Độc Hành Thú
-
Chương 7
“Mùa xuân đến sẽ biệt ly, mùa xuân đến, ngay cả người hạnh phúc cũng muốn đi xa…”
Bắc Kinh, Vương Phủ Tỉnh (1).
Ngày đông giá rét qua đi, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại.
Con đường dành riêng cho người đi bộ đông nghẹt người.
Bên trong lớp cửa kính tinh mỹ sáng ngời của các cửa hàng trưng bày trang phục mùa xuân diễm lệ thời thượng, hai bên đường phố đâu đâu cũng là các áp-phích quảng cáo khổ rộng, cảnh sắc rực rỡ, các cặp tình lữ trẻ tuổi tay trong tay sánh bước, khắp nơi tràn ngập không khí yêu đương ngọt ngào cùng sức sống hừng hực của thành phố lớn này.
“Cho một tờ Nhật báo thanh niên Bắc Kinh.”
Bách Tiệm Ly đến tiệm bán báo nhỏ ở đầu phố mua một tờ báo, kẹp dưới nách, băng qua đường cái, đi vào một ngõ nhỏ – nơi ở hiện nay của mình.
Thời gian như bay, bấm tay tính ra, hắn đã đến Bắc Kinh được sáu tháng.
Từ lúc ngày đông giá rét đến tơ liễu tung bay, xuân về hoa nở rực rỡ, Bách Tiệm Ly vừa vặn đã trải qua hai mùa ở Bắc Kinh.
Kế hoạch ban đầu chỉ có hai tháng, hiện tại bất tri bất giác kéo dài đến năm tháng, khó trách người ta thường nói, người tính không bằng trời tính.
Chỗ còn trục trặc cũng không phải là tiếng Anh, mà là thị thực.
Bách Tiệm Ly đã thi tiếng Anh đạt 6.5, thuận lợi thông qua IELTS, nhận được giấy báo chính thức của trường đại học, thế nhưng ở phương diện thị thực lại gặp phải trì hoãn ngoài ý muốn.
Tất cả tài liệu thị thực đều là Bách Tiệm Ly tự mình chuẩn bị, căn bản không có kinh nghiệm, cho nên khó tránh khỏi làm lỗi, là khâu chứng minh tài chính, bị lãnh sự quán lấy lý do “Không đủ khả năng chi trả học phí” để từ chối ký duyệt, vì thế Bách Tiệm Ly một lần nữa sửa sang lại tư liệu, mặt khác ra ngân hàng lấy giấy chứng minh tài chính, lại trình đơn xin thị thực.
Cứ kéo dài như vậy, không thể dự tính được kết quả thị thực bao giờ mới có.
Thay vì ngồi chờ, không bằng tìm chỗ nào đó làm việc.
Vì thế sau khi thi xong IELTS, Bách Tiệm Ly một bên chờ thị thực, một bên ở công ty vốn nước ngoài ở Bắc Kinh tìm một công việc buôn bán tạm thời, tiêu phí thời gian.
Nói đến cũng khéo, giám đốc điều hành và ông chủ đều là người Australia, mang nặng khẩu âm Australia. Ban đầu Bách Tiệm Ly không quen lắm, nhưng nghe nhiều cũng dần dần thích ứng.
Hắn thái độ làm người tuy rằng lạnh lùng, nhưng làm việc đều rất nghiêm túc, hơn nữa tiếng Anh lưu loát, chỉ một thời gian ngắn đã được giám đốc coi trọng, trong ba tháng liền tăng lương cho hắn hai lần, đãi ngộ không tồi, nhưng là hắn chí không ở nơi này.
Phố phường nhộn nhịp, trên đường dòng người như nước, Bách Tiệm Ly chen lẫn trong đám người chậm rãi đi tới…
Mới vừa vào xuân, trời vẫn còn lạnh, hắn mặc một chiếc áo len màu đen cổ chữ V, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, bên ngoài mặc áo khoác ngắn cổ đứng màu xám, trông đơn giản mà tao nhã, dáng người thon dài cao ngất, giống như hạc giữa bầy gà, thập phần bắt mắt.
Sau khi đến Bắc Kinh không lâu, kính mắt của hắn vô ý bị rơi vỡ, vì thế phải mua một cặp kính khác.
Gọng kính màu bạc hơi mỏng, thực hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, phản chiếu dưới ánh mặt trời, có một loại gợi cảm lạnh lùng.
Đi đến nhà hàng Tứ Xuyên nhỏ, Bách Tiệm Ly rẽ trái, đi vào một ngõ nhỏ, bỏ lại toàn bộ ồn ào náo động phía sau.
Ngõ nhỏ sâu hút, cơ hồ nhìn không đến cuối.
Cây ngô đồng cao ngất, nứt ra một lớp mới xanh biếc, mềm mại ẩm ướt.
Mặt đường xi măng dưới chân gập ghềnh, lưu lại dấu vết lịch sử.
Bắc Kinh là nơi đại trí giả ngu (2), là đô thị lớn từ xưa đã khéo léo ẩn mình, có bề dày văn hóa. Đừng coi khinh hẻm nhỏ này bề ngoài bình thường, tùy tiện đi vài bước cũng có thể nhìn thấy tấm bia đá trên tường khắc dòng chữ “Đơn vị bảo hộ văn vật (3)”.
Mặt ngoài ngõ nhỏ chỗ Bách Tiệm Ly ở, chính là một nơi lịch sử.
Nhà ở trong ngõ nhỏ, nhà trệt một tầng chiếm đa số, cũng có những nhà kín cổng cao tường, mái ngói, cửa gỗ đỏ thẫm đóng chặt, từng là chỗ ở của không ít nhân sĩ nổi danh, ẩn chứa bao nhiêu cố sự.
Cả con hẻm thực sạch sẽ, rất yên tĩnh, không có chút thanh âm huyên náo ồn ào, khiến người ta có cảm giác như bị ngăn cách với xã hội hiện đại. Nhưng mà, chỉ cần vừa ra ngõ nhỏ, liền lập tức chen mình trong dòng người tấp nập, người đến người đi, nối liền không dứt.
Tương phản mãnh liệt, làm cho kẻ khác hoảng hốt có phải đã xuyên không hay không.
Sự yên lặng cùng huyên náo, phong cách cổ xưa cùng phồn thịnh, lịch sử cùng hiện đại cùng tồn tại, đây là một nơi tràn ngập mâu thuẫn, nhưng lại là nơi có thể dung hòa hết thảy một cách hoàn mỹ ở thành phố lớn này.
Bách Tiệm Ly thích Bắc Kinh, nơi tràn ngập hơi thở văn hóa.
Ở đây, các đầu báo và tạp chí đặc sắc có thể tìm thấy khắp mọi nơi, chỉ mấy tệ là có thể mua một xấp dày, đủ để đọc một ngày.
Cuối tuần chỉ cần đi bộ mười lăm phút, ra rạp hát quốc gia Dongdan. Nơi đó nghệ sĩ nổi tiếng ở các nhà hát nghệ thuật Bắc Kinh nhỏ thường xuyên trình diễn một số vở kịch coi trăm lần không chán như “Dông tố”, “Trà quán”, đây chính là những phúc lợi mà ở thành phố N hắn thế nào cũng không hưởng thụ đến.
Tới ngày nghỉ, Bách Tiệm Ly bình thường sẽ đi đến viện bảo tàng mỹ thuật cách đó không xa để xem triển lãm, cơ hồ mỗi lần đều có những chủ
đề khác nhau, từ tranh sơn dầu đến tranh cắt giấy, từ tranh Trung Quốc đến gốm sứ, cái gì cũng có.
Phong phú đến nỗi đi cả ngày cũng không xem hết được.
Sống ở một thành phố mà mình chỉ là một vị khách qua đường xa lạ, Bách Tiệm Ly từ trước tới nay chưa từng “thực sự cô độc” cùng yên tĩnh, thế nhưng lại không cảm thấy tịch mịch, ngược lại còn như cá gặp nước.
Cái gọi là “thực sự cô độc”, là chỉ một người sống bên ngoài, đơn độc lẻ loi không có người thân hay bạn bè tốt nào bên cạnh.
Về bản chất, Bách Tiệm Ly cảm thấy chính mình chưa bao giờ thay đổi, linh hồn hắn, ngay từ đầu đã tách biệt với thế giới náo nhiệt này, đơn độc tiến về phía trước, nơi đó có lẽ là nơi hoang vu không một bóng người, là bến bờ con sông rộng đến nỗi không thể vượt qua.
Bắc Kinh không phải nhà của hắn, nhưng hắn thậm chí còn thích nơi này sâu đậm hơn cả quê nhà mình.
Hắn trời sinh là người thích hợp lưu lạc.
Kết luận như vậy, Bách Tiệm Ly nửa điểm cũng không cảm thấy giật mình.
Đột nhiên, di động truyền đến âm thanh nhẹ nhàng, cắt ngang suy nghĩ của Bách Tiệm Ly, hắn lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua màn hình, khóe môi hơi cong lên một chút, ấn nút nghe.
“Tiếu Thành, cậu lại phải tiếp khách sao?”
Microphone truyền đến tiếng cười sang sảng mà quen thuộc của Tiếu Thành, “Đúng đó, Tiệm Ly, tôi làm đến bù đầu bù cổ đây, sáng nay phải gặp liên tiếp ba khách hàng. Giám đốc của tôi thật đúng là siêu biến thái, thấy tôi tuổi trẻ liền bắt tôi một mình tiếp ba người, còn như vậy nữa tôi sẽ bị hắn hành cho chết luôn a!”
“Bị hành cho chết?!” Bách Tiệm Ly nhịn không được cười mắng cậu, “Cẩn thận bị sếp cậu nghe được, lập tức đuổi việc cậu a.”
“Đuổi thì đuổi, như vậy tôi có thể chạy tới Bắc Kinh gặp cậu. Tiệm Ly, cậu chừng nào thì trở về? Tôi rất nhớ cậu nha…”
Giọng nói Tiếu Thành mang theo một tia làm nũng.
“Chờ thị thực xong tôi sẽ trở lại.”
“Kia phải chờ tới ngày tháng năm nào a.” Thanh âm Tiếu Thành nghe thực thất vọng.
“Hẳn là nhanh đi.”
“Ai, vậy thì thà không cần làm xong, nếu có thị thực, cậu sẽ xuất ngoại.” Tiếu Thành lớn tiếng thở dài một hơi.
“Cậu hôm nay sao lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy, không cần đi cùng vợ tương lai của cậu sao?” Bách Tiệm Ly đạm đạm cười.
Quả nhiên như hắn sở liệu, sau khi đi làm không lâu, cha mẹ Tiếu Thành liền sắp xếp buổi gặp mặt cho cậu, Tiếu Thành giơ hai tay hai chân phản kháng không có hiệu quả, bị lão mẹ cương quyết cường ngạnh áp đi.
Nghe nói đối phương là con nhà thế gia thực thông minh hiền thục, cha mẹ là cán bộ cao cấp của quân khu (4), bản thân làm việc ở cục thuế vụ, cùng Tiếu Thành môn đăng hộ đối.
Vẻ ngoài cùng cá tính của Tiếu Thành đủ để thỏa mãn tất cả các cô gái có ảo tưởng về một bạch mã vương tử ôn nhu, bởi vậy cậu từ nhỏ đến lớn đều bị vây quanh bởi các nữ sinh. Lúc học Đại học cũng thường xuyên thấy cậu bị nữ sinh kêu ra khỏi phòng để thổ lộ, trong đó không hiếm mỹ nữ nổi danh hoa hậu giảng đường, nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người, hết thảy bốn năm đại học Tiếu Thành thế nhưng không quen một bạn gái nào.
Vì thế, Bách Tiệm Ly vẫn luôn cười nhạo cậu, ai bảo cậu không lợi dụng khoảng thời gian học đại học mà yêu đương, giờ mới lâm vào cảnh lớn tướng như vậy còn bị áp đi coi mắt.
Tiếu Thành lại cười hì hì cãi lại, đó là bởi vì cậu một lòng toàn bộ đều đặt trên người hắn nha, nào có khoảng không chú ý tới người khác.
Da mặt dày như thế, thực làm Bách Tiệm Ly hết nói nổi.
“Cô ấy mới không cần tôi bồi, hiện tại cô ấy mỗi tối đều tới nhà tôi ăn cơm, cùng ba mẹ tôi trò chuyện, thân thiết vô cùng, lão mẹ tôi đã sớm xem cô ấy là con dâu rồi. Có một ngày, tôi trong lúc vô ý nghe được, hai người vậy mà lại cùng thảo luận nên ăn cái gì mới dễ sanh con trai, tôi sợ tới mức tè ra quần, lúc ấy liền tìm cớ chuồn đi.” Tiếu Thành khoa trương nói.
“Cậu a… Làm người ai cuối cùng rồi cũng phải kết hôn, sanh con đẻ cái thôi.” Bách Tiệm Ly xoa trán.
“Đúng là vậy, nhưng Tiệm Ly, như lời cậu nói thì nhân sinh vậy thực nhàm chán.” Thanh âm Tiếu Thành trở nên trầm thấp, “Tôi thực hâm mộ cậu, thật đó, vừa hâm mộ lại bội phục. Cậu làm việc gì cũng kiên định, không có một tia dao động, muốn đi Bắc Kinh liền lập tức mua vé máy bay, muốn ra nước ngoài liền không đi làm nữa. Từ ngày tôi quen biết cậu, cậu chính là như vậy, mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ làm chuyện mình muốn làm, chưa bao giờ làm điều gì trái ngược với bản tính của mình. Nếu có thể, tôi cũng rất muốn giống cậu dứt bỏ hết thảy như vậy, nhưng là… Tôi làm không được…”
Bách Tiệm Ty lẳng lặng nghe…
“Tiệm Ly, nghĩ đến có một ngày tôi sẽ kết hôn, cùng một người xa lạ sinh hoạt cùng nhau, sớm chiều gặp mặt nhau, tôi liền cảm thấy không rét mà run. Có khi trên đường nhìn thấy những người đó, mỗi khuôn mặt nhìn qua đều mệt mỏi vô cảm, tôi liền nghĩ cái gọi là hôn nhân hạnh phúc rốt cuộc là cái gì? Bởi vì cái gì mà không thể không kết hôn? Chỉ một mình mình thôi…”
“Kết hôn là vì tìm kiếm người bầu bạn để giải sầu, bớt nỗi tịch mịch.” Bách Tiệm Ly nhẹ giọng ngắt lời cậu, “Trên đời này không ai có thể dựa vào chính mình độc lập sống sót, chịu được một mình cô đơn lẻ loi.”
“Nhưng cậu không phải là như vậy sao?” Tiếu Thành nhịn không được nói.
“Cho nên không cần học tôi.” Bách Tiệm Ly thở dài một hơi, “Tôi đã không có thuốc nào cứu được. Nhưng là Tiếu Thành, cậu có cha mẹ yêu thương, có một gia đình ấm áp, lớn lên trong gia đình như vậy, cậu đối với hạnh phúc hôn nhân không có khả năng không có khát khao, cho nên phải tin tưởng nó. Nó chân thật tồn tại, chỉ cần cậu thực dụng tâm.”
“Tiệm Ly, có lẽ cậu nói đúng…”
“Ngu ngốc, đừng nghĩ vớ vẩn.” Bách Tiệm Ly cười nói: “Chờ tới ngày cậu kết hôn, đừng quên mời tôi là được.”
“Sao có thể thiếu cậu được! Chỉ sợ khi đó cậu cũng không biết đang ở góc biển chân trời nào, tôi làm sao mời a.” Tiếu Thành cười nói.
“Chỉ cần là hôn lễ của cậu, mặc kệ ở nơi nào, tôi nhất định gấp trở về.”
Tuy rằng giọng điệu thản nhiên, nhưng nghe ra, lại giống một lời thề.
Trong lòng Tiếu Thành một trận cảm động, “Hứa rồi nhé?”
“Cam đoan.”
“Đúng rồi, tháng trước tôi cùng bằng hữu đi ăn cơm ở nhà hàng chỗ phố Dongxi thì gặp Tạ Ngôn.” Tiếu Thành đột nhiên nói.
“Tạ Ngôn?” Tim Bách tiệm ly nhảy lên, tay nắm chặt di động, “Cậu ta thế nào?”
“Nhìn qua rất không tồi, hăng hái, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu. Cậu ta làm việc ở công ty bảo hiểm quốc tế, chuyên biệt phụ trách một chi nhánh của tập đoàn bảo hiểm, công ty tôi cũng là một trong những khách hàng của cậu ta, hiện tại đã làm đến chức quản lý.”
“Cậu ta không phải ở Thượng Hải sao?”
“Đúng vậy, trước mắt còn đang ở Thượng Hải, nhưng nghe ngữ khí của cậu ta thì có vẻ như tổng công ty điều cậu ta quay về thành phố N làm quản lý chi nhánh ở đây, tôi còn trêu cậu ta là áo gấm về nhà nha. Đúng rồi, cậu ta còn hỏi chuyện của cậu nữa.”
“Cậu nói gì với cậu ta?” Bách Tiệm Ly khẽ hỏi.
“Tôi nói cậu đang ở Bắc Kinh, có thể không lâu sẽ xuất ngoại du học, vẻ mặt của cậu ta thoạt nhìn có chút là lạ, Tiệm Ly, hai người không có việc gì đi?”
Tiếu Thành đối với chuyện phát sinh giữa hắn và Tạ Ngôn hồi đó hoàn toàn không biết gì cả.
“Không có.”
“Lại nói tiểu tử này khi học đại học cả ngày cùng cậu không vừa mắt, hiện tại tốt nghiệp rồi, ngược lại có vẻ thực quan tâm cậu, không biết trong hồ lô muốn làm cái gì.”
Bách Tiệm Ly trầm mặc, hắn nhớ tới câu nói cuối cùng Tạ Ngôn lưu cho mình – “Cút đi, đừng để tôi thấy mặt cậu nữa”, trong lòng lại truyền đến đau đớn khe khẽ.
“A, tôi phải về nhà, Tiệm Ly, có rảnh lại tán gẫu với cậu, cậu ở Bắc Kinh phải chú ý sức khỏe đó.” Tiếu Thành vội vàng nói.
“Cậu cũng vậy. Gặp sau.”
Bách Tiệm Ly cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đã nhiễm một chút hoàng hôn, chậm chạp không bước đi.
Nơi Bách Tiệm Ly ở là một khách sạn nhỏ nằm sâu trong ngõ nhỏ.
Khách sạn không lớn, cũng rất sạch sẽ, bởi vì hắn cư trú dài hạn, cho nên khách sạn giám giá 30% cho hắn, tính ra phí trọ cũng không mắc.
Ở khách sạn so ra rất tiện lợi, không cần lo lắng phí điện nước, bất cứ lúc nào cũng có nước nóng để tắm rửa, duy nhất không tiện chính là ba bữa cơm một ngày.
Cũng may khu vực gần con ngõ này nhà hàng nhỏ chỗ nào cũng có, tuy rằng quán ăn chưa hẳn sạch sẽ, nhưng người đến từ nơi khác như hắn cũng không để ý quá nhiều.
Bữa sáng của Bách Tiệm Ly đều là sữa đậu nành bánh quẩy hoặc cháo, giữa trưa ở gần công ty mua cơm hộp hoặc sandwich, buổi tối sẽ thường đi đến các quán ăn khác nhau để thay đổi khẩu vị, hoặc đơn giản là mì ăn liền.
Khả năng sống độc lập của hắn rất mạnh, thuộc dạng người tùy tiện bị người ta quăng tới chỗ nào, cũng có thể mọc rễ nẩy mầm, này cũng là một loại thiên phú.
Vừa bước vào cửa khách sạn, liền nhìn thấy trước quầy tiếp tân, thân ảnh một người cao lớn đang đứng.
Toàn thân cứng đờ, Bách Tiệm Ly dừng bước.
“Tiểu Bách, anh có bạn tìm.”
Ở lâu như vậy, toàn bộ nhân viên phục vụ trong khách sạn đều biết Bách Tiệm Ly, lúc này vừa thấy hắn, lập tức báo hắn biết.
Người đàn ông đang đứng khẽ động, quay đầu lại.
Anh một thân tây trang màu xám đậm, ngũ quan anh tuấn toát lên thần thái phi dương tự tin, đôi mắt sáng như sao, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng lông dê màu tro, bên ngoài khoác áo khoác dài màu đen, dáng người cao lớn hoàn mỹ, đúng là móc treo quần áo tuyệt hảo.
“Tạ Ngôn.” Bách Tiệm Ly nói giọng khàn khàn.
Đã hơn một năm không gặp, anh so với trước kia càng thành thục, cũng càng bộc lộ tài năng.
“Bách Tiệm Ly…”
Tạ Ngôn chậm rãi đến gần hắn, hai người đối diện nhau, trong con ngươi đều phản chiếu bóng dáng đối phương.
“Cậu có khỏe không?”
Khác với Tạ Ngôn trước kia mọi hỉ nộ ái ố đều biểu hiện trên mặt, anh hiện tại, càng giỏi khống chế biểu tình của mình, khiến Bách Tiệm Ly không thể từ trong giọng nói bình thản của anh nhận ra cảm xúc gì.
“Tốt lắm, còn cậu?”
Kinh ngạc ban đầu qua đi, Bách Tiệm Ly cũng khôi phục vẻ mặt thản nhiên vốn có.
“Tôi cũng tốt lắm.”
“Nhìn ra được.” Bách Tiệm Ly gật gật đầu.
“Đi với tôi ra ngoài một chút được chứ?”
“Ừ.”
Bách Tiệm Ly đi theo anh ra khỏi khách sạn.
Hai người rẽ khỏi ngõ nhỏ, một đường đi đến phố Trường An, dọc theo đường Trư
ờng An rộng lớn đông đúc, lẳng lặng đi không mục đích.
Trời tối dần, những chiếc đèn Magnolia (5) dần sáng lên trên đường phố Trường An, cả con đường như nở hoa, phát ra ánh sáng rực rỡ loá mắt, có loại mỹ cảm thoát tục.
“Cậu sao lại đến Bắc Kinh?” Bách Tiệm Ly đánh vỡ trầm mặc.
“Công ty điều tôi đến Bắc Kinh công tác, thời hạn ba ngày, hành trình sắp xếp kín mít, hai ngày trước làm thế nào cũng không thoát thân được, hôm nay thật vất vả chạy tới đây, muốn nhìn cậu một chút. Không nghĩ tới một năm không gặp, cậu vẫn là bộ dáng chán chường ảm đạm này.”
Tạ Ngôn liếc mắt nhìn hắn.
Thì ra cái gì cũng không cần nói, không cần làm, chỉ cần anh lẳng lặng đi bên cạnh, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ diệu, khoảng trống hơn một năm nay toàn bộ đều được bù đắp.
Bách Tiệm Ly không khỏi nở nụ cười, “Tạ Ngôn cậu cũng thế.”
Vẫn là sắc sảo bén nhọn như vậy.
“Thời gian của tôi không nhiều lắm, lập tức sẽ trở về, cậu đi với tôi hết phố Trường An này đi.” Tạ Ngôn nhìn nhìn đồng hồ.
“Phố này rất dài, với tốc độ của chúng ta hiện tại, không biết đi đến ngày tháng năm nào.” Bách Tiệm Ly mỉm cười.
Tha hương gặp bạn cũ, luôn là chuyện vui vẻ.
Hắn với anh cũng không phải là thiếu niên ngây thơ nhiệt huyết, sẽ không tùy tiện chạm đến vùng cấm ở sâu trong nội tâm của nhau.
“Ở Bắc Kinh có quen không? Tôi mới ở một ngày, ngoài miệng liền nổi nhiệt.” Tạ Ngôn oán giận nói.
Bắc Kinh cũng có điểm không tốt, tỷ như khô ráo, không khí ô nhiễm nghiêm trọng, cát bụi bạo phát mù mịt trời đất, những điều này đều làm cho những người đến từ miền nam như bọn họ rất không thích ứng.
“Bắc Kinh so với miền nam có khô ráo một chút. Uống nhiều nước, ăn nhiều rau vào.” Bách Tiệm Ly nhìn anh, quả nhiên, môi thực khô ráo.
“Tôi có a, nhưng đồ ăn phương bắc bỏ nhiều muối, lại thực cay, ăn đến nỗi cổ họng tôi muốn bốc hơi, khó trách người Bắc Kinh giọng nói đều lớn như vậy.”
Tạ Ngôn vẻ mặt đau khổ kể lể, Bách Tiệm Ly chỉ cười không nói.
“Tiếu Thành có bạn gái.”
Đột nhiên nói một câu, làm cho bước chân Bách Tiệm Ly dừng một chút, “Tôi biết, cha mẹ cậu ta thực vừa lòng cô bạn gái này, cậu ta hẳn là rất nhanh sẽ kết hôn đi.”
Tạ Ngôn thận trọng xem kỹ vẻ mặt của hắn, không phát hiện một tia ghen tị hoặc biểu tình thương tâm, không khỏi thấp giọng nở nụ cười, “Tôi thực không hiểu nổi hai người. Bách Tiệm Ly, cậu tính cùng Tiếu Thành cứ giữ mối quan hệ kiểu Plato vậy sao, hay là nói, cậu đến bây giờ vẫn cho rằng cùng cậu ta là tình bạn thuần khiết?”
“Tạ Ngôn, tôi đã sớm nói với cậu, tôi cùng Tiếu Thành không phải như cậu nghĩ.” Bách Tiệm Ly nghiêm mặt nói: “Tôi hy vọng cậu ấy có thể tìm được hạnh phúc…”
“Cẩn thận!”
Lúc này một cậu nhóc ngoại quốc đang chơi đùa ở trên đường, chân đạp ván trượt, thẳng tắp hướng Bách Tiệm Ly vọt tới, Tạ Ngôn theo bản năng liền kéo hắn về phía mình.
Âm thanh ma xát chói tai nháy mắt xẹt qua, chờ Bách Tiệm Ly phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện người vừa phóng tới đã cuốn gió vụt qua, mà mình thì gần như tựa sát trong ***g ngực Tạ Ngôn, tay anh mơ hồ ôm thắt lưng hắn, mặt hai người gần trong gang tấc, hai má hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
May mắn lúc này trời đã tối, trên đường cũng không có nhiều người đi đường lắm.
Bách Tiệm Ly muốn đẩy anh ra, Tạ Ngôn lại thắt chặt vòng tay…
“Tiệm Ly, tôi không tin cậu không có những ham muốn bình thường của nhân loại.” Tạ Ngôn nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng nói: “Cậu cùng Tiếu Thành, căn bản là sống kiểu Plato, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn nhau, sẽ không phát sinh chuyện gì. Tôi đối với cậu lại chân thật tồn tại, chỉ cần cậu đưa tay ra, liền có thể chạm tới tôi, vì cái gì tôi không được?”
“Tôi đương nhiên là có ham muốn, tôi cũng là người vậy. Nhưng là Tạ Ngôn, cậu có biết, điều cậu muốn, tôi không cho nổi, mà điều tôi muốn, cậu cũng không thể cho tôi.”
Tạ Ngôn nhập sâu vào mắt hắn, nơi đó toát lên vẻ trống trải vô bờ làm hắn khổ sở.
Đúng vậy, hắn không thể cho, bởi vì hắn cái gì cũng không muốn, hắn muốn chính là chỉ lo thân mình, cuộc sống im lặng cô độc, những thứ khác hắn không cách nào cho.
“Cậu thật sự một chút cũng không thay đổi…” Tạ Ngôn cười khổ.
Ý chí của hắn, tự do của hắn, quyết định của hắn, cho tới bây giờ đều không thể nghịch chuyển.
Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, cắt ngang giằng co giữa hai người, Tạ Ngôn buông hắn ra, cầm di động ngắn gọn nói mấy câu “Được rồi”, rồi quay sang nói với Bách Tiệm Ly, “Đồng nghiệp bảo tôi lập tức trở về, không có thời gian.”
Nội tâm thật sâu tiếc nuối cùng không nỡ!
Phố Trường An xinh đẹp như thế, hắn ở ngay bên cạnh anh, đưa tay ra là có thể chạm đến, thế nhưng lại không thể cùng hắn đi hết đoạn đường này!
“Đưa điện thoại cho tôi.” Tạ Ngôn hướng hắn vươn tay…
Bách Tiệm Ly giật mình, không hỏi nguyên nhân, vội lấy di động ra đưa anh.
Tạ Ngôn mở danh bạ, nhìn thấy danh sách trống trơn, chỉ có mỗi tên của Tiếu Thành, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đem số của mình thêm vào, rồi sửa lại vị trí sắp xếp của hai người, đem tên Tiếu Thành đẩy xuống dưới tên mình, lúc này mới cảm thấy thuận mắt hơn. (=]]])
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Anh đem di động trả lại cho hắn.
“Cám ơn.” Bách Tiệm Ly thấp giọng nói.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo hàn ý đầu xuân se lạnh, hắn không khỏi co rúm lại một chút, Tạ Ngôn lập tức đem khăn quàng lông dê trên cổ mình gỡ xuống, quấn lên cổ hắn.
“Mặc đơn bạc như vậy, cẩn thận cảm mạo.”
Khác với Tiếu Thành có thói quen chiếu cố người khác, anh có chút vụng về, suy nghĩ cả nửa ngày mới đem khăn quàng cổ quấn xong, nháy mắt ấm áp truyền đến, chân thật như thế, còn có hơi thở riêng biệt của anh, cường ngạnh mà không mất ôn nhu, Bách Tiệm Ly lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt trở nên nhu hòa…
Tạ Ngôn vừa ngẩng đầu, đối diện anh là ánh mắt lặng im như nước, nội tâm khẽ động, theo bản năng cúi đầu xuống, hôn hắn…
Bách Tiệm Ly lại quay đầu đi, làm cho môi anh nhẹ nhàng sượt qua má.
Tạ Ngôn nhẹ nhàng thở dài, không có tiến sát, ngược lại lui về phía sau hai bước, trầm giọng nói: “Bảo trọng!”
“Cám ơn cậu tới gặp tôi!”
Bách Tiệm Ly gật đầu, nhìn anh đi đến ven đường, giơ tay kêu một chiếc taxi màu đỏ, tiến vào xe, vài giây sau, taxi liền tăng tốc xẹt qua trước mặt hắn, anh ngồi ở trong xe nhìn về phía hắn…
Tầm mắt hai người như sao băng trong đêm chạm vào nhau, ánh lửa chợt lóe, nháy mắt lại trở về yên lặng, hết thảy tình tự còn chưa nói ra, đều bị chôn vùi giữa trời chiều tối đen này.
Chiếc xe đỏ không lâu sau liền biến mất ở giữa phố Trường An mênh mông.
Bách Tiệm Ly nhìn anh rời xa, ở tại chỗ đứng lặng thật lâu, một lúc sau mới xoay người, đi về chỗ mình đang ở.
(1) Vương Phủ Tỉnh: WangFuJing Street
(2) Đại trí giả ngu: Người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn (QT)
(3) Văn vật: Di vật văn hóa
(4) Quân khu: Khu vực quân sự
(5) Magnolia: Đèn hình hoa ngọc lan
Bắc Kinh, Vương Phủ Tỉnh (1).
Ngày đông giá rét qua đi, xuân về hoa nở, vạn vật sống lại.
Con đường dành riêng cho người đi bộ đông nghẹt người.
Bên trong lớp cửa kính tinh mỹ sáng ngời của các cửa hàng trưng bày trang phục mùa xuân diễm lệ thời thượng, hai bên đường phố đâu đâu cũng là các áp-phích quảng cáo khổ rộng, cảnh sắc rực rỡ, các cặp tình lữ trẻ tuổi tay trong tay sánh bước, khắp nơi tràn ngập không khí yêu đương ngọt ngào cùng sức sống hừng hực của thành phố lớn này.
“Cho một tờ Nhật báo thanh niên Bắc Kinh.”
Bách Tiệm Ly đến tiệm bán báo nhỏ ở đầu phố mua một tờ báo, kẹp dưới nách, băng qua đường cái, đi vào một ngõ nhỏ – nơi ở hiện nay của mình.
Thời gian như bay, bấm tay tính ra, hắn đã đến Bắc Kinh được sáu tháng.
Từ lúc ngày đông giá rét đến tơ liễu tung bay, xuân về hoa nở rực rỡ, Bách Tiệm Ly vừa vặn đã trải qua hai mùa ở Bắc Kinh.
Kế hoạch ban đầu chỉ có hai tháng, hiện tại bất tri bất giác kéo dài đến năm tháng, khó trách người ta thường nói, người tính không bằng trời tính.
Chỗ còn trục trặc cũng không phải là tiếng Anh, mà là thị thực.
Bách Tiệm Ly đã thi tiếng Anh đạt 6.5, thuận lợi thông qua IELTS, nhận được giấy báo chính thức của trường đại học, thế nhưng ở phương diện thị thực lại gặp phải trì hoãn ngoài ý muốn.
Tất cả tài liệu thị thực đều là Bách Tiệm Ly tự mình chuẩn bị, căn bản không có kinh nghiệm, cho nên khó tránh khỏi làm lỗi, là khâu chứng minh tài chính, bị lãnh sự quán lấy lý do “Không đủ khả năng chi trả học phí” để từ chối ký duyệt, vì thế Bách Tiệm Ly một lần nữa sửa sang lại tư liệu, mặt khác ra ngân hàng lấy giấy chứng minh tài chính, lại trình đơn xin thị thực.
Cứ kéo dài như vậy, không thể dự tính được kết quả thị thực bao giờ mới có.
Thay vì ngồi chờ, không bằng tìm chỗ nào đó làm việc.
Vì thế sau khi thi xong IELTS, Bách Tiệm Ly một bên chờ thị thực, một bên ở công ty vốn nước ngoài ở Bắc Kinh tìm một công việc buôn bán tạm thời, tiêu phí thời gian.
Nói đến cũng khéo, giám đốc điều hành và ông chủ đều là người Australia, mang nặng khẩu âm Australia. Ban đầu Bách Tiệm Ly không quen lắm, nhưng nghe nhiều cũng dần dần thích ứng.
Hắn thái độ làm người tuy rằng lạnh lùng, nhưng làm việc đều rất nghiêm túc, hơn nữa tiếng Anh lưu loát, chỉ một thời gian ngắn đã được giám đốc coi trọng, trong ba tháng liền tăng lương cho hắn hai lần, đãi ngộ không tồi, nhưng là hắn chí không ở nơi này.
Phố phường nhộn nhịp, trên đường dòng người như nước, Bách Tiệm Ly chen lẫn trong đám người chậm rãi đi tới…
Mới vừa vào xuân, trời vẫn còn lạnh, hắn mặc một chiếc áo len màu đen cổ chữ V, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện, bên ngoài mặc áo khoác ngắn cổ đứng màu xám, trông đơn giản mà tao nhã, dáng người thon dài cao ngất, giống như hạc giữa bầy gà, thập phần bắt mắt.
Sau khi đến Bắc Kinh không lâu, kính mắt của hắn vô ý bị rơi vỡ, vì thế phải mua một cặp kính khác.
Gọng kính màu bạc hơi mỏng, thực hợp với khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, phản chiếu dưới ánh mặt trời, có một loại gợi cảm lạnh lùng.
Đi đến nhà hàng Tứ Xuyên nhỏ, Bách Tiệm Ly rẽ trái, đi vào một ngõ nhỏ, bỏ lại toàn bộ ồn ào náo động phía sau.
Ngõ nhỏ sâu hút, cơ hồ nhìn không đến cuối.
Cây ngô đồng cao ngất, nứt ra một lớp mới xanh biếc, mềm mại ẩm ướt.
Mặt đường xi măng dưới chân gập ghềnh, lưu lại dấu vết lịch sử.
Bắc Kinh là nơi đại trí giả ngu (2), là đô thị lớn từ xưa đã khéo léo ẩn mình, có bề dày văn hóa. Đừng coi khinh hẻm nhỏ này bề ngoài bình thường, tùy tiện đi vài bước cũng có thể nhìn thấy tấm bia đá trên tường khắc dòng chữ “Đơn vị bảo hộ văn vật (3)”.
Mặt ngoài ngõ nhỏ chỗ Bách Tiệm Ly ở, chính là một nơi lịch sử.
Nhà ở trong ngõ nhỏ, nhà trệt một tầng chiếm đa số, cũng có những nhà kín cổng cao tường, mái ngói, cửa gỗ đỏ thẫm đóng chặt, từng là chỗ ở của không ít nhân sĩ nổi danh, ẩn chứa bao nhiêu cố sự.
Cả con hẻm thực sạch sẽ, rất yên tĩnh, không có chút thanh âm huyên náo ồn ào, khiến người ta có cảm giác như bị ngăn cách với xã hội hiện đại. Nhưng mà, chỉ cần vừa ra ngõ nhỏ, liền lập tức chen mình trong dòng người tấp nập, người đến người đi, nối liền không dứt.
Tương phản mãnh liệt, làm cho kẻ khác hoảng hốt có phải đã xuyên không hay không.
Sự yên lặng cùng huyên náo, phong cách cổ xưa cùng phồn thịnh, lịch sử cùng hiện đại cùng tồn tại, đây là một nơi tràn ngập mâu thuẫn, nhưng lại là nơi có thể dung hòa hết thảy một cách hoàn mỹ ở thành phố lớn này.
Bách Tiệm Ly thích Bắc Kinh, nơi tràn ngập hơi thở văn hóa.
Ở đây, các đầu báo và tạp chí đặc sắc có thể tìm thấy khắp mọi nơi, chỉ mấy tệ là có thể mua một xấp dày, đủ để đọc một ngày.
Cuối tuần chỉ cần đi bộ mười lăm phút, ra rạp hát quốc gia Dongdan. Nơi đó nghệ sĩ nổi tiếng ở các nhà hát nghệ thuật Bắc Kinh nhỏ thường xuyên trình diễn một số vở kịch coi trăm lần không chán như “Dông tố”, “Trà quán”, đây chính là những phúc lợi mà ở thành phố N hắn thế nào cũng không hưởng thụ đến.
Tới ngày nghỉ, Bách Tiệm Ly bình thường sẽ đi đến viện bảo tàng mỹ thuật cách đó không xa để xem triển lãm, cơ hồ mỗi lần đều có những chủ
đề khác nhau, từ tranh sơn dầu đến tranh cắt giấy, từ tranh Trung Quốc đến gốm sứ, cái gì cũng có.
Phong phú đến nỗi đi cả ngày cũng không xem hết được.
Sống ở một thành phố mà mình chỉ là một vị khách qua đường xa lạ, Bách Tiệm Ly từ trước tới nay chưa từng “thực sự cô độc” cùng yên tĩnh, thế nhưng lại không cảm thấy tịch mịch, ngược lại còn như cá gặp nước.
Cái gọi là “thực sự cô độc”, là chỉ một người sống bên ngoài, đơn độc lẻ loi không có người thân hay bạn bè tốt nào bên cạnh.
Về bản chất, Bách Tiệm Ly cảm thấy chính mình chưa bao giờ thay đổi, linh hồn hắn, ngay từ đầu đã tách biệt với thế giới náo nhiệt này, đơn độc tiến về phía trước, nơi đó có lẽ là nơi hoang vu không một bóng người, là bến bờ con sông rộng đến nỗi không thể vượt qua.
Bắc Kinh không phải nhà của hắn, nhưng hắn thậm chí còn thích nơi này sâu đậm hơn cả quê nhà mình.
Hắn trời sinh là người thích hợp lưu lạc.
Kết luận như vậy, Bách Tiệm Ly nửa điểm cũng không cảm thấy giật mình.
Đột nhiên, di động truyền đến âm thanh nhẹ nhàng, cắt ngang suy nghĩ của Bách Tiệm Ly, hắn lấy điện thoại trong túi ra, nhìn thoáng qua màn hình, khóe môi hơi cong lên một chút, ấn nút nghe.
“Tiếu Thành, cậu lại phải tiếp khách sao?”
Microphone truyền đến tiếng cười sang sảng mà quen thuộc của Tiếu Thành, “Đúng đó, Tiệm Ly, tôi làm đến bù đầu bù cổ đây, sáng nay phải gặp liên tiếp ba khách hàng. Giám đốc của tôi thật đúng là siêu biến thái, thấy tôi tuổi trẻ liền bắt tôi một mình tiếp ba người, còn như vậy nữa tôi sẽ bị hắn hành cho chết luôn a!”
“Bị hành cho chết?!” Bách Tiệm Ly nhịn không được cười mắng cậu, “Cẩn thận bị sếp cậu nghe được, lập tức đuổi việc cậu a.”
“Đuổi thì đuổi, như vậy tôi có thể chạy tới Bắc Kinh gặp cậu. Tiệm Ly, cậu chừng nào thì trở về? Tôi rất nhớ cậu nha…”
Giọng nói Tiếu Thành mang theo một tia làm nũng.
“Chờ thị thực xong tôi sẽ trở lại.”
“Kia phải chờ tới ngày tháng năm nào a.” Thanh âm Tiếu Thành nghe thực thất vọng.
“Hẳn là nhanh đi.”
“Ai, vậy thì thà không cần làm xong, nếu có thị thực, cậu sẽ xuất ngoại.” Tiếu Thành lớn tiếng thở dài một hơi.
“Cậu hôm nay sao lại nói nhiều lời vô nghĩa vậy, không cần đi cùng vợ tương lai của cậu sao?” Bách Tiệm Ly đạm đạm cười.
Quả nhiên như hắn sở liệu, sau khi đi làm không lâu, cha mẹ Tiếu Thành liền sắp xếp buổi gặp mặt cho cậu, Tiếu Thành giơ hai tay hai chân phản kháng không có hiệu quả, bị lão mẹ cương quyết cường ngạnh áp đi.
Nghe nói đối phương là con nhà thế gia thực thông minh hiền thục, cha mẹ là cán bộ cao cấp của quân khu (4), bản thân làm việc ở cục thuế vụ, cùng Tiếu Thành môn đăng hộ đối.
Vẻ ngoài cùng cá tính của Tiếu Thành đủ để thỏa mãn tất cả các cô gái có ảo tưởng về một bạch mã vương tử ôn nhu, bởi vậy cậu từ nhỏ đến lớn đều bị vây quanh bởi các nữ sinh. Lúc học Đại học cũng thường xuyên thấy cậu bị nữ sinh kêu ra khỏi phòng để thổ lộ, trong đó không hiếm mỹ nữ nổi danh hoa hậu giảng đường, nhưng mà, ngoài dự đoán của mọi người, hết thảy bốn năm đại học Tiếu Thành thế nhưng không quen một bạn gái nào.
Vì thế, Bách Tiệm Ly vẫn luôn cười nhạo cậu, ai bảo cậu không lợi dụng khoảng thời gian học đại học mà yêu đương, giờ mới lâm vào cảnh lớn tướng như vậy còn bị áp đi coi mắt.
Tiếu Thành lại cười hì hì cãi lại, đó là bởi vì cậu một lòng toàn bộ đều đặt trên người hắn nha, nào có khoảng không chú ý tới người khác.
Da mặt dày như thế, thực làm Bách Tiệm Ly hết nói nổi.
“Cô ấy mới không cần tôi bồi, hiện tại cô ấy mỗi tối đều tới nhà tôi ăn cơm, cùng ba mẹ tôi trò chuyện, thân thiết vô cùng, lão mẹ tôi đã sớm xem cô ấy là con dâu rồi. Có một ngày, tôi trong lúc vô ý nghe được, hai người vậy mà lại cùng thảo luận nên ăn cái gì mới dễ sanh con trai, tôi sợ tới mức tè ra quần, lúc ấy liền tìm cớ chuồn đi.” Tiếu Thành khoa trương nói.
“Cậu a… Làm người ai cuối cùng rồi cũng phải kết hôn, sanh con đẻ cái thôi.” Bách Tiệm Ly xoa trán.
“Đúng là vậy, nhưng Tiệm Ly, như lời cậu nói thì nhân sinh vậy thực nhàm chán.” Thanh âm Tiếu Thành trở nên trầm thấp, “Tôi thực hâm mộ cậu, thật đó, vừa hâm mộ lại bội phục. Cậu làm việc gì cũng kiên định, không có một tia dao động, muốn đi Bắc Kinh liền lập tức mua vé máy bay, muốn ra nước ngoài liền không đi làm nữa. Từ ngày tôi quen biết cậu, cậu chính là như vậy, mặc kệ người khác nói như thế nào, chỉ làm chuyện mình muốn làm, chưa bao giờ làm điều gì trái ngược với bản tính của mình. Nếu có thể, tôi cũng rất muốn giống cậu dứt bỏ hết thảy như vậy, nhưng là… Tôi làm không được…”
Bách Tiệm Ty lẳng lặng nghe…
“Tiệm Ly, nghĩ đến có một ngày tôi sẽ kết hôn, cùng một người xa lạ sinh hoạt cùng nhau, sớm chiều gặp mặt nhau, tôi liền cảm thấy không rét mà run. Có khi trên đường nhìn thấy những người đó, mỗi khuôn mặt nhìn qua đều mệt mỏi vô cảm, tôi liền nghĩ cái gọi là hôn nhân hạnh phúc rốt cuộc là cái gì? Bởi vì cái gì mà không thể không kết hôn? Chỉ một mình mình thôi…”
“Kết hôn là vì tìm kiếm người bầu bạn để giải sầu, bớt nỗi tịch mịch.” Bách Tiệm Ly nhẹ giọng ngắt lời cậu, “Trên đời này không ai có thể dựa vào chính mình độc lập sống sót, chịu được một mình cô đơn lẻ loi.”
“Nhưng cậu không phải là như vậy sao?” Tiếu Thành nhịn không được nói.
“Cho nên không cần học tôi.” Bách Tiệm Ly thở dài một hơi, “Tôi đã không có thuốc nào cứu được. Nhưng là Tiếu Thành, cậu có cha mẹ yêu thương, có một gia đình ấm áp, lớn lên trong gia đình như vậy, cậu đối với hạnh phúc hôn nhân không có khả năng không có khát khao, cho nên phải tin tưởng nó. Nó chân thật tồn tại, chỉ cần cậu thực dụng tâm.”
“Tiệm Ly, có lẽ cậu nói đúng…”
“Ngu ngốc, đừng nghĩ vớ vẩn.” Bách Tiệm Ly cười nói: “Chờ tới ngày cậu kết hôn, đừng quên mời tôi là được.”
“Sao có thể thiếu cậu được! Chỉ sợ khi đó cậu cũng không biết đang ở góc biển chân trời nào, tôi làm sao mời a.” Tiếu Thành cười nói.
“Chỉ cần là hôn lễ của cậu, mặc kệ ở nơi nào, tôi nhất định gấp trở về.”
Tuy rằng giọng điệu thản nhiên, nhưng nghe ra, lại giống một lời thề.
Trong lòng Tiếu Thành một trận cảm động, “Hứa rồi nhé?”
“Cam đoan.”
“Đúng rồi, tháng trước tôi cùng bằng hữu đi ăn cơm ở nhà hàng chỗ phố Dongxi thì gặp Tạ Ngôn.” Tiếu Thành đột nhiên nói.
“Tạ Ngôn?” Tim Bách tiệm ly nhảy lên, tay nắm chặt di động, “Cậu ta thế nào?”
“Nhìn qua rất không tồi, hăng hái, toàn thân cao thấp đều là hàng hiệu. Cậu ta làm việc ở công ty bảo hiểm quốc tế, chuyên biệt phụ trách một chi nhánh của tập đoàn bảo hiểm, công ty tôi cũng là một trong những khách hàng của cậu ta, hiện tại đã làm đến chức quản lý.”
“Cậu ta không phải ở Thượng Hải sao?”
“Đúng vậy, trước mắt còn đang ở Thượng Hải, nhưng nghe ngữ khí của cậu ta thì có vẻ như tổng công ty điều cậu ta quay về thành phố N làm quản lý chi nhánh ở đây, tôi còn trêu cậu ta là áo gấm về nhà nha. Đúng rồi, cậu ta còn hỏi chuyện của cậu nữa.”
“Cậu nói gì với cậu ta?” Bách Tiệm Ly khẽ hỏi.
“Tôi nói cậu đang ở Bắc Kinh, có thể không lâu sẽ xuất ngoại du học, vẻ mặt của cậu ta thoạt nhìn có chút là lạ, Tiệm Ly, hai người không có việc gì đi?”
Tiếu Thành đối với chuyện phát sinh giữa hắn và Tạ Ngôn hồi đó hoàn toàn không biết gì cả.
“Không có.”
“Lại nói tiểu tử này khi học đại học cả ngày cùng cậu không vừa mắt, hiện tại tốt nghiệp rồi, ngược lại có vẻ thực quan tâm cậu, không biết trong hồ lô muốn làm cái gì.”
Bách Tiệm Ly trầm mặc, hắn nhớ tới câu nói cuối cùng Tạ Ngôn lưu cho mình – “Cút đi, đừng để tôi thấy mặt cậu nữa”, trong lòng lại truyền đến đau đớn khe khẽ.
“A, tôi phải về nhà, Tiệm Ly, có rảnh lại tán gẫu với cậu, cậu ở Bắc Kinh phải chú ý sức khỏe đó.” Tiếu Thành vội vàng nói.
“Cậu cũng vậy. Gặp sau.”
Bách Tiệm Ly cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời đã nhiễm một chút hoàng hôn, chậm chạp không bước đi.
Nơi Bách Tiệm Ly ở là một khách sạn nhỏ nằm sâu trong ngõ nhỏ.
Khách sạn không lớn, cũng rất sạch sẽ, bởi vì hắn cư trú dài hạn, cho nên khách sạn giám giá 30% cho hắn, tính ra phí trọ cũng không mắc.
Ở khách sạn so ra rất tiện lợi, không cần lo lắng phí điện nước, bất cứ lúc nào cũng có nước nóng để tắm rửa, duy nhất không tiện chính là ba bữa cơm một ngày.
Cũng may khu vực gần con ngõ này nhà hàng nhỏ chỗ nào cũng có, tuy rằng quán ăn chưa hẳn sạch sẽ, nhưng người đến từ nơi khác như hắn cũng không để ý quá nhiều.
Bữa sáng của Bách Tiệm Ly đều là sữa đậu nành bánh quẩy hoặc cháo, giữa trưa ở gần công ty mua cơm hộp hoặc sandwich, buổi tối sẽ thường đi đến các quán ăn khác nhau để thay đổi khẩu vị, hoặc đơn giản là mì ăn liền.
Khả năng sống độc lập của hắn rất mạnh, thuộc dạng người tùy tiện bị người ta quăng tới chỗ nào, cũng có thể mọc rễ nẩy mầm, này cũng là một loại thiên phú.
Vừa bước vào cửa khách sạn, liền nhìn thấy trước quầy tiếp tân, thân ảnh một người cao lớn đang đứng.
Toàn thân cứng đờ, Bách Tiệm Ly dừng bước.
“Tiểu Bách, anh có bạn tìm.”
Ở lâu như vậy, toàn bộ nhân viên phục vụ trong khách sạn đều biết Bách Tiệm Ly, lúc này vừa thấy hắn, lập tức báo hắn biết.
Người đàn ông đang đứng khẽ động, quay đầu lại.
Anh một thân tây trang màu xám đậm, ngũ quan anh tuấn toát lên thần thái phi dương tự tin, đôi mắt sáng như sao, trên cổ quấn một chiếc khăn quàng lông dê màu tro, bên ngoài khoác áo khoác dài màu đen, dáng người cao lớn hoàn mỹ, đúng là móc treo quần áo tuyệt hảo.
“Tạ Ngôn.” Bách Tiệm Ly nói giọng khàn khàn.
Đã hơn một năm không gặp, anh so với trước kia càng thành thục, cũng càng bộc lộ tài năng.
“Bách Tiệm Ly…”
Tạ Ngôn chậm rãi đến gần hắn, hai người đối diện nhau, trong con ngươi đều phản chiếu bóng dáng đối phương.
“Cậu có khỏe không?”
Khác với Tạ Ngôn trước kia mọi hỉ nộ ái ố đều biểu hiện trên mặt, anh hiện tại, càng giỏi khống chế biểu tình của mình, khiến Bách Tiệm Ly không thể từ trong giọng nói bình thản của anh nhận ra cảm xúc gì.
“Tốt lắm, còn cậu?”
Kinh ngạc ban đầu qua đi, Bách Tiệm Ly cũng khôi phục vẻ mặt thản nhiên vốn có.
“Tôi cũng tốt lắm.”
“Nhìn ra được.” Bách Tiệm Ly gật gật đầu.
“Đi với tôi ra ngoài một chút được chứ?”
“Ừ.”
Bách Tiệm Ly đi theo anh ra khỏi khách sạn.
Hai người rẽ khỏi ngõ nhỏ, một đường đi đến phố Trường An, dọc theo đường Trư
ờng An rộng lớn đông đúc, lẳng lặng đi không mục đích.
Trời tối dần, những chiếc đèn Magnolia (5) dần sáng lên trên đường phố Trường An, cả con đường như nở hoa, phát ra ánh sáng rực rỡ loá mắt, có loại mỹ cảm thoát tục.
“Cậu sao lại đến Bắc Kinh?” Bách Tiệm Ly đánh vỡ trầm mặc.
“Công ty điều tôi đến Bắc Kinh công tác, thời hạn ba ngày, hành trình sắp xếp kín mít, hai ngày trước làm thế nào cũng không thoát thân được, hôm nay thật vất vả chạy tới đây, muốn nhìn cậu một chút. Không nghĩ tới một năm không gặp, cậu vẫn là bộ dáng chán chường ảm đạm này.”
Tạ Ngôn liếc mắt nhìn hắn.
Thì ra cái gì cũng không cần nói, không cần làm, chỉ cần anh lẳng lặng đi bên cạnh, trong lòng hắn liền có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ diệu, khoảng trống hơn một năm nay toàn bộ đều được bù đắp.
Bách Tiệm Ly không khỏi nở nụ cười, “Tạ Ngôn cậu cũng thế.”
Vẫn là sắc sảo bén nhọn như vậy.
“Thời gian của tôi không nhiều lắm, lập tức sẽ trở về, cậu đi với tôi hết phố Trường An này đi.” Tạ Ngôn nhìn nhìn đồng hồ.
“Phố này rất dài, với tốc độ của chúng ta hiện tại, không biết đi đến ngày tháng năm nào.” Bách Tiệm Ly mỉm cười.
Tha hương gặp bạn cũ, luôn là chuyện vui vẻ.
Hắn với anh cũng không phải là thiếu niên ngây thơ nhiệt huyết, sẽ không tùy tiện chạm đến vùng cấm ở sâu trong nội tâm của nhau.
“Ở Bắc Kinh có quen không? Tôi mới ở một ngày, ngoài miệng liền nổi nhiệt.” Tạ Ngôn oán giận nói.
Bắc Kinh cũng có điểm không tốt, tỷ như khô ráo, không khí ô nhiễm nghiêm trọng, cát bụi bạo phát mù mịt trời đất, những điều này đều làm cho những người đến từ miền nam như bọn họ rất không thích ứng.
“Bắc Kinh so với miền nam có khô ráo một chút. Uống nhiều nước, ăn nhiều rau vào.” Bách Tiệm Ly nhìn anh, quả nhiên, môi thực khô ráo.
“Tôi có a, nhưng đồ ăn phương bắc bỏ nhiều muối, lại thực cay, ăn đến nỗi cổ họng tôi muốn bốc hơi, khó trách người Bắc Kinh giọng nói đều lớn như vậy.”
Tạ Ngôn vẻ mặt đau khổ kể lể, Bách Tiệm Ly chỉ cười không nói.
“Tiếu Thành có bạn gái.”
Đột nhiên nói một câu, làm cho bước chân Bách Tiệm Ly dừng một chút, “Tôi biết, cha mẹ cậu ta thực vừa lòng cô bạn gái này, cậu ta hẳn là rất nhanh sẽ kết hôn đi.”
Tạ Ngôn thận trọng xem kỹ vẻ mặt của hắn, không phát hiện một tia ghen tị hoặc biểu tình thương tâm, không khỏi thấp giọng nở nụ cười, “Tôi thực không hiểu nổi hai người. Bách Tiệm Ly, cậu tính cùng Tiếu Thành cứ giữ mối quan hệ kiểu Plato vậy sao, hay là nói, cậu đến bây giờ vẫn cho rằng cùng cậu ta là tình bạn thuần khiết?”
“Tạ Ngôn, tôi đã sớm nói với cậu, tôi cùng Tiếu Thành không phải như cậu nghĩ.” Bách Tiệm Ly nghiêm mặt nói: “Tôi hy vọng cậu ấy có thể tìm được hạnh phúc…”
“Cẩn thận!”
Lúc này một cậu nhóc ngoại quốc đang chơi đùa ở trên đường, chân đạp ván trượt, thẳng tắp hướng Bách Tiệm Ly vọt tới, Tạ Ngôn theo bản năng liền kéo hắn về phía mình.
Âm thanh ma xát chói tai nháy mắt xẹt qua, chờ Bách Tiệm Ly phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện người vừa phóng tới đã cuốn gió vụt qua, mà mình thì gần như tựa sát trong ***g ngực Tạ Ngôn, tay anh mơ hồ ôm thắt lưng hắn, mặt hai người gần trong gang tấc, hai má hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
May mắn lúc này trời đã tối, trên đường cũng không có nhiều người đi đường lắm.
Bách Tiệm Ly muốn đẩy anh ra, Tạ Ngôn lại thắt chặt vòng tay…
“Tiệm Ly, tôi không tin cậu không có những ham muốn bình thường của nhân loại.” Tạ Ngôn nhìn chằm chằm hắn, thấp giọng nói: “Cậu cùng Tiếu Thành, căn bản là sống kiểu Plato, vĩnh viễn chỉ có thể nhìn nhau, sẽ không phát sinh chuyện gì. Tôi đối với cậu lại chân thật tồn tại, chỉ cần cậu đưa tay ra, liền có thể chạm tới tôi, vì cái gì tôi không được?”
“Tôi đương nhiên là có ham muốn, tôi cũng là người vậy. Nhưng là Tạ Ngôn, cậu có biết, điều cậu muốn, tôi không cho nổi, mà điều tôi muốn, cậu cũng không thể cho tôi.”
Tạ Ngôn nhập sâu vào mắt hắn, nơi đó toát lên vẻ trống trải vô bờ làm hắn khổ sở.
Đúng vậy, hắn không thể cho, bởi vì hắn cái gì cũng không muốn, hắn muốn chính là chỉ lo thân mình, cuộc sống im lặng cô độc, những thứ khác hắn không cách nào cho.
“Cậu thật sự một chút cũng không thay đổi…” Tạ Ngôn cười khổ.
Ý chí của hắn, tự do của hắn, quyết định của hắn, cho tới bây giờ đều không thể nghịch chuyển.
Đột nhiên, tiếng chuông di động vang lên, cắt ngang giằng co giữa hai người, Tạ Ngôn buông hắn ra, cầm di động ngắn gọn nói mấy câu “Được rồi”, rồi quay sang nói với Bách Tiệm Ly, “Đồng nghiệp bảo tôi lập tức trở về, không có thời gian.”
Nội tâm thật sâu tiếc nuối cùng không nỡ!
Phố Trường An xinh đẹp như thế, hắn ở ngay bên cạnh anh, đưa tay ra là có thể chạm đến, thế nhưng lại không thể cùng hắn đi hết đoạn đường này!
“Đưa điện thoại cho tôi.” Tạ Ngôn hướng hắn vươn tay…
Bách Tiệm Ly giật mình, không hỏi nguyên nhân, vội lấy di động ra đưa anh.
Tạ Ngôn mở danh bạ, nhìn thấy danh sách trống trơn, chỉ có mỗi tên của Tiếu Thành, không khỏi hừ lạnh một tiếng, đem số của mình thêm vào, rồi sửa lại vị trí sắp xếp của hai người, đem tên Tiếu Thành đẩy xuống dưới tên mình, lúc này mới cảm thấy thuận mắt hơn. (=]]])
“Có chuyện gì thì gọi cho tôi.” Anh đem di động trả lại cho hắn.
“Cám ơn.” Bách Tiệm Ly thấp giọng nói.
Một trận gió nhẹ thổi qua, mang theo hàn ý đầu xuân se lạnh, hắn không khỏi co rúm lại một chút, Tạ Ngôn lập tức đem khăn quàng lông dê trên cổ mình gỡ xuống, quấn lên cổ hắn.
“Mặc đơn bạc như vậy, cẩn thận cảm mạo.”
Khác với Tiếu Thành có thói quen chiếu cố người khác, anh có chút vụng về, suy nghĩ cả nửa ngày mới đem khăn quàng cổ quấn xong, nháy mắt ấm áp truyền đến, chân thật như thế, còn có hơi thở riêng biệt của anh, cường ngạnh mà không mất ôn nhu, Bách Tiệm Ly lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt trở nên nhu hòa…
Tạ Ngôn vừa ngẩng đầu, đối diện anh là ánh mắt lặng im như nước, nội tâm khẽ động, theo bản năng cúi đầu xuống, hôn hắn…
Bách Tiệm Ly lại quay đầu đi, làm cho môi anh nhẹ nhàng sượt qua má.
Tạ Ngôn nhẹ nhàng thở dài, không có tiến sát, ngược lại lui về phía sau hai bước, trầm giọng nói: “Bảo trọng!”
“Cám ơn cậu tới gặp tôi!”
Bách Tiệm Ly gật đầu, nhìn anh đi đến ven đường, giơ tay kêu một chiếc taxi màu đỏ, tiến vào xe, vài giây sau, taxi liền tăng tốc xẹt qua trước mặt hắn, anh ngồi ở trong xe nhìn về phía hắn…
Tầm mắt hai người như sao băng trong đêm chạm vào nhau, ánh lửa chợt lóe, nháy mắt lại trở về yên lặng, hết thảy tình tự còn chưa nói ra, đều bị chôn vùi giữa trời chiều tối đen này.
Chiếc xe đỏ không lâu sau liền biến mất ở giữa phố Trường An mênh mông.
Bách Tiệm Ly nhìn anh rời xa, ở tại chỗ đứng lặng thật lâu, một lúc sau mới xoay người, đi về chỗ mình đang ở.
(1) Vương Phủ Tỉnh: WangFuJing Street
(2) Đại trí giả ngu: Người có tài thường trầm tĩnh, khiêm tốn nên trông bề ngoài có vẻ đần độn (QT)
(3) Văn vật: Di vật văn hóa
(4) Quân khu: Khu vực quân sự
(5) Magnolia: Đèn hình hoa ngọc lan
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook