Độc Chiếm
-
Chương 28: Chí ít đã từng có được
Tôi không biết vận mệnh của tôi là quá đỏ, hay là quá đen.
Tuần đầu tiên tôi từ chức đến quán karaoke là phục vụ, thì gặp phải một người quen.
Không, không phải là Diệp Phi.
Là một người khác, tôi không nghĩ sẽ gặp một người trong trường hợp này ... ...... .....Tôn Hạo Chí.
Từ sau cuộc ẩu đả trước cổng trường, tôi không gặp Tôn Hạo Chí nữa.
Anh ta giống như biến mất vào hư không, không tới quấy rầy tôi nữa.
Sau khi tôi và Diệp Phi bắt đầu qua lại, cũng chưa từng nhắc qua anh ta, rất nhanh tôi liền nhanh chóng quên mất anh ta, ngoại trừ một đêm nào đó, tôi đột nhiên thức tỉnh, nhớ tới cuộc ẩu đả dùng vũ khí đã thay đổi vận mệnh của tôi và Diệp Phi, cùng với dao găm sắt nhọn của Tôn Hạo Chí.
Cho nên, lúc tôi gặp phải Tôn Hạo Chí, mặc dù đã qua ba năm, dáng vẻ của anh ta đã trở nên cao lớn hơn, nhưng dựa vào cặp mắt nhỏ dài, cùng với ánh mắt lạnh lùng đó, tôi nhìn qua liền nhận ra anh ta.
Anh ta trở nên cao lớn cường tráng, vẻ lưu manh trên mặt biến mất không dấu vết, thay vào đó là một loại lãnh khốc âm trầm.
Năm đó là tên côn đồ dáng vẻ lưu manh, bây giờ hiển nhiên là một người đàn ông trầm ổn.
Anh ta ngồi trong góc tối uống rượu, mới đầu tôi cũng không có chú ý đến anh ta, mãi đến khi tôi ngồi xổm xuống, đặt ly rượu trên bàn trà bên tay anh ta, mới cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm tôi.
Cặp mắt kia vẫn lạnh lẽo như vậy, tôi hy vọng anh ta không nhận ra tôi, vội cúi đầu đi ra, không để ý đụng phải một vị khách.
Khắp người vị khách đầy mùi rượu lập tức bắt lấy tay của tôi, hỏi tôi tính toán xem xin lỗi như thế nào.
Tôi liên tục cúi đầu, ông ta kín đáo đưa cho tôi một chai rượu, nói với tôi nếu uống sạch thì có thể đi.
Tôi gấp quá, uống một nữa liền bị sặc, trong phòng bao cười vang lên, ngoại trừ Tôn Hạo Chí ngồi trong góc.
Anh ta không nói gì, mặt không đổi chỉ nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng mà, ánh mắt của anh ta làm tôi khó chịu hơn so với những người khác, tôi cắn răng uống hết nửa bình rượu còn dư lại.
Từ trong phòng bao đi ra ngoài, tôi lập tức nhờ cậy quản lý sắp xếp người khác lên phòng bao kia.
Tôi nghĩ quá đơn giản, Tôn Hạo Chí làm sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi.
Anh ta chặn tôi ở phòng thay đồ, hỏi tôi tại sao lại ở đây.
Tôi không giải thích với anh ta, chỉ nói với anh ta: “Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi!”
Tôn Hạo Chí nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, không nói lời nào.
Đêm hôm đó, quản lý bảo tôi lên phòng cô ta, nói cho tôi biết mới rồi khách trong phòng bao tố cáo tôi, bảo tôi sau này chuyển tới hậu trù đi.
Tôi lo lắng nhất tiền lương có thể bị giảm bớt hay không, quản lý cười: “Thật sự thiếu tiền như vậy? Tôi thấy cô cũng không phải là đường cùng, cô gái ngốc, có rất nhiều cách sống.”
Tôi nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì, nỗi lo lắng chuyển tới hậu trù, mãi cho đến khi lãnh lương mới giật mình phát hiện, tiền lương hậu trù còn cao hơn cả tiền lương cùng tiền boa công việc đầu của tôi.
Tôi cũng không phải là kẻ ngốc, có mấy người bồi cho tôi mấy câu, có chỗ dựa thật là tốt!
Nếu như vậy, cần gì tới đây giành chén cơm của người khác! Trở về để đàn ông bao dưỡng không phải tốt hơn sao?
Quản lý đi vào bảo bọn họ câm miệng: “Tiểu Tây người ta mang đến không biết bao nhiêu tiền cho quán! Các người biết cái đếch gì? Không ưa thì cút xéo!”
Không có ai phản bác, nhưng mà tôi không hiểu, tôi có chỗ nào mang đến nhiều tiền chứ?
Là Tôn Hạo Chí đang giúp tôi? Tại sao? Anh ta lại muốn làm cái gì?
Tôi thấp thỏm chờ đợi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có đáp án.
Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, tiền lương của tôi ngày càng tăng, việc lại càng ngày càng ít.
Tôn Hạo Chí vẫn chưa xuất hiện, tôi quyết định đi tìm anh ta hỏi rõ.
Quản lý nhìn thấy tôi, lắc đầu nói: “Cô gái, cô đừng không tiếc nuối phúc, đàn ông có thể làm như vậy không nhiều!”
Tôi vẫn kiên trì, cô ta nói cho tôi biết: “Ngày mai Tôn Hạo Chí sẽ đến, tự cô đến hỏi!”
Thì ra hai tháng này, mỗi ngày Tôn Hạo Chí đều tới, bạn bè của anh ta nhiều, quả thực mang đến cho quán không ít tiền.
Lúc tôi kiên trì đến cùng tìm thấy Tôn Hạo Chí, anh ta đang ở ngoài phòng hút thuốc.
Tôi nói muốn nói chuyện với anh ta một chút, anh ta nâng mí mắt nhìn lướt qua tôi: “Tôi giúp một người con gái tên Giang Tiểu Tây! Liên quan gì đến cô?”
Tôi thừa nhận lần trước nói dối, tôi nói tôi không cần anh ta chăm sóc tôi.... ...
Anh ta chợt chống tay vào tường, giam tôi vào giữa hai cánh tay: “Cô hoàn toàn không cần làm những thứ này! Đi theo tôi đi, tôi sẽ cho cô những ngày tháng tốt đẹp!”
Đây chính là cái gọi là “Bao nuôi”! Giao dịch trắng trợn cỡ nào!
Tôi khi đó, có thể sẽ cự tuyệt một tiếng.
Quả thực tôi đã sớm không còn là một sinh viên mẩu mực, quả thực tôi đã một chân bước vào vũng bùn này, mà tôi vẫn luôn cố gắng giữ vững tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
Mặc dù ở đây, tôi cũng là dựa vào sức lao động của mình mà kiếm tiền, tôi không có sa đọa đến nỗi bán mình.
Huống chi, anh ta không phải là ai khác, mà là Tôn Hạo Chí!
Tôi ghét anh ta.
Cho dù anh ta có biến đổi nhiều đi nữa, trong mắt tôi, anh ta vẫn là tên côn đồ lái xe chặn tôi lại, đúng là gặp phải tai họa, người khiến tôi phải bỏ học.
Làm sao tôi có thể đi theo người như anh ta?
Tôn Hạo Chí không miễn cưỡng, nguyên lời của anh ta là: “Có chuyện gì có thể đến tìm tôi.”
Tôi ngang ngược xoay người rời đi.Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không đi tìm người như anh ta.
Lúc ấy tôi nghĩ như vậy.
Tôi cũng không có ngờ tới, lại có một ngày tôi lại đi tìm anh ta.......
Ôi!
Nếu biết kết cục như vậy, còn không bằng lúc đó tôi thỏa hiệp với số phận luôn đi.
Nếu như như vậy, tôi cũng sẽ không gặp lại Diệp Phi, có lẽ anh ta sẽ đi con đường hoàn toàn khác, có lẽ tất cả bi kịch sẽ không xảy ra.... ...
Không lâu sau khi tôi trở về làm nhân viên phục vụ, tôi liền gặp được Diệp Phi.
Tôi nhìn thấy trước tiên, là ChâuÝ Hàm, đã từng khiến cho tôi ghen hiểu lầm cô gái.
Cô ta và Diệp Phi là bạn học, ở cùng thành phố học đại học, tôi vẫn nhận ra cô ta, chẳng qua là cô ta không nhớ rõ tôi mà thôi.
Thì ra con gái học đại học lại đẹp như vậy, có khí chất như vậy, mái tóc dài của cô ta, lông mi đen dài của cô ta, đôi môi đỏ nhạt, căn bản cả người chính là một đóa hoa tươi vừa mới nở rộ.
Tôi quả thật không có cách nào không nhìn cô ta.
Cô ta đi cùng với một đám người trẻ tuổi, bên trong không có Diệp Phi, tôi cúi đầu bưng rượu vào, cô ta đang hát, thanh âm ngọt ngào rất êm tai.
Tôi lặng lẽ quan sát cô ta, cô ta hoàn toàn không để ý đến, phấn khởi kéo một cô bạn học cùng hát bài tình ca.
Chợt, tiếng hát dừng lại, cô ta vui sướng gọi: “Diệp Phi! Tại sao bây giờ mới đến!”
Tôi gần như suýt run lên, ngàn vạn lần đừng nhìn thấy tôi, tôi không dám tiếp tục dọn dẹp ly rượu trống, cúi thấp đầu đi ra ngoài.
Cửa phía sau tôi “Rầm” một tiếng khép lại, trái tim dường như muốn nhảy cẩng lên của tôi dần dần khôi phục lại, dưới chân căn bản không có chút sức lực.
Mau chóng rời khỏi đây, thừa dịp anh ta không nhìn thấy tôi.......Tôi tự nhủ.
Nhưng là, đã quá muộn.
Làm sao Diệp Phi có thể không nhận ra tôi?
Tôi vừa mới đi ra mấy bước, liền bị anh ta đuổi theo.
Anh ta kéo tay tôi, gọi tên của tôi: “Tiểu Tây!”
Tôi hất anh ta ra, liều mạng chạy ra ngoài, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Diệp Phi lần nữa đuổi theo tôi, tôi đẩy anh ta ra rồi chạy.
Tôi không muốn để anh ta nhìn thấy cái bộ dạng này của tôi, lòng tự trọng của tôi không chịu nỗi.
Ở trong ngỏ hẽm tối om, anh ta bắt được tôi, ôm chặt tôi, không để tôi chạy nữa.
Bất luận tôi giãy giụa như thế nào, anh ta cũng không buông tay.
“Tiểu Tây! Tiểu Tây! Anh sai rồi! Đừng đi, thật xin lỗi!” Anh ta không ngừng nói xin lỗi.
Chính xác nên nói xin lỗi chính là tôi!
Tôi có lỗi với anh ta, có lỗi với chính mình, có lỗi với tình yêu của chúng tôi.
Mà tôi lại không có cách nào, là tôi quá bất lực, là tôi quá ngu dốt!
Nhưng Diệp Phi nói thế này: “Anh phải sớm nên biết em có nỗi khổ tâm, em sẽ không thể nào đột nhiên chia tay! Anh quá ngu ngốc rồi, tại sao không đi tìm em chứ? Tiểu Tây, em tha thứ cho anh đi, để một mình em chịu nhiều khổ sở như vậy, đều là do anh không tốt!”
Thế nhưng anh ta còn tự trách mình hơn tôi, tôi còn có thể nói gì đây, ngoại trừ rơi lệ, tôi không thể quay về được.
Diệp Phi cỡi áo khoác, khoác trên người tôi.
Nụ hôn của anh ta rơi trên mặt trên môi của tôi, tôi không có cách nào cự tuyệt.
Trời mới biết, tôi nhớ anh ta bao nhiêu!
Ấm ấp của anh ta, mùi hương của anh ta, bờ vai của anh ta, cái ôm của anh ta, tại sao tôi lại có rời đi nữa?
Tôi khi đó, có bao nhiêu lưu luyến cùng cảm động, tôi vốn nên kiên cường một chút nữa, rời xa anh ta!
Chuyện sau này, khiến cho tôi hối hận vô cùng, oán hận mình, tại sao có thể xúc động như vậy, làm sao có thể thiếu ý chí như vậy.... ........
Nếu như chúng tôi không có làm như vậy, có lẽ Diệp Phi sẽ không kiên quyết như vậy, bất chấp hậu quả mà ở lại như vậy.... .....
Đều tại tôi không tốt.
Tôi thật đáng xấu hổ mà đi đáp lại nụ hôn của anh ta, hoàn toàn không cự tuyệt cái ôm của anh ta.
Mặc dù tôi không nói điều gì, nhưng nước mắt của tôi đã sớm tiết lộ tất cả.
Đêm đó tôi không trở về đi làm trong quán, Diệp Phi khăng khăng đưa tôi trở về, tôi cũng không muốn rời xa anh ta.
Chúng tôi ngồi taxi, tôi tựa vào vai anh ta, nước mắt làm ướt nhẹp áo anh ta.
Diệp Phi nói: “Một năm không gặp, em biến thành Mạnh Khương Nữ rồi, có phải là muốn khóc đến sụp nhà mới chịu dừng lại?”
Chẳng qua anh ta chỉ muốn trêu chọc cho tôi vui vẻ, nhưng khi tôi mở phòng ra, sau khi anh ta nhìn thấy căn phòng đơn sơ của tôi, không nói nên lời.
“Đứa ngốc này!” Anh ta mắng tôi: “Rốt cuộc em chịu bao nhiêu khổ sở? Tại sao không nói cho anh!”
Diệp Phi rất tức giận, tôi không ngừng an ủi anh ta: “Thật ra em cũng có thể ở nơi tốt hơn, chỉ là em không muốn lãng phí, anh xem, em có thiếu cái gì đâu.... ...”
Diệp Phi cắt ngăn lời tôi, ôm tôi không để cho tôi nói nữa: “Em có thể đừng giả vờ như không có chuyện gì nữa được không? Em có thể để cho anh giúp em được không? Có thể làm một người phụ nữ bình thường, không cần tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Cho dù em không yêu anh, không xem anh như một người đàn ông, thì em cũng không thể như vậy.......”
Anh ta nói không được nữa.
Tôi cũng không nói gì, vụng về hôn mặt anh ta, muốn để anh ta biết, tôi yêu anh ta bao nhiêu.
Chúng tôi quá ngu ngốc, quá trẻ tuổi, căn bản không hiểu được có bao nhiêu nguy hiểm, lại càng không hiểu được kiểm soát mình như thế nào.
Tất cả nụ hôn, tất cả nước mắt đều trở thành chất xúc tác, dục vọng u mê trong phút chốc bị đốt lên.
Thân thể của anh ta nóng lên, cái hôn dịu dàng dần trở nên cuồng loạn.
Tôi không biết muốn thế nào, chỉ muốn ôm anh ta, không bao giờ muốn rời xa.... ....
ở trong nháy mắt đó, tôi vẫn còn rơi lệ.
Diệp Phi dừng lại, cho rằng anh ta đã làm tổn thương tôi.
Tôi nói cho anh ta biết, tôi rơi lệ chỉ bởi vì.... .......anh ta.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối tôi không hối hận trao mình cho anh ta.
Điều duy nhất tôi hối hận là, tôi có cơ hôi không để tất cả chuyện này xảy ra.
Lúc lý trí có thể thắng kích tình, là ý nghĩ ích kỷ đã khiến tôi bỏ qua phòng vệ cuối cùng, tôi muốn để cho Diệp Phi biết, tôi vẫn còn trong trắng, mà nếu như có một ngày cuối cùng tôi và Diệp Phi phải xa nhau, chí ít chúng tôi đã từng cho nhau chính mình!
Tôi ngu ngốc hoàn toàn không nghĩ tới, đàn ông giống như Diệp Phi, tuyệt đối sẽ không chịu rời xa, khi anh ta tin chắc đây là người phụ nữ anh ta yêu, cũng là người phụ nữ sau này anh ta yêu.... ....
Tuần đầu tiên tôi từ chức đến quán karaoke là phục vụ, thì gặp phải một người quen.
Không, không phải là Diệp Phi.
Là một người khác, tôi không nghĩ sẽ gặp một người trong trường hợp này ... ...... .....Tôn Hạo Chí.
Từ sau cuộc ẩu đả trước cổng trường, tôi không gặp Tôn Hạo Chí nữa.
Anh ta giống như biến mất vào hư không, không tới quấy rầy tôi nữa.
Sau khi tôi và Diệp Phi bắt đầu qua lại, cũng chưa từng nhắc qua anh ta, rất nhanh tôi liền nhanh chóng quên mất anh ta, ngoại trừ một đêm nào đó, tôi đột nhiên thức tỉnh, nhớ tới cuộc ẩu đả dùng vũ khí đã thay đổi vận mệnh của tôi và Diệp Phi, cùng với dao găm sắt nhọn của Tôn Hạo Chí.
Cho nên, lúc tôi gặp phải Tôn Hạo Chí, mặc dù đã qua ba năm, dáng vẻ của anh ta đã trở nên cao lớn hơn, nhưng dựa vào cặp mắt nhỏ dài, cùng với ánh mắt lạnh lùng đó, tôi nhìn qua liền nhận ra anh ta.
Anh ta trở nên cao lớn cường tráng, vẻ lưu manh trên mặt biến mất không dấu vết, thay vào đó là một loại lãnh khốc âm trầm.
Năm đó là tên côn đồ dáng vẻ lưu manh, bây giờ hiển nhiên là một người đàn ông trầm ổn.
Anh ta ngồi trong góc tối uống rượu, mới đầu tôi cũng không có chú ý đến anh ta, mãi đến khi tôi ngồi xổm xuống, đặt ly rượu trên bàn trà bên tay anh ta, mới cảm thấy có ánh mắt nhìn chằm chằm tôi.
Cặp mắt kia vẫn lạnh lẽo như vậy, tôi hy vọng anh ta không nhận ra tôi, vội cúi đầu đi ra, không để ý đụng phải một vị khách.
Khắp người vị khách đầy mùi rượu lập tức bắt lấy tay của tôi, hỏi tôi tính toán xem xin lỗi như thế nào.
Tôi liên tục cúi đầu, ông ta kín đáo đưa cho tôi một chai rượu, nói với tôi nếu uống sạch thì có thể đi.
Tôi gấp quá, uống một nữa liền bị sặc, trong phòng bao cười vang lên, ngoại trừ Tôn Hạo Chí ngồi trong góc.
Anh ta không nói gì, mặt không đổi chỉ nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng mà, ánh mắt của anh ta làm tôi khó chịu hơn so với những người khác, tôi cắn răng uống hết nửa bình rượu còn dư lại.
Từ trong phòng bao đi ra ngoài, tôi lập tức nhờ cậy quản lý sắp xếp người khác lên phòng bao kia.
Tôi nghĩ quá đơn giản, Tôn Hạo Chí làm sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi.
Anh ta chặn tôi ở phòng thay đồ, hỏi tôi tại sao lại ở đây.
Tôi không giải thích với anh ta, chỉ nói với anh ta: “Tiên sinh, anh nhận nhầm người rồi!”
Tôn Hạo Chí nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, không nói lời nào.
Đêm hôm đó, quản lý bảo tôi lên phòng cô ta, nói cho tôi biết mới rồi khách trong phòng bao tố cáo tôi, bảo tôi sau này chuyển tới hậu trù đi.
Tôi lo lắng nhất tiền lương có thể bị giảm bớt hay không, quản lý cười: “Thật sự thiếu tiền như vậy? Tôi thấy cô cũng không phải là đường cùng, cô gái ngốc, có rất nhiều cách sống.”
Tôi nghe không hiểu cô ta đang nói cái gì, nỗi lo lắng chuyển tới hậu trù, mãi cho đến khi lãnh lương mới giật mình phát hiện, tiền lương hậu trù còn cao hơn cả tiền lương cùng tiền boa công việc đầu của tôi.
Tôi cũng không phải là kẻ ngốc, có mấy người bồi cho tôi mấy câu, có chỗ dựa thật là tốt!
Nếu như vậy, cần gì tới đây giành chén cơm của người khác! Trở về để đàn ông bao dưỡng không phải tốt hơn sao?
Quản lý đi vào bảo bọn họ câm miệng: “Tiểu Tây người ta mang đến không biết bao nhiêu tiền cho quán! Các người biết cái đếch gì? Không ưa thì cút xéo!”
Không có ai phản bác, nhưng mà tôi không hiểu, tôi có chỗ nào mang đến nhiều tiền chứ?
Là Tôn Hạo Chí đang giúp tôi? Tại sao? Anh ta lại muốn làm cái gì?
Tôi thấp thỏm chờ đợi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ có đáp án.
Một tháng trôi qua, hai tháng trôi qua, tiền lương của tôi ngày càng tăng, việc lại càng ngày càng ít.
Tôn Hạo Chí vẫn chưa xuất hiện, tôi quyết định đi tìm anh ta hỏi rõ.
Quản lý nhìn thấy tôi, lắc đầu nói: “Cô gái, cô đừng không tiếc nuối phúc, đàn ông có thể làm như vậy không nhiều!”
Tôi vẫn kiên trì, cô ta nói cho tôi biết: “Ngày mai Tôn Hạo Chí sẽ đến, tự cô đến hỏi!”
Thì ra hai tháng này, mỗi ngày Tôn Hạo Chí đều tới, bạn bè của anh ta nhiều, quả thực mang đến cho quán không ít tiền.
Lúc tôi kiên trì đến cùng tìm thấy Tôn Hạo Chí, anh ta đang ở ngoài phòng hút thuốc.
Tôi nói muốn nói chuyện với anh ta một chút, anh ta nâng mí mắt nhìn lướt qua tôi: “Tôi giúp một người con gái tên Giang Tiểu Tây! Liên quan gì đến cô?”
Tôi thừa nhận lần trước nói dối, tôi nói tôi không cần anh ta chăm sóc tôi.... ...
Anh ta chợt chống tay vào tường, giam tôi vào giữa hai cánh tay: “Cô hoàn toàn không cần làm những thứ này! Đi theo tôi đi, tôi sẽ cho cô những ngày tháng tốt đẹp!”
Đây chính là cái gọi là “Bao nuôi”! Giao dịch trắng trợn cỡ nào!
Tôi khi đó, có thể sẽ cự tuyệt một tiếng.
Quả thực tôi đã sớm không còn là một sinh viên mẩu mực, quả thực tôi đã một chân bước vào vũng bùn này, mà tôi vẫn luôn cố gắng giữ vững tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.
Mặc dù ở đây, tôi cũng là dựa vào sức lao động của mình mà kiếm tiền, tôi không có sa đọa đến nỗi bán mình.
Huống chi, anh ta không phải là ai khác, mà là Tôn Hạo Chí!
Tôi ghét anh ta.
Cho dù anh ta có biến đổi nhiều đi nữa, trong mắt tôi, anh ta vẫn là tên côn đồ lái xe chặn tôi lại, đúng là gặp phải tai họa, người khiến tôi phải bỏ học.
Làm sao tôi có thể đi theo người như anh ta?
Tôn Hạo Chí không miễn cưỡng, nguyên lời của anh ta là: “Có chuyện gì có thể đến tìm tôi.”
Tôi ngang ngược xoay người rời đi.Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không đi tìm người như anh ta.
Lúc ấy tôi nghĩ như vậy.
Tôi cũng không có ngờ tới, lại có một ngày tôi lại đi tìm anh ta.......
Ôi!
Nếu biết kết cục như vậy, còn không bằng lúc đó tôi thỏa hiệp với số phận luôn đi.
Nếu như như vậy, tôi cũng sẽ không gặp lại Diệp Phi, có lẽ anh ta sẽ đi con đường hoàn toàn khác, có lẽ tất cả bi kịch sẽ không xảy ra.... ...
Không lâu sau khi tôi trở về làm nhân viên phục vụ, tôi liền gặp được Diệp Phi.
Tôi nhìn thấy trước tiên, là ChâuÝ Hàm, đã từng khiến cho tôi ghen hiểu lầm cô gái.
Cô ta và Diệp Phi là bạn học, ở cùng thành phố học đại học, tôi vẫn nhận ra cô ta, chẳng qua là cô ta không nhớ rõ tôi mà thôi.
Thì ra con gái học đại học lại đẹp như vậy, có khí chất như vậy, mái tóc dài của cô ta, lông mi đen dài của cô ta, đôi môi đỏ nhạt, căn bản cả người chính là một đóa hoa tươi vừa mới nở rộ.
Tôi quả thật không có cách nào không nhìn cô ta.
Cô ta đi cùng với một đám người trẻ tuổi, bên trong không có Diệp Phi, tôi cúi đầu bưng rượu vào, cô ta đang hát, thanh âm ngọt ngào rất êm tai.
Tôi lặng lẽ quan sát cô ta, cô ta hoàn toàn không để ý đến, phấn khởi kéo một cô bạn học cùng hát bài tình ca.
Chợt, tiếng hát dừng lại, cô ta vui sướng gọi: “Diệp Phi! Tại sao bây giờ mới đến!”
Tôi gần như suýt run lên, ngàn vạn lần đừng nhìn thấy tôi, tôi không dám tiếp tục dọn dẹp ly rượu trống, cúi thấp đầu đi ra ngoài.
Cửa phía sau tôi “Rầm” một tiếng khép lại, trái tim dường như muốn nhảy cẩng lên của tôi dần dần khôi phục lại, dưới chân căn bản không có chút sức lực.
Mau chóng rời khỏi đây, thừa dịp anh ta không nhìn thấy tôi.......Tôi tự nhủ.
Nhưng là, đã quá muộn.
Làm sao Diệp Phi có thể không nhận ra tôi?
Tôi vừa mới đi ra mấy bước, liền bị anh ta đuổi theo.
Anh ta kéo tay tôi, gọi tên của tôi: “Tiểu Tây!”
Tôi hất anh ta ra, liều mạng chạy ra ngoài, từ đầu đến cuối không quay đầu lại.
Diệp Phi lần nữa đuổi theo tôi, tôi đẩy anh ta ra rồi chạy.
Tôi không muốn để anh ta nhìn thấy cái bộ dạng này của tôi, lòng tự trọng của tôi không chịu nỗi.
Ở trong ngỏ hẽm tối om, anh ta bắt được tôi, ôm chặt tôi, không để tôi chạy nữa.
Bất luận tôi giãy giụa như thế nào, anh ta cũng không buông tay.
“Tiểu Tây! Tiểu Tây! Anh sai rồi! Đừng đi, thật xin lỗi!” Anh ta không ngừng nói xin lỗi.
Chính xác nên nói xin lỗi chính là tôi!
Tôi có lỗi với anh ta, có lỗi với chính mình, có lỗi với tình yêu của chúng tôi.
Mà tôi lại không có cách nào, là tôi quá bất lực, là tôi quá ngu dốt!
Nhưng Diệp Phi nói thế này: “Anh phải sớm nên biết em có nỗi khổ tâm, em sẽ không thể nào đột nhiên chia tay! Anh quá ngu ngốc rồi, tại sao không đi tìm em chứ? Tiểu Tây, em tha thứ cho anh đi, để một mình em chịu nhiều khổ sở như vậy, đều là do anh không tốt!”
Thế nhưng anh ta còn tự trách mình hơn tôi, tôi còn có thể nói gì đây, ngoại trừ rơi lệ, tôi không thể quay về được.
Diệp Phi cỡi áo khoác, khoác trên người tôi.
Nụ hôn của anh ta rơi trên mặt trên môi của tôi, tôi không có cách nào cự tuyệt.
Trời mới biết, tôi nhớ anh ta bao nhiêu!
Ấm ấp của anh ta, mùi hương của anh ta, bờ vai của anh ta, cái ôm của anh ta, tại sao tôi lại có rời đi nữa?
Tôi khi đó, có bao nhiêu lưu luyến cùng cảm động, tôi vốn nên kiên cường một chút nữa, rời xa anh ta!
Chuyện sau này, khiến cho tôi hối hận vô cùng, oán hận mình, tại sao có thể xúc động như vậy, làm sao có thể thiếu ý chí như vậy.... ........
Nếu như chúng tôi không có làm như vậy, có lẽ Diệp Phi sẽ không kiên quyết như vậy, bất chấp hậu quả mà ở lại như vậy.... .....
Đều tại tôi không tốt.
Tôi thật đáng xấu hổ mà đi đáp lại nụ hôn của anh ta, hoàn toàn không cự tuyệt cái ôm của anh ta.
Mặc dù tôi không nói điều gì, nhưng nước mắt của tôi đã sớm tiết lộ tất cả.
Đêm đó tôi không trở về đi làm trong quán, Diệp Phi khăng khăng đưa tôi trở về, tôi cũng không muốn rời xa anh ta.
Chúng tôi ngồi taxi, tôi tựa vào vai anh ta, nước mắt làm ướt nhẹp áo anh ta.
Diệp Phi nói: “Một năm không gặp, em biến thành Mạnh Khương Nữ rồi, có phải là muốn khóc đến sụp nhà mới chịu dừng lại?”
Chẳng qua anh ta chỉ muốn trêu chọc cho tôi vui vẻ, nhưng khi tôi mở phòng ra, sau khi anh ta nhìn thấy căn phòng đơn sơ của tôi, không nói nên lời.
“Đứa ngốc này!” Anh ta mắng tôi: “Rốt cuộc em chịu bao nhiêu khổ sở? Tại sao không nói cho anh!”
Diệp Phi rất tức giận, tôi không ngừng an ủi anh ta: “Thật ra em cũng có thể ở nơi tốt hơn, chỉ là em không muốn lãng phí, anh xem, em có thiếu cái gì đâu.... ...”
Diệp Phi cắt ngăn lời tôi, ôm tôi không để cho tôi nói nữa: “Em có thể đừng giả vờ như không có chuyện gì nữa được không? Em có thể để cho anh giúp em được không? Có thể làm một người phụ nữ bình thường, không cần tỏ ra mạnh mẽ như vậy? Cho dù em không yêu anh, không xem anh như một người đàn ông, thì em cũng không thể như vậy.......”
Anh ta nói không được nữa.
Tôi cũng không nói gì, vụng về hôn mặt anh ta, muốn để anh ta biết, tôi yêu anh ta bao nhiêu.
Chúng tôi quá ngu ngốc, quá trẻ tuổi, căn bản không hiểu được có bao nhiêu nguy hiểm, lại càng không hiểu được kiểm soát mình như thế nào.
Tất cả nụ hôn, tất cả nước mắt đều trở thành chất xúc tác, dục vọng u mê trong phút chốc bị đốt lên.
Thân thể của anh ta nóng lên, cái hôn dịu dàng dần trở nên cuồng loạn.
Tôi không biết muốn thế nào, chỉ muốn ôm anh ta, không bao giờ muốn rời xa.... ....
ở trong nháy mắt đó, tôi vẫn còn rơi lệ.
Diệp Phi dừng lại, cho rằng anh ta đã làm tổn thương tôi.
Tôi nói cho anh ta biết, tôi rơi lệ chỉ bởi vì.... .......anh ta.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối tôi không hối hận trao mình cho anh ta.
Điều duy nhất tôi hối hận là, tôi có cơ hôi không để tất cả chuyện này xảy ra.
Lúc lý trí có thể thắng kích tình, là ý nghĩ ích kỷ đã khiến tôi bỏ qua phòng vệ cuối cùng, tôi muốn để cho Diệp Phi biết, tôi vẫn còn trong trắng, mà nếu như có một ngày cuối cùng tôi và Diệp Phi phải xa nhau, chí ít chúng tôi đã từng cho nhau chính mình!
Tôi ngu ngốc hoàn toàn không nghĩ tới, đàn ông giống như Diệp Phi, tuyệt đối sẽ không chịu rời xa, khi anh ta tin chắc đây là người phụ nữ anh ta yêu, cũng là người phụ nữ sau này anh ta yêu.... ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook