Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!
-
Chương 16: Oai phong năm đó của lão phu nhân không giảm, bội phục
Edit: Quan Vũ
Xe ngựa cách Quân Khởi La năm sáu trượng, giọng nói của Trầm Uyển Hoa mặc dù không lớn, nhưng bằng thính lực hơn người của nàng, nghe rõ không sót một chữ.
Đáy mắt Quân Khởi La lóe lên một tia sắc bén lạnh lẽo: Xem ra tên ngốc Trầm Uyển Hoa này còn chưa nhận đủ giáo huấn đi!
Trầm Cẩm Thành len lén quay đầu nhìn Quân Khởi La một cái, thấy nàng cũng hoàn toàn không có nhìn bên này, bèn đè thấp giọng nói: “Hoa Nhi, con cố gắng dưỡng thương, chuyện khác con không cần bận tâm, phụ vương tự có chủ trương.” Rồi hướng Trầm Phúc nói: “Sai người đem thiếu gia mang về Hoa Uyển, rồi mời phủ y nhanh đến xem một chút, hễ cần thuốc bổ gì thì lấy ở khố phòng (kho)."
“Dạ.”
Hiệu suất làm việc của Trầm Phúc cực cao, chỉ trong chốc lát liền gọi tới hai tên gia đinh mang một bộ cáng đi đến, cẩn thận khiêng Trầm Uyển Hoa tiến vào Vương phủ.
Lúc này Trầm Cẩm Thánh mới đỡ lão nương của mình, dẫn Long Túc Vân, Văn Thù và đám người Quân Khởi La hướng Vương phủ đi tới. Chủ tớ ba người Quân Khởi La đi ở cuối cùng, đi theo đám người Trầm Cẩm Thành, đi qua tòa lâu rộng rãi tới sân trước, đi qua hai cửa, qua tiền viện, liếc thấy Trầm Phúc theo sau gia đinh khiêng Trầm Uyển Hoa đã đi đến cuối hành lang bên trái muốn quẹo sang, bỗng đầu ngón tay lóe lên một đạo ngân quang, một cái châm lông trâu lập tức theo góc độ xảo quyệt bắn vào cổ tay của gia đinh đi phía sau.
Tốc độc rất nhanh, ngay cả Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi ở bên cạnh người Quân Khởi La cũng không kịp nhìn rõ động tác, chỗ khúc quanh lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như quỷ rống của Trầm Uyển Hoa.
“Hoa Nhi” Tinh thần hai người Thiệu thị và Trầm Cẩm Thành đều run rẩy dữ dội, trăm miệng một lời hô, đồng thời thay đổi phương hướng chạy tới đầu hành lang dài kia.
Vì vậy, đoàn người lại cuồn cuộn đi theo.
Ở chỗ khúc quanh, Trầm Uyển Hoa co rúc trên đất, ôm bắp chân bị gãy xương, đau đến không nói thành lời.
“Tôn nhi đáng thương của ta!” Thiệu thị giậm hổ đầu trượng một cái, ánh mắt nhuốm oán độc tra hỏi gia đinh đã quỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi: “Các ngươi khiêng người như thế sao?”
“Lão, lão phu nhân tha mạng, nô, nô tài thật sự không cố ý…." Một người trong đám gia đinh nơm nớp lo sợ nói: “Đột nhiên nô tài cảm thấy cổ tay một trận vô cùng, vô cùng đau đớn, không khiêng, khiêng nổi, mới....”
Thiệu thị không đợi hắn nói xong, hung hăng đập một quải trượng lên lưng của hắn, hướng Trầm Phúc đang đứng cúi đầu gầm thét lên: “Nô tài vô dụng như vậy giữ lại có tác dụng gì? Mau bắt hắn cho lão thân, kéo xuống dùng gậy đánh chết, ném vào bãi tha ma không cần phải chôn cất!"
“Dạ.”
Trầm Phúc ngoắc tay, lập tức có ba tên gia đinh tiến tới, hai gã gia đinh lập tức chạy đi, tên còn lại kể cả vị mới vừa rồi kia, hai người cũng không dám thở mạnh, ngẩng đầu lên, còn Trầm Uyển Hoa đang đau chết đi sống lại thì đã rời đi.
“Lão, lão phu nhân tha mạng, vương gia tha, tha mạng, nô tài thật sự không cố ý a.” Gia đinh mắt thấy phải chết, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hạ thân một người không nhịn được tiểu tiện ra mất/nhịn nín*, thấy cầu xin Thiệu thị Trầm Cẩm Thành không có tác dụng, liền chuyển hướng đến Long Túc Vân: “An vương điện hạ, nô tài thực sự không cố ý a, cầu xin An vương điện hạ cho nô tài nói câu công đạo a."
*nguyên văn nó vậy, ta ko sửa
Long Túc Vân hờ hững quay mặt đi chỗ khác, cũng không thèm nhìn hắn.
Văn Thù không nhìn nổi muốn lên tiếng khuyên can, thấy Long Túc Vân mặc kệ, há miệng muốn nói lại thôi.
Giọng của tên gia đinh gào thét xin tha xa dần, để lại một vết kéo ướt nhẹp thật dài.
Quân Khởi La tự tiếu phi tiếu nhìn đến Thiệu thị, có ý ám chỉ nói: "Oai phong năm đó của lão phu nhân không hề giảm, thật khiến cho người ta bội phục, bội phục!"
Hàm ý trong lời nói của nàng, trong lòng Thiệu thị không khỏi giật mình một cái, trừng mắt nhìn nàng một cái nhưng cũng không để ý đến nàng, ngượng ngùng hướng Long Túc Vân nói: “Để điện hạ chê cười rồi.”
“Không sao.” Long Túc Vân nhìn trời một chút, hướng Trầm Cẩm Thành thản nhiên nói: “Uyển Hoa ở đó chúng ta cũng không giúp được gì, sắc trời đã không còn sớm, hay là vương gia xử lý chuyện trước mắt nhanh chút đi, bổn vương còn phải nhanh chóng vào trong cung.”
Xe ngựa cách Quân Khởi La năm sáu trượng, giọng nói của Trầm Uyển Hoa mặc dù không lớn, nhưng bằng thính lực hơn người của nàng, nghe rõ không sót một chữ.
Đáy mắt Quân Khởi La lóe lên một tia sắc bén lạnh lẽo: Xem ra tên ngốc Trầm Uyển Hoa này còn chưa nhận đủ giáo huấn đi!
Trầm Cẩm Thành len lén quay đầu nhìn Quân Khởi La một cái, thấy nàng cũng hoàn toàn không có nhìn bên này, bèn đè thấp giọng nói: “Hoa Nhi, con cố gắng dưỡng thương, chuyện khác con không cần bận tâm, phụ vương tự có chủ trương.” Rồi hướng Trầm Phúc nói: “Sai người đem thiếu gia mang về Hoa Uyển, rồi mời phủ y nhanh đến xem một chút, hễ cần thuốc bổ gì thì lấy ở khố phòng (kho)."
“Dạ.”
Hiệu suất làm việc của Trầm Phúc cực cao, chỉ trong chốc lát liền gọi tới hai tên gia đinh mang một bộ cáng đi đến, cẩn thận khiêng Trầm Uyển Hoa tiến vào Vương phủ.
Lúc này Trầm Cẩm Thánh mới đỡ lão nương của mình, dẫn Long Túc Vân, Văn Thù và đám người Quân Khởi La hướng Vương phủ đi tới. Chủ tớ ba người Quân Khởi La đi ở cuối cùng, đi theo đám người Trầm Cẩm Thành, đi qua tòa lâu rộng rãi tới sân trước, đi qua hai cửa, qua tiền viện, liếc thấy Trầm Phúc theo sau gia đinh khiêng Trầm Uyển Hoa đã đi đến cuối hành lang bên trái muốn quẹo sang, bỗng đầu ngón tay lóe lên một đạo ngân quang, một cái châm lông trâu lập tức theo góc độ xảo quyệt bắn vào cổ tay của gia đinh đi phía sau.
Tốc độc rất nhanh, ngay cả Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi ở bên cạnh người Quân Khởi La cũng không kịp nhìn rõ động tác, chỗ khúc quanh lập tức truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương như quỷ rống của Trầm Uyển Hoa.
“Hoa Nhi” Tinh thần hai người Thiệu thị và Trầm Cẩm Thành đều run rẩy dữ dội, trăm miệng một lời hô, đồng thời thay đổi phương hướng chạy tới đầu hành lang dài kia.
Vì vậy, đoàn người lại cuồn cuộn đi theo.
Ở chỗ khúc quanh, Trầm Uyển Hoa co rúc trên đất, ôm bắp chân bị gãy xương, đau đến không nói thành lời.
“Tôn nhi đáng thương của ta!” Thiệu thị giậm hổ đầu trượng một cái, ánh mắt nhuốm oán độc tra hỏi gia đinh đã quỳ xuống đất dập đầu như giã tỏi: “Các ngươi khiêng người như thế sao?”
“Lão, lão phu nhân tha mạng, nô, nô tài thật sự không cố ý…." Một người trong đám gia đinh nơm nớp lo sợ nói: “Đột nhiên nô tài cảm thấy cổ tay một trận vô cùng, vô cùng đau đớn, không khiêng, khiêng nổi, mới....”
Thiệu thị không đợi hắn nói xong, hung hăng đập một quải trượng lên lưng của hắn, hướng Trầm Phúc đang đứng cúi đầu gầm thét lên: “Nô tài vô dụng như vậy giữ lại có tác dụng gì? Mau bắt hắn cho lão thân, kéo xuống dùng gậy đánh chết, ném vào bãi tha ma không cần phải chôn cất!"
“Dạ.”
Trầm Phúc ngoắc tay, lập tức có ba tên gia đinh tiến tới, hai gã gia đinh lập tức chạy đi, tên còn lại kể cả vị mới vừa rồi kia, hai người cũng không dám thở mạnh, ngẩng đầu lên, còn Trầm Uyển Hoa đang đau chết đi sống lại thì đã rời đi.
“Lão, lão phu nhân tha mạng, vương gia tha, tha mạng, nô tài thật sự không cố ý a.” Gia đinh mắt thấy phải chết, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, hạ thân một người không nhịn được tiểu tiện ra mất/nhịn nín*, thấy cầu xin Thiệu thị Trầm Cẩm Thành không có tác dụng, liền chuyển hướng đến Long Túc Vân: “An vương điện hạ, nô tài thực sự không cố ý a, cầu xin An vương điện hạ cho nô tài nói câu công đạo a."
*nguyên văn nó vậy, ta ko sửa
Long Túc Vân hờ hững quay mặt đi chỗ khác, cũng không thèm nhìn hắn.
Văn Thù không nhìn nổi muốn lên tiếng khuyên can, thấy Long Túc Vân mặc kệ, há miệng muốn nói lại thôi.
Giọng của tên gia đinh gào thét xin tha xa dần, để lại một vết kéo ướt nhẹp thật dài.
Quân Khởi La tự tiếu phi tiếu nhìn đến Thiệu thị, có ý ám chỉ nói: "Oai phong năm đó của lão phu nhân không hề giảm, thật khiến cho người ta bội phục, bội phục!"
Hàm ý trong lời nói của nàng, trong lòng Thiệu thị không khỏi giật mình một cái, trừng mắt nhìn nàng một cái nhưng cũng không để ý đến nàng, ngượng ngùng hướng Long Túc Vân nói: “Để điện hạ chê cười rồi.”
“Không sao.” Long Túc Vân nhìn trời một chút, hướng Trầm Cẩm Thành thản nhiên nói: “Uyển Hoa ở đó chúng ta cũng không giúp được gì, sắc trời đã không còn sớm, hay là vương gia xử lý chuyện trước mắt nhanh chút đi, bổn vương còn phải nhanh chóng vào trong cung.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook