Độc Nữ Lệ Phi
-
Chương 16: Dựng chuyện truyền ra ngoài
Vân Hi lại không biết ý của Tạ Vân Lam hay sao? Tạ Vân Lam muốn gạt người, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không như ý nàng ta.
Vân Hi kéo ống tay áo của lão phu nhân, lo lắng nói: “Tổ mẫu, cái gì cũng có thể kiên nhẫn, nhưng bệnh thì không thể, bệnh ít không lo sẽ thành bệnh nặng, mấy ngày nữa đại tỷ sẽ lấy chồng, không thể vì bị bệnh mà khiến chuyện đó bị chậm trễ được.”
Lão phu nhân bất mãn liếc nhìn An thị cùng Tạ Vân Lam: “Hi nha đầu nói đúng, làm nhanh lên một chút đi!” Rồi bà xoay người nói với đại phu: “Làm phiền Quan đại phu rồi.”
Mặc dù trong lòng An thị cùng Tạ Vân Lam bực tức cũng không thể tránh được, đặc biệt là Tạ Vân Lam, trong lòng nàng ta cầu nguyện ngàn vạn lần đừng khám ra chuyện nàng đang mang thai.
Lão phu nhân lên tiếng, lúc này Quan đại phu mới bắt đầu khám bệnh, có một nha đầu đặt một chiếc khăn trên cổ tay của Tạ Vân Lam.
Quan đại phu híp mắt nghiêm túc bắt mạnh một lát, sau đó hắn cau mày nói với mấy người đang ở trong phòng, “Đại tiểu thư có tin vui.”
“To gan! Bắt giam Quan đại phu lại, hắn dám nhục mạ danh tiếng của tôn nữ ta!” Lão phu nhân cả kinh kêu lên, “Tôn nữ của ta còn chưa lấy chồng.”
An thị cũng sợ hết hồn, vội vàng nói, “Mẫu thân, không phải lúc nãy đã nói sao? Phủ chúng ta chưa từng mời hắn bao giờ, y thuật có tốt hay không chúng ta cũng không biết! Bệnh của phụ thân Tống đại phu do hắn chữa trị có lẽ cũng vì gặp may, hoặc nhất định là hắn khoác lác.”
Quan đại phu mạnh tay đóng hòm thuốc lại, tuổi hắn còn rất trẻ nên tính khí khá nóng, mấy câu giễu cợt kia khiến hắn vô cùng tức giận trong lòng.
“Hừ, đại tiểu thư mang thai hai tháng, đau bụng vì động thai khí, nhưng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nằm nghỉ trên giường mấy ngày và uống thuốc dưỡng thai sẽ không sao. Nếu Tạ lão phu nhân không tin thì cứ mời đại phu khác tới khám, cần gì hoài nghi y thuật của tại hạ? Tiền xem bệnh cũng không cần, cáo từ!”
Nói xong, Quan đại phu cầm hòm thuốc hừ lạnh rồi phất tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Vân Hi không đổi, khóe môi nàng hơi cong lên.
Mặc dù Quan đại phu còn trẻ tuổi, nhưng được thần y Hủ Mộc đại nhân truyền nghề lại, y thuật đứng đầu kinh thành, mà tính tình hắn ta cũng rất khó chịu. Thế nhưng hắn cũng rất tốt, xem bệnh không quan tâm đối phương giàu hay nghèo, luôn luôn đối xử nghiêm túc, hận nhất là người ta hoài nghi y thuật của mình.
An thị lo lắng không yên, trong lòng không ngừng nguyền rủa người mời Quan đại phu tới.
Tạ lão phu nhân nhìn Tạ Vân Lam, gương mặt từ quan tâm chuyển sang tức giận. Tạ Vân Lam chuẩn bị gả vào Tấn Vương phủ, tuy nói là vương phủ đang xuống dốc, nhưng dù lạc đà có gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, thân phận vẫn còn đó thôi.
Nhưng Tạ Vân Lam chưa gả mà đã có thai! Đây là việc đích nữ của nhà danh môn nên làm sao? Nếu việc này truyền ra ngoài, mặt mũi của Tạ gia sẽ bị nàng ta làm cho mất hết.
“Hi nha đầu đi ra ngoài cũng đã lâu rồi, chắc nương con sẽ nhớ lắm.” Tạ lão phu nhân liếc mắt nhìn Vân Hi.
Rõ ràng không muốn nàng biết quá nhiều chuyện đây mà, Vân Hi cũng không giận, nhanh chóng quỳ xuống thi lễ với Tạ lão phu nhân, “Tổ mẫu nghỉ ngơi thật tốt, Vân Hi xin lui xuống trước.”
Dù lão phu nhân tức giận việc Quan đại phu không che đậy chuyện Tạ Vân Lam có thai, nhưng vẫn tìm Tống đại phu đến khám lại cho Tạ Vân Lam, kết quả cũng giống nhau, nàng ta có thai hơn hai tháng. Tạ lão phu nhân giận đến mức đập vỡ ly trà.
“Quỳ xuống!”
Tạ Vân Lam sợ hãi nhìn An thị.
“Nhìn cái gì? Nương của ngươi cũng có lỗi!” Tạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Tạ Vân Lam bị dọa sợ nên lập tức quỳ xuống.
An thị tiến lên trước, “Mẫu thân, Vân Lam vẫn chưa khỏe hẳn, nó nói không thoải mái, cũng không thể…”
“Có phải các người muốn ta chết mới hài lòng sao?” Tạ lão phu nhân giận đến mức ho khan, Kim Châu cùng Kim Đĩnh vội tiến đến vỗ lưng cho bà.
“Tỗ mẫu…” Tạ Vân Lam cúi đầu khóc, tổ mẫu sẽ không đánh chết nàng chứ.
“Khóc cái gì mà khóc? Còn không mau cút về viện của ngươi đi? Mỗi ngày đều chép “Nữ giới” 20 lần, chép đến khi nào ngươi lấy chồng thì thôi!” Tạ lão phu nhân không thèm nhìn Tạ Vân Lam.
An thị đỡ nàng ta dậy, gọi hai nha đầu đưa nàng về viện, sau khi dặn dò uống thuốc lại vội vàng trấn an Tạ lão phu nhân.
“Chưa kết hôn mà có con, rốt cuộc ngươi trông nom nữ nhi thế nào vậy? Cũng đã hơn hai tháng, kết hôn chỉ còn hơn mười ngày, gả đi sẽ không lập tức viên phòng* mà còn chờ ngày lành, nhanh nhất cũng sẽ hơn ba tháng, đến lúc đó chỉ sợ hài tử trong bụng đã được năm sáu tháng, ta xem mẹ con ngươi giấu mặt mũi vào đâu!”
*Viên phòng: chỉ người con dâu về nhà chồng dù chưa cưới,nhưng cũng đã bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
“Lão phu nhân, muốn trách cũng phải trách Nam Cung thế tử, tuổi Lam nhi còn nhỏ, làm sao vượt qua được mấy chiêu trò khiêu khích của hắn?” An thị lên tiếng giải thích, tuyệt đối không thể để Tạ lão phu nhân sinh ra chán ghét với nữ nhi của bà.
“Nói bậy! Lúc đó người làm mẫu thân như ngươi đang làm gì? Nó còn bé, vậy còn ngươi? Còn có người bên cạnh của nó nữa? Bọn chúng làm gì? Lập tức đem bốn nha đầu cùng hai bà tử bên cạnh nó ra ngoài, đánh mỗi người 20 hèo sau đó bán cho mấy mẹ mìn đi!” Tạ lão phu nhân liếc An thị, trong lòng khinh bỉ, quả nhiên là mẹ sao con vậy, đều có phẩm chất như nhau.
An thị giật mình, “Mẫu thân, mấy người đó chính là của hồi môn mà Lam Nhi muốn dẫn đi sau này đó.”
“Trông nom chủ tử không tốt, giữ lại để làm gì? Đổi!”
“… Vâng…” An thị đành phải chấp nhận, mấy kẻ đó là những người bà đã dạy bảo gần mười năm, làm sao tìm được ai tốt hơn?
“Việc đã đến nước này, ngươi phải đi tìm Quan đại phu kia, nghĩ biện pháp mà chặn miệng hắn lại, ngoài ra tìm người xem ngày, làm sao cho ngày cưới của Lam nha đầu gần với ngày lành để viên phòng, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vâng, mẫu thân.”
…
Sauk hi ra khỏi Tạ phủ, Quan đại phu hầm hừ muốn trở về hiệu thuốc của mình, lại bị một người đang ngồi ở quán rượu ven đường kéo lại.
“Quan đại phu? Thật trùng hợp, lần đó thật sự cảm ơn ngươi, con trai của cữu cữu ta bị bệnh nặng, nhờ y thuật thần kỳ của ngươi mà đã khỏe rồi, hắn nói nếu gặp lại ngươi, nhất định ta phải mời ngươi ly rượu.”
Quan Vân Phi quý rượu như mạng, có người mời uống rượu sẽ không từ chối, không chút nghĩ ngợi liền theo chủ quán vào trong.
Tâm tình hắn đang không tốt, mấy ly rượu xuống bụng đã không tự chủ được bản thân, khi say lại trở nên nói nhiều, công tử mi thanh mục tú* ngồi đối diện không nhịn được mà hỏi hắn vài câu hỏi, chuyện đại tiểu thư trong Tạ phủ đang có thai, nhanh chóng từ tử quán mà truyền ra ngoài.
* mi thanh mục tú: Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp.
Nhìn thấy người tò mò hỏi thăm chuyện ở Tạ phủ càng ngày càng nhiều, một thiếu niên mặc áo xanh biếc ném hai thỏi bạc cho chủ quá rồi nói, “Một thỏi là tiền rượu, còn thỏi kia cảm ơn ngươi đã chiêu đãi Quan đại phu.”
“Thật tốt!” Chủ quán mừng rỡ nhếch miệng cười.
An thị phái người đi tìm Quan Vân Phi, lập tức thấy có đám người đang tập trung ngồi lại bàn chuyện, chính là vấn đề Tạ tiểu thư chưa kết hôn mà có con.
Người kia vừa nghe thấy lại vội vàng trở về báo cáo cho An thị nghe.
An thị giận đến tím mặt, hất bộ chén trà đang để trên bàn xuống đất.
Tạ Thượng thư mắng Tạ Vân Lam chừng một giờ, sau cùng tuyên bố đồ cưới nàng mang theo giảm còn một nửa.
Vân Hi kéo ống tay áo của lão phu nhân, lo lắng nói: “Tổ mẫu, cái gì cũng có thể kiên nhẫn, nhưng bệnh thì không thể, bệnh ít không lo sẽ thành bệnh nặng, mấy ngày nữa đại tỷ sẽ lấy chồng, không thể vì bị bệnh mà khiến chuyện đó bị chậm trễ được.”
Lão phu nhân bất mãn liếc nhìn An thị cùng Tạ Vân Lam: “Hi nha đầu nói đúng, làm nhanh lên một chút đi!” Rồi bà xoay người nói với đại phu: “Làm phiền Quan đại phu rồi.”
Mặc dù trong lòng An thị cùng Tạ Vân Lam bực tức cũng không thể tránh được, đặc biệt là Tạ Vân Lam, trong lòng nàng ta cầu nguyện ngàn vạn lần đừng khám ra chuyện nàng đang mang thai.
Lão phu nhân lên tiếng, lúc này Quan đại phu mới bắt đầu khám bệnh, có một nha đầu đặt một chiếc khăn trên cổ tay của Tạ Vân Lam.
Quan đại phu híp mắt nghiêm túc bắt mạnh một lát, sau đó hắn cau mày nói với mấy người đang ở trong phòng, “Đại tiểu thư có tin vui.”
“To gan! Bắt giam Quan đại phu lại, hắn dám nhục mạ danh tiếng của tôn nữ ta!” Lão phu nhân cả kinh kêu lên, “Tôn nữ của ta còn chưa lấy chồng.”
An thị cũng sợ hết hồn, vội vàng nói, “Mẫu thân, không phải lúc nãy đã nói sao? Phủ chúng ta chưa từng mời hắn bao giờ, y thuật có tốt hay không chúng ta cũng không biết! Bệnh của phụ thân Tống đại phu do hắn chữa trị có lẽ cũng vì gặp may, hoặc nhất định là hắn khoác lác.”
Quan đại phu mạnh tay đóng hòm thuốc lại, tuổi hắn còn rất trẻ nên tính khí khá nóng, mấy câu giễu cợt kia khiến hắn vô cùng tức giận trong lòng.
“Hừ, đại tiểu thư mang thai hai tháng, đau bụng vì động thai khí, nhưng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần nằm nghỉ trên giường mấy ngày và uống thuốc dưỡng thai sẽ không sao. Nếu Tạ lão phu nhân không tin thì cứ mời đại phu khác tới khám, cần gì hoài nghi y thuật của tại hạ? Tiền xem bệnh cũng không cần, cáo từ!”
Nói xong, Quan đại phu cầm hòm thuốc hừ lạnh rồi phất tay áo bỏ đi.
Sắc mặt Vân Hi không đổi, khóe môi nàng hơi cong lên.
Mặc dù Quan đại phu còn trẻ tuổi, nhưng được thần y Hủ Mộc đại nhân truyền nghề lại, y thuật đứng đầu kinh thành, mà tính tình hắn ta cũng rất khó chịu. Thế nhưng hắn cũng rất tốt, xem bệnh không quan tâm đối phương giàu hay nghèo, luôn luôn đối xử nghiêm túc, hận nhất là người ta hoài nghi y thuật của mình.
An thị lo lắng không yên, trong lòng không ngừng nguyền rủa người mời Quan đại phu tới.
Tạ lão phu nhân nhìn Tạ Vân Lam, gương mặt từ quan tâm chuyển sang tức giận. Tạ Vân Lam chuẩn bị gả vào Tấn Vương phủ, tuy nói là vương phủ đang xuống dốc, nhưng dù lạc đà có gầy thì vẫn lớn hơn ngựa, thân phận vẫn còn đó thôi.
Nhưng Tạ Vân Lam chưa gả mà đã có thai! Đây là việc đích nữ của nhà danh môn nên làm sao? Nếu việc này truyền ra ngoài, mặt mũi của Tạ gia sẽ bị nàng ta làm cho mất hết.
“Hi nha đầu đi ra ngoài cũng đã lâu rồi, chắc nương con sẽ nhớ lắm.” Tạ lão phu nhân liếc mắt nhìn Vân Hi.
Rõ ràng không muốn nàng biết quá nhiều chuyện đây mà, Vân Hi cũng không giận, nhanh chóng quỳ xuống thi lễ với Tạ lão phu nhân, “Tổ mẫu nghỉ ngơi thật tốt, Vân Hi xin lui xuống trước.”
Dù lão phu nhân tức giận việc Quan đại phu không che đậy chuyện Tạ Vân Lam có thai, nhưng vẫn tìm Tống đại phu đến khám lại cho Tạ Vân Lam, kết quả cũng giống nhau, nàng ta có thai hơn hai tháng. Tạ lão phu nhân giận đến mức đập vỡ ly trà.
“Quỳ xuống!”
Tạ Vân Lam sợ hãi nhìn An thị.
“Nhìn cái gì? Nương của ngươi cũng có lỗi!” Tạ lão phu nhân hừ lạnh một tiếng.
Tạ Vân Lam bị dọa sợ nên lập tức quỳ xuống.
An thị tiến lên trước, “Mẫu thân, Vân Lam vẫn chưa khỏe hẳn, nó nói không thoải mái, cũng không thể…”
“Có phải các người muốn ta chết mới hài lòng sao?” Tạ lão phu nhân giận đến mức ho khan, Kim Châu cùng Kim Đĩnh vội tiến đến vỗ lưng cho bà.
“Tỗ mẫu…” Tạ Vân Lam cúi đầu khóc, tổ mẫu sẽ không đánh chết nàng chứ.
“Khóc cái gì mà khóc? Còn không mau cút về viện của ngươi đi? Mỗi ngày đều chép “Nữ giới” 20 lần, chép đến khi nào ngươi lấy chồng thì thôi!” Tạ lão phu nhân không thèm nhìn Tạ Vân Lam.
An thị đỡ nàng ta dậy, gọi hai nha đầu đưa nàng về viện, sau khi dặn dò uống thuốc lại vội vàng trấn an Tạ lão phu nhân.
“Chưa kết hôn mà có con, rốt cuộc ngươi trông nom nữ nhi thế nào vậy? Cũng đã hơn hai tháng, kết hôn chỉ còn hơn mười ngày, gả đi sẽ không lập tức viên phòng* mà còn chờ ngày lành, nhanh nhất cũng sẽ hơn ba tháng, đến lúc đó chỉ sợ hài tử trong bụng đã được năm sáu tháng, ta xem mẹ con ngươi giấu mặt mũi vào đâu!”
*Viên phòng: chỉ người con dâu về nhà chồng dù chưa cưới,nhưng cũng đã bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
“Lão phu nhân, muốn trách cũng phải trách Nam Cung thế tử, tuổi Lam nhi còn nhỏ, làm sao vượt qua được mấy chiêu trò khiêu khích của hắn?” An thị lên tiếng giải thích, tuyệt đối không thể để Tạ lão phu nhân sinh ra chán ghét với nữ nhi của bà.
“Nói bậy! Lúc đó người làm mẫu thân như ngươi đang làm gì? Nó còn bé, vậy còn ngươi? Còn có người bên cạnh của nó nữa? Bọn chúng làm gì? Lập tức đem bốn nha đầu cùng hai bà tử bên cạnh nó ra ngoài, đánh mỗi người 20 hèo sau đó bán cho mấy mẹ mìn đi!” Tạ lão phu nhân liếc An thị, trong lòng khinh bỉ, quả nhiên là mẹ sao con vậy, đều có phẩm chất như nhau.
An thị giật mình, “Mẫu thân, mấy người đó chính là của hồi môn mà Lam Nhi muốn dẫn đi sau này đó.”
“Trông nom chủ tử không tốt, giữ lại để làm gì? Đổi!”
“… Vâng…” An thị đành phải chấp nhận, mấy kẻ đó là những người bà đã dạy bảo gần mười năm, làm sao tìm được ai tốt hơn?
“Việc đã đến nước này, ngươi phải đi tìm Quan đại phu kia, nghĩ biện pháp mà chặn miệng hắn lại, ngoài ra tìm người xem ngày, làm sao cho ngày cưới của Lam nha đầu gần với ngày lành để viên phòng, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Vâng, mẫu thân.”
…
Sauk hi ra khỏi Tạ phủ, Quan đại phu hầm hừ muốn trở về hiệu thuốc của mình, lại bị một người đang ngồi ở quán rượu ven đường kéo lại.
“Quan đại phu? Thật trùng hợp, lần đó thật sự cảm ơn ngươi, con trai của cữu cữu ta bị bệnh nặng, nhờ y thuật thần kỳ của ngươi mà đã khỏe rồi, hắn nói nếu gặp lại ngươi, nhất định ta phải mời ngươi ly rượu.”
Quan Vân Phi quý rượu như mạng, có người mời uống rượu sẽ không từ chối, không chút nghĩ ngợi liền theo chủ quán vào trong.
Tâm tình hắn đang không tốt, mấy ly rượu xuống bụng đã không tự chủ được bản thân, khi say lại trở nên nói nhiều, công tử mi thanh mục tú* ngồi đối diện không nhịn được mà hỏi hắn vài câu hỏi, chuyện đại tiểu thư trong Tạ phủ đang có thai, nhanh chóng từ tử quán mà truyền ra ngoài.
* mi thanh mục tú: Mi thanh mục tú là chỉ lông mày thanh mảnh, rõ nét, còn ám chỉ mắt sáng và đẹp.
Nhìn thấy người tò mò hỏi thăm chuyện ở Tạ phủ càng ngày càng nhiều, một thiếu niên mặc áo xanh biếc ném hai thỏi bạc cho chủ quá rồi nói, “Một thỏi là tiền rượu, còn thỏi kia cảm ơn ngươi đã chiêu đãi Quan đại phu.”
“Thật tốt!” Chủ quán mừng rỡ nhếch miệng cười.
An thị phái người đi tìm Quan Vân Phi, lập tức thấy có đám người đang tập trung ngồi lại bàn chuyện, chính là vấn đề Tạ tiểu thư chưa kết hôn mà có con.
Người kia vừa nghe thấy lại vội vàng trở về báo cáo cho An thị nghe.
An thị giận đến tím mặt, hất bộ chén trà đang để trên bàn xuống đất.
Tạ Thượng thư mắng Tạ Vân Lam chừng một giờ, sau cùng tuyên bố đồ cưới nàng mang theo giảm còn một nửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook