Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!
Chương 43: Phiên ngoại: Cảnh trong mơ cuối cùng biến mất

Nơi này là…

Dịch Khiêm mở mắt ra, nhìn trần nhà sáng ngời, bỗng trong lòng cả kinh.

… Ánh mặt trời?

Hắn nhanh chóng ngồi dậy, chăn từ trên người trượt xuống, lộ ra da thịt trần trụi. Nhìn quanh bốn phía, nơi này là một căn phòng xa lạ, nhưng nhìn rồi lại cảm thấy quen thuộc. Bài trí trong phòng rất đơn giản, bàn ghế tủ quần áo, điều hòa TV, không khác tiêu chuẩn của một hộ gia đình bình thường là bao.

Phòng không lớn, về sau bày giường đôi sẽ không còn nhiều không gian. Dịch Khiêm bước xuống giường, phát hiện mình thế mà lại trần trụi, đến quần lót cũng không mặc. Hắn nhíu mày, thoáng nhìn quần áo được gấp gọn gàng đặt trên bàn, liền không chút do dự lấy mặc vào.

Kích thước quần áo vừa phải, là một chiếc áo phông cùng quần thường. Nhìn kiểu dáng, có vẻ là loại hàng vỉa hè hơn mười hai đồng một cái. Hiện tại cũng không phải thời điểm so đo cái này, Dịch Khiêm mặc xong, nhẹ nhàng vặn nắm cửa hé ra, từ trong khe cửa hướng ra ngoài nhìn xung quanh một chút.

Ngoài cửa có người đi tới. Dịch Khiêm cả kinh, nhanh chóng lui về phía sau. Cửa được mở ra, vào hóa ra lại là ông chủ?

“Anh còn sống?” Dịch Khiêm ngạc nhiên nói, thấy trong tay chú bưng một bàn trứng ốp la, không khỏi có chút hoảng hốt.

“A?” Ông chủ không hiểu mà gãi gãi đầu, đột nhiên mặt đỏ bừng, nói lắp bắp, “Ừ, là, đúng rồi… Tối hôm qua… Cái kia, là chơi có chút quá…” Chú cố lấy dũng khí nhìn Dịch Khiêm một cái, rất nhanh mà bẽn lẽn nhìn đi chỗ khác, “Ừm, cậu không sao chứ?”

Dịch Khiêm kinh ngạc mà nhìn chú.

Ông chủ buông chén, đi tới giơ tay lên, định sờ trán hắn, kết quả vừa thấy tay mình đầy nước, lại ngại ngùng mà lau lau vào tạp dề, lúc này mới sờ lên trán Dịch Khiêm.

“Cậu không sao chứ?” Ông chủ lại sờ vào trán mình, so sánh nhiệt độ cơ thể hai người, có chút lo lắng hỏi.

“…” Dịch Khiêm bỗng thấy mắt nóng lên, đành phải quay mặt qua chỗ khác, thản nhiên nói, “Không có việc gì. Anh… Dậy sớm thế, đang làm gì vậy?”

“Còn sớm á?” Ông chủ giơ tay nhìn đồng hồ, “Đã bảy giờ rồi đó! À mà không có việc gì không có việc gì, cậu cứ ngủ tiếp đi… Ăn sáng xong thì ngủ thêm một lúc!”

Dịch Khiêm đương nhiên sẽ không tiếp tục ngủ. Sau khi rửa mặt xong hắn liền mang đĩa trứng ốp la ra ngoài, phát hiện ngoài cửa chính là phòng nướng bánh. Ông chủ đang chuẩn bị để mở cửa hàng, mới sáng sớm đầu đã đầy mồ hôi, vậy mà lại vội đến bất diệc nhạc hồ (vui vẻ, mải mê quên cả trời đất).

Dịch Khiêm đặt đĩa xuống, đi qua nói: “Tôi giúp anh. Muốn tôi làm gì?”

Ông chủ nhíu mày, buông việc trên tay, đẩy Dịch Khiêm lại bên đĩa trứng: “Lại quên? Bữa sáng nhất định phải ăn hết! Mới ăn một chút như vậy làm sao mà đủ?”

“…” Dịch Khiêm sững sờ đứng trước đĩa trứng.

Ông chủ trở về phía trước lò nướng, vẫn còn lải nhải: “Bệnh dạ dày vừa mới đỡ một chút liền quên đau luôn rồi, cậu muốn chạy đi mấy cái bệnh viện mới bằng lòng phải không… Ôi đến lúc này rồi … Nguội chưa? Để tôi làm lại cho cậu…”

Dịch Khiêm nuốt hết trứng ốp la còn ấm, thản nhiên nói: “Không nguội.”

“Vậy là tốt rồi… Ăn xong giúp tôi đặt cái này lên giá bên kia đi, cái này thì bên kia …” Ông chủ một bên bận rộn một bên chỉ huy, trên mặt tràn đầy khoái hoạt.

Dịch Khiêm nhìn có chút xuất thần. Một lúc lâu sau, mới hồi phục tinh thần lại, nói: “Được.”

Tiệm bánh tuy nhỏ, thu nhập lại không hề ít, vào giờ cao điểm chỉ có hai người làm căn bản là quá tải. Dịch Khiêm chỉ quét mã vạch với lấy tiền còn luống cuống tay chân, lại thường xuyên mang vẻ mặt không được tự nhiên làm ông chủ phải ra cứu tràng. Sau giờ cao điểm, cửa hàng rốt cuộc cũng hết khách. Dịch Khiêm ngồi sau quầy thu ngân uống nước, nhìn ông chủ đặt lô bánh mì mới lên giá, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp… Giống như đang nằm mơ.

Không. Là tốt đẹp trước mắt là mơ, hay ký ức bi thương kia mới là mơ?

Hắn tình nguyện tin rằng cái phía sau mới là một giấc mơ.

Không cần xe đẹp nhà cao, không cần hoa y mỹ thực. Cố gắng làm việc liền có cơm ăn, tuy rằng vất vả nhưng lại có thời gian nghỉ ngơi… Thả chậm tiết tấu, ngay cả tâm cũng được bình tĩnh.

Cuộc sống như thế, không phải là mơ.

Hắn nhịn không được cười cười, hướng ông chủ nói: “Ngồi xuống nghỉ một lát đi.”

Ông chủ lau lau mồ hôi, quay đầu chui vào phòng nướng bánh: “Không sao tôi làm nốt hai lò bánh nữa liền —— Ối!”

Bên trong truyền đến một tiếng phịch. Dịch Khiêm cả kinh, nhanh chóng chạy vào, chỉ thấy người đàn ông cao lớn ngã dưới đất mãi không đứng dậy được, chỉ có thể ai u ai u mà kêu lớn.

Dịch Khiêm cẩn thận dìu chú đứng lên, nhíu mày hỏi: “Sao tự nhiên bất cẩn thế? Có đau ở đâu không?”

“Không việc gì không việc gì!” Ông chủ vội vàng xua tay muốn tự đứng lên, lại không có cách nào dồn sức vào đùi, đành phải vịn vào bàn, xấu hổ mà cười. Dưới chân chú có một bãi lòng đỏ trứng, xem ra là vì không chú ý mà trượt chân.

“Đi bệnh viện.” Dịch Khiêm nói xong liền muốn dìu chú ra ngoài, ông chủ giữ chặt hắn lại nói:

“Chúng ta đi rồi thì tiệm làm thế nào?”

Dịch Khiêm quay đầu lại liếc mắt một cái: “Vậy anh thì sao?”

“Tôi không sao! Vết thương nhỏ mà, bôi ít thuốc xổ rượu là được rồi!” Chú ngồi lên ghế, áy náy nói, “Thực xin lỗi, đã làm cậu lo lắng!”

“…” Dịch Khiêm do dự một chút. Hắn cảm thấy nếu đối phương nói không có việc gì, vậy hắn cũng không cần buộc người ta đến bệnh viện. Bất quá vẫn thấy… không yên tâm lắm.

Ừ, chân hắn có bị chặt đứt đâu chứ, mình gấp cái gì.

Nghĩ rồi lò nướng tích tích vang lên. Ông chủ theo bản năng muốn đứng dậy, Dịch Khiêm liền đè chú xuống, lập tức đi đến trước lò nướng.

“Găng tay!” Ông chủ vội hô lên.

Dịch Khiêm trên mặt phủ lớp hồng mỏng, quay đi lấy găng tay. Hắn quay đầu lại nhìn lò nướng, phát hiện bên trên là một loạt các loại nút, không biết dùng làm gì.

“Ấn nút cuối cùng bên trái, sau đó mở cửa ra!” Ông chủ có chút ngại ngùng, lại muốn đứng lên, “Vẫn là để tôi đi, cẩn thận nóng!”

“Anh ngồi yên.” Dịch Khiêm liếc mắt nhìn chú, ông chủ đành phải ngoan ngoãn ngồi xuống. Dịch Khiêm làm như chú bảo, cửa lò nướng rốt cuộc mở ra, một trận hơi nóng bay ra, làm hắn thiếu chút nữa không thở nổi. Hắn chật vật mà đem khay ra, còn chưa kịp đặt lên bàn, nhiệt độ đã muốn xuyên thấu găng tay mà xâm nhập ngón tay hắn. Hắn đành cắn răng cẩn thận buông khay xuống, lại sợ bị ông chủ cười, đành phải chịu đựng mà không phủi tay không thổi khí, làm bộ bình tĩnh mà tháo găng tay ra.

“Cẩn thận cửa!”

Ông chủ còn chưa nói xong, chỉ nghe phịch một tiếng, Dịch Khiêm vừa quay đầu lại liền đập vào cửa lò nướng chưa đóng.

“…” Dịch Khiêm bưng thái dương, lạnh lùng nói, “Anh là nhắc tôi, cẩn thận kẻo bỏ qua cánh cửa này sao?”

Ông chủ gãi đầu cười gượng.

Dịch Khiêm vẻ mặt bình tĩnh, mang đồ ăn ra ngoài. Vừa xếp được một giá bánh mì, chuông treo trên cửa bỗng vang lên thanh thúy.

“Hey, anh trai ~ hôm nay làm ăn thế nào?”

Thanh âm này là…

Dịch Khiêm ngước mắt lên, kinh ngạc thất thanh: “Dịch Bách…”

Dịch Bách một thân trang phục giản dị bình thường, đuôi ngựa thật dài theo bước chân mà nhẹ nhàng lay động. Mắt ngọc mày ngài, thần thái sáng láng, cho dù không có trang sức đắt tiền và trang điểm đẹp đẽ, cô ăn mặc bình dị như thế này vẫn thật quyến rũ.

Tay cô xách chiếc túi hoạt hình, cười hì hì đi tới, cầm lấy một cái bánh mì, nháy mắt nói: “Thơm quá a, em trộm một cái.”

“Dịch Bách tới rồi à.” Ông chủ ở bên trong chào hỏi.

“Vâng, cháu vừa tan học!” Dịch Bách cắn một miếng bánh mì, lập tức lộ ra vẻ mặt hạnh phúc thỏa mãn, “Ưm, ngon quá… A, anh, anh phát ngốc cái gì?”

Dịch Bách đi tới, vươn ngón tay dính bơ nhép nhéo mặt Dịch Khiêm, để lại trên mặt anh trai một vệt kem trắng. Dịch Khiêm kinh ngạc mà cầm lấy tay cô, thấy tay cô mềm mại ấm áp, cảm giác chân thật ấy khiến mắt hắn nóng lên.

Dịch Bách kinh ngạc nhìn thẳng hắn trong chốc lát, sau đó yên lặng mà… Đem bơ trên mặt hắn quết ra.

Dịch Khiêm: “…”

Dịch Bách cười chạy đi, Dịch Khiêm vẫn còn đứng tại chỗ sững sờ. Dịch Bách nhìn ông chủ ngồi ở trong phòng cười khúc khích, kinh hãi nói: “Chú làm sao vậy? Ngã à?”

Dịch Khiêm đi vào, tùy tay lấy khăn lau mặt. Ông chủ ngẩng đầu, ngại ngùng cười nói: “Đi đứng không cẩn thận trượt chân, không sao đâu.”

“Đã đi bệnh viện chưa?” Dịch Bách trừng mắt nhìn anh mình một cái, “Anh chăm sóc chú kiểu gì đấy, người ta ngã mà anh cũng không ôm người ta về phòng!”

Ông chủ đỏ mặt. Dịch Khiêm nhìn chú thân hình cao lớn, lại nhìn thân thể gầy teo của mình mình, đột nhiên nghĩ… Cô gái trước mặt này có thật là em gái của mình không vậy?

“Không việc gì đâu, thật đấy, chú bôi rượu thuốc là được rồi.” Chú kiên trì nói.

“Rượu thuốc đâu?” Dịch Bách hướng Dịch Khiêm vươn ra ngón tay ngọc nhỏ và dài.

Dịch Khiêm không nói một tiếng, vào trong phòng tìm rượu thuốc. Tùy tiện lục lục tìm, đi ra thì thấy em gái vươn tay ra chỗ hắn, không khỏi cau mày nói: “Em bôi cho anh ta?”

“Không thì sao?” Dịch Bách mắt nhìn chằm chằm, có chút bất mãn nói, “Chẳng lẽ anh muốn người bị thương tự bôi thuốc hả?”

Dịch Khiêm: “…”

Ông chủ vội nói: “Tay tôi đâu có bị thương! Tôi tự bôi là được rồi! Dịch Khiêm, đưa cho tôi!”

“Không được!” Dịch Bách ngăn lại, nghiêm túc nói, “Tay chú là tay làm bánh ngọt! Dính rượu thuốc sẽ lưu lại hương vị! Chẳng lẽ chú định làm loạt bánh mì trung y dưỡng thân à?”

Ông chủ ủy khuất nói: “Chú sẽ rửa tay thật sạch mà…”

“A cháu biết rồi, chú là đang xấu hổ hả?” Dịch Bách lè lưỡi, cười hì hì tránh ra.

Dịch Khiêm: “…?”

Dịch Bách vỗ một cái lên lưng hắn, bĩu môi nói: “Anh làm đi.”

Dịch Khiêm: “…”

“Đưa cho tôi đi.” Ông chủ vươn tay về phía hắn, vẻ mặt xấu hổ.

Dịch Khiêm vốn định ném cái lọ cho chú, thấy móng vuốt đứa em gái đang muốn véo mình, đành không tình nguyện nói: “… Để tôi.”

“Tốt!” Dịch Bách cười tủm tỉm mà lui ra ngoài, “Để em giúp hai người trông quán, anh tiện thể giúp chú mát xa đi, không cần lo lắng ngoài kia!”

Nói xong liền đóng cửa lại.

“…” Dịch Khiêm khóe miệng giật giật. Khi hắn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của ông chủ, đột nhiên cảm thấy thế giới thật sự rất kỳ diệu.

“Chân đặt lên đây.” Dịch Khiêm quyết định không nhìn ông chú đang thẹn thùng nữa, lấy một cái ghế qua ngồi xuống bên cạnh chú. Chú lại không nói hai lời mà đoạt lấy lọ thuốc, cười khan nói:

“Không, không cần, thật đấy. Tôi tự bôi là được rồi. Không phải việc gì lớn.”

Thấy chú yêu cầu như vậy, hắn cũng lười tiếp tục tranh, liếc nhìn bánh mì vẫn chưa làm xong trên bàn, tùy tay mở cửa sổ thản nhiên nói: “Về phòng đi không thật sự sẽ lưu lại mùi.”

“A, được được.” Ông chủ vịn tường đứng lên, Dịch Khiêm rất tự nhiên mà đỡ chú. Ông chủ liền thụ sủng nhược kinh nói, “Ừm, cám ơn.”

Dịch Khiêm đột nhiên rất muốn nói câu không cần cám ơn, nhưng đến cửa miệng rồi lại vẫn nói không nên lời.

Đỡ vào nhà trong ngồi xuống, Dịch Khiêm thuận tay đóng cửa, quay đầu lại nhìn ông chủ đang bôi thuốc vào mắt cá chân. Xem ra quả thật không quá nghiêm trọng, chỉ hơi có chút đỏ, trong chốc lát đã được phủ đủ thuốc. Ông chủ giật giật cổ chân, hẳn là cũng không vấn đề gì.

Trong phòng tràn ngập vị thuốc Đông y, trầm khổ du hương (cay đắng/ có vị đắng, mà ngọt ngào/ thơm). Ông chủ đặt lọ thuốc ở đầu giường, đi giầy vào đứng lên. Dịch Khiêm vươn tay định đỡ, chú liền chặn lại nói: “Không cần, không có việc gì đâu!”

Dịch Khiêm liếc mắt một cái, cũng không phản bác, quay đầu bước đi. Ông chủ ngẩn người, vội vàng hô: “Dịch Khiêm!”

“Sao?” Dịch Khiêm cũng không quay đầu lại, vươn tay kéo cửa, nghe thấy thanh âm hơi bất an của người đàn ông đằng sau:

“Ừm, thực xin lỗi…”

Dịch Khiêm kinh ngạc nhìn chú một cái. Ông chủ có chút thấp thỏm, thở dài nói: “Tôi ngốc quá, thật sơ ý, dưới chân có cái gì cũng không nhìn thấy… Gây thêm phiền toái cho cậu, thực xin lỗi.”

“…” Dịch Khiêm trầm mặc một lát, thản nhiên nói, “Không sao.” Sau đó đi ra ngoài.

Ông chủ cười cười, chậm rãi vịn tường đi ra cửa hàng. Dịch Bách đang cùng Dịch Khiêm nói loại bánh mì nào bán hết, thấy chú cà nhắc đi ra, nhịn không được lại chỉ trích anh trai. Dịch Khiêm trên mặt không biểu tình, nhiều lắm chỉ nói hai câu có lệ. Ông chủ cũng vội nói không cần phải phiền phức, Dịch Bách mới quay trở lại bên ngoài.

Ông chủ chuyển qua đánh trứng gà, Dịch Khiêm không nói một tiếng đoạt lấy cây đánh trứng trong tay chú, thản nhiên nói: “Để tôi.”

Ông chủ xoay người làm việc khác, Dịch Khiêm nghĩ nghĩ, công việc tạo khuôn bánh tinh tế này cũng chẳng đến lượt hắn, vẫn là để ông chủ đi.

Có Dịch Bách hỗ trợ, mọi người cuối cùng miễn cưỡng đến quá chạng vạng sau giờ cao điểm.

Một ngày qua đi, Dịch Khiêm đứng đến mỏi eo đau lưng. Ông chủ cũng không muốn cố gắng chống đỡ, liền đề xuất hôm nay đóng cửa sớm, ba người ăn một bữa thật ngon. Đáng tiếc Dịch Bách buổi tối còn có lớp, phải về trường học, cô lại nhớ ra chân chú bị thương, liền bức anh trai đáp ứng xuống bếp nấu bữa tối.

… Quả thực là hồ nháo mà!

Dịch Khiêm đứng trước cái nồi, trầm mặc nửa ngày, cởi tạp dề cầm điện thoại muốn kêu đồ ăn ngoài. Ông chủ vội nói: “Mì ăn liền cũng được!”

Dịch Khiêm vẻ mặt “Làm sao có thể cho anh ăn mì ăn liền được chẳng may bị Dịch Bách biết nó sẽ nói tôi”, bình tĩnh mà nói vào điện thoại: “A lô, khách sạn xx phải không…”

Ông chủ bất đắc dĩ nói: “Để tôi dạy cậu làm đi…”

Cuối cùng, ông chủ ngồi ở bên cạnh, chỉ huy Dịch Khiêm điện hạ lãnh diễm cao quý làm cơm chiên.

“Đổ trứng vào đảo qua một chút là được rồi… Cẩn thận nóng!” Ông chủ nhìn mà sốt ruột, hận không thể tự mình làm.

“…” Dịch Khiêm ngốc vụng mà đảo cơm, tư thế thoạt nhìn cứng ngắc vô cùng. Nhìn rau củ cứ thế mà bắn ra, ông chủ liền có đủ các loại kinh hãi.

Rốt cuộc, dưới sự chỉ đạo của ông chủ, chảo cơm chiên trứng hương vị không mặn không nhạt cuối cùng cũng xong.

Dịch Khiêm mặt không đổi sắc mà lau mồ hôi trên trán. Ông chủ nhìn động tác nhỏ kia của hắn, nhịn không được muốn cười, lại sợ bị hắn thấy, đành phải nghẹn lại.

Dù sao cũng là cơm chiên, nơi nào mà chả khó ăn như nhau. Bất quá cơm nóng hầm hập ăn vào bụng cảm thấy thật thoải mái, đặc biệt khi một ngày mệt nhọc qua đi, được ăn một chén cơm như vậy, cả người theo bản năng cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

Dịch Khiêm đói bụng, từng ngụm từng ngụm mà ăn cơm, lúc bát thấy đáy rồi mới đột nhiên phát hiện ông chủ đang nhìn mình.

“?” Dịch Khiêm nhíu mày, theo bản năng mà xem xét lại dáng vẻ dung nhan mình một chút, lại không phát hiện có gì bất nhã. Ông chủ cũng nhanh chóng dời mắt, xấu hổ mà ho khan hai tiếng.

“Ăn xong rồi?” Dịch Khiêm đứng dậy, vươn tay thu lại hai cái bát không rồi đứng lên xoay người đi rửa. Ông chủ nhìn hắn đứng trước bồn rửa, há miệng như muốn nói cái gì mà cuối cùng lại cái gì cũng không nói.

Tắm rửa xong, hai người tựa vào trên giường xem TV. Dịch Khiêm ánh mắt nhìn TV, trên mặt lại không có biểu tình gì, không biết đang suy nghĩ gì. Ông chủ đổi kênh liên tục, thấy cái gì cũng ngu ngốc vô vị, rốt cuộc nhịn không được mở miệng nói: “… Tiểu Khiêm…”

Dịch Khiêm bỗng sửng sốt.

Trước kia người kia có gọi hắn như thế sao?

Chưa bao giờ. Người kia ở trước mặt mình luôn rất câu nệ, ngay cả hai chữ “Dịch Khiêm” cũng gọi với tâm trạng run sợ.

Trong lòng run sợ, thật cẩn thận, giống như lo sợ bản thân làm sai chuyện gì.

Dịch Khiêm buông mắt, thản nhiên nói: “Sao?”

Ông chủ hạ nhỏ âm thanh TV, nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi…”

“Vì cái gì?” Dịch Khiêm nghiêng đầu nhìn chú.

“…” Ông chủ há miệng, tựa hồ đang do dự nên nói như thế nào mới phải. Chú nghiêm túc nghĩ nghĩ, mới tiếp tục nói, “Cậu vất vả rồi, thực xin lỗi.”

“Không sao.” Dịch Khiêm như cũ không biểu lộ tình cảm gì, thản nhiên mà dời mắt đi, một lần nữa nhìn TV.

Ông chủ ngơ ngác mà nhìn chăm chăm khuôn mặt nghiêng của hắn, đột nhiên cười cười.

“?” Dịch Khiêm lại nhìn chú một cái.

Ông chủ đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “A, không có gì… Chỉ là tôi nghĩ, cậu… bằng lòng cùng tôi ở một chỗ, thật sự là quá tốt.”

“…” Dịch Khiêm nhìn chú, không nói lời nào.

Ông chủ lộ ra chút phiền muộn, gãi gãi đầu cười nói: “Bất quá, một bảo bối như cậu, tôi không có cách nào cho ăn ngon, còn muốn cậu theo tôi cùng mở cửa tiệm, cùng chịu khổ, thật sự… Tôi thực thực xin lỗi cậu.”

“Bảo bối?” Xưng hô kiểu này làm Dịch Khiêm cảm thấy thực buồn cười, nhịn không được lặp lại một tiếng, sau đó nói, “Sao anh lại cảm thấy tôi không thể chịu khổ?”

“Bảo bối thì nên đặt trong hộp đồ trang sức giấu đi a. Tôi… Tôi lại không có, chỉ có thể đặt trên bàn gỗ…” Ông chủ càng nói càng nhỏ, cuối cùng đỏ mặt đến không có cách nào mở miệng, đành phải ho khan hai tiếng, nói sang chuyện khác, “Cái kia, ngày mai là thứ bảy, hôm nay chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, Dịch Khiêm bỗng tiến tới, ấn một nụ hôn lên môi chú.

Ông chủ sửng sốt, thấy Dịch Khiêm ở gần như vậy, chóp mũi hai người đều chạm vào nhau, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Trái tim thình thịch mà gia tốc nhảy lên, chú thực xấu hổ, bất quá vẫn nhịn không được mà ôm lấy bả vai Dịch Khiêm.

Dịch Khiêm cười cười, nhắm mắt lại, lần thứ hai hôn lên. Lúc này là hôn lưỡi, hắn nâng cằm ông chủ, điều chỉnh một góc độ thoải mái hơn, sau đó thả lỏng thân thể, tựa vào trong ngực chú.

Kỹ thuật hôn của Dịch Khiêm thực muốn chết mà, có vài giây ngắn ngủi đã đem ông chủ hôn đến đầu óc choáng váng, cả người nóng lên. Chờ Dịch Khiêm buông ra, chú đã gần như quên cả hô hấp, chỉ có thể ngây ngốc mà nhìn chằm chằm Dịch Khiêm.

Dịch Khiêm nhíu mày: “Tôi hiểu sai ý à?”

Ông chủ trợn to mắt: “… A?”

“… Anh nói ngày mai là thứ bảy, không phải là ám chỉ muốn làm tình sao?” Dịch Khiêm ngồi dậy, lười biếng nói, “Không làm thì thôi.”

Ông chủ nhất thời quẫn bách không thôi, muốn đem Dịch Khiêm kéo trở về lại xấu hổ muốn chết, bối rối chọn không ra ngôn từ: “Không không, ừm… Ngày hôm qua, ngày hôm qua không phải là vừa mới…”

“Hôm qua cũng ăn cơm, hôm nay cũng ăn.” Dịch Khiêm mắt liếc nhìn chú, “Cho nên?”

Ông chủ thần tình đỏ bừng, hít sâu một hơi, nói: “Ăn!”

Nói xong liền không chờ được mà đem Dịch Khiêm kéo vào ngực, cúi đầu muốn hôn. Dịch Khiêm nheo mắt, bỗng nhiên nói: “Từ từ.”

“A?” Ông chủ cảm thấy mình luôn không đoán được Dịch Khiêm đang nghĩ gì. Ai, ai bảo mình ngốc, ai bảo Dịch Khiêm quá thông minh chứ.

Dịch Khiêm buông mắt, lần thứ hai nâng mắt lên, nhìn chú: “…Tôi thật không biết biểu đạt thế nào.”

Ông chủ chớp mắt.

Dịch Khiêm ánh mắt có chút lóe lên, tựa hồ nói điều này sẽ làm hắn thực khó xử: “… Tôi đại khái… Không biết biểu hiện thế nào… cho anh thấy… Tôi, thực hạnh phúc.”

Ông chủ kinh ngạc mở to hai mắt.

Dịch Khiêm cười cười, ngẳng mặt lên hôn hôn bờ môi chú, nhẹ giọng nói: “Cám ơn anh, đã khiến tôi thực hạnh phúc. Cho nên không cần phải nói xin lỗi.”

Tôi cần ăn cơm, cần nhà ở có thiết bị chắn gió. Sơn trân hải vị cùng cơm chiên, biệt thự xa hoa cùng căn nhà nhỏ bé, tôi không thấy chúng có gì khác biệt.

Chính là, có thể đem mình thành bảo bối, có thể vì mình mà trả giá nhiều đến mức bản thân cảm thấy áy náy vô cùng… Tôi có anh, thật sự, vậy là đủ rồi.

Có cơm ăn, có chỗ ở, còn có anh.

Thực hạnh phúc, cám ơn anh.



Dịch Khiêm từ từ nhắm lại hai mắt, ngồi trên hông người đàn ông kia, sung sướng mà lĩnh hội cảm giác thỏa mãn dưới thân.

“Tiểu Khiêm…” Người đàn ông kia giơ tay lên, xấu hổ mà thâm tình chạm vào gò má hắn, “Bảo bối, anh yêu em…”

Hắn cười cười, nắm lấy tay người đàn ông, cúi đầu hôn.

“Em cũng vậy.”



Nguyện vọng của anh.

Trong lúc ngủ mơ khóe miệng thiếu niên lộ ra nụ cười.

Cám ơn anh đã quay trở về. Đây là điều duy nhất có thể cho anh.

Tuy rằng đây chỉ là một cảnh trong mơ… Anh cũng đã rất vui đúng không. Cám ơn anh.

Đúng rồi. Anh đoán xem, hắn là mang theo nguyện vọng gì mà trở về?

A, hắn đã viết di thư rồi… Ừm, nguyện vọng của hắn là, mọi người cùng nhau bình an về nhà.

Được. Tôi đáp ứng anh.

Tất cả mọi người đều có thể bình an trở về.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Dao nhỏ: 【cúc cung 】 cám ơn hai người đã giúp tôi rất nhiều về nội dung câu chuyện…

Dịch Khiêm: – –

Ông chủ: không cần khách khí nha! Đây là là việc phải làm!

Dịch Khiêm: – – phải cái rắm.

Dao nhỏ: = = mẹ nó tôi khách khí với cậu như vậy con mẹ nó cậu còn muốn đạp lên mũi tôi nữa à! Đừng tưởng rằng cậu chết rồi tôi liền không ngược cậu! Có tin tôi phát rồ viết lại cái phiên ngoại thành ngược thân ngược tâm BE không!

Dịch Khiêm: – – cô thử xem?

Dao nhỏ:... Tưởng tôi giỡn hả... ╭(╯^╰)╮ vậy mà tôi đây lại cung cấp cho cp các người thêm phiên ngoại cơ đấy!

Dịch Khiêm: – – cô vẫn là đi tìm chết đi.

Aha ha ha, anyway tôi không thích hai người rốt cuộc đều bị tôi xử lý ha ha ha ha ha.. 【mọi người: cô chỉ thích nhân vật chính ba người kia thôi hả cái đồ tra tra!

Kế tiếp, chính là sân khấu của ba nhân vật chính nha nha nha nha ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương