*****

Ngọc Đằng Long từ từ mở mắt. Hắn say một đêm, lúc tỉnh lại Thuỷ Trừng đã rời đi, hắn nện bước tập tễnh về nhà. Bởi vì đêm qua uống rượu nhiều lắm, đau đầu vô cùng, về đến nhà còn bị phụ thân giáo huấn cho một chập, quở trách hắn vì sao đêm qua không về nhà.

Hắn thật sự là bởi vì đầu rất đau, căn bản không còn khí lực cãi lại, đợi cho phụ thân mắng xong, hắn đã sắp ôm đầu khóc thét.

Thật vất vả mới có thể trở về phòng nghỉ ngơi, không bao lâu lại có người không biết điều tiến vào phòng hắn, hắn tưởng người hầu, không kiên nhẫn kêu lên: “Ta cái gì cũng không cần, đi mau, để cho ta hảo hảo ngủ một giấc.”

“Ta nghe nói ngươi say rượu thật sự nghiêm trọng, nên đặc biệt đích thân mang trà giải rượu đến đây, nếu ngươi không cần, ta liền mang về.”

“Trà giải rượu?”

Hắn đau đầu muốn chết, chỉ cần có thể giải được loại đau đớn khổ sở này, hiện tại mặc kệ là đồ vật gì, hắn đều nguyện ý uống. Hắn vội vàng ở trên giường nghiêng người, lại vì đau đầu mà thiếu chút nữa liền thở không nổi.

“Chậm một chút, thân thể đừng nhúc nhích nhanh như vậy, để tránh đầu lại đau hơn.”

Cảnh Băng Tuyền nói xong, thật nhanh rót trà ra chén, bước đến bên cạnh hắn, một tay ôm nâng hắn dậy, động tác thập phần ôn nhu, làm cho đầu Ngọc Đằng Long tuyệt đối không cần một sự di động nào để tránh gây ra đau đớn.

“Đến, chậm rãi uống......”

Nước trà mang theo một vị thuốc đông y, quán nhập trong miệng Ngọc Đằng Long, Ngọc Đằng Long khó chịu nhăn mày nhíu mặt, hắn từ nhỏ ghét nhất chính là phải uống thuốc.

“Ngoan, chậm rãi uống đi, sau khi uống xong sẽ hết đau đầu ngay.”

Cảnh Băng Tuyền cũng biết hắn chán ghét vị thuốc đông y, bởi vậy càng ôn nhu với hắn.

“Hừ...... Thật khó uống.”

Ngọc Đằng Long liếc Cảnh Băng Tuyền một cái, khoé miệng co rúm, một bộ dáng xót thương cầu xin, hoàn toàn đã quên ngày hôm qua chính miệng hắn đã tuyên bố từ nay về sau sẽ tuyệt giao với Cảnh Băng Tuyền.

“Ngoan, ta uy ngươi uống.”

Cảnh Băng Tuyền ngửa đầu uống một hớp lớn cả chén dược trà, tới gần bên môi Ngọc Đằng Long, nhẹ nhàng đưa trà thuốc quán tiến vào miệng hắn, đầu lưỡi không ngừng quấn lấy lưỡi của Ngọc Đằng Long.

Ngọc Đằng Long sớm đã bị hôn thành thói quen, cho nên ngay cả khi bị Cảnh Băng Tuyền thình lình hôn môi, cũng làm cho hắn vựng mờ mịt không có chống đẩy, hắn chậm rãi nuốt xuống hai chén thuốc, cũng bị hôn hai lần, Cảnh Băng Tuyền lúc này mới buông hắn ra.

“Đầu ta vẫn đau quá......”

Bởi vì đầu thật sự quá mức đau đớn, ngay cả vừa mới uống xong trà giải rượu, đau đầu mặc dù đã hơi có hoà hoãn, nhưng vẫn là đau đến chịu không nổi, Ngọc Đằng Long bắt đầu đổ lỗi cho Cảnh Băng Tuyền.

Đúng, hết thảy đều là lỗi của hắn.

Nếu không phải tại hắn, chính mình ngày hôm qua tại sao phải mượn rượu giải sầu, đó là bởi vì Cảnh Băng Tuyền đã chọc hắn rất không cao hứng, mới làm cho hắn buồn rầu, giận dỗi mà uống rượu đến say mèm, cho nên buổi sáng hôm nay đầu mới có thể đau đến lợi hại như vậy.

“Đều là lỗi của ngươi, đều là tại ngươi bức ta uống bao nhiêu là rượu. Nếu không phải tại ngươi, ta làm sao có thể uống một lúc nhiều rượu như vậy cũng chưa cảm giác, ngươi cũng biết ta ghét nhất là rượu, căn bản bình thường cũng không uống.”

Càng nghĩ càng giận, nếu không phải chỉ cần di động cái gối đầu thì cái đầu lại đau, chỉ sợ hắn đã sớm đem gối đầu quăng về phía Cảnh Băng Tuyền cho hả giận.

“Đều là do ngươi, hại ta sáng nay lại bị cha ta giáo huấn, sớm biết như thế này ta không nên kết giao loại bằng hữu như ngươi, có một bằng hữu như ngươi, chưa từng gặp được chuyện tốt......”

Cảnh Băng Tuyền trấn an hắn: “Hảo, hảo, hết thảy đều là lỗi của ta, ngươi đừng tức giận với ta nữa, ta còn có một phương pháp giải rượu rất tốt, ngươi có muốn thử không?”

“Chỉ cần có thể giải được cái chứng đau đầu này, cái gì cũng tốt, mau một chút, đầu ta đau muốn chết luôn rồi.”

Ngọc Đằng Long nổi giận lên, nắm tay đánh vào ngực Cảnh Băng Tuyền. Cảnh Băng Tuyền tùy ý hắn đánh, đợi cho Ngọc Đằng Long đánh đã tay, Cảnh Băng Tuyền mới lặng lẽ ghé vào lỗ tai hắn nói phương pháp giải rượu.

“Nghe nói loại phương pháp giải rượu này rất hữu dụng, ngươi muốn thử một chút xem sao không? Chính là......”

Ngọc Đằng Long vừa nghe xong, nắm tay hắn dần dần thuỳ xuống dưới, còn ánh mắt thì trừng lớn, khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng lên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương