Độc Gia Sủng Hôn
-
Chương 467: Những năm qua, em có từng nhớ đến anh không? (2)
P2 –
Nói đến bữa cơm tối, Sở Tư Nhan lúc này mới ngơ ngác nhận ra buổi sáng ngoại trừ một quả táo coi như bữa điểm tâm ra, cho tới bây giờ cô cũng chưa có gì vào bụng.
Nhưng lúc này tâm trạng cô hoang mang lo lắng như vậy, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến đồ ăn chứ?
'Xin lỗi nha, Stephen, tối nay chắc là tôi không đi được. Đồ đạc của tôi ngày mai tôi ghé lấy sau vậy.'
'Cùng bạn tốt ôn chuyện cũ sao?' Stephen tỏ vẻ hiểu ý bật cười, 'Vậy hai người từ từ trò chuyện đi, ngày mai gặp.'
Ngắt điện thoại rồi, Sở Tư Nhan thở phào một hơi nhẹ nhõm. Buông điện thoại xuống bàn trà cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra nhìn những tòa nhà quen thuộc mà xa lạ của Melbourne, đầu óc ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ.
Bốn giờ rưỡi chiều, bầu trời vốn đang trong trẻo của Melbourne đột nhiên lại tối lại, mặt trời rực rỡ vừa mới đây đã biến mất sau những đám mây đen, chẳng lẽ trời sắp mưa sao?
Sở Tư Nhan ngước đầu nhìn lên bầu trời một thoáng sau đó đóng cửa sổ lại, quay vào định đi chuẩn bị cho mình một bữa cơm đơn giản, qua loa cho xong rồi lên giường ngủ một giấc xem có thể bình ổn tâm trạng hỗn loạn của mình hay không nhưng khi mở tủ lạnh ra cô mới rầu rĩ phát hiện, ngoại trừ vài quả trứng gà, bên trong căn bản là không còn gì.
Mấy năm qua cô sống một mình, ngoại trừ vẽ tranh ra thì không làm gì hết, căn bản là rất ít vào bếp.
Xem ra hôm nay chỉ có thể ra ngoài ăn cơm rồi! Cũng may là ở gần chung cư nơi cô trọ đây có một nhà hàng nhỏ do người Singapore mở chuyên bán những món Trung truyền thống, hương vị khá là chính tông, một ngày như thế này đi ăn những món ăn quê nhà đã lâu không được thưởng thức cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Nghĩ là làm, Sở Tư Nhan cầm lấy ví tiền và dù rồi bước ra cửa. Lúc đi ra khỏi cổng chính của chung cư, trời quả nhiên là đổ mưa. Cô mở dù ra che rồi chậm rãi bước trong mưa đi đến mục tiêu của mình, nào ngờ chỉ mới được vài bước thì đã bị một chiếc xe màu đen sang trọng cản đường.
Sở Tư Nhan ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đàn ông ngồi trong xe đang nhìn cô qua cửa kiếng xe đang hạ xuống, ngay lập tức hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập trở lại, sắc mặt trong chớp mắt đó cũng trở nên tái nhợt.
Đường Nhĩ Ngôn!
Sao hắn lại ở chỗ này? Sao lại có thể là Đường Nhĩ Ngôn?
Hai người mắt nhìn vào mắt nhau không biết bao lâu, mãi đến khi phía sau vang lên những hồi còi đầy sốt ruột của những xe phía sau ý bảo họ nhường đường thì Sở Tư Nhan mới tỉnh hồn. Cô vội lùi lại mấy bước mà Đường Nhĩ Ngôn lúc này cũng đã đẩy cửa bước xuống, bảo tài xế lái xe đến một chỗ trống ngừng lại đợi mình.
'Sao anh lại biết được chỗ này?' Tay chống dù, cô cúi thấp đầu giọng nhẹ như gió thoảng.
'Anh biết tất cả mọi chuyện về em...' Mưa lất phất rơi trên mặt hắn, người hắn nhưng Đường Nhĩ Ngôn không để tâm, bởi vì người hắn để tâm nhất đang đứng trước mặt hắn rồi, đôi mắt thâm trầm mà sắc bén vẫn luôn chuyên chú nhìn cô, '...cho nên, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, như vậy chỉ lãng phí thời gian và sức lực của anh và em thôi.'
'Em tưởng rằng anh đã bỏ cuộc.' Hai tay nắm chặt cây dù nhỏ, giọng Sở Tư Nhan nhẹ như gió thoảng, tưởng chừng ngay cả bản thân cô cũng không nghe được.
'Đối với thứ mà anh muốn, trước giờ anh luôn bám riết không buông.' Hắn ngừng một chút rồi cười khẽ, trong giọng nói giấu không được chua chát, 'Ngược lại, em lại từ bỏ quá nhanh.'
Cô có thể không từ bỏ sao? Khóe môi Sở Tư Nhan câu lên một nụ cười khổ, đáy mắt trong suốt lóe lên một tia đau thương.
Năm đó, dưới tình huống đó, cô cảm thấy mình không còn chút dũng khí nào để tiếp tục kiên trì.
Lưu lại bên cạnh hắn thật sự quá dày vò, khổ sở, tức giận, oán hận, chua xót, đủ mọi cảm giác cứ quấn riết lấy cô khiến cô tưởng mình sắp điên mất. Rõ ràng là hắn có người khác, người ta lại còn sinh con cho hắn thế mà hắn lại nhất định muốn giữ cô lại bên cạnh mình, giờ lại nói giống như cô mới là người có lỗi vậy.
'Nơi đây không phải chỗ thích hợp để chúng ta nói chuyện, lên xe đi.' Hắn tiến đến gần, một tay khoác lên vai cô, tay kia cứng rắn đoạt lấy cây dù trong tay cô.
'Em không muốn.' Cô định đoạt lại cây dù nhưng hắn đã nhanh hơn ném nó xuống đất, 'Lên xe!'
Mưa không ngừng tí tách rơi trên đầu, trên mặt, trên người họ nhưng không ai để tâm, đôi mắt to quật cường và đôi mắt thâm trầm không chút thỏa hiệp của hắn cứ thế nhìn nhau.
Nhưng Sở Tư Nhan đối với sự kiên trì của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ chưa từng có phần thắng, cô rốt cuộc vẫn phải lên xe nhưng lên xe rồi cứ nép sát về phía cửa xe, mắt nhìn ra bên ngoài không thèm nhìn hắn.
'Ngồi xa như vậy làm gì?' Đường Nhĩ Ngôn cởi chiếc áo khoác đã ướt nước mưa của mình ra, bất thình lình cả hai tay từ phía sau ôm cả người cô vào lòng, 'Không muốn biết tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này sao?'
'Em không muốn biết, không cần biết. Đường Nhĩ Ngôn, anh đừng đụng vào người em.' Cô dùng sức dãy dụa, cố tránh thoát khỏi vòng tay của hắn, hàng mi dài nhẹ run lên nhìn thật động lòng người, 'Tại sao anh còn muốn xuất hiện trước mặt em chứ? Em thật không dễ dàng gì mới làm cho cuộc sống của mình bình tĩnh lại, tại sao anh lại phải xuất hiện? Giữa chúng ta đã kết thúc rồi!'
Đường Nhĩ Ngôn cũng không cứng rắn muốn ôm cô nữa, đôi môi nhẹ câu lên, ánh mắt thâm thúy đăm đắm nhìn cô thật lâu, không nói một lời nào. Cô gái của hắn đang nói dối, hắn biết! Nếu như cô thật sự đang sống những ngày bình lặng như cô nói thì cần gì phải trở về Melbourne? Nếu như lòng của cô thật sự bình tĩnh như lời cô nói thì nhìn thấy hắn cần gì phải kích động như vậy?
Biểu tình trên mặt cô, ánh mắt của cô làm sao có thể gạt được hắn chứ?
Nhưng nếu như có muốn dùng cách này để phát tiết những cảm xúc khó chịu bao nhiêu năm qua vậy thì cứ để mặc cho cô phát tiết, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
Thấy Đường Nhĩ Ngôn từ đầu đến cuối vẫn chỉ trầm mặc nhìn cô không nói tiếng nào, Sở Tư Nhan ngây ngẩn cả người.
Hắn cứ lẳng nhìn cô như thế không nói gì, ánh mắt nóng rực giống như muốn thiêu cháy cô, lại thâm thuý giống như có thể nhìn thấu cô, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, trên người cô dường như không một chỗ nào có thể thoát khỏi ánh mắt ấy, bao gồm cả lòng cô.
Tất cả của cô, bày ra trước mắt hắn, không đường trốn tránh.
'Nếu như không có chuyện gì khác, em muốn về nhà.' Cô có chút khổ sở, cúi gằm đầu lí rí nói.
Đường Nhĩ Ngôn đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, 'Sở Tư Nhan, em lại muốn chạy trốn sao? Không chịu nói rõ ràng với anh lại cứ giống như đà điểu suốt ngày vùi đầu trong đống cát, lựa chọn không nghe, không thấy thì có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra sao?
Sở Tư Nhan mím chặt môi không trả lời hắn một câu. Cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa. Chuyện đến hôm nay, giữa họ hình như đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
Thấy cô quyết tâm lãnh đạm mình, Đường Nhĩ Ngôn cũng không ép, chỉ nhún nhún vai, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Được, em không muốn nói anh cũng không ép, anh chỉ cần em trả lời anh một vấn đề, em chỉ cần nói một đáp án, một đáp án từ nội tâm chân thật nhất của em, nghe xong anh sẽ để em đi, được không?'
'Được, anh hỏi đi.' Cô gật nhẹ đầu, nghĩ không ra bất kỳ lý do nào để cự tuyệt một yêu cầu đơn giản như vậy.
Hắn chẳng qua chỉ cần một câu nói của cô thôi, chẳng lẽ hắn có thể vạch ngực moi tim cô ra xem liệu câu nói đó có phải thực sự xuất phát từ nội tâm hay không sao?
Nếu như hắn thật sự có thể xem thấu trái tim cô thì chắc hẳn đã biết cô đã từng yêu hắn đến mức nào, nếu như hắn thật sự biết cô yêu hắn sâu đến mức nào, vậy hắn sao còn nhẫn tâm làm cô tổn thương đến vậy chứ?
Nói đến bữa cơm tối, Sở Tư Nhan lúc này mới ngơ ngác nhận ra buổi sáng ngoại trừ một quả táo coi như bữa điểm tâm ra, cho tới bây giờ cô cũng chưa có gì vào bụng.
Nhưng lúc này tâm trạng cô hoang mang lo lắng như vậy, làm gì còn có tâm tư nghĩ đến đồ ăn chứ?
'Xin lỗi nha, Stephen, tối nay chắc là tôi không đi được. Đồ đạc của tôi ngày mai tôi ghé lấy sau vậy.'
'Cùng bạn tốt ôn chuyện cũ sao?' Stephen tỏ vẻ hiểu ý bật cười, 'Vậy hai người từ từ trò chuyện đi, ngày mai gặp.'
Ngắt điện thoại rồi, Sở Tư Nhan thở phào một hơi nhẹ nhõm. Buông điện thoại xuống bàn trà cô đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra nhìn những tòa nhà quen thuộc mà xa lạ của Melbourne, đầu óc ngổn ngang với bao nhiêu suy nghĩ.
Bốn giờ rưỡi chiều, bầu trời vốn đang trong trẻo của Melbourne đột nhiên lại tối lại, mặt trời rực rỡ vừa mới đây đã biến mất sau những đám mây đen, chẳng lẽ trời sắp mưa sao?
Sở Tư Nhan ngước đầu nhìn lên bầu trời một thoáng sau đó đóng cửa sổ lại, quay vào định đi chuẩn bị cho mình một bữa cơm đơn giản, qua loa cho xong rồi lên giường ngủ một giấc xem có thể bình ổn tâm trạng hỗn loạn của mình hay không nhưng khi mở tủ lạnh ra cô mới rầu rĩ phát hiện, ngoại trừ vài quả trứng gà, bên trong căn bản là không còn gì.
Mấy năm qua cô sống một mình, ngoại trừ vẽ tranh ra thì không làm gì hết, căn bản là rất ít vào bếp.
Xem ra hôm nay chỉ có thể ra ngoài ăn cơm rồi! Cũng may là ở gần chung cư nơi cô trọ đây có một nhà hàng nhỏ do người Singapore mở chuyên bán những món Trung truyền thống, hương vị khá là chính tông, một ngày như thế này đi ăn những món ăn quê nhà đã lâu không được thưởng thức cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Nghĩ là làm, Sở Tư Nhan cầm lấy ví tiền và dù rồi bước ra cửa. Lúc đi ra khỏi cổng chính của chung cư, trời quả nhiên là đổ mưa. Cô mở dù ra che rồi chậm rãi bước trong mưa đi đến mục tiêu của mình, nào ngờ chỉ mới được vài bước thì đã bị một chiếc xe màu đen sang trọng cản đường.
Sở Tư Nhan ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo bắt gặp ánh mắt thâm thúy của người đàn ông ngồi trong xe đang nhìn cô qua cửa kiếng xe đang hạ xuống, ngay lập tức hô hấp của cô bắt đầu trở nên dồn dập trở lại, sắc mặt trong chớp mắt đó cũng trở nên tái nhợt.
Đường Nhĩ Ngôn!
Sao hắn lại ở chỗ này? Sao lại có thể là Đường Nhĩ Ngôn?
Hai người mắt nhìn vào mắt nhau không biết bao lâu, mãi đến khi phía sau vang lên những hồi còi đầy sốt ruột của những xe phía sau ý bảo họ nhường đường thì Sở Tư Nhan mới tỉnh hồn. Cô vội lùi lại mấy bước mà Đường Nhĩ Ngôn lúc này cũng đã đẩy cửa bước xuống, bảo tài xế lái xe đến một chỗ trống ngừng lại đợi mình.
'Sao anh lại biết được chỗ này?' Tay chống dù, cô cúi thấp đầu giọng nhẹ như gió thoảng.
'Anh biết tất cả mọi chuyện về em...' Mưa lất phất rơi trên mặt hắn, người hắn nhưng Đường Nhĩ Ngôn không để tâm, bởi vì người hắn để tâm nhất đang đứng trước mặt hắn rồi, đôi mắt thâm trầm mà sắc bén vẫn luôn chuyên chú nhìn cô, '...cho nên, đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa, như vậy chỉ lãng phí thời gian và sức lực của anh và em thôi.'
'Em tưởng rằng anh đã bỏ cuộc.' Hai tay nắm chặt cây dù nhỏ, giọng Sở Tư Nhan nhẹ như gió thoảng, tưởng chừng ngay cả bản thân cô cũng không nghe được.
'Đối với thứ mà anh muốn, trước giờ anh luôn bám riết không buông.' Hắn ngừng một chút rồi cười khẽ, trong giọng nói giấu không được chua chát, 'Ngược lại, em lại từ bỏ quá nhanh.'
Cô có thể không từ bỏ sao? Khóe môi Sở Tư Nhan câu lên một nụ cười khổ, đáy mắt trong suốt lóe lên một tia đau thương.
Năm đó, dưới tình huống đó, cô cảm thấy mình không còn chút dũng khí nào để tiếp tục kiên trì.
Lưu lại bên cạnh hắn thật sự quá dày vò, khổ sở, tức giận, oán hận, chua xót, đủ mọi cảm giác cứ quấn riết lấy cô khiến cô tưởng mình sắp điên mất. Rõ ràng là hắn có người khác, người ta lại còn sinh con cho hắn thế mà hắn lại nhất định muốn giữ cô lại bên cạnh mình, giờ lại nói giống như cô mới là người có lỗi vậy.
'Nơi đây không phải chỗ thích hợp để chúng ta nói chuyện, lên xe đi.' Hắn tiến đến gần, một tay khoác lên vai cô, tay kia cứng rắn đoạt lấy cây dù trong tay cô.
'Em không muốn.' Cô định đoạt lại cây dù nhưng hắn đã nhanh hơn ném nó xuống đất, 'Lên xe!'
Mưa không ngừng tí tách rơi trên đầu, trên mặt, trên người họ nhưng không ai để tâm, đôi mắt to quật cường và đôi mắt thâm trầm không chút thỏa hiệp của hắn cứ thế nhìn nhau.
Nhưng Sở Tư Nhan đối với sự kiên trì của Đường Nhĩ Ngôn trước giờ chưa từng có phần thắng, cô rốt cuộc vẫn phải lên xe nhưng lên xe rồi cứ nép sát về phía cửa xe, mắt nhìn ra bên ngoài không thèm nhìn hắn.
'Ngồi xa như vậy làm gì?' Đường Nhĩ Ngôn cởi chiếc áo khoác đã ướt nước mưa của mình ra, bất thình lình cả hai tay từ phía sau ôm cả người cô vào lòng, 'Không muốn biết tại sao anh lại xuất hiện ở chỗ này sao?'
'Em không muốn biết, không cần biết. Đường Nhĩ Ngôn, anh đừng đụng vào người em.' Cô dùng sức dãy dụa, cố tránh thoát khỏi vòng tay của hắn, hàng mi dài nhẹ run lên nhìn thật động lòng người, 'Tại sao anh còn muốn xuất hiện trước mặt em chứ? Em thật không dễ dàng gì mới làm cho cuộc sống của mình bình tĩnh lại, tại sao anh lại phải xuất hiện? Giữa chúng ta đã kết thúc rồi!'
Đường Nhĩ Ngôn cũng không cứng rắn muốn ôm cô nữa, đôi môi nhẹ câu lên, ánh mắt thâm thúy đăm đắm nhìn cô thật lâu, không nói một lời nào. Cô gái của hắn đang nói dối, hắn biết! Nếu như cô thật sự đang sống những ngày bình lặng như cô nói thì cần gì phải trở về Melbourne? Nếu như lòng của cô thật sự bình tĩnh như lời cô nói thì nhìn thấy hắn cần gì phải kích động như vậy?
Biểu tình trên mặt cô, ánh mắt của cô làm sao có thể gạt được hắn chứ?
Nhưng nếu như có muốn dùng cách này để phát tiết những cảm xúc khó chịu bao nhiêu năm qua vậy thì cứ để mặc cho cô phát tiết, dù sao cũng không phải là chuyện xấu.
Thấy Đường Nhĩ Ngôn từ đầu đến cuối vẫn chỉ trầm mặc nhìn cô không nói tiếng nào, Sở Tư Nhan ngây ngẩn cả người.
Hắn cứ lẳng nhìn cô như thế không nói gì, ánh mắt nóng rực giống như muốn thiêu cháy cô, lại thâm thuý giống như có thể nhìn thấu cô, từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong, trên người cô dường như không một chỗ nào có thể thoát khỏi ánh mắt ấy, bao gồm cả lòng cô.
Tất cả của cô, bày ra trước mắt hắn, không đường trốn tránh.
'Nếu như không có chuyện gì khác, em muốn về nhà.' Cô có chút khổ sở, cúi gằm đầu lí rí nói.
Đường Nhĩ Ngôn đột nhiên đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, 'Sở Tư Nhan, em lại muốn chạy trốn sao? Không chịu nói rõ ràng với anh lại cứ giống như đà điểu suốt ngày vùi đầu trong đống cát, lựa chọn không nghe, không thấy thì có thể xem như tất cả chưa từng xảy ra sao?
Sở Tư Nhan mím chặt môi không trả lời hắn một câu. Cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này nữa. Chuyện đến hôm nay, giữa họ hình như đã không còn lời nào để nói nữa rồi.
Thấy cô quyết tâm lãnh đạm mình, Đường Nhĩ Ngôn cũng không ép, chỉ nhún nhún vai, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Được, em không muốn nói anh cũng không ép, anh chỉ cần em trả lời anh một vấn đề, em chỉ cần nói một đáp án, một đáp án từ nội tâm chân thật nhất của em, nghe xong anh sẽ để em đi, được không?'
'Được, anh hỏi đi.' Cô gật nhẹ đầu, nghĩ không ra bất kỳ lý do nào để cự tuyệt một yêu cầu đơn giản như vậy.
Hắn chẳng qua chỉ cần một câu nói của cô thôi, chẳng lẽ hắn có thể vạch ngực moi tim cô ra xem liệu câu nói đó có phải thực sự xuất phát từ nội tâm hay không sao?
Nếu như hắn thật sự có thể xem thấu trái tim cô thì chắc hẳn đã biết cô đã từng yêu hắn đến mức nào, nếu như hắn thật sự biết cô yêu hắn sâu đến mức nào, vậy hắn sao còn nhẫn tâm làm cô tổn thương đến vậy chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook