Chưa kịp mắng hết câu thì sắc mặt tức giận đen sì sì của Cố Tạ Thiên đã đập vào mắt bà ta, bà ta đành ngậm ngùi nuốt tiếng chửi vào lòng, chỉ là nước mắt không ngừng tuôn trào.
Trong lòng Cố Tạ Thiên đang rất bức bội, khó chịu, liền đứng bật dậy, lạnh lùng quát:
- Khóc cái gì mà khóc? Còn không phải thằng con trai quý tử của bà gây ra sao? Đường đường một tướng quân phu nhân, trước mặt bao người như này có thấy mất mặt không? Sụt sà sụt sịt ra thể thống gì?
Tiếng quát lớn đủ khiến nước mắt Lãnh Hương Ngọc thu hết lại.
Cố Thiên Triều đứng cạnh, miệng hắ ra lại khép vào mà cũng không nói nổi thành câu.
Cố Tạ Thiên quay lại lườm cậu con trai quý tử một cái khét lẹt:
- Vừa xong ngươi vội vội vàng vàng túm lấy xích đu để mà làm gì? Hại muội muội của ngươi ngã nhào ra ngoài như vậy!
Cố Thiên Triều có khổ mà không dám nói, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, ấp ấp úng úng:
- Con...con... con không phải là cố ý!
Cố Tạ Thiên không thèm để tâm đến cậu quý tử nữa, đưa mắt nhìn sang phía cô con gái đang lồm cồm bò dậy.
Do có cái đệm thịt là Lãnh Hương Ngọc nên Cố Mạn Phi lúc này chỉ có đầu tóc xù xì chút, quần áo dính bẩn chút thôi....ngoài ra thì không bị vết thương nào khác. Giờ nàng đang dựa vào một gốc cây trong sân vườn, mím chiếc môi nhỏ xinh mà xem vở kịch đang diễn ra một cách vô cùng sống động này, ánh mắt nàng hoàn toàn bình thản không chút xúc cảm.
- Mạn Phi,con không sao chứ?
Cố Tạ Thiên bước đến cạnh bên nàng, giơ tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ xinh, định giúp nàng bắt mạch.
Cố Mạn Phi rụt tay lại,không để cho Cố Tạ Thiên cầm tay mình, lãnh đạm trả lời:
- Mạn Phi chỉ biết thầm nhủ bản thân mệnh lớn thôi!
Cố Tạ Thiên ngại ngần nói:
- Con gái ta là người phúc lớn mệnh lớn,tất nhiên sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu...
Nói rồi lại quay sang quát Cố Thiên Triều:
- Nghịch tử, còn không nhanh qua đây tạ lỗi với muội muội đi!
Cố Thiên Triều sắc mặt trắng bệch khó coi, hết cách nên đành miễn cưỡng đến trước mặt Cố Mạn Phi mà tạ lỗi...
Cố Mạn Phi đứng đó, không nói dù chỉ một từ, đợi Cố Thiên Triều nói xong mọi câu tạ lỗi, mọi lí do biện hộ.... thì mới như cười như không mà đáp lại:
- Thì ra Cố nhị thiếu gia không phải là cố tình, thật may, may mà có Lãnh ý nương vô tình đỡ được ta, nếu không thì có lẽ ta đã không thể lành lặn mà đứng đây tiếp chuyện nhị thiếu và nhận lời tạ lỗi của ngài rồi.
Cố Thiên Triều: "...."
Từ khi nào mà con nha đầu này lại có thể nói ra những lời nói đanh thép ý vị như vậy chứ? Vậy nhưng những gì mà con nha đầu này nói thì cũng rất đúng khiến hắn không có lời gì mà phản bác nổi...
Cố Mạn Phi lại quay sang nhìn Lãnh Hương Ngọc, người vẫn đang nằm bẹp trên nền đất, cất giọng nói đầy vẻ quan tâm:
- Lãnh ý nương không sao chứ?
Bao năm nay, Lãnh Hương Ngọc chưa bao giờ phải chịu uất ức thế này, nhưng họa lần này lại do cậu quý tử của mình gây ra nên bà ta cũng không thể cố tình chỉ trích cho ai được, đành phải nuốt cục tức to đùng này vào bụng thôi.
Cú ngã này không chỉ khiến gáy bà ta bị va đập mạnh đau điếng, mà vùng ngực cũng đâu không nhẹ, nhưng giờ nhìn cậu con trai đứng đó, sắc mặt trắng bệch, sợ con trai thấy day dứt không yên nên đành cắn răng chịu đau.
Nha hoàn vừa đỡ bà ta đứng dậy, nghe Cố Mạn Phi " quan tâm " hỏi han vậy đành gắng gượng cười tỏ vẻ đại độ:
- Không.... không sao, Mạn Phi không sao là tốt lắm rồi!
- Khốn nạn!
Cuối cùng Cố Tạ Thiên cũng kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra,ông ta giận muốn phát điên lên.
Ra một chưởng đủ khiến Cố Thiên Triều bị đẩy lùi ra xa mấy bước, rồi cởi chiếc khoác bào của mình xuống mà đắp lên trên người Lãnh Hương Ngọc, để tránh cho bà ta khoe thân xác giữa thanh thiên bạch nhật này.
Xong xuôi, Cố tướng quân lại tiện tay bắt mạch xem Lãnh Hương Ngọc có gặp vấn đề gì đáng nguy hiểm không, phát hiện bà ta chỉ là bị choáng một chút mà ngất lịm đi chứ không có vấn đề gì quá đáng ngại.
Cố Tạ Thiên thân là một cao thủ võ lâm, chữa trị mấy vấn đề này cũng không có gì là khó cả, ngón tay khẽ day nhẹ vào hai bên huyệt thái dương của bà ta một lúc.... Lãnh Hương Ngọc từ từ tỉnh lại, như một phản ứng rất đỗi tự nhiên bà ta mở miệng ra là thành tiếng chửi rủa:
- A muốn giết ta hay sao hả, con tiểu tiện...
Chưa kịp mắng hết câu thì sắc mặt tức giận đen sì sì của Cố Tạ Thiên đã đập vào mắt bà ta, bà ta đành ngậm ngùi nuốt tiếng chửi vào lòng, chỉ là nước mắt không ngừng tuôn trào.
Trong lòng Cố Tạ Thiên đang rất bức bội, khó chịu, liền đứng bật dậy, lạnh lùng quát:
- Khóc cái gì mà khóc? Còn không phải thằng con trai quý tử của bà gây ra sao? Đường đường một tướng quân phu nhân, trước mặt bao người như này có thấy mất mặt không? Sụt sà sụt sịt ra thể thống gì?
Tiếng quát lớn đủ khiến nước mắt Lãnh Hương Ngọc thu hết lại.
Cố Thiên Triều đứng cạnh, miệng hắ ra lại khép vào mà cũng không nói nổi thành câu.
Cố Tạ Thiên quay lại lườm cậu con trai quý tử một cái khét lẹt:
- Vừa xong ngươi vội vội vàng vàng túm lấy xích đu để mà làm gì? Hại muội muội của ngươi ngã nhào ra ngoài như vậy!
Cố Thiên Triều có khổ mà không dám nói, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên, ấp ấp úng úng:
- Con...con... con không phải là cố ý!
Cố Tạ Thiên không thèm để tâm đến cậu quý tử nữa, đưa mắt nhìn sang phía cô con gái đang lồm cồm bò dậy.
Do có cái đệm thịt là Lãnh Hương Ngọc nên Cố Mạn Phi lúc này chỉ có đầu tóc xù xì chút, quần áo dính bẩn chút thôi....ngoài ra thì không bị vết thương nào khác. Giờ nàng đang dựa vào một gốc cây trong sân vườn, mím chiếc môi nhỏ xinh mà xem vở kịch đang diễn ra một cách vô cùng sống động này, ánh mắt nàng hoàn toàn bình thản không chút xúc cảm.
- Mạn Phi,con không sao chứ?
Cố Tạ Thiên bước đến cạnh bên nàng, giơ tay ra cầm lấy bàn tay nhỏ xinh, định giúp nàng bắt mạch.
Cố Mạn Phi rụt tay lại,không để cho Cố Tạ Thiên cầm tay mình, lãnh đạm trả lời:
- Mạn Phi chỉ biết thầm nhủ bản thân mệnh lớn thôi!
Cố Tạ Thiên ngại ngần nói:
- Con gái ta là người phúc lớn mệnh lớn,tất nhiên sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu...
Nói rồi lại quay sang quát Cố Thiên Triều:
- Nghịch tử, còn không nhanh qua đây tạ lỗi với muội muội đi!
Cố Thiên Triều sắc mặt trắng bệch khó coi, hết cách nên đành miễn cưỡng đến trước mặt Cố Mạn Phi mà tạ lỗi...
Cố Mạn Phi đứng đó, không nói dù chỉ một từ, đợi Cố Thiên Triều nói xong mọi câu tạ lỗi, mọi lí do biện hộ.... thì mới như cười như không mà đáp lại:
- Thì ra Cố nhị thiếu gia không phải là cố tình, thật may, may mà có Lãnh ý nương vô tình đỡ được ta, nếu không thì có lẽ ta đã không thể lành lặn mà đứng đây tiếp chuyện nhị thiếu và nhận lời tạ lỗi của ngài rồi.
Cố Thiên Triều: "...."
Từ khi nào mà con nha đầu này lại có thể nói ra những lời nói đanh thép ý vị như vậy chứ? Vậy nhưng những gì mà con nha đầu này nói thì cũng rất đúng khiến hắn không có lời gì mà phản bác nổi...
Cố Mạn Phi lại quay sang nhìn Lãnh Hương Ngọc, người vẫn đang nằm bẹp trên nền đất, cất giọng nói đầy vẻ quan tâm:
- Lãnh ý nương không sao chứ?
Bao năm nay, Lãnh Hương Ngọc chưa bao giờ phải chịu uất ức thế này, nhưng họa lần này lại do cậu quý tử của mình gây ra nên bà ta cũng không thể cố tình chỉ trích cho ai được, đành phải nuốt cục tức to đùng này vào bụng thôi.
Cú ngã này không chỉ khiến gáy bà ta bị va đập mạnh đau điếng, mà vùng ngực cũng đâu không nhẹ, nhưng giờ nhìn cậu con trai đứng đó, sắc mặt trắng bệch, sợ con trai thấy day dứt không yên nên đành cắn răng chịu đau.
Nha hoàn vừa đỡ bà ta đứng dậy, nghe Cố Mạn Phi " quan tâm " hỏi han vậy đành gắng gượng cười tỏ vẻ đại độ:
- Không.... không sao, Mạn Phi không sao là tốt lắm rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook