Độc Giả, Ngươi Nằm Xuống!
-
Chương 33
Cố Ngang tỉnh lại,trong phòng vẫn một mảnh hắc ám. Cậu muốn nâng tay dụi dụi mắt,lại phát hiện cánh tay bị người ôm. Này mới ý thức được bản thân đang nằm trên giường,còn đắp cả chăn.
Tề Yên Khách trở lại?
Cố Ngang sờ soạng cánh tay,đụng phải một thân thể khác. Vừa chạm vào liền cảm thấy khác thường,đây không phải Tề Yên Khách,là Vi Miểu sao?
_”Ưm…” Vi Miểu giật giật cơ thể,càng ôm chặt cánh tay cậu hơn. Cố Ngang vô pháp rút ra,đành mặc nó ôm,đầu óc vô tri vô giác nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.
Uống rượu a…Không biết từ lúc nào đã bị chú Chí Sĩ kéo vào không khí liên hoan,quên hết tất cả những chuyện phiền lòng. Đúng rồi, Tề Yên Khách hình như bị Dịch Khiêm kêu đi? Anh ta cả đêm không trở về sao?
Cố Ngang có chút lo lắng. Cậu cố gắng tìm kiếm đồng hồ treo tường trong bóng tối,tựa hồ đã hơn mười giờ,liền nhẹ nhàng vỗ lưng Vi Miểu.
_Vi Miểu? Tỉnh tỉnh, nên rời giường nha.
_”Ừm…” Vi Miểu chậm rãi mở to hai mắt,nháy mắt mấy cái.
Cố Ngang sờ sờ tóc nó “Buổi sáng tốt lành.” Đang định đứng dậy,bỗng dưng bên cạnh truyền tới một giọng nói mềm nhẹ.
_…Sớm.
Đó là…thanh âm của Vi Miểu?
Em ấy có thể nói?
Cố Ngang khiếp sợ nhìn Vi Miểu,Vi Miểu bất an cúi đầu, hai mắt to tròn trộm nâng lên,sợ hãi nhìn cậu.
Cố Ngang nhanh chóng nhảy xuống giường bật đèn, trong lòng không hiểu vui sướng vẫn là bối rối. Cậu ngưng mắt nhìn Vi Miểu,tròng mắt mở lớn “Em như thế nào đột nhiên …”
Vi Miểu há mồm,lại thử thay đổi vài lần nhưng thủy chung không thể thốt nên lời. Nó tựa hồ phi thường khẩn trương,phi thường muốn biểu đạt,chính là càng gấp gáp càng không thể nói gì,hai mắt ngập nước rưng rưng sắp khóc. Cố Ngang vội vàng trấn an nó “Không sao, không sao,không vội, từ từ nói.”
_”Em…” Vi Miểu thật vất vả bài trừ vài chữ, phát ra cực kì mơ hồ “Không biết…nữa.”
Dù sao mười mấy năm qua chưa bao giờ mở miệng nói chuyện. Vi Miểu có thể thốt ra ba chữ kia đã mất không ít khí lực. Cố Ngang không đành lòng truy hỏi,liền xoa xoa mặt nó, cười nói “Thật tốt,Vi Miểu bé nhỏ có thể nói chuyện nha.”
Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì,có thể nghe thấy em ấy nói chuyện thật sự quá tốt.
_”…” Vi Miểu không có thói quen biểu đạt ngôn ngữ,chỉ có thể dùng sức gật đầu.
Cố Ngang kiểm tra cửa phòng một chút,phát hiện vẫn khóa. Xem ra,Tề Yên Khách không trở về. Cố Ngang nhịn không được lo lắng, lập tức mở cửa ra,nhìn xung quanh hành lang. Hành lang đỏ thẫm không một bóng người,ngọn đèn trước sau mờ ảo ám muội. Đang định đi qua gõ cửa phòng đối diện,chợt nhìn thoáng qua phát hiện một phong thư màu trắng nằm trên mặt đất.
Cố Ngang quay đầu nhìn Vi Miểu,do dự một lát,vẫn quyết định ra xem đó là cái gì.
Còn chưa tới gần phong thư,Cố Ngang đã phát hiện —- phòng chú Chí Sĩ không thấy.
Cũng giống như phòng Cung Lý, biến mất,chỉ còn lại vách tường đỏ thẫm.
Này nghĩa là…!
_”…” Trong lòng Cố Ngang lập tức chấn kinh,khó chịu đến mức không thể thở nổi. Cậu nhặt phong thư lên,bay nhanh qua phòng Tề Yên Khách, dùng sức đập cửa.
_Tề Yên Khách! Mở cửa!
Không ai trả lời,Cố Ngang liền quay đầu qua phòng Dịch Khiêm.
_Dịch Khiêm! Đi ra! Mẹ nó, đi ra hết cho tôi!
Bi thống, phẫn nộ, sợ hãi,toàn bộ cảm xúc hỗn tạp đan xen vào nhau, khiến cậu cảm thấy dường như có một quả bom trong ngực,sắp vượt qua giới hạn chịu đựng, nổ tung.
Cố Ngang cơ hồ dùng tay phá cửa,Vi Miểu đi ra,kinh hoảng nhìn cậu. Chính là Dịch Khiêm cũng không mở cửa,chỉ cách cánh cửa,lãnh đạm nói “Tôi biết rồi.”
Cố Ngang ngẩn ra, tiện đà cả giận nói “Có ý gì! Cái gì gọi là anh biết rồi? Con mẹ nó anh là thằng khốn! Chú Chí Sĩ tốt với anh như vậy, anh cư nhiên —– “
_”Đọc di thư đi, rồi hãy nói.” Dịch Khiêm nói xong liền không thèm để ý tới cậu.
Cố Ngang hung hăng đá vài cái,cửa phòng bị cậu đá đến bang bang rung động, lại không hề sứt mẻ gì. Cố Ngang tức giận không thôi,vừa quay đầu liền bắp gặt ánh mắt sợ hãi của Vi Miểu. Lúc này mới ý thức được bản thân quá mức xúc động,cố gắng hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình phải trấn tĩnh lại.
…Chú Chí Sĩ chết như thế nào?
Di thư…Vì cái gì… lại có thứ này?
Là tự sát sao? Chú ấy cần gì phải tự sát?
Cố Ngang cúi đầu nhìn lá thư trong tay,ba chữ lớn trên phong thư màu trắng lập tức nhảy vào mắt.
Thực xin lỗi.
Cậu mở phong thư ra,phát hiện tờ giấy nhàu nát bên trong, mặt trái cũng có chữ, là bút tích của Tề Yên Khách, viết “Dịch Khiêm, đi ra ăn chút gì đi. Cậu muốn ăn gì, tôi đều làm cho cậu. Đừng nhốt mình trong phòng được không.”
Đây là lời kịch mà lúc trước…khi Dịch khiêm tự nhốt mình trong phòng,Tề Yên Khách dạy cho chú Chí Sĩ.
Hiện tại, đọc những dòng này cảm thấy vô cùng trào phúng. Cố Ngang nhắm mắt lại,cắn môi mở tờ giấy ra.
“Mọi người:
Thành thật xin lỗi,tôi không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Nghê An cùng Cung Lý đều do tôi giết. Thời điểm Nghê An quấy rối Vi Miểu bị tôi bắt gặp, lúc tôi và gã cãi nhau,không cẩn thận cầm dao ăn đâm vào tim gã. Tôi vốn định kêu cứu,nhưng Vi Miểu đột nhiên rút con dao khiến máu ồ ạt tràn ra ngoài. Tôi hoảng sợ,nhất thời đầu óc choáng váng,nghĩ thầm đơn giản đổ tội cho Vi Miểu, như vậy tôi có thể làm bộ như không biết gì cả, chứng minh bản thân vô tội. Chính là không nghĩ tới thi thể sẽ biến mất,không nghĩ tới tất cả mọi người sẽ lựa chọn không để ý đến cái chết của Nghê An. Tôi luôn cho rằng có thể chôn giấu bí mật này tiếp tục sống chung với mọi người, nhưng mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng,mơ thấy Nghê An trở về tìm tôi báo thù,mắng tôi là kẻ dối trá. Tôi thật sự chịu không nổi,xin tha thứ cho tôi ích kỷ,muốn trốn tránh sai lầm, là lỗi của tôi.
Còn Cung Lý, cô ta hại chết Dịch Bách,tôi muốn thay Dịch Khiêm báo thù.
Tôi là tên sát nhân. Nếu ngay từ đầu tôi thừa nhận lỡ tay ngộ sát Nghê An,có thể mọi chuyện căn bản sẽ không đi đến bước này.
Thực xin lỗi, tôi vẫn luôn đóng vai một kẻ vô tội, lừa gạt mọi người. Tôi thật sự không thể tiếp tục diễn nữa. Hy vọng sau khi tôi chết,có thể được mọi người tha thứ.
Tề Yên Khách, cậu rất thông minh,hy vọng cậu sẽ sớm ngày tìm đường ra ngoài, đưa mọi người về nhà.
Cố Ngang, thực xin lỗi. Cậu tín nhiệm tôi như vậy,tôi lại phụ lòng cậu. Cậu là một đứa trẻ ngoan lại hiểu chuyện,mạnh hơn tôi rất nhiều, ha hả. Nếu có thể thoát ra ngoài,giúp tôi nói với cháu gái mình một tiếng, tôi giao tiệm bánh cho nó.
Bé Vi Miểu,chú cũng phải xin lỗi con. Vốn tưởng rằng có thể giúp con, ai ngờ trong lúc túng quẫn, trái lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con. Chú thật sự không phải đàn ông, ai.
Tóm lại, mọi người, hẹn gặp lại. Chúc mọi người có thể bình an trở về.”
Cố Ngang đọc di thư xong, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Thì ra chú Chí Sĩ giết Nghê An,Cung Lý cũng vậy…Chú Chí Sĩ chịu không nổi áp lực tâm lý,cho nên tự sát? Ngày hôm qua chuẩn bị bữa tiệc phong phú như thế, kỳ thật là đang cáo biệt với mọi người?
Cố Ngang cầm lá thư,ngơ ngác đứng bất động tại chỗ,chẳng biết làm sao. Thẳng đến khi Vi Miểu đi tới,thật cẩn thận lắc lắc tay cậu,Cố Ngang mới kịp hồi thần.
Vi Miểu thoạt nhìn có chút sợ hãi, càng nhiều lo lắng. Nó mở miệng mấy lần,nhưng không thể nói nên lời. Trong ánh mắt tràn đầy bất an,tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay Cố Ngang,muốn dùng sức siết chặt rồi lại do dự.
Trong lòng Cố Ngang đau xót,hiểu được phản ứng quá khích của mình dọa sợ nó,vội nói “Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh…Anh…” Nói đến một nửa liền im bặt. Vi Miểu có thể hiểu được sao? Chú Chí Sĩ chết…Người ngày hôm qua còn nấu cơm cho bọn họ ăn đã chết, không có.
Em ấy có thể hiểu được sao? Ý nghĩa của tử vong?
Không, không thể lý giải mới tốt. Cho dù hiểu, cũng chỉ gia tăng thêm bi thương mà thôi.
Ngực Cố Ngang ẩn ẩn đau,cậu chỉ có thể miễn cưỡng chính mình giữ vững lý trí. Kế tiếp thì sao? Nên làm cái gì bây giờ? Rất muốn đi tìm Tề Yên Khách thương lượng một chút,nhưng Tề Yên Khách làm sao vậy? Tại sao không chịu mở cửa? Chẳng lẽ không ở trong phòng? …Cứ cho y đang ở dưới nhà ăn,trên lầu động tĩnh lớn như vậy, cũng nên chạy lên nhìn xem a…
Ngay khi Cố Ngang mờ mịt không biết phải làm sao,cậu bỗng cảm thấy trên đầu ấm áp,có người đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.
…Vi Miểu?
Thiếu niên thân cao chỉ tới ngực mình đang cố gắng duỗi tay,học bộ dáng mỗi lần cậu an ủi nó,mềm nhẹ xoa đầu mình. Vẻ mặt Vi Miểu ôn hòa thành kính,hai mắt trong suốt minh xác truyền đạt ý nguyện “Hy vọng tâm tình anh tốt hơn một chút.”
Cố Ngang nhìn Vi Miểu đang cố gắng an ủi mình,trong lòng chợt nhồi đầy nhu tình. Cậu thở dài, đang muốn nói cảm ơn,đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
—- Vi Miểu hình như lại…cao lớn?
Cố Ngang lập tức hoảng sợ. Lúc trước mỗi lần thay đồ cho Vi Miểu cứ nghĩ là do phát triển tự nhiên,hiện tại nhìn nó đứng thẳng có thể với tới đỉnh đầu mình,mới kịp nhận ra,chỉ trong vài ngắn ngủi Vi Miểu không ngừng cao lên mười cm!
Vi Miểu dậy thì chậm hơn những đứa trẻ khác,mười bốn tuổi thoạt nhìn chỉ mới tám chín tuổi. Mà bây giờ…Bây giờ thật sự giống một thiếu niên mười bốn tuổi.
Vì cái gì? Vi Miểu biến hóa có liên quan đến số người chết sao?
…Em ấy đột nhiên khôi phục năng lực ngôn ngữ,cũng có dính líu đến nơi này?
Cố Ngang càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vươn tay muốn tránh Vi Miểu cuối cùng lại chỉ có thể bất lực vỗ vỗ vai nó. Vi Miểu tự nhiên không hề hay biết suy nghĩ khác thường trong lòng cậu,gặp Cố Ngang không còn kích động, an tâm nở nụ cười.
Cố Ngang bất đắc dĩ liếc mắt nhìn phòng Tề Yên Khách,bắt đầu thống hận chính mình ngu dốt. Cậu đã quen ỷ lại vào Tề Yên Khách,Tề Yên Khách không ở,cậu liền luống cuống hoảng loạn không thôi.
Bình tĩnh một chút! Hảo hảo ngẫm lại,hiện tại rốt cuộc là tình huống nào.
Cố Ngang hít một hơi thật sâu, vẫn quyết định đi qua gõ cửa.
_”Này, bên trong có ai không?”Thanh âm không còn phẫn nộ như vừa rồi,mà dẫn theo không ít lo lắng “Anh không sao chứ?”
Như cũ không ai đáp lại.
Cố Ngang nhìn Vi Miểu,Vi Miểu cũng mở to mắt nhìn cậu. Cố Ngang đành tiếp tục gõ cửa “Chú Chí Sĩ đã xảy ra chuyện…Anh…Anh vẫn ổn chứ?”
Cậu ngừng tay, lẳng lặng lắng nghe. Rốt cuộc nghe thấy bên trong thấp thấp truyền đến một tiếng “Ừ.”
Tề Yên Khách thật sự ở bên trong? Vì cái gì không chịu ra ngoài?
Cố Ngang càng thêm hoang mang. Tối hôm qua đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào ngay cả Tề Yên Khách cũng…Chính là, Tề Yên Khách không chịu đi ra nhất định của lý do của y. Cửa phòng khóa chặt như vậy,nếu y không nguyện mở khóa, thì bên ngoài vô pháp tiến vào. Chỉ có thể chờ y tự mình lộ diện giải thích mà thôi.
Cố Ngang quyết định không ép hỏi y, nhân tiện nói “Vậy, em xuống lầu kiếm gì ăn đây.”
Như cũ không ai đáp lại.
Cố Ngang nhíu mày, chợt nghe tiếng lộc cộc từ trong bụng truyền tới, thầm nghĩa Vi Miểu hẳn cũng đói, sau đó phẫn nộ dắt tay Vi Miểu xuống lầu.
Toàn bộ căn phòng ngập trong bóng tối,đôi mắt ẩn sau cánh cửa ảm đạm không ánh sáng.
_”…” Y cong người nằm trên giường,hai tay đặt lên ngực, trong tay còn nắm một con vịt bơi.
Giống như đang cưỡng chế một loại tình cảm nào đó,y cắn chặt môi. Nếu lúc này có ánh sáng,nhất định có thể phát hiện vết máu đọng lại trên sàng đan.
Là từ khóe miệng y chảy xuống,đôi môi rách mướp tràn ra máu tươi.
Dùng sức như vậy,có cảm giác như đôi môi đều nhanh bị cắn đứt.
Lúc này, y liếm liếm cảm nhận mùi máu tươi trong miệng,dạ dày đau đớn,cơ hồ cả thân thể sắp hòa tan. Chính là thống khổ cũng không bắt nguồn từ cánh môi sứt sẹo hay dạ dày hư không, mà là lồng ngực.
Vô số ngôn ngữ,ý đồ phá tan cấm chế hướng tới người nọ. Cho dù không thể mở miệng,dùng bút viết cũng tốt.
Nhưng, không được.
Đều không bị ngoại giới ngăn trở,cấm chế phát ra từ trong nội tâm.
Ngôn ngữ chỉ là dối trá. Y nói chuyện, y viết chữ,tất cả đều không hề biểu đạt tâm ý của y. Chúng là kết quả sau khi suy xét rất nhiều nhân tố, bộ não chỉnh hợp chọn ra lời kịch tốt nhất.
Từng nói qua, anh yêu em. Từng nói qua, xin hãy tin tưởng anh.
Tất cả hoàn toàn không phải ý tưởng chân chính của y. Mà là “ Y nên nói.”
Chính là nơi này không phải bên trong tiểu thuyết, mà là cuộc sống của y. Cho dù hết thảy đều dựa theo suy nghĩ của y mà thực hiện —-
Nơi này cũng, không phải hư ảo, mà là chân thật.
…Anh thật sự yêu em sao?
Vẫn là, anh chỉ, ấn định bản thân trở thành người yêu của em?
Trái tim y đã vô pháp tạo nên ngôn ngữ. Tất cả ngôn ngữ, đều là lời kịch dối trá, lừa gạt mà thôi.
…Y rốt cuộc, là một con người chân thật, vẫn là nhân vật được tạo ra dưới ngòi bút của tác giả, tưởng tượng của kẻ khác?
—-Y, là hư, hay là thực?
Tề Yên Khách trở lại?
Cố Ngang sờ soạng cánh tay,đụng phải một thân thể khác. Vừa chạm vào liền cảm thấy khác thường,đây không phải Tề Yên Khách,là Vi Miểu sao?
_”Ưm…” Vi Miểu giật giật cơ thể,càng ôm chặt cánh tay cậu hơn. Cố Ngang vô pháp rút ra,đành mặc nó ôm,đầu óc vô tri vô giác nghĩ đến chuyện ngày hôm qua.
Uống rượu a…Không biết từ lúc nào đã bị chú Chí Sĩ kéo vào không khí liên hoan,quên hết tất cả những chuyện phiền lòng. Đúng rồi, Tề Yên Khách hình như bị Dịch Khiêm kêu đi? Anh ta cả đêm không trở về sao?
Cố Ngang có chút lo lắng. Cậu cố gắng tìm kiếm đồng hồ treo tường trong bóng tối,tựa hồ đã hơn mười giờ,liền nhẹ nhàng vỗ lưng Vi Miểu.
_Vi Miểu? Tỉnh tỉnh, nên rời giường nha.
_”Ừm…” Vi Miểu chậm rãi mở to hai mắt,nháy mắt mấy cái.
Cố Ngang sờ sờ tóc nó “Buổi sáng tốt lành.” Đang định đứng dậy,bỗng dưng bên cạnh truyền tới một giọng nói mềm nhẹ.
_…Sớm.
Đó là…thanh âm của Vi Miểu?
Em ấy có thể nói?
Cố Ngang khiếp sợ nhìn Vi Miểu,Vi Miểu bất an cúi đầu, hai mắt to tròn trộm nâng lên,sợ hãi nhìn cậu.
Cố Ngang nhanh chóng nhảy xuống giường bật đèn, trong lòng không hiểu vui sướng vẫn là bối rối. Cậu ngưng mắt nhìn Vi Miểu,tròng mắt mở lớn “Em như thế nào đột nhiên …”
Vi Miểu há mồm,lại thử thay đổi vài lần nhưng thủy chung không thể thốt nên lời. Nó tựa hồ phi thường khẩn trương,phi thường muốn biểu đạt,chính là càng gấp gáp càng không thể nói gì,hai mắt ngập nước rưng rưng sắp khóc. Cố Ngang vội vàng trấn an nó “Không sao, không sao,không vội, từ từ nói.”
_”Em…” Vi Miểu thật vất vả bài trừ vài chữ, phát ra cực kì mơ hồ “Không biết…nữa.”
Dù sao mười mấy năm qua chưa bao giờ mở miệng nói chuyện. Vi Miểu có thể thốt ra ba chữ kia đã mất không ít khí lực. Cố Ngang không đành lòng truy hỏi,liền xoa xoa mặt nó, cười nói “Thật tốt,Vi Miểu bé nhỏ có thể nói chuyện nha.”
Mặc kệ bởi vì nguyên nhân gì,có thể nghe thấy em ấy nói chuyện thật sự quá tốt.
_”…” Vi Miểu không có thói quen biểu đạt ngôn ngữ,chỉ có thể dùng sức gật đầu.
Cố Ngang kiểm tra cửa phòng một chút,phát hiện vẫn khóa. Xem ra,Tề Yên Khách không trở về. Cố Ngang nhịn không được lo lắng, lập tức mở cửa ra,nhìn xung quanh hành lang. Hành lang đỏ thẫm không một bóng người,ngọn đèn trước sau mờ ảo ám muội. Đang định đi qua gõ cửa phòng đối diện,chợt nhìn thoáng qua phát hiện một phong thư màu trắng nằm trên mặt đất.
Cố Ngang quay đầu nhìn Vi Miểu,do dự một lát,vẫn quyết định ra xem đó là cái gì.
Còn chưa tới gần phong thư,Cố Ngang đã phát hiện —- phòng chú Chí Sĩ không thấy.
Cũng giống như phòng Cung Lý, biến mất,chỉ còn lại vách tường đỏ thẫm.
Này nghĩa là…!
_”…” Trong lòng Cố Ngang lập tức chấn kinh,khó chịu đến mức không thể thở nổi. Cậu nhặt phong thư lên,bay nhanh qua phòng Tề Yên Khách, dùng sức đập cửa.
_Tề Yên Khách! Mở cửa!
Không ai trả lời,Cố Ngang liền quay đầu qua phòng Dịch Khiêm.
_Dịch Khiêm! Đi ra! Mẹ nó, đi ra hết cho tôi!
Bi thống, phẫn nộ, sợ hãi,toàn bộ cảm xúc hỗn tạp đan xen vào nhau, khiến cậu cảm thấy dường như có một quả bom trong ngực,sắp vượt qua giới hạn chịu đựng, nổ tung.
Cố Ngang cơ hồ dùng tay phá cửa,Vi Miểu đi ra,kinh hoảng nhìn cậu. Chính là Dịch Khiêm cũng không mở cửa,chỉ cách cánh cửa,lãnh đạm nói “Tôi biết rồi.”
Cố Ngang ngẩn ra, tiện đà cả giận nói “Có ý gì! Cái gì gọi là anh biết rồi? Con mẹ nó anh là thằng khốn! Chú Chí Sĩ tốt với anh như vậy, anh cư nhiên —– “
_”Đọc di thư đi, rồi hãy nói.” Dịch Khiêm nói xong liền không thèm để ý tới cậu.
Cố Ngang hung hăng đá vài cái,cửa phòng bị cậu đá đến bang bang rung động, lại không hề sứt mẻ gì. Cố Ngang tức giận không thôi,vừa quay đầu liền bắp gặt ánh mắt sợ hãi của Vi Miểu. Lúc này mới ý thức được bản thân quá mức xúc động,cố gắng hít sâu một hơi, cưỡng ép chính mình phải trấn tĩnh lại.
…Chú Chí Sĩ chết như thế nào?
Di thư…Vì cái gì… lại có thứ này?
Là tự sát sao? Chú ấy cần gì phải tự sát?
Cố Ngang cúi đầu nhìn lá thư trong tay,ba chữ lớn trên phong thư màu trắng lập tức nhảy vào mắt.
Thực xin lỗi.
Cậu mở phong thư ra,phát hiện tờ giấy nhàu nát bên trong, mặt trái cũng có chữ, là bút tích của Tề Yên Khách, viết “Dịch Khiêm, đi ra ăn chút gì đi. Cậu muốn ăn gì, tôi đều làm cho cậu. Đừng nhốt mình trong phòng được không.”
Đây là lời kịch mà lúc trước…khi Dịch khiêm tự nhốt mình trong phòng,Tề Yên Khách dạy cho chú Chí Sĩ.
Hiện tại, đọc những dòng này cảm thấy vô cùng trào phúng. Cố Ngang nhắm mắt lại,cắn môi mở tờ giấy ra.
“Mọi người:
Thành thật xin lỗi,tôi không thể tiếp tục giả vờ nữa.
Nghê An cùng Cung Lý đều do tôi giết. Thời điểm Nghê An quấy rối Vi Miểu bị tôi bắt gặp, lúc tôi và gã cãi nhau,không cẩn thận cầm dao ăn đâm vào tim gã. Tôi vốn định kêu cứu,nhưng Vi Miểu đột nhiên rút con dao khiến máu ồ ạt tràn ra ngoài. Tôi hoảng sợ,nhất thời đầu óc choáng váng,nghĩ thầm đơn giản đổ tội cho Vi Miểu, như vậy tôi có thể làm bộ như không biết gì cả, chứng minh bản thân vô tội. Chính là không nghĩ tới thi thể sẽ biến mất,không nghĩ tới tất cả mọi người sẽ lựa chọn không để ý đến cái chết của Nghê An. Tôi luôn cho rằng có thể chôn giấu bí mật này tiếp tục sống chung với mọi người, nhưng mỗi đêm tôi đều gặp ác mộng,mơ thấy Nghê An trở về tìm tôi báo thù,mắng tôi là kẻ dối trá. Tôi thật sự chịu không nổi,xin tha thứ cho tôi ích kỷ,muốn trốn tránh sai lầm, là lỗi của tôi.
Còn Cung Lý, cô ta hại chết Dịch Bách,tôi muốn thay Dịch Khiêm báo thù.
Tôi là tên sát nhân. Nếu ngay từ đầu tôi thừa nhận lỡ tay ngộ sát Nghê An,có thể mọi chuyện căn bản sẽ không đi đến bước này.
Thực xin lỗi, tôi vẫn luôn đóng vai một kẻ vô tội, lừa gạt mọi người. Tôi thật sự không thể tiếp tục diễn nữa. Hy vọng sau khi tôi chết,có thể được mọi người tha thứ.
Tề Yên Khách, cậu rất thông minh,hy vọng cậu sẽ sớm ngày tìm đường ra ngoài, đưa mọi người về nhà.
Cố Ngang, thực xin lỗi. Cậu tín nhiệm tôi như vậy,tôi lại phụ lòng cậu. Cậu là một đứa trẻ ngoan lại hiểu chuyện,mạnh hơn tôi rất nhiều, ha hả. Nếu có thể thoát ra ngoài,giúp tôi nói với cháu gái mình một tiếng, tôi giao tiệm bánh cho nó.
Bé Vi Miểu,chú cũng phải xin lỗi con. Vốn tưởng rằng có thể giúp con, ai ngờ trong lúc túng quẫn, trái lại đổ hết mọi tội lỗi lên đầu con. Chú thật sự không phải đàn ông, ai.
Tóm lại, mọi người, hẹn gặp lại. Chúc mọi người có thể bình an trở về.”
Cố Ngang đọc di thư xong, trong đầu một mảnh mờ mịt.
Thì ra chú Chí Sĩ giết Nghê An,Cung Lý cũng vậy…Chú Chí Sĩ chịu không nổi áp lực tâm lý,cho nên tự sát? Ngày hôm qua chuẩn bị bữa tiệc phong phú như thế, kỳ thật là đang cáo biệt với mọi người?
Cố Ngang cầm lá thư,ngơ ngác đứng bất động tại chỗ,chẳng biết làm sao. Thẳng đến khi Vi Miểu đi tới,thật cẩn thận lắc lắc tay cậu,Cố Ngang mới kịp hồi thần.
Vi Miểu thoạt nhìn có chút sợ hãi, càng nhiều lo lắng. Nó mở miệng mấy lần,nhưng không thể nói nên lời. Trong ánh mắt tràn đầy bất an,tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay Cố Ngang,muốn dùng sức siết chặt rồi lại do dự.
Trong lòng Cố Ngang đau xót,hiểu được phản ứng quá khích của mình dọa sợ nó,vội nói “Thật xin lỗi thật xin lỗi, anh…Anh…” Nói đến một nửa liền im bặt. Vi Miểu có thể hiểu được sao? Chú Chí Sĩ chết…Người ngày hôm qua còn nấu cơm cho bọn họ ăn đã chết, không có.
Em ấy có thể hiểu được sao? Ý nghĩa của tử vong?
Không, không thể lý giải mới tốt. Cho dù hiểu, cũng chỉ gia tăng thêm bi thương mà thôi.
Ngực Cố Ngang ẩn ẩn đau,cậu chỉ có thể miễn cưỡng chính mình giữ vững lý trí. Kế tiếp thì sao? Nên làm cái gì bây giờ? Rất muốn đi tìm Tề Yên Khách thương lượng một chút,nhưng Tề Yên Khách làm sao vậy? Tại sao không chịu mở cửa? Chẳng lẽ không ở trong phòng? …Cứ cho y đang ở dưới nhà ăn,trên lầu động tĩnh lớn như vậy, cũng nên chạy lên nhìn xem a…
Ngay khi Cố Ngang mờ mịt không biết phải làm sao,cậu bỗng cảm thấy trên đầu ấm áp,có người đang nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu.
…Vi Miểu?
Thiếu niên thân cao chỉ tới ngực mình đang cố gắng duỗi tay,học bộ dáng mỗi lần cậu an ủi nó,mềm nhẹ xoa đầu mình. Vẻ mặt Vi Miểu ôn hòa thành kính,hai mắt trong suốt minh xác truyền đạt ý nguyện “Hy vọng tâm tình anh tốt hơn một chút.”
Cố Ngang nhìn Vi Miểu đang cố gắng an ủi mình,trong lòng chợt nhồi đầy nhu tình. Cậu thở dài, đang muốn nói cảm ơn,đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
—- Vi Miểu hình như lại…cao lớn?
Cố Ngang lập tức hoảng sợ. Lúc trước mỗi lần thay đồ cho Vi Miểu cứ nghĩ là do phát triển tự nhiên,hiện tại nhìn nó đứng thẳng có thể với tới đỉnh đầu mình,mới kịp nhận ra,chỉ trong vài ngắn ngủi Vi Miểu không ngừng cao lên mười cm!
Vi Miểu dậy thì chậm hơn những đứa trẻ khác,mười bốn tuổi thoạt nhìn chỉ mới tám chín tuổi. Mà bây giờ…Bây giờ thật sự giống một thiếu niên mười bốn tuổi.
Vì cái gì? Vi Miểu biến hóa có liên quan đến số người chết sao?
…Em ấy đột nhiên khôi phục năng lực ngôn ngữ,cũng có dính líu đến nơi này?
Cố Ngang càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, vươn tay muốn tránh Vi Miểu cuối cùng lại chỉ có thể bất lực vỗ vỗ vai nó. Vi Miểu tự nhiên không hề hay biết suy nghĩ khác thường trong lòng cậu,gặp Cố Ngang không còn kích động, an tâm nở nụ cười.
Cố Ngang bất đắc dĩ liếc mắt nhìn phòng Tề Yên Khách,bắt đầu thống hận chính mình ngu dốt. Cậu đã quen ỷ lại vào Tề Yên Khách,Tề Yên Khách không ở,cậu liền luống cuống hoảng loạn không thôi.
Bình tĩnh một chút! Hảo hảo ngẫm lại,hiện tại rốt cuộc là tình huống nào.
Cố Ngang hít một hơi thật sâu, vẫn quyết định đi qua gõ cửa.
_”Này, bên trong có ai không?”Thanh âm không còn phẫn nộ như vừa rồi,mà dẫn theo không ít lo lắng “Anh không sao chứ?”
Như cũ không ai đáp lại.
Cố Ngang nhìn Vi Miểu,Vi Miểu cũng mở to mắt nhìn cậu. Cố Ngang đành tiếp tục gõ cửa “Chú Chí Sĩ đã xảy ra chuyện…Anh…Anh vẫn ổn chứ?”
Cậu ngừng tay, lẳng lặng lắng nghe. Rốt cuộc nghe thấy bên trong thấp thấp truyền đến một tiếng “Ừ.”
Tề Yên Khách thật sự ở bên trong? Vì cái gì không chịu ra ngoài?
Cố Ngang càng thêm hoang mang. Tối hôm qua đến cùng là đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào ngay cả Tề Yên Khách cũng…Chính là, Tề Yên Khách không chịu đi ra nhất định của lý do của y. Cửa phòng khóa chặt như vậy,nếu y không nguyện mở khóa, thì bên ngoài vô pháp tiến vào. Chỉ có thể chờ y tự mình lộ diện giải thích mà thôi.
Cố Ngang quyết định không ép hỏi y, nhân tiện nói “Vậy, em xuống lầu kiếm gì ăn đây.”
Như cũ không ai đáp lại.
Cố Ngang nhíu mày, chợt nghe tiếng lộc cộc từ trong bụng truyền tới, thầm nghĩa Vi Miểu hẳn cũng đói, sau đó phẫn nộ dắt tay Vi Miểu xuống lầu.
Toàn bộ căn phòng ngập trong bóng tối,đôi mắt ẩn sau cánh cửa ảm đạm không ánh sáng.
_”…” Y cong người nằm trên giường,hai tay đặt lên ngực, trong tay còn nắm một con vịt bơi.
Giống như đang cưỡng chế một loại tình cảm nào đó,y cắn chặt môi. Nếu lúc này có ánh sáng,nhất định có thể phát hiện vết máu đọng lại trên sàng đan.
Là từ khóe miệng y chảy xuống,đôi môi rách mướp tràn ra máu tươi.
Dùng sức như vậy,có cảm giác như đôi môi đều nhanh bị cắn đứt.
Lúc này, y liếm liếm cảm nhận mùi máu tươi trong miệng,dạ dày đau đớn,cơ hồ cả thân thể sắp hòa tan. Chính là thống khổ cũng không bắt nguồn từ cánh môi sứt sẹo hay dạ dày hư không, mà là lồng ngực.
Vô số ngôn ngữ,ý đồ phá tan cấm chế hướng tới người nọ. Cho dù không thể mở miệng,dùng bút viết cũng tốt.
Nhưng, không được.
Đều không bị ngoại giới ngăn trở,cấm chế phát ra từ trong nội tâm.
Ngôn ngữ chỉ là dối trá. Y nói chuyện, y viết chữ,tất cả đều không hề biểu đạt tâm ý của y. Chúng là kết quả sau khi suy xét rất nhiều nhân tố, bộ não chỉnh hợp chọn ra lời kịch tốt nhất.
Từng nói qua, anh yêu em. Từng nói qua, xin hãy tin tưởng anh.
Tất cả hoàn toàn không phải ý tưởng chân chính của y. Mà là “ Y nên nói.”
Chính là nơi này không phải bên trong tiểu thuyết, mà là cuộc sống của y. Cho dù hết thảy đều dựa theo suy nghĩ của y mà thực hiện —-
Nơi này cũng, không phải hư ảo, mà là chân thật.
…Anh thật sự yêu em sao?
Vẫn là, anh chỉ, ấn định bản thân trở thành người yêu của em?
Trái tim y đã vô pháp tạo nên ngôn ngữ. Tất cả ngôn ngữ, đều là lời kịch dối trá, lừa gạt mà thôi.
…Y rốt cuộc, là một con người chân thật, vẫn là nhân vật được tạo ra dưới ngòi bút của tác giả, tưởng tượng của kẻ khác?
—-Y, là hư, hay là thực?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook