Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!
-
Chương 116-2: Cảm ơn mọi người ra tay giúp đỡ.【2】
Edit: Quan Vũ
Có hai tiểu thái giám tiến lên kéo Thiệu thị chết như chó chết xuống ngay.
……
Long Triệt gật đầu vừa ý, híp mắt nhìn Chu Ngọc Lan, lạnh lùng quát lên: “Chu Ngọc Lan, ngươi thật to gan, dám ngang nhiên hành hung ngay trước mặt trẫm, cái này là ngươi đang giấu đầu lòi đuôi sao?”
Ban nãy rõ ràng là Thiệu thị sắp nói ra một chút bí mật rồi, lại bị Chu Ngọc Lan đập cho một cái này, đập chết luôn, lão ta có thể không tức giận sao?
Chu thị sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống đất khóc lóc kể lể, bảo: “Hoàng thượng, sau khi thần phụ gả vào Phàn Dương Vương phủ vẫn luôn giữ khuôn phép, chưa từng làm một chút việc trái với lương tâm nào, thì lấy gì mà giấu đầu lòi đuôi? Sau khi Khởi La về Phàn Dương Vương phủ, thần phụ cũng muốn đối xử với nàng cho tốt, nhưng mà nàng hoàn toàn không cho thần phụ thân cận nàng mà.”
“Ấy.” Quân Khởi La ngẩng đầu khỏi ngực của Long Dận, bực tức nói: “Thẩm phu nhân không thể trách ta được, ta vừa mới về thì đã gặp phải sát thủ, nếu mạng không lớn, thì đã chết mấy lần rồi. Thậm chí, buổi tối ngày hôm trước còn có người thả chừng trăm con rắn độc vào trong viện ta, đường đường là Phàn Dương Vương phủ mà lại bị kẻ cắp bỏ nhiều rắn độc như thế vào trong viện, ngươi bảo ta dám dễ dàng cho người ta đến gần ta à?”
Chu thị hối hận ban nãy đã nói những lời kia, đã biết chắc chắn Quân Khởi La không ngu đến nỗi làm thinh từ lâu rồi, nhưng nào ngờ nàng ta lại nói chuyện này ra ngay trước mặt moi người? Quả đúng là tính tình không để cho bản thân mình chịu thiệt thòi một chút nào!
Mọi người lại kinh ngạc, một con rắn độc thì có thể nói là nó tự bò đi, trên trăm con rắn độc thì rất là có vấn đề rồi!
Chỉ nói Quân Khởi La ở #Gǔbên ngoài qua ngày quá gian nan, không ngờ tới sau khi về thì cũng gian nan như thế này. Nếu thật sự đúng như nàng nói, thì làm sao mà dám để người ta đến gần chứ? Người có ý thì tùy tiện cho một chút đồ này nọ vào trong thức ăn của nàng, cũng đủ cho nàng uống một bình rồi.
Nước của Phàn Dương Vương phủ này thật đúng là đủ thâm, người cũng đủ ác độc, về sau, ngàn vạn lần không thể gả nữ nhi qua! Có mấy quan viên ngày trước nhìn trúng thế lực của Phàn Dương Vương phủ, muốn gả nữ nhi qua, cũng từ bỏ ý nghĩ ngay.
Long Túc Vân nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Uyển Tâm vẫn không nhúc nhích cách chân mình không xa, rồi lại nhìn Quân Khởi La đang đỏ hoe đôi mắt. Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ nàng lại bị người ta bắt uống thuốc độc, cũng chưa từng nghĩ nàng gặp nhiều gian nan trong Phàn Dương Vương phủ như vậy. Thế mà Thẩm Uyển Tâm lại còn nói Quân Khởi La ở trong phủ khi dễ mẫu tử các nàng, bây giờ nghĩ lại, người ta cũng đã không hề tiếp cận ngươi, thì làm sao mà khi dễ các ngươi kia chứ?
“A La, thế mà lại có chuyện như thế?” Thẩm Cẩm Thành làm như kinh ngạc hỏi, thấy Quân Khởi La không thèm để ý tới mình, thì lại tự trách, nặn ra hai giọt nước mắt già ra rồi nói: “Cũng tại vi phụ không đủ quan tâm tới con mà.”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khinh bỉ chung quanh khiến Thẩm Cẩm Thành đỏ mặt nóng tai, lòng vừa hận chết Quân Khởi La, mà ông ta cũng có được một tin tức từ trong lời nói của nàng, đó chính là Thẩm Phúc thật sự lén lút thả rắn độc vào trong viện của nàng ta!
Thẩm Phúc, lành ít dữ nhiều!
“Thẩm đại nhân quan tâm ta thì ta cũng không dám muốn.” Quân Khởi La thản nhiên nói: “Nhưng mà nếu Thẩm phu nhân là một người lương thiên, thế thì, như vầy đi, mắt thấy hôn lễ của ta và A Dận còn khoảng một tháng nữa, ta thì không có nương quan tâm, mặc dù A Dận đã nói ta không được Thẩm đại nhân nhận mặt, ta không cần phải ra của hồi môn, nhưng mà làm sao ta có thể không ra của hồi môn chứ? Không thể để cho người ta nói Phàn Dương Vương phủ chúng ta muốn chiếm tiện nghi của cô gia! Ta nghe nói Vương phủ gả nữ nhi, của hồi môn đều là 120 gánh, Thẩm phu nhân cứ chuẩn bị 100 gánh của hồi môn cho ta, mười vạn lượng lượng bạc trong nhà*, ba điền trang, sáu cửa hàng đi!”
*Gốc là hiện ngân [现银]: Nghĩa là tiền bạc hiện có. Nên ta nghĩ hiểu theo như thế cũng được.
Long Dận lén cười sặc, tiểu thê tử của y đúng là người thích tận dụng mọi thứ, thì làm sao có thể buông tha cơ hội vơ vét của cải này chứ?
Có lẽ để phản bác lại câu nói “Không được Thẩm đại nhân nhận mặt” kia của Quân Khởi La, Thẩm Cẩm Thành vội vàng nói: “A La nói gì thế? Làm sao Phàn Dương Vương phủ chúng ta gả nữ nhi mà không có của hồi môn chứ? Vi phụ đã bàn bạc từ lâu với mẫu…… thượng lượng với Vương phi rồi, chuẩn bị 160 gánh của hồi môn, 20 vạn lượng bạc và năm cái điền trang, mười gian cửa hàng.”
Ở đằng sau, lúc báo đồ hồi môn, Thẩm Cẩm Thành nói một câu, thì Chu thị lại đớn đau một cái, sau đó nghĩ thầm, với sự quan tâm của ma ốm kia với Quân Khởi La, phải làm sính lễ không tệ, đến lúc đưa tay khấu trừ vào sính lễ của Tấn Vương phủ, nói không chùng còn có thể kiếm lại đấy!
“Hôm ấy lúc lão Hầu phu nhân tới trao đổi canh thiếp xong, thì ta đã tính toán của hồi môn của con với cha con rồi, con đường đường là dòng chính nữ của Vương phủ chúng ta, nên được những thứ của hồi môn này!” Chu thị nói phụ họa với nụ cười nhăn nhúm khó coi.
Mọi người thổn thúc một lát, thầm nghĩ, của hồi môn gả công chúa cũng không hơn thế này! Nhưng mà vốn Thẩm gia là thương nhân có tài lực, cộng thêm nền tảng là Phàn Dương Vương phủ, trong vọng tộc của kinh thành thì của cải cũng có thể xem như là rất hùng hậu, tất nhiên cho ra những thứ đồ hồi môn này được, nhưng mà tóm lại là phải phun máu rồi.
Quân Khởi La nở nụ cười tươi như hoa, uất ức ban nãy cũng như tan thành mây khói, chỉ nghe thấy giọng nói thánh thót của nàng được cất lên: “Thế thì cảm ơn Thẩm đại nhân rồi.”
Những thứ của hồi môn này toàn là của cải của Phàn Dương Vương phủ, nàng nhận được đó phải là chuyện hiển nhiên, cho nên câu nói cảm ơn với Thẩm Cẩm Thành cũng chỉ là thuận miệng thôi, chứ không phải là thật sự cảm kích. Mà nàng còn muốn nhiều thứ hơn thế này, nàng muốn lấy lại từng thứ từng thứ của Phàn Dương Vương phủ lại, mà tất cả những thứ gì của Thẩm gia cũng sắp bị nàng thu vào trong túi, là lãi mấy người bọn họ ăn ở mấy năm nay!
Ít nhất năm mươi lượng bạc cũng không có, trong lòng Thẩm Cẩm Thành rất đau, rất đau đớn, như bị bóp nghẹt khiến hắn khó chịu.
“Được rồi, những thứ này là chuyện nhà của các ngươi, đợi lát nữa về Phàn Dương Vương phủ rồi tự các ngươi thương lượng sau.” Long Triệt liếc nhìn Quân Khởi La thâm sâu, hắng giọng rồi nói: “Chu Ngọc Lan, ngươi còn chối cãi gì nữa?”
Trong lòng Chu thị biết hoàng thượng không phải là kẻ dễ gạt, ngước mắt nhìn Thẩm Uyển Tâm đang nằm trên mặt đất, buồn bã nói: “Bẩm hoàng thượng, thẩn phụ làm chuyện như thế, là do ban nãy Q.V/l/q/d lão phu nhân bị ma nhập, nói ra quá thì khiến người ta sợ hãi, sợ bẩn lỗ tai của hoàng thượng, hoàng hậu và các vị đại nhân; hơn nữa, thật sự là nữ nhi của thần nữ bất tỉnh nhân sự, nếu còn trì hoàn, thì sẽ mất mạng, cầu xin hoàng thượng mời thái y đến xem cho nàng đi.”
Chu thị nói thật hiên ngang lẫm liệt, rửa cho mình sạch sẽ hết, nhưng mà hạt giống hoài nghi đã nảy mầm rồi, thì làm sao có thể rửa cho sạch hết được đây? Nhưng mà Thiệu thị đã chết, không có chứng cứ, thì cũng đành chịu thôi.
Quân Khởi La cũng hiểu rõ điều này, cho nên đói phó với Chu thị, nàng không vội.
Mọi người nghe Chu thị nói xong thì chuyển mắt lên cơ thể Thẩm Uyển Tâm, lúc trước nghe nói An Vương có tình cảm với nàng rất sâu đậm, chỉ nhận định mỗi mình nàng, nhưng mà nằm trên mặt đất đã khá lâu rồi, tuy rằng chắc chắn nàng không thể làm An Vương phi, nhưng ít nhất cũng cần phải có biểu hiện một chút mới phải chứ. Nhưng vẻ mặt hắn đờ đẫn, cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Quân Khởi La, chắc là hối hận rồi. Mặt khác, cái gọi là tình thâm của hắn ta đối với Thẩm Uyển Tâm, cuối cùng cũng chỉ là như thế mà thôi!
Xem Tấn Vương thế tử người ta thì lại khác hẳn, mặc dù hơi tàn nhẫn với người khác một chút, nhưng mà lại đối xử dịu dàng với nữ nhân của mình, bảo vệ kia, nó đúng là rất chân thành!
Thấy mọi người thờ ơ, trái lại còn có cái nhìn mang vẻ tán thưởng đối với ma ốm làm nữ nhi mình bị thương, trong lòng Chu thị hận vô cùng mà!
“Hoàng thượng.” Chu thị dập đầu liên hồi với Long Triệt, rồi lại khóc lóc kể lể nói: “Nữ nhi của thần phụ bị kẻ xấu làm hại đã đủ đáng thương rồi, cầu xin người cứu lấy nàng đi.”
Mặc dù Long Triệt không vui, nhưng vẫn nói: “Thư Kim Toàn, đi mời thái y trực ban đến đây.”
“Đợt một chút.” Quân Khởi La gọi Thư Kim Toàn đang định đi gọi thái y, lấy một viên thuốc màu trắng từ trong ngực ra, mùi thơm ngát ập vào mũi, đâu đó còn mang theo mùi hương của nhân sâm ngàn năm, có lẽ là thuốc tốt! “Hoàng thượng, tuy Thẩm đại tiểu thư có sai trước, nhưng A Dận ra tay thì cũng không đúng. Nếu như vì thế mà Thầm đại tiểu thư có chuyện gì, thì trong lòng thần nữ cũng ăn ngủ khó yên.”
Tất nhiên nàng sẽ không quan tâm đến sống chết của Thẩm Uyển Tâm, nhưng cũng không muốn nàng chết trên tay Long Dận, mà nàng còn rất muốn xem Thẩm Uyển Tâm tỉnh lại luôn, dáng vẻ lúc bị đưa tới Tiêu Dao Vương phủ, ngẫm lại thôi mà đã hưng phấn cả lên rồi! “Viên thuốc này là thuốc thần nữ đã được một vị cao nhân tặng cho, có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường thân, sau khi Thẩm tiểu thư uống xong, chắc chắn sẽ không để lại di chứng.”
“Quân tiểu thư có tấm lòng bao dung, tuổi còn nhỏ mà đã biết lấy ơn báo oán, thật đáng để chúng ta học tập!” Người nói chuyện, không phải ai khác, chính là Đại Lý Tự khanh Đổng Thiếu Du.
“Lấy ơn báo oán, tin chắc sẽ không có bao nhiêu người có thể làm được!” Có người phụ họa.
“Đúng thế, quả đúng là tấm gương cho người Đông Lăng của chúng ta!”
“……”
Quân Khởi La thật sự lấy làm xấu hổ không thôi, nàng có vĩ đại như bọn họ nói sao? Nhưng mà người khác đưa tiếng tốt của ngươi lên, thì cũng đừng làm đồ ngốc!
“Các vị đại nhân quá khen, Khởi La thẹn không dám nhận.” Nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn, nếu không sẽ bị sét đánh đấy.
“Thư Kim Toàn.” Long Triệt quát lên.
Thư Kim Toàn rất tinh mắt, lúc Quân Khởi La lấy thuốc kia ra, thì định đút viên thuốc vào miệng Thẩm Uyển Tâm, nhưng lại bị Chu thị bảo dừng.
Làm sao mọi người không hiểu ý của nàng chứ? Không phải là sợ thuốc của Quân Khởi La cho có vấn đề sao?
Long Triệt nhíu mày không vui.
Chu thị không dám làm nữa, mặc cho Thư Kim Toàn đút viên thuốc vào miệng Thẩm Uyển Tâm.
Cũng chỉ sau một lát, thì Thẩm Uyển Tâm đã tỉnh lại.
Chu thị vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, hỏi: “Tâm Nhi, con có đau chỗ nào không? Không thoải mái thì nói ra, có hoàng thượng làm chủ cho con.”
Quân Khởi La nhìn nàng như nhìn đồ đần thối, trước mặt mọi người, nàng sẽ ngu ngốc đến nỗi cho Thẩm Uyển Tâm ăn uống thứ gì có vấn đề sao?
Thẩm Uyển Tâm hít sâu một hai lần, ngay cả ban nãy mới bị Tiêu Dao Vương đối xử thô bạo làm cho khó ở cũng không còn, lắc đầu nói: “Mẫu phi, con không sao, cũng không đau chỗ nào hết.”
“Thẩm đại tiểu thư không có chuyện gì thì tốt.” Quân Khởi La cười khẽ nói.
Nghe thấy tiếng nói của l.qp:đô:n Quân Khởi La, Thẩm Uyển Tâm tưởng chừng như tức tối buồn bực đến mức không chịu nổi: Quân Khởi La, cái ả tiện nhân này, nàng ta chính là cố ý!
Nàng rất muốn đi lên xé nát mặt nàng ta, nhưng nghĩ đến Long Dận rất bảo vệ nàng ta, thì nàng lại không dám làm với nàng ta như thế nữa, thế rồi quỳ mọp trước mặt Long Triệt, hoa lê đái vũ nói: “Thần nữ vô cớ mất đi trong sạch, xin hoàng thượng làm chủ cho thần nữ.”
La Hân Nhi thật sự hận chết nàng, nàng là heo sao?
Vốn dĩ chuyện này là nàng làm loạn trước, biện pháp xử lý thỏa đáng nhất là lặng lẽ bỏ qua nó đi, nhưng nàng lại làm này làm nọ, lại cứ đụng vào nữa! Chẳng lẽ nàng cho rằng trong sạch của nàng đã không còn rồi, huống hồ còn bị đệ đệ ruột của hoàng thượng hủy đi, thì nên tiếp nhận lấy tình hình hiện thời!
Giờ đây nàng hận mình sao lại tìm thứ đồng đội như thế chứ?
Nếu như bị điều tra ra, ba người bọn họ không một ai có thể đẹp mặt đâu! Nói không chừng còn có thể bị A Dận trả thù!
Hiển nhiên đến lúc này, nàng vẫn không biết là ai làm chuyện này.
……
Tất nhiên Long Triệt chưa hề quên bí pháp ban nãy La Hân Nhi nói đến: “Thư Kim Toàn, đi tìm tỳ nữ của Quân tiểu thư tới đây.”
Thư Kim Toàn nghe lệnh, đích thân đi dẫn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi qua.
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nghe nguyên nhân tìm các nàng đến, thì đúng là dở khóc dở cười.
Quỳ xuống trước mặt Long Triệt, Nhạc Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hoàng thượng, ngay cả bữa tối mà hai người nô tỳ cũng ăn tại Đức Cần điện, ngoại trừ trên đường bị gọi lên đại điện một lần, thì thật sự ngay cả thiên điện cũng chưa từng rời khỏi, thì làm sao mà đi hại người? Vẫn xin hoàng thượng phán đoán sáng suốt!”
Long Triệt đang định bạo Thư Kim Toàn đi chứng thực một phen, thi Thư Kim Toàn đã nói: “Bẩm hoàng thượng, nô tài vừa mới hỏi thăm, đúng thật như lời của hai người các nàng, nô tài dẫn theo hai cung nữ làm chức quan nhỏ ở Đức Cần điện qua, còn đang chờ ở bên ngoài.”
Cung nữ bị gọi vào, chứng thực lời nói của Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu.
Thẩm Uyển Tâm không cam tâm, rồi lại chỉ tay vào Quân Khởi La: “Hoàng thượng, chắc chắn là Quân Khởi La làm, nếu tỳ nữ của nàng ta biết bí pháp, không dám chắc nàng ta không biết!”
Quân Khởi La tới Đức Tuệ cung, chuyện này, nếu không phải La Hân Nhi làm thì chính là nàng làm! Nàng không thể khai La Hân Nhi ra, sống chết cắn chặt Quân Khởi La cũng không hề sai! Nàng không dễ chịu, Quân Khởi La há lại có thể sống thoải mái như thế?
“Hừ, đường đường là đại tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ, xảy ra chuyện thì chỉ biết cắn bám không biết đi tìm nguyên do, không biết mất mặt sao?” Giọng nói uy nghiêm của Thái hậu vang lên bên ngoài điện.
Bên trong viện nhường một lối đi, Thái hậu ăn mặc chỉnh tề đi vào đại điện.
Bà từ từ không đến, vì phái người tìm cho ra ả cung nữ trong miệng Quân Khởi La đã nói – Tuệ Nhi.
Từ miệng của Tuệ Nhi, bà biết được rằng A Trạch ép nàng ta dẫn Quân Khởi La tới Đức Tuệ cung, muốn hủy đi trong sạch của Quân Khởi La. Nào ngờ không hủy được của Quân Khởi La, mà trong sạch của Thẩm Uyển Tâm lại bị hủy mất.
Chân tướng là như thế nào, bây giờ bà ta không biết, nhưng có thể khẳng định một điều rằng Quân Khởi La tới Đực Tuệ cung, đã từng tiếp xúc ở cự ly gần với A Trạch!
Hiện tại Quân Khởi La là vị hôn thê của A Dận, có vẻ A Dận cũng coi nàng hệt như bảo bối, tất nhiên sẽ âm thầm phái người che chở cho nàng. Nói thế thì bọn họ đã biết tâm tư của A Trạch từ lâu, mới thần không biết quỷ không hay đưa Thẩm đại tiểu thư lên giường của A Trạch.
Nhưng mà cho dù kết quả là thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng liên quan tới A Trạch, bà không thể nói chuyện này ra, bà hiểu rất rõ nhi tử hoàng đế của mình, nếu hắn biết chuyện này có liên quan đến A Trạch, thì chắc chắn sẽ không khinh xuất tha thứ cho A Trạch, tước quyền, mãi mãi không được vào kinh cũng có khả năng! Mặc dù A Trạch là đứa con hồ đồ không tiếc, nhưng cuối cùng thì cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người bà. Làm nương thì làm sao có thể để cho hài tử của mình chịu khổ?
Thái hậu nhìn Quân Khởi La, không hề chớp mắt, thâm sâu như biển cả, phảng phất như muốn nhìn thấu Quân Khởi La.
Quân Khởi La nhìn thẳng vào đôi mắt bà, trên gương mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, không có một chút sợ hãi nào.
Đừng nhìn tướng mạo thái hậu có vẻ ôn tồn, luôn luôn mang theo nụ cười, nói năng thì cũng khách khách khí khí, nhưng hoàng cung chính là một nơi ăn thịt người không nhả xương, tất nhiên Quân Khởi La biết rõ có thể có rất nhiều người trong những phi tần trổ hết tài năng, Q/^V/l|q.d mở một con đường bằng máu trở thành người trên người khác, trong những trận tranh đấu bất tận mà có thể bình an nuôi lớn hai nhi tử, thì làm sao thể là một kẻ tầm thường đầu đường xó chợ được?!
Sở dĩ nàng đến tẩm điện của thái hậu trước, cũng chỉ là muốn mượn sự hỗ trợ của bà xử lý chuyện này cho xác thực mà thôi.
Ai nấy không dám thở mạnh ra, không rõ ý của thái hậu là gì.
Bàn tay Đoạn Thiên Nhã đỡ khuỷu tay tằng tổ mẫu của mình cũng khẩn trương chảy mồ hôi ròng ròng.
Lão hầu phu nhân vỗ vỗ tay nàng, truyền âm nói: “Nha đầu, biểu tẩu của con cũng chỉ lớn hơn con một tuổi mà thôi, tại sao nàng đối mặt với thái hậu mà vẫn ung dung bình tĩnh như thế, mà con chỉ nhìn thôi mà tay cũng có thể chảy đầy mồ hôi? Sau này qua lại với biểu tẩu của con nhiều vào, học tập một chút đi!”
“Nhưng mà thái hậu đang tính làm gì?”
“Ha ha, ai mà biết được?! Nha đầu, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đoán mò tâm ý của những người trong cung này.” Lão Hầu phu nhân truyền âm với Đoạn Thiên Nhã, đôi mắt thì lại nhìn chằm chằm vào Quân Khởi La, càng lúc càng vừa ý với nàng rồi. Nữ tử như thế, có thể chống đỡ cửa Tấn Vương phủ, có lẽ, Tấn Vương phủ sẽ càng cao hơn vì nàng cũng chưa biết chừng!
Đoạn Thiên Nhã khẽ vâng một tiếng xem như câu trả lời.
……
Long Dận kéo Quân Khởi La qua, đặt tay nàng bám chặt vào khuỷu tay mình, cười ảm đạm nói với thái hậu: “Thái hậu, người một lão nhân gia làm cái gì thế? Sẽ dọa sợ tức phụ của A Dận!”
Thái hậu thu lại biểu cảm nghiêm túc, lúc mặt nhìn Long Dận thì đã khôi phục dáng vẻ hiền hòa của lão thái thái như mọi khi, sắng giọng: “Xem tiểu tử ngươi yêu thương quá, chả là ai gia vừa được Quân nha đầu kê một phương thuốc rất tốt, viện phán trong thái y viện ai cũng nói phương thuốc này rất hay, rất tốt cho căn bệnh lâu năm của ai gia. Ai gia thấy Quân nha đầu, đang muốn hỏi thăm xem mấy năm nay nàng sống qua ngày thế nào, không ngờ rằng lại khiến ngươi dọa tới nơi, ngươi đấy, còn không bằng một nửa tức phụ ngươi đâu.”
“Ha ha.” Long Dận không hề tức vì thái hậu nói y không bằng Quân Khởi La, mà trái lại còn dương dương tự đắc: “A La có thể được thái hậu coi trọng như thế, là phúc đức của A Dận đấy, được thê như thế, kiếp này A Dận cũng không hối tiếc rồi.”
“Coi ngươi không có tiền đồ chút nào.” Thái hậu liếc mắt nhìn y rồi nói: “Tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, trước tiên cứ dưỡng thân thể cho tốt, sớm ngày nối dõi tông đường cho Tấn Vương phủ mới là chính sự.”
Long Dận nháy mắt mấy cái, vô cùng đồng ý nói: “Phải đấy, trái lại thái hậu nói thật là đúng đắn, A Dận định là dưỡng thân thể cho tốt, mau chóng sinh nhi tử cho Tấn Vương phủ.” Dứt lời thì đá lông nheo với Quân Khởi La.
Quân Khởi La không nói gì nhìn lên trời, cái da mặt này này đúng là càng lúc càng dày rồi.
Thấy động tác mờ ám của Long Dận, thái hậu gật đầu nói: “Bây giờ A Dận hiền hòa hơn thuở thiếu niên, như thế thì tốt lắm.”
“Thái hậu quá khen.”
Thái hậu cười nhạt, lúc này mới quay sang nhìn Thẩm Uyển Tâm vẫn còn đang quỳ trên mặt đất rồi nói: “Ban nãy Quân nha đầu luôn luôn ở trong cung của ai gia xem bệnh, mãi đến khi A Dận đón nàng mới rời khỏi, ngươi cho rằng nàng có thời gian làm chuyện này sao?”
Thẩm Uyển Tâm nào có thể ngờ đến chuyện này?
Chuyện này có thái hậu làm chứng, có lẽ không giả. Thế thì chính là ả tiện nhân La Hân Nhi kia làm rồi!
“Thần nữ……”
“Đủ rồi!” Thái hậu quát Thẩm Uyển Tâm dừng lại, nhìn Long Triệt rồi nói: “Nếu Thẩm đại tiểu thư và A Trạch đã có phu thê chi thực rồi. Thì do ai gia làm chủ, nạp làm trắc phi cho A Trạch, chọn ngày tốt đưa vào Tiêu Dao Vương phủ đi.”
Mọi người liếc mắt nhìn Long Túc Vân, thấy hắn không có bao nhiêu đau khổ vì vị hôn thê của mình phải gả cho thúc thúc của mình, cảm thấy không cho hắn cái nhìn “bạc tình” rồi.
Long Triệt trả lời: “Làm theo quyết định của mẫu hậu là được rồi.”
Thái hậu nhìn Thẩm Cẩm Thành, uy nghiêm nói: “Phàn Dương Vương, các ngươi có dị nghị gì không?”
Trong sạch của Tâm Nhi đã cho Tiêu Dao Vương rồi, làm trắc phi cho Tiêu Dao Vương là kết quả tốt nhất, mặc dù tên Tiêu Dao Vương này hơi không đáng tin, nhưng cũng coi như là anh tuấn nho nhã, hơn nữa hoàng đế rất tốt với người đệ đệ Long Trạch này.
Thái hậu cũng không hề khinh nhờn mình!
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Cẩm Thành cúi đầu sát đất, nói: “Vi thần không có dị nghị.”
“Thần nữ……”
Thẩm Uyển Tâm còn đang định nói gì nữa, thì Chu thị đã vội vàng che miệng nàng lại và nói: “Thần phụ cũng không có dị nghị.”
Thái hậu gật đầu nói: “Được rồi, thì giờ cũng không còn sớm nữa, chắc hẳn mọi người cũng đã mệt mỏi, thôi ra về hết đi.”
Thẩm Uyển Tâm trông thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của La Hân Nhi, nhân lúc Chu thị lơi lỏng, thoát khỏi tay nàng hô lên: “Thái hậu, thần nữ……”
Thái hậu liếc mắt thờ ơ, câu nói kế tiếp của Thẩm Uyển Tâm cũng bị nén lại.
“Tâm Nhi, tổ mẫu của con chết rồi.” Chu thị nhanh miệng nói thầm bên tai Thẩm Uyển Tâm xong, thì vội vàng dập đầu với thái hậu, lo lắng thái hậu không thoải mái một cái thì sẽ lấy mạng của nữ nhi mình ngay: “Thái hậu thứ tội, Tâm Nhi, nàng bị chiều hư, thần phụ về phủ sẽ dạy bảo nàng cho thật tốt.”
Đôi mắt Thẩm Uyển Tâm mờ đi, tại sao l3.q.đ.q.v tham gia một buổi cung yến thôi, mà lại rơi vào nông nỗi như thế này?
Tổ mẫu đã chết, hôn sự của nàng và An Vương cũng bị ngâm nước nóng rồi……
Nàng thật hối hận mà, tại sao lại đến tham gia cung yến này?
Có hai tiểu thái giám tiến lên kéo Thiệu thị chết như chó chết xuống ngay.
……
Long Triệt gật đầu vừa ý, híp mắt nhìn Chu Ngọc Lan, lạnh lùng quát lên: “Chu Ngọc Lan, ngươi thật to gan, dám ngang nhiên hành hung ngay trước mặt trẫm, cái này là ngươi đang giấu đầu lòi đuôi sao?”
Ban nãy rõ ràng là Thiệu thị sắp nói ra một chút bí mật rồi, lại bị Chu Ngọc Lan đập cho một cái này, đập chết luôn, lão ta có thể không tức giận sao?
Chu thị sợ tới mức run lẩy bẩy, lập tức quỳ xuống đất khóc lóc kể lể, bảo: “Hoàng thượng, sau khi thần phụ gả vào Phàn Dương Vương phủ vẫn luôn giữ khuôn phép, chưa từng làm một chút việc trái với lương tâm nào, thì lấy gì mà giấu đầu lòi đuôi? Sau khi Khởi La về Phàn Dương Vương phủ, thần phụ cũng muốn đối xử với nàng cho tốt, nhưng mà nàng hoàn toàn không cho thần phụ thân cận nàng mà.”
“Ấy.” Quân Khởi La ngẩng đầu khỏi ngực của Long Dận, bực tức nói: “Thẩm phu nhân không thể trách ta được, ta vừa mới về thì đã gặp phải sát thủ, nếu mạng không lớn, thì đã chết mấy lần rồi. Thậm chí, buổi tối ngày hôm trước còn có người thả chừng trăm con rắn độc vào trong viện ta, đường đường là Phàn Dương Vương phủ mà lại bị kẻ cắp bỏ nhiều rắn độc như thế vào trong viện, ngươi bảo ta dám dễ dàng cho người ta đến gần ta à?”
Chu thị hối hận ban nãy đã nói những lời kia, đã biết chắc chắn Quân Khởi La không ngu đến nỗi làm thinh từ lâu rồi, nhưng nào ngờ nàng ta lại nói chuyện này ra ngay trước mặt moi người? Quả đúng là tính tình không để cho bản thân mình chịu thiệt thòi một chút nào!
Mọi người lại kinh ngạc, một con rắn độc thì có thể nói là nó tự bò đi, trên trăm con rắn độc thì rất là có vấn đề rồi!
Chỉ nói Quân Khởi La ở #Gǔbên ngoài qua ngày quá gian nan, không ngờ tới sau khi về thì cũng gian nan như thế này. Nếu thật sự đúng như nàng nói, thì làm sao mà dám để người ta đến gần chứ? Người có ý thì tùy tiện cho một chút đồ này nọ vào trong thức ăn của nàng, cũng đủ cho nàng uống một bình rồi.
Nước của Phàn Dương Vương phủ này thật đúng là đủ thâm, người cũng đủ ác độc, về sau, ngàn vạn lần không thể gả nữ nhi qua! Có mấy quan viên ngày trước nhìn trúng thế lực của Phàn Dương Vương phủ, muốn gả nữ nhi qua, cũng từ bỏ ý nghĩ ngay.
Long Túc Vân nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Uyển Tâm vẫn không nhúc nhích cách chân mình không xa, rồi lại nhìn Quân Khởi La đang đỏ hoe đôi mắt. Hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ nàng lại bị người ta bắt uống thuốc độc, cũng chưa từng nghĩ nàng gặp nhiều gian nan trong Phàn Dương Vương phủ như vậy. Thế mà Thẩm Uyển Tâm lại còn nói Quân Khởi La ở trong phủ khi dễ mẫu tử các nàng, bây giờ nghĩ lại, người ta cũng đã không hề tiếp cận ngươi, thì làm sao mà khi dễ các ngươi kia chứ?
“A La, thế mà lại có chuyện như thế?” Thẩm Cẩm Thành làm như kinh ngạc hỏi, thấy Quân Khởi La không thèm để ý tới mình, thì lại tự trách, nặn ra hai giọt nước mắt già ra rồi nói: “Cũng tại vi phụ không đủ quan tâm tới con mà.”
Ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, khinh bỉ chung quanh khiến Thẩm Cẩm Thành đỏ mặt nóng tai, lòng vừa hận chết Quân Khởi La, mà ông ta cũng có được một tin tức từ trong lời nói của nàng, đó chính là Thẩm Phúc thật sự lén lút thả rắn độc vào trong viện của nàng ta!
Thẩm Phúc, lành ít dữ nhiều!
“Thẩm đại nhân quan tâm ta thì ta cũng không dám muốn.” Quân Khởi La thản nhiên nói: “Nhưng mà nếu Thẩm phu nhân là một người lương thiên, thế thì, như vầy đi, mắt thấy hôn lễ của ta và A Dận còn khoảng một tháng nữa, ta thì không có nương quan tâm, mặc dù A Dận đã nói ta không được Thẩm đại nhân nhận mặt, ta không cần phải ra của hồi môn, nhưng mà làm sao ta có thể không ra của hồi môn chứ? Không thể để cho người ta nói Phàn Dương Vương phủ chúng ta muốn chiếm tiện nghi của cô gia! Ta nghe nói Vương phủ gả nữ nhi, của hồi môn đều là 120 gánh, Thẩm phu nhân cứ chuẩn bị 100 gánh của hồi môn cho ta, mười vạn lượng lượng bạc trong nhà*, ba điền trang, sáu cửa hàng đi!”
*Gốc là hiện ngân [现银]: Nghĩa là tiền bạc hiện có. Nên ta nghĩ hiểu theo như thế cũng được.
Long Dận lén cười sặc, tiểu thê tử của y đúng là người thích tận dụng mọi thứ, thì làm sao có thể buông tha cơ hội vơ vét của cải này chứ?
Có lẽ để phản bác lại câu nói “Không được Thẩm đại nhân nhận mặt” kia của Quân Khởi La, Thẩm Cẩm Thành vội vàng nói: “A La nói gì thế? Làm sao Phàn Dương Vương phủ chúng ta gả nữ nhi mà không có của hồi môn chứ? Vi phụ đã bàn bạc từ lâu với mẫu…… thượng lượng với Vương phi rồi, chuẩn bị 160 gánh của hồi môn, 20 vạn lượng bạc và năm cái điền trang, mười gian cửa hàng.”
Ở đằng sau, lúc báo đồ hồi môn, Thẩm Cẩm Thành nói một câu, thì Chu thị lại đớn đau một cái, sau đó nghĩ thầm, với sự quan tâm của ma ốm kia với Quân Khởi La, phải làm sính lễ không tệ, đến lúc đưa tay khấu trừ vào sính lễ của Tấn Vương phủ, nói không chùng còn có thể kiếm lại đấy!
“Hôm ấy lúc lão Hầu phu nhân tới trao đổi canh thiếp xong, thì ta đã tính toán của hồi môn của con với cha con rồi, con đường đường là dòng chính nữ của Vương phủ chúng ta, nên được những thứ của hồi môn này!” Chu thị nói phụ họa với nụ cười nhăn nhúm khó coi.
Mọi người thổn thúc một lát, thầm nghĩ, của hồi môn gả công chúa cũng không hơn thế này! Nhưng mà vốn Thẩm gia là thương nhân có tài lực, cộng thêm nền tảng là Phàn Dương Vương phủ, trong vọng tộc của kinh thành thì của cải cũng có thể xem như là rất hùng hậu, tất nhiên cho ra những thứ đồ hồi môn này được, nhưng mà tóm lại là phải phun máu rồi.
Quân Khởi La nở nụ cười tươi như hoa, uất ức ban nãy cũng như tan thành mây khói, chỉ nghe thấy giọng nói thánh thót của nàng được cất lên: “Thế thì cảm ơn Thẩm đại nhân rồi.”
Những thứ của hồi môn này toàn là của cải của Phàn Dương Vương phủ, nàng nhận được đó phải là chuyện hiển nhiên, cho nên câu nói cảm ơn với Thẩm Cẩm Thành cũng chỉ là thuận miệng thôi, chứ không phải là thật sự cảm kích. Mà nàng còn muốn nhiều thứ hơn thế này, nàng muốn lấy lại từng thứ từng thứ của Phàn Dương Vương phủ lại, mà tất cả những thứ gì của Thẩm gia cũng sắp bị nàng thu vào trong túi, là lãi mấy người bọn họ ăn ở mấy năm nay!
Ít nhất năm mươi lượng bạc cũng không có, trong lòng Thẩm Cẩm Thành rất đau, rất đau đớn, như bị bóp nghẹt khiến hắn khó chịu.
“Được rồi, những thứ này là chuyện nhà của các ngươi, đợi lát nữa về Phàn Dương Vương phủ rồi tự các ngươi thương lượng sau.” Long Triệt liếc nhìn Quân Khởi La thâm sâu, hắng giọng rồi nói: “Chu Ngọc Lan, ngươi còn chối cãi gì nữa?”
Trong lòng Chu thị biết hoàng thượng không phải là kẻ dễ gạt, ngước mắt nhìn Thẩm Uyển Tâm đang nằm trên mặt đất, buồn bã nói: “Bẩm hoàng thượng, thẩn phụ làm chuyện như thế, là do ban nãy Q.V/l/q/d lão phu nhân bị ma nhập, nói ra quá thì khiến người ta sợ hãi, sợ bẩn lỗ tai của hoàng thượng, hoàng hậu và các vị đại nhân; hơn nữa, thật sự là nữ nhi của thần nữ bất tỉnh nhân sự, nếu còn trì hoàn, thì sẽ mất mạng, cầu xin hoàng thượng mời thái y đến xem cho nàng đi.”
Chu thị nói thật hiên ngang lẫm liệt, rửa cho mình sạch sẽ hết, nhưng mà hạt giống hoài nghi đã nảy mầm rồi, thì làm sao có thể rửa cho sạch hết được đây? Nhưng mà Thiệu thị đã chết, không có chứng cứ, thì cũng đành chịu thôi.
Quân Khởi La cũng hiểu rõ điều này, cho nên đói phó với Chu thị, nàng không vội.
Mọi người nghe Chu thị nói xong thì chuyển mắt lên cơ thể Thẩm Uyển Tâm, lúc trước nghe nói An Vương có tình cảm với nàng rất sâu đậm, chỉ nhận định mỗi mình nàng, nhưng mà nằm trên mặt đất đã khá lâu rồi, tuy rằng chắc chắn nàng không thể làm An Vương phi, nhưng ít nhất cũng cần phải có biểu hiện một chút mới phải chứ. Nhưng vẻ mặt hắn đờ đẫn, cứ đưa mắt nhìn chằm chằm vào Quân Khởi La, chắc là hối hận rồi. Mặt khác, cái gọi là tình thâm của hắn ta đối với Thẩm Uyển Tâm, cuối cùng cũng chỉ là như thế mà thôi!
Xem Tấn Vương thế tử người ta thì lại khác hẳn, mặc dù hơi tàn nhẫn với người khác một chút, nhưng mà lại đối xử dịu dàng với nữ nhân của mình, bảo vệ kia, nó đúng là rất chân thành!
Thấy mọi người thờ ơ, trái lại còn có cái nhìn mang vẻ tán thưởng đối với ma ốm làm nữ nhi mình bị thương, trong lòng Chu thị hận vô cùng mà!
“Hoàng thượng.” Chu thị dập đầu liên hồi với Long Triệt, rồi lại khóc lóc kể lể nói: “Nữ nhi của thần phụ bị kẻ xấu làm hại đã đủ đáng thương rồi, cầu xin người cứu lấy nàng đi.”
Mặc dù Long Triệt không vui, nhưng vẫn nói: “Thư Kim Toàn, đi mời thái y trực ban đến đây.”
“Đợt một chút.” Quân Khởi La gọi Thư Kim Toàn đang định đi gọi thái y, lấy một viên thuốc màu trắng từ trong ngực ra, mùi thơm ngát ập vào mũi, đâu đó còn mang theo mùi hương của nhân sâm ngàn năm, có lẽ là thuốc tốt! “Hoàng thượng, tuy Thẩm đại tiểu thư có sai trước, nhưng A Dận ra tay thì cũng không đúng. Nếu như vì thế mà Thầm đại tiểu thư có chuyện gì, thì trong lòng thần nữ cũng ăn ngủ khó yên.”
Tất nhiên nàng sẽ không quan tâm đến sống chết của Thẩm Uyển Tâm, nhưng cũng không muốn nàng chết trên tay Long Dận, mà nàng còn rất muốn xem Thẩm Uyển Tâm tỉnh lại luôn, dáng vẻ lúc bị đưa tới Tiêu Dao Vương phủ, ngẫm lại thôi mà đã hưng phấn cả lên rồi! “Viên thuốc này là thuốc thần nữ đã được một vị cao nhân tặng cho, có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường thân, sau khi Thẩm tiểu thư uống xong, chắc chắn sẽ không để lại di chứng.”
“Quân tiểu thư có tấm lòng bao dung, tuổi còn nhỏ mà đã biết lấy ơn báo oán, thật đáng để chúng ta học tập!” Người nói chuyện, không phải ai khác, chính là Đại Lý Tự khanh Đổng Thiếu Du.
“Lấy ơn báo oán, tin chắc sẽ không có bao nhiêu người có thể làm được!” Có người phụ họa.
“Đúng thế, quả đúng là tấm gương cho người Đông Lăng của chúng ta!”
“……”
Quân Khởi La thật sự lấy làm xấu hổ không thôi, nàng có vĩ đại như bọn họ nói sao? Nhưng mà người khác đưa tiếng tốt của ngươi lên, thì cũng đừng làm đồ ngốc!
“Các vị đại nhân quá khen, Khởi La thẹn không dám nhận.” Nên khiêm tốn thì phải khiêm tốn, nếu không sẽ bị sét đánh đấy.
“Thư Kim Toàn.” Long Triệt quát lên.
Thư Kim Toàn rất tinh mắt, lúc Quân Khởi La lấy thuốc kia ra, thì định đút viên thuốc vào miệng Thẩm Uyển Tâm, nhưng lại bị Chu thị bảo dừng.
Làm sao mọi người không hiểu ý của nàng chứ? Không phải là sợ thuốc của Quân Khởi La cho có vấn đề sao?
Long Triệt nhíu mày không vui.
Chu thị không dám làm nữa, mặc cho Thư Kim Toàn đút viên thuốc vào miệng Thẩm Uyển Tâm.
Cũng chỉ sau một lát, thì Thẩm Uyển Tâm đã tỉnh lại.
Chu thị vội vàng đỡ nàng ngồi dậy, hỏi: “Tâm Nhi, con có đau chỗ nào không? Không thoải mái thì nói ra, có hoàng thượng làm chủ cho con.”
Quân Khởi La nhìn nàng như nhìn đồ đần thối, trước mặt mọi người, nàng sẽ ngu ngốc đến nỗi cho Thẩm Uyển Tâm ăn uống thứ gì có vấn đề sao?
Thẩm Uyển Tâm hít sâu một hai lần, ngay cả ban nãy mới bị Tiêu Dao Vương đối xử thô bạo làm cho khó ở cũng không còn, lắc đầu nói: “Mẫu phi, con không sao, cũng không đau chỗ nào hết.”
“Thẩm đại tiểu thư không có chuyện gì thì tốt.” Quân Khởi La cười khẽ nói.
Nghe thấy tiếng nói của l.qp:đô:n Quân Khởi La, Thẩm Uyển Tâm tưởng chừng như tức tối buồn bực đến mức không chịu nổi: Quân Khởi La, cái ả tiện nhân này, nàng ta chính là cố ý!
Nàng rất muốn đi lên xé nát mặt nàng ta, nhưng nghĩ đến Long Dận rất bảo vệ nàng ta, thì nàng lại không dám làm với nàng ta như thế nữa, thế rồi quỳ mọp trước mặt Long Triệt, hoa lê đái vũ nói: “Thần nữ vô cớ mất đi trong sạch, xin hoàng thượng làm chủ cho thần nữ.”
La Hân Nhi thật sự hận chết nàng, nàng là heo sao?
Vốn dĩ chuyện này là nàng làm loạn trước, biện pháp xử lý thỏa đáng nhất là lặng lẽ bỏ qua nó đi, nhưng nàng lại làm này làm nọ, lại cứ đụng vào nữa! Chẳng lẽ nàng cho rằng trong sạch của nàng đã không còn rồi, huống hồ còn bị đệ đệ ruột của hoàng thượng hủy đi, thì nên tiếp nhận lấy tình hình hiện thời!
Giờ đây nàng hận mình sao lại tìm thứ đồng đội như thế chứ?
Nếu như bị điều tra ra, ba người bọn họ không một ai có thể đẹp mặt đâu! Nói không chừng còn có thể bị A Dận trả thù!
Hiển nhiên đến lúc này, nàng vẫn không biết là ai làm chuyện này.
……
Tất nhiên Long Triệt chưa hề quên bí pháp ban nãy La Hân Nhi nói đến: “Thư Kim Toàn, đi tìm tỳ nữ của Quân tiểu thư tới đây.”
Thư Kim Toàn nghe lệnh, đích thân đi dẫn Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu đi qua.
Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu nghe nguyên nhân tìm các nàng đến, thì đúng là dở khóc dở cười.
Quỳ xuống trước mặt Long Triệt, Nhạc Tiêu không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hoàng thượng, ngay cả bữa tối mà hai người nô tỳ cũng ăn tại Đức Cần điện, ngoại trừ trên đường bị gọi lên đại điện một lần, thì thật sự ngay cả thiên điện cũng chưa từng rời khỏi, thì làm sao mà đi hại người? Vẫn xin hoàng thượng phán đoán sáng suốt!”
Long Triệt đang định bạo Thư Kim Toàn đi chứng thực một phen, thi Thư Kim Toàn đã nói: “Bẩm hoàng thượng, nô tài vừa mới hỏi thăm, đúng thật như lời của hai người các nàng, nô tài dẫn theo hai cung nữ làm chức quan nhỏ ở Đức Cần điện qua, còn đang chờ ở bên ngoài.”
Cung nữ bị gọi vào, chứng thực lời nói của Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu.
Thẩm Uyển Tâm không cam tâm, rồi lại chỉ tay vào Quân Khởi La: “Hoàng thượng, chắc chắn là Quân Khởi La làm, nếu tỳ nữ của nàng ta biết bí pháp, không dám chắc nàng ta không biết!”
Quân Khởi La tới Đức Tuệ cung, chuyện này, nếu không phải La Hân Nhi làm thì chính là nàng làm! Nàng không thể khai La Hân Nhi ra, sống chết cắn chặt Quân Khởi La cũng không hề sai! Nàng không dễ chịu, Quân Khởi La há lại có thể sống thoải mái như thế?
“Hừ, đường đường là đại tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ, xảy ra chuyện thì chỉ biết cắn bám không biết đi tìm nguyên do, không biết mất mặt sao?” Giọng nói uy nghiêm của Thái hậu vang lên bên ngoài điện.
Bên trong viện nhường một lối đi, Thái hậu ăn mặc chỉnh tề đi vào đại điện.
Bà từ từ không đến, vì phái người tìm cho ra ả cung nữ trong miệng Quân Khởi La đã nói – Tuệ Nhi.
Từ miệng của Tuệ Nhi, bà biết được rằng A Trạch ép nàng ta dẫn Quân Khởi La tới Đức Tuệ cung, muốn hủy đi trong sạch của Quân Khởi La. Nào ngờ không hủy được của Quân Khởi La, mà trong sạch của Thẩm Uyển Tâm lại bị hủy mất.
Chân tướng là như thế nào, bây giờ bà ta không biết, nhưng có thể khẳng định một điều rằng Quân Khởi La tới Đực Tuệ cung, đã từng tiếp xúc ở cự ly gần với A Trạch!
Hiện tại Quân Khởi La là vị hôn thê của A Dận, có vẻ A Dận cũng coi nàng hệt như bảo bối, tất nhiên sẽ âm thầm phái người che chở cho nàng. Nói thế thì bọn họ đã biết tâm tư của A Trạch từ lâu, mới thần không biết quỷ không hay đưa Thẩm đại tiểu thư lên giường của A Trạch.
Nhưng mà cho dù kết quả là thế nào đi chăng nữa, chuyện này cũng liên quan tới A Trạch, bà không thể nói chuyện này ra, bà hiểu rất rõ nhi tử hoàng đế của mình, nếu hắn biết chuyện này có liên quan đến A Trạch, thì chắc chắn sẽ không khinh xuất tha thứ cho A Trạch, tước quyền, mãi mãi không được vào kinh cũng có khả năng! Mặc dù A Trạch là đứa con hồ đồ không tiếc, nhưng cuối cùng thì cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người bà. Làm nương thì làm sao có thể để cho hài tử của mình chịu khổ?
Thái hậu nhìn Quân Khởi La, không hề chớp mắt, thâm sâu như biển cả, phảng phất như muốn nhìn thấu Quân Khởi La.
Quân Khởi La nhìn thẳng vào đôi mắt bà, trên gương mặt treo một nụ cười nhàn nhạt, không có một chút sợ hãi nào.
Đừng nhìn tướng mạo thái hậu có vẻ ôn tồn, luôn luôn mang theo nụ cười, nói năng thì cũng khách khách khí khí, nhưng hoàng cung chính là một nơi ăn thịt người không nhả xương, tất nhiên Quân Khởi La biết rõ có thể có rất nhiều người trong những phi tần trổ hết tài năng, Q/^V/l|q.d mở một con đường bằng máu trở thành người trên người khác, trong những trận tranh đấu bất tận mà có thể bình an nuôi lớn hai nhi tử, thì làm sao thể là một kẻ tầm thường đầu đường xó chợ được?!
Sở dĩ nàng đến tẩm điện của thái hậu trước, cũng chỉ là muốn mượn sự hỗ trợ của bà xử lý chuyện này cho xác thực mà thôi.
Ai nấy không dám thở mạnh ra, không rõ ý của thái hậu là gì.
Bàn tay Đoạn Thiên Nhã đỡ khuỷu tay tằng tổ mẫu của mình cũng khẩn trương chảy mồ hôi ròng ròng.
Lão hầu phu nhân vỗ vỗ tay nàng, truyền âm nói: “Nha đầu, biểu tẩu của con cũng chỉ lớn hơn con một tuổi mà thôi, tại sao nàng đối mặt với thái hậu mà vẫn ung dung bình tĩnh như thế, mà con chỉ nhìn thôi mà tay cũng có thể chảy đầy mồ hôi? Sau này qua lại với biểu tẩu của con nhiều vào, học tập một chút đi!”
“Nhưng mà thái hậu đang tính làm gì?”
“Ha ha, ai mà biết được?! Nha đầu, nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng đoán mò tâm ý của những người trong cung này.” Lão Hầu phu nhân truyền âm với Đoạn Thiên Nhã, đôi mắt thì lại nhìn chằm chằm vào Quân Khởi La, càng lúc càng vừa ý với nàng rồi. Nữ tử như thế, có thể chống đỡ cửa Tấn Vương phủ, có lẽ, Tấn Vương phủ sẽ càng cao hơn vì nàng cũng chưa biết chừng!
Đoạn Thiên Nhã khẽ vâng một tiếng xem như câu trả lời.
……
Long Dận kéo Quân Khởi La qua, đặt tay nàng bám chặt vào khuỷu tay mình, cười ảm đạm nói với thái hậu: “Thái hậu, người một lão nhân gia làm cái gì thế? Sẽ dọa sợ tức phụ của A Dận!”
Thái hậu thu lại biểu cảm nghiêm túc, lúc mặt nhìn Long Dận thì đã khôi phục dáng vẻ hiền hòa của lão thái thái như mọi khi, sắng giọng: “Xem tiểu tử ngươi yêu thương quá, chả là ai gia vừa được Quân nha đầu kê một phương thuốc rất tốt, viện phán trong thái y viện ai cũng nói phương thuốc này rất hay, rất tốt cho căn bệnh lâu năm của ai gia. Ai gia thấy Quân nha đầu, đang muốn hỏi thăm xem mấy năm nay nàng sống qua ngày thế nào, không ngờ rằng lại khiến ngươi dọa tới nơi, ngươi đấy, còn không bằng một nửa tức phụ ngươi đâu.”
“Ha ha.” Long Dận không hề tức vì thái hậu nói y không bằng Quân Khởi La, mà trái lại còn dương dương tự đắc: “A La có thể được thái hậu coi trọng như thế, là phúc đức của A Dận đấy, được thê như thế, kiếp này A Dận cũng không hối tiếc rồi.”
“Coi ngươi không có tiền đồ chút nào.” Thái hậu liếc mắt nhìn y rồi nói: “Tuổi ngươi không còn nhỏ nữa, trước tiên cứ dưỡng thân thể cho tốt, sớm ngày nối dõi tông đường cho Tấn Vương phủ mới là chính sự.”
Long Dận nháy mắt mấy cái, vô cùng đồng ý nói: “Phải đấy, trái lại thái hậu nói thật là đúng đắn, A Dận định là dưỡng thân thể cho tốt, mau chóng sinh nhi tử cho Tấn Vương phủ.” Dứt lời thì đá lông nheo với Quân Khởi La.
Quân Khởi La không nói gì nhìn lên trời, cái da mặt này này đúng là càng lúc càng dày rồi.
Thấy động tác mờ ám của Long Dận, thái hậu gật đầu nói: “Bây giờ A Dận hiền hòa hơn thuở thiếu niên, như thế thì tốt lắm.”
“Thái hậu quá khen.”
Thái hậu cười nhạt, lúc này mới quay sang nhìn Thẩm Uyển Tâm vẫn còn đang quỳ trên mặt đất rồi nói: “Ban nãy Quân nha đầu luôn luôn ở trong cung của ai gia xem bệnh, mãi đến khi A Dận đón nàng mới rời khỏi, ngươi cho rằng nàng có thời gian làm chuyện này sao?”
Thẩm Uyển Tâm nào có thể ngờ đến chuyện này?
Chuyện này có thái hậu làm chứng, có lẽ không giả. Thế thì chính là ả tiện nhân La Hân Nhi kia làm rồi!
“Thần nữ……”
“Đủ rồi!” Thái hậu quát Thẩm Uyển Tâm dừng lại, nhìn Long Triệt rồi nói: “Nếu Thẩm đại tiểu thư và A Trạch đã có phu thê chi thực rồi. Thì do ai gia làm chủ, nạp làm trắc phi cho A Trạch, chọn ngày tốt đưa vào Tiêu Dao Vương phủ đi.”
Mọi người liếc mắt nhìn Long Túc Vân, thấy hắn không có bao nhiêu đau khổ vì vị hôn thê của mình phải gả cho thúc thúc của mình, cảm thấy không cho hắn cái nhìn “bạc tình” rồi.
Long Triệt trả lời: “Làm theo quyết định của mẫu hậu là được rồi.”
Thái hậu nhìn Thẩm Cẩm Thành, uy nghiêm nói: “Phàn Dương Vương, các ngươi có dị nghị gì không?”
Trong sạch của Tâm Nhi đã cho Tiêu Dao Vương rồi, làm trắc phi cho Tiêu Dao Vương là kết quả tốt nhất, mặc dù tên Tiêu Dao Vương này hơi không đáng tin, nhưng cũng coi như là anh tuấn nho nhã, hơn nữa hoàng đế rất tốt với người đệ đệ Long Trạch này.
Thái hậu cũng không hề khinh nhờn mình!
Sau khi nghĩ thông suốt, Thẩm Cẩm Thành cúi đầu sát đất, nói: “Vi thần không có dị nghị.”
“Thần nữ……”
Thẩm Uyển Tâm còn đang định nói gì nữa, thì Chu thị đã vội vàng che miệng nàng lại và nói: “Thần phụ cũng không có dị nghị.”
Thái hậu gật đầu nói: “Được rồi, thì giờ cũng không còn sớm nữa, chắc hẳn mọi người cũng đã mệt mỏi, thôi ra về hết đi.”
Thẩm Uyển Tâm trông thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của La Hân Nhi, nhân lúc Chu thị lơi lỏng, thoát khỏi tay nàng hô lên: “Thái hậu, thần nữ……”
Thái hậu liếc mắt thờ ơ, câu nói kế tiếp của Thẩm Uyển Tâm cũng bị nén lại.
“Tâm Nhi, tổ mẫu của con chết rồi.” Chu thị nhanh miệng nói thầm bên tai Thẩm Uyển Tâm xong, thì vội vàng dập đầu với thái hậu, lo lắng thái hậu không thoải mái một cái thì sẽ lấy mạng của nữ nhi mình ngay: “Thái hậu thứ tội, Tâm Nhi, nàng bị chiều hư, thần phụ về phủ sẽ dạy bảo nàng cho thật tốt.”
Đôi mắt Thẩm Uyển Tâm mờ đi, tại sao l3.q.đ.q.v tham gia một buổi cung yến thôi, mà lại rơi vào nông nỗi như thế này?
Tổ mẫu đã chết, hôn sự của nàng và An Vương cũng bị ngâm nước nóng rồi……
Nàng thật hối hận mà, tại sao lại đến tham gia cung yến này?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook