Độc Nữ Y Phi: Không Lấy Vương Gia Cặn Bã!
-
Chương 11: Trầm Uyển Tâm mưu hại
Edit: Quan Vũ
Trầm Uyển Tâm chịu đựng mùi hôi thối bốc ra từ đám người vây xem, nhìn Quân Khởi La từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi: “Ngươi nói ngươi là nhị muội Quân Khởi La?”
Không thể trách nàng không tin. Thứ nhất, Quân Khởi La đã chết chín năm trước, làm sao đến lúc nàng và An vương sắp có chuyện vui lại trở về? Hai là, nữ nhân trước mắt có dung mạo rất bình thường, làm sao có thể là nữ nhi của Quân Như Sơ nổi danh ngang với Văn Phi nương nương?
“A a.” Quân Khởi La nghe vậy, giống như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, bưng miệng cười.
Mặt nạ da người tuy có thể che giấu sự tuyệt thế phương hoa* của nàng, lại không giấu được một thân khí chất thanh cao tự nhiên của nàng, trong phút chốc mê hoặc mắt nhiều người.
*Tuyệt thế phương hoa: ý nói mỹ nhân đẹp có một không hai vào thời đại.
Chỉ có Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu biết, tiểu thư nhà mình cười càng đẹp mắt, thì có người phải gặp tai ương.
“Có lẽ Trầm tiểu thư nghĩ sai rồi.” Quân Khởi La dửng dưng mở miệng: “Mặc dù Khởi La sáu tuổi rưỡi đã rời khỏi Phàn Dương Vương phủ, nhưng chuyện lúc trước còn nhớ rất rõ. Khởi La chính là tiểu thư đích tôn, lúc nương ta sinh bị băng huyết mà chết, cũng không có thêm đệ muội, làm sao có tỷ tỷ?”
Giọng nói của nàng uyển chuyển, không nhanh không chậm, giống như mưa thuận gió hòa, khiến cho người nghe rất thoải mái.
Sắc mặt Trầm Uyển Tâm tái nhợt, như nghe phải ma âm, chân mơ hồ lùi một bước.
“A a a a.”
Quân Khởi La như nghĩ đến cái gì, cười càng rực rỡ vô song: “Khởi La ngược lại còn nhớ, Trầm lão phu nhân mang một đường chất tức và một hài tử vào ở Vương phủ, sau đó không biết tại sao lại nhiều thêm hai nữ nhi, trưởng nữ tên là Trầm Uyển Tâm, thứ nữ tên là Trầm Uyển Nguyệt.”
Lời này vừa nói ra, đám người xôn xao.
Ngược lại người trong kinh thành đều biết Trầm Cẩm Thành dựa vào phụ nhân lên chức, sau khi thê tử chết liền lấy kế thất đã có hài tử, cũng không biết hắn lại cùng đường tẩu ở góa cấu kết giết người trước khi thê tử hắn mang thai, hơn nữa có con…..
Cũng quá bất phân phải trái!
Trầm Uyển Tâm suýt nữa đứng không vững, móng tay cắt tỉa cũng bấu vào trong da thịt, nhìn Quân Khởi La trong mắt giống như có độc kế. Đời nàng hận nhất là người ta đem chuyện đời nàng ra mà nói, lại còn nói trước đám đông.
“Anh anh anh.”
Trầm Uyển Tâm đột nhiên nhỏ giọng khóc sụt sùi, đáng vẻ nước mắt rưng rưng làm người ta thấy thương tiếc, làm người không nhịn được tiến lên an ủi một phen: "Đầu tiên, ngươi có phải muội muội của chúng ta – Quân Khởi La hay không tạm thời không nói, nhưng ngươi làm sao có thể đảo lộn trắng đen như vậy? Đối với Phàn Dương lão Vương gia, phụ vương ta có thể nói là chí nhân chí hiếu (có đạo đức, có hiếu đạo), muội muội làm sao có thể nói xấu người như vậy? Hôm nay vì thanh danh của phụ vương mẫu phi, ta phận làm nữ nhi, không thể không vì họ mà thanh minh một phen."
Vừa nói vừa nhìn qua đám người một cái, lại nhìn đến Quân Khởi La, như có nỗi niềm khó nói, muốn nói lại thôi, rồi chớp mắt một cái mới nói: “Mẫu phi của ta và phụ vương đã sớm thành thân ở quê nhà – Kỳ Châu, hai người kiêm điệp tình thâm*, cử án tề mi*, không bao lâu thì có ca ca. Sau đó phụ vương vào kinh đi thi lấy công danh, bị tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ – Quân Như Sơ nhìn trúng, lão Vương gia thương ái nữ bắt phụ vương vào Vương phủ ở rể, phụ vương không chống lại được, mới đáp ứng, mẫu phi của ta từ thê thành thiếp, suýt nữa tự vận bỏ mạng. Sau đó phụ vương biết được, mới nhanh chóng đem thê nhi về bên người, lấy thân phận đường tẩu ở tại Vương phủ, sau khi lão Phàn Dương Vương qua đời mới khôi phục thân phận chính thê của mẫu phi."
*Kiêm điệp tình thâm: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.
*Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà "Mạnh Quang" dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): "tương kính như tân". Cũng nói là "Mạnh Quang cử án", "tề mi cử án".
Hay cho Trầm Uyển Tâm miệng mồm lanh lợi! Một miệng của ngươi một cái phụ thân mẫu phi, chỉ bằng Trầm Cẩm Thành Chu Ngọc Lan xứng sao?
Đơn giản là làm nhục cửa Phàn Dương Vương phủ bao năm! Môi mỏng của Quân Khởi La mơ hồ mím thành một đường thẳng.
Trong đầu bản tôn có một phần trí nhớ, lúc nàng năm tuổi vô tình ở từ đường nghe lão Phàn Dương Vương ôm bài vị của nữ nhi kể lại Trầm Cẩm Thành tính kế Quân Như Sơ, rồi tới chân tướng mang thai…..
Nàng vĩnh viễn không quên được vị lão nhân có gương mặt hiền từ kia, dáng vẻ nước mắt lã chã thương tâm vì mất đi ái nữ.
Rõ ràng Trầm Cẩm Thành vì quyền lợi tính kế một thiếu nữ chưa chồng, mới có thể có địa vị ngày hôm nay, lại mưu hại nàng như vậy, thật sự là đúng với lẽ trời sao?!
Trầm Uyển Tâm chịu đựng mùi hôi thối bốc ra từ đám người vây xem, nhìn Quân Khởi La từ trên xuống dưới, hoài nghi hỏi: “Ngươi nói ngươi là nhị muội Quân Khởi La?”
Không thể trách nàng không tin. Thứ nhất, Quân Khởi La đã chết chín năm trước, làm sao đến lúc nàng và An vương sắp có chuyện vui lại trở về? Hai là, nữ nhân trước mắt có dung mạo rất bình thường, làm sao có thể là nữ nhi của Quân Như Sơ nổi danh ngang với Văn Phi nương nương?
“A a.” Quân Khởi La nghe vậy, giống như nghe được một chuyện vô cùng buồn cười, bưng miệng cười.
Mặt nạ da người tuy có thể che giấu sự tuyệt thế phương hoa* của nàng, lại không giấu được một thân khí chất thanh cao tự nhiên của nàng, trong phút chốc mê hoặc mắt nhiều người.
*Tuyệt thế phương hoa: ý nói mỹ nhân đẹp có một không hai vào thời đại.
Chỉ có Nhạc Sênh, Nhạc Tiêu biết, tiểu thư nhà mình cười càng đẹp mắt, thì có người phải gặp tai ương.
“Có lẽ Trầm tiểu thư nghĩ sai rồi.” Quân Khởi La dửng dưng mở miệng: “Mặc dù Khởi La sáu tuổi rưỡi đã rời khỏi Phàn Dương Vương phủ, nhưng chuyện lúc trước còn nhớ rất rõ. Khởi La chính là tiểu thư đích tôn, lúc nương ta sinh bị băng huyết mà chết, cũng không có thêm đệ muội, làm sao có tỷ tỷ?”
Giọng nói của nàng uyển chuyển, không nhanh không chậm, giống như mưa thuận gió hòa, khiến cho người nghe rất thoải mái.
Sắc mặt Trầm Uyển Tâm tái nhợt, như nghe phải ma âm, chân mơ hồ lùi một bước.
“A a a a.”
Quân Khởi La như nghĩ đến cái gì, cười càng rực rỡ vô song: “Khởi La ngược lại còn nhớ, Trầm lão phu nhân mang một đường chất tức và một hài tử vào ở Vương phủ, sau đó không biết tại sao lại nhiều thêm hai nữ nhi, trưởng nữ tên là Trầm Uyển Tâm, thứ nữ tên là Trầm Uyển Nguyệt.”
Lời này vừa nói ra, đám người xôn xao.
Ngược lại người trong kinh thành đều biết Trầm Cẩm Thành dựa vào phụ nhân lên chức, sau khi thê tử chết liền lấy kế thất đã có hài tử, cũng không biết hắn lại cùng đường tẩu ở góa cấu kết giết người trước khi thê tử hắn mang thai, hơn nữa có con…..
Cũng quá bất phân phải trái!
Trầm Uyển Tâm suýt nữa đứng không vững, móng tay cắt tỉa cũng bấu vào trong da thịt, nhìn Quân Khởi La trong mắt giống như có độc kế. Đời nàng hận nhất là người ta đem chuyện đời nàng ra mà nói, lại còn nói trước đám đông.
“Anh anh anh.”
Trầm Uyển Tâm đột nhiên nhỏ giọng khóc sụt sùi, đáng vẻ nước mắt rưng rưng làm người ta thấy thương tiếc, làm người không nhịn được tiến lên an ủi một phen: "Đầu tiên, ngươi có phải muội muội của chúng ta – Quân Khởi La hay không tạm thời không nói, nhưng ngươi làm sao có thể đảo lộn trắng đen như vậy? Đối với Phàn Dương lão Vương gia, phụ vương ta có thể nói là chí nhân chí hiếu (có đạo đức, có hiếu đạo), muội muội làm sao có thể nói xấu người như vậy? Hôm nay vì thanh danh của phụ vương mẫu phi, ta phận làm nữ nhi, không thể không vì họ mà thanh minh một phen."
Vừa nói vừa nhìn qua đám người một cái, lại nhìn đến Quân Khởi La, như có nỗi niềm khó nói, muốn nói lại thôi, rồi chớp mắt một cái mới nói: “Mẫu phi của ta và phụ vương đã sớm thành thân ở quê nhà – Kỳ Châu, hai người kiêm điệp tình thâm*, cử án tề mi*, không bao lâu thì có ca ca. Sau đó phụ vương vào kinh đi thi lấy công danh, bị tiểu thư của Phàn Dương Vương phủ – Quân Như Sơ nhìn trúng, lão Vương gia thương ái nữ bắt phụ vương vào Vương phủ ở rể, phụ vương không chống lại được, mới đáp ứng, mẫu phi của ta từ thê thành thiếp, suýt nữa tự vận bỏ mạng. Sau đó phụ vương biết được, mới nhanh chóng đem thê nhi về bên người, lấy thân phận đường tẩu ở tại Vương phủ, sau khi lão Phàn Dương Vương qua đời mới khôi phục thân phận chính thê của mẫu phi."
*Kiêm điệp tình thâm: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.
*Cử án tề mi: Đời Đông Hán, bà "Mạnh Quang" dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý): "tương kính như tân". Cũng nói là "Mạnh Quang cử án", "tề mi cử án".
Hay cho Trầm Uyển Tâm miệng mồm lanh lợi! Một miệng của ngươi một cái phụ thân mẫu phi, chỉ bằng Trầm Cẩm Thành Chu Ngọc Lan xứng sao?
Đơn giản là làm nhục cửa Phàn Dương Vương phủ bao năm! Môi mỏng của Quân Khởi La mơ hồ mím thành một đường thẳng.
Trong đầu bản tôn có một phần trí nhớ, lúc nàng năm tuổi vô tình ở từ đường nghe lão Phàn Dương Vương ôm bài vị của nữ nhi kể lại Trầm Cẩm Thành tính kế Quân Như Sơ, rồi tới chân tướng mang thai…..
Nàng vĩnh viễn không quên được vị lão nhân có gương mặt hiền từ kia, dáng vẻ nước mắt lã chã thương tâm vì mất đi ái nữ.
Rõ ràng Trầm Cẩm Thành vì quyền lợi tính kế một thiếu nữ chưa chồng, mới có thể có địa vị ngày hôm nay, lại mưu hại nàng như vậy, thật sự là đúng với lẽ trời sao?!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook