Độc Nhất Vợ Yêu Của Tổng Tài
-
Chương 150: Điều chưa từng hé lộ
******
Giây phút chia ly.
Năm năm trước...
- Huhu không đâu, Hạ Vy chị đừng bỏ bọn em mà...
- Hạ Vy tại sao con...
Hạ Vy không ngờ bản thân đã cố gắng bịt đầu ai ngờ lại hở đuôi. Đúng là chuyện đến nước này cô khó mà có thể chối từ và giấu diếm.
- Vú Nuôi con xin lỗi, các em chị xin lỗi, lần này là chị quyết định,một lòng mong tất cả được hạnh phúc, dù là hi sinh tuổi xuân, dù là bán đi cái thuần khiết.
- Hạ Vy con nói gì vậy.
- Không, không Hạ Vy chị nói gì vậy. Bọn em muốn chị cơ...
Nhưng đứa trẻ cố cắn răng nén tiếng khóc, nước mắt cứ thể ròng rã chảy không ngừng, ánh mắt chúng lấp ánh hình ảnh người chị thân thương, lớn lên cùng chúng từ bé đến lớn, người chị như người mẹ chăm chút từng tí, bao bọc và bao dung cho mọi tội lỗi, như người bạn luôn ở bên sẻ chia mọi khó khăn. Những đứa nhỏ thấy anh chị lớn hơn khóc thì khóc theo, còn những đứa trẻ đủ để hiểu chuyện, đủ để hiểu ngày mai chị chúng sẽ phải rời chúng mà đi, đủ để hiểu rằng sẽ không biết được bao giờ mới có hai chữ đoàn tụ, và phải biết đến bài học tự lập và mạnh mẽ vì giờ không ai có thể đủ sức mạnh như một thiên thần có thể giang tay bao bọc lấy chúng nữa. Cái giá phải trả là chiếc cánh ấy sẽ bị chặt đi mãi mãi. Rỉ máu thì cũng đậy lắp bởi nụ cười thuần khiết kia.
- Điệp Linh, Duy Vũ, Mộng Linh, Mạnh Từ, Tô Tô....
Hạ Vy gọi tên từng đứa trẻ, mỗi tiếng cất lên là nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng ai ngờ lại làm dâng lên sự yếu đuối trong chính những đứa trẻ ấy. Chúng đột nhiên thét lên, mọi sự kìm nến bỗng trực trào, cuộc đối thoại bí mật mà chúng nghe được là thật. Chúng đã mất cha mẹ từ bé, chúng không muốn mất người chị này. Nước mắt Hạ Vy chảy ròng rã, tất cả cứ thế ôm chầm lấy nhau, nắm chặt tay mà gào lên.
- Bọn em không cần, chẳng cần cơm, ăn ngô ăn khoai, không cần đi học, bọn em vẫn có thể làm một nhà bốc thuốc giỏi... chị ơi chị đừng đi.
Tên chủ nợ ác độc ông ta đột nhiên làm trái giao kèo muốn đòi cọc, mà trong viện trại làm gì có ngân lượng tiền bạc, chỉ có lá quý, thuốc quý chữa bệnh cho dân làng, ngày nào hay ngày đó. Có tháng chỉ hai ba lần được ăn cơm, còn lại có hôm cháo trắng, có hôm cháo đậu đen ăn với cà muối. Dù vậy, nếu như không còn trại viện chúng biết ở đâu. Hạ Vy thương những đứa trẻ thiếu tình cha mẹ, đứa thì được tìm trong thùng rác, may nhịp vẫn còn đập, nếu nó biết được người sinh ra tàn nhẫn như vậy sao có thể chịu được, đứa lại đặt trước cửa người dân, trại viện, nhưng đứa trẻ đầu đường xóm chợ vì kiếm ăn cho em gái mà trộm miếng bánh gần như bị đánh chết đi sống lại, đứa thì luôn đứng trên một chiếc dây thừng không cân bằng lơ lửng giữa sự sống và cái chết vì mắc bệnh hiểm nghèo. Chính trại mồ côi Tuyết Chi này đã cưu mang những đứa trẻ ấy. Để duy trì đôi lúc phải quỳ gối xin dân làng góp đức, bát gạo cũng được, củ khoai cũng được. Miễn là có thể cho chúng một bữa ăn thật no nê.
- Ngoan đừng nói vậy, chúng ta vẫn sẽ được ăn ngon, các em nhất định phải đi học... Không được bỏ học.
- Oa.. Hu..
Dưới ngọn đuốc trong lò sưởi, ánh lửa làm nóng ran đôi má hây hây hồng của từng đứa trẻ, đứa gục mặt vào đứa bên chùi lau lau vệt nước mắt, nước mũi. Đứa lại ngồi im trong lòng chị, cả cơ thể run lên không ngừng. Vú Nuôi bước đến, bà ôm lấy đứa con gái của mình, gục đầu bên Hạ Vy giấu đi giọt nước mắt yếu đuối.
- Hạ Vy con từ lớn đến bé đều chưa van xin người điều gì? Nhưng lần thôi hay để con đi, sớm mai canh giờ gà gáy, con sẽ đi lên chiếc xe đón mình, ông ta muốn khoản tiền như vậy, chúng ta ngân lượng hạn hẹp chi bằng lấy người chuộc. Một hay mười năm con nhất định sẽ quay về. Dù thân siêu phách lạc hòa vào làn gió nếu nghe tiếng chuông gió ngoài bàn hiên, sẽ gõ ba tiếng như khẩn cẩu vào nhà...
- Hạ Vy đừng nói vậy...
Tuyết Hoa ôm chặt lấy Hạ Vy, điều cô nói xem ra đều đã tính đến tin chẳng lành nhất. Bà hôn lên tóc cô, rồi đến trán, tình yêu thường đong đầy của một người mẹ như cố gắng bảo vệ con gái mình đến khi có thể. Phía xa, Mộ Tĩnh người bạn trạc tuổi từ thuở bé của Hạ Vy giấu mình sau cánh cửa, gục đầu xuống đất bao phủ một lớp tuyết dày đặc, Tĩnh đấm thật mạnh xuống đất, thật quá bất công ngày hôm trước họ vẫn còn nắm tay nhau ngủ trên cùng một chiếc giường, nói về bao tương lai mà hai đứa ấp ủ, vậy mà hôm nay thời khắc chia ly này thật quá bất ngờ và đau đớn. Hạ Vy thu mọi hình ảnh của Mộ Tĩnh vào trong mắt mình, là cô không tốt, cô đã giấu mọi người chuyện hệ trọng như vậy.
Một đêm khó khăn, đêm của tiếng khóc, đêm của những đớn đau, từng đứa trẻ mắt sưng húp, mệt mỏi vì gào thép đã sớm chìm vào giấc ngủ, chúng ôm lấy nhau tạo hơi ấm như mọi ngày để chống lại cái rét lạnh đến cắt da cắt thịt, vài đứa cứng đầu lim dim nhìn Hạ Vy cười ôn hòa, cô hôn lên trán từng đứa bế chúng vào đúng vị trí của giường nằm.
- Em sẽ không ngủ đâu...
- Duy Vũ, chị hát ru em nghe nhé.
- Không đâu, không muốn nghe.
- Duy Vũ..
- Em không muốn, em không muốn mai thức dậy sẽ không thấy chị đâu nữa.
- Chị ở đây được không, chị sẽ nằm đây với em..
- Chị hứa nhé
- Chùng ta cùng hứa...
Từng bước chân càng thêm nặng ba canh giờ qua, Hạ Vy giờ mới biết thời gian thật sự quý trọng đến nhường nào, cô nhìn túi đồ với số quần áo ít ỏi, bên cạnh Vú nuôi vẫn chấm chấm nước mắt, Mộ Tĩnh lại ngồi lặng im chỉ văng vẳng vài tiếng giã chày cối, xem là là cô ấy giận Hạ Vy rồi. Nhìn lên trên đôi, một màu vàng sáng dần, mọi người đều biết, thời khắc ấy đến rồi, Hạ Vy chùm chiếc áo choàng bông kín mít tránh cái rét đêm sương muối. Cô ôm Vú Nuôi rồi tạm việt Mộ Tĩnh, đến lúc này Hạ Vy mới thấy hai mắt Mộ Tĩnh không nhìn cô nhưng lại chứa chan bao giọt nước mắt kìm nén, bóng dáng hai người đàn ông to lớn dần xuất hiện Hạ Vy bước đi, tuyết lún xuống làm cho bước chân càng thêm nặng nhọc, tiếng chuông gió liên tục kêu bên cửa khiến cô giật mình nhìn lại.
- Chị Hạ Vy.
Nhưng đứa trẻ không biết đã thức dậy từ lúc nào vỡ òa chạy theo Hạ Vy nhưng đều bị giữ lại. Chúng không ngừng hét lên.
- Chị lừa bọn em, Hạ Vy quay lại đi, bọn en cần chị mà...
Cảnh trước mắt mờ dần, Hạ Vy run bần bật nhìn đám trẻ trước mặt, cô nở nụ cười tươi, vừa giang hai tay. Như cuộc chạy đua, chúng thi nhau sà vào người cô, Hạ Vy ôm chúng, chúng ôm cô, chúng còn quá bé bỏng và ngây thơ cô không nỡ để chúng chịu khổ, dù là bán tuổi xuân, năm sống để cho chúng được biết vị đời cô cũng cam chịu.
- Mau đi thôi
Một gã đàn ông kéo tay Hạ Vy tách cô khỏi nhưng đứa trẻ,níu lấy níu để từng ngón tay rời ra.
Cô phải đi thật rồi.
- Hứa với chị, tất cả phải sống thật tốt.
Đứa trẻ kì lạ.
Thời gian trôi qua, con đường từ Bạch Sa đến Thượng Sa dài hơn Hạ Vy nghĩ, cô không dám chợp mắt, cô nhìn kĩ từng ngóc ngách thành phố Bạch Sa như quê hương của mình, tiếng gió rít đến rọn sống lưng, chúng để cô ngồi ở buồng để hàng của xe, phất phơ mành vải che đi lúc ẩn, lúc hiện khung cảnh bão tuyết, có một tiếng kêu trong chiếc thùng gỗ, Hạ Vy tưởng à chuột, nhưng không phải, đó là một đứa trẻ, cậu bé mặc quần áo cũ kĩ, trên mặt dính vài vết bẩn của đất. Tại sao câu bé ấy lại ở đây?
- Em ơi...
Đôi mắt cậu ta to tròn nhìn Hạ Vy, trên tay cầm một chiếc que củi như phòng vệ, cô nhìn đứa trẻ trong bộ quần áo mỏng manh không khỏi thương sót, tiến dần tiến dần, cô muốn ôm lấy đứa trẻ ấy, cô muốn sưởi ấm cho nó.
- Đừng sợ? Tại sao em lại ở đây...
- ...
Khi cô vừa đưa tay đến, cậu bé đã dùng chiếc qua củi đập mạnh vào tay tạo nên vết rát đỏ, cậu bé này đang cố tạo sự phòng vệ cho bản thân, nhìn đôi chân gầy guộc run run, ánh lên trên mắt cô là vài vết thâm tím, Hạ Vy không khỏi đanh mặt lại, cô thở dài, cởi chiếc áo choang bông ném cho cậu bé, dường như đứa trẻ ấy cũng đã hiểu ý của cô, nó giương đôi mắt ngỡ ngàng lên chỉ một chút, Hạ Vy nghĩ mình dường như đã nhìn ra một bầu trời tuổi thơ tắm tối. Cô quay lại chỗ của mình, an tâm khi nhìn thấy đứa trẻ chịu cầm áo choàng lên đắp.
Chiếc xe di chuyển bấp bênh trên con đường núi gập ghềnh, Hạ Vy co mình vào góc xe, cái lạnh đêm nay thật đáng sợ. Cự nhiên cô thấy chiếc áo choàng của mình, ẩn sau nó là đứa trẻ vừa nãy, nó đắp cho cô rồi lằng lặng ngồi xuống bên cạnh.
- Hết sợ rồi sao.
Cậu bé bĩu môi, Hạ Vy liền bật cười, cô nhanh tay kéo chân tay cậu bé lại vạch lên, đập vào mắt là nhưng vết đánh tím bầm, thấy sự cứng đầu trên khuôn mặt, Hạ Vy không hỏi, cô biết cậu bé hiện không muốn trả lời về vấn đề này. Cô lấy một ít thuốc trong túi,nhẹ nhàng bôi lên vết thương ấy rồi hà hơi sưởi ấm, cô cởi mũ len đội cho cậu, ân cần buộc dây lại, nhét vào trong tay cậu tuýp thuốc vừa nãy.
- Ngày hai đến ba lần, đừng để bị thương nữa.
- Chị là ai?
- Chị tên Hạ Vy, Nguyệt Hạ Vy.
- Nguyệt Hạ Vy, Hạ Vy...
Cậu bé cứ hí hửng lẩm nhẩm lại cái tên đó, đêm đông chẳng biết từ lúc nào cả hai đã say nồng giấc ngủ, dựa vào nhau đắp chung một chiếc áo choàng cứ thế cùng nhau vượt qua cái rét buốt lạnh.
Hạ Vy đã đến được Thượng Sa, khi cô thức dậy đứa trẻ kia cũng biến mất, cô kinh hãi nhìn ngôi nhà biệt thự tầm trung trước mặt mình.
Ở đây vừa có đám tang.
Không một bóng người, chỉ có chiếc ảnh trắng đen của người phụ nữ, nằm giữa những bó cúc trắng.
- Vợ ta mất rồi
Hạ Vy giật mình, nhìn người đằng sau lưng, là ông chủ nợ, ông ra vẻ mặt vô cùng khổ nhọc nhìn người vợ quá cố của mình một cách đau đớn, người chồng thương vợ đó là ấn tượng đầu tiên của Hạ Vy về Cổ Lão.
- Bà ấy đi để lại hai đứa con, ta nói rồi, ta chỉ có yêu cầu cô sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ ấy.
Ban đầu là vậy, Hạ Vy như một bảo mẫu đến chăm sóc hai đứa con của ông ta. Nhiệm vụ này khiến cô ngạc nhiên, cô cứ nghĩ ông ta sẽ làm gì mình nơi đất xứ quê người. Nhưng ẩn sau tất cả lại là một sự thật kinh hoàng. Lần đầu Hạ Vy gặp Cổ Trạch Dương và Cổ Thanh Di, cô giật mình nhìn hai đứa trẻ. Không khó để nhận ra cả hai đều có vấn đề về thần kinh, Thanh Di bị rối loạn còn Trạch Dương lại mắc bệnh tự kỉ. Và nhất là Cổ Trạch Dương, khuôn mặt cậu bé na ná đứa trẻ cô gặp trên xe, nhưng nhìn vào chân tay, không có vết thương. Là cô nhầm sao. Cô theo lệnh ngày ngày chăm sóc hai đứa trẻ này. Một hai ba năm trôi qua, mọi thứ cứ lẳng lặng trôi, ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, hiếm lắm Hạ Vy mới có thể bắt chuyện với cả hai, bơ vơ lắm vài câu hỏi, nhưng trong những năm ấy, có những cuộc nói chuyện vẫn ám ảnh Hạ Vy.
- Chào em!
- Chị gái chị không sợ chết sao.
Đầu tiền đó là về câu hỏi đầu tiên mà Thanh Di hỏi cô, khi cô đưa tay ra như muốn chào hỏi thì con bé nhìn chằm chằm bàn tay cô, nó không bắt mà chỉ thích thú cầm từng ngón tay lên xem.
- Thanh Di..
- Này đừng gọi tôi một cách thân thiết như vậy...
Đôi mắt của thú hoang, đôi mắt Thanh Di nhìn cô lúc ấy là đôi mắt của một con thú hoang dại. Một con thú đang đứng ở cửa ải của cái chết. Nhưng có vẻ nó đã vượt qua ngưỡng cửa của cái chết này rất nhiều lần...
- Con nói gì vậy?
Cổ Lão bất thình lình ở sau lưng, nhưng điều cô quan tâm hơn thế là phản ứng của Thanh Di, cô bé liền quỳ xuống trước chân cha mình ôm lấy khẩn cần xin lỗi.
- Cha, con xin lỗi,con sẽ nghe lời cha mà, con sẽ nghe cha tất cả mọi việc..
- Đứng lên đi con gái, ngoan nghe lời chị Hạ Vy...
Lát sau, Thanh Di chạy đến ôm chầm lấy cô, chính bản thân Hạ Vy cũng vô cùng khó hiểu trước động thái của căn nhà này, tại sao lại u ám như vậy. Khác với Thanh Di, Trạch Dương lại vô vùng thông minh, nhưng thằng bé chẳng khác nào một cái xác vô hồn, nếu như là mẹ chúng vừa mất tại sao khi đi qua di ảnh chúng đều rất thản nhiên như thể đã quen vậy.
Tại sao cơ chứ?
Rõ ràng nếu như mẹ mất chúng phải vô cùng đau đớn đấy. Cổ Lão đi làm việc, Hạ Vy trông hai đứa trẻ, cô tự hỏi, Thanh Di thật sự bị rối loạn hay đó chỉ là vỏ bọc của con bé. Thanh Di luôn ôm một con búp bên xinh đẹp dù đã mười sáu tuổi, cô mặt những bộ váy kín mít che cả người.
- Thanh Di, tại sao em lại cắt ngón tay của con búp bê ấy.
- Không phải là do nó làm sai sao.
- Nó làm sai?
- Đúng vậy làm sai phải chịu phạt...
- Còn khuôn mặt con búp bê đó? Tại sao em lại rạch nó
- Em không thích bản sao, nó không nên giống một ai đó.
Con búp bê thật xây xước, là tổn thương tinh thần hay tổn thương thân xác, những đứa trẻ này thật kì lạ mà. Thanh Di luôn ngồi trong phòng một mình, cô bé luôn chăm chút cho mình những hình ảnh đẹp nhất, luôn một mình lảm nhảm với con búp bê, rồi hát hò cùng nó. Nhiều lúc Hạ Vy phát hiện ánh mắt Thanh Di nhìn cô. Cô bé luôn hỏi cô một câu.
- Tại sao chị lại đứng đó, tại sao chị lại ở đây, Hạ Vy chị không sợ chết à.
- Thanh Di, tại sao em lại hỏi chị như vậy.
- Nói sao nhỉ, có lẽ là đau quá, đau đến không chịu được.
- Mẹ em...
Ban đầu Hạ Vy đã nghĩ vì cú sốc mất mẹ nên những đứa trẻ này mới như vậy nhưng Thanh Di lại nói chiếc di ảnh đó đã ở đấy 15 năm rồi, mỗi tuần chiếc hoa cúc trắng sẽ được thường xuyên thay đi rồi đặt đóa hoa mới. Mẹ của chúng đã mất được 15 năm rồi. Vậy mà hôm đầu tiên Hạ Vy đến đây cô cứ nghĩ là có tang. Nhưng thật ra chúng đã phải nhìn mẹ mình trên di ảnh suốt 15, như một cái xác vô hồn mỗi khi chúng đi qua.
- Thanh Di, em nói sao...
- Hạ Vy chị biết mẹ là gì không?
- Chị không..
- Em cũng không. Em cũng chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường thôi.
Hạ Vy sợ đến điếng người, ngay thời khắc ấy, cô đã nghĩ Thanh Di khóc ra những giọt nước mắt máu vô hình, lúc ấy Thanh Di rất dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ mười sáu, cô bé thật sự bị rối loạn thần kinh sao. Tiếng chuông đồng hồ trong nhà vang lên, nối tiếp là tiếng ly rơi vỡ, Hạ Vy nhìn Thanh Di, cả người lùi về sau.
- Em đi đâu vậy?
- Em...
- Thanh Di, đừng giấu chị, nói đi, em đi đâu vậy...
- Hạ Vy, tại sao chị không an phận ở đấy làm theo lệnh cha em đi.
Nói rồi, bóng cô bé khuất dần vào trong bóng đêm của hành lang. Cô vừa định chạy đi...
- Đừng đi theo chị ấy.
- Trạch Dương.
- Hạ Vy, đến giờ học đàn rồi.
Phải rồi, những thời gian cô tiếp xúc với Trạch Dương là những buổi học đàn này, Hạ Vy nhận ra đứa trẻ này chỉ cần để tâm nhiều một chút, nó sẽ tương tác đáp lại. Trạch Dương chơi đàn rất giỏi nhưng đôi lúc cậu bé chơi như một sự tức giận. Lần đầu tiên cô tiếp xúc với Trạch Dương là sau khi cô nghe thấy tiếng đàn đập, cô vội vã chạy sang phòng bên, cậu bé đang lên cơn phát bệnh, đều không thể giữ được ý chí vô thức mà đập liên tục xuống từng phím đàn.
- Không chơi được, không chơi được...
Nhìn đứa trẻ trước mặt, cô thật sự muốn biết chúng bị giam cầm bởi điều gì. Hạ Vy dịu dàng đứng đằng sau lưng Trạch Dương, cô ngả đầu bên vai cậu, hai tay áp lên tay cậu bé nhẹ nhàng đánh từng phím đàn.
- Cứ từ từ em sẽ chơi được.
- .....
- Đúng rồi đó, tiếp tục đi.
Hạ Vy đã đứng đó lắng nghe cả bài nhạc mà Trạch Dương đánh, cậu bé thật sự rất tài năng, đến đoạn nhạc cuối cùng cô vui vẻ vỗ tay thì lại nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của Trạch Dương. Lần đầu, cô không hiểu Trạch Dương cho lắm nên đã rốt rít xin lỗi rồi rời đi vì cô nghe người làm ở đây nói Trạch Dương không thích ai phá đám khi cậu ấy chơi đàn. Dần dần một hai lần, mỗi lần Trạch Dương đánh đàn, Hạ Vy đều đứng nghe, đôi lúc thấy cậu bé không có ý kiến nên cô vào phòng ngồi đằng sau cậu luôn, ngày qua ngày như một thói quen cứ đến giờ như thường lệ cô lại đến đây nghe Trạch Dương đánh đàn. Trạch Dương mới mười năm tuổi thôi, nhưng mà dáng dấp lại cao lớn, điều cô ấn tượng là cậu bé có đôi mắt buồn, lẳng lặng yên tĩnh như làn nước trong veo tựa thủy tinh. Cô nhớ nhất, có lần nghe xong cô trở về phòng, Trạch Dương bỗng hỏi một câu. Và đó cũng là lần đầu tiên Trạch Dương chịu mở lời trước với Hạ Vy.
- Tại sao chị lại nghe em đánh đàn?
- Không phải là vì em đánh đàn rất hay sao.
- Hay? Chị đừng nịnh em, trước giờ...
- Không, không đâu chị nói thật, em đánh đàn là tuyệt nhất đấy.
- Chị...
- Chị nói thật mà.
- ....
- Chẳng lẽ trước giờ chưa từng có ai nói rằng em đánh đàn hay sao.
- Chưa, không hề có ai cả.
- Vậy coi như là đã có rồi nhé. Em mau xuống nhà đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.
Những đứa trẻ này, Cổ Thanh Di và Cổ Trạch Dương chúng thực sự là một con búp bê thủy tinh đang vỡ dần vỡ dần...
Giây phút chia ly.
Năm năm trước...
- Huhu không đâu, Hạ Vy chị đừng bỏ bọn em mà...
- Hạ Vy tại sao con...
Hạ Vy không ngờ bản thân đã cố gắng bịt đầu ai ngờ lại hở đuôi. Đúng là chuyện đến nước này cô khó mà có thể chối từ và giấu diếm.
- Vú Nuôi con xin lỗi, các em chị xin lỗi, lần này là chị quyết định,một lòng mong tất cả được hạnh phúc, dù là hi sinh tuổi xuân, dù là bán đi cái thuần khiết.
- Hạ Vy con nói gì vậy.
- Không, không Hạ Vy chị nói gì vậy. Bọn em muốn chị cơ...
Nhưng đứa trẻ cố cắn răng nén tiếng khóc, nước mắt cứ thể ròng rã chảy không ngừng, ánh mắt chúng lấp ánh hình ảnh người chị thân thương, lớn lên cùng chúng từ bé đến lớn, người chị như người mẹ chăm chút từng tí, bao bọc và bao dung cho mọi tội lỗi, như người bạn luôn ở bên sẻ chia mọi khó khăn. Những đứa nhỏ thấy anh chị lớn hơn khóc thì khóc theo, còn những đứa trẻ đủ để hiểu chuyện, đủ để hiểu ngày mai chị chúng sẽ phải rời chúng mà đi, đủ để hiểu rằng sẽ không biết được bao giờ mới có hai chữ đoàn tụ, và phải biết đến bài học tự lập và mạnh mẽ vì giờ không ai có thể đủ sức mạnh như một thiên thần có thể giang tay bao bọc lấy chúng nữa. Cái giá phải trả là chiếc cánh ấy sẽ bị chặt đi mãi mãi. Rỉ máu thì cũng đậy lắp bởi nụ cười thuần khiết kia.
- Điệp Linh, Duy Vũ, Mộng Linh, Mạnh Từ, Tô Tô....
Hạ Vy gọi tên từng đứa trẻ, mỗi tiếng cất lên là nước mắt chảy ngược vào trong, nhưng ai ngờ lại làm dâng lên sự yếu đuối trong chính những đứa trẻ ấy. Chúng đột nhiên thét lên, mọi sự kìm nến bỗng trực trào, cuộc đối thoại bí mật mà chúng nghe được là thật. Chúng đã mất cha mẹ từ bé, chúng không muốn mất người chị này. Nước mắt Hạ Vy chảy ròng rã, tất cả cứ thế ôm chầm lấy nhau, nắm chặt tay mà gào lên.
- Bọn em không cần, chẳng cần cơm, ăn ngô ăn khoai, không cần đi học, bọn em vẫn có thể làm một nhà bốc thuốc giỏi... chị ơi chị đừng đi.
Tên chủ nợ ác độc ông ta đột nhiên làm trái giao kèo muốn đòi cọc, mà trong viện trại làm gì có ngân lượng tiền bạc, chỉ có lá quý, thuốc quý chữa bệnh cho dân làng, ngày nào hay ngày đó. Có tháng chỉ hai ba lần được ăn cơm, còn lại có hôm cháo trắng, có hôm cháo đậu đen ăn với cà muối. Dù vậy, nếu như không còn trại viện chúng biết ở đâu. Hạ Vy thương những đứa trẻ thiếu tình cha mẹ, đứa thì được tìm trong thùng rác, may nhịp vẫn còn đập, nếu nó biết được người sinh ra tàn nhẫn như vậy sao có thể chịu được, đứa lại đặt trước cửa người dân, trại viện, nhưng đứa trẻ đầu đường xóm chợ vì kiếm ăn cho em gái mà trộm miếng bánh gần như bị đánh chết đi sống lại, đứa thì luôn đứng trên một chiếc dây thừng không cân bằng lơ lửng giữa sự sống và cái chết vì mắc bệnh hiểm nghèo. Chính trại mồ côi Tuyết Chi này đã cưu mang những đứa trẻ ấy. Để duy trì đôi lúc phải quỳ gối xin dân làng góp đức, bát gạo cũng được, củ khoai cũng được. Miễn là có thể cho chúng một bữa ăn thật no nê.
- Ngoan đừng nói vậy, chúng ta vẫn sẽ được ăn ngon, các em nhất định phải đi học... Không được bỏ học.
- Oa.. Hu..
Dưới ngọn đuốc trong lò sưởi, ánh lửa làm nóng ran đôi má hây hây hồng của từng đứa trẻ, đứa gục mặt vào đứa bên chùi lau lau vệt nước mắt, nước mũi. Đứa lại ngồi im trong lòng chị, cả cơ thể run lên không ngừng. Vú Nuôi bước đến, bà ôm lấy đứa con gái của mình, gục đầu bên Hạ Vy giấu đi giọt nước mắt yếu đuối.
- Hạ Vy con từ lớn đến bé đều chưa van xin người điều gì? Nhưng lần thôi hay để con đi, sớm mai canh giờ gà gáy, con sẽ đi lên chiếc xe đón mình, ông ta muốn khoản tiền như vậy, chúng ta ngân lượng hạn hẹp chi bằng lấy người chuộc. Một hay mười năm con nhất định sẽ quay về. Dù thân siêu phách lạc hòa vào làn gió nếu nghe tiếng chuông gió ngoài bàn hiên, sẽ gõ ba tiếng như khẩn cẩu vào nhà...
- Hạ Vy đừng nói vậy...
Tuyết Hoa ôm chặt lấy Hạ Vy, điều cô nói xem ra đều đã tính đến tin chẳng lành nhất. Bà hôn lên tóc cô, rồi đến trán, tình yêu thường đong đầy của một người mẹ như cố gắng bảo vệ con gái mình đến khi có thể. Phía xa, Mộ Tĩnh người bạn trạc tuổi từ thuở bé của Hạ Vy giấu mình sau cánh cửa, gục đầu xuống đất bao phủ một lớp tuyết dày đặc, Tĩnh đấm thật mạnh xuống đất, thật quá bất công ngày hôm trước họ vẫn còn nắm tay nhau ngủ trên cùng một chiếc giường, nói về bao tương lai mà hai đứa ấp ủ, vậy mà hôm nay thời khắc chia ly này thật quá bất ngờ và đau đớn. Hạ Vy thu mọi hình ảnh của Mộ Tĩnh vào trong mắt mình, là cô không tốt, cô đã giấu mọi người chuyện hệ trọng như vậy.
Một đêm khó khăn, đêm của tiếng khóc, đêm của những đớn đau, từng đứa trẻ mắt sưng húp, mệt mỏi vì gào thép đã sớm chìm vào giấc ngủ, chúng ôm lấy nhau tạo hơi ấm như mọi ngày để chống lại cái rét lạnh đến cắt da cắt thịt, vài đứa cứng đầu lim dim nhìn Hạ Vy cười ôn hòa, cô hôn lên trán từng đứa bế chúng vào đúng vị trí của giường nằm.
- Em sẽ không ngủ đâu...
- Duy Vũ, chị hát ru em nghe nhé.
- Không đâu, không muốn nghe.
- Duy Vũ..
- Em không muốn, em không muốn mai thức dậy sẽ không thấy chị đâu nữa.
- Chị ở đây được không, chị sẽ nằm đây với em..
- Chị hứa nhé
- Chùng ta cùng hứa...
Từng bước chân càng thêm nặng ba canh giờ qua, Hạ Vy giờ mới biết thời gian thật sự quý trọng đến nhường nào, cô nhìn túi đồ với số quần áo ít ỏi, bên cạnh Vú nuôi vẫn chấm chấm nước mắt, Mộ Tĩnh lại ngồi lặng im chỉ văng vẳng vài tiếng giã chày cối, xem là là cô ấy giận Hạ Vy rồi. Nhìn lên trên đôi, một màu vàng sáng dần, mọi người đều biết, thời khắc ấy đến rồi, Hạ Vy chùm chiếc áo choàng bông kín mít tránh cái rét đêm sương muối. Cô ôm Vú Nuôi rồi tạm việt Mộ Tĩnh, đến lúc này Hạ Vy mới thấy hai mắt Mộ Tĩnh không nhìn cô nhưng lại chứa chan bao giọt nước mắt kìm nén, bóng dáng hai người đàn ông to lớn dần xuất hiện Hạ Vy bước đi, tuyết lún xuống làm cho bước chân càng thêm nặng nhọc, tiếng chuông gió liên tục kêu bên cửa khiến cô giật mình nhìn lại.
- Chị Hạ Vy.
Nhưng đứa trẻ không biết đã thức dậy từ lúc nào vỡ òa chạy theo Hạ Vy nhưng đều bị giữ lại. Chúng không ngừng hét lên.
- Chị lừa bọn em, Hạ Vy quay lại đi, bọn en cần chị mà...
Cảnh trước mắt mờ dần, Hạ Vy run bần bật nhìn đám trẻ trước mặt, cô nở nụ cười tươi, vừa giang hai tay. Như cuộc chạy đua, chúng thi nhau sà vào người cô, Hạ Vy ôm chúng, chúng ôm cô, chúng còn quá bé bỏng và ngây thơ cô không nỡ để chúng chịu khổ, dù là bán tuổi xuân, năm sống để cho chúng được biết vị đời cô cũng cam chịu.
- Mau đi thôi
Một gã đàn ông kéo tay Hạ Vy tách cô khỏi nhưng đứa trẻ,níu lấy níu để từng ngón tay rời ra.
Cô phải đi thật rồi.
- Hứa với chị, tất cả phải sống thật tốt.
Đứa trẻ kì lạ.
Thời gian trôi qua, con đường từ Bạch Sa đến Thượng Sa dài hơn Hạ Vy nghĩ, cô không dám chợp mắt, cô nhìn kĩ từng ngóc ngách thành phố Bạch Sa như quê hương của mình, tiếng gió rít đến rọn sống lưng, chúng để cô ngồi ở buồng để hàng của xe, phất phơ mành vải che đi lúc ẩn, lúc hiện khung cảnh bão tuyết, có một tiếng kêu trong chiếc thùng gỗ, Hạ Vy tưởng à chuột, nhưng không phải, đó là một đứa trẻ, cậu bé mặc quần áo cũ kĩ, trên mặt dính vài vết bẩn của đất. Tại sao câu bé ấy lại ở đây?
- Em ơi...
Đôi mắt cậu ta to tròn nhìn Hạ Vy, trên tay cầm một chiếc que củi như phòng vệ, cô nhìn đứa trẻ trong bộ quần áo mỏng manh không khỏi thương sót, tiến dần tiến dần, cô muốn ôm lấy đứa trẻ ấy, cô muốn sưởi ấm cho nó.
- Đừng sợ? Tại sao em lại ở đây...
- ...
Khi cô vừa đưa tay đến, cậu bé đã dùng chiếc qua củi đập mạnh vào tay tạo nên vết rát đỏ, cậu bé này đang cố tạo sự phòng vệ cho bản thân, nhìn đôi chân gầy guộc run run, ánh lên trên mắt cô là vài vết thâm tím, Hạ Vy không khỏi đanh mặt lại, cô thở dài, cởi chiếc áo choang bông ném cho cậu bé, dường như đứa trẻ ấy cũng đã hiểu ý của cô, nó giương đôi mắt ngỡ ngàng lên chỉ một chút, Hạ Vy nghĩ mình dường như đã nhìn ra một bầu trời tuổi thơ tắm tối. Cô quay lại chỗ của mình, an tâm khi nhìn thấy đứa trẻ chịu cầm áo choàng lên đắp.
Chiếc xe di chuyển bấp bênh trên con đường núi gập ghềnh, Hạ Vy co mình vào góc xe, cái lạnh đêm nay thật đáng sợ. Cự nhiên cô thấy chiếc áo choàng của mình, ẩn sau nó là đứa trẻ vừa nãy, nó đắp cho cô rồi lằng lặng ngồi xuống bên cạnh.
- Hết sợ rồi sao.
Cậu bé bĩu môi, Hạ Vy liền bật cười, cô nhanh tay kéo chân tay cậu bé lại vạch lên, đập vào mắt là nhưng vết đánh tím bầm, thấy sự cứng đầu trên khuôn mặt, Hạ Vy không hỏi, cô biết cậu bé hiện không muốn trả lời về vấn đề này. Cô lấy một ít thuốc trong túi,nhẹ nhàng bôi lên vết thương ấy rồi hà hơi sưởi ấm, cô cởi mũ len đội cho cậu, ân cần buộc dây lại, nhét vào trong tay cậu tuýp thuốc vừa nãy.
- Ngày hai đến ba lần, đừng để bị thương nữa.
- Chị là ai?
- Chị tên Hạ Vy, Nguyệt Hạ Vy.
- Nguyệt Hạ Vy, Hạ Vy...
Cậu bé cứ hí hửng lẩm nhẩm lại cái tên đó, đêm đông chẳng biết từ lúc nào cả hai đã say nồng giấc ngủ, dựa vào nhau đắp chung một chiếc áo choàng cứ thế cùng nhau vượt qua cái rét buốt lạnh.
Hạ Vy đã đến được Thượng Sa, khi cô thức dậy đứa trẻ kia cũng biến mất, cô kinh hãi nhìn ngôi nhà biệt thự tầm trung trước mặt mình.
Ở đây vừa có đám tang.
Không một bóng người, chỉ có chiếc ảnh trắng đen của người phụ nữ, nằm giữa những bó cúc trắng.
- Vợ ta mất rồi
Hạ Vy giật mình, nhìn người đằng sau lưng, là ông chủ nợ, ông ra vẻ mặt vô cùng khổ nhọc nhìn người vợ quá cố của mình một cách đau đớn, người chồng thương vợ đó là ấn tượng đầu tiên của Hạ Vy về Cổ Lão.
- Bà ấy đi để lại hai đứa con, ta nói rồi, ta chỉ có yêu cầu cô sẽ chăm sóc hai đứa nhỏ ấy.
Ban đầu là vậy, Hạ Vy như một bảo mẫu đến chăm sóc hai đứa con của ông ta. Nhiệm vụ này khiến cô ngạc nhiên, cô cứ nghĩ ông ta sẽ làm gì mình nơi đất xứ quê người. Nhưng ẩn sau tất cả lại là một sự thật kinh hoàng. Lần đầu Hạ Vy gặp Cổ Trạch Dương và Cổ Thanh Di, cô giật mình nhìn hai đứa trẻ. Không khó để nhận ra cả hai đều có vấn đề về thần kinh, Thanh Di bị rối loạn còn Trạch Dương lại mắc bệnh tự kỉ. Và nhất là Cổ Trạch Dương, khuôn mặt cậu bé na ná đứa trẻ cô gặp trên xe, nhưng nhìn vào chân tay, không có vết thương. Là cô nhầm sao. Cô theo lệnh ngày ngày chăm sóc hai đứa trẻ này. Một hai ba năm trôi qua, mọi thứ cứ lẳng lặng trôi, ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, hiếm lắm Hạ Vy mới có thể bắt chuyện với cả hai, bơ vơ lắm vài câu hỏi, nhưng trong những năm ấy, có những cuộc nói chuyện vẫn ám ảnh Hạ Vy.
- Chào em!
- Chị gái chị không sợ chết sao.
Đầu tiền đó là về câu hỏi đầu tiên mà Thanh Di hỏi cô, khi cô đưa tay ra như muốn chào hỏi thì con bé nhìn chằm chằm bàn tay cô, nó không bắt mà chỉ thích thú cầm từng ngón tay lên xem.
- Thanh Di..
- Này đừng gọi tôi một cách thân thiết như vậy...
Đôi mắt của thú hoang, đôi mắt Thanh Di nhìn cô lúc ấy là đôi mắt của một con thú hoang dại. Một con thú đang đứng ở cửa ải của cái chết. Nhưng có vẻ nó đã vượt qua ngưỡng cửa của cái chết này rất nhiều lần...
- Con nói gì vậy?
Cổ Lão bất thình lình ở sau lưng, nhưng điều cô quan tâm hơn thế là phản ứng của Thanh Di, cô bé liền quỳ xuống trước chân cha mình ôm lấy khẩn cần xin lỗi.
- Cha, con xin lỗi,con sẽ nghe lời cha mà, con sẽ nghe cha tất cả mọi việc..
- Đứng lên đi con gái, ngoan nghe lời chị Hạ Vy...
Lát sau, Thanh Di chạy đến ôm chầm lấy cô, chính bản thân Hạ Vy cũng vô cùng khó hiểu trước động thái của căn nhà này, tại sao lại u ám như vậy. Khác với Thanh Di, Trạch Dương lại vô vùng thông minh, nhưng thằng bé chẳng khác nào một cái xác vô hồn, nếu như là mẹ chúng vừa mất tại sao khi đi qua di ảnh chúng đều rất thản nhiên như thể đã quen vậy.
Tại sao cơ chứ?
Rõ ràng nếu như mẹ mất chúng phải vô cùng đau đớn đấy. Cổ Lão đi làm việc, Hạ Vy trông hai đứa trẻ, cô tự hỏi, Thanh Di thật sự bị rối loạn hay đó chỉ là vỏ bọc của con bé. Thanh Di luôn ôm một con búp bên xinh đẹp dù đã mười sáu tuổi, cô mặt những bộ váy kín mít che cả người.
- Thanh Di, tại sao em lại cắt ngón tay của con búp bê ấy.
- Không phải là do nó làm sai sao.
- Nó làm sai?
- Đúng vậy làm sai phải chịu phạt...
- Còn khuôn mặt con búp bê đó? Tại sao em lại rạch nó
- Em không thích bản sao, nó không nên giống một ai đó.
Con búp bê thật xây xước, là tổn thương tinh thần hay tổn thương thân xác, những đứa trẻ này thật kì lạ mà. Thanh Di luôn ngồi trong phòng một mình, cô bé luôn chăm chút cho mình những hình ảnh đẹp nhất, luôn một mình lảm nhảm với con búp bê, rồi hát hò cùng nó. Nhiều lúc Hạ Vy phát hiện ánh mắt Thanh Di nhìn cô. Cô bé luôn hỏi cô một câu.
- Tại sao chị lại đứng đó, tại sao chị lại ở đây, Hạ Vy chị không sợ chết à.
- Thanh Di, tại sao em lại hỏi chị như vậy.
- Nói sao nhỉ, có lẽ là đau quá, đau đến không chịu được.
- Mẹ em...
Ban đầu Hạ Vy đã nghĩ vì cú sốc mất mẹ nên những đứa trẻ này mới như vậy nhưng Thanh Di lại nói chiếc di ảnh đó đã ở đấy 15 năm rồi, mỗi tuần chiếc hoa cúc trắng sẽ được thường xuyên thay đi rồi đặt đóa hoa mới. Mẹ của chúng đã mất được 15 năm rồi. Vậy mà hôm đầu tiên Hạ Vy đến đây cô cứ nghĩ là có tang. Nhưng thật ra chúng đã phải nhìn mẹ mình trên di ảnh suốt 15, như một cái xác vô hồn mỗi khi chúng đi qua.
- Thanh Di, em nói sao...
- Hạ Vy chị biết mẹ là gì không?
- Chị không..
- Em cũng không. Em cũng chỉ muốn làm một đứa trẻ bình thường thôi.
Hạ Vy sợ đến điếng người, ngay thời khắc ấy, cô đã nghĩ Thanh Di khóc ra những giọt nước mắt máu vô hình, lúc ấy Thanh Di rất dịu dàng, vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp thuần khiết của một thiếu nữ mười sáu, cô bé thật sự bị rối loạn thần kinh sao. Tiếng chuông đồng hồ trong nhà vang lên, nối tiếp là tiếng ly rơi vỡ, Hạ Vy nhìn Thanh Di, cả người lùi về sau.
- Em đi đâu vậy?
- Em...
- Thanh Di, đừng giấu chị, nói đi, em đi đâu vậy...
- Hạ Vy, tại sao chị không an phận ở đấy làm theo lệnh cha em đi.
Nói rồi, bóng cô bé khuất dần vào trong bóng đêm của hành lang. Cô vừa định chạy đi...
- Đừng đi theo chị ấy.
- Trạch Dương.
- Hạ Vy, đến giờ học đàn rồi.
Phải rồi, những thời gian cô tiếp xúc với Trạch Dương là những buổi học đàn này, Hạ Vy nhận ra đứa trẻ này chỉ cần để tâm nhiều một chút, nó sẽ tương tác đáp lại. Trạch Dương chơi đàn rất giỏi nhưng đôi lúc cậu bé chơi như một sự tức giận. Lần đầu tiên cô tiếp xúc với Trạch Dương là sau khi cô nghe thấy tiếng đàn đập, cô vội vã chạy sang phòng bên, cậu bé đang lên cơn phát bệnh, đều không thể giữ được ý chí vô thức mà đập liên tục xuống từng phím đàn.
- Không chơi được, không chơi được...
Nhìn đứa trẻ trước mặt, cô thật sự muốn biết chúng bị giam cầm bởi điều gì. Hạ Vy dịu dàng đứng đằng sau lưng Trạch Dương, cô ngả đầu bên vai cậu, hai tay áp lên tay cậu bé nhẹ nhàng đánh từng phím đàn.
- Cứ từ từ em sẽ chơi được.
- .....
- Đúng rồi đó, tiếp tục đi.
Hạ Vy đã đứng đó lắng nghe cả bài nhạc mà Trạch Dương đánh, cậu bé thật sự rất tài năng, đến đoạn nhạc cuối cùng cô vui vẻ vỗ tay thì lại nhận được ánh mắt ngỡ ngàng của Trạch Dương. Lần đầu, cô không hiểu Trạch Dương cho lắm nên đã rốt rít xin lỗi rồi rời đi vì cô nghe người làm ở đây nói Trạch Dương không thích ai phá đám khi cậu ấy chơi đàn. Dần dần một hai lần, mỗi lần Trạch Dương đánh đàn, Hạ Vy đều đứng nghe, đôi lúc thấy cậu bé không có ý kiến nên cô vào phòng ngồi đằng sau cậu luôn, ngày qua ngày như một thói quen cứ đến giờ như thường lệ cô lại đến đây nghe Trạch Dương đánh đàn. Trạch Dương mới mười năm tuổi thôi, nhưng mà dáng dấp lại cao lớn, điều cô ấn tượng là cậu bé có đôi mắt buồn, lẳng lặng yên tĩnh như làn nước trong veo tựa thủy tinh. Cô nhớ nhất, có lần nghe xong cô trở về phòng, Trạch Dương bỗng hỏi một câu. Và đó cũng là lần đầu tiên Trạch Dương chịu mở lời trước với Hạ Vy.
- Tại sao chị lại nghe em đánh đàn?
- Không phải là vì em đánh đàn rất hay sao.
- Hay? Chị đừng nịnh em, trước giờ...
- Không, không đâu chị nói thật, em đánh đàn là tuyệt nhất đấy.
- Chị...
- Chị nói thật mà.
- ....
- Chẳng lẽ trước giờ chưa từng có ai nói rằng em đánh đàn hay sao.
- Chưa, không hề có ai cả.
- Vậy coi như là đã có rồi nhé. Em mau xuống nhà đi, cơm nước đã chuẩn bị xong rồi.
Những đứa trẻ này, Cổ Thanh Di và Cổ Trạch Dương chúng thực sự là một con búp bê thủy tinh đang vỡ dần vỡ dần...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook