Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!
-
Chương 111: Miễn cưỡng qua cửa
Phượng Thiên Khuyết gật đầu tán thưởng, bắt đầu giao đấu với Long Dận trong căn phòng rộng rãi.
Một chưởng kia không mang theo nội lực, ban đầu Long Dận cảm nhận được, thế nên cũng không dùng nội lực theo, hai người chỉ so chiêu thức.
Lúc lâu sau, Phượng Thiên Khuyết cảm thấy hơi mệt, trông thấy Long Dận vẫn mang tác phong lạnh nhạt như cũ, ngay cả tóc cũng không rối một sợi nào, vội vàng nhảy sang một bên, khoát tay nói: “Thôi thôi, bản vương chịu thua rồi.”
Bốn “Vô” nhạy cảm bắt lấy con chữ “Vương” này, lúc này ddlIQđôn mới phát hiện khí thế thuộc về hoàng thất ẩn hiện đâu đó trên người Phượng Thiên Khuyết, ai cũng suy nghĩ xem từ khi nào mà Đông Lăng lại xuất hiện một Vương gia mà bọn họ chẳng biết như thế vậy?
Giả sử như ban nãy còn hoài nghi, nhưng bây giờ thì lại khẳng định rồi! Long Dận khẽ cười, vừa quay lại nhuyễn tháp vừa nói: “Vẫn chưa từng gặp được Dực Vương của Tây Việt?!”
Thì ra y chính là Dực Vương gia trong truyền thuyết của Tây Việt! Bốn “Vô” vội vàng hành lễ với Phượng Thiên Khuyết.
Phượng Thiên Khuyết vừa lòng ngồi ở một chỗ khác gần Long Dận.
Vô Ngân lập tức tiến lên phía trước thu dọn bàn cờ lại, còn Vô Ảnh thì nhanh tay nhanh chân rót hai chén nước trà mang qua.
Sau khi cùng Phượng Thiên Khuyết nghỉ ngơi một lát khá ổn rồi, Long Dận hỏi: “Phải rồi, người và A La có quan hệ gì?”
Phượng Thiên Khuyết nhìn lướt qua đám người Vô Ngân, trông thấy cái gật đầu khó nhận ra của Long Dận, ý bảo bọn họ là người y có thể tin được. Vì thế cười xảo quyệt, không đáp mà lại hỏi ngược: “Nếu như bản vương nói A La là nữ nhi của bản vương, các ngươi hẳn là sẽ tin tưởng?”
Bốn “Vô” hiển nhiên không tin, Long Dận hớp một ngụm trà, nhíu mày nhìn y, dường như đang suy nghĩ đến độ tin cậy của lời này y nói.
Rất lâu, y mới nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta đã nói một kẻ tiểu nhân truy danh trục lợi như Thẩm Cẩm Thành, làm sao có thể sinh ra nữ nhi huệ chất lan tâm như A La? Năm đó một trong hai người nổi danh nhất kinh thành là tiểu thư của Quân gia – Quân Như Sơ, làm sao lại liếc tới một kẻ xuất thân thương gia như Thẩm Cẩm Thành? Nhưng không biết Dực Vương đến hàn xá là có ý gì?”
“Tất nhiên là tới khảo nghiệm ngươi!” Phượng Thiên Khuyết kiêu căng nói: “Bản vương mới nhận lại nhau với A La, mà nàng lại phải gả cho người mất tiêu, làm sao bản vương cam tâm lqdd cho được? Nếu như ngươi không thể khiến bản vương hài lòng, thì bản vương sẽ đưa A La về Tây Việt.”
Nói xong thì liếc xéo Long Dận, “Nam nhi Tây Việt chúng ta không hề thua kém nam tử Đông Lăng bao nhiêu! Thứ yếu là, cách bản vương rất gần, bản vương muốn đi thăm nàng khi nào đi đi thăm nàng khi ấy.”
Long Dận hơi nhướn mày lên tạo thành những vệt đen trên trán, hỏi: “Thế không biết nhạc phụ đại nhân, có vừa ý với tiểu tế không?”
Phượng Thiên Khuyết đánh giá Long Dận thật cẩn thận, quả thật không tìm ra bất cứ tật xấu nào, tâm không cam tình không nguyện, nói: “Trước mắt, tạm thời trước mắt rất miễn cưỡng qua cửa được! Nhưng mà……”
Trông thấy cảm xúc bức bối của Long Dận bỗng dưng trầm tĩnh lại, rồi tới khi nghe y chuyển ý thì lại căng thẳng, trong lòng Phượng Thiên Khuyết khá dễ chịu, như thế là tóm lại không phải những tật xấu lòi ra: “Ngươi quá gầy, làn da cũng quá trắng, không giống nam tử Hán!”
Bốn “Vô” làm sao không hề nghe thấy người khác nói gia nhà mình như thế?
“Gia của chúng ta chỉ là trúng độc mới bị như thế……” Vô Ngân càng nói thì càng nhỏ giọng lại, câu nói kế tiếp, như thế là Phượng Thiên Khuyết đang xem thường thì dừng lại.
Phượng Thiên Khuyết vừa ý gật đầu, nói: “Tạm thời bản vương đành đồng ý hôn sự của các con. Tiểu tử ngươi nhớ kỹ cho bản vương, nếu như ngươi dám khiến cho A La chịu một chút uất ức nào, thì bản vương vẫn sẽ đến đưa nàng rời khỏi!”
Thì ra là nhạc phụ tương lai này đang tới phá!
Long Dận oán thầm, lời nói lại vang lên: “Nữ tử Long Dận ta đã nhận định, tất nhiên sẽ đối đãi với nàng vô cùng tốt, người mãi mãi sẽ không có cơ hội mang nàng đi! Nhưng mà theo như ý nguyện của người, Tấn Vương phủ mãi mãi sẽ để lại một cánh cửa.”
Phượng Thiên Khuyết gật gật đầu: “Thế thì rất tốt! Trời đã không còn sớm, bản vương cáo từ đây.”
Dứt lời, y mở cửa sổ rộng ra và vụt ra ngoài, lập tức biến mất không thấy nữa, đủ để thấy khinh công của y cao cỡ nào.
“Gia, người tin tưởng hắn ta chính là phụ thân của chủ mẫu tương lai sao?” Vô Khuyết hỏi.
Long Dận nâng chung trả lên, nhìn về chỗ Phượng Thiên Khuyết biến mất, nói: “Tấm lòng quan tâm và hy vọng hài tử của mình có thể tìm được một người tốt kia xuất phát từ tận đáy lòng, thật sự không hề làm bộ!”
Quan trong nhất là y nhìn thấy sự xảo quyệt và cơ l[q]Qđ trí không khác với A La một chút nào trong đôi mắt y.
Một chưởng kia không mang theo nội lực, ban đầu Long Dận cảm nhận được, thế nên cũng không dùng nội lực theo, hai người chỉ so chiêu thức.
Lúc lâu sau, Phượng Thiên Khuyết cảm thấy hơi mệt, trông thấy Long Dận vẫn mang tác phong lạnh nhạt như cũ, ngay cả tóc cũng không rối một sợi nào, vội vàng nhảy sang một bên, khoát tay nói: “Thôi thôi, bản vương chịu thua rồi.”
Bốn “Vô” nhạy cảm bắt lấy con chữ “Vương” này, lúc này ddlIQđôn mới phát hiện khí thế thuộc về hoàng thất ẩn hiện đâu đó trên người Phượng Thiên Khuyết, ai cũng suy nghĩ xem từ khi nào mà Đông Lăng lại xuất hiện một Vương gia mà bọn họ chẳng biết như thế vậy?
Giả sử như ban nãy còn hoài nghi, nhưng bây giờ thì lại khẳng định rồi! Long Dận khẽ cười, vừa quay lại nhuyễn tháp vừa nói: “Vẫn chưa từng gặp được Dực Vương của Tây Việt?!”
Thì ra y chính là Dực Vương gia trong truyền thuyết của Tây Việt! Bốn “Vô” vội vàng hành lễ với Phượng Thiên Khuyết.
Phượng Thiên Khuyết vừa lòng ngồi ở một chỗ khác gần Long Dận.
Vô Ngân lập tức tiến lên phía trước thu dọn bàn cờ lại, còn Vô Ảnh thì nhanh tay nhanh chân rót hai chén nước trà mang qua.
Sau khi cùng Phượng Thiên Khuyết nghỉ ngơi một lát khá ổn rồi, Long Dận hỏi: “Phải rồi, người và A La có quan hệ gì?”
Phượng Thiên Khuyết nhìn lướt qua đám người Vô Ngân, trông thấy cái gật đầu khó nhận ra của Long Dận, ý bảo bọn họ là người y có thể tin được. Vì thế cười xảo quyệt, không đáp mà lại hỏi ngược: “Nếu như bản vương nói A La là nữ nhi của bản vương, các ngươi hẳn là sẽ tin tưởng?”
Bốn “Vô” hiển nhiên không tin, Long Dận hớp một ngụm trà, nhíu mày nhìn y, dường như đang suy nghĩ đến độ tin cậy của lời này y nói.
Rất lâu, y mới nói với vẻ mặt lạnh nhạt: “Ta đã nói một kẻ tiểu nhân truy danh trục lợi như Thẩm Cẩm Thành, làm sao có thể sinh ra nữ nhi huệ chất lan tâm như A La? Năm đó một trong hai người nổi danh nhất kinh thành là tiểu thư của Quân gia – Quân Như Sơ, làm sao lại liếc tới một kẻ xuất thân thương gia như Thẩm Cẩm Thành? Nhưng không biết Dực Vương đến hàn xá là có ý gì?”
“Tất nhiên là tới khảo nghiệm ngươi!” Phượng Thiên Khuyết kiêu căng nói: “Bản vương mới nhận lại nhau với A La, mà nàng lại phải gả cho người mất tiêu, làm sao bản vương cam tâm lqdd cho được? Nếu như ngươi không thể khiến bản vương hài lòng, thì bản vương sẽ đưa A La về Tây Việt.”
Nói xong thì liếc xéo Long Dận, “Nam nhi Tây Việt chúng ta không hề thua kém nam tử Đông Lăng bao nhiêu! Thứ yếu là, cách bản vương rất gần, bản vương muốn đi thăm nàng khi nào đi đi thăm nàng khi ấy.”
Long Dận hơi nhướn mày lên tạo thành những vệt đen trên trán, hỏi: “Thế không biết nhạc phụ đại nhân, có vừa ý với tiểu tế không?”
Phượng Thiên Khuyết đánh giá Long Dận thật cẩn thận, quả thật không tìm ra bất cứ tật xấu nào, tâm không cam tình không nguyện, nói: “Trước mắt, tạm thời trước mắt rất miễn cưỡng qua cửa được! Nhưng mà……”
Trông thấy cảm xúc bức bối của Long Dận bỗng dưng trầm tĩnh lại, rồi tới khi nghe y chuyển ý thì lại căng thẳng, trong lòng Phượng Thiên Khuyết khá dễ chịu, như thế là tóm lại không phải những tật xấu lòi ra: “Ngươi quá gầy, làn da cũng quá trắng, không giống nam tử Hán!”
Bốn “Vô” làm sao không hề nghe thấy người khác nói gia nhà mình như thế?
“Gia của chúng ta chỉ là trúng độc mới bị như thế……” Vô Ngân càng nói thì càng nhỏ giọng lại, câu nói kế tiếp, như thế là Phượng Thiên Khuyết đang xem thường thì dừng lại.
Phượng Thiên Khuyết vừa ý gật đầu, nói: “Tạm thời bản vương đành đồng ý hôn sự của các con. Tiểu tử ngươi nhớ kỹ cho bản vương, nếu như ngươi dám khiến cho A La chịu một chút uất ức nào, thì bản vương vẫn sẽ đến đưa nàng rời khỏi!”
Thì ra là nhạc phụ tương lai này đang tới phá!
Long Dận oán thầm, lời nói lại vang lên: “Nữ tử Long Dận ta đã nhận định, tất nhiên sẽ đối đãi với nàng vô cùng tốt, người mãi mãi sẽ không có cơ hội mang nàng đi! Nhưng mà theo như ý nguyện của người, Tấn Vương phủ mãi mãi sẽ để lại một cánh cửa.”
Phượng Thiên Khuyết gật gật đầu: “Thế thì rất tốt! Trời đã không còn sớm, bản vương cáo từ đây.”
Dứt lời, y mở cửa sổ rộng ra và vụt ra ngoài, lập tức biến mất không thấy nữa, đủ để thấy khinh công của y cao cỡ nào.
“Gia, người tin tưởng hắn ta chính là phụ thân của chủ mẫu tương lai sao?” Vô Khuyết hỏi.
Long Dận nâng chung trả lên, nhìn về chỗ Phượng Thiên Khuyết biến mất, nói: “Tấm lòng quan tâm và hy vọng hài tử của mình có thể tìm được một người tốt kia xuất phát từ tận đáy lòng, thật sự không hề làm bộ!”
Quan trong nhất là y nhìn thấy sự xảo quyệt và cơ l[q]Qđ trí không khác với A La một chút nào trong đôi mắt y.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook