Độc Cô Kiếm Thánh (Bản Dịch)
Chapter 54: Thông cáo báo chí

Chương 54: Thông cáo báo chí

Vụ tấn công vào Nhà Xanh, nơi Limon đột nhập vào, anh phá hủy toàn bộ hệ thống an ninh của Nhà Xanh và kết thúc cuộc đột nhập của anh bằng việc bắt tổng thống làm con tin.

Không quá lời khi nói rằng cả nước đã tràn ngập tin tức đó trong vài ngày qua.

Vụ việc không chỉ có tính chất quan trọng mà còn có nhiều ngóc ngách cần đào sâu.

Thực tế là thủ phạm là một anh hùng của một quốc gia trong quá khứ, thực tế là không ai biết ý định thực sự của anh là gì, toàn bộ hệ thống an ninh của Nhà Xanh không thể chống lại sức mạnh khủng khiếp của Limon, giờ đây Nhà Xanh chỉ còn lại là một đống đổ nát .

Và trên hết là mối Limon và Lee Chun-gi bây giờ đang có mối quan hệ gì.

Mỗi yếu tố trên đều chứa đầy những nghi vấn cần phải thảo luận. Thậm chí còn có những chương trình dành riêng cho sự kiện này.

“Này, phóng viên Kim. Cô có nguồn tin nào chưa?”

"Nhiều là đằng khác. Tôi đang có rất nhiều nguồn tin để có thể khai thác những ý tưởng về chủ đề người bảo vệ nhân loại. Không phải đây là một trong những chủ đề nóng nhất trong những ngày vừa qua sao”

“Ồ, thôi nào. Tôi đang muốn hỏi là cô có nguồn thông tin nào cụ thể để khai thác chưa. Ý tôi giống như ‘tại sao người bảo vệ nhân loại lại phạm tội phản quốc.’”

“Anh nghĩ tôi sẽ ở đây nếu tôi biết điều đó à? Nếu làm vậy thì tôi đã chạy đi để lấy thông tin rồi.”

Báo chí cũng rất tò mò về sự thật đằng sau vụ án này. Trên thực tế, khi họ càng có nhiều thông tin thì sự tò mò của họ lại càng không được giải đáp.

Họ có thể tiếp cận thông tin một cách dễ dàng nhưng cũng có nhiều nguồn gây nhầm lẫn và cũng có rất nhiều nguồn tin sai lệch đưa tin về sự kiện này.

“Tôi thậm chí còn không chắc đây có phải là thực tại hay không.”

“Ý của cô là gì khi nói như thế?”

"Hãy nghĩ về nó mà xem. Anh thử nghĩ đi mà xem, việc Bậc Thầy Kiếm Thuật tự mình phá hủy Nhà Xanh có hợp lý không? Hãy nhìn xem có bao nhiêu người chơi cấp cao, từ chủ tịch đến các nhân viên an ninh ngụ tại Nhà Xanh cơ chứ!

“Dù sao thì ngài ấy cũng đã từng là người bảo vệ của nhân loại.”

“Đó là thời điểm chưa có người chơi. Không phải giờ đây anh ta chỉ là một thường dân có kiếm thuật trên mức trung bình thôi hay sao?”

"Đúng thế…"

Họ đã nghe rất nhiều câu chuyện ở học viện của những người đã từng chiến đấu với Limon. Nhưng đối với họ đó chỉ là những câu chuyện bịa đặt và chúng thật lố bịch.

Họ được kể rằng anh có thể bắt được một quả bom chỉ bằng thanh kiếm của mình.

Anh có thể tránh được cả đạn.

Thậm chí kiếm của anh có thể cắt được các kỹ năng khác.

Với những lời kể vô lý đến mức gần như đáng ngờ - như thể tất cả đều là thuốc gây ảo giác.

Tất nhiên, trên thực tế, mọi người đều đồng thuận rằng chính phủ đã đưa ra những lời kể sai sự thật. Với lẽ thường là một thường dân không thể làm được điều mà ngay cả người chơi cũng không thể, đó là một kết luận hoàn toàn hợp lý được đưa ra.

“Bên cạnh đó, còn đoạn anh ta đâm xuyên qua cánh cửa chính thì sao?”

“Ừm, có lẽ là vì họ không muốn tiết lộ quá trình xâm nhập thực sự, phải không?”

"Tất nhiên rồi. Tên điên nào thực sự sẽ làm điều đó? Trừ khi não của họ được làm từ mì udon hay thứ gì đó.”

Hai sự thật đáng tiếc:

Limon không phải là người nằm trong phạm vi hiểu biết thông thường. Và mặc dù bộ não của anh không được làm từ bột mì, nhưng anh vẫn là một người đàn ông đã bị gọi là tên điên từ rất lâu rồi.

“Anh biết đấy, tôi đã xem xét một số hồ sơ cũ đề cập đến Limon khi tôi đang ở đó, và anh bạn, nó thực sự là có chuyện gì đó.”

“Nó tệ đến thế à?”

"Vâng. Tất cả họ đều nói những điều như anh ta có thể xẻ đôi biển chỉ bằng một nhát kiếm, hoặc đi vòng quanh thế giới 37 lần trong một ngày. Vào thời điểm hiện tại, ai còn tin vào điều đó cơ chứ. Tôi nghĩ tất cả những gì họ viết đã vượt xa cả sự hư cấu.

"Chậc chậc. Khốn kiếp lũ già đó và sự cường điệu của chúng…”

“Tôi đoán những sự cường điệu đó đã có tác dụng trong quá khứ. Và tôi nghĩ họ sẽ phải sử dụng thứ gì đó để tuyên truyền.”

“Ừ, hồi đó mọi người nghĩ Robin Hood có thật. Ngày nay ai sẽ tin những điều như vậy cơ chứ?”

Đó là lý do tại sao những người làm việc trong ngành báo chí đều đau đầu vì chuyện này. Họ là những chuyên gia trong việc biến một sự thật thành nhiều câu chuyện khác nhau và họ cũng là những chuyên gia trong việc thêu dệt những tin đồn thậm chí còn không có thật.

Nhưng điều gì cũng phải có giới hạn của nó. Vì mọi con mắt đều đổ dồn vào họ nên rất khó để đưa ra những lời kể hoặc thông tin sai sự thật.

Ngoài những công dân ra, ông chủ của họ sẽ là người đầu tiên đá đít họ.

“Chết tiệt, Nhà Xanh cần phải đưa ra thông cáo báo chí nếu chúng ta định công bố bất cứ điều gì. Chuyện gì xảy ra với việc Nhà Xanh đã mất đi phương tiện truyền thông mà vẫn không hề cho chúng ta biết một chút thông tin gì? Họ định giấu nhẹm chuyện này sao, hay họ định cắt cần câu cơm của chúng ta?”

“Tôi biết, thật khác thường phải không? Thông thường, thì sau khi một sự việc nào đó tồi tệ xảy ra, họ sẽ gửi thông cáo báo chí trên toàn quốc.”

Một lý do khác khiến báo chí không thể đăng tải bất cứ điều gì là do phản ứng kỳ lạ của chính phủ. Khi những sự cố như thế này xảy ra, chính phủ thường gửi thông cáo báo chí với nội dung ‘khủng hoảng đã qua, mọi người có thể thư giãn’.

Sẽ không có vấn đề gì nếu không ai tin điều đó. Việc họ nói dối sẽ đảm bảo với người dân rằng chính phủ vẫn hoạt động bình thường và mọi thứ đều ổn.

Và cũng có một số lượng đáng ngạc nhiên những người thực sự tin vào điều đó.

Nhưng đặc biệt lần này, chính phủ đã đẩy lùi thông cáo báo chí của họ nhiều hơn mức bình thường. Không, họ còn đi xa hơn việc đẩy lùi nó. Họ đã bịt miệng nhiều phương tiện truyền thông khác nhau.

Như thể họ sợ làm tổn thương thần kinh của ai đó nếu có điều gì vô ý xảy ra. Và nhờ đó mà đủ loại tin đồn lan truyền khắp thế giới.

“Tổng Thống đã chết rồi.”

“Limon đã chạy trốn ra nước ngoài.”

“Mọi thứ đều là sự sắp đặt của chính phủ.”

Báo chí thường ở tuyến đầu để lan truyền hoặc phủ nhận những tin đồn thất thiệt đó. Nhưng họ thậm chí không thể xử lý được những tin đồn nóng hổi vì họ đang sợ chính phủ.

Và điều đó làm họ phát điên.

“Chúng ta hãy chờ đợi vào ngày hôm nay xem. Có lẽ hôm nay, một thông cáo báo chí nào đó sẽ được gửi chăng.”

"Nếu điều đó xảy ra thì tốt quá. Đây là thông cáo báo chí đầu tiên họ gửi đi sau vụ việc nghiêm trọng trên.”

Đó là lý do tại sao các phương tiện báo chí lại rất lo lắng xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tùy thuộc vào nội dung của thông cáo báo chí vào cuối ngày hôm đó, cuối cùng họ cũng có thể xuất bản một cái gì đó.

Một số người trong số họ nhất quyết tận dụng cơ hội này để hỏi những câu hỏi nhạy cảm. Người phát ngôn của Nhà Xanh có phát thông cáo báo chí hay không, thì các phương tiện truyền thông cũng sẽ cho họ thấy hậu quả của việc phớt lờ đi quyền được hiểu biết của người dân.

Creek-

Nhưng ngay sau đó, từ những người quay phim vô tư ghi lại phòng họp báo, cho đến các phóng viên hăng hái bình luận. Mỗi người trong phòng chỉ có thể chết lặng với đôi mắt lồi ra khỏi hốc mắt khi cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông bước vào.

Các phóng viên ngơ ngác, không biết có phải mình đang mơ hay không.

Anh lờ đi ánh mắt của họ khi bước lên bục phát biểu.

Tóc anh xõa xuống che một bên mắt khi người đàn ông mặc vest trắng chỉnh lại chiếc kính mới làm của mình.

"Các người đang làm gì thế?"

Một giọng nói trầm tĩnh hỏi với vẻ mặt khắc kỷ.

Ấy vậy mà một câu nói của tên phóng viên lại khiến đám phóng viên còn lại người cứng đờ nhảy dựng lên vì sợ hãi.

Vô Hạn Quân Chủ Lee Chun-gi nhìn vào camera và tiếp tục với giọng trầm.

“Bắt đầu họp báo.”

***

Hỗn loạn, sốc, bối rối.

Các phóng viên trong phòng họp báo cũng như hầu hết mọi người đang xem buổi phát sóng đều có cảm giác tương tự.

“< Ừm, thưa ngài? Chúng tôi được biết cuộc gặp này được sắp xếp để đưa ra tuyên bố chính thức của Nhà Xanh…>”

“<Đúng vậy.>”

“< …Vậy tại sao Quân Chủ Vô Hạn lại tự mình tổ chức họp báo này ạ?>”

Một phóng viên ngập ngừng hỏi, không kìm được sự hoang mang.

Đó là một câu hỏi thay mặt cho tất cả mọi người.

Lee Chun-gi là một vị Quân Chủ không xuất hiện trước máy quay trừ khi thực sự cần thiết.

Rất hiếm khi hắn ta nói chuyện trực tiếp với các phóng viên. Ngay cả trong các cuộc họp báo của Hội Vô Cực, hắn ta cũng sẽ cử người phát ngôn thay cho mình.

Vậy mà giờ hắn ta lại đang ở đây, trong phòng họp báo của Nhà Xanh.

Nó thực sự đem tới bất ngờ cho tất cả những người có mặt tại Nhà Xanh cũng như toàn thể người dân đang xem trực tiếp buổi họp báo.

Một số phóng viên thậm chí còn nhìn quanh phòng vì nghĩ rằng họ đã đến nhầm một hội nghị cấp cao nào đó.

Nhưng ngay khi Lee Chun-gi bắt đầu nói, họ bị cuốn vào một trạng thái bối rối hoàn toàn khác so với trước đây.

“< Hôm nay tôi sẽ là người phát ngôn của Nhà Xanh.>”

“< ……???>”

Các dấu chấm hỏi đồng loạt xuất hiện trên đầu các phóng viên. Giống như họ không thể tin vào tai mình, hoặc bộ não của họ không chịu hiểu.

Từng người trong số họ đều cứng đờ với khuôn mặt trống rỗng như thể đang chịu [Trạng Thái: Lú Lẫn].

Gần như không thể bình tĩnh lại được, họ mở miệng với vẻ hoang mang.

“< Tại sao? Cái thể loại vớ vẩn gì vậy?!>”

Thật là vô nghĩa. Đó là cách duy nhất để diễn đạt nó.

Lee Chun-gi có thể là một vị Quân Chủ và là chủ hội của Hội Vô Cực, nhưng hắn ta không phải là một thành viên của chính phủ.

Hắn ta không có quyền, thẩm quyền hoặc căn cứ để phát biểu thay mặt Nhà Xanh. Nó giống như một ngôi sao điện ảnh, một vận động viên chuyên nghiệp hay một CEO của một công ty lớn phát biểu thay mặt Nhà Xanh.

Đây là một điểm rất bất hợp lý.

Và nó làm cho tất cả những người có mặt cảm thấy bối rối.

Nhưng Lee Chun-gi đã cắt đứt sự bối rối của họ trong tích tắc.

“<Có vấn đề gì sao?>”

Ngay lập tức, những phóng viên trông có vẻ nóng lòng muốn đặt thêm câu hỏi đều im lặng.

Lee Chun-gi từ từ nhìn từng phóng viên như thể hắn ta sẵn sàng đón nhận bất kỳ lời phàn nàn nào của họ.

Ngay khi các phóng viên chạm mắt với đôi mắt vô cùng bình tĩnh của hắn, họ đã nhận ra.

Không giống như bất kỳ người nổi tiếng nào khác, hắn ta không phải là người mà họ có thể dám thách thức quyền lực.

Tất nhiên, hắn có sử dụng một vài kỹ năng của bản thân nhưng không nhiều, những kỹ năng như [Áp Bức], [Phục Tùng] và [Đe Dọa] bí mật ảnh hưởng đến tất cả những người có mặt trong Nhà Xanh.

Cũng không vấn đề gì khi họ nhận ra cả.

Bởi vì trước mặt họ giờ đây chính là Quân Chủ Vô Hạn. Một trong mười Đấng Thống Trị Tuyệt Đối của thế giới này.

Đó là một câu châm ngôn đơn giản.

Hắn ta không chấp nhận sự im lặng của mọi người xung quanh như một lời đồng ý, mà hắn ta buộc họ phải làm như vậy. Hắn ta muốn không ai dám bước lên để tranh luận với hắn ta.

Chỉnh lại cặp kính trong bầu không khí im lặng mà mình dễ dàng tạo ra, Lee Chun-gi tiếp tục.

“< Đầu tiên, như tất cả mọi người đều biết, tôi sẽ bắt đầu bằng một tuyên bố chính thức liên quan đến sự cố nhỏ xảy ra vài ngày trước tại Nhà Xanh.>”

‘Sự cố nhỏ ư?’

‘Bắt giữ Tổng Thống làm con tin chỉ là một sự cố nhỏ thôi sao?’

'Làm sao mà?'

Tuyên bố thậm chí còn chưa bắt đầu.

Chỉ riêng phần mở đầu đã khiến phóng viên phải đảo mắt qua lại hoặc nhăn mặt.

Nếu người nói là người phát ngôn… Không, kể cả chính Tổng Thống, thì cũng sẽ có hàng loạt câu hỏi được đưa ra.

“<Hãy để tôi bắt đầu với kết luận cuối cùng.>”

Nhưng họ không biết rằng đó thực sự chỉ là sự khởi đầu.

Phần mở đầu chẳng là gì so với cú sốc mà họ sẽ nhận được trước những phát biểu sau đây của Lee Chun-gi.

“< Tất cả chỉ là một ‘buổi diễn tập mà thôi.>”

“< …Cái gì?>”

“< Nói cách khác, nỗ lực đảo chính và xâm lược Nhà Xanh của những người chơi cấp cao đều là một phần của khóa huấn luyện diễn tập khẩn cấp.>”

Hàm của các phóng viên rớt xuống sàn.

Nhưng Lee Chun-gi không hề quan tâm đến họ. Với vẻ mặt nghiêm túc như mọi khi, hắn ta tiếp tục.

“< Điều này là do lo ngại về sự thờ ơ ngày càng tăng gần đây của xã hội đối với các hoạt động tội phạm của những người chơi cấp cao và với sự hợp tác đặc biệt của PAB với chính phủ…>”

Tất cả chỉ là một cuộc diễn tập đã được lên kế hoạch.

Tình huống con tin chỉ là một vở kịch.

Nó xác nhận có nhiều vấn đề với hệ thống an ninh và ứng phó khẩn cấp của Nhà Xanh.

Họ sẽ cải tổ PAB để có thể giải quyết được tình hình nếu Nhà Xanh rơi vào một tình huống tương tự và sẽ có những phản hồi cụ thể hơn liên quan đến những hành vi sai lệch của những người chơi cấp cao.

Hơn nữa, Hội Vô Cực sẽ chịu trách nhiệm về những thiệt hại gây ra trong Nhà Xanh trong quá trình diễn tập.

Vân vân và vân vân.

Lời giải thích thì rất dài những kết luận thì lại rất ngắn gọn.

Tất cả những sự việc xảy ra vừa qua chỉ là một ‘màn trình diễn’ và họ phải hành động như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Theo một cách nào đó, đó là một tuyên bố rất giống Nhà Xanh, nhưng nó càng khó hiểu hơn khi các phóng viên cuối cùng cũng bỏ cuộc.

“< Các ngài có mong đợi chúng tôi tin vào điều đó không?>”

“<Vậy mọi người sẽ định làm gì nếu như không tin vào điều đó?>”

“< Cái gì…?>”

“< Mọi người định mạo hiểm sự nghiệp của mình để tuyên bố rằng Limon Asphelder đột nhiên phạm tội phản quốc và chính phủ không thể cứu Tổng Thống khỏi việc bị bắt làm con tin à?>”

Ngay khi họ nghe thấy điều đó, các phóng viên lại một lần nữa không nói nên lời.

Đó là sự thật. Điều đó sẽ càng phi thực tế hơn.

Đặc biệt khi việc ‘đánh cược sự nghiệp’ nghe không giống một trò đùa, họ chỉ có thể im lặng. Chịu trách nhiệm về các bài báo của mình là một điều gì đó quá xa lạ và khó khăn đối với họ.

Rốt cuộc, họ chỉ dồn sức vào những chuyện tầm phào và bê bối mà không hề quan tâm đến sự thật thực sự.

Lee Chun-gi bình tĩnh nói với họ.

“< Nếu không còn ý kiến gì nữa, xin hãy giữ im lặng.>”

Nếu họ không thể chịu trách nhiệm thì ít nhất hãy xem xét nó.

Nếu họ thậm chí không định nghĩ về điều đó thì ngay từ đầu đừng mồm mép nữa.

“Quân Chủ Vô Hạn sẽ xử lý bất cứ ai phớt lờ lời cảnh báo này và buộc họ phải chịu trách nhiệm cho những việc họ làm.”

—Tóm lại là những gì hắn ta nói trong buổi họp báo.

Một phóng viên cuối cùng đã cáu kỉnh và hét lên.

“< Đ-đây là đàn áp truyền thông!>”

Lee Chun-gi không chớp mắt.

“<Đàn áp sao… Này chàng trai, cậu ăn nói thật buồn cười làm sao.>”

Đôi mắt hắn ta nhìn chằm chằm vào người phóng viên khi hắn ta tiếp tục.

“< Tất cả những gì tôi đã nói với các phóng viên đây là mọi người sẽ phải chịu trách nhiệm về những gì mà các bạn sẽ xuất bản. Nếu các người xem như đó là sự đàn áp, thì các người định sẽ tung ra các chiêu trò khác để chống lại nó, ý của các người là như vậy phải không?>”

“< …>”

Người phóng viên im lặng với khuôn mặt xanh xao trước khi anh ta kịp đưa ra quan điểm của bản thân.

Lee Chun-gi rời mắt khỏi người đàn ông và nhìn vào phòng họp báo.

“<Còn câu hỏi nào khác không?>”

Đó là sự xác nhận cuối cùng, cũng như là cơ hội cuối cùng cho các phóng viên tại đây.

Nhưng không một ai dám giơ tay để đặt câu hỏi cả.

Đúng hơn, họ hoặc nao núng hoặc đảo mắt, vội vàng trốn tránh mọi trách nhiệm.

Như thể hắn ta không có bất kỳ kỳ vọng nào ngay từ đầu, hoặc như thể hắn ta đã biết trước phản ứng của họ, Lee Chun-gi rời mắt khỏi các phóng viên với vẻ mặt nghiêm khắc và đối mặt với ống kính.

“<Cuộc họp báo đến đây là kết thúc.>”

Với một cái kết quá đơn giản, những người quay phim cũng như trường quay và các phát thanh viên đều trắng tay.

Kết thúc cuộc họp báo, Lee Chun-gi bước ra ngoài.

Chiếc bục trống bị dán chặt vào màn hình TV cho đến khi căn phòng im lặng chết chóc bắt đầu vang lên những tiếng rì rầm.

Một người đàn ông tóc trắng nhìn chằm chằm.

Chỉ sau khi nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc lâu, Limon mới bày tỏ suy nghĩ của mình.

"……Ồ."

——

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương