Độc Nhất Thế Tử Phi
-
Chương 5: Tra xét
Trong đại sảnh của An Quốc Hầu phủ, Tô Oản nhìn vị hôn phu Tương Vương điện hạ trong truyền thuyết, phát hiện đôi mắt dài nhỏ có thần của hắn hữu ý vô tình mà nhìn về một chỗ nào đó trong đại sảnh, Tô Oản theo ánh mắt của hắn nhìn qua, thấy được người mà Tương Vương điện hạ nhìn đến là An Quốc Hầu phủ nhị tiểu thư Tô Minh Nguyệt.
Tô Minh Nguyệt chỉ nhỏ hơn Tô Oản mấy tháng, năm nay hình như chỉ mới mười sáu tuổi, chẳng qua nàng cùng Tô Oản lại là một người trên trời một người dưới đất, Tô Minh Nguyệt chính là tiểu thư con vợ cả của An Quốc Hầu phủ, được sinh ra từ bụng của Quảng Dương quận chúa, là mỹ nữ có tiếng tài mạo song toàn của kinh đô Tây Sở, chẳng những văn tài cao siêu, còn có dung mạo xuất chúng, một đôi mắt đẹp nhìn đến làm lòng người rung động, câu hồn không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn, lại cộng thêm sau lưng Tô Minh Nguyệt không chỉ là An Quốc Hầu phủ mà còn có gia tộc như Văn Tín hầu phủ chống lưng, Quảng Dương quận chúa xuất phát từ Văn Tín hầu phủ, trước mắt, Văn Tín hầu phủ nắm giữ sử bộ, đều là trọng thần chạm tay có thể bỏng ở trong triều.
Cho nên nói Tô Minh Nguyệt bây giờ chính là một cái bánh bao mới ra lò, cũng khó trách Tương Vương điện hạ mắt thèm tâm nóng, việc hắn vừa làm chẳng phải là muốn ở trước mặt giai nhân lưu ấn tượng tốt sao, chẳng qua, nàng cứ không muốn hắn được như nguyện đấy.
Tô Oản cười khẽ lên, khuôn mặt mờ ám mà nhìn Tương Vương điện hạ, lớn tiếng nói: “Hì Hì, Tương Vương điện hạ, hắn là một người rất lợi hại, rất lợi hại, nghe nói lời của hắn không ai dám phản kháng cả, cho nên phụ thân sẽ không bị đánh nữa.”
Tô Oản vừa dứt lời, mấy đạo tầm mắt trong đại sảnh đều bắn về hướng nàng, đứng mũi chịu sào chính là Tương Vương điện hạ, trong mắt không có ôn nhu đa tình như khi nhìn Tô Minh Nguyệt, mà ngược lại chỉ toàn ghét bỏ chán ghét, hung hăng trừng Tô Oản, hận không ăn tươi nuốt sống nàng.
Kẻ ngốc này, quả nhiên vừa ngốc vừa đần độn, nàng nói những lời như vậy, Tĩnh Vương thế tử sao còn có thể tha cho An Quốc Hầu gia.
Tương Vương điện hạ hận đến ngứa răng, người của An Quốc Hầu phủ đều hận đến ngứa răng, đều cùng nhau nhìn về phái Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng.
Quanh thân Tiêu Hoàng tràn ngập áp suất thấp, hơi thở băng sương lạnh lẽo, ngũ quan lập thể hoàn mỹ, tỏa ra mùi hương tuyết liên làm người say mê, nữ nhân đều ghé mắt nhìn lén hắn, chẳng qua cũng không dám xem nhiều, bởi vì vị gia này không phải là người dễ chọc, trêu chọc hắn, sơ ý một chút thì chỉ có con đường chết.
Tiêu Hoàng không nhìn bất cứ ai, chỉ nơi nâng nâng mày, cúi đầu nhìn Tô Oản còn đang quỳ bên cạnh mình, sau đó ánh mắt chậm rãi dừng lại trên tay Tô Oản, nhìn biểu tình của hắn rõ ràng là đang suy xét có cần chặt cái tay này không, Tô Oản cả kinh trong lòng, nhanh chóng thu tay lại, nàng cũng không muốn bị chặt tay, chẳng qua nhìn Tĩnh Vương thế tử có vẻ thực sự có dự định này, nên Tô Oản nhanh chóng mở miệng.
“Tỷ tỷ, vậy ngươi sẽ không đánh phụ thân ta nữa đúng không?”
Nàng là đang chuyển dời lực chú ý của Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng.
Quả nhiên sau khi nàng mở miệng, trong con ngươi Tiêu Hoàng lóe lên một tia u quang, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, chậm rãi quay người, phủi nhẹ chỗ cẩm bào bị Tô Oản nắm lúc nãy, giống như chỗ đã bị Tô Oản làm cho bẩn đến không chịu nổi.
Tô Oản nhìn động tác của hắn, trực tiếp trợn trắng mắt, ghét bỏ như vậy sao, nếu ngươi biết tỷ đã cưỡng ngươi chẳng lẽ ngươi cũng đem chỗ đó cắt luôn sao.
Tiêu Hoàng chỉnh lại cẩm bào trên người mình xong, thả tay xuống mà nhìn về phía Tương Vương điện hạ ở bên kia, không nhanh không chậm nói: “Nếu như vương gia đã mở miệng, Bổn thế tử sao có thể không nể mặt vương gia chứ, vậy liền đánh mười đại bản thôi.”
Hắn nói xong liền nhìn thủ hạ bên người mình, phân phó hắn đi hạ lệnh, chỉ cần đánh mười đại bản là được.
Tuy rằng Tiêu Hoàng đã giảm bớt mười đại bản, nhưng vẫn không thể làm Tương Vương điện hạ vừa lòng.
Sắc mặt Tương vương cực kì khó coi, hắn đây là bị người ta đánh một cái tát vang dội trước mặt nhiều người, tuy rằng Tiêu Hoàng đã giảm mười đại bản nhưng vẫn là không hoàn toàn nể mặt hắn, vẫn đánh mười đại bản.
Vốn nghĩ ở trước mặt giai nhân giành một chút hảo cảm, có thể được đến trái tim của giai nhân, không ngờ không chỉ không giành được hảo cảm mà còn bị mất mặt như vậy, trong lòng Tương Vương điện hạ tràn ngập oán hận, hận ý đối với Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng lại tăng thêm hai phần.
Tiêu Hoàng, ngươi chờ đó cho bổn vương, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay của Bổn vương, Bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tương vương thề độc ở trong lòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến thân thể gầy yếu, sắc mặt vàng vọt của Tô Oản, mặc bộ y phục rách rưới đến quần áo hạ nhân cũng không bằng, nghĩ đến tiện nhân này còn là vị hôn thê của hắn, Tương Vương càng nghĩ càng oán hận hơn, trong mắt hắn bắn ra tia hung tàn, hận không thể lập tức giết chết Tô Oản.
Đáng tiếc, Tô Oản ngay cả để ý đến hắn cũng lười, tra nam, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao, hôm nay ở trước mặt nhiều người đánh vào mặt của ngươi chỉ là thu chút lời mà thôi, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội để khiến ngươi mất mặt hơn, cứ chờ xem.
Trong chính sảnh, Tiêu Hoàng không tiếp tục để ý đến ai nữa, lướt qua Tô Oản, đi thẳng về phía trước, một lần nữa điều tra việc thích khách.
Tô Oản thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng biết được, chuyện bị thích khách ám sát này là vở kịch Tiêu Hoàng tự mình tạo ra, không phải muốn bắt thích khách mà là muốn tìm ra người đã cưỡng bức hắn.
Tô Oản vừa nghĩ đến chuyện này, ít nhiều cũng có chút sợ hãi, chẳng qua may là hiện tại đã bình yên vô sự vượt qua được.
Trong đại sảnh, Tiêu Hoàng tra một vòng, cũng không tìm được người mà hắn muốn tìm, vốn hắn nghĩ, cái người cưỡng bức hắn kia, ở lúc hắn điều tra sẽ lộ ra dấu vết, như vậy hắn mới có thể bắt được nàng, không nghĩ tới nữ nhân này lại bình thản ung dung như vậy, xem ra là một nhân vật rất lợi hại, chẳng qua, nàng cho rằng hắn sẽ dễ dàng rút lui như vậy sao?
Tiêu Hoàng quanh thân phủ xuống sương lạnh, tao nhã xoay người đi về phía chủ vị, phía sau, Tương vương điện hạ cùng với khánh vương điện hạ cũng theo hắn đi đến phía trước.
Tương vương điện hạ mặc dù hận không thể giết chết Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ một chuyện, hiện tại Tiêu Hoàng chính là bảo bối trong lòng phụ hoàng hắn, hơn nữa trong tay hắn nắm binh quyền, không chỉ riêng Tương Vương hắn, mà trong cả Tây Sở này còn chưa có ai dám tùy tiện động đến Tiêu Hoàng, cho nên hắn không thể cùng Tiêu Hoàng trở mặt được.
Nghĩ đến điều này, Tương vương Tiêu Lỗi trên mặt liền phủ kín ý cười ôn hòa, khuôn mặt quan tâm hỏi Tiêu Hoàng: “Tiêu Hoàng, nghe nói ngươi bị thích khách ám sát, người nào có gan như vậy, thế nhưng dám ám sát ngươi?”
A, a, tại sao không đem tên này giết chết luôn đi.
Tương vương nói thầm trong lòng nhưng trên mặt không biểu lộ ra nửa điểm đáng ngờ.
“Trong thiên hạ luôn có vài người không sợ chết như vậy, cho nên Bổn thế tử đang tra, nếu để Bổn thế tử tra ra, tuyệt đối sẽ làm cho nàng sống không bằng chết, hối hận vì đã đầu thai đến trần gian này.”
Ngữ khí âm u vang vọng trong đại sảnh, làm mỗi người hoảng sợ.
Trong lòng Tô Oản lại càng lạnh run lên, cái tên đáng hận này, hắn lại muốn cho nàng sống không bằng chết, cho nàng hối hận vì đã đầu thai đến trên đời này, như vậy cho thấy, nếu hắn biết là nàng cưỡng bức hắn, người này nhất định sẽ nghĩ cách đày đọa nàng, cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện ra chuyện này.
Thân phận trước mắt này ngược lại có thể giúp nàng, bởi vì Tiêu Hoàng có nằm mơ cũng sẽ không thể nào ngờ tới, người cưỡng bức hắn sẽ là đứa ngốc của phủ An Quốc Hầu.
Đương nhiên, nếu như hắn biết được người cưỡng bức hắn là một kẻ ngốc thì nàng sẽ chết càng khó coi hơn.
Trên đại sảnh, Tiêu Hoàng cùng Tương vương Tiêu Lỗi và Khánh vương Tiêu Bân đang ngồi đó chờ, những người quỳ phía dưới cũng không dám đứng lên.
Ba người phía trên lo nói chuyện với nhau, không ai để ý đám người đang quỳ dưới này, người đang quỳ cũng không dám đứng lên, lần này ám sát liên lụy đến Tĩnh Vương thế tử, nếu Tĩnh Vương thế tử bất mãn, đem tội danh thích khách áp trên đầu bọn họ vậy thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn, nên cho dù trong lòng không vui nhưng vẫn an an phận phận mà quỳ.
Bên ngoài phòng, rất nhanh liền có người dìu An Quốc Hầu đi vào, lúc này sắc mặt của An Quốc Hầu gia đã hoàn toàn trắng bệch, không còn chút huyết sắc, chân cũng bước không vững, chẳng qua tuy rằng bị đánh mười đại bản nhưng thủ hạ của Tiêu Hoàng cũng không xuống tay quá mạnh, bởi vì An Quốc Hầu gia là trọng thần triều đình, nếu đánh tàn phế rồi, bên phía Hoàng thượng sẽ trách tội gia của mình, cho nên thủ hạ của Tiêu Hoàng đánh tương đối nhẹ, An Quốc Hầu cũng không có việc gì lớn, nhiều lắm thì mông đít sưng phồng lên mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến chuyện đi đứng.
Nhưng dù là như vậy, An Quốc Hầu cũng cảm thấy quá bẽ mặt, chính mình thế nhưng sẽ bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, thật sự quá bẽ mặt, hơn nữa còn là vì mấy câu nói của nữ nhi ngốc mà mình mới phải chịu như vậy, càng tệ hơn chính là mình không thể giết nàng được, An Quốc Hầu càng nghĩ càng nén giận, đồng thời trong lòng bắt đầu ghi hận Tiêu Hoàng.
Sau khi An Quốc Hầu đi vào đại sảnh, Tiêu Hoàng cùng Tương vương, Khánh vương dừng cuộc nói chuyện lại, Tương vưỡng dẫn đầu quan tâm mở miệng: “Hầu gia không sao chứ?”
An Quốc Hầu nhìn Tương vương ở phía trên, lập tức mở miệng: “Tạ vương gia quan tâm, thần không có việc gì.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tương vương nói xong liền nhìn về phía Tiêu Hoàng: “Còn tiếp tục tra chuyện thích khách nữa không?”
“Tra, sao có thể không tra nữa? Dám can đảm ám sát bổn thế tử, làm sao có chuyện không bắt được đã cho qua chứ.”
Tiêu Hoàng nói xong, nhìn hướng An Quốc Hầu, chậm rãi nói: “An Quốc Hầu gia, bổn thế tử bị ám sát ở Tử Trúc Lâm, An Quốc Hầu phủ của các ngươi sân viện nào cách Tử Trúc Lâm gần nhất, bổn thế tử muốn điều tra tất cả các sân trong An Quốc Hầu phủ, từ phụ cận Tử Trúc Lâm bắt đầu tra đi.”
Một lời khiến cho Tô Oản đang quỳ bên dưới cứng đờ, sắc mặt cực kì không đẹp mắt, bởi vì nàng nhớ tới một việc, bộ y phục nàng mặc lúc cưỡng bức vị gia này bị nàng cởi ra nhét ở dưới rầm giường trong phòng, y phục đó chẳng những bị xé rách mà còn dính máu xử nữ, chỉ cần vừa tra là sẽ phát hiện ra nàng, chuyện này phải làm sao đây.
Tô Minh Nguyệt chỉ nhỏ hơn Tô Oản mấy tháng, năm nay hình như chỉ mới mười sáu tuổi, chẳng qua nàng cùng Tô Oản lại là một người trên trời một người dưới đất, Tô Minh Nguyệt chính là tiểu thư con vợ cả của An Quốc Hầu phủ, được sinh ra từ bụng của Quảng Dương quận chúa, là mỹ nữ có tiếng tài mạo song toàn của kinh đô Tây Sở, chẳng những văn tài cao siêu, còn có dung mạo xuất chúng, một đôi mắt đẹp nhìn đến làm lòng người rung động, câu hồn không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn, lại cộng thêm sau lưng Tô Minh Nguyệt không chỉ là An Quốc Hầu phủ mà còn có gia tộc như Văn Tín hầu phủ chống lưng, Quảng Dương quận chúa xuất phát từ Văn Tín hầu phủ, trước mắt, Văn Tín hầu phủ nắm giữ sử bộ, đều là trọng thần chạm tay có thể bỏng ở trong triều.
Cho nên nói Tô Minh Nguyệt bây giờ chính là một cái bánh bao mới ra lò, cũng khó trách Tương Vương điện hạ mắt thèm tâm nóng, việc hắn vừa làm chẳng phải là muốn ở trước mặt giai nhân lưu ấn tượng tốt sao, chẳng qua, nàng cứ không muốn hắn được như nguyện đấy.
Tô Oản cười khẽ lên, khuôn mặt mờ ám mà nhìn Tương Vương điện hạ, lớn tiếng nói: “Hì Hì, Tương Vương điện hạ, hắn là một người rất lợi hại, rất lợi hại, nghe nói lời của hắn không ai dám phản kháng cả, cho nên phụ thân sẽ không bị đánh nữa.”
Tô Oản vừa dứt lời, mấy đạo tầm mắt trong đại sảnh đều bắn về hướng nàng, đứng mũi chịu sào chính là Tương Vương điện hạ, trong mắt không có ôn nhu đa tình như khi nhìn Tô Minh Nguyệt, mà ngược lại chỉ toàn ghét bỏ chán ghét, hung hăng trừng Tô Oản, hận không ăn tươi nuốt sống nàng.
Kẻ ngốc này, quả nhiên vừa ngốc vừa đần độn, nàng nói những lời như vậy, Tĩnh Vương thế tử sao còn có thể tha cho An Quốc Hầu gia.
Tương Vương điện hạ hận đến ngứa răng, người của An Quốc Hầu phủ đều hận đến ngứa răng, đều cùng nhau nhìn về phái Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng.
Quanh thân Tiêu Hoàng tràn ngập áp suất thấp, hơi thở băng sương lạnh lẽo, ngũ quan lập thể hoàn mỹ, tỏa ra mùi hương tuyết liên làm người say mê, nữ nhân đều ghé mắt nhìn lén hắn, chẳng qua cũng không dám xem nhiều, bởi vì vị gia này không phải là người dễ chọc, trêu chọc hắn, sơ ý một chút thì chỉ có con đường chết.
Tiêu Hoàng không nhìn bất cứ ai, chỉ nơi nâng nâng mày, cúi đầu nhìn Tô Oản còn đang quỳ bên cạnh mình, sau đó ánh mắt chậm rãi dừng lại trên tay Tô Oản, nhìn biểu tình của hắn rõ ràng là đang suy xét có cần chặt cái tay này không, Tô Oản cả kinh trong lòng, nhanh chóng thu tay lại, nàng cũng không muốn bị chặt tay, chẳng qua nhìn Tĩnh Vương thế tử có vẻ thực sự có dự định này, nên Tô Oản nhanh chóng mở miệng.
“Tỷ tỷ, vậy ngươi sẽ không đánh phụ thân ta nữa đúng không?”
Nàng là đang chuyển dời lực chú ý của Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng.
Quả nhiên sau khi nàng mở miệng, trong con ngươi Tiêu Hoàng lóe lên một tia u quang, khóe môi tựa tiếu phi tiếu, chậm rãi quay người, phủi nhẹ chỗ cẩm bào bị Tô Oản nắm lúc nãy, giống như chỗ đã bị Tô Oản làm cho bẩn đến không chịu nổi.
Tô Oản nhìn động tác của hắn, trực tiếp trợn trắng mắt, ghét bỏ như vậy sao, nếu ngươi biết tỷ đã cưỡng ngươi chẳng lẽ ngươi cũng đem chỗ đó cắt luôn sao.
Tiêu Hoàng chỉnh lại cẩm bào trên người mình xong, thả tay xuống mà nhìn về phía Tương Vương điện hạ ở bên kia, không nhanh không chậm nói: “Nếu như vương gia đã mở miệng, Bổn thế tử sao có thể không nể mặt vương gia chứ, vậy liền đánh mười đại bản thôi.”
Hắn nói xong liền nhìn thủ hạ bên người mình, phân phó hắn đi hạ lệnh, chỉ cần đánh mười đại bản là được.
Tuy rằng Tiêu Hoàng đã giảm bớt mười đại bản, nhưng vẫn không thể làm Tương Vương điện hạ vừa lòng.
Sắc mặt Tương vương cực kì khó coi, hắn đây là bị người ta đánh một cái tát vang dội trước mặt nhiều người, tuy rằng Tiêu Hoàng đã giảm mười đại bản nhưng vẫn là không hoàn toàn nể mặt hắn, vẫn đánh mười đại bản.
Vốn nghĩ ở trước mặt giai nhân giành một chút hảo cảm, có thể được đến trái tim của giai nhân, không ngờ không chỉ không giành được hảo cảm mà còn bị mất mặt như vậy, trong lòng Tương Vương điện hạ tràn ngập oán hận, hận ý đối với Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng lại tăng thêm hai phần.
Tiêu Hoàng, ngươi chờ đó cho bổn vương, nếu có một ngày ngươi rơi vào tay của Bổn vương, Bổn vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Tương vương thề độc ở trong lòng, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến thân thể gầy yếu, sắc mặt vàng vọt của Tô Oản, mặc bộ y phục rách rưới đến quần áo hạ nhân cũng không bằng, nghĩ đến tiện nhân này còn là vị hôn thê của hắn, Tương Vương càng nghĩ càng oán hận hơn, trong mắt hắn bắn ra tia hung tàn, hận không thể lập tức giết chết Tô Oản.
Đáng tiếc, Tô Oản ngay cả để ý đến hắn cũng lười, tra nam, ngươi cho rằng ta sẽ sợ ngươi sao, hôm nay ở trước mặt nhiều người đánh vào mặt của ngươi chỉ là thu chút lời mà thôi, sau này sẽ có càng nhiều cơ hội để khiến ngươi mất mặt hơn, cứ chờ xem.
Trong chính sảnh, Tiêu Hoàng không tiếp tục để ý đến ai nữa, lướt qua Tô Oản, đi thẳng về phía trước, một lần nữa điều tra việc thích khách.
Tô Oản thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời cũng biết được, chuyện bị thích khách ám sát này là vở kịch Tiêu Hoàng tự mình tạo ra, không phải muốn bắt thích khách mà là muốn tìm ra người đã cưỡng bức hắn.
Tô Oản vừa nghĩ đến chuyện này, ít nhiều cũng có chút sợ hãi, chẳng qua may là hiện tại đã bình yên vô sự vượt qua được.
Trong đại sảnh, Tiêu Hoàng tra một vòng, cũng không tìm được người mà hắn muốn tìm, vốn hắn nghĩ, cái người cưỡng bức hắn kia, ở lúc hắn điều tra sẽ lộ ra dấu vết, như vậy hắn mới có thể bắt được nàng, không nghĩ tới nữ nhân này lại bình thản ung dung như vậy, xem ra là một nhân vật rất lợi hại, chẳng qua, nàng cho rằng hắn sẽ dễ dàng rút lui như vậy sao?
Tiêu Hoàng quanh thân phủ xuống sương lạnh, tao nhã xoay người đi về phía chủ vị, phía sau, Tương vương điện hạ cùng với khánh vương điện hạ cũng theo hắn đi đến phía trước.
Tương vương điện hạ mặc dù hận không thể giết chết Tĩnh Vương thế tử Tiêu Hoàng, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ một chuyện, hiện tại Tiêu Hoàng chính là bảo bối trong lòng phụ hoàng hắn, hơn nữa trong tay hắn nắm binh quyền, không chỉ riêng Tương Vương hắn, mà trong cả Tây Sở này còn chưa có ai dám tùy tiện động đến Tiêu Hoàng, cho nên hắn không thể cùng Tiêu Hoàng trở mặt được.
Nghĩ đến điều này, Tương vương Tiêu Lỗi trên mặt liền phủ kín ý cười ôn hòa, khuôn mặt quan tâm hỏi Tiêu Hoàng: “Tiêu Hoàng, nghe nói ngươi bị thích khách ám sát, người nào có gan như vậy, thế nhưng dám ám sát ngươi?”
A, a, tại sao không đem tên này giết chết luôn đi.
Tương vương nói thầm trong lòng nhưng trên mặt không biểu lộ ra nửa điểm đáng ngờ.
“Trong thiên hạ luôn có vài người không sợ chết như vậy, cho nên Bổn thế tử đang tra, nếu để Bổn thế tử tra ra, tuyệt đối sẽ làm cho nàng sống không bằng chết, hối hận vì đã đầu thai đến trần gian này.”
Ngữ khí âm u vang vọng trong đại sảnh, làm mỗi người hoảng sợ.
Trong lòng Tô Oản lại càng lạnh run lên, cái tên đáng hận này, hắn lại muốn cho nàng sống không bằng chết, cho nàng hối hận vì đã đầu thai đến trên đời này, như vậy cho thấy, nếu hắn biết là nàng cưỡng bức hắn, người này nhất định sẽ nghĩ cách đày đọa nàng, cho nên nàng tuyệt đối không thể để cho hắn phát hiện ra chuyện này.
Thân phận trước mắt này ngược lại có thể giúp nàng, bởi vì Tiêu Hoàng có nằm mơ cũng sẽ không thể nào ngờ tới, người cưỡng bức hắn sẽ là đứa ngốc của phủ An Quốc Hầu.
Đương nhiên, nếu như hắn biết được người cưỡng bức hắn là một kẻ ngốc thì nàng sẽ chết càng khó coi hơn.
Trên đại sảnh, Tiêu Hoàng cùng Tương vương Tiêu Lỗi và Khánh vương Tiêu Bân đang ngồi đó chờ, những người quỳ phía dưới cũng không dám đứng lên.
Ba người phía trên lo nói chuyện với nhau, không ai để ý đám người đang quỳ dưới này, người đang quỳ cũng không dám đứng lên, lần này ám sát liên lụy đến Tĩnh Vương thế tử, nếu Tĩnh Vương thế tử bất mãn, đem tội danh thích khách áp trên đầu bọn họ vậy thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn, nên cho dù trong lòng không vui nhưng vẫn an an phận phận mà quỳ.
Bên ngoài phòng, rất nhanh liền có người dìu An Quốc Hầu đi vào, lúc này sắc mặt của An Quốc Hầu gia đã hoàn toàn trắng bệch, không còn chút huyết sắc, chân cũng bước không vững, chẳng qua tuy rằng bị đánh mười đại bản nhưng thủ hạ của Tiêu Hoàng cũng không xuống tay quá mạnh, bởi vì An Quốc Hầu gia là trọng thần triều đình, nếu đánh tàn phế rồi, bên phía Hoàng thượng sẽ trách tội gia của mình, cho nên thủ hạ của Tiêu Hoàng đánh tương đối nhẹ, An Quốc Hầu cũng không có việc gì lớn, nhiều lắm thì mông đít sưng phồng lên mà thôi, cũng không ảnh hưởng đến chuyện đi đứng.
Nhưng dù là như vậy, An Quốc Hầu cũng cảm thấy quá bẽ mặt, chính mình thế nhưng sẽ bị đánh trước mặt nhiều người như vậy, thật sự quá bẽ mặt, hơn nữa còn là vì mấy câu nói của nữ nhi ngốc mà mình mới phải chịu như vậy, càng tệ hơn chính là mình không thể giết nàng được, An Quốc Hầu càng nghĩ càng nén giận, đồng thời trong lòng bắt đầu ghi hận Tiêu Hoàng.
Sau khi An Quốc Hầu đi vào đại sảnh, Tiêu Hoàng cùng Tương vương, Khánh vương dừng cuộc nói chuyện lại, Tương vưỡng dẫn đầu quan tâm mở miệng: “Hầu gia không sao chứ?”
An Quốc Hầu nhìn Tương vương ở phía trên, lập tức mở miệng: “Tạ vương gia quan tâm, thần không có việc gì.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Tương vương nói xong liền nhìn về phía Tiêu Hoàng: “Còn tiếp tục tra chuyện thích khách nữa không?”
“Tra, sao có thể không tra nữa? Dám can đảm ám sát bổn thế tử, làm sao có chuyện không bắt được đã cho qua chứ.”
Tiêu Hoàng nói xong, nhìn hướng An Quốc Hầu, chậm rãi nói: “An Quốc Hầu gia, bổn thế tử bị ám sát ở Tử Trúc Lâm, An Quốc Hầu phủ của các ngươi sân viện nào cách Tử Trúc Lâm gần nhất, bổn thế tử muốn điều tra tất cả các sân trong An Quốc Hầu phủ, từ phụ cận Tử Trúc Lâm bắt đầu tra đi.”
Một lời khiến cho Tô Oản đang quỳ bên dưới cứng đờ, sắc mặt cực kì không đẹp mắt, bởi vì nàng nhớ tới một việc, bộ y phục nàng mặc lúc cưỡng bức vị gia này bị nàng cởi ra nhét ở dưới rầm giường trong phòng, y phục đó chẳng những bị xé rách mà còn dính máu xử nữ, chỉ cần vừa tra là sẽ phát hiện ra nàng, chuyện này phải làm sao đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook