Độc Gia Sủng Hôn
-
Chương 473: Tìm lại ngọt ngào đã mất từ lâu
P2 –
Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Sở Tư Nhan lẳng lặng nhìn gương mặt đáng yêu đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào của cô công chúa nhỏ, ánh mắt không nỡ dời đi nửa giây nhất thời cũng không biết bản thân nên giận Đường Nhĩ Ngôn hay nên cám ơn hắn đã cho cô một cô công chúa xinh đẹp, đáng yêu như vậy. Nhưng lần đầu tiên trong đời, Sở Tư Nhan cảm thấy mình nên cảm ơn cách làm bất chấp thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích của hắn.
Mà người mà cô suy nghĩ nãy giờ không biết từ bao giờ đã vào phòng, lúc này đang ngồi ở mép giường, 'Tiểu công chúa ngủ rồi, có phải cũng đã đến lúc hoàng hậu của anh về phòng ngủ cùng quốc vương rồi không?'
Sở Tư Nhan hung hăng trừng người đàn ông đang ngồi bên giường. Người này là ma sao? Đi đường không hề có chút tiếng động nào! Mà sao cô cũng không hề hay biết hắn đi đến bên giường lúc nào nhỉ?
'Ai là hoàng hậu của anh?' Cô tận lực đè thấp âm lượng, sợ đánh thức cô công chúa nhỏ đang ngủ thật ngọt ngào của mình, 'Tối nay em muốn ngủ với con.'
'Sau này em sẽ có nhiều cơ hội ngủ với con bé nhưng tối nay dành cho anh trước, bây giờ về phòng được không?' Hắn ghé sát vào người cô hơn, hơi khom xuống trầm thấp thì thầm bên tai cô.
'Không đi. Em không muốn nói chuyện với anh.' Mọi chuyện tối nay xảy ra quá đột ngột, cô còn chưa thể từ trong cơn chấn động hoàn toàn hồi phục lại, chưa kể còn phải tính sổ chuyện hắn gạt cô bao nhiêu lâu nay, lúc này đương nhiên sẽ không dễ dàng theo hắn trở về phòng.
'Còn đang giận anh sao?' Hắn vừa hỏi vừa hôn lên vành tai trắng mịn của cô, hai tay càng không thành thực đã duỗi vào bên trong chiếc áo choàng tắm rộng rãi của cô bắt đầu gây sóng gió, 'Trở về phòng để anh chuộc tội với em, được không?'
'Đường Nhĩ Ngôn, anh...anh đừng có quá đáng như thế...' Con gái đang ngủ ở bên cạnh, cô không dám kêu ra tiếng nhưng người đàn ông căn bản là không có một chút xấu hổ kia vẫn không ngừng đối với cô xằng bậy...
Sáu năm không gặp, người đàn ông này dường như đã trở nên xấu hơn rồi.
'Em không theo anh về phòng, vậy anh ở chỗ này thân thiết với em cũng được...' Giọng trầm thấp mang theo một ý cười tà tứ vang lên bên tai khiến vành tai Sở Tư Nhan bất giác nóng lên.
Rất rõ ràng, sự hiểu biết của Đường Nhĩ Ngôn về cô công chúa nhỏ của họ so với cô hơn nhiều lắm, sau khi cô bị hắn bức bách đến không thể không ngồi dậy, hắn cầm một chú mèo Hello kitty nhồi bông nhét vào trong lòng con gái, vỗ nhẹ đầu con mấy cái, rất nhanh cô bé lại chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Bị người tà ác nào đó dụ dỗ lẫn ép buộc mang về phòng cũng không có nghĩa là cô ngoan ngoãn để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sở Tư Nhan kéo cao chăn che kín bản thân, 'Đường Nhĩ Ngôn, em còn chuyện muốn nói với anh.'
Hắn nhào lên giường, kéo cả cô lẫn chăn vào lòng, 'Vào lúc này mà nói chuyện hình như rất lãng phí thời gian.'
Vừa nói một tay vừa chế trụ tay cô, tay kia thuần thục bóc chiếc chăn đơn ra khỏi người cô...
'Đường Nhĩ Ngôn, dừng tay...'
Nhưng người đã đói bụng quá lâu nào đó căn bản là không thèm để ý tiếng kêu thất thanh của cô, mà cô thì trốn không khỏi những động tác bá đạo của hắn, cuối cùng, không chỉ là chăn đơn bị bóc ra mà ngay cả chiếc áo choàng tắm của cô cũng chịu chung số phận, chơ vơ nằm ở trên sàn.
Lúc này đây hắn căn bản là không muốn nói chuyện, chỉ muốn vận động...
Căn phòng ngủ chính rộng thênh thang lúc này chỉ còn ngọn đèn ngủ tỏa ánh sáng vàng nhạt ấm áp, mờ mờ. Mới đầu hạ ở Melbourne, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, gió đêm từng cơn thổi qua khung cửa sổ còn chưa đóng chặt, nhẹ lay một góc của tấm rèm cửa dày nơi cửa sổ, nhưng một chút lạnh lẽo này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nhiệt độ đang càng lúc càng nóng lên trong phòng.
Cô gái nằm phủ phục trên người người đàn ông, thân thể tuyết trắng không hề che đậy, đôi mắt trong suốt khép hờ, cả người hư huyễn vô lực để mặc người đàn ông tùy ý vuốt ve phần lưng hoàn mỹ không tỳ vết của mình.
'Nhan Nhan, rốt cuộc em cũng quay về bên cạnh anh rồi!' Hắn thỏa mãn than dài một tiếng.
'Em không biết nữa, trước đây em cảm thấy rất bối rối, rất hoang mang giờ thì lại cảm thấy chuyện quá thần kỳ, quá không chân thật.' Đôi mắt vẫn nhắm hờ, hơi thở mềm yếu, giọng cô nhỏ như một lời thì thầm, 'Em là một người rất nhát gan.'
Nếu như cô dũng cảm hơn một chút, căn bản sẽ không rời đi mà thẳng thắn đối mặt, nếu như cô dũng cảm hơn một chút, cũng sẽ không ở suốt sáu năm rời đi, trong tim, trong óc cũng chỉ có hắn.
Cô thực sự là một người rất nhát gan, nhát gan đến nỗi không dám đối mặt sự thực.
Điều này, chỉ sau khi cô rời khỏi hắn, nhất là trong những đêm khuya vắng lặng cô mới triệt để hiểu ra.
Thực ra, trong những ngày rời xa hắn đó, cô vẫn thường hay hối hận bởi vì, từ bỏ tình yêu của mình, mùi vị ấy thật không dễ chịu chút nào.
Hắn là tình chướng mà đời này cô chạy không thoát, bắt đầu từ buổi tối mưa gió mà hắn cứu cô đó, hắn đã mạnh mẽ xông vào sinh mệnh của cô, từ đó không có cách nào tách rời ra được.
'Em không phải là người nhát gan, em chỉ là cô gái ngốc!' Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, chăm chú nhìn cô, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua bức tường phòng thủ nội tâm yếu ớt của cô.
Bọn họ đã chia cắt quá lâu quá lâu, vì thế, chỉ nhìn nhìn cô thôi cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn và vui sướng vô cùng.
'Đúng vậy, em rất ngốc, ngốc không ai bằng cho nên mới không nhìn thấu sự việc, không nhìn thấu anh. Lần đầu tiên khi có người ở trước mặt em nói có cô gái khác mang thai con của anh, em cũng không phải không để tâm như em từng nghĩ nhưng cũng không thất vọng nhiều như vậy bởi vì cô gái đó em vốn không quen biết. Nhưng Thẩm Tích thì không như vậy, cô ấy vẫn luôn theo bên cạnh anh, cô ấy thích anh, em không có cách nào chấp nhận được cô ấy có con với anh. Anh đã từng nói, không có sự cho phép của anh, không người nào có thể mang thai con của anh, vậy mà cô ấy lại có thai. Anh có biết chuyện này đối với em đả kích lớn đến mức nào không? Anh có biết lúc đó trong lòng em tuyệt vọng đến mức nào không?... Đường Nhĩ Ngôn, nếu như anh muốn em quay về bên cạnh anh, anh có thể đừng có bất kỳ người phụ nữ nào khác không? Em chịu không nổi, thực sự chịu không nổi chuyện đó....'
'Yêu cầu của em đối với anh chỉ vẻn vẹn chút xíu đó thôi sao?'
'Em còn có thể yêu cầu nhiều hơn sao?'
'Đương nhiên có thể. Chỉ cần em lên tiếng, em muốn cái gì anh đều có thể cho em.' Đường Nhĩ Ngôn bật cười, một cái lật người đã áp cô ở dưới thân, cúi đầu âu yếm hôn cô.
'Em có thể yêu cầu anh chỉ cần một mình em thôi sao? Cả đời cũng chỉ cần em một người thôi.'
'Chuyện này chỉ sợ không được.' Đối với yêu cầu này của cô, hắn trả lời không chút do dự.
Câu nói của hắn khiến cả người Sở Tư Nhan cứng đờ. Thấy phản ứng của cô, người đàn ông bật cười một cách đầy ý xấu, 'Nói sao thì anh cũng không thể có em rồi bỏ lại cô công chúa nhỏ sang một bên không cần đúng không?'
'Đường Nhĩ Ngôn, anh lại bắt nạt em...'
'Vật nhỏ hay ghen!' Hắn lại cúi xuống hôn lên môi cô, bàn tay lại bắt đầu không an phận ở trên người cô châm ngòi thổi lửa.
'Không được làm nữa, em sợ...'
Tuy rằng cô không thích hợp mang thai nhưng không có nghĩa là cô sẽ không mang thai.
'Không cần sợ.' Hắn lại cúi xuống hôn cô, 'Anh sẽ không để em mạo hiểm nữa đâu. Em đi rồi anh cũng đến bệnh viện làm thủ thuật cho nên không cần phải lo lắng, để anh yêu em.'
Trong phòng ánh sáng đèn ngủ vàng nhạt ấm áp chiếu trên thân hai người khiến họ như nhuộm một tầng ái muội tình ái, đêm nay, chủ định sẵn là một đêm khiến người ta trầm luân.
Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, Sở Tư Nhan lẳng lặng nhìn gương mặt đáng yêu đang chìm trong giấc ngủ ngọt ngào của cô công chúa nhỏ, ánh mắt không nỡ dời đi nửa giây nhất thời cũng không biết bản thân nên giận Đường Nhĩ Ngôn hay nên cám ơn hắn đã cho cô một cô công chúa xinh đẹp, đáng yêu như vậy. Nhưng lần đầu tiên trong đời, Sở Tư Nhan cảm thấy mình nên cảm ơn cách làm bất chấp thủ đoạn, chỉ cần đạt được mục đích của hắn.
Mà người mà cô suy nghĩ nãy giờ không biết từ bao giờ đã vào phòng, lúc này đang ngồi ở mép giường, 'Tiểu công chúa ngủ rồi, có phải cũng đã đến lúc hoàng hậu của anh về phòng ngủ cùng quốc vương rồi không?'
Sở Tư Nhan hung hăng trừng người đàn ông đang ngồi bên giường. Người này là ma sao? Đi đường không hề có chút tiếng động nào! Mà sao cô cũng không hề hay biết hắn đi đến bên giường lúc nào nhỉ?
'Ai là hoàng hậu của anh?' Cô tận lực đè thấp âm lượng, sợ đánh thức cô công chúa nhỏ đang ngủ thật ngọt ngào của mình, 'Tối nay em muốn ngủ với con.'
'Sau này em sẽ có nhiều cơ hội ngủ với con bé nhưng tối nay dành cho anh trước, bây giờ về phòng được không?' Hắn ghé sát vào người cô hơn, hơi khom xuống trầm thấp thì thầm bên tai cô.
'Không đi. Em không muốn nói chuyện với anh.' Mọi chuyện tối nay xảy ra quá đột ngột, cô còn chưa thể từ trong cơn chấn động hoàn toàn hồi phục lại, chưa kể còn phải tính sổ chuyện hắn gạt cô bao nhiêu lâu nay, lúc này đương nhiên sẽ không dễ dàng theo hắn trở về phòng.
'Còn đang giận anh sao?' Hắn vừa hỏi vừa hôn lên vành tai trắng mịn của cô, hai tay càng không thành thực đã duỗi vào bên trong chiếc áo choàng tắm rộng rãi của cô bắt đầu gây sóng gió, 'Trở về phòng để anh chuộc tội với em, được không?'
'Đường Nhĩ Ngôn, anh...anh đừng có quá đáng như thế...' Con gái đang ngủ ở bên cạnh, cô không dám kêu ra tiếng nhưng người đàn ông căn bản là không có một chút xấu hổ kia vẫn không ngừng đối với cô xằng bậy...
Sáu năm không gặp, người đàn ông này dường như đã trở nên xấu hơn rồi.
'Em không theo anh về phòng, vậy anh ở chỗ này thân thiết với em cũng được...' Giọng trầm thấp mang theo một ý cười tà tứ vang lên bên tai khiến vành tai Sở Tư Nhan bất giác nóng lên.
Rất rõ ràng, sự hiểu biết của Đường Nhĩ Ngôn về cô công chúa nhỏ của họ so với cô hơn nhiều lắm, sau khi cô bị hắn bức bách đến không thể không ngồi dậy, hắn cầm một chú mèo Hello kitty nhồi bông nhét vào trong lòng con gái, vỗ nhẹ đầu con mấy cái, rất nhanh cô bé lại chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Bị người tà ác nào đó dụ dỗ lẫn ép buộc mang về phòng cũng không có nghĩa là cô ngoan ngoãn để cho hắn muốn làm gì thì làm.
Sở Tư Nhan kéo cao chăn che kín bản thân, 'Đường Nhĩ Ngôn, em còn chuyện muốn nói với anh.'
Hắn nhào lên giường, kéo cả cô lẫn chăn vào lòng, 'Vào lúc này mà nói chuyện hình như rất lãng phí thời gian.'
Vừa nói một tay vừa chế trụ tay cô, tay kia thuần thục bóc chiếc chăn đơn ra khỏi người cô...
'Đường Nhĩ Ngôn, dừng tay...'
Nhưng người đã đói bụng quá lâu nào đó căn bản là không thèm để ý tiếng kêu thất thanh của cô, mà cô thì trốn không khỏi những động tác bá đạo của hắn, cuối cùng, không chỉ là chăn đơn bị bóc ra mà ngay cả chiếc áo choàng tắm của cô cũng chịu chung số phận, chơ vơ nằm ở trên sàn.
Lúc này đây hắn căn bản là không muốn nói chuyện, chỉ muốn vận động...
Căn phòng ngủ chính rộng thênh thang lúc này chỉ còn ngọn đèn ngủ tỏa ánh sáng vàng nhạt ấm áp, mờ mờ. Mới đầu hạ ở Melbourne, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, gió đêm từng cơn thổi qua khung cửa sổ còn chưa đóng chặt, nhẹ lay một góc của tấm rèm cửa dày nơi cửa sổ, nhưng một chút lạnh lẽo này hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nhiệt độ đang càng lúc càng nóng lên trong phòng.
Cô gái nằm phủ phục trên người người đàn ông, thân thể tuyết trắng không hề che đậy, đôi mắt trong suốt khép hờ, cả người hư huyễn vô lực để mặc người đàn ông tùy ý vuốt ve phần lưng hoàn mỹ không tỳ vết của mình.
'Nhan Nhan, rốt cuộc em cũng quay về bên cạnh anh rồi!' Hắn thỏa mãn than dài một tiếng.
'Em không biết nữa, trước đây em cảm thấy rất bối rối, rất hoang mang giờ thì lại cảm thấy chuyện quá thần kỳ, quá không chân thật.' Đôi mắt vẫn nhắm hờ, hơi thở mềm yếu, giọng cô nhỏ như một lời thì thầm, 'Em là một người rất nhát gan.'
Nếu như cô dũng cảm hơn một chút, căn bản sẽ không rời đi mà thẳng thắn đối mặt, nếu như cô dũng cảm hơn một chút, cũng sẽ không ở suốt sáu năm rời đi, trong tim, trong óc cũng chỉ có hắn.
Cô thực sự là một người rất nhát gan, nhát gan đến nỗi không dám đối mặt sự thực.
Điều này, chỉ sau khi cô rời khỏi hắn, nhất là trong những đêm khuya vắng lặng cô mới triệt để hiểu ra.
Thực ra, trong những ngày rời xa hắn đó, cô vẫn thường hay hối hận bởi vì, từ bỏ tình yêu của mình, mùi vị ấy thật không dễ chịu chút nào.
Hắn là tình chướng mà đời này cô chạy không thoát, bắt đầu từ buổi tối mưa gió mà hắn cứu cô đó, hắn đã mạnh mẽ xông vào sinh mệnh của cô, từ đó không có cách nào tách rời ra được.
'Em không phải là người nhát gan, em chỉ là cô gái ngốc!' Hắn vuốt nhẹ mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi, chăm chú nhìn cô, ánh mắt như muốn nhìn xuyên qua bức tường phòng thủ nội tâm yếu ớt của cô.
Bọn họ đã chia cắt quá lâu quá lâu, vì thế, chỉ nhìn nhìn cô thôi cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy thỏa mãn và vui sướng vô cùng.
'Đúng vậy, em rất ngốc, ngốc không ai bằng cho nên mới không nhìn thấu sự việc, không nhìn thấu anh. Lần đầu tiên khi có người ở trước mặt em nói có cô gái khác mang thai con của anh, em cũng không phải không để tâm như em từng nghĩ nhưng cũng không thất vọng nhiều như vậy bởi vì cô gái đó em vốn không quen biết. Nhưng Thẩm Tích thì không như vậy, cô ấy vẫn luôn theo bên cạnh anh, cô ấy thích anh, em không có cách nào chấp nhận được cô ấy có con với anh. Anh đã từng nói, không có sự cho phép của anh, không người nào có thể mang thai con của anh, vậy mà cô ấy lại có thai. Anh có biết chuyện này đối với em đả kích lớn đến mức nào không? Anh có biết lúc đó trong lòng em tuyệt vọng đến mức nào không?... Đường Nhĩ Ngôn, nếu như anh muốn em quay về bên cạnh anh, anh có thể đừng có bất kỳ người phụ nữ nào khác không? Em chịu không nổi, thực sự chịu không nổi chuyện đó....'
'Yêu cầu của em đối với anh chỉ vẻn vẹn chút xíu đó thôi sao?'
'Em còn có thể yêu cầu nhiều hơn sao?'
'Đương nhiên có thể. Chỉ cần em lên tiếng, em muốn cái gì anh đều có thể cho em.' Đường Nhĩ Ngôn bật cười, một cái lật người đã áp cô ở dưới thân, cúi đầu âu yếm hôn cô.
'Em có thể yêu cầu anh chỉ cần một mình em thôi sao? Cả đời cũng chỉ cần em một người thôi.'
'Chuyện này chỉ sợ không được.' Đối với yêu cầu này của cô, hắn trả lời không chút do dự.
Câu nói của hắn khiến cả người Sở Tư Nhan cứng đờ. Thấy phản ứng của cô, người đàn ông bật cười một cách đầy ý xấu, 'Nói sao thì anh cũng không thể có em rồi bỏ lại cô công chúa nhỏ sang một bên không cần đúng không?'
'Đường Nhĩ Ngôn, anh lại bắt nạt em...'
'Vật nhỏ hay ghen!' Hắn lại cúi xuống hôn lên môi cô, bàn tay lại bắt đầu không an phận ở trên người cô châm ngòi thổi lửa.
'Không được làm nữa, em sợ...'
Tuy rằng cô không thích hợp mang thai nhưng không có nghĩa là cô sẽ không mang thai.
'Không cần sợ.' Hắn lại cúi xuống hôn cô, 'Anh sẽ không để em mạo hiểm nữa đâu. Em đi rồi anh cũng đến bệnh viện làm thủ thuật cho nên không cần phải lo lắng, để anh yêu em.'
Trong phòng ánh sáng đèn ngủ vàng nhạt ấm áp chiếu trên thân hai người khiến họ như nhuộm một tầng ái muội tình ái, đêm nay, chủ định sẵn là một đêm khiến người ta trầm luân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook