Độc Dược Phòng Bán Vé
-
Chương 37
["Chính ở đây?"
"Ân... Uy! Anh đừng có chạm vào mông em!" Mạch Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, đây đâu là bôi thuốc, rõ ràng là mượn cớ bôi thuốc để giở trò lưu manh.
Haizzz! Nói đừng có chạm vào mông! T_____T]
Tuy rằng Mạch Nhiên vô cùng oán hận hành vi ăn đậu hũ này của Thẩm Lâm Kỳ, nhưng cô phải công nhận rằng, kỹ thuật mat-xa của anh thực sự rất tuyệt vời! Chỉ một lát sau, thắt lưng cô đã không còn đau, hơn nữa còn cảm thấy rất dễ chịu.
Dưới cái khí thế tấn công mật ngọt chết ruồi này, Mạch Nhiên hết đau, thậm chí còn nhắm mắt lại hưởng thụ, mãi cho đến khi giọng nói động đất của Thẩm Lâm Kỳ vang lên bên tai cô: "Điện thoại..."
"Điện thoại làm sao?!" Mạch Nhiên thoáng cái ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, ánh mắt kinh hãi như con chuột bạch sắp bị làm thí nghiệm.
Ánh mắt anh sâu xa, nhìn chằm chằm chiếc di động của cô đặt ở đầu giường.
Hóa ra là tin nhắn! Mạch Nhiên bớt căng thẳng thần kinh, thở phào nhẹ nhõm với tay ra lấy điện thoại xem. Thiếu chút nữa cô ngất xỉu đi! Tin nhắn là của Tưởng Vân Đạt gửi tới: "Bị thương không thích hợp vận động kịch liệt, ngày mai còn phải đóng phim, hết sức kiềm chế!" (O.o)
Kiềm chế cái muội! Mạch Nhiên tức giận ném điện thoại sang môt bên, lại nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ nhẹ giọng nói: "Thế nào? Thổ lộ thất bại sao?" "
Một câu nói, Mạch Nhiên thất kinh hồn vía.
Anh đúng là vẫn chưa quên sao? Mạch Nhiên căng thẳng đến nỗi không biết phải trả lời anh thế nào, vừa di chuyển ánh mắt vừa giả vờ đau lưng.
"Ai...ô...ô, đau! Đau chết mất!" Cô vừa đỡ thắt lưng vừa thống khổ gào khóc, ánh mắt khẽ liếc qua xem phản ứng của Thẩm Lâm Kỳ. Anh không nhanh không chậm mà hạ tay từ trên người cô xuống, sau đó không biết lấy từ đâu ra một tập văn kiện toàn chữ nước ngoài, đưa tới trước mặt cô.
Đây là cái gì? Cô nhìn hành động kỳ quái của anh mà ngưng diễn kịch, ánh mắt đảo qua tập tài liệu. Trên bìa ngoài là một hàng điểu ngữ, chúng biết cô, nhưng cô lại không biết chúng.
Cô không khỏi cảm thấy nghi hoặc, không biết được trong hồ lô của Thẩm công tự đang chứ đựng loại thuốc gì. Cô đành phải quay sang nhìn anh, muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng lại thấy anh mở miệng nói một câu chẳng mấy liên quan: "Lần này anh sang Mỹ, ban đầu là dự định đi khảo sát thị trường một vòng"
"Ơ...." Mạch Nhiên lúng túng gật đầu, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh đến San Francisco, đã gặp một chuyên gia về não khoa."
Chuyên! Gia! Não! Khoa!
Mạch Nhiên nghe được bốn chữ đó, con mắt lập tức sáng rực, quên mất cả cơn đau, từ trên giường nhảy dựng lên. Cô bám lấy cánh tay anh lắc lắc mà hỏi: "Chuyên gia não khoa? Rất có tiếng phải không? Có thể chữa trị bệnh của A Triết sao?"
Cô ở trước mặt hỏi vô số vấn đề, anh cũng chưa có trả lời, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm người cô.
Cô cuống cuồng kéo lại quần áo nghiêm chỉnh, tóm lấy tay anh truy hỏi: "Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu! Chuyên gia não khoa thế nào? Anh nói rõ em xem!"
Thẩm Lâm Kỳ kéo tay cô ra, quay đầu dừng lại một chút, sau đó nhìn cô, khóe miệng nhếch lên cười: "Hay là chúng ta nói chuyện cuộc điện thoại kia đi đã."
Mạch Nhiên ngây ngẩn cả người, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, mặt mũi trắng bệch.
Thẩm Lâm Kỳ, anh tuyệt đối là cố tình! Trước tiên dùng vị chuyên gia não khoa kia làm mồi nhử, sau đó lôi chuyện cú điện thoại kia ra nói. Rõ ràng là anh muốn đặt một cái bẫy rồi khiến cô sa vào đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thả con mồi cực đại ra, cô biết rõ đây là cái bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào.
Cô dùng giọng điệu cầu xin nói với anh: "Anh trước hết nói cho xem chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?"
***
[Cô dùng giọng điệu cầu xin nói với anh: "Anh trước hết nói cho xem chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?"]
Những lời này của Mạch Nhiên cũng không hề khiến Thẩm Lâm Kỳ rung động: "Đáng tiếc, hiện tại anh không muốn nói." Nói xong, Thẩm Lâm Kỳ mặc kệ Mạch Nhiên đang níu kéo, dứt khoát đứng lên khỏi giường đi ra ngoài.
Mạch Nhiên bỗng có cảm giác mình bị đem ra đùa giỡn.
"Thẩm Lâm Kỳ!" Cô tức giận hét tên anh. "Em đã cầu xin anh như vậy rồi, rốt cuộc anh còn muốn em phải làm thế nào?"
Anh ngưng bước chân, một lát sau, chậm rãi quay đầu lại: "Anh không muốn thế nào cả, chỉ muốn..." Anh dừng một chút, ý vị sâu xa mà liếc mắt nhìn cô, đột nhiên cầm lấy điện thoại.
Mạch Nhiên thấy di động của mình chợt sáng lên, trên màn hình xuất hiện tên Thẩm Lâm Kỳ. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu. Cô cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.
"Anh muốn..." Thẩm Lâm Kỳ mở miệng, con ngươi sáng lên. Rõ ràng là chỉ cách nhau mấy bước chân, nhưng giọng nói truyền qua điện thoại, lại như từ hàng vạn thước xa xăm truyền đến tai cô, nhẹ nhàng rung động bên màng nhĩ cô.
"Em nói lại một lần cho anh nghe, câu nói lần trước em nói với anh!"
(anh Thẩm... chẹp. Sắp không kiềm chế nổi rồi ^^)
Thẩm Lâm Kỳ nói xong, Mạch Nhiên trong đầu trống rỗng, bốn bề im ắng, thậm chí nghe rõ cả tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bầu không khí xung quanh như ngừng động khiến cô cảm thấy khó thở.
Cho dù EQ của cô có thấp, nhưng giờ phút này, cô cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Ý của anh chính là, anh có tình cảm với cô, thế nhưng vẫn muốn cô chủ động nói ra. (hê...chị Nhiên vui tính gớm ^^)
Đúng là một tên vô lại biến thái a!
Mạch Nhiên hận không thể xông lên cho Thẩm Lâm Kỳ mấy cái tát,mắng chửi một trận, sau đó tiêu sái mà nói cho anh:, cho hắn mấy người tát tai, trừu hắn một trận, sau đó dương dương tự đắc mà nói: Đừng có thích tôi, tôi sẽ khiến anh thổ huyết!
Thế nhưng, đối mặt kẻ biến thái như Thẩm công tử, cô còn chưa có kịp làm cho anh thổ huyết mà chính cô đã bị anh bức đến thổ ra mười cân máu.
Người đàn ông này, anh chính là như vậy, thay đổi thất thường, vừa bảo vệ lại vừa thương tổn cô, vừa chiều chuộng lại vừa lợi dụng cô. Cô không thể hiểu được trong lòng anh rốt cuộc là cất giấu bí mật gì. Cô rất sợ, ở cùng anh càng lâu, thì chịu tổn thương càng nhiều.
Nói trắng ra là, cả hai người bọn họ hiện tại đều tự ái quá sao. Anh thích cô nhưng lại không muốn bị cô nói trúng, cô thích anh nhưng lại sợ phải thừa nhận. Đến cuối cùng cũng chỉ có thể là anh dằn vặt cô, cô dằn vặt anh, cả hai dằn vặt độc giả!!!
Thế nhưng!
Nhiều người bị dằn vặt như vậy, chung quy vẫn là Mạch Nhiên chịu tổn thương tốt hơn, cho nên cuối cùng vẫn là cô lùi bước.
Mạch Nhiên sợ hãi nhìn Thẩm Lâm Kỳ, nói: "Chỉ cần em nói, anh sẽ nói cho em chuyện về chuyên gia não khoa kia phải không?"
Thẩm Lâm Kỳ nét tự tin đọng trên mặt. Anh cười nhạt một tiếng, tắt điện thoại: "Không cần. Giáo sư Stephen đã có lịch trình trong vòng nửa năm tới rồi, nếu như em không vội, có thể đợi sau nửa năm nữa anh sắp xếp cho Bạch Triết xuất ngoại chữa trị."
"Không không, em một chút cũng không vội!" Cô liều mạng lắc đầu.
Anh hừ một tiếng: "Em đương nhiên không cần vội, bởi vì anh cũng không sốt ruột, Bạch Mạch Nhiên!" Anh bỗng nhiên kêu tên cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay nâng cằm cô lên: "Anh có rất nhiều cơ hội nghe được câu nói kia của em, không phải sao?"
Anh nói xong, khóe miệng khẽ cười, đứng dậy ra khỏi phòng cô.
Cửa phòng đóng lại,cô kiệt sức nằm trên giường, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ: "Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác", mà Thẩm công tử chính là một người như thế. (*câu thơ được trích trong bài Ly Tao của Khuất Nguyên, đại ý là trên con đường tìm kiếm chân lý, cho dù phía trước có trải qua muôn vàn gian khổ, vượt qua hành trình dài đằng đẵng nhưng vẫn một lòng theo đuổi, tận lực gắng sức để truy tìm (Tuyết Yukari chú thích))
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Từ chương này trở đi, có thể mọi người sẽ không quen với việc Thẩm công tử chủ động, nhưng sở dĩ như vậy là vì muốn bức Mạch Nhiên thừa nhận, chắc mọi người cũng hiểu
"Ân... Uy! Anh đừng có chạm vào mông em!" Mạch Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, đây đâu là bôi thuốc, rõ ràng là mượn cớ bôi thuốc để giở trò lưu manh.
Haizzz! Nói đừng có chạm vào mông! T_____T]
Tuy rằng Mạch Nhiên vô cùng oán hận hành vi ăn đậu hũ này của Thẩm Lâm Kỳ, nhưng cô phải công nhận rằng, kỹ thuật mat-xa của anh thực sự rất tuyệt vời! Chỉ một lát sau, thắt lưng cô đã không còn đau, hơn nữa còn cảm thấy rất dễ chịu.
Dưới cái khí thế tấn công mật ngọt chết ruồi này, Mạch Nhiên hết đau, thậm chí còn nhắm mắt lại hưởng thụ, mãi cho đến khi giọng nói động đất của Thẩm Lâm Kỳ vang lên bên tai cô: "Điện thoại..."
"Điện thoại làm sao?!" Mạch Nhiên thoáng cái ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, ánh mắt kinh hãi như con chuột bạch sắp bị làm thí nghiệm.
Ánh mắt anh sâu xa, nhìn chằm chằm chiếc di động của cô đặt ở đầu giường.
Hóa ra là tin nhắn! Mạch Nhiên bớt căng thẳng thần kinh, thở phào nhẹ nhõm với tay ra lấy điện thoại xem. Thiếu chút nữa cô ngất xỉu đi! Tin nhắn là của Tưởng Vân Đạt gửi tới: "Bị thương không thích hợp vận động kịch liệt, ngày mai còn phải đóng phim, hết sức kiềm chế!" (O.o)
Kiềm chế cái muội! Mạch Nhiên tức giận ném điện thoại sang môt bên, lại nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ nhẹ giọng nói: "Thế nào? Thổ lộ thất bại sao?" "
Một câu nói, Mạch Nhiên thất kinh hồn vía.
Anh đúng là vẫn chưa quên sao? Mạch Nhiên căng thẳng đến nỗi không biết phải trả lời anh thế nào, vừa di chuyển ánh mắt vừa giả vờ đau lưng.
"Ai...ô...ô, đau! Đau chết mất!" Cô vừa đỡ thắt lưng vừa thống khổ gào khóc, ánh mắt khẽ liếc qua xem phản ứng của Thẩm Lâm Kỳ. Anh không nhanh không chậm mà hạ tay từ trên người cô xuống, sau đó không biết lấy từ đâu ra một tập văn kiện toàn chữ nước ngoài, đưa tới trước mặt cô.
Đây là cái gì? Cô nhìn hành động kỳ quái của anh mà ngưng diễn kịch, ánh mắt đảo qua tập tài liệu. Trên bìa ngoài là một hàng điểu ngữ, chúng biết cô, nhưng cô lại không biết chúng.
Cô không khỏi cảm thấy nghi hoặc, không biết được trong hồ lô của Thẩm công tự đang chứ đựng loại thuốc gì. Cô đành phải quay sang nhìn anh, muốn hỏi rõ ràng, thế nhưng lại thấy anh mở miệng nói một câu chẳng mấy liên quan: "Lần này anh sang Mỹ, ban đầu là dự định đi khảo sát thị trường một vòng"
"Ơ...." Mạch Nhiên lúng túng gật đầu, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó anh đến San Francisco, đã gặp một chuyên gia về não khoa."
Chuyên! Gia! Não! Khoa!
Mạch Nhiên nghe được bốn chữ đó, con mắt lập tức sáng rực, quên mất cả cơn đau, từ trên giường nhảy dựng lên. Cô bám lấy cánh tay anh lắc lắc mà hỏi: "Chuyên gia não khoa? Rất có tiếng phải không? Có thể chữa trị bệnh của A Triết sao?"
Cô ở trước mặt hỏi vô số vấn đề, anh cũng chưa có trả lời, chỉ cúi đầu nhìn chằm chằm người cô.
Cô cuống cuồng kéo lại quần áo nghiêm chỉnh, tóm lấy tay anh truy hỏi: "Anh đừng có mà thừa nước đục thả câu! Chuyên gia não khoa thế nào? Anh nói rõ em xem!"
Thẩm Lâm Kỳ kéo tay cô ra, quay đầu dừng lại một chút, sau đó nhìn cô, khóe miệng nhếch lên cười: "Hay là chúng ta nói chuyện cuộc điện thoại kia đi đã."
Mạch Nhiên ngây ngẩn cả người, khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, mặt mũi trắng bệch.
Thẩm Lâm Kỳ, anh tuyệt đối là cố tình! Trước tiên dùng vị chuyên gia não khoa kia làm mồi nhử, sau đó lôi chuyện cú điện thoại kia ra nói. Rõ ràng là anh muốn đặt một cái bẫy rồi khiến cô sa vào đó.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thả con mồi cực đại ra, cô biết rõ đây là cái bẫy mà vẫn tự mình nhảy vào.
Cô dùng giọng điệu cầu xin nói với anh: "Anh trước hết nói cho xem chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?"
***
[Cô dùng giọng điệu cầu xin nói với anh: "Anh trước hết nói cho xem chuyện về vị chuyên gia đi đã, còn lại, anh muốn nói chuyện gì cũng tùy anh! Em cầu xin anh đấy. Nói cho em đi được không?"]
Những lời này của Mạch Nhiên cũng không hề khiến Thẩm Lâm Kỳ rung động: "Đáng tiếc, hiện tại anh không muốn nói." Nói xong, Thẩm Lâm Kỳ mặc kệ Mạch Nhiên đang níu kéo, dứt khoát đứng lên khỏi giường đi ra ngoài.
Mạch Nhiên bỗng có cảm giác mình bị đem ra đùa giỡn.
"Thẩm Lâm Kỳ!" Cô tức giận hét tên anh. "Em đã cầu xin anh như vậy rồi, rốt cuộc anh còn muốn em phải làm thế nào?"
Anh ngưng bước chân, một lát sau, chậm rãi quay đầu lại: "Anh không muốn thế nào cả, chỉ muốn..." Anh dừng một chút, ý vị sâu xa mà liếc mắt nhìn cô, đột nhiên cầm lấy điện thoại.
Mạch Nhiên thấy di động của mình chợt sáng lên, trên màn hình xuất hiện tên Thẩm Lâm Kỳ. Trong lòng cô bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng một cách khó hiểu. Cô cầm điện thoại lên, ấn nút nghe.
"Anh muốn..." Thẩm Lâm Kỳ mở miệng, con ngươi sáng lên. Rõ ràng là chỉ cách nhau mấy bước chân, nhưng giọng nói truyền qua điện thoại, lại như từ hàng vạn thước xa xăm truyền đến tai cô, nhẹ nhàng rung động bên màng nhĩ cô.
"Em nói lại một lần cho anh nghe, câu nói lần trước em nói với anh!"
(anh Thẩm... chẹp. Sắp không kiềm chế nổi rồi ^^)
Thẩm Lâm Kỳ nói xong, Mạch Nhiên trong đầu trống rỗng, bốn bề im ắng, thậm chí nghe rõ cả tiếng nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Bầu không khí xung quanh như ngừng động khiến cô cảm thấy khó thở.
Cho dù EQ của cô có thấp, nhưng giờ phút này, cô cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của anh.
Ý của anh chính là, anh có tình cảm với cô, thế nhưng vẫn muốn cô chủ động nói ra. (hê...chị Nhiên vui tính gớm ^^)
Đúng là một tên vô lại biến thái a!
Mạch Nhiên hận không thể xông lên cho Thẩm Lâm Kỳ mấy cái tát,mắng chửi một trận, sau đó tiêu sái mà nói cho anh:, cho hắn mấy người tát tai, trừu hắn một trận, sau đó dương dương tự đắc mà nói: Đừng có thích tôi, tôi sẽ khiến anh thổ huyết!
Thế nhưng, đối mặt kẻ biến thái như Thẩm công tử, cô còn chưa có kịp làm cho anh thổ huyết mà chính cô đã bị anh bức đến thổ ra mười cân máu.
Người đàn ông này, anh chính là như vậy, thay đổi thất thường, vừa bảo vệ lại vừa thương tổn cô, vừa chiều chuộng lại vừa lợi dụng cô. Cô không thể hiểu được trong lòng anh rốt cuộc là cất giấu bí mật gì. Cô rất sợ, ở cùng anh càng lâu, thì chịu tổn thương càng nhiều.
Nói trắng ra là, cả hai người bọn họ hiện tại đều tự ái quá sao. Anh thích cô nhưng lại không muốn bị cô nói trúng, cô thích anh nhưng lại sợ phải thừa nhận. Đến cuối cùng cũng chỉ có thể là anh dằn vặt cô, cô dằn vặt anh, cả hai dằn vặt độc giả!!!
Thế nhưng!
Nhiều người bị dằn vặt như vậy, chung quy vẫn là Mạch Nhiên chịu tổn thương tốt hơn, cho nên cuối cùng vẫn là cô lùi bước.
Mạch Nhiên sợ hãi nhìn Thẩm Lâm Kỳ, nói: "Chỉ cần em nói, anh sẽ nói cho em chuyện về chuyên gia não khoa kia phải không?"
Thẩm Lâm Kỳ nét tự tin đọng trên mặt. Anh cười nhạt một tiếng, tắt điện thoại: "Không cần. Giáo sư Stephen đã có lịch trình trong vòng nửa năm tới rồi, nếu như em không vội, có thể đợi sau nửa năm nữa anh sắp xếp cho Bạch Triết xuất ngoại chữa trị."
"Không không, em một chút cũng không vội!" Cô liều mạng lắc đầu.
Anh hừ một tiếng: "Em đương nhiên không cần vội, bởi vì anh cũng không sốt ruột, Bạch Mạch Nhiên!" Anh bỗng nhiên kêu tên cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô, ngón tay nâng cằm cô lên: "Anh có rất nhiều cơ hội nghe được câu nói kia của em, không phải sao?"
Anh nói xong, khóe miệng khẽ cười, đứng dậy ra khỏi phòng cô.
Cửa phòng đóng lại,cô kiệt sức nằm trên giường, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một câu thơ: "Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác", mà Thẩm công tử chính là một người như thế. (*câu thơ được trích trong bài Ly Tao của Khuất Nguyên, đại ý là trên con đường tìm kiếm chân lý, cho dù phía trước có trải qua muôn vàn gian khổ, vượt qua hành trình dài đằng đẵng nhưng vẫn một lòng theo đuổi, tận lực gắng sức để truy tìm (Tuyết Yukari chú thích))
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Từ chương này trở đi, có thể mọi người sẽ không quen với việc Thẩm công tử chủ động, nhưng sở dĩ như vậy là vì muốn bức Mạch Nhiên thừa nhận, chắc mọi người cũng hiểu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook