Đốc Chủ Có Lệnh
-
Chương 3-2: Độc chủ (2)
"Thượng Thanh Môn? Nghe rất là hùng vĩ, nhưng..." Đệ tử cái bang nhặt ngọn cỏ khô ngậm vào miệng, hắn là người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thoải mái dễ chịu dựa vào tường, giống như không phải đang ở trong tù mà trong hoàng cung đại điện vậy, "Nếu là có tiếng có phái, vì sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?"
Tần Mạn trả lời rất bí hiểm: "Sư môn không muốn phô trương, nên ở chỗ bí mật thôi."
Đúng vậy, môn phái chỉ có ba người, sao nổi tiếng cho được. Đối với môn phái của chính mình, Tần Mạn cảm thấy có một chỗ đáng khen duy nhất đó là có tên là Thượng Thanh Môn tên này nghe rất tiên phong đạo cốt, mà chỗ đáng khen duy nhất đó là sư phụ lập phái của nàng chọn nơi có tên là Thượng Thanh sơn để lập phái, mà kiến trúc hùng vĩ nhất phải kể đến là phiến đá trước đại môn đã hao hết tâm tư của sư phụ
Bên trên viết: Thượng Thanh Môn.
Ngay tại chỗ lấy tài liệu, phương tiện tả thực.
Không nghĩ đến cái bang đại hiệp lại tin cách giải thích của Tần Mạn, chấp nhận gật đầu: "Người tài cao đều làm việc giản dị, hành hiệp giả chi hiệp, nhân giả chi nghĩa. Không giống cái gọi là danh môn đại phái, chỉ là hư danh, chỉ cần thấy một chút lợi nhỏ là bất chấp đạo nghĩa giang hồ, tình nghĩa huynh đệ đều có thể ném hết, " hắn rất là khinh thường liên tục lắc đầu, "Dối trá! Thật sự là dối trá!"
Khó được Tần Mạn chột dạ một chút, cũng chỉ là một chút, vị Cái Bang đại hiệp kia lập tức hỏi: "Nghe ý của ngươi là chúng ta không bao lâu sẽ được thả ra?"
"Hẳn là..." Tần Mạn do do dự dự nói, "Không có chứng cớ, việc chết người này không phải là nhỏ, lại ở phố xá sầm uất trước mắt bao người nên không thể bắt bừa một người gọi là hung thủ cho xong việc được."
"À..." Cái Bang đại hiệp đầu gối lên trên hai cánh tay, tựa vào tường sau một lúc hắn lơ đãng hỏi, "Ngươi nói trên đời này thực sự có quỷ giết người sao?"
Tần Mạn xoa xoa cái bụng đang thầm thì kêu lên của mình, hít hít cái mũi chậm rãi nói: "Không có."
"Vậy tại sao người chết lại có thể tự đi vào quán gọi một bát mì dương xuân?"
"Bởi vì có người nói dối."
"Ai?"
"Tiểu nhị nha, " Tần Mạn hơi hơi trừng mắt lên, biểu cảm hồn nhiên lại nghiêm túc, "Chỉ có một mình hắn nói thấy Thủy Quỷ Thập Tam đi vào trong quán, lại gọi mỳ, cho nên muốn nói nói dối cũng chỉ có hắn nha!"
"..." Cẩn thận ngẫm lại hình như đúng là như vậy, nhưng nghĩ lại, lại đơn giản như vậy sao?
Cái Bang đại hiệp trầm mặc một hồi, tựa tiếu phi tiếu vọng lại đây, tuy rằng tóc tai bù xù che khuất mặt hắn nhưng không khó nghe ra ý mỉa mai trong giọng nói của hắn, "Lẩn mất quá nhất thời, tránh không khỏi một đời. Người Kinh Ngôn Đường một mực khẳng định chúng ta là người ủy thác Thủy Quỷ Thập Tam trộm kiếm Cự Khuyết, hiện tại người đã chết, cự khuyết kiếm không biết tung tích, bọn họ nhất định sẽ cắn chặt chúng ta không ngại. Sau khi ra ngoài, sợ không đến một ngày đã bị bọn họ lại lần nữa chặn đứng."
Tần Mạn a một tiếng, một lúc lâu không nói, cũng không biết nàng a là ý gì, đợi đến khi cho rằng nàng đã ngủ gật thì nàng lại chậm rì rì nói: "Ta chuẩn bị đi bóc trường không lệnh của võ lâm minh chủ, tìm chó cho hắn."
Tần Mạn trả lời rất bí hiểm: "Sư môn không muốn phô trương, nên ở chỗ bí mật thôi."
Đúng vậy, môn phái chỉ có ba người, sao nổi tiếng cho được. Đối với môn phái của chính mình, Tần Mạn cảm thấy có một chỗ đáng khen duy nhất đó là có tên là Thượng Thanh Môn tên này nghe rất tiên phong đạo cốt, mà chỗ đáng khen duy nhất đó là sư phụ lập phái của nàng chọn nơi có tên là Thượng Thanh sơn để lập phái, mà kiến trúc hùng vĩ nhất phải kể đến là phiến đá trước đại môn đã hao hết tâm tư của sư phụ
Bên trên viết: Thượng Thanh Môn.
Ngay tại chỗ lấy tài liệu, phương tiện tả thực.
Không nghĩ đến cái bang đại hiệp lại tin cách giải thích của Tần Mạn, chấp nhận gật đầu: "Người tài cao đều làm việc giản dị, hành hiệp giả chi hiệp, nhân giả chi nghĩa. Không giống cái gọi là danh môn đại phái, chỉ là hư danh, chỉ cần thấy một chút lợi nhỏ là bất chấp đạo nghĩa giang hồ, tình nghĩa huynh đệ đều có thể ném hết, " hắn rất là khinh thường liên tục lắc đầu, "Dối trá! Thật sự là dối trá!"
Khó được Tần Mạn chột dạ một chút, cũng chỉ là một chút, vị Cái Bang đại hiệp kia lập tức hỏi: "Nghe ý của ngươi là chúng ta không bao lâu sẽ được thả ra?"
"Hẳn là..." Tần Mạn do do dự dự nói, "Không có chứng cớ, việc chết người này không phải là nhỏ, lại ở phố xá sầm uất trước mắt bao người nên không thể bắt bừa một người gọi là hung thủ cho xong việc được."
"À..." Cái Bang đại hiệp đầu gối lên trên hai cánh tay, tựa vào tường sau một lúc hắn lơ đãng hỏi, "Ngươi nói trên đời này thực sự có quỷ giết người sao?"
Tần Mạn xoa xoa cái bụng đang thầm thì kêu lên của mình, hít hít cái mũi chậm rãi nói: "Không có."
"Vậy tại sao người chết lại có thể tự đi vào quán gọi một bát mì dương xuân?"
"Bởi vì có người nói dối."
"Ai?"
"Tiểu nhị nha, " Tần Mạn hơi hơi trừng mắt lên, biểu cảm hồn nhiên lại nghiêm túc, "Chỉ có một mình hắn nói thấy Thủy Quỷ Thập Tam đi vào trong quán, lại gọi mỳ, cho nên muốn nói nói dối cũng chỉ có hắn nha!"
"..." Cẩn thận ngẫm lại hình như đúng là như vậy, nhưng nghĩ lại, lại đơn giản như vậy sao?
Cái Bang đại hiệp trầm mặc một hồi, tựa tiếu phi tiếu vọng lại đây, tuy rằng tóc tai bù xù che khuất mặt hắn nhưng không khó nghe ra ý mỉa mai trong giọng nói của hắn, "Lẩn mất quá nhất thời, tránh không khỏi một đời. Người Kinh Ngôn Đường một mực khẳng định chúng ta là người ủy thác Thủy Quỷ Thập Tam trộm kiếm Cự Khuyết, hiện tại người đã chết, cự khuyết kiếm không biết tung tích, bọn họ nhất định sẽ cắn chặt chúng ta không ngại. Sau khi ra ngoài, sợ không đến một ngày đã bị bọn họ lại lần nữa chặn đứng."
Tần Mạn a một tiếng, một lúc lâu không nói, cũng không biết nàng a là ý gì, đợi đến khi cho rằng nàng đã ngủ gật thì nàng lại chậm rì rì nói: "Ta chuẩn bị đi bóc trường không lệnh của võ lâm minh chủ, tìm chó cho hắn."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook