Độc Giả Là Thổ Hào
-
Chương 3: Hợp thuê, như thế nào
Đinh một tiếng, cửa thang máy trước mặt mở ra, đứng bên trong thang máy là một nam thanh niên bộ dáng tuấn tú mặc tây trang giày da. Lâm Huyên cầm di động sửng sốt, nam nhân từ trong thang máy đi ra, thu hồi di động đặt ở bên tai.
Y chìa tay đưa ra vài tờ giấy dán tiện lợi, “Tôi đã giúp cậu xé sáu tờ rồi, ngoại trừ thang máy, không có chỗ khác đi?”
“Ách……cậu tới thật?”
“Đương nhiên là thật, chỗ tôi đang ở cách chỗ làm có chút xa, muốn tìm chỗ nào gần công ty hơn chút” Hứa Bác Văn nói.
Lâm Huyên nói: “Chỗ tôi mặc dù cách công ty không xa, nhưng điều kiện không được tốt lắm, tôi sợ cậu ở không quen.”
“Không sao, tôi chỉ cần có giường ngủ là được”
“………” Lâm Huyên nghĩ, Hứa Bác Văn là một kẻ có tiền, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, yêu cầu thật đúng là thấp.
Nhưng cậu cũng không muốn cùng người mình thích nhưng vĩnh viễn không thể có được ở cùng nhau, huống hồ đối phương đã kết hôn, y dọn tới đây, vợ y cũng sẽ dọn tới. Đến lúc đó, hai vợ chồng bọn họ, cậu một mình, tình cảnh chỉ cần tưởng tượng thôi là đã không dám nhìn thẳng rồi.
“Thật ra, nếu cậu muốn ở chỗ gần công ty, tôi ở tòa nhà trọ kia còn có phòng đôi, cậu có thể cân nhắc cùng vợ cậu thuê một mình một phòng, không nhất thiết phải thuê chung với tôi.”
“Tôi còn chưa kết hôn.”
Lâm Huyên ngẩn người, chiếc nhẫn kia là gì? Người bình thường sẽ đeo nhẫn kim bạc ở ngón áp út?
Hứa Bác Văn nhìn Lâm Huyên, “Cũng không có bạn gái.”
Lâm Huyên thừa nhận, một khắc kia nghe được Hứa Bác Văn nói chưa kết hôn cũng không có bạn gái, trong lòng có một tia vui sướng. Nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, cậu chỉ nói: “Vậy sau khi tầm cậu cùng tôi qua nhìn điều kiện một chút, cảm thấy thích hợp cậu lần nữa quyết định cũng không muộn.”
“Được”
Sau khi tan tầm, Hứa Bác Văn lái xe tới nơi Lâm Huyên ở.
Đi thang máy lên lầu tám, Lâm Huyên lấy chìa khóa ra mở cửa, hai phòng ngủ một phòng khách vô luận là trang trí hay bày trí đều có vẻ có phần đơn giản.
Lâm Huyên rút chìa khóa ra, nói với người ở phía sau: “Chỗ này có chút nhỏ, cậu trước cứ tùy tiện ngồi một chút.”
“Kỳ thật phòng ở nhỏ một chút cũng tốt, có vẻ ấm áp.”
“Cậu không ngại là tốt rồi.”
Phòng khách không quá lớn bày một bàn ăn bốn góc, sát bên cạnh bày một cái tủ TV màu trà, đối diện tủ TV là sô pha màu nâu nhạt.
Hứa Bác Văn ngồi xuống sô pha màu nâu nhạt, tầm mắt đảo qua hai mươi mấy mét vuông trong phòng khách.
“Muốn uống gì đó không?” Lâm Huyên hỏi.
“Không cần, tôi không khát.”
Lâm Huyên ngồi xuống sô pha, giới thiệu nói: “Kỳ thật nơi này được nhất cái là gần công ty, bình thường thích hợp chúng tôi ở có chút hỗn độn.”
“Tôi thì cảm thấy nơi này rất tốt.”
Lâm Huyên cười cười, “Cậu có muốn xem phòng ngủ một chút hay không?”
“Ừ, được.”
Lâm Huyên mở cửa một gian phòng trống ra, Ngô Cảnh Hồng đi rồi, đồ vật này nọ trở nên rất lộn xộn, Lâm Huyên cũng lười thu dọn, “Có chút lộn xộn, cậu đừng để ý.”
“Nơi này trước kia có người ở?”
“Đúng vậy.”
“Là ai?”
“Là một đồng học đại học, cậu ta gần đây chuẩn bị kết hôn, mới dọn ra ngoài.”
Hứa Bác Văn cất bước đi vào bên trong, bên trong bày một cái giường hơn một mét vuông, sát cửa sổ còn có một cái bàn học, một cái tủ quần áo, phòng chiếm diện tích đại khái cũng khoảng mười sáu mét vuông.
Hứa Bác Văn đi đến bên cửa sổ nhìn thử, tầm mắt có thể nhìn được những tòa dân cư đối diện, cúi đầu nhìn xuống, dưới lầu là đường cái rộng năm sáu thước, y xoay người nói: “Nơi này cũng không tệ.”
Lâm Huyên cười khổ, “Kỳ thật cậu không cần cho tôi mặt mũi.”
“Tôi là nói thật, tôi rất thích nơi này, nếu có thể, cuối tuần này tôi có thể dọn tới đây.”
“Cậu cứ tới đây ở vài ngày nếu sau này ở không quen, tùy thời dọn đi là được.”
Hứa Bác Văn cũng không phải nói láo, buổi sáng thứ bảy, Lâm Huyên ngủ còn chưa có rời giường, chợt nghe được tiếng chuông cửa bên ngoài, uể oải ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Hứa Bác Văn.
Y mặc một thân áo T-shirt màu lam, bên cạnh còn có một cái vali, trên tay cầm theo một túi hành lý.
Lâm Huyên mới tin tưởng, y thật sự dọn tới đây, cậu cũng thừa nhận, nghĩ đến về sau có thể cùng y ở chung dưới một mái nhà, trong lòng cậu rất cao hứng.
“Cái kia, ngại quá, gian phòng kia tôi còn chưa có quét dọn.”
“Không sao, đợi lát nữa tôi tự quét là được.” Hứa Bác Văn kéo hành lý vào trong phòng khách, nói: ”Trên xe của tôi còn có chút đồ đạc này nọ, tôi trước đi xuống mang lên.”
Hứa Bác Văn xoay người ra cửa lấy nốt hành lý còn lại của mình lên, Lâm Huyên cũng vào phòng thay quần áo, dùng tốc độc nhanh nhất đánh răng rửa mặt. Mới từ trong tủ lạnh lấy một hộp sữa chua ra, Hứa Bác Văn liền xách hành lý đi lên.
Lâm Huyên vừa uống sữa vừa hỏi hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
“Hành lý của cậu đều mang lên đây rồi sao?”
“Ừ, đều ở đây.”
Lâm Huyên đặt hộp sữa chua xuống nói: “Nếu không thì cậu cứ trước nghỉ một chút, tôi đi dọn phòng.”
“Tôi đi cùng cậu.”
Hai người phân công làm việc, rất nhanh đem đồ đạc lẫn lộn trong phòng thu dọn sạch sẽ, cái bàn cùng tủ quần áo từ trong ra ngoài đều lau qua một lần, căn phòng hỗn độn nhìn qua thoải mái hơn nhiều.
Hứa Bác Văn đem hành lý của mình vào trong phòng, mở vali đem đồ đạc từng thứ từng thứ bày ra, quần áo chỉnh tề treo lên tủ quần áo.
Lâm Huyên dựa bả vai lên trên khung cửa, uống một ngụm sữa chua nhìn y thu dọn, trong lòng không biết là tư vị gì.
Chờ Hứa Bác Văn dọn dẹp phòng mình xong, đã là giữa trưa.
Lâm Huyên gõ cửa phòng y rồi mở ra, “Cậu có đói bụng không, muốn ăn cơm trước hay không?”
Hứa Bác Văn đem mấy quyển sách trong vali bỏ vào ngăn kéo, “Đợi tôi một lát nữa, rất nhanh.”
Hứa Bác Văn rất nhanh thu dọn mọi thứ thật tốt, đi giầy vào, tắt điều hòa trong phòng đi ra cửa, “Đi thôi.”
Lâm Huyên đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Dưới lầu có rất nhiều quán ăn, bình thường nếu lười xuống lầu có thể gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài mang lên cũng được, bình thường nửa giờ là có thể mang lên.”
“Cậu bình thường đều gọi đồ ăn bên ngoài?”
“Cũng gần như thế.”
“Đồ ăn bên ngoài đa số đều không vệ sinh lắm, ăn nhiều không tốt.”
Vừa lúc đi đến thang máy, hai người một trước một sau đi vào, Lâm Huyên ấn nút xuống lầu một, “Ở Trung Quốc có câu, nếu muốn ăn đồ tốt trừ khi tự cấp tự túc, nhưng tôi một không ruộng hai không đất, cho nên, tôi sớm đã thấy ra.”
“Nếu không thì về sau tôi nấu cơm cho cậu ăn?”
“Hả?” Lâm Huyên nghĩ bản thân nghe lầm.
Hứa Bác Văn cười cười, “Không cần kinh ngạc như vậy đi.”
Lâm Huyên còn chưa kịp phản ứng, đây là đang nói đùa đúng không, chính là đang nói đùa đúng không?
“Đợi lát nữa ăn cơm xong tôi muốn đi siêu thị một chuyến, nếu không thì cậu cũng đi cùng tôi đi.”
“Được.”
Ở dưới lầu một của một nhà hàng Đài Loan nhỏ qua loa ăn trưa xong, Hứa Bác Văn lái xe chở Lâm Huyên tới siêu thị gần đó.
Vào siêu thị, Hứa Bác Văn đẩy xe hàng, Lâm Huyên đi ở bên cạnh y, nữ nhân viên trong siêu thị không ngừng nhìn về phía bên này, Lâm Huyên hiển nhiên hiểu rõ không phải là đang nhìn cậu, trong dư quang của Hứa Bác Văn tựa hồ cũng không phát hiện.
Trên lầu hai siêu thị, Hứa Bác Văn hỏi: “Trong nhà có bộ đồ ăn không?”
“Trong nhà?” Lâm Huyên bắt được từ mấu chốt hỏi.
“Chính là nơi hiện tại chúng ta ở.”
“A.” Lâm Huyên phản ứng kịp, “Nói bộ đồ ăn, có hai cái bát, còn có hai đôi đũa.”
“Không còn?”
“Còn có hai cái thìa.” Đều là bình thường ăn mỳ ăn liền thì dùng.
Hứa Bác Văn: “…….”
Hứa Bác Văn thập phần bất đắc dĩ, “Vẫn là mua lại toàn bộ đi.”
Đi đến khu đồ ăn, Hứa Bác Văn khom lưng ở trước quầy hàng chọn bát đĩa. Lâm Huyên lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn y, “Không phải cậu sẽ thật sự tự nấu cơm chứ?”
“Đương nhiên” Hứa Bác Văn đứng thẳng lưng, cầm hai cái bát trên tay, “Hai cái bát này cậu thích cái nào?”
Lâm Huyên mạc danh kì diệu tim đập rộn lên, như vậy căn bản giống như là hai người ở chung mua đồ chung, cậu đáp lại có chút vội vàng, chỉ vào cái bát trên tay phải của y, “Cái này, cái này.”
“Vậy lấy cái này.” Hứa Bác Văn cầm hai cái bát Lâm Huyên vừa ý để vào xe mua sắm.
Tiếp theo lại mua một ít đồ làm bếp, xe mua sắm nhét đầy các dụng cụ làm bếp. Sau khi mua xong dụng cụ làm bếp thì mua thêm một ít dụng cụ vệ sinh phòng bếp cùng nguyên liệu gia vị.
Lâm Huyên đẩy xe mua sắm đi theo sau Hứa Bác Văn, nhìn thấy y ở trước quầy chọn gia vị, không khỏi hỏi: “Cậu quen với mấy thứ này lắm sao?”
“Cũng tàm tạm, lúc du học ở Anh thỉnh thoảng cũng tự mình làm cơm.”
Thì ra là thế.
Y chìa tay đưa ra vài tờ giấy dán tiện lợi, “Tôi đã giúp cậu xé sáu tờ rồi, ngoại trừ thang máy, không có chỗ khác đi?”
“Ách……cậu tới thật?”
“Đương nhiên là thật, chỗ tôi đang ở cách chỗ làm có chút xa, muốn tìm chỗ nào gần công ty hơn chút” Hứa Bác Văn nói.
Lâm Huyên nói: “Chỗ tôi mặc dù cách công ty không xa, nhưng điều kiện không được tốt lắm, tôi sợ cậu ở không quen.”
“Không sao, tôi chỉ cần có giường ngủ là được”
“………” Lâm Huyên nghĩ, Hứa Bác Văn là một kẻ có tiền, từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, yêu cầu thật đúng là thấp.
Nhưng cậu cũng không muốn cùng người mình thích nhưng vĩnh viễn không thể có được ở cùng nhau, huống hồ đối phương đã kết hôn, y dọn tới đây, vợ y cũng sẽ dọn tới. Đến lúc đó, hai vợ chồng bọn họ, cậu một mình, tình cảnh chỉ cần tưởng tượng thôi là đã không dám nhìn thẳng rồi.
“Thật ra, nếu cậu muốn ở chỗ gần công ty, tôi ở tòa nhà trọ kia còn có phòng đôi, cậu có thể cân nhắc cùng vợ cậu thuê một mình một phòng, không nhất thiết phải thuê chung với tôi.”
“Tôi còn chưa kết hôn.”
Lâm Huyên ngẩn người, chiếc nhẫn kia là gì? Người bình thường sẽ đeo nhẫn kim bạc ở ngón áp út?
Hứa Bác Văn nhìn Lâm Huyên, “Cũng không có bạn gái.”
Lâm Huyên thừa nhận, một khắc kia nghe được Hứa Bác Văn nói chưa kết hôn cũng không có bạn gái, trong lòng có một tia vui sướng. Nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, cậu chỉ nói: “Vậy sau khi tầm cậu cùng tôi qua nhìn điều kiện một chút, cảm thấy thích hợp cậu lần nữa quyết định cũng không muộn.”
“Được”
Sau khi tan tầm, Hứa Bác Văn lái xe tới nơi Lâm Huyên ở.
Đi thang máy lên lầu tám, Lâm Huyên lấy chìa khóa ra mở cửa, hai phòng ngủ một phòng khách vô luận là trang trí hay bày trí đều có vẻ có phần đơn giản.
Lâm Huyên rút chìa khóa ra, nói với người ở phía sau: “Chỗ này có chút nhỏ, cậu trước cứ tùy tiện ngồi một chút.”
“Kỳ thật phòng ở nhỏ một chút cũng tốt, có vẻ ấm áp.”
“Cậu không ngại là tốt rồi.”
Phòng khách không quá lớn bày một bàn ăn bốn góc, sát bên cạnh bày một cái tủ TV màu trà, đối diện tủ TV là sô pha màu nâu nhạt.
Hứa Bác Văn ngồi xuống sô pha màu nâu nhạt, tầm mắt đảo qua hai mươi mấy mét vuông trong phòng khách.
“Muốn uống gì đó không?” Lâm Huyên hỏi.
“Không cần, tôi không khát.”
Lâm Huyên ngồi xuống sô pha, giới thiệu nói: “Kỳ thật nơi này được nhất cái là gần công ty, bình thường thích hợp chúng tôi ở có chút hỗn độn.”
“Tôi thì cảm thấy nơi này rất tốt.”
Lâm Huyên cười cười, “Cậu có muốn xem phòng ngủ một chút hay không?”
“Ừ, được.”
Lâm Huyên mở cửa một gian phòng trống ra, Ngô Cảnh Hồng đi rồi, đồ vật này nọ trở nên rất lộn xộn, Lâm Huyên cũng lười thu dọn, “Có chút lộn xộn, cậu đừng để ý.”
“Nơi này trước kia có người ở?”
“Đúng vậy.”
“Là ai?”
“Là một đồng học đại học, cậu ta gần đây chuẩn bị kết hôn, mới dọn ra ngoài.”
Hứa Bác Văn cất bước đi vào bên trong, bên trong bày một cái giường hơn một mét vuông, sát cửa sổ còn có một cái bàn học, một cái tủ quần áo, phòng chiếm diện tích đại khái cũng khoảng mười sáu mét vuông.
Hứa Bác Văn đi đến bên cửa sổ nhìn thử, tầm mắt có thể nhìn được những tòa dân cư đối diện, cúi đầu nhìn xuống, dưới lầu là đường cái rộng năm sáu thước, y xoay người nói: “Nơi này cũng không tệ.”
Lâm Huyên cười khổ, “Kỳ thật cậu không cần cho tôi mặt mũi.”
“Tôi là nói thật, tôi rất thích nơi này, nếu có thể, cuối tuần này tôi có thể dọn tới đây.”
“Cậu cứ tới đây ở vài ngày nếu sau này ở không quen, tùy thời dọn đi là được.”
Hứa Bác Văn cũng không phải nói láo, buổi sáng thứ bảy, Lâm Huyên ngủ còn chưa có rời giường, chợt nghe được tiếng chuông cửa bên ngoài, uể oải ra mở cửa, đứng ngoài cửa là Hứa Bác Văn.
Y mặc một thân áo T-shirt màu lam, bên cạnh còn có một cái vali, trên tay cầm theo một túi hành lý.
Lâm Huyên mới tin tưởng, y thật sự dọn tới đây, cậu cũng thừa nhận, nghĩ đến về sau có thể cùng y ở chung dưới một mái nhà, trong lòng cậu rất cao hứng.
“Cái kia, ngại quá, gian phòng kia tôi còn chưa có quét dọn.”
“Không sao, đợi lát nữa tôi tự quét là được.” Hứa Bác Văn kéo hành lý vào trong phòng khách, nói: ”Trên xe của tôi còn có chút đồ đạc này nọ, tôi trước đi xuống mang lên.”
Hứa Bác Văn xoay người ra cửa lấy nốt hành lý còn lại của mình lên, Lâm Huyên cũng vào phòng thay quần áo, dùng tốc độc nhanh nhất đánh răng rửa mặt. Mới từ trong tủ lạnh lấy một hộp sữa chua ra, Hứa Bác Văn liền xách hành lý đi lên.
Lâm Huyên vừa uống sữa vừa hỏi hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
“Hành lý của cậu đều mang lên đây rồi sao?”
“Ừ, đều ở đây.”
Lâm Huyên đặt hộp sữa chua xuống nói: “Nếu không thì cậu cứ trước nghỉ một chút, tôi đi dọn phòng.”
“Tôi đi cùng cậu.”
Hai người phân công làm việc, rất nhanh đem đồ đạc lẫn lộn trong phòng thu dọn sạch sẽ, cái bàn cùng tủ quần áo từ trong ra ngoài đều lau qua một lần, căn phòng hỗn độn nhìn qua thoải mái hơn nhiều.
Hứa Bác Văn đem hành lý của mình vào trong phòng, mở vali đem đồ đạc từng thứ từng thứ bày ra, quần áo chỉnh tề treo lên tủ quần áo.
Lâm Huyên dựa bả vai lên trên khung cửa, uống một ngụm sữa chua nhìn y thu dọn, trong lòng không biết là tư vị gì.
Chờ Hứa Bác Văn dọn dẹp phòng mình xong, đã là giữa trưa.
Lâm Huyên gõ cửa phòng y rồi mở ra, “Cậu có đói bụng không, muốn ăn cơm trước hay không?”
Hứa Bác Văn đem mấy quyển sách trong vali bỏ vào ngăn kéo, “Đợi tôi một lát nữa, rất nhanh.”
Hứa Bác Văn rất nhanh thu dọn mọi thứ thật tốt, đi giầy vào, tắt điều hòa trong phòng đi ra cửa, “Đi thôi.”
Lâm Huyên đi ở phía trước, vừa đi vừa nói chuyện: “Dưới lầu có rất nhiều quán ăn, bình thường nếu lười xuống lầu có thể gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài mang lên cũng được, bình thường nửa giờ là có thể mang lên.”
“Cậu bình thường đều gọi đồ ăn bên ngoài?”
“Cũng gần như thế.”
“Đồ ăn bên ngoài đa số đều không vệ sinh lắm, ăn nhiều không tốt.”
Vừa lúc đi đến thang máy, hai người một trước một sau đi vào, Lâm Huyên ấn nút xuống lầu một, “Ở Trung Quốc có câu, nếu muốn ăn đồ tốt trừ khi tự cấp tự túc, nhưng tôi một không ruộng hai không đất, cho nên, tôi sớm đã thấy ra.”
“Nếu không thì về sau tôi nấu cơm cho cậu ăn?”
“Hả?” Lâm Huyên nghĩ bản thân nghe lầm.
Hứa Bác Văn cười cười, “Không cần kinh ngạc như vậy đi.”
Lâm Huyên còn chưa kịp phản ứng, đây là đang nói đùa đúng không, chính là đang nói đùa đúng không?
“Đợi lát nữa ăn cơm xong tôi muốn đi siêu thị một chuyến, nếu không thì cậu cũng đi cùng tôi đi.”
“Được.”
Ở dưới lầu một của một nhà hàng Đài Loan nhỏ qua loa ăn trưa xong, Hứa Bác Văn lái xe chở Lâm Huyên tới siêu thị gần đó.
Vào siêu thị, Hứa Bác Văn đẩy xe hàng, Lâm Huyên đi ở bên cạnh y, nữ nhân viên trong siêu thị không ngừng nhìn về phía bên này, Lâm Huyên hiển nhiên hiểu rõ không phải là đang nhìn cậu, trong dư quang của Hứa Bác Văn tựa hồ cũng không phát hiện.
Trên lầu hai siêu thị, Hứa Bác Văn hỏi: “Trong nhà có bộ đồ ăn không?”
“Trong nhà?” Lâm Huyên bắt được từ mấu chốt hỏi.
“Chính là nơi hiện tại chúng ta ở.”
“A.” Lâm Huyên phản ứng kịp, “Nói bộ đồ ăn, có hai cái bát, còn có hai đôi đũa.”
“Không còn?”
“Còn có hai cái thìa.” Đều là bình thường ăn mỳ ăn liền thì dùng.
Hứa Bác Văn: “…….”
Hứa Bác Văn thập phần bất đắc dĩ, “Vẫn là mua lại toàn bộ đi.”
Đi đến khu đồ ăn, Hứa Bác Văn khom lưng ở trước quầy hàng chọn bát đĩa. Lâm Huyên lặng lẽ đứng bên cạnh nhìn y, “Không phải cậu sẽ thật sự tự nấu cơm chứ?”
“Đương nhiên” Hứa Bác Văn đứng thẳng lưng, cầm hai cái bát trên tay, “Hai cái bát này cậu thích cái nào?”
Lâm Huyên mạc danh kì diệu tim đập rộn lên, như vậy căn bản giống như là hai người ở chung mua đồ chung, cậu đáp lại có chút vội vàng, chỉ vào cái bát trên tay phải của y, “Cái này, cái này.”
“Vậy lấy cái này.” Hứa Bác Văn cầm hai cái bát Lâm Huyên vừa ý để vào xe mua sắm.
Tiếp theo lại mua một ít đồ làm bếp, xe mua sắm nhét đầy các dụng cụ làm bếp. Sau khi mua xong dụng cụ làm bếp thì mua thêm một ít dụng cụ vệ sinh phòng bếp cùng nguyên liệu gia vị.
Lâm Huyên đẩy xe mua sắm đi theo sau Hứa Bác Văn, nhìn thấy y ở trước quầy chọn gia vị, không khỏi hỏi: “Cậu quen với mấy thứ này lắm sao?”
“Cũng tàm tạm, lúc du học ở Anh thỉnh thoảng cũng tự mình làm cơm.”
Thì ra là thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook