Độc Hoa
Chương 63: Cuối cùng vẫn không bỏ được

Bốp.


Cú tát giáng xuống khiến gương mặt tinh sảo của thiếu niên lệch hẳn sang một bên. Vú nuôi thấy vậy muốn tiến lên ngăn cản nhưng bị vẻ mặt lạnh băng của Aurora làm cho dừng bước. Xem ra cô chủ đang rất tức giận.


"Học viên Arthur Lancaster."


"Có."


"Những ai được sử dụng phi hành khí của trường quân đội?"


"Học viên của học viện Quân Đội Đế Quốc, thưa trung úy."


"Bao nhiêu tuổi được sử dụng phòng mô phỏng phi hành khí?"


"12 tuổi thưa trung úy."


"Cấp độ quân địch?"


"Từ 10 đến 80 thưa trung úy."


Thấy Aurora chuẩn bị muốn giơ tay đánh Arthur, vú nuôi vội ngăn cản nàng lại.


"Cô chủ xin hãy bình tĩnh. Cậu chủ không biết hệ thống bị hỏng, cấp độ cậu ấy chọn cho cậu Lewis chỉ là 10 mà thôi."


"Vú nuôi, xin vú hãy đi ra ngoài đi." – Aurora lạnh lùng ngắt lời người phụ nữ.


"Cô chủ!"


Tuy nhiên thiếu nữ không hề đáp lại bà mà chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên. Cuối cùng người vú nuôi cũng đành từ bỏ. Bà lo lắng nhìn Arthur còn đang cúi gằm mặt, má trái của anh vẫn còn hiện rõ dấu tay, mái tóc vàng đẹp đã cũng trở nên rối tung.


"Nói chuyện, Arthur Lancaster!"


"Em chỉ muốn... cậu nhóc tránh xa mình. Chị cũng biết em là dị năng lặn, bất kể lúc nào em cũng có thể tự giết chính bản thân mình. Em sợ... bản thân sẽ giết Lewis như cách bản thân đã làm với mẹ." – Arthur rũ mắt, không ai nhận ra mắt anh đã ướt nhòe.


Chi dù có tỏ ra trưởng thành thế nào, Arthur vẫn chỉ là một cậu thiếu niên 13 tuổi. Dù mọi người đều nói cái chết của phu nhân Lancaster không phải lỗi của anh nhưng nó vẫn ám ảnh Arthur hàng đêm. Anh không dám lại gần ai, anh cho rằng đây là cách anh bảo vệ họ. Nhưng Arthur không hề ý thức rằng chính bản thân anh đã làm tổn thương rất nhiều người.


"Nhưng em không thể biến nó thành lí do để đẩy Lewis đến bờ vực của sự nguy hiểm. Em có biết sử dụng thiết bị mô phỏng nguy hiểm như thế nào không? Tổn thương về thể xác cũng không nghiêm trọng bằng một phần của tổn thương về tinh thần. Nếu lúc đó em không gặp cậu bạn ấy thì Lewis sẽ ra sao? Nếu cậu bé không tỉnh lại thì em sẽ nói thế nào với bố mẹ của cậu bé? Arthur em đã quá ích kỷ rồi!"


Arthur không lên tiếng. Anh biết trong việc này anh đã sai hoàn toàn rồi.


"Chị sẽ nói chuyện này với cha để ông tùy ý quyết định tuy nhiên trước hết... Học viên Arthur, cậu bị đình chỉ học 1 tuần. Chức hội trưởng cậu cũng không được đảm nhiểm nữa. Rõ chưa học viên Arthur?"


"Rõ!"


Dứt lời Aurora không thèm nhìn mặt em trai mình, trực tiếp đi ra ngoài. Nàng sợ nếu tiếp tục ở đây nàng sẽ đánh em trai mình nhập viện mất. Nàng muốn chờ cha về để ông xem thành quả dạy dỗ của mình như thế nào.


Arthur đứng giữa căn phòng rộng lớn suốt một tiếng đồng hồ mà không hề nhúc nhích. Trong đầu anh là muôn vàn hình ảnh đan xen. Hình ảnh cậu nhóc 10 tuổi bên cạnh mình, hình ảnh Aurora đánh mình và cả hình ảnh người mẹ của cậu trút hơi thở cuối cùng.


Nếu như Lewis không tỉnh lại thì sao? Nếu cậu nhóc biến thành một kẻ ngốc mãi mãi mất đi nụ cười thì sao?


Arthur ôm lấy mặt mình. Nếu như vậy anh sẽ... anh sẽ...


"Cậu chủ!" – Bà vú hốt hoảng chạy lại đỡ lấy Arthur nhưng lúc này anh đã rơi vào trạng thánh mất kiểm soát.


Trên cổ Arthur bắt đầu nổi lên những mạch máu màu đen. Hai mắt anh đã chuyển sang màu đỏ, cả người cứng đờ như đang cố phải gồng mình chịu đựng một cơn đau nào đó xuất phát từ sâu trong cơ thể mình. Arthur nắm chặt tay, cố gắng giữ chút thanh tỉnh cuối cùng.


Phá hủy! Anh muốn phá hủy tất cả!


"Cậu chủ! Cậu chủ xin hãy bình tĩnh! Thuốc. Ai đó mang thuốc vào."


Bà vú giá sợ hãi hét lên. Ngay lập tức đội người máy dự bị liền xuất hiện làm công tác giúp Arthur bình tĩnh và tiêm vào người anh một loại chất lỏng màu xanh.


[Thuốc không có tác dụng.]


[Tiến hành tăng liều lương.]


[Tăng 25% liều lượng.]


[Thuốc không có tác dụng.]


[Tiếp tục tăng liều lượng.]


Arthur bị người máy giữ chặt không ngừng vùng vẫy. Đúng lúc ấy bên ngoài vang lên giọng nói của bác sĩ.


"Cậu Lawton đã hoàn toàn lấy lại ý thức."


[Xao động đã giảm.]


[Xao động đã trở lại mức ổn định.]


*****


Khi Lewis mở mắt ra trước mặt cậu là gương mặt quen thuộc của Arthur. Cậu nhóc muốn cử động nhưng cả người đau nhức chỉ có thể khẽ gọi một tiếng "anh Arthur".


Arthur mở mắt ra, đôi mắt anh lúc này toàn tơ máu, vẻ lịch thiệp mọi khi cũng hoàn toàn biến mắt. Anh nhìn Lewis, cậu nhóc cũng nhìn anh.


"Xin lỗi anh Arthur. Em không đánh được quân địch rồi." – Lewis ủ rũ mà nhìn người thiếu niên tóc vàng. Vì cậu không thắng nên anh ấy mới buồn như vậy sao? – "Em sẽ về luyện tập lại sau đó giúp Arthur đánh quân địch."


"Không cần. Không cần nữa." – Arthur cúi đầu, mái tóc vàng che đi đôi mắt của anh. – "Xin lỗi Lewis. Xin lỗi em. Là anh ích kỷ. Xin lỗi em."


Lewis đột nhiên cảm thấy tay mình có gì đó nỏng hổi rơi vào. Cậu nhóc mở to mắt nhìn người thiếu niên. Arthur đang khóc sao?


"Vì sao anh lại khóc? Lewis làm phiền đến anh sao?" – Cậu nhóc hoang mang nhìn Arthur.


"Là anh làm phiền đến em. Từ giờ em muốn gì anh sẽ đều đáp ứng."


"Em muốn làm bạn với Arthur." – Lewis vui vẻ nói lên suy nghĩ của mình. – "Em muốn nhìn thấy nắng trong mắt của Arthur."


Arthur hơi khựng lại. Anh nhắm mắt lại rồi lại mở ra dường như đã làm ra quyết định gì đó. Cuối cùng trên gương mặt tiều tụy của thiếu niên cũng xuất hiện một nụ cười.


"Được. Sinh mệnh của anh trao cho em."


Nụ cười trên môi cậu nhóc ngày càng tươi hơn. Cậu nhóc cố gắng dịch dịch cơ thể mình chừa lại một góc cho Arthur. Sau đó cậu chờ mong mà gọi Arthur lên giường.


"Anh vẫn chưa ngủ chút nào đúng không? Giường rất rộng. Em sẽ chia anh một nửa."


Arthur không nói không rằng ngoan ngoãn leo lên giường của Lewis. Hai người đối diện với nhau, người thiếu niên như bị mê hoặc mà nhìn chằm chằm đôi mắt tím xinh đẹp của cậu nhóc. Lewis đột nhiên bụm cười.


"Em cười gì vậy?"


"Em thấy rất vui vì có thể làm bạn với Arthur. Rồi còn cả Frey nữa. Nếu gặp lại Oscar em nhất định sẽ kể cho anh ấy nghe về hai người. Oscar sẽ không thể mắng em ngốc chỉ thích chạy theo kẻ xấu nữa. Lewis là anh hùng không phải là đồ ngốc."


"Đúng vậy, Lewis là anh hùng. Vì vậy hạnh phúc sau này của anh sẽ do Lewis nắm giữ."


"Tất nhiên rồi." – Cậu nhóc kiêu ngạo mà gật đầu. Nhưng sau đó cơn mệt mỏi nhanh chóng đánh úp cậu. Dù sao tinh thần của cậu vẫn còn đang suy yếu rất nhiều. – "Nhưng anh hùng vẫn cần phải ngủ. Em sẽ bảo vệ Arthur vào sáng mai."


Sau đó Lewis hoàn toàn thiếp đi.


Arthur biết, việc tổn thương tinh thần khiến Lewis ngủ hơn bình thường rất nhiều vì vậy anh yên lặng để cậu nhóc nhà mình tiếp tục ngủ. Nhớ đến những lời Lewis nói với mình, anh bất giác mỉm cười.


Em muốn nhìn thấy ánh nắng trong mắt Arthur.


Được, chỉ cần em ở bên cạnh anh, ánh nắng sẽ luôn trong mắt anh.


Arthur vươn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp kia, trong đôi mắt xanh thoáng hiện lên một thứ tình cảm phức tạp. Nếu không thể trốn thì đành tiếp nhận vậy. Thiếu niên tóc vàng khẽ cười. Là anh đã đuổi cậu nhóc đi nhưng cậu nhóc vẫn ở lại với anh.


Aurora nói đúng, Arthur rất ích kỷ. Nếu Lewis lựa chọn ở lại vậy thì ở lại cả đời với anh đi. Cho đến khi anh chết... không ngay cả khi Arthur chết, Lewis cũng không được rời khỏi anh.


Arthur tựa trán mình vào trán Lewis, ánh mắt tăm tối không thấy đáy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương