Độc Gia Sủng Hôn
-
Chương 470: Hắn gạt cô sáu năm! (2)
P2 –
Nhưng đau lòng thì đau lòng, cô có thể làm được gì dây? Hắn nói không cho cô mang thai thì nhất quyết không cho, hắn nói không cho cô rời đi thì cô không được rời đi, hắn tận mắt nhìn thấy cô giãy dụa trong đau khổ và tuyệt vọng nhưng chỉ đành cắn răng chấp nhận sự thật kia...
'Sở Tư Nhan, em nghe anh nói rõ đây. Không phải anh không muốn em sinh con cho anh, nhưng anh cũng không thể lấy tính mạng em ra đánh cược. Nếu phải dùng mạng em để đổi lấy đứa con, đối với anh mà nói đây là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa, anh căn bản là không có hứng thú.' Hắn chụp tay lên vai cô, siết lại một cách vô thức nhưng giọng nói và thái độ thì cực kỳ kiên định.
Từ đầu đến cuối, hắn muốn nhất không phải là đứa con mà là cô.
'Anh không có hứng thú nhưng nhà họ Đường cần một người thừa kế, đây là sự thực không ai thay đổi được, ai trong chúng ta cũng không thể phủ nhận điều đó cho nên, anh để cho người phụ nữ khác sinh con cho anh bởi vì người kia không cần dùng tính mạng để đổi lấy. Anh tưởng rằng anh để con của người khác gọi em một tiếng mẹ thì em sẽ vui vẻ hơn sao?' Cô nói một cách kích động, nước mắt cũng đã không kìm nén được mà cuồn cuộn lăn trên má cô.
'Nhà họ Đường có cần một người thừa kế hay không là do anh quyết định, không phải em. Cho nên, em không cần cứ mãi mang theo gánh nặng tâm lý đó.' Hắn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên má cô.
Hắn biết ông nội nhất định bằng cách này hay cách khác bức bách cô, chuyện này hắn không thể không thừa nhận là mình không xử lý tốt nhưng sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa.
'Đường Nhĩ Ngôn, sao anh có thể nói nhẹ nhàng như thế chứ?' Trên má vẫn còn vương nước mắt nhưng giọng nói nghẹn ngào mang đầy trách móc, 'Nhà họ Đường của anh...'
Đường Nhĩ Ngôn trực tiếp ngắt lời cô, 'Anh đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như thế bởi vì nhà họ Đường bây giờ do anh làm chủ, tất cả mọi chuyện anh toàn quyền quyết định. Quay lại chuyện đứa nhỏ đi, em cảm thấy Tâm Tâm có bất kỳ điểm nào giống với Thẩm Tích không?'
'Không có, con bé...' Cô đột nhiên im bặt, không dám nói tiếp nữa.
'Tâm Tâm lớn lên rất giống em.' Đường Nhĩ Ngôn thay cô nói ra nửa câu sau mà cô chưa nói hết, 'Người nào đã gặp em và Tâm Tâm thì không có ai là không cho rằng em với con bé mới là hai mẹ con. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì em mới là mẹ ruột của con bé, Thẩm Tích chỉ là người mang thai hộ mà thôi, Tâm Tâm với cô ấy không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, đương nhiên hai người sẽ không có nét gì giống nhau, em với Tâm Tâm thì khác.'
Cô ngây ngẩn cả người nhìn hắn, thật lâu thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.
Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên, vui vẻ nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, thâm tâm ẩn ước có một tia vui sướng vì trả được “mối hận” cô bỏ rơi mình mấy năm qua.
Vì cái tội mình chưa từng phạm phải mà hắn phải chịu đựng nỗi cô độc dày vò suốt sáu năm trời mà đầu sỏ gây ra chuyện này chính là cô gái nhỏ quá dễ dàng bỏ cuộc đang đứng trước mặt hắn đây.
Sáu năm trước, cô thật dễ dàng từ bỏ hắn, hết lần này đến lần khác tìm cách trốn thoát khiến hắn tức giận và đau lòng khôn thôi.
'Anh chưa từng chạm vào người Thẩm Tích, nếu như đây là điều em muốn biết. Anh chưa từng chạm vào cô ấy, anh với cô ấy hoàn toàn không có chút quan hệ nào, anh chưa từng phản bội em. Em muốn nghe anh nói chính là những lời này đúng không?' Hắn nhướng cao mày nhìn cô, đầu mày cuối mắt không giấu được ý cười sung sướng.
'Nếu như anh đã biết em muốn nghe, tại sao anh không nói? Tại sao không chịu nói với em? Nếu như... nếu như anh nói với em...' Cô quả thực không dám tin.
Tâm tư của cô ở trước mặt hắn trước giờ đều không thể che dấu, hắn biết cô nghĩ gì, muốn gì, sợ gì nhưng lại nhẫn tâm che dấu cô mọi chuyện, người đàn ông này, lòng dạ còn có thể xấu hơn nữa không chứ?
Hơn nữa, hắn bằng vào cái gì mà không nói với cô một câu, tự mình quyết định chuyện quan trọng như thế chứ? Rõ ràng hắn biết cô khao khát có một đứa con đến mức nào, vậy mà hắn...
Tuy rằng nói con gái và Thẩm Tích không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống gì nhưng con gái của cô và hắn chung quy vẫn là trưởng thành trong bụng cô ta, vậy tính ra, Thẩm Tích có phải cũng được xem là một nửa người mẹ?
Nếu như sau khi con gái lớn lên biết được chuyện này thì sẽ có suy nghĩ như thế nào đây chứ?
Cô không muốn cùng người tên Thẩm Tích này nhấc lên bất kỳ quan hệ gì, đương nhiên càng không muốn con gái của mình cùng cô ta có quan hệ gì nhưng cho dù là như thé đi nữa, đời này xem ra cô không có cách nào thoát khỏi cái bóng mang tên Thẩm Tích này rồi...
Bởi vì, con của cô và Đường Nhĩ Ngôn lại được dựng dục trong bụng người kia, không thể phủ nhận là cái mà cô để tâm đến nhất chính là Thẩm Tích.
Bởi vì, Thẩm Tích thích Đường Nhĩ Ngôn!
Sở Tư Nhan cảm thấy đời này tâm tình cô chưa bao giờ hỗn độn như lúc này...
'Nhan Nhan, lúc đó anh định đợi cho thai nhi ổn định rồi mới nói cho em, Thẩm Tích trước giờ luôn rất khỏe mạnh nhưng có lẽ vì nguyên nhân mang thai hộ nên cái thai thỉnh thoảng lại xảy ra chút tình huống khẩn cấp. Anh lại không muốn em vì quá chờ mong nên lại thất vọng cho nên dứt khoát dấu giếm cho xong, định đợi khi đứa nhỏ thuận lợi hạ sinh xong thì nói cho em biết cũng không muộn nào ngờ... Em có biết không, cái đêm mà em mất tích ở Moscow đó, con chúng mình sinh ra đời... Cho nên, em đã bỏ lỡ sáu năm được ở bên con.'
'Sở dĩ em bỏ lỡ lâu như vậy, chung quy còn không phải vì anh cứ luôn giấu diếm? Vừa nghĩ tới lúc nãy ở bên ngoài cô nói với Tâm Tâm mình không phải là mẹ của con bé, nhớ tới vẻ mặt đầy thất vọng của con, lòng Sở Tư Nhan như thắt lại.
Thật không ngờ, cô bé đáng yêu kia lại là con gái của mình với Đường Nhĩ Ngôn, đứa con mà cô vẫn luôn khao khát mong chờ, trong sáu năm mà cô không hề hay biết đó, thì ra con gái cô đã lặng lẽ trưởng thành...
'Đường Nhĩ Ngôn, anh có biết Thẩm Tích thích anh hay không?'
'Biết.' Hắn trả lời không chút do dự, cũng không có ý định dấu diếm.
'Nếu như đã biết Thẩm Tích thích anh, tại sao lại còn chọn cô ấy...' Điều này không phải giống như ngầm cho cô ta hy vọng sao? Cho nên Thẩm Tích mới có cơ hội làm tổn thương cô.
'Thẩm Tích là người của ông nội, là một trong những thủ hạ đắc lực do ông nội một tay đề bạt, cô ấy không có khả năng phản bội lại nhà họ Đường, vì thế thân phận của Thẩm Tích là đáng tin cậy nhất.' Cho dù có thích hắn đến đâu đi nữa thì Thẩm Tích cũng sẽ không dám phản bội lại nhà họ Đường, hắn cũng không muốn sau khi con mình sinh ra đời còn phải lên tòa tranh giành quyền nuôi con.'
Nhưng Sở Tư Nhan lúc đó chẳng qua chỉ là một cô gái còn chưa đến hai mươi tuổi, những chuyện này thật sự không cần cô phải lo lắng quá nhiều, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn là được rồi.
Không thể phủ nhận, chủ nghĩa đàn ông trong hắn quả thực chiếm thành phần không nhỏ.
'Tuy biết rằng là không có quan hệ máu mủ nhưng dù sao con cũng là do cô ấy sinh ra...' Sở Tư Nhan vẻ mặt có chút ảm đạm nói. Đời này ước nguyện sinh cho hắn một đứa con của cô căn bản là không thể đạt thành.
'Trứng được thụ tinh mới là cơ sở quyết định gene của một đứa bé, nhau thai, nước ối của người mẹ chỉ cung cấp cho bào thai chỗ trú ngụ và chất dinh dưỡng mà thôi. Cũng giống như ông nội bồi dưỡng Thẩm Tích vậy, cung cấp cho cô ấy cơ hội và điều kiện tốt nhất để học tập, làm việc nhưng cô ấy đến cuối cùng vẫn không phải là người nhà họ Đường. Vấn đề này em không cần phải băn khoăn nhiều. Nhanh thay quần áo đi, con gái cưng của chúng ta chắc là đã đợi sốt ruột rồi đấy.'
Nhưng đau lòng thì đau lòng, cô có thể làm được gì dây? Hắn nói không cho cô mang thai thì nhất quyết không cho, hắn nói không cho cô rời đi thì cô không được rời đi, hắn tận mắt nhìn thấy cô giãy dụa trong đau khổ và tuyệt vọng nhưng chỉ đành cắn răng chấp nhận sự thật kia...
'Sở Tư Nhan, em nghe anh nói rõ đây. Không phải anh không muốn em sinh con cho anh, nhưng anh cũng không thể lấy tính mạng em ra đánh cược. Nếu phải dùng mạng em để đổi lấy đứa con, đối với anh mà nói đây là một chuyện hoàn toàn vô nghĩa, anh căn bản là không có hứng thú.' Hắn chụp tay lên vai cô, siết lại một cách vô thức nhưng giọng nói và thái độ thì cực kỳ kiên định.
Từ đầu đến cuối, hắn muốn nhất không phải là đứa con mà là cô.
'Anh không có hứng thú nhưng nhà họ Đường cần một người thừa kế, đây là sự thực không ai thay đổi được, ai trong chúng ta cũng không thể phủ nhận điều đó cho nên, anh để cho người phụ nữ khác sinh con cho anh bởi vì người kia không cần dùng tính mạng để đổi lấy. Anh tưởng rằng anh để con của người khác gọi em một tiếng mẹ thì em sẽ vui vẻ hơn sao?' Cô nói một cách kích động, nước mắt cũng đã không kìm nén được mà cuồn cuộn lăn trên má cô.
'Nhà họ Đường có cần một người thừa kế hay không là do anh quyết định, không phải em. Cho nên, em không cần cứ mãi mang theo gánh nặng tâm lý đó.' Hắn dịu dàng lau đi những giọt nước mắt nóng hổi trên má cô.
Hắn biết ông nội nhất định bằng cách này hay cách khác bức bách cô, chuyện này hắn không thể không thừa nhận là mình không xử lý tốt nhưng sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa.
'Đường Nhĩ Ngôn, sao anh có thể nói nhẹ nhàng như thế chứ?' Trên má vẫn còn vương nước mắt nhưng giọng nói nghẹn ngào mang đầy trách móc, 'Nhà họ Đường của anh...'
Đường Nhĩ Ngôn trực tiếp ngắt lời cô, 'Anh đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như thế bởi vì nhà họ Đường bây giờ do anh làm chủ, tất cả mọi chuyện anh toàn quyền quyết định. Quay lại chuyện đứa nhỏ đi, em cảm thấy Tâm Tâm có bất kỳ điểm nào giống với Thẩm Tích không?'
'Không có, con bé...' Cô đột nhiên im bặt, không dám nói tiếp nữa.
'Tâm Tâm lớn lên rất giống em.' Đường Nhĩ Ngôn thay cô nói ra nửa câu sau mà cô chưa nói hết, 'Người nào đã gặp em và Tâm Tâm thì không có ai là không cho rằng em với con bé mới là hai mẹ con. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì em mới là mẹ ruột của con bé, Thẩm Tích chỉ là người mang thai hộ mà thôi, Tâm Tâm với cô ấy không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống nào, đương nhiên hai người sẽ không có nét gì giống nhau, em với Tâm Tâm thì khác.'
Cô ngây ngẩn cả người nhìn hắn, thật lâu thật lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.
Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên, vui vẻ nhìn vẻ mặt ngẩn ngơ của cô, thâm tâm ẩn ước có một tia vui sướng vì trả được “mối hận” cô bỏ rơi mình mấy năm qua.
Vì cái tội mình chưa từng phạm phải mà hắn phải chịu đựng nỗi cô độc dày vò suốt sáu năm trời mà đầu sỏ gây ra chuyện này chính là cô gái nhỏ quá dễ dàng bỏ cuộc đang đứng trước mặt hắn đây.
Sáu năm trước, cô thật dễ dàng từ bỏ hắn, hết lần này đến lần khác tìm cách trốn thoát khiến hắn tức giận và đau lòng khôn thôi.
'Anh chưa từng chạm vào người Thẩm Tích, nếu như đây là điều em muốn biết. Anh chưa từng chạm vào cô ấy, anh với cô ấy hoàn toàn không có chút quan hệ nào, anh chưa từng phản bội em. Em muốn nghe anh nói chính là những lời này đúng không?' Hắn nhướng cao mày nhìn cô, đầu mày cuối mắt không giấu được ý cười sung sướng.
'Nếu như anh đã biết em muốn nghe, tại sao anh không nói? Tại sao không chịu nói với em? Nếu như... nếu như anh nói với em...' Cô quả thực không dám tin.
Tâm tư của cô ở trước mặt hắn trước giờ đều không thể che dấu, hắn biết cô nghĩ gì, muốn gì, sợ gì nhưng lại nhẫn tâm che dấu cô mọi chuyện, người đàn ông này, lòng dạ còn có thể xấu hơn nữa không chứ?
Hơn nữa, hắn bằng vào cái gì mà không nói với cô một câu, tự mình quyết định chuyện quan trọng như thế chứ? Rõ ràng hắn biết cô khao khát có một đứa con đến mức nào, vậy mà hắn...
Tuy rằng nói con gái và Thẩm Tích không hề có bất kỳ quan hệ huyết thống gì nhưng con gái của cô và hắn chung quy vẫn là trưởng thành trong bụng cô ta, vậy tính ra, Thẩm Tích có phải cũng được xem là một nửa người mẹ?
Nếu như sau khi con gái lớn lên biết được chuyện này thì sẽ có suy nghĩ như thế nào đây chứ?
Cô không muốn cùng người tên Thẩm Tích này nhấc lên bất kỳ quan hệ gì, đương nhiên càng không muốn con gái của mình cùng cô ta có quan hệ gì nhưng cho dù là như thé đi nữa, đời này xem ra cô không có cách nào thoát khỏi cái bóng mang tên Thẩm Tích này rồi...
Bởi vì, con của cô và Đường Nhĩ Ngôn lại được dựng dục trong bụng người kia, không thể phủ nhận là cái mà cô để tâm đến nhất chính là Thẩm Tích.
Bởi vì, Thẩm Tích thích Đường Nhĩ Ngôn!
Sở Tư Nhan cảm thấy đời này tâm tình cô chưa bao giờ hỗn độn như lúc này...
'Nhan Nhan, lúc đó anh định đợi cho thai nhi ổn định rồi mới nói cho em, Thẩm Tích trước giờ luôn rất khỏe mạnh nhưng có lẽ vì nguyên nhân mang thai hộ nên cái thai thỉnh thoảng lại xảy ra chút tình huống khẩn cấp. Anh lại không muốn em vì quá chờ mong nên lại thất vọng cho nên dứt khoát dấu giếm cho xong, định đợi khi đứa nhỏ thuận lợi hạ sinh xong thì nói cho em biết cũng không muộn nào ngờ... Em có biết không, cái đêm mà em mất tích ở Moscow đó, con chúng mình sinh ra đời... Cho nên, em đã bỏ lỡ sáu năm được ở bên con.'
'Sở dĩ em bỏ lỡ lâu như vậy, chung quy còn không phải vì anh cứ luôn giấu diếm? Vừa nghĩ tới lúc nãy ở bên ngoài cô nói với Tâm Tâm mình không phải là mẹ của con bé, nhớ tới vẻ mặt đầy thất vọng của con, lòng Sở Tư Nhan như thắt lại.
Thật không ngờ, cô bé đáng yêu kia lại là con gái của mình với Đường Nhĩ Ngôn, đứa con mà cô vẫn luôn khao khát mong chờ, trong sáu năm mà cô không hề hay biết đó, thì ra con gái cô đã lặng lẽ trưởng thành...
'Đường Nhĩ Ngôn, anh có biết Thẩm Tích thích anh hay không?'
'Biết.' Hắn trả lời không chút do dự, cũng không có ý định dấu diếm.
'Nếu như đã biết Thẩm Tích thích anh, tại sao lại còn chọn cô ấy...' Điều này không phải giống như ngầm cho cô ta hy vọng sao? Cho nên Thẩm Tích mới có cơ hội làm tổn thương cô.
'Thẩm Tích là người của ông nội, là một trong những thủ hạ đắc lực do ông nội một tay đề bạt, cô ấy không có khả năng phản bội lại nhà họ Đường, vì thế thân phận của Thẩm Tích là đáng tin cậy nhất.' Cho dù có thích hắn đến đâu đi nữa thì Thẩm Tích cũng sẽ không dám phản bội lại nhà họ Đường, hắn cũng không muốn sau khi con mình sinh ra đời còn phải lên tòa tranh giành quyền nuôi con.'
Nhưng Sở Tư Nhan lúc đó chẳng qua chỉ là một cô gái còn chưa đến hai mươi tuổi, những chuyện này thật sự không cần cô phải lo lắng quá nhiều, cô chỉ cần ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn là được rồi.
Không thể phủ nhận, chủ nghĩa đàn ông trong hắn quả thực chiếm thành phần không nhỏ.
'Tuy biết rằng là không có quan hệ máu mủ nhưng dù sao con cũng là do cô ấy sinh ra...' Sở Tư Nhan vẻ mặt có chút ảm đạm nói. Đời này ước nguyện sinh cho hắn một đứa con của cô căn bản là không thể đạt thành.
'Trứng được thụ tinh mới là cơ sở quyết định gene của một đứa bé, nhau thai, nước ối của người mẹ chỉ cung cấp cho bào thai chỗ trú ngụ và chất dinh dưỡng mà thôi. Cũng giống như ông nội bồi dưỡng Thẩm Tích vậy, cung cấp cho cô ấy cơ hội và điều kiện tốt nhất để học tập, làm việc nhưng cô ấy đến cuối cùng vẫn không phải là người nhà họ Đường. Vấn đề này em không cần phải băn khoăn nhiều. Nhanh thay quần áo đi, con gái cưng của chúng ta chắc là đã đợi sốt ruột rồi đấy.'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook