Đốc Công Thiên Tuế
-
Chương 32
Tương Tư đã ở trong giáo phường một thời gian dài, theo lý mà nói đối với hành động như vậy cũng không nên kinh hoảng thất thố, nhưng hết lần này tới lần khác Giang Hoài Việt lại gần, cả người nàng đều khẩn trương hẳn lên.
Bàn tay hơi mát lạnh che lấy môi nàng, một cơn chấn động giống như gió thổi qua, đến rồi đi trong nháy mắt.
Lại còn lưu lại dấu vết, hình ảnh lay động.
Nàng theo bản năng lui về phía sau nửa bước, Giang Hoài Việt đã nhanh chóng thu tay lại.
“Đại nhân…” Nàng muốn nói cái gì đó để giảm bớt lúng túng, lại không biết bắt đầu từ đâu.
Nếu nói đến chuyện lúc trước, chỉ sợ sẽ làm hắn khó chịu.
Giang Hoài Việt càng buồn bực nhìn nàng một cái, làn da trắng nõn còn ửng hồng, hàng mi đen dày rũ xuống, giống như một tấm màn che nhẹ tâm trạng rối bời của nàng.
Ánh mắt hắn chìm xuống, lông mày cau lại: “Ta hỏi cô lén lút ở đây làm gì?”
“Ta...!Ta ở trong phòng chán nên ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới sẽ gặp đại nhân.”
“Đã được mời hiến nghệ thì không được đi lung tung khi chưa được phép.” Hắn nhìn Tương Tư với ánh mắt trách móc, “Ngay cả chút lễ nghi này cô cũng không hiểu sao?”
Nàng nghĩ đến những gì đã xảy ra ở sân đối diện trước đó, trong lòng có chút ủy khuất.
Hắn luôn lạnh lùng như vậy, ngay cả khi một chút dịu dàng giống như một tia chớp nhoáng thoáng qua.
Tương Tư không muốn giải thích nhiều, nói với hắn những chuyện vụn vặt ở sau lưng kia, có vẻ giống như là cáo trạng thị phi.
Hơn nữa, lấy thân phận địa vị của hắn, cho dù biết sự thật, thì có thể như thế nào? Chẳng qua là cười nhạt, cảm thấy là mấy cô nương nhàm chán miệng lưỡi kiện tụng mà thôi.
“…… Vâng.” Tương Tư lúc nào cũng cụp mắt xuống, cung kính khom người với hắn, “Vậy ta đi về trước, miễn cho bọn họ phái người tới tìm ta không thấy.”
Giang Hoài Việt không nói gì, Tương Tư muốn rời đi, lại không dám tự tiện động đậy.
Lúng túng đứng một lát, mới nghe hắn bỗng nhiên mở miệng.
“Gần đây khách của cô càng lúc càng nhiều, cũng đừng giống lần trước… Hiểu ta muốn nói gì không?”
Tương Tư vô cớ lại đỏ mặt, thanh âm trầm thấp đến mức khó nghe.
“… Hôm qua tay Tiểu Dương chưởng ban đến Đạm Phấn lâu, ta đã đem đồ giao cho hắn.
Đốc công còn chưa thấy sao?”
Giang Hoài Việt không khỏi nhíu mày, chẳng qua chỉ là tin mật báo cáo mà thôi, làm gì lại rụt rè như vậy? Nếu như người khác nhìn thấy bộ dáng này, chỉ sợ còn tưởng rằng nàng nhờ người chuyển giao tín vật định tình gì đó!
Lúc này lại nghe Tương Tư trung thành giải thích.
“Tuy rằng có thể không quá quan trọng, nhưng đều là nô tỳ dốc hết toàn lực ghi nhớ, Đốc công nhìn nếu không hài lòng, cũng xin đừng tức giận.”
Còn chưa nhìn, đã phán đoán hắn hẳn là sẽ không hài lòng, Giang Hoài Việt lại có chút tức giận.
“Cô cũng biết ta sẽ không hài lòng? Vậy vì sao không chủ động một chút, nhất định phải để cho ta gửi lại?”
Tương Tư ngơ ngác nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Xin hỏi Đốc công, ta nên chủ động như thế nào?”
Nàng chỉ hỏi một cách ngây thơ như thế này, với đôi mắt ngấn nước và đôi môi đỏ son, vẻ đẹp và sự ngây thơ đan xen hòa quyện với nhau, không chút tự phụ.
Nghe như thế nào lại cảm thấy không đúng.
Giang Hoài Việt càng muốn trách cứ, muốn la mắng, lại bị ánh mắt kia nhìn đến không thể nổi giận.
“…Tự mình suy nghĩ đi!” Hắn tức giận trả lời một câu, định không cùng nhân vật nguy hiểm này mặt đối mặt nữa, vì thế xoay người rời đi.
Nhưng còn chưa đi tới cửa động, lại nghe phía sau truyền đến bước chân nhẹ nhàng.
Hắn không khỏi quay đầu lại, lại thấy nàng đuổi theo.
“Cô lại định làm gì?” Giang Hoài Việt trầm mặt xuống, không cho nàng chút ấm áp nào.
Tương Tư dừng bước, đứng bên cạnh bụi cỏ, nhỏ giọng nói: “Những vị khách lúc đầu đến, đều là Đốc công an bài sao?”
Giang Hoài Việt giật mình, lạnh như băng sương.
“Không phải.”
“Nhưng vì sao bỗng nhiên…”
“Cô có khách nào, có liên quan gì đến ta?” Hắn không đợi Tương Tư hỏi xong, đã hếch cằm, ra hiệu sang hướng khác, “Mau trở về đi, đừng lại dây dưa.”
Nàng có chút thất vọng cúi đầu, lúc này trong viện đối diện truyền đến một thanh âm của người hầu, hẳn là yến hội ở tiền sảnh sắp bắt đầu, triệu tập nhạc kỹ chuẩn bị.
Tương Tư đành phải làm lễ với hắn, quay người trở về.
Váy áo xanh hồ hoa nhẹ nhàng lượn xuống, như một làn mây khuất sau cỏ cây hoa lá.
Giang Hoài Việt lúc này mới quay mặt lại, nhìn hồ nước.
Lúc Tương Tư trở lại tiểu viện, người hầu truyền lời đang chuẩn bị đi ra tìm kiếm, thấy nàng quay lại cũng không khỏi trách cứ vài câu, sau đó nói: “Lão gia chúng ta trước đó đã đặt khúc, các ngươi cũng không quên chứ? Hôm nay người đến uống rượu đều là đại quan đương triều, lỡ như có chuyện gì thì sẽ không kết thúc tốt đẹp đâu!”
Chúng nhạc kỹ đương nhiên sẽ không phạm sai lầm, những khúc nhạc Tôn Dần Kha chọn trước đều là những bài nổi nhất lúc bấy giờ ở kinh thành, mặc dù các nàng đến từ các giáo phường khác nhau, cũng đều ghi nhớ rất rõ.
Người hầu dặn dò một lần nữa, sau đó dẫn họ ra khỏi sân.
Tương Tư lúc đi tới cửa nguyệt động vừa rồi, còn lặng lẽ nhìn bốn phía, nhưng đã không thấy bóng dáng Giang Hoài Việt.
Tôn phủ viện lạc đông đảo, chỗ các nàng lại gần hậu hoa viên, đi lòng vòng hồi lâu, mới đến chính viện Tôn phủ.
Bởi vì là đại thọ của Thái Phó lần thứ bảy mươi, trong ngoài đường đều bày yến hội, quan viên dựa theo phẩm cấp tự mình ngồi xuống, trò chuyện cười nói vui vẻ.
Tương Tư cúi đầu, theo chúng nhạc kỹ tiến vào trong sảnh đường, nơi này đều là người quyền cao chức trọng, so sánh bên ngoài cũng có vẻ yên tĩnh không ít.
Tương Tư bước vào vị trí tấu nhạc gần cửa sổ, những người khác lần lượt xoay quanh ngồi ở phía sau nàng.
Quản gia ở một bên đưa ánh mắt, ngón tay ngọc nàng khẽ phất, tỳ bà huyền động, châu âm lạc ngọc, suối róc rách chảy ra từ kẽ ngón tay.
Tiếng chuông thoang thoảng tiếng sáo, du dương lẫn lộn, như tiếng hót của chim chích chòe, chim sẻ uyển chuyển nhảy múa trong khu rừng cổ tích.
Các quan viên đang nói chuyện với nhau dần trở nên im lặng, tất cả đều nhìn về phía này.
Lúc này tiếng hót cất cao vui tươi, hệt như phượng hoàng hạ thế, trăm chim phụng thờ.
Ngón tay Tương Tư mảnh khảnh như gió, đồng thời búng lên, tiếng tỳ bà vang lên, âm thanh đến chỗ cao nhất, lại chợt cảm thấy đầu ngón tay đau xót, lại đứt âm.
Mọi người trong phòng đều kinh hãi, sắc mặt Tương Tư trắng bệch, nắm chặt ngón tay chảy máu.
Sợi dây ở giữa tỳ bà trong ngực đã hoàn toàn đứt gãy.
Thái phó Tôn Dần Kha trên ghế chủ vị nhíu mày hoa rậm, một quan viên bên cạnh lập tức đứng dậy nói: “Đây là chuyện gì xảy ra? ”
Những nhạc kỹ khác đều im lặng nín thở, Tương Tư chỉ cảm thấy tất cả ánh mắt trên sảnh đường đều nhìn chăm chú vào nàng, như gai nhọn ở sau lưng.
Nàng hít một hơi thật sâu, đặt đàn tỳ bà xuống, đứng dậy hành lễ, nhỏ giọng nói: “Xin thứ lỗi, nô tỳ không có ý đắc tội, không ngờ dây đàn tỳ bà lại đứt...”
Tôn Dần Kha vẫn không mở miệng, chỉ là hai hàng lông mày nhíu chặt hơn.
Hắn vốn không phải là người tâm tư mẫn cảm, nhưng năm ngoái thê tử bởi vì bệnh mà chết, đối với chuyện đứt dây ở thọ yến này, liền đặc biệt để ý.
Trâu Tấn ở bên trái vội vàng lên tiếng.
“Tương Tư, ngươi lại lui ra trước!”
Tương Tư mím chặt môi, lần nữa hành lễ về phía bàn chính, chuẩn bị cáo lui.
Lúc này lại có người ho khan vài tiếng, nói: “Vào ngày sinh nhật lại phát sinh chuyện như vậy, không dám bảo đảm là có người an bài, để Thái Phó đau lòng.”
Trâu Tấn trên mặt không nhịn được, Tương Tư là hắn giới thiệu, vị quan viên kia cùng hắn bởi vì công sự mà không hòa hợp, nói chuyện như vậy rõ ràng là mang theo thù oán cá nhân, muốn mượn cớ mà đối chọi.
“Từ đại nhân, đây chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi, ngươi không cần sinh nghi.”
Người nọ lại kéo dài giọng điệu: “Lòng người khó dò nước biển khó đo, Trâu thị lang làm sao có thể kết luận chỉ là ngoài ý muốn? Ta xem vẫn là đối với những nhạc kỹ này tỉ mỉ kiểm tra mới được…”
Chúng nhạc kỹ nghe xong lời này đều lộ vẻ sợ hãi, nữ tử áo xanh lúc trước kia to gan nói.
“Tương Tư sau khi vào Tôn phủ vẫn không ở cùng một chỗ với chúng ta, nô tỳ cho rằng khả nghi nhất chính là nàng.
Mấy người chúng ta đều ở cùng một chỗ, làm sao có âm mưu quỷ kế gì?”
Các quan viên cẩn thận nghị luận với nhau, ánh mắt đều rơi vào trên người Tương Tư.
Tương Tư quay đầu lại liếc nàng một cái, mím môi không muốn cãi lại.
Lúc này Giang Hoài Việt ngồi ở bàn khác bỗng nhiên đứng dậy, đi tới bên cạnh Tôn Dần Kha thì thầm vài câu.
Tôn Dần Kha lông mày rậm nhướng lên, tầm mắt chậm rãi quét một vòng giữa mấy nhạc kỹ, cuối cùng đặt ở trên mặt nữ tử áo xanh.
“Người đâu, dẫn nàng xuống thẩm vấn một mình.”
Nhạc kỹ kia đầu tiên là sửng sốt, thấy quản gia mang theo người hầu đi lên, liên tục phản biện.
“Việc này không liên quan gì đến ta, đại nhân vì sao phải một mình thẩm vấn ta?”
Tôn Dần Kha dường như không muốn nói thêm nữa, phất tay liền sai người mang nàng đi.
Nhạc kỹ kia kinh hoảng thất thố, mắt thấy mình sắp bị kéo đi, gấp đến mức trừng mắt nhìn nữ tử áo đỏ bên cạnh cửa sổ kia.
“Linh Chi! Chuyện tốt mà ngươi làm, dựa vào cái gì để cho ta chịu đựng?!”
Nữ tử áo đỏ tên Linh Chi, tướng mạo dịu dàng, cho dù hỏi nàng như vậy, nàng cũng chỉ kinh ngạc nhướng mày: “Ta làm sao vậy? Đừng có ngậm máu phun người…”
“Còn không phải là ngươi? Nhìn thấy nàng ra khỏi phòng liền nói hôm nay muốn làm cho nàng xấu mặt, chính ngươi lấy kéo bạc làm hỏng dây tỳ bà kia! “Nàng tức giận, lại hướng quan kỹ khác hô, “Các ngươi đều bị câm rồi sao? Nhìn thấy những gì nàng đã làm cũng không đứng lên nói giúp ta!”
Những người còn lại sắc mặt khó chịu, trong trường hợp như vậy, không có người muốn xuất đầu, có người không dám nhiều lời, còn có người xưa nay ở đáy lòng không thích nữ tử áo xanh quá mức mạnh mẽ này, hiện giờ cách bờ xem lửa, vui vẻ tự tại.
Nữ tử áo đỏ Linh Chi càng thêm ủy khuất: “Chuyện ngươi bị vạch trần liền gieo vào người ta, trên đời làm gì có chuyện như vậy, ta cùng Tương Tư không có oán hận gì, ngươi vì sao muốn làm cho nàng xấu mặt?”
Tương Tư bị hai người này tranh chấp làm cho có chút choáng váng, đang mê mang, chợt nghe có người lên tiếng.
“Đã như vậy, vì sao vừa rồi khi đàn tấu, tầm mắt ngươi luôn rơi vào tay Tương Tư?”
Tương Tư nghe vậy chấn động, nghiêng mặt, vừa nhìn đến ánh mắt Giang Hoài Việt.
Nàng vội vàng cúi đầu, không muốn ở trước mặt mọi người lộ ra dấu vết hai người quen biết.
Giang Hoài Việt cũng không nhìn nàng nữa, chỉ hướng Linh Chi vẻ mặt kinh ngạc chậm rãi nói: “Là đang chờ, chờ xem dây của nàng ấy khi nào mới có thể đứt phải không? Vẻ mặt của những người còn lại cũng mong ngóng, nhưng cũng không tràn đầy chờ đợi như ngươi, vui sướng hả hê khi người gặp họa.”
“Ta, ta không có!”
Linh Chi tái nhợt mặt còn muốn cãi lại, Trâu Tấn Thấy Tôn Dần Kha mặt lộ ra vẻ không vui, lập tức chắp tay nói.
“Ân sư thọ yến mới bắt đầu, không nên bởi vậy mà ảnh hưởng đến tâm tình.
Những nhạc kỹ này ngày thường quen tranh giành tình cảm, không nghĩ tới lại nháo đến nơi này, không bằng để Giang đại nhân đem chuyện gây họa áp giải đi, chúng ta cũng tiếp tục uống rượu…”
Tôn Dần Kha còn chưa mở miệng, nam tử gầy gò ngồi ở bên kia hắn bỗng nhiên đứng dậy, “Nếu chẳng qua chỉ là tranh đấu nhỏ giữa nhạc kỹ, cũng không cần để Tây xưởng đề đốc nhúng tay chứ? Nếu người ngoài biết, còn bảo ân sư tính tình hẹp hòi đúng chứ? “Dứt lời, còn dùng mắt lạnh lùng liếc nhìn Giang Hoài Việt, tràn đầy ý bài xích.
Tương Tư nghe hắn nói chuyện, liền đoán ra người này chính là Lỗ Chính Khoan lúc trước, tuy rằng phẩm cấp của hắn không cao, nhưng bởi vì là môn sinh của Tôn Dần Kha, cho nên cũng ngồi ở bàn chính.
Giang Hoài Việt nghe xong lời này cũng không tỏ vẻ, chỉ lạnh nhạt cười, làm như không muốn tranh luận với nó nữa.
Tôn Dần Kha hếch cằm, lại chậm rãi nhìn chúng nhạc kỹ một lần.
“Quản gia, đem những người này mang xuống, giao cho giáo phường Trương Phụng Loan dạy dỗ.” Hắn mặt không uất ức, chỉ hời hợt nói ra một câu này, nhưng đám quan kỹ nghe xong đều từ đáy lòng sinh ra bất an.
Không ai dám kêu oan nữa, ai nấy đều cúi đầu vội vã rời đi, khi Linh Chi bước ra khỏi cửa, bước chân đều có chút loạng choạng.
Tương Tư thấy Giang Hoài Việt đã trở lại chỗ ngồi của mình, chần chờ cũng muốn đi theo ra ngoài, Tôn Dần Kha lại vén râu dài hoa râm, giơ tay về phía nàng.”Ngươi ở lại”.
Nàng sửng sốt, khó khăn lắm dừng ở cửa sảnh đường.
Giang Hoài Việt cũng bất giác nhíu mày, nhìn Về phía Tôn Dần Kha..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook