Độc Dược Phòng Bán Vé
-
Chương 39
[Tiểu Kim mở mắt ra, bày ra tư thế võ công, hướng về phía tên cầm đầu bọn du côn mà xuất chiêu. Nắm tay cô ta chỉ còn cách mặt tên kia một xen-ti-met, thì lập tức... cô ta lăn ra ngất! ]
Tiểu Kim bất tỉnh nhân sự, sức chiến đấu của Mạch Nhiên lập tức giảm xuống giá trị âm, hoàn toàn biến thành một miếng thịt nằm trên thớt.
Đám lưu manh đều cười ha hả lên, có một tên nhận ra Mạch Nhiên: " Đây chẳng phải là người xuất hiện trên TV sao? Chính là ngôi sao đó, mấy anh trai hôm nay chúng ta vận lớn rồi, được nếm thử mùi vị nữ minh tinh nổi tiếng."
Mấy tên còn lại vừa nghe như vậy, tất cả đều hưng phấn hẳn lên, bọn họ nhìn Mạch Nhiên cười với nói với nhau: "Nghe nói hiện tại cô em đang mang thai. Nhưng là giả, không bằng để cho các anh trai đây giám định một chút, xem cảm xúc thế nào..."
Nghe mấy câu ô uế này, Mạch Nhiên khiếp sợ đến nỗi tim đập thình thịch, liều mạng muốn lay Tiểu Kim dậy.
Thế nhưng cô ta say rượu thực sự là rất đáng sợ, không những không thể bảo vệ Mạch Nhiên mà còn liên lụy đến cả cô. Mạch Nhiên không phải là không có lương tâm mà vứt bỏ cô ta để chạy lấy thân. Dưới tình thế cấp bách này, Mạch Nhiên chỉ có thể hô to gọi người đến cứu mạng, hy vọng có người qua đường thấy chuyện bất bình mà rút dao tương trợ, có thể cứu giúp hai người bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà không gọi còn tốt, gọi rồi lại khiến cho những người đi đường hoảng sợ, lặn mất tăm. Trái lại, một con chó bị lạc đứng bên cạnh cái thùng rác lại hướng về đám du côn mà sủa lên mấy tiếng.
"Đồ chó chết, xéo đi!" Tên cầm đầu đám du côn tức giận đá con chó đáng thương một cước.
Con chó gầy da bọc xương kia bị đá văng thật xa, gượng dậy không cam lòng mà sủa thêm vài tiếng nữa, nhưng cuối cùng vẫn vì địch quá đông mà quay đầu chạy mất.
Mạch Nhiên tuyệt vọng. Bọn lưu manh một lần nữa hướng ánh mắt về phía hai người họ, con mắt đỏ ngầu như lang sói, tràn ngập sự thèm khát, cảm giác như chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ xông lên xé xác cô.
Lúc ấy, Mạch Nhiên sợ đến cùng cực. Nếu như lúc này có ai đó tới cứu cô, thì dù là con chó, cô cũng nguyện ý lấy nó.
Ngay trong lúc cái ý nghĩ quái đản này xuất hiện trong đầu Mạch Nhiên, thì con chó lang thang kia đã quay lại (!!!). Không chỉ có như vậy, nó còn kéo đến một con chó khác giúp đỡ. Hai con chó cứ thế hướng về phía bọn du côn mà sủa nhặng xị cả lên.
Mạch Nhiên vui buồn xen lẫn! "Ông trời ạ, tôi nói chó đến, ông liền sai chó đến, lẽ nào ông muốn tôi cưới một con chó thật sao?"
Khoan đã!
Con chó mới đến kia, Mạch Nhiên nhìn thế nào cũng quen mắt!
Cô kinh ngạc, lấy lại tinh thần tập trung nhìn kĩ. Sau đó kìm lòng không được mà kêu lên: "Thẩm tiểu suất!"
Thẩm tiểu suất nghe được giọng của Mạch Nhiên, sủa càng hung dữ hơn. Thẩm tiểu suất thuộc giống Husky cho nên thân hình oai phong lẫm liệt, khiến cho bọn du côn kia sợ hãi. Tên cầm đầu mạnh miệng nhưng cũng không dám tiến lên một bước.
"Mẹ nó, bọn chó chết ở đâu đến thế này? Mày, mau chóng đuổi chúng nó đi!" Tên cầm đầu ra lệnh cho đồng bọn.
Tên kia móc ra một con dao nhọn, chĩa về phía Thẩm tiểu suất: "Cút đi! Không tao chặt chân mày!"
Thẩm tiểu suất không hề lùi một bước, nó vẫn sủa inh ỏi, đối mặt với con dao nhọn hoắt nhưng không hề sợ hãi. Ngược lại, chính là Mạch Nhiên đứng bên cạnh giữ tay tên côn đồ kia, rất sợ hắn ta làm Tiểu suất bị thương.
"Cẩn thận!" Con dao gần sát tới Thẩm tiểu suất, Mạch Nhiên khẩn trương kêu to lên.
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, một ánh đèn xe ô tô vụt sáng giữa màn đêm tối đen. Sau đó Mạch Nhiên nghe thấy còi xe vang lên. Chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc kia lao đến chỗ bọn họ với một tốc độ rất nhanh. Bọn côn đồ hoảng sợ tản ra. Mạch Nhiên đỡ Tiểu Kim dậy, nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt, cửa xe mở ra. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt ra lệnh: "Lên xe!"
Mạch Nhiên lúc đó cảm động thiếu chút nữa bật khóc. Trời ạ! Cuối cùng cũng không phải là chó đến cứu cô a!
Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ, tên du côn kia kéo cô lại, dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!
[Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ, tên du côn kia kéo cô lại, dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!]
"Fuck! mày dám dọa đánh tao à? Mau xuống đây, nếu không tao giết cô ta!"
Mạch Nhiên bị sự việc đột ngột này làm cho sợ đến choáng váng đầu óc, mãi đến khi con dao sắc bén chạm vào cổ, cô mới lấy lại tinh thần. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt bước ra khỏi xe, ánh mắt hung dữ như con thú hoang, mang theo tia sát khí lạnh thấu xương.
Anh nói: "Mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao đảm bảo mày sẽ sống không bằng chết."
Giọng nói lạnh lẽo như băng, khiến người ta nghe được không khỏi cảm thấy sợ hãi. Mạch Nhiên rõ ràng cảm giác được tên du côn kia run rẩy một chút. Nhưng vì sợ mất mặt trước đệ tử, hắn vẫn cố tỏ ra ngang ngược: "Mày, mày còn dám nói mạnh miệng! Dám lừa ông đây à? Ông đây còn sợ mấy lời đó của mày sao?"
Tên khốn kia nói những lời này chẳng qua là muốn tự khiến mình thêm can đảm mà thôi, nhưng vì hắn quá căng thẳng cho nên không điều tiết được sức của tay, lưỡi dao sắc nhọn khẽ bén vào cổ Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên hét lên một tiếng đau đớn. Cô cảm giác được có một dòng ấm áp theo cổ chảy xuống.
"Muốn chết à?." Chớp mắt một cái, Thẩm Lâm Kỳ đã lao đến, tốc độ nhanh kinh người, Mạch Nhiên còn không kịp phản ứng. Thẩm Lâm Kỳ một tay cướp lấy con dao, một tay thụi vào mặt tên kia một nắm đấm.
Cùng lúc đó, Thẩm tiểu suất và con chó lang thang chạy đến ngoạm vào đùi hắn ta một phát!
"A!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên cầm đầu ngã lăn quay trên mặt đất, gào khóc đau đớn. Bọn người còn lại đều sợ xanh mặt, không dám ở lại chống đỡ mà bỏ chạy hết lượt. Một lát sau tên cầm đầu cũng đau đớn bò dậy muốn bỏ chạy.
Mạch Nhiên vội vàng ôm cổ, chạy đến đá con dao văng ra xa, sau đó hung hăng tặng cho tên kia một cước.
Một tiếng hét chói tai qua đi, tên khốn kia rốt cuộc ngất lịm.
Mạch Nhiên trong lòng từ trước tới nay chưa bao giờ sáng khoái như vậy. Cái loại chỉ biết ăn hiếp phụ nữ như vậy, kiếp trước nhất định là băng vệ sinh có cánh!(!!!) đời này đầu thai cũng chỉ làm cái quần của Nhạc Bất Quần mà thôi! Ngay lúc Mạch Nhiên còn đang do dự chưa đi tới, định đá tên kia thêm mấy cước nữa thì Thẩm Lâm Kỳ đứng bên cạnh bỗng nhiên lôi cô vào lòng, kéo cái tay đang bưng cổ của cô ra.
Vết thương trên cổ lộ ra ngoài, Mạch Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt.
Bên tai cô truyền đến một tiếng hừ lạnh: "Bây giờ vẫn còn biết đau sao? Vừa rồi bỏ trốn ra ngoài sao không nghe thấy em kêu một tiếng?"
Giọng điệu này, quả thực không giống với giọng điệu người cha giáo huấn con gái. Mạch Nhiên đang cảm kích bỗng hóa thành tức giận, chịu đựng đau nhức nói: "Ai cần anh lo?"
Thế nhưng nói ra những lời này rồi, cô chẳng thế nào chống lại ánh mắt của anh. Con ngươi anh đen đặc như đá, ẩn hiện dưới ánh đèn mờ nhạt cuối con đường, giống như biển lớn mênh mông khiến cho người ta dễ dàng rơi vào.
Mạch Nhiên lòng trống rỗng, nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ. Nhưng anh đột nhiên cúi xuống, nhìn chằm chằm cô.
Cô không biết anh muốn làm gì, mãi đến khi trên cổ cảm thấy một tia ấm áp mềm mại, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ, há hốc miệng nhưng một câu cũng không thốt lên lời.
Thẩm Lâm Kỳ, anh đang liếm vết thương trên cổ cô!
Lúc ấy, Mạch Nhiên cảm giác như tóc gáy đều dựng hết cả lên! Cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra: "Anh có bệnh à? Anh nghĩ anh là quỷ hút máu sao?"
Thẩm Lâm Kỳ cũng không hề tỏ ra xấu hổ vì hành động biến thái ấy của mình. Ngược lại, anh bình tĩnh lau khô vết máu trên môi, khóe miệng nhếch lên nói: "Nếu như anh là quỷ hút máu, nhất định sẽ hút khô em."
Hút khô?
Là Mạch Nhiên nghe lầm? Vì sao hai chữ này từ trong miệng Thẩm công tử nói ra lại có chút... dâm tà.
Tiểu Kim bất tỉnh nhân sự, sức chiến đấu của Mạch Nhiên lập tức giảm xuống giá trị âm, hoàn toàn biến thành một miếng thịt nằm trên thớt.
Đám lưu manh đều cười ha hả lên, có một tên nhận ra Mạch Nhiên: " Đây chẳng phải là người xuất hiện trên TV sao? Chính là ngôi sao đó, mấy anh trai hôm nay chúng ta vận lớn rồi, được nếm thử mùi vị nữ minh tinh nổi tiếng."
Mấy tên còn lại vừa nghe như vậy, tất cả đều hưng phấn hẳn lên, bọn họ nhìn Mạch Nhiên cười với nói với nhau: "Nghe nói hiện tại cô em đang mang thai. Nhưng là giả, không bằng để cho các anh trai đây giám định một chút, xem cảm xúc thế nào..."
Nghe mấy câu ô uế này, Mạch Nhiên khiếp sợ đến nỗi tim đập thình thịch, liều mạng muốn lay Tiểu Kim dậy.
Thế nhưng cô ta say rượu thực sự là rất đáng sợ, không những không thể bảo vệ Mạch Nhiên mà còn liên lụy đến cả cô. Mạch Nhiên không phải là không có lương tâm mà vứt bỏ cô ta để chạy lấy thân. Dưới tình thế cấp bách này, Mạch Nhiên chỉ có thể hô to gọi người đến cứu mạng, hy vọng có người qua đường thấy chuyện bất bình mà rút dao tương trợ, có thể cứu giúp hai người bọn họ trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng mà không gọi còn tốt, gọi rồi lại khiến cho những người đi đường hoảng sợ, lặn mất tăm. Trái lại, một con chó bị lạc đứng bên cạnh cái thùng rác lại hướng về đám du côn mà sủa lên mấy tiếng.
"Đồ chó chết, xéo đi!" Tên cầm đầu đám du côn tức giận đá con chó đáng thương một cước.
Con chó gầy da bọc xương kia bị đá văng thật xa, gượng dậy không cam lòng mà sủa thêm vài tiếng nữa, nhưng cuối cùng vẫn vì địch quá đông mà quay đầu chạy mất.
Mạch Nhiên tuyệt vọng. Bọn lưu manh một lần nữa hướng ánh mắt về phía hai người họ, con mắt đỏ ngầu như lang sói, tràn ngập sự thèm khát, cảm giác như chẳng mấy chốc bọn chúng sẽ xông lên xé xác cô.
Lúc ấy, Mạch Nhiên sợ đến cùng cực. Nếu như lúc này có ai đó tới cứu cô, thì dù là con chó, cô cũng nguyện ý lấy nó.
Ngay trong lúc cái ý nghĩ quái đản này xuất hiện trong đầu Mạch Nhiên, thì con chó lang thang kia đã quay lại (!!!). Không chỉ có như vậy, nó còn kéo đến một con chó khác giúp đỡ. Hai con chó cứ thế hướng về phía bọn du côn mà sủa nhặng xị cả lên.
Mạch Nhiên vui buồn xen lẫn! "Ông trời ạ, tôi nói chó đến, ông liền sai chó đến, lẽ nào ông muốn tôi cưới một con chó thật sao?"
Khoan đã!
Con chó mới đến kia, Mạch Nhiên nhìn thế nào cũng quen mắt!
Cô kinh ngạc, lấy lại tinh thần tập trung nhìn kĩ. Sau đó kìm lòng không được mà kêu lên: "Thẩm tiểu suất!"
Thẩm tiểu suất nghe được giọng của Mạch Nhiên, sủa càng hung dữ hơn. Thẩm tiểu suất thuộc giống Husky cho nên thân hình oai phong lẫm liệt, khiến cho bọn du côn kia sợ hãi. Tên cầm đầu mạnh miệng nhưng cũng không dám tiến lên một bước.
"Mẹ nó, bọn chó chết ở đâu đến thế này? Mày, mau chóng đuổi chúng nó đi!" Tên cầm đầu ra lệnh cho đồng bọn.
Tên kia móc ra một con dao nhọn, chĩa về phía Thẩm tiểu suất: "Cút đi! Không tao chặt chân mày!"
Thẩm tiểu suất không hề lùi một bước, nó vẫn sủa inh ỏi, đối mặt với con dao nhọn hoắt nhưng không hề sợ hãi. Ngược lại, chính là Mạch Nhiên đứng bên cạnh giữ tay tên côn đồ kia, rất sợ hắn ta làm Tiểu suất bị thương.
"Cẩn thận!" Con dao gần sát tới Thẩm tiểu suất, Mạch Nhiên khẩn trương kêu to lên.
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, một ánh đèn xe ô tô vụt sáng giữa màn đêm tối đen. Sau đó Mạch Nhiên nghe thấy còi xe vang lên. Chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc kia lao đến chỗ bọn họ với một tốc độ rất nhanh. Bọn côn đồ hoảng sợ tản ra. Mạch Nhiên đỡ Tiểu Kim dậy, nhìn thấy chiếc xe dừng trước mặt, cửa xe mở ra. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt ra lệnh: "Lên xe!"
Mạch Nhiên lúc đó cảm động thiếu chút nữa bật khóc. Trời ạ! Cuối cùng cũng không phải là chó đến cứu cô a!
Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ, tên du côn kia kéo cô lại, dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!
[Mạch Nhiên dùng toàn bộ sức lực, đẩy Tiểu Kim vào trong xe, sau đó chuẩn bị chui vào trong xe. Bất ngờ, tên du côn kia kéo cô lại, dí con dao sắc nhọn vào cổ cô!]
"Fuck! mày dám dọa đánh tao à? Mau xuống đây, nếu không tao giết cô ta!"
Mạch Nhiên bị sự việc đột ngột này làm cho sợ đến choáng váng đầu óc, mãi đến khi con dao sắc bén chạm vào cổ, cô mới lấy lại tinh thần. Thẩm Lâm Kỳ nghiêm mặt bước ra khỏi xe, ánh mắt hung dữ như con thú hoang, mang theo tia sát khí lạnh thấu xương.
Anh nói: "Mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao đảm bảo mày sẽ sống không bằng chết."
Giọng nói lạnh lẽo như băng, khiến người ta nghe được không khỏi cảm thấy sợ hãi. Mạch Nhiên rõ ràng cảm giác được tên du côn kia run rẩy một chút. Nhưng vì sợ mất mặt trước đệ tử, hắn vẫn cố tỏ ra ngang ngược: "Mày, mày còn dám nói mạnh miệng! Dám lừa ông đây à? Ông đây còn sợ mấy lời đó của mày sao?"
Tên khốn kia nói những lời này chẳng qua là muốn tự khiến mình thêm can đảm mà thôi, nhưng vì hắn quá căng thẳng cho nên không điều tiết được sức của tay, lưỡi dao sắc nhọn khẽ bén vào cổ Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên hét lên một tiếng đau đớn. Cô cảm giác được có một dòng ấm áp theo cổ chảy xuống.
"Muốn chết à?." Chớp mắt một cái, Thẩm Lâm Kỳ đã lao đến, tốc độ nhanh kinh người, Mạch Nhiên còn không kịp phản ứng. Thẩm Lâm Kỳ một tay cướp lấy con dao, một tay thụi vào mặt tên kia một nắm đấm.
Cùng lúc đó, Thẩm tiểu suất và con chó lang thang chạy đến ngoạm vào đùi hắn ta một phát!
"A!!!"
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Tên cầm đầu ngã lăn quay trên mặt đất, gào khóc đau đớn. Bọn người còn lại đều sợ xanh mặt, không dám ở lại chống đỡ mà bỏ chạy hết lượt. Một lát sau tên cầm đầu cũng đau đớn bò dậy muốn bỏ chạy.
Mạch Nhiên vội vàng ôm cổ, chạy đến đá con dao văng ra xa, sau đó hung hăng tặng cho tên kia một cước.
Một tiếng hét chói tai qua đi, tên khốn kia rốt cuộc ngất lịm.
Mạch Nhiên trong lòng từ trước tới nay chưa bao giờ sáng khoái như vậy. Cái loại chỉ biết ăn hiếp phụ nữ như vậy, kiếp trước nhất định là băng vệ sinh có cánh!(!!!) đời này đầu thai cũng chỉ làm cái quần của Nhạc Bất Quần mà thôi! Ngay lúc Mạch Nhiên còn đang do dự chưa đi tới, định đá tên kia thêm mấy cước nữa thì Thẩm Lâm Kỳ đứng bên cạnh bỗng nhiên lôi cô vào lòng, kéo cái tay đang bưng cổ của cô ra.
Vết thương trên cổ lộ ra ngoài, Mạch Nhiên đau đến nhe răng trợn mắt.
Bên tai cô truyền đến một tiếng hừ lạnh: "Bây giờ vẫn còn biết đau sao? Vừa rồi bỏ trốn ra ngoài sao không nghe thấy em kêu một tiếng?"
Giọng điệu này, quả thực không giống với giọng điệu người cha giáo huấn con gái. Mạch Nhiên đang cảm kích bỗng hóa thành tức giận, chịu đựng đau nhức nói: "Ai cần anh lo?"
Thế nhưng nói ra những lời này rồi, cô chẳng thế nào chống lại ánh mắt của anh. Con ngươi anh đen đặc như đá, ẩn hiện dưới ánh đèn mờ nhạt cuối con đường, giống như biển lớn mênh mông khiến cho người ta dễ dàng rơi vào.
Mạch Nhiên lòng trống rỗng, nhanh chóng cúi đầu tránh ánh mắt Thẩm Lâm Kỳ. Nhưng anh đột nhiên cúi xuống, nhìn chằm chằm cô.
Cô không biết anh muốn làm gì, mãi đến khi trên cổ cảm thấy một tia ấm áp mềm mại, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ, há hốc miệng nhưng một câu cũng không thốt lên lời.
Thẩm Lâm Kỳ, anh đang liếm vết thương trên cổ cô!
Lúc ấy, Mạch Nhiên cảm giác như tóc gáy đều dựng hết cả lên! Cô dùng hết sức đẩy mạnh anh ra: "Anh có bệnh à? Anh nghĩ anh là quỷ hút máu sao?"
Thẩm Lâm Kỳ cũng không hề tỏ ra xấu hổ vì hành động biến thái ấy của mình. Ngược lại, anh bình tĩnh lau khô vết máu trên môi, khóe miệng nhếch lên nói: "Nếu như anh là quỷ hút máu, nhất định sẽ hút khô em."
Hút khô?
Là Mạch Nhiên nghe lầm? Vì sao hai chữ này từ trong miệng Thẩm công tử nói ra lại có chút... dâm tà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook