Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài
-
Chương 5: Chọc giận
Chiếc xe đen sang trọng BMW dừng trước cửa hội đấu giá. Đám kí giả khi thấy Mạc Cao Kì như thấy một miếng mồi ngon, xông xáo chạy vào.
- "thưa ngài, tại sao ngài lại bỏ một số tiền to lớn để mua cô gái này vậy?.."
- "cô gái này với ngài có quan hệ gì vậy?"
- "Mạc tiên sinh xin hãy trả lời chúng tôi.."
....
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra, trong cơn bạo loạn, hắn ôm cô thật chặt, di chuyển nhanh trong sự bảo vệ nghiêm ngặt của vệ sĩ. Đôi mắt không ngừng liếc nhìn khuôn mặt nhăn nhó, khó chịu của cô do sự ồn ào từ kí giả, hắn càng bước nhanh hơn tiến về phía trước. May thay, mọi việc rất thuận lợi, hắn đưa cô vào xe, thấy đôi mày dãn ra, lòng có phần nào an tâm.
Hắn là đang lo lắng cho cô?
- "chủ tịch thứ ngài cần đây ạ! "- Lucy ngồi phía trên, cầm một túi trắng, đưa cho hắn. Trong đó có tất cả những vật dụng sơ cứu vết thương. Bàn tay hắn luồn vào kéo váy cô lên.
- "đừng!"- cảm giác có ai đó chạm vào mình, Hạ Vy theo phản xạ tỉnh dậy và đẩy tay hắn ra.
Khi thấy đôi mắt khẽ rung vì sợ, cơ thể cô đẩy lùi về sau. Trong lòng hắn bỗng nhen nhóm khó chịu, chính là vì sự bảo thủ của cô gái này. Đôi tay cô nhanh chóng, giật lấy túi cứu thương..
- "cảm ơn anh tôi có thể tự mình làm được?"
- " chết tiệt???? Cô nên nhớ bây giờ cô là của tôi, những việc gì cô làm, đều do tôi quyết định" - bàn tay lạnh băng, cầm chặt nâng cằm cô lên. Cô chính là ghét sự đụng chạm của hắn.
- "Đau! Bỏ tôi ra xin anh" - cô như con thỏ sợ hãi, dùng hết sức vùng vẫy hất tay hắn ra.
- " cô có biết chống cự lại tôi sẽ có hậu quả gì không?" - hắn thô bạo, cầm chặt hai cánh tay cô ép cả người cô vào cửa xe.
- "tôi không quan tâm "- lại là lời nói và ánh mắt lạnh như băng ấy. Chỉ cần như vậy thôi, cũng khiến lửa giận của Cao Kì lên đỉnh điểm, được thôi nếu cô ghét sự đụng chạm của hắn, thì hắn sẽ càng làm cho đến khi cô phải chấp nhận rằng.... cô là của hắn, ngoan ngoãn phục tùng mọi mệnh lệnh.
Có không biết bao nhiêu cô gái ngoài kia, mong muốn được ở cạnh bên hắn, vậy mà cô có phúc mà không biết hưởng.
Hắn dùng sức, kéo chân cô đ, ép cả cơ thể run bần bật nằm dưới thân mình, nắm chặt hai tay để lên đỉnh đầu.
- "buông tôi ra "- những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên gương mặt thoát tục của Hạ Vy
- "chủ tịch xin ngài thận trọng giờ cô ấy đang bị thương? "- Lucy lên tiếng. Cô không thể hiểu nổi, người đàn ông điên cuồng tức giận vì vài câu nói lại là chủ tịch điềm tĩnh của mình.
- " cút!!!"
- " dạ..."
- " tôi nói cút ngay cho tôi "- đôi mắt hổ phách chứa lửa, khiến người khác ghê sợ nhìn thẳng vào Lucy. Lần đầu tiên, hắn giận dữ với thư ký. Tài xế biết điều, nhanh chóng đỗ xe rồi xuống cùng Lucy.
Khi hai người vừa xuống, Mạc Cao Kì buông lỏng tay, nhìn người con gái trước mặt vì sợ mà ngấy lịm đi từ bao giờ. Hắn khẽ vuốt những lọn tóc dính trên má, nước mắt cô vẫn còn đọng lại, hàng mi cong vút rung rung, vai cô in rõ vết tay của hắn. Hạ Vy hiện giờ như một con búp bê nhếch nhác, bị giày vò đến thảm thương.
- "Lucy "
- "vâng thưa chủ tịch!:
- " về"
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh... hắn đỡ người cô dựa vào ghế, tay với túi thuốc.
- "ngài để tôi làm cho ạ!"
- "được rồi tôi làm được " - hắn tay luồn kéo váy lên. Đập vào mắt hắn, là những vết thương dù đã được sơ cứu qua nhưng do cử động, mà dẫn đến bị hở và chảy máu.
Nhẹ nhàng tháo dỡ băng cũ, hắn lấy khăn ấm lau thật sạch, dùng Ôxy rửa vết thương, nhanh chóng bôi thuốc rồi quấn băng. Mọi hành động dịu dàng nãy giờ, đều đã thu vào mắt Lucy. Cô không ngờ, chủ tịch máu lạnh của mình lại quan tâm một cô gái đến mức kinh ngạc.
Nhìn kĩ lại cô gái này đúng là đẹp thật, làn da trắng mịn màng, mái tóc dài đen mượt như thác nước, lông mi như cánh quạt và đặc là đôi mắt tím ấy có thể thu hút bất kì ai mỗi khi nhìn vào. Lucy khẽ mỉm cười không lẽ...
- "đang nghĩ gì?" - hắn nhìn thư kí của mình, lại thở dài, đúng giỏi thì giỏi thật nhưng vài lúc lại tưởng tượng quá mức.
- "dạ không có gì ạ" - biết điều thì chuồn sớm, không lại bị trừ lương thì mệt lắm!!!
Két...
Chiếc xe dừng lại tại một căn biệt thự super super to and max đẹp. Ngôi nhà mang kiểu dáng Châu Âu cổ điện. Hai hàng người hầu xếp hàng trịnh trọng cúi đầu chào.
- " chào ông chủ!"
Nhưng ai cũng trố mắt lên nhìn, khi boss từ xe bước ra bế theo một cô gái.
- "quản gia...." - Lucy như tên lửa, chạy ra cười đùa thì thầm to nhỏ. Bà nhìn hắn, rồi cười khúc khích, liền bước đến.
- " cậu chủ, vị tiểu thư này là..."
- "Từ nay cô ấy sẽ sống ở đây, chăm sóc cô ấy cẩn thận và đặc biệt không được để xảy ra chuyện gì" - Hắn dặn dò cặn kẽ đám người hầu, rồi bế cô tiến thẳng đến căn biệt thự không quên liếc
- "Lucy, trừ nửa tháng lương."
- "vâng "- cái mồm hại thân....
****
Ánh sáng le lói chiếu qua cửa, Hạ Vy như thiên thần trong bộ váy trắng ngủ. Đôi mắt cô hé mở, cả người nặng trĩu gượng dậy.
- "tiểu thư đã tỉnh"
Cô quay đầu ra phía cửa một bà lão tầm 60, theo sau là các cô hầu.
- " tôi đang ở đâu vậy?"- cô nhíu mày. Tại sao cô lại ở đây và đây là đâu, cô chẳng thể nhớ gì cả.
- "tiểu thư cẩn thận, cô đã thiếp suốt một ngày rồi, đây là biệt thự riêng của cậu chủ Mạc" - bà trả lời
- Mạc... Mạc - cô lầm bẩm, rồi tái mặt. Mạc Cao Kì??? Đúng rồi hắn là người mua cô, tên Cổ lão đó đã bán cô, không, cô không thể ở đây, bởi người đàn ông này quá là nguy hiểm. Hôm trước, hắn còn định cưỡng bước cô. Đôi tay run run.
- "không tôi phải rời khỏi đây, tôi không muốn ở đây" - Hạ Vy bước xuống chạy ra.
- " Người đâu " - vừa cất lời, hai người đàn ông đã nắm chặt tay cô.
- "không buông tôi ra."
- "cậu chủ đã dặn, cô không được phép rời khỏi đây, nên hãy ngoan ngoãn ở lại."
- " không.... tôi không muốn đừng ép buộc tôi. Thả tôi ra" - cô điên cuồng vùng vẫy thoát ra chạy thẳng một mạch xuống cầu thang, tiến thẳng ra cửa mặc đôi chân đang ứa máu, đau đến chảy nước mắt.
Quá đủ rồi, cô không muốn bị giam cầm nữa. Nhưng ông trời một lần nữa lại bỏ mặc cô, khi gần ra đến cửa, ánh mắt run run nhìn người đàn ông trước mặt, khoác lên mình một bộ vest đến uy quyền.
Điều hắn nghĩ là đây, chính vì biết cô sẽ tìm cách chạy trốn mà hủy họp quay về. Đôi chân chậm rãi bước đến, ánh mắt lạnh nhìn cô, rồi dán chặt lên vết máu thấm qua băng và váy. Người đàn bà ngu ngốc, ở bên hắn có gì là không sung sướng.
Hạ Vy không tài nào di chuyển được, khụy chân ngã thì đã được một cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy. Hắn ôm chặt cô, rồi nhắc bổng lên.
- "cậu chủ tôi xin lỗi "- quản gia cúi đầu.
Hắn bước qua, gật đầu rồi tiến đến phòng đóng cửa lại.
Mạc Cao Kì đặt cô xuống giường, hành động hết sức dịu dàng không một chút tức giận.
Bàn tay vươn lấy lọ thuốc bôi,nước ấm, đỡ lấy chân cô lau thật nhẹ rồi tra thuốc.
- "làm ơn thả tôi ra " - câu nói vừa dứt...
Cheng... cả lọ thuốc bay vào tường vỡ vụn. Cô sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, cố đẩy lùi người về sau. Hắn tức giận xông đến, ép đẩy cô vào thành giường. Bàn tay nâng cằm cô lên, đối diện thẳng với đôi mắt cô.
- " Tôi đã nói rồi, từ bây giờ em là của tôi. Cái gì tôi cũng có thể cho, em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại đây."
- " buông ra tôi không cần đồng tiền dơ bẩn đó" - cô cắn răng nhìn hắn.
- " chẳng phải, em đã bán thân mình để kiếm những đồng tiền dơ bẩn đó sao" - nói đến đây, bàn tay đang chống cự của cô, bất lực rơi xuống, cùng những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Đôi mắt sâu nhìn vào hắn. Cao Kì không hiểu sao, khi nhìn thấy cô khóc hắn thật sự cảm thấy khó chịu, vươn tay lên định lau nhưng cô đã hất bàn tay đó. Đôi môi cong lên vẻ giễu cợt.
- " Anh muốn người dơ bẩn như tôi sao. Anh không sợ là những người đàn ông khác đã đụng đến tôi, anh đừng tưởng chỉ có mình anh,mà có khi tôi sẽ tự nguyện trao thân cho họ."
- "Im mồm! " - đôi mắt hắn ngùn ngụt lửa, người phụ nữ này dám chọc tức hắn, đúng vậy nếu cô không nói thì hắn cũng sẽ tưởng bở, rằng chưa có ai chiếm lấy cô ngoài hắn.
Mạnh bạo đè cô xuống dưới thân mình cắn lên chiếc cổ trắng ngần.
- "Chọc tức tôi hậu quả em sẽ không ngờ tới đâu."
- "tôi chỉ nói sự thật, nếu anh ko ngại tôi bẩn thì cứ việc" - hắn trừng mắt nhìn cô không kiểm soát được cơn giữ mà bóp chặt lấy cổ Hạ Vy.
Được thôi giết chết cô đi, cuộc sống giam cầm ngày qua ngày chẳng khác gì địa ngục cả.
- "Tôi không cho phép ai động vào đồ của mình."
- "nhưng trước đó tôi không phải là của anh" - cô biết cô to gan, nhưng đây là cách cô chọn cô sẽ không hối hận.
- "người phụ nữ chết tiệt " - hắn mạnh bạo, xé toạc bộ váy trắng hôn lên từng tấc thịt. Không chần chừa mà đâm thẳng vào cô. Động tác càng mạnh bạo, khi nghĩ đến việc có người khác ở trên cô ngoài mình.
- "không đừng... đừng "- hơi thở cô thô suyễn, cùng giọng nói bất lực hòa tan trong làn nước mắt.
- "tôi nói rồi em sẽ phải hối hận" - hắn cúi xuống tai cô, thở hổn hển nói.
- "tôi hận anh " - hắn trợn mắt nhìn cô. Đôi mắt lạnh của cô như đâm thẳng vào tim hắn. Hắn đang làm gì vậy, ép buộc một cô gái, dù có hàng nghìn người đàn bà mà sẵn sàng phục vụ hắn. Hắn nhếch mép bạc cực đẹp lên, rồi đứng dậy mặc quần áo rồi nói:
- "sẽ có lúc em phải tìm đến tôi.
Hắn lạnh lùng bước đi, để lại một mình cô người run run bần bật ngồi co ro người trong nước mắt."
****
Mình cần một lời nx từ độc giả. Follow and truyện hay thì VOTE ( ❤) cho mình nhé. Yêu lém cơ????????????????
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook