Độc Chiếm
-
Chương 5: Thiếu niên ngây thơ khi đó
Nếu nói thời thiếu nữ, Giang Tiểu Tây cũng có nhiều phiền não, nhưng chỉ có một việc làm cô phiền não nhất.
Bắt đầu hai mươi tuổi, cơ thể của Giang Tiểu Tây như cành liễu nẩy mầm lớn lên, trên mặt dần dần thoát ly những nét trẻ con, cằm bắt đầu nhọn, mặt mày cũng càng thêm rõ ràng.. Trên đường tan học thường xuất hiện những cậu nam sinh nhét giấy vào tay cô rồi chạy nhanh đi mất, ở cổng trường cũng thường có côn đồ ngăn cô lại hạch hỏi. Cô bình thường tiêu sái mặt không đổi sắc, không cho bất luận kẻ nào nhìn ra trong lòng cô đang kích động và lúng túng.
Khi đó Giang Tiểu Tây phụ trách bảng tin trong đại sảnh trường học, thứ tư buổi chiều, cô thường dẫm xuống ghế dựa tô tô vẽ vẽ. Có một lần, khi đó đã là chạng vạng cô mới trở về, mặt trời vàng nhạt vẫn chưa khuất núi hoàn toàn, ánh trăng mỏng nhạt đã hiện lên bầu trời.. Tại lối rẽ cô dừng chân lại, đó là giao lộ chữ nhân (ngã ba), bên trái là bậc thềm đá của con hẻm nhỏ, bên phải đường lớn bằng phẳng ngựa xe như nước, nếu đi đường lớn sẽ mất nhiều thời gian hơn. Một trận gió lạnh chui vào cổ áo cô, làm cô rùng mình một cái, cô không hề do dự, một bước bước vào con hẻm nhỏ.
Đi được một nửa thời gian, trời đã hoàn toàn tối, Giang Tiểu Tây thật cẩn thận thăm dò phía trước. Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, giống như có người đuổi theo cô. Cô hoảng hốt nhớ tới tin đồn nữ sinh bị lưu manh xâm hại, cũng bất chấp dưới chân còn có mấy bậc thang, ba chân bốn cẳng chạy. Người nọ cách cô càng ngày càng gần, ta đã nghĩ nếu tên lưu manh đuổi tới cô sẽ đá tên đó như thế nào, rồi sau đó chạy trốn như thế nào. Một giây sau, liền có một bàn tay to khoát lên trên vai cô, cô thét chói tai xoay người lại đá tên đó một cước, dưới chân mềm mại cũng không biết đá trúng chỗ nào.
Người nọ ăn đau "A" kêu một tiếng, quỳ rạp xuống đất. Cô nhân cơ hội muốn chạy trốn, lại bị anh ta giữ chặt quai đeo cặp sách, cô cuống quít bỏ đi túi sách, xoay người bỏ chạy.
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc sau lưng cô vang lên: "Giang Tiểu Tây, đừng chạy, cẩn thận bậc thang."
Trời, đúng là Diệp Phi.
Anh ta nửa quỳ ở trên bậc thang, biểu tình rất thống khổ: "Chạy cái gì? Tớ vừa ra khỏi cổng trường liền thấy cậu, mới đuổi theo đến nơi này thì bị cậu đá trúng..."
Giang Tiểu Tây vội vàng đi qua giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tớ tưởng có côn đồ chặn đường, tớ không biết là cậu, thật đó."
Diệp Phi dở khóc dở cười: "Thôi, coi như số tớ đen, tớ nên gọi cậu sớm một chút."
Giang Tiểu Tây nâng anh ta dậy: "Có sao không? Đá vào chỗ nào? Rất đau sao?"
Diệp Phi mơ hồ nói: "Không sao... Chờ một chút liền tốt thôi..."
Giang Tiểu Tây thấy Diệp Phi ấp úng, bỗng nhiên ý thức được chính mình đá đến chỗ nào, trên mặt đỏ bừng, cũng may là đang ở trong bóng tối.
Qua một hồi lâu, Diệp Phi mới đứng thẳng thân thể mở miệng nói: "Gần đây thường có ngườichặn đường cậu sao?"
Giang Tiểu Tây gật gật đầu "Uhm" một tiếng.
Diệp Phi nghĩ nghĩ nói: "Về sau tớ đưa cậu về nhà, dù sao cũng tiện đường."
Giang Tiểu Tây biết Diệp Phi từ trước đến nay luôn nhiệt tình, đối xử với bạn học đều rất tốt, nhưng mà, nếu bị bạn học khác thấy, có thể không tốt hay không?
Diệp Phi thấy Giang Tiểu Tây do dự, liền nói rõ ràng: "Không sao, cậu sợ các bạn khác nhìn thấy, tớ có thể đi sau cậu, cách xa một chút cũng được mà."
Trong đêm tối, con ngươi Diệp Phi giống như sao sáng, anh ta chân thành thẳng thắn như thế, làm cho người khác không thể cự tuyệt. Vì thế, Giang Tiểu Tây xua đi lo lắng, cười nói với anh ta: "Vậy được rồi, cám ơn cậu, Diệp Phi!"
Từ đó về sau, Diệp Phi vẫn đưa Giang Tiểu Tây về nhà, hắn thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn lúc trước, đi theo, cách cô không xa. Có tên côn đồ muốn gây khó dễ cho cô, anh ta liền tới giải vây. Bình thường chỉ cần thân hình cao lớn của anh ta vừa xuất hiện, tên côn đồ sẽ tự động lui tán.. Về sau, họ từ từ hình thành thói quen, có đôi khi là anh ta chơi bóng rổ, cô ngồi bên cạnh chờ, có đôi khi cô ngồi ở một góc sân thể dục đọc sách chờ anh ta. Gió từ từ thổi, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi, trong ấn tượng của Giang Tiểu Tây, đó là một đoạn kí ức tốt đẹp, cho nên nó luôn xuất hiện tròng mộng của cô, có khi thậm chí càng thêm kiều diễm ấm áp hơn so với hiện thực.
Khi đó hai người họ rất đơn thuần, luôn cảm giác đối phương rất tốt, cảm thấy đối phương là sự tồn tại đặc biệt, nhưng đó rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào, cả hai đều không rõ ràng lắm. Nếu không ai phát hiện, có lẽ có một ngày, khi họ tốt nghiệp cũng sẽ không gặp lại, cảm tình này cũng sẽ bị từ từ phai nhạt, hoặc là trở thành một đoạn hồi ức nhạt nhẽo sau này. Đúng vậy, Giang Tiểu Tây và Diệp Phi, cũng có khả năng sẽ gặp thoáng qua, mà không phải oanh oanh liệt liệt yêu đối phương.
Về sau Giang Tiểu Tây thường hỏi Diệp Phi, anh ta thích cô từ khi nào, anh ta luôn luôn cười cười nói: "Em bắt đầu thích anh, thì anh cũng bắt đầu thích em rồi." Cô chán nản.(trên lớp thì xưng cậu - tớ, còn khi chỉ có hai người thì xưng anh - em nha)
Rốt cuộc là khi nào thì bắt đầu?
Giang Tiểu Tây nằm ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại hồi tưởng. Một điếu thuốc rất nhanh hết, cô cầm bật lửa lại đốt thêm một điếu. .Ánh lửa lóe ra, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, kỳ thật, sự xuất hiện của Tôn Hạo Chí đã làm phát sinh rất nhiều việc, tình cảm của cô và Diệp Phi cũng bị bại lộ, cuối cùng dẫn đến hạt giống tình yêu mọc rể nẩy mầm, điên cuồng mà sinh trưởng, vận mệnh của họ gắt gao quấn quanh một chỗ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Hạo Chí, ngày đó, anh dùng xe ô tô chặn cô trước cổng trường. Tóc của anh ngắn không thể ngắn hơn, mày rậm, mắt một mí dài nhỏ, há mồm liền phun ra một trận khói: "Cô là Giang Tiểu Tây?" Giọng điệu nói chuyện của anh thờ ơ, không lí do khiến người ta chán ghét.
Giang Tiểu Tây phản cảm vì hắn phun khói thuốc về phía cô, nghiêng thân lách qua xe của anh. Anh lên xe ô tô đuổi kịp cô, đi bên cạnh cô: "Nghe nói, cô là học sinh có thành tích tốt nhất trường? Tôi thấy không quá giống! Nữ sinh xinh đẹp như vậy có thể ổn định tinh thần mà học sao?"
Giang Tiểu Tây ngẩng đầu thưởng anh một ánh mắt tức giận, anh càng đắc ý tiếp cận gần hơn: "Tôi là Tôn Hạo Chí, Cô nhận tôi là anh trai! Về sau tôi dẫn cô đi chơi!"
Giang Tiểu Tây quay đầu hướng đường bên kia đi, Anh lại cưỡi xe ô tô qua, giống như cái đuôi, bỏ cũng không xong.
"Giang Tiểu Tây!" Là giọng Diệp Phi.
Anh ta từ phía sau bước đi thật nhanh chạy tới, chỉ tầm hai bước liền đuổi kịp cô, cúi đầu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Giang Tiểu Tây lắc đầu.
Tôn Hạo Chí dùng khóe mắt trên dưới đánh giá Diệp Phi, lại nhìn cô, sau đó cười tà tà: "Ôi, trách không được không để ý tới tôi, nguyên lai đã có bạn trai rồi."
Diệp Phi bước lên phía trước một bước, che ở trước mặt Giang Tiểu Tây, uốn nắn Tôn Hạo Chí: "Ngươi đừng nói loạn, chúng tôi là bạn học."
Tôn Hạo Chí nhíu lông mày, chậm rì rì nói: "Nếu như vậy, cậu không có quyền lợi ngăn cản tôi tìm cô ấy?" Anh vừa nói chuyển hướng xe, vòng qua Diệp Phi nháy mắt với Giang Tiểu Tây.
Giang Tiểu Tây nhịn không được nói: "Tôi sẽ không đáp ứng, anh đừng uổng phí sức lực nữa."
Diệp Phi lại tiến lên một bước, ngăn cản anh: "Anh nghe được không, mau tránh ra, đừng có cane đường."
Tôn Hạo Chí méo mó, tự giễu cười cười: "Được rồi." Anh nghiêng xe ra, trả lại đường đi cho họ.
Diệp Phi lôi kéo Giang Tiểu Tây đi qua. Vừa đi không xa, chợt nghe sau lưng Tôn Hạo Chí lớn tiếng nói: "Giang Tiểu Tây, một ngày nào đó em sẽ là bạn gái của tôi!"
Tay của Giang Tiểu Tây run lên một cái, Diệp Phi lập tức nắm chặt: "Đừng để ý đến anh ta, anh ta không dám làm như thế đâu."
Khi đó, Giang Tiểu Tây và Diệp Phi cũng không biết Tôn Hạo Chí nổi danh nhất khu Hà Tây, cũng không biết anh là người như thế nào. Cho nên, ngày hôm sau Giang Tiểu Tây vừa đi vào phòng học, hoàn toàn không có dự liệu sẽ nhìn thấy cảnh tượng kia.
Trên bàn viết của cô đặt một bó hoa hồng rất lớn, các nữ sinh khác đang vây quanh bàn luận, thấy cô tiến vào, không hẹn mà cùng im lặng. Vẻ mặt Giang Tiểu Tây lại lạnh ngắt đi qua, trên mặt ửng hồng không thua gì bó hoa hồng kia.. Phải biết rằng, Giang Tiểu Tây là khuôn mẫu trong đám nữ sinh, chưa bao giờ từng làm chuyện gì khác người. Cô không biết đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của các học sinh như thế nào, vì thế cúi thấp đầu, thần tốc nhét bó hoa hồng kia vào hộc bàn. Một tờ giấy màu hồng theo đó rơi ra, mặt trên có hai hàng chữ mạnh mẽ:
"Tặng cho nữ thần của tôi Giang Tiểu Tây.
Người hâm mộ Tôn Hạo chí "
Giang Tiểu Tây nhất thời cảm thấy một trận ghê tởm, xé nát tờ giấy ném vào hộc bàn.
Thiếu niên Tôn Hạo Chí khi đó, cảm thấy đó là hành động rất lãng mạn, nhưng theo cô, đó chỉ làm trò cười cho mọi người mà thôi, để cho cô càng thêm kiên định cho rằng phẩm hạnh của anh không bằng tên tiểu lưu manh.
mấy tuần sau đó, Tôn Hạo Chí đều không xuất hiện ở cửa trường học, nhưng quà tặng của anh đều biến hóa mỗi ngày, có đôi khi là đồ chơi, có đôi khi là một túi lớn đồ ăn vặt, thậm chí xuất hiện một lọ ngôi sao may mắn lớn.. Giang Tiểu Tây xấu hổ mà vụng trộm ném những thứ quà tặng này đi, về sau có một nữ sinh đưa quà cho cô. Giang Tiểu Tây xấu hổ cự tuyệt. Trong trường học ồn ào huyên náo, thầy cô giáo cũng đều biết Giang Tiểu Tây cô có một người điên cuồng theo đuổi.
Giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, Gọi Giang Tiểu Tây ra, lời nói thấm thía khuyên bảo cô: "Yêu sớm là điều tối kỵ của học sinh. Nhiệm vụ chủ yếu của em bây giờ là học tập, tuy em đã có thể học lên trung học, nhưng là vẫn phải tuân thủ quy định trường học, không thể ảnh hưởng đến các bạn khác. Nữ sinh xinh đẹp nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi, không thể đắc ý, phải hiểu rõ chính mình mới được."
Giang Tiểu Tây không biết giải thích như thế nào với thầy giáo, chỉ có gật đầu nhận sai. Kỳ thật từ đầu tới đuôi cô không có trêu chọc Tôn Hạo Chí, nói cũng chỉ nói qua một câu với anh mà thôi, cô cũng đâu có làm gì?. Từ văn phòng trở về, Giang Tiểu Tây càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, trốn trong góc tối khóc một mình. Diệp Phi thấy thế, giữ chặt cô, hỏi: "Giang Tiểu Tây, ai khi dễ em hả?" Giang Tiểu Tây nói tất cả cho anh ta nghe, Diệp Phi cười nói: "Em đừng lo lắng, anh sẽ tìm Tôn Hạo Chí nói chuyện." Giang Tiểu Tây lau khô nước mắt ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười của anh ta ấm áp tinh thuần như vậy, giống như ánh sáng xua tan sầu lo trong lòng cô. Vì thế, Giang Tiểu Tây gật đầu đáp ứng.
Về sau, Giang Tiểu Tây lúc nào cũng hồi tưởng, nếu không phải không khí trong nhà từ từ khẩn trương, nếu những người bên cạnh có thể tin tưởng cô, nếu cô ngăn cản Diệp Phi đi tìm Tôn Hạo Chí, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không như bây giờ.
Bắt đầu hai mươi tuổi, cơ thể của Giang Tiểu Tây như cành liễu nẩy mầm lớn lên, trên mặt dần dần thoát ly những nét trẻ con, cằm bắt đầu nhọn, mặt mày cũng càng thêm rõ ràng.. Trên đường tan học thường xuất hiện những cậu nam sinh nhét giấy vào tay cô rồi chạy nhanh đi mất, ở cổng trường cũng thường có côn đồ ngăn cô lại hạch hỏi. Cô bình thường tiêu sái mặt không đổi sắc, không cho bất luận kẻ nào nhìn ra trong lòng cô đang kích động và lúng túng.
Khi đó Giang Tiểu Tây phụ trách bảng tin trong đại sảnh trường học, thứ tư buổi chiều, cô thường dẫm xuống ghế dựa tô tô vẽ vẽ. Có một lần, khi đó đã là chạng vạng cô mới trở về, mặt trời vàng nhạt vẫn chưa khuất núi hoàn toàn, ánh trăng mỏng nhạt đã hiện lên bầu trời.. Tại lối rẽ cô dừng chân lại, đó là giao lộ chữ nhân (ngã ba), bên trái là bậc thềm đá của con hẻm nhỏ, bên phải đường lớn bằng phẳng ngựa xe như nước, nếu đi đường lớn sẽ mất nhiều thời gian hơn. Một trận gió lạnh chui vào cổ áo cô, làm cô rùng mình một cái, cô không hề do dự, một bước bước vào con hẻm nhỏ.
Đi được một nửa thời gian, trời đã hoàn toàn tối, Giang Tiểu Tây thật cẩn thận thăm dò phía trước. Lúc này phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, giống như có người đuổi theo cô. Cô hoảng hốt nhớ tới tin đồn nữ sinh bị lưu manh xâm hại, cũng bất chấp dưới chân còn có mấy bậc thang, ba chân bốn cẳng chạy. Người nọ cách cô càng ngày càng gần, ta đã nghĩ nếu tên lưu manh đuổi tới cô sẽ đá tên đó như thế nào, rồi sau đó chạy trốn như thế nào. Một giây sau, liền có một bàn tay to khoát lên trên vai cô, cô thét chói tai xoay người lại đá tên đó một cước, dưới chân mềm mại cũng không biết đá trúng chỗ nào.
Người nọ ăn đau "A" kêu một tiếng, quỳ rạp xuống đất. Cô nhân cơ hội muốn chạy trốn, lại bị anh ta giữ chặt quai đeo cặp sách, cô cuống quít bỏ đi túi sách, xoay người bỏ chạy.
Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc sau lưng cô vang lên: "Giang Tiểu Tây, đừng chạy, cẩn thận bậc thang."
Trời, đúng là Diệp Phi.
Anh ta nửa quỳ ở trên bậc thang, biểu tình rất thống khổ: "Chạy cái gì? Tớ vừa ra khỏi cổng trường liền thấy cậu, mới đuổi theo đến nơi này thì bị cậu đá trúng..."
Giang Tiểu Tây vội vàng đi qua giải thích: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tớ tưởng có côn đồ chặn đường, tớ không biết là cậu, thật đó."
Diệp Phi dở khóc dở cười: "Thôi, coi như số tớ đen, tớ nên gọi cậu sớm một chút."
Giang Tiểu Tây nâng anh ta dậy: "Có sao không? Đá vào chỗ nào? Rất đau sao?"
Diệp Phi mơ hồ nói: "Không sao... Chờ một chút liền tốt thôi..."
Giang Tiểu Tây thấy Diệp Phi ấp úng, bỗng nhiên ý thức được chính mình đá đến chỗ nào, trên mặt đỏ bừng, cũng may là đang ở trong bóng tối.
Qua một hồi lâu, Diệp Phi mới đứng thẳng thân thể mở miệng nói: "Gần đây thường có ngườichặn đường cậu sao?"
Giang Tiểu Tây gật gật đầu "Uhm" một tiếng.
Diệp Phi nghĩ nghĩ nói: "Về sau tớ đưa cậu về nhà, dù sao cũng tiện đường."
Giang Tiểu Tây biết Diệp Phi từ trước đến nay luôn nhiệt tình, đối xử với bạn học đều rất tốt, nhưng mà, nếu bị bạn học khác thấy, có thể không tốt hay không?
Diệp Phi thấy Giang Tiểu Tây do dự, liền nói rõ ràng: "Không sao, cậu sợ các bạn khác nhìn thấy, tớ có thể đi sau cậu, cách xa một chút cũng được mà."
Trong đêm tối, con ngươi Diệp Phi giống như sao sáng, anh ta chân thành thẳng thắn như thế, làm cho người khác không thể cự tuyệt. Vì thế, Giang Tiểu Tây xua đi lo lắng, cười nói với anh ta: "Vậy được rồi, cám ơn cậu, Diệp Phi!"
Từ đó về sau, Diệp Phi vẫn đưa Giang Tiểu Tây về nhà, hắn thủy chung tuân thủ nghiêm ngặt hứa hẹn lúc trước, đi theo, cách cô không xa. Có tên côn đồ muốn gây khó dễ cho cô, anh ta liền tới giải vây. Bình thường chỉ cần thân hình cao lớn của anh ta vừa xuất hiện, tên côn đồ sẽ tự động lui tán.. Về sau, họ từ từ hình thành thói quen, có đôi khi là anh ta chơi bóng rổ, cô ngồi bên cạnh chờ, có đôi khi cô ngồi ở một góc sân thể dục đọc sách chờ anh ta. Gió từ từ thổi, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu rọi, trong ấn tượng của Giang Tiểu Tây, đó là một đoạn kí ức tốt đẹp, cho nên nó luôn xuất hiện tròng mộng của cô, có khi thậm chí càng thêm kiều diễm ấm áp hơn so với hiện thực.
Khi đó hai người họ rất đơn thuần, luôn cảm giác đối phương rất tốt, cảm thấy đối phương là sự tồn tại đặc biệt, nhưng đó rốt cuộc là loại tình cảm như thế nào, cả hai đều không rõ ràng lắm. Nếu không ai phát hiện, có lẽ có một ngày, khi họ tốt nghiệp cũng sẽ không gặp lại, cảm tình này cũng sẽ bị từ từ phai nhạt, hoặc là trở thành một đoạn hồi ức nhạt nhẽo sau này. Đúng vậy, Giang Tiểu Tây và Diệp Phi, cũng có khả năng sẽ gặp thoáng qua, mà không phải oanh oanh liệt liệt yêu đối phương.
Về sau Giang Tiểu Tây thường hỏi Diệp Phi, anh ta thích cô từ khi nào, anh ta luôn luôn cười cười nói: "Em bắt đầu thích anh, thì anh cũng bắt đầu thích em rồi." Cô chán nản.(trên lớp thì xưng cậu - tớ, còn khi chỉ có hai người thì xưng anh - em nha)
Rốt cuộc là khi nào thì bắt đầu?
Giang Tiểu Tây nằm ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại hồi tưởng. Một điếu thuốc rất nhanh hết, cô cầm bật lửa lại đốt thêm một điếu. .Ánh lửa lóe ra, cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, kỳ thật, sự xuất hiện của Tôn Hạo Chí đã làm phát sinh rất nhiều việc, tình cảm của cô và Diệp Phi cũng bị bại lộ, cuối cùng dẫn đến hạt giống tình yêu mọc rể nẩy mầm, điên cuồng mà sinh trưởng, vận mệnh của họ gắt gao quấn quanh một chỗ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Hạo Chí, ngày đó, anh dùng xe ô tô chặn cô trước cổng trường. Tóc của anh ngắn không thể ngắn hơn, mày rậm, mắt một mí dài nhỏ, há mồm liền phun ra một trận khói: "Cô là Giang Tiểu Tây?" Giọng điệu nói chuyện của anh thờ ơ, không lí do khiến người ta chán ghét.
Giang Tiểu Tây phản cảm vì hắn phun khói thuốc về phía cô, nghiêng thân lách qua xe của anh. Anh lên xe ô tô đuổi kịp cô, đi bên cạnh cô: "Nghe nói, cô là học sinh có thành tích tốt nhất trường? Tôi thấy không quá giống! Nữ sinh xinh đẹp như vậy có thể ổn định tinh thần mà học sao?"
Giang Tiểu Tây ngẩng đầu thưởng anh một ánh mắt tức giận, anh càng đắc ý tiếp cận gần hơn: "Tôi là Tôn Hạo Chí, Cô nhận tôi là anh trai! Về sau tôi dẫn cô đi chơi!"
Giang Tiểu Tây quay đầu hướng đường bên kia đi, Anh lại cưỡi xe ô tô qua, giống như cái đuôi, bỏ cũng không xong.
"Giang Tiểu Tây!" Là giọng Diệp Phi.
Anh ta từ phía sau bước đi thật nhanh chạy tới, chỉ tầm hai bước liền đuổi kịp cô, cúi đầu hỏi cô: "Làm sao vậy?"
Giang Tiểu Tây lắc đầu.
Tôn Hạo Chí dùng khóe mắt trên dưới đánh giá Diệp Phi, lại nhìn cô, sau đó cười tà tà: "Ôi, trách không được không để ý tới tôi, nguyên lai đã có bạn trai rồi."
Diệp Phi bước lên phía trước một bước, che ở trước mặt Giang Tiểu Tây, uốn nắn Tôn Hạo Chí: "Ngươi đừng nói loạn, chúng tôi là bạn học."
Tôn Hạo Chí nhíu lông mày, chậm rì rì nói: "Nếu như vậy, cậu không có quyền lợi ngăn cản tôi tìm cô ấy?" Anh vừa nói chuyển hướng xe, vòng qua Diệp Phi nháy mắt với Giang Tiểu Tây.
Giang Tiểu Tây nhịn không được nói: "Tôi sẽ không đáp ứng, anh đừng uổng phí sức lực nữa."
Diệp Phi lại tiến lên một bước, ngăn cản anh: "Anh nghe được không, mau tránh ra, đừng có cane đường."
Tôn Hạo Chí méo mó, tự giễu cười cười: "Được rồi." Anh nghiêng xe ra, trả lại đường đi cho họ.
Diệp Phi lôi kéo Giang Tiểu Tây đi qua. Vừa đi không xa, chợt nghe sau lưng Tôn Hạo Chí lớn tiếng nói: "Giang Tiểu Tây, một ngày nào đó em sẽ là bạn gái của tôi!"
Tay của Giang Tiểu Tây run lên một cái, Diệp Phi lập tức nắm chặt: "Đừng để ý đến anh ta, anh ta không dám làm như thế đâu."
Khi đó, Giang Tiểu Tây và Diệp Phi cũng không biết Tôn Hạo Chí nổi danh nhất khu Hà Tây, cũng không biết anh là người như thế nào. Cho nên, ngày hôm sau Giang Tiểu Tây vừa đi vào phòng học, hoàn toàn không có dự liệu sẽ nhìn thấy cảnh tượng kia.
Trên bàn viết của cô đặt một bó hoa hồng rất lớn, các nữ sinh khác đang vây quanh bàn luận, thấy cô tiến vào, không hẹn mà cùng im lặng. Vẻ mặt Giang Tiểu Tây lại lạnh ngắt đi qua, trên mặt ửng hồng không thua gì bó hoa hồng kia.. Phải biết rằng, Giang Tiểu Tây là khuôn mẫu trong đám nữ sinh, chưa bao giờ từng làm chuyện gì khác người. Cô không biết đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của các học sinh như thế nào, vì thế cúi thấp đầu, thần tốc nhét bó hoa hồng kia vào hộc bàn. Một tờ giấy màu hồng theo đó rơi ra, mặt trên có hai hàng chữ mạnh mẽ:
"Tặng cho nữ thần của tôi Giang Tiểu Tây.
Người hâm mộ Tôn Hạo chí "
Giang Tiểu Tây nhất thời cảm thấy một trận ghê tởm, xé nát tờ giấy ném vào hộc bàn.
Thiếu niên Tôn Hạo Chí khi đó, cảm thấy đó là hành động rất lãng mạn, nhưng theo cô, đó chỉ làm trò cười cho mọi người mà thôi, để cho cô càng thêm kiên định cho rằng phẩm hạnh của anh không bằng tên tiểu lưu manh.
mấy tuần sau đó, Tôn Hạo Chí đều không xuất hiện ở cửa trường học, nhưng quà tặng của anh đều biến hóa mỗi ngày, có đôi khi là đồ chơi, có đôi khi là một túi lớn đồ ăn vặt, thậm chí xuất hiện một lọ ngôi sao may mắn lớn.. Giang Tiểu Tây xấu hổ mà vụng trộm ném những thứ quà tặng này đi, về sau có một nữ sinh đưa quà cho cô. Giang Tiểu Tây xấu hổ cự tuyệt. Trong trường học ồn ào huyên náo, thầy cô giáo cũng đều biết Giang Tiểu Tây cô có một người điên cuồng theo đuổi.
Giáo viên chủ nhiệm rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, Gọi Giang Tiểu Tây ra, lời nói thấm thía khuyên bảo cô: "Yêu sớm là điều tối kỵ của học sinh. Nhiệm vụ chủ yếu của em bây giờ là học tập, tuy em đã có thể học lên trung học, nhưng là vẫn phải tuân thủ quy định trường học, không thể ảnh hưởng đến các bạn khác. Nữ sinh xinh đẹp nhất định sẽ có nhiều người theo đuổi, không thể đắc ý, phải hiểu rõ chính mình mới được."
Giang Tiểu Tây không biết giải thích như thế nào với thầy giáo, chỉ có gật đầu nhận sai. Kỳ thật từ đầu tới đuôi cô không có trêu chọc Tôn Hạo Chí, nói cũng chỉ nói qua một câu với anh mà thôi, cô cũng đâu có làm gì?. Từ văn phòng trở về, Giang Tiểu Tây càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất, trốn trong góc tối khóc một mình. Diệp Phi thấy thế, giữ chặt cô, hỏi: "Giang Tiểu Tây, ai khi dễ em hả?" Giang Tiểu Tây nói tất cả cho anh ta nghe, Diệp Phi cười nói: "Em đừng lo lắng, anh sẽ tìm Tôn Hạo Chí nói chuyện." Giang Tiểu Tây lau khô nước mắt ngẩng đầu nhìn anh ta, nụ cười của anh ta ấm áp tinh thuần như vậy, giống như ánh sáng xua tan sầu lo trong lòng cô. Vì thế, Giang Tiểu Tây gật đầu đáp ứng.
Về sau, Giang Tiểu Tây lúc nào cũng hồi tưởng, nếu không phải không khí trong nhà từ từ khẩn trương, nếu những người bên cạnh có thể tin tưởng cô, nếu cô ngăn cản Diệp Phi đi tìm Tôn Hạo Chí, có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không như bây giờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook